Đêm qua mưa đến, một trận mưa thật to, tiếng mưa đánh thức tôi dậy. Giọng mưa sầm sập như giọng mưa ngày cũ, ngày tôi còn ở Việt Nam.
Như một điều tất yếu, con người cần nhung nhớ để sống dù họ có đầy đủ mọi thứ, nhiều khi họ tự cho mình những đau khổ cần thiết để thèm thuồng sự bình yên "đang có".
Mức độ thèm thuồng nhiều ít tùy theo từng cá nhân cảm nhận, tôi ý thức những gì tôi đang có, tôi sung sướng yêu những đang có của tôi nhưng ai ngăn tôi không được thèm thuồng, nhớ nhung giọng mưa ngày cũ.
Giọng mưa sầm sập đất trời đen kịt , gió rít ầm ầm ngày mới lớn, gàn gàn thích đội mưa, lẻn ánh mắt của bố, đẩy chiếc xe đạp ra khỏi nhà, đi dưới những hàng cây me , cây gõ. Giọt mưa hắt vào mặt là lạ, có lúc như ve vuốt, có lúc như kim châm và cũng có lúc đủ để đau rát. Cơn mưa Sài Gòn ồn ào mau tạnh, dị òm khi trên đoạn đường về nhà, tóc còn ướt đẫm, mưa đã tạnh khô.
Rồi cũng giọng mưa đó, những tháng ngày miền tây tất tả, ngồi trong phòng bán vé xe đò, mong mua được chiếc vé xe về nhà với con, giăng giăng bầu trời xám xịt, bến xe đò Vàm Cống. Chiếc phà chòng chành, con sông đục ngầu màu phù sa đám lục bình nổi trôi vô định. Nhìn khung ảnh nhờ nhờ ẩn hiện qua làn mưa, những khuôn mặt chịu đựng chung quanh, không có gương soi để thấy ánh mắt chịu đựng của chính mình.
Bến xe đò Đà Lạt - Bến xe đò B'lao - Bến xe đò Cần Thơ - Bến xe đò Rạch Giá - Bến xe đò Mỹ Tho - Bến xe đò..... những bến xe, những trạm gác cùng một giọng mưa - cùng nỗi nặng nề trong lòng, cùng cơn lạnh buốt óc. Đất đỏ miền đông, đất đen miền tây, tiếng con nít khóc, tiếng ồn ào cãi nhau, giành lấn cho được phần mình.
Bao nhiêu năm đã qua tôi vẫn nhớ nỗi thèm thuồng được ngồi dưới mái nhà, được ôm con vào lòng, được hưởng phút giây bình an gia đình êm ấm dưới mái lá lụp sụp có tấm bảng đề "Phòng Bán Vé" , trong tiếng mưa sầm sập não nề, bong bóng phồng, bong bóng vỡ theo giọt mưa rơi.
Đời người bao lần đợi chờ trong phòng bán vé, bao lần vui buồn khi được bước lên chuyến xe đưa mình về nhà?
Tiếng mưa đêm đánh thức tôi dậy, cùng lúc đánh thức một hình ảnh đã có trong quá khứ của tôi. Đưa anh ra cửa đi làm, trời còn tối đen mù mịt, hơi mưa thơm lừng mùi hoa tôi trồng trước ngõ. Mái nhà của tôi bây giờ không còn ở Việt Nam, cơn mưa sầm sập bất ngờ không phập phồng vô định, giọng mưa không nức nở, giọng mưa reo cùng đám hoa hồng hoa cúc, tôi không lo phải cho các cô uống nước hôm nay, mấy cô cá vàng lượn lờ nhàn nhã, chiếc hồ con hôm qua đã hoàn thành, cô út đang ngủ bình an trong phòng. Buổi sáng sau cơn mưa, những chiếc lá long lanh hạnh phúc.