Bên cạnh cây phượng , nhánh cườm thảo xưa bất ngờ làm tôi rung động, nhớ một thời hoa vàng ươm lối tôi đến lớp, rải mộng đường tôi đi về .
Tôi yêu hoa cỏ, và hoa cỏ cũng luyến lưu tôi có lẽ. Điều gì cỏ cây giữ kín ! theo tôi đó là những kỷ niệm ngọt ngào và ngay cả những điều cay đắng. Không tin cứ nhìn những tên được khắc trên lớp vỏ nâu xù xì xấu xí.
Tôi không biết nói gì để tạ ơn người bạn của chồng tôi. Anh chở tôi đi tìm cho ra cây phượng theo anh còn đỏ hoa thật đẹp, đẹp hơn cây gần bến tàu .
Anh nói :"mỗi ngày tôi thấy nó , sao khi tìm chẳng thấy nó đâu !"
Vâng, như hạnh phúc mỗi ngày bình thường hiện diện, vì quá bình thường nên đôi khi ta quên đi rằng đang có , không biết sự quí giá vô bờ người khác đang thèm muốn được nâng niu.
Bạn của chồng tôi định cư tại thành phố cảng St Petersburg. Anh bị mất việc gần một năm trời , được đi làm lại vài tháng thì chịu thêm một điều bất hạnh, người bạn đời bao năm chung sống đã vội vã ra đi, vì tai nạn xe cộ . Nghe anh nói :"Sáng khi rời nhà đi làm tôi còn vợ , khi về tôi mất vợ ". Giọng nói miền Nam của anh pha chút diễu cợt, nhưng tôi nhận ra nỗi xa xót đớn đau trong âm rung rung còn lại.
Chúng tôi hứa hẹn sang chơi thăm vợ chồng anh từ lâu, đến nay khi thực hiện được, chị đã không còn. Bàn thờ chị bó hoa đã tàn, tôi thắp nén nhang xin lỗi, đáng lẽ chúng tôi nên đến sớm hơn .
Anh không giàu có gì về vật chất, nhưng tình của anh triệu phú khó bì . Anh chở chúng tôi đi chơi .Những bãi biển nắng vàng cát trắng gợi lại cho anh hình bóng người vợ hiền đã bao lần cùng anh vờn sóng , đi đến đâu anh cũng nhắc :"Bả thích bơi , đòi đi biển hoài".
Ba đêm chúng tôi ngụ tại nhà anh, không đêm nào anh không cùng chồng tôi khề khà kể lể, những câu chuyện thật xưa thời còn trong quân ngũ, từng người bạn được nhắc đến với bao chuỗi cười giòn tan , có cả ngậm ngùi tiếc nhớ :" thằng đó vậy mà chết yểu , mới ra trường hai tháng".
Thành phố biển êm đềm , tình bạn nồng nàn nắng ấm. Mỗi ngày, gia đình chúng tôi được thết ba tiệc 'hai tiểu yến, một đại yên'. Các anh, các chị kể bao chuyện buồn vui, mới tới ngỡ ngàng, bây giờ các con đã vào đại học, đã thành ông sui bà sui, chưa kể được ở nhà chăm sóc cháu nội, cháu ngoại.
Anh dẫn đi thăm khu vườn , khu vườn không có cỏ dại, những giống cây từ quê hương được trân trọng ươm trồng , cây xoài hòn vỏ còn xanh, lòng đã vàng ươm ngọt ngào thanh mảnh
trái chuối sứ thơm tôi nhớ đã bao lâu, cành nhãn trái thôi là trái từ gốc lên đến ngọn
cây trâm tím có đám trầu ông bám gốc , cây chùm ruột, cây trứng cá, cây cóc , cây ổi , cây thù đủ
cây thôi là cây, toàn là cây bên "xứ mình" đem sang không thiếu.
Giàn gấc đang bò ngang dọc , những trái đã bắt đầu khoe gai xinh xắn, cả cây na (mãng cầu) cũng lúc lỉu trái xanh.
cây mít gai xù xì, múi thơm dầy ngọt
Tôi được hái , ăn, vỏ hột cứ quăng ngay dưới gốc. Tôi lại hình dung vườn cây trái Lái Thiêu-Bình Dương "xứ mình".