textText Mẹ tôi dậy dỗ tôi tuy không bao giờ bắt-buộc tôi phải tin-tưởng hay suy-nghĩ như Bà Cụ, chẳng hạn như ép tôi tin theo đạo Phật hay chọn lựa một triết-lý sống giống Mẹ: nhưng Mẹ dậy tôi biết quý đạo nghĩa làm người, như hai câu huấn-dụ chính mà tôi gắng gìn-giữ: "Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau." và "Nhập gia tùy tục, nói-năng giữ-gìn." Hai điều này không dễ cho tôi: vì vốn Bố tôi ít nói rồi mất sớm; khi còn ở với Mẹ, tôi chưa đủ khôn để nhập-tâm lời Mẹ; và từ khi theo Ông Bà Ngoại cùng đại gia-đình sang Mỹ, người lớn nhiều lo-âu và phiền-muộn, không để tâm đến tôi. Tôi lớn lên như một ngọn cỏ hoang. Và cứ dần như thế, qua bao bão-giông loạn-cuồng của cuộc đời trắc-trở: nay, tôi muốn dành cho hai con tôi gia-sản là hai câu nói ấy của Bà Ngoại hai con, thì chúng không còn hiểu nổi ngôn-ngữ Mẹ!
Chị Hiền Vy cũng như Chị Vũ Thị Thiên Thư: Hai Chị đã quý mến tôi và giới-thiệu cùng mở rộng vòng tay chào đón con ngựa hoang trầy-sướt vết thương đời vào trong thế-giới thân-thương của Hai Chị cùng Bạn Hiền thân-thiết! Như sự Đẹp chính nó không cảm-nhận ân-sủng tuyệt-bích nó ban-tặng cho người thưởng sắc và phản-ánh từ đó nét đẹp của cuộc sống cảm-nghĩ riêng: Hai Chị ban-tặng cho tôi cả một quê-hương nhỏ, nhưng đầy và tuyệt-cùng ý-nghĩa! Tôi vốn ít được sống với người Việt-Nam đồng hương từ ngày xa quê-hương: tôi cũng ít bạn-bè. Tôi bước vào thế-giới của Các Chị và Anh trên mạng với sự dè dặt và ái-ngại: vì như tôi đã tâm-sự: tôi là một con thú hoang xa đàn đã lâu và vốn quen sống giữa chập-chùng hoang-dã: dù cho cố-gắng rèn-luyện tâm-tính mình bằng trí-nhớ những gì đã học-hỏi và còn giữ được trong tâm-tưởng khuôn-mẫu văn-hóa của dân tộc: tôi vẫn có những tính-chất hoang-đàng trong cảm-nghĩ!
Nhờ Công-Sức và Lòng Nhiệt-Tâm của bao nhiêu Các Anh Chị: tạo-dựng nên những thế-giới thân-thiết nhỏ: và tôi có thể nhờ vậy mà có được một góc nhỏ để suy-tư, để mục-diện những trăn-trở của riêng mình: vì tôi yêu người và tôi luôn có chiều-hướng vươn, chạm một cách yên-lặng đến những tâm-hồn cũng yêu viết và chia-xẻ cảm-nghĩ cùng nhau! Tôi xin được trước hết chân-tình cảm-tạ Ban Thành-Lập cùng Ban Biên-Tập PHỤ NỮ VIỆT đã tạo cơ-hội cho tôi có được một góc nhỏ này để cảm thấy mỗi ngày có một thế-giới Việt-Nam để tìm về: như một quê-hương đoạn cách khỏi khung trời một Việt-Nam trong ký-ức mà giờ đã đoạn cách và có thể sẽ không bao giờ hiện thực được như thế nữa.
Tâm-tưởng một con thú hoang quen phấn-đấu một mình...nếu tôi có những cảm-nghĩ làm phiền lòng người có lòng tìm đến với góc nhỏ của tôi: mong hãy bỏ qua và chỉ-dẫn hộ! Đa tạ..!!