Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages123>
Truyện Ngắn - Nguyễn Thị Tê Hát
Nguyễn Thị Tê Hát
#1 Posted : Monday, June 13, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Tiếng Người Xa

Nàng giật mình lắng nghe, với tay mở lớn âm thanh, tiếng người đàn ông có giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm đang phát ra từ 1 đài phát thanh ở Toronto, Canada qua làn sóng internet, càng lúc càng làm nàng sững sờ, chết lặng. Giọng nói như đánh thức giấc ngủ dài, như đang gõ vào tiềm thức của nàng để tất cả bừng dậy, sống lại một tình yêu muộn màng, một kỷ niệm đau thương trong quá khứ.

"Kính thưa quý thính giả, đây là chương trinh Thơ và Nhạc, phát thanh hàng tuần vào mỗi sáng thứ sáu do Hoài Trân phụ trách...". Tiếng nhạc mở đầu chương trình bằng một nhạc phẩm quen thuộc. Nàng bàng hoàng xúc động, quên hẳn mình, quên mất hiện tại... Tất cả như đang xáo trộn, không thứ tự chen lấn, gọi nhau trở về. Giọng nói từ tốn ấm áp đang trích đọc những đoạn thơ hay của Xuân Diệu, những vần thơ xao xuyến tim nàng. Lời thơ vừa dứt, tiếng hát nghẹn ngào, đứt quãng của Julie cất lên nghe đau xót... Ta ngắt đi một cụm hoa Thạch Thảo, em nhớ cho, mùa thu đã chết rồi... Nàng thấy tái tê, xót xa, lòng nàng tan nát. Các mạch máu như co thắt lại làm tim nàng đập nhanh, đập vội vã đến choáng váng, tưởng như không thể bắt kịp được hơi thở của chính mình. Giọng nói ấy như đang đến gần, như đang trêu cợt trái tim đau của nàng. Giọng nói quyến rũ ấy như mật rót bên tai làm sao nàng có thể quên được? Những con số trước mắt như nhảy múa, quay cuồng, nàng không thấy gì, không biết gì ngoài giọng nói yêu dấu ngày nào đang từ từ phát ra từ cái computer trước mặt... Tiếng nói quen thuộc quá, không thể lầm lẫn vào đâu cho được... Nàng rên rỉ... nhất định giọng nói ấy là của anh... phải anh không?

Ngày ấy, khi anh đưa nàng đi dạo trên bãi biển, anh khác hơn mọi lần, anh có vẻ không yên tâm, có vẻ khắc khoải, dằn vặt. Trông anh như đang có điều gì suy nghĩ, đắn đo. Anh hút thuốc nhiều hơn mọi lần, hết điếu này đến điếu khác. Sự im lìm của anh bỗng làm nàng e ngại, rụt rè khi đi bên cạnh. Sau cùng, anh quay sang hỏi khẽ:

- Nếu mai này anh bị mất một phần thân thể, em có yêu anh không?

Nàng giật mình, tròn mắt nhìn anh sững sờ trong giây lát. Nàng đỏ mặt bối rối vội quay mặt nhìn ra khơi, nơi những con thuyền đang buông lưới. Câu hỏi của anh làm nàng run, làm tim nàng đập rối rít. Nàng không dám nhìn anh, không dám lên tiếng, chỉ biết cúi đầu nhìn xuống mũi giầy đang dí mạnh xuống cát như muốn xới nát chỗ đang đứng.

Thấy cái luống cuống tội nghiệp đến run rẩy của nàng, anh vội nắm gọn 2 bàn tay nhỏ của nàng trong tay anh vỗ nhè nhẹ, anh cười phá tan sự căng thẳng đang bao trùm anh và nàng.

- Anh đùa thôi, em đừng để ý... Ô kìa em sao vậy? Bộ anh làm em khóc hả?

Nàng cuống quýt lắc đầu, đong đưa mái tóc ngắn, vội vàng dấu mặt trong cánh tay anh:

- Dạ không, dạ không phải, tại khói thuốc của anh làm mắt em cay quá.

Câu nói dối của nàng làm anh mỉm cười. Anh châm một điếu thuốc khác rồi đưa nàng đi ngược trở lại. Mặt trời từ từ trốn sau rặng núi xa, chỉ còn thấy màu ửng hồng nơi cuối chân trời.

Ngày tháng vẫn qua đi chậm chạp trên tuổi đời mới lớn của nàng. Nàng vẫn là con mèo nhỏ của anh nên anh vẫn chiều chuộng, săn sóc. Anh lúc nào cũng ở bên cạnh, anh không cho nàng một khoảng cách nào cho dù ngắn ngủi để nàng được tìm hiểu chính mình, để được biết thế nào là yêu? Thế nào là nhớ? cho dù nàng biết anh yêu nàng, anh say đắm nàng và nàng đã cảm nhận được điều đó nơi anh, cũng như nàng đã nghe được tiếng anh gọi giữa đêm khuya để rồi giật mình tỉnh giấc, nhìn quanh... Không có ai ngoài căn phòng vắng lặng, đêm tối một mình nàng, vì thế câu hỏi của anh ngày nào trên bãi biển vẫn nằm im một góc. Nàng vẫn không quan tâm đến cho đến khi anh quay lưng đi, anh bỏ nàng lại... Những ngày tháng không anh, chợt đánh thức trái tim nàng, nàng chợt biết là nàng đã yêu anh với một tình yêu sâu thẳm, một tình yêu rộng lớn, quá rộng lớn để bao phủ cả cuộc đời không may của nàng. Nhưng anh, anh không còn cơ hội để nghe câu trả lời của nàng... Không anh, nàng mới biết thế nào là yêu, thế nào là nhớ, thế nào là cô đơn. Nàng nhớ anh nhiều, nhớ mùi khói thuốc lá quen thuộc của anh, nhớ giọng nói êm đềm như ru ngủ của anh, nàng nhớ vô cùng, nhưng tất cả đều im bặt, không còn nghe được gì ngoài những âm thanh của chiến tranh, súng đạn, của những tiếng đại bác từ xa dội về, của những trái phá được bắn lên cao soi rõ một góc trời, một góc trời không bình yên mà nàng ao ước được đi tìm anh nơi đó.


Chương trình phát thanh bằng tiếng Việt đã chấm dứt từ lúc nào nàng cũng không hay, một chương trình khác được tiếp nối lúc nào nàng cũng chẳng để ý. Bên tai những âm thanh hỗn độn, xa lạ... Chương trình phát thanh bằng tiếng Trung Hoa... Nàng bỏ cái headphone lên bàn, thẫn thờ đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, những con chim nhỏ đang đậu thành hàng dài trên những giây điện đường. Những cây hoa tím vẫn còn tím đang xen kẽ những lá non vừa đâm chồi như được tái sinh sau những ngày khô lạnh... Tiếng người xa vẫn cứ vướng víu trong đầu, cứ quay quắt đến khó chịu. Nàng thấy lòng mình buồn rũ rượi, cái buồn làm nước mắt rưng rưng, từng giọt, từng giọt rơi xuống má, thấm vào môi, một vị mặn đắng.

Những ngày tiếp nối sao quá nặng nề, tim nàng trĩu nặng, nhói đau. Nàng không còn nhận thức đuọc những gì chung quanh. Nàng bồn chồn hồi hộp. Tâm tư không yên, giấc ngủ trằn trọc từng đêm, băn khoăn khắc khoải từng phút... Giọng nói ở xa cứ lãng đãng bơi lội trong tâm trí nàng, cứ vang rõ trong đầu như những tiếng chuông réo gọi.

- Alo, bé hả?

- Dạ em đây, chị khoẻ không?

- Chị khoẻ, mẹ đâu?

- Dạ mẹ mới đi ngủ, chị gọi có gì không?

Nàng vội vàng :

- Không, không có gì, chị chỉ gọi xem mọi người bên ấy thế nào thôi.

Bé cười:

- chị khéo lo, chỉ có vậy mà gọi giờ này sao?

Nàng ngập ngừng:

- À này bé, ở bên ấy mới có đài phát thanh bằng Việt ngữ, phát qua làn sóng internet hằng ngày phải không? Bé đã nghe bao giờ chưa?

- Dạ có, ngày nào mà em chẳng nghe, anh Hạc làm ở đó mà chị.

Nàng kêu lên ngạc nhiên:

- Vậy mà chị không biết? nhưng... nhưng mà này, ai phụ trách chương trình Thơ và Nhạc vào mỗi sáng thứ Sáu hàng tuần?

Cô em út của nàng hý hửng:

- Dạ anh Hoài Trân, chị thấy giọng anh ấy hay không? nghe mê quá phải không? Em đây còn mê giọng anh ấy huống gì mấy bà mấy cô, họ gọi điện thoại vào hoài, thư từ các nơi gởi về nhiều lắm, ở cả bên Mỹ nữa đó chị. À, nhưng mà sao chị biết được mà nghe?

- Chị cũng mới biết thôi, bạn chị nghe được nên cho chị hay... Nhưng, Hoài Trân là ai? Hạc có biết gì về ông ấy không?

- Dạ em nghe anh Hạc kể là anh ấy mới ở Na Uy sang, anh ấy tội nghiệp lắm, bị cụt một chân hồi đi lính gì đó. Anh ấy hiền lắm chị, ít nói nữa. Em với anh Hạc có đi ăn với anh ấy mấy lần. Tên thật anh ấy là Nguyễn Mạnh Cương chứ không phải Hoài Trân đâu, tên Hoài Trân anh ấy chọn cho chương trình đọc thơ của anh ấy thôi...

Không nghe hết câu, nàng lặng người chết đứng, lỗ tai nàng lùng bùng, nàng hoa mắt, toàn thân lạnh buốt, cái điện thoại rơi xuống nền nhà vang lên tiếng kêu chát chúa như tiếng búa vừa gõ mạnh vào đầu. Nàng run rẩy, cơ hồ như đứng không vững, nàng khụy xuống...

Nàng mơ hồ nghe tiếng em gọi:

- Chị Trân, chị Trân, cái gì vậy? chị còn đó không?

Tiếng mở cửa, tiếng người đi vào hốt hoảng:

- Ô kìa mẹ, mẹ sao vậy? mẹ xanh quá vậy nè, có phải mẹ bị trúng gió không? Con đưa mẹ đi bịnh viện nhé !

Nàng mở mắt nhìn con, chậm rãi lắc đầu, nước mắt ràn rụa. Nàng quay mặt vào tường òa khóc, khóc như chưa bao giờ khóc. Đứa con gái ngạc nhiên sửng sốt nhìn mẹ... Nước mắt làm dịu nỗi đau, nàng lẩy bẩy nương theo cánh tay con đứng lên, lững thững đi vào phòng ngủ với những bước chân không đều... cánh cửa nhẹ nhàng khép nhẹ sau lưng.


Rose
Nguyenthitehat


Nguyễn Thị Tê Hát
#3 Posted : Tuesday, June 14, 2005 12:44:13 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Những Bức Thư Tình Không Gửi


Ngày ..., Tháng ..., Năm .....(1)

Ông yêu dấu!

Bây giờ là những ngày đi vào cuối thế-kỷ, Em chợt muốn viết về Ông da diết, viết tất cả về Ông, về chúng ta một lần rồi thôi để không bao giờ Em viết nữa, để tất cả sẽ theo Ông, theo thế-kỷ đi vào quên lãng, hay cho dù không quên lãng thì cũng đi vào quá khứ, một quá khứ được đóng khung trong một thế-kỷ có một phần cuộc đời Em, cuộc đời Ông mà chiến-tranh vừa qua như một chứng nhân cho chuyện tình đầu đời của Em và Ông.

Chuyện tình của Em không bán, không rao, không tên, không tuổi, bởi nó chỉ là của riêng Em, cũng như Ông muôn đời của riêng Em mà không là của ai cả. Ông đến với Em như một cánh chim làm Em ngập ngừng bối-rối, nhưng sau đó với tình cảm Ông dành cho Em, đã làm Em trưởng thành trong một thế giới mơ màng đủ màu sắc của tuổi mới biết YÊU.

Đêm nay, mưa gió ngoài trời thật nhiều, như mưa gió ngày Ông ra đi, để bây giờ tất cả nhớ về Ông như một cuốn film đang từ-từ đi qua trong tâm trí Em, mọi chuyện như mới hôm qua, như mới còn đây, nhưng nhìn quanh Ông không còn đâu nữa, tất cả đều là khoảng trống, tất cả đều trở thành hư vô... Gió lung lay những ngọn cây cao ngoài cửa sổ, cây bradford nằm một bên lối đi vào nhà cũng đang rụng đầy lá đỏ trên sân. Những hạt mưa hắt mạnh vào cửa kiếng làm Em thêm cô đơn, làm Em nhớ đến Ông vô cùng. Nước mắt Em rơi, lòng Em tơi-bời như hoa lá xôn xao với mưa gió ngoài trời để khóc cho Em, cho Ông, cho một chuyện tình không lối thoát... để bây giờ, tất cả đều trở thành thiên thu, trở thành vĩnh-cửu trong lòng Em lúc này.

Ngày Ông ra đi là ngày Em nằm liệt trên giường, Em khốn khổ bỏ ăn, Em trốn biệt trong phòng, cho dù Em biết nơi phi-trường Ông đang ngóng đợi, Ông đang chờ và mong Em. Nhưng làm sao Em đến được, làm sao Em có thể đối diện với cái đau ngút ngàn ngây thơ của Em lúc đó, Em sợ phải nhìn đôi mắt trĩu buồn của Ông, Em sợ cánh tay Ông nới lỏng rồi từ từ buông Em, Em sợ phải đối diện với sự chia-ly cho dù Ông đã ngàn lần hứa là Ông nhất định trở về, nhất định quay lại cho dù cuộc chiến có khốc liệt, có thế nào đi chăng nữa. Nhưng Ông đã bội hứa, Ông đã bỏ Em, đi thật nhanh, thật vội vàng để Em ngỡ-ngàng ở lại, để Em chơ-vơ còn lại bởi cuộc chiến đã đưa Ông đi xa, đi xa hẳn vào cuối đường để rồi Ông mất hút vào cuối con đường Ông đi đó. Ông đã đến một nơi mà bước chân Em không đi tới, mắt Em cho dù có mỏi mòn cũng không thể tìm kiếm.

Tất cả đã đi vào quá khứ, đã chồng chất qua biết bao nhiêu năm tháng, tưởng rằng sẽ phôi-pha, tưởng rằng sẽ quên lãng với biết bao đổi thay và Em sẽ không còn dễ khóc được như xưa, nhưng Ông biết không? khi người ta không hạnh-phúc là khi người ta quay về dĩ vãng, và Em... những lần nghĩ đến là những lần Em nhớ đến Ông thật nhiều và cũng là những lần Em giận Ông vô cùng, vì Ông đã không giữ lời hứa với Em khi xưa để kể từ lúc Ông đi, tất cả kỷ-niệm của Em và Ông cũng từ từ chấp cánh bay, vuột khỏi tầm tay không sao kéo lại, bởi cánh tay Em quá ngắn, không đủ với tới những ước mơ trong đời, bởi thế tất cả đều vuột khỏi tầm tay Em, như Ông đã từ bỏ Em, nhưng tình yêu đầu đời này vẫn nguyên vẹn trong Em, bởi Em đã giam kín nó trong ngục tù của tâm linh Em, để trừng phạt Ông, trừng phạt Em vì đã yêu không đúng Người và không đúng chỗ...


************

Ngày ..., Tháng ..., Năm .... (2)

Ông Yêu Dấu!

Sáng nay trời mưa, vừa tan lễ ra, cơn mưa ào đến như trút, ý nghĩ về Ông cứ lại quanh quẩn trong đầu, những lá thư này đáng lẽ phải kết thúc từ lâu, nhưng cứ lần lựa mãi, vì mỗi lần ngồi vào bàn, viết được vài hàng thì những kỷ niệm xưa lại ùa về làm Em mờ mắt, nước mắt Em ràn rụa, Em lại phải tắt máy đứng lên, cứ như vậy mãi cho đến hôm nay... Bây giờ, Em nhất định phải viết tiếp về Ông, về chúng ta, về những kỷ niệm ngọt ngào của riêng mình để rồi sau đó sẽ đóng kín và không bao giờ nhắc đến nữa.

Ừ nhỉ!...Sao Em lại gọi Ông bằng Ông mà không bằng Anh như bao nhiêu người yêu nhau khác. Ba Mẹ mắng em bảo em hỗn, nhưng Em vẫn bướng bỉnh không nghe, Ông tức cười nhìn Em nháy mắt, Ông bảo Ba Mẹ kệ em, cứ để Em tự nhiên, thế là danh từ Ông luôn đậu trên môi Em và một tình cảm nào đó đã đi nhẹ vào hồn Em...

Trước khi ra đi, Ông bảo Ông ước có phép thần thông, Ông sẽ nhốt Em vào trong một lâu đài cổ kính để Em không ra được, để không ai được có Em cho đến lúc Ông trở về. Nhưng Ông vẫn là Ông nên phép thần thông không có, nên Em vẫn là con bé vô tư nhí nhảnh làm Ông lo âu, làm Ông bồn chồn vì những ánh mắt đuổi theo chung quanh Em.

Trước khi đi, Ông đã chuẩn bị cho Em một chồng phong bì, Ông dán sẵn tem, sẵn địa chỉ và bảo Em chỉ viết thư cho Ông, bỏ vào phong bì và gửi đi, nhưng sau khi dán thư lại em phải đánh dấu trên 2 mép phong bì bằng căn 5, vì Ông bảo đó là dấu hiệu tình yêu giữa Em và Ông. Ông đi hơn một năm, thư Ông gởi cho Em đúng 217 lá... nhưng rồi sau khi nhận được tin buồn của Ông từ xa đưa lại... rồi khi phải vào SG... em đã đem chồng thư của Ông ra sau nhà đốt hết những lá thư Ông gửi, tuy nhiên quyển nhật ký em vẫn giữ kỹ, Em vẫn tiếp tục viết về những ngày tháng có Ông, về những tháng ngày đất nước đang từ từ biến chuyển. Quyển nhật ký Em giữ kín trong một hộp gỗ khoá lại trước khi em vào SG. Lúc đó Em đâu có nghĩ là Em sẽ không trở về nên tất cả đã đổi thay mà không ai dự đoán được.

Khi đất nước biến động, đơn vị của Ba Em được lệnh di chuyển vào Nha Trang, để rồi từ đó lẻ loi tìm đường vào SG qua những đoạn đường khốn khổ do cuộc chiến tạo nên. Cả gia tài không mang được gì, chỉ mang được 2 con chó và 2 cây đàn. Thế mà Ba Em cũng không quên cái hộp gỗ đựng quyển nhật ký của Em trong đó, Ba Em đã dùng súng bắn vỡ ổ khoá để lấy quyển nhật ký mang vào cho Em... Quyển nhật ký ấy vẫn tiếp tục sang trang về sự đổi đời của riêng Em, của những người chung quanh, của một đất nước vừa lật sang một trang lịch sử khác. Em vẫn tiếp tục viết cho đến ngày Em lìa xa quê hương và khi đặt chân đến bên này, em đã viết thư về nhờ gia đình đốt quyển nhật ký ấy đi để tránh sự liên luỵ cho gia đình. Thế là về Ông, về Em một lần nữa lại trở thành khói bụi tan theo cơn gió thời cuộc.

Ông yêu dấu của Em! sao ông nỡ bỏ Em đi như thế? sao Ông không mang Em theo? Ông có biết là Em khổ lắm không? Ông có biết là Em đã khóc nhiều lắm không?

Những năm kế tiếp, em vẫn mơ hồ tưởng như Ông vẫn còn đó, nên cứ mỗi lần vào ngày sinh-nhật của Ông, Em đều gởi card birthday vào cái địa chỉ mà Em đã từng gửi thư trước kia, lần đầu tiên cũng như lần sau cùng, em luôn gởi bằng hình một đoá hồng nhung đỏ thẫm, có những giọt nước như giọt nước mắt em rơi đọng trên những cánh hoa. Những phong thư đó không bao giờ hoàn lại cho Em... Vì thế năm nào vào ngày 17 tháng 12 Sinh Nhật Ông, em vẫn không quên gởi đi cho đến lúc đất nước đóng lại trang sách cũ và bắt đầu một trang khác, cũng như em vậy. Em cũng đóng cuộc đời Em từ đó, tình đầu Em từ đó...

Ông thật sự còn đó hay đã đi thật xa như cái điện tín Em nhận được vào một buổi chiều thật buồn thảm của mùa đông năm đó? Có lần Chị Em hỏi "Nếu vô tình gặp lại thì Nhỏ tính thế nào?" Em, Em không biết làm sao, vì Ông là dĩ vãng, là một sâu kín trong lòng Em, và Em không muốn gặp lại... Em sợ sự hiện hữu sẽ phá vỡ hình ảnh Ông trong Em... Em ích kỷ, Em chỉ muốn hình ảnh ngày xưa của Ông mãi mãi là của riêng Em, không ai được quyền có Ông, cho dù cả thời gian có dành Ông đi chăng nữa...


***************

Ngày ..., Tháng ..., Năm ....(3)

Ông Yêu Dấu!

Ông đang ở đâu? Ông ở nơi nào? Sao không về để đi tìm KN với Em? Sao nỡ để Em tìm kiếm lẻ loi một mình?... Thế mà có lần Ông nói là Ông yêu Em, bất cứ lúc nào Em cần là sẽ có Ông bên cạnh. Em đang cần sao Ông không đến? Sao Ông không về?...

Bao nhiêu năm dài trôi qua, bây giờ thì Em đã hiểu được thế nào là một tình yêu, thế nào là một hạnh phúc, thế nào là nửa vòng tròn của mình như có người đã viết... Cái nửa vòng tròn đó nếu gặp nhau, ăn khớp với nhau nó sẽ lăn dài suốt cuộc đời... còn không, nó sẽ tự tách ra. Đó! Ông thấy không? Sao Ông nỡ mang cái nửa vòng tròn của Em đi?...vì thế Em biết Em không thể nào tìm được nửa cái vòng tròn của Em ở đâu được nữa, nên Em mãi cất cái phần nửa của Em như một phần gia tài mà một ngày đó Em sẽ mang theo đến tận cuối đời.

Trên xe đò trở vào Sài Gòn, Em buồn da diết, ngồi trên xe, nhìn cảnh vật bên ngoài làm Em nhớ Ông, làm Em khóc, Em nhớ thật nhiều đến những ngày xưa cũ. Đi ngang Sông Cầu, chỗ bãi cát vàng với hàng dừa cao ngày xưa mà Ông đã đưa Em đến, Ông đã chụp cho Em những tấm hình với dung nhan mượt mà lần đầu tiên biết yêu. Em thấy Em cũng yêu kiều với tình yêu ngây dại đó. Em nhớ đến những bức hình đó vô cùng, thế mà bây giờ mất hết, mất cả tấm hình của Ông trên bãi biển, tấm hình duy nhất Ông tặng cho Em... Ngồi trên xe cứ nghĩ viển vông, Em ước nếu vô tình gặp Ông đang lái xe Vespa đi dưới đường, chắc Em sẽ hét lên vì mừng để rồi chạy vội đến với Ông. Em sẽ leo lên ngồi đằng sau để đi với Ông bất cứ nơi nào Ông đi, đến bất cứ nơi nào Ông muốn đến. Nhưng không, chuyện ấy không bao giờ xảy ra, vì chiến tranh đã đưa Ông đến một nơi nào đó mà Em không thể tìm kiếm được.

Em nhớ có lần đang ngồi trong Taxi, đi ngang đường Nguyễn Huệ, Em chợt thấy Ông đang đứng nói chuyện trong đám đông, Em gọi Ông rối rít, nhưng Ông không quay lại, dáng Ông vẫn thế, vẫn chiếc quần jean bạc màu, cũng vẫn chiếc áo chemise màu vàng mà Em thích ngày xưa, Em mừng đến hoảng hốt, vội vàng kêu xe ngừng lại, chạy đến kéo vai Ông... Nhưng ơ!...không phải Ông, một người xa lạ không quen biết nhưng có phía sau rất giống Ông, người ta nhìn Em ngạc nhiên, Em nhìn người ta ngỡ ngàng, chết lặng, đứng trân trối mà nước mắt tuôn xuống má, Em chạy vội lên xe khóc nức nở trong tay Chị Em... Em lại lầm, Em vẫn chưa ý thức hẳn là Ông không còn nữa, Ông không còn hiện diện ở đâu nữa...

Ông biết không? Em rất nhát, Em rất sợ ma, mỗi lần nghe kể chuyện về thế giới vô hình Em sợ lắm, thế nhưng khi nhận được điện tín báo tin về Ông, Em dằn vặt mất ngủ, Em cầu xin cho Em được thấy Ông, cho Ông được trở về với Em cho dù chỉ một lần thôi, Em mong, Em cầu xin nhưng điều đó chẳng xảy ra, không bao giờ xảy ra cả. Thế nhưng trước khi Ông đi xa, Ông mua cho Em một con chó nhỏ trắng như một cụm bông gòn để làm bạn với Em, con Mi-Mi lúc nào cũng cuộn tròn chui duói nách ngủ bên cạnh Em... nhưng, khi Ông đi xa được vài tháng thì con chó của Em cũng bị đau rồi chết, con chó chết trong chuồng, thế mà Em cũng sợ vô cùng, Em không dám đi ngang, Em phải năn nỉ Ba Mẹ giúp Em lo cho nó...

Đó! Ông thấy chưa?...Tất cả những kỷ niệm về Ông lần lượt đều bỏ Em đi... Sao Ông nỡ mang chúng đi mà bỏ Em lại? Ông có biết là Em khóc nhiều lắm không? Em khổ lắm không? Nhưng có một điều là Em đã nằm mơ thấy Ông... Lần đầu tiên Em mơ thấy Ông tìm đến Em vào một buổi tối, Ông đứng nép vào một góc tối trước cổng nhà, Ông đưa cho Em quyển nhật ký của Ông, Ông buồn lắm, Ông bảo Em xem thì sẽ hiểu tất cả về Ông, về Tình Yêu Ông dành cho Em, có thể hôm nay Em không cảm nhận được tình yêu đó, nhưng khi nào Em có chồng, Em lập gia đình, Em sẽ hiểu được tình cảm Ông dành cho Em như thê nào!... Lần nằm mơ tiếp theo, Em thấy Em đi trong một ngày hội, tổ chức ngoài trời, người ta thật là đông, họ ngồi trên những chiếc ghế con kê dưới những gốc cây cổ thụ xum xuê cành lá, ăn uống cười nói vui vẻ, Em lách mình len lỏi đi vào giữa những chiếc ghế con kê ngổn ngang không thứ tự, Em chợt thấy Ông ngồi xoay lưng lại, Em gọi Ông, Ông quay lại, Ông - Em nhìn nhau, Ông vẫn ngồi yên không nói gì nhưng ánh mắt tha thiết buồn nhìn em, Em chỉ biết đứng khóc, thế rồi em bỏ đi, Em đi lang thang trên những con đường nhỏ, Em đếm những viên gạch của lề đường mà Em vừa bước lên... Mưa bay bay lành lạnh làm ướt tóc Em, mắt môi Em và hoà lẫn với những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống má làm ướt cả áo em. Chợt có tiếng còi xe, Em quay sang, Ông gọi, Ông năn nỉ Em lên xe, Em buồn, Em giận, Em quay đi không nhìn Ông nữa, Em tiếp tục bước và nước mắt Em tiếp tục rơi... Em lại thấy Ông đậu xe ở một ngã ba đường, Ông đứng bên cạnh xe lặng buồn nhìn Em, lần mơ nào Em cũng thấy cái buồn nặng trĩu trong mắt Ông, cái buồn da diết, cái buồn như có điều gì khó nói, có điều gì như muốn nói mà không nói được, không giải bày được...

Sáng ra tỉnh dậy, Em khóc, Em buồn thật nhiều, bần thần nhớ đến Ông cả ngày để rồi cái buồn cứ gậm nhấm Em, kéo dài theo những ngày sau đó...


*****************

Ngày ..., Tháng ..., Năm ...(4)

Ông Yêu Dấu!

Sáng nay lành lạnh, mùa thu thật sự đi về, nhưng lá vẫn còn xanh, cây bradford trước lối đi vào nhà Em vẫn chưa đổi lá, tất cả đối với Em lúc này sao xa lạ quá, tất cả không còn lôi cuốn Em nữa, hình như Em đang sống trong lãng đãng, trong mù mịt, trong sương khói, bởi tất cả đã vuột khỏi tầm tay em... quá khứ, hiện tại chẳng là gì nữa sao? không còn ý nghĩa gì nữa ư? Những lúc tuyệt vọng, những lúc xuống tận cùng của sự khổ đau, buồn chán, Em lại nhớ đến Ông, Ông lại hiện về trong tâm trí Em, làm Em thêm nhung nhớ, làm nước mắt Em đong đầy. Em đúng là con mèo ướt mà Ông vẫn thường ghẹo khi xưa... con mèo ướt đó đã bao nhiêu năm dài trôi qua, bao nhiêu đổi thay dồn dập, bao nhiêu tuổi đời chồng chất vậy mà vẫn không thay đổi, mắt vẫn còn ướt, vẫn còn hay tủi thân khóc hoài như ngày xưa... Phải chăng vì yêu Ông, vì tình không tròn nên đã dở dang cả cuộc đời Em, đã làm giông cả cuộc đời con gái của Em, đã làm Em xanh xao vàng võ?

Khi đất nước đổi thay, tất cả cuộc sống của mọi người đều bị đảo lộn, có cả Em trong đó. Có một sáng Em vừa bày những hộp thuốc tây trên tấm vải nhựa được trải trên lề đường Lê Thánh Tôn, bỗng có một người đàn bà đến bên cạnh Em, nhìn vào mắt Em rồi lên tiếng:

- Sao cô nhỏ không quên đi, cứ nghĩ hoài vậy?

Em ngạc nhiên nhìn người đàn bà xa lạ trước mặt, Em không hiểu người khách đó muốn nói điều gì, Em nghĩ... mà Em nghĩ điều gì?... Em chẳng nghĩ gì cả vì cuộc sống đổi đời đó đã làm Em lo âu, đã làm Em bận rộn... Người đàn bà xa lạ thấy Em tròn mắt ngạc nhiên, lật bàn tay Em qua lại rồi nắm chặt nhìn mặt Em khẽ bảo:

- Tôi nói thật với Em, Em sẽ không bao giờ quên được chuyện tình cảm của Em đâu, cho dù 10, 20 hay 30 năm đi chăng nữa...

Nỗi đau của Em chợt vùng dậy, tưởng chừng như đã ngủ quên, tưởng chừng như đã đi vào quên lãng, nhưng... nước mắt Em lại đong đưa, mũi Em cay nồng, những giọt nước mắt đua nhau ràn rụa xuống má, Em khóc tức tưởi, hình ảnh Ông đi về đầy ắp trong Em, tình yêu của Ông ngày nào choán cả hồn Em làm Em nghẹt thở... Em khóc và Em khóc, Em khóc vì nhớ Ông và Em cũng khóc vì hận Ông nữa. Người khách lạ hốt hoảng vội cất bước đi nhanh như chạy trốn và hình như quên cả mua thuốc, bỏ lại Em đàng sau đứng khóc như mưa với nỗi đau ngút ngàn, với một vết dao ai vừa chém một đường chảy máu trong tim Em.

Tại sao Em không quên được? Tại sao tình yêu của Ông lại hành hạ, làm Em khốn đốn đến thế? hay Ông thật sự có phép thần thông nên đã giam cầm trái tim Em trong trái tim Ông để Em vàng võ gầy mòn theo ngày tháng?...

Bạn bè chung quanh thấy Em khóc, họ ngạc nhiên ngỡ ngàng, thắc mắc hỏi han. Em không nói được gì, Em biết nói làm sao? Em biết cắt nghĩa thế nào về nỗi đau của Em? Em bỏ lại những hộp thuốc tây vào giỏ, Em đi nhanh về phía chiếc cyclo đang đậu bên kia đường, Em chỉ muốn về nhà, Em chỉ muốn giam Em trong căn phòng của Em để Em được tự do khóc vùi trong đó. Người đạp cyclo là một người lính trận ngày xưa, vội vàng gấp quyển truyện bằng tiếng Pháp đang đọc dở nhét vào túi quần... nhìn khuôn mặt buồn rười rượi của Em, đôi mắt đỏ hoe của Em, chẳng thèm đòi hỏi giá cả, cứ vậy chở Em đi, gió thổi bay bay mái tóc dài của Em và Em cũng vừa cột lại bởi chiếc khăn màu vàng, màu vàng cả Em và Ông đều ưa thích... Màu vàng ngày ấy Em chọn là màu kiêu sa, óng ánh, nhưng bây giờ màu vàng là màu thất vọng phải thế không Ông? Vì Em lỡ yêu màu vàng nên Em đã mất Ông...Người đạp xe cyclo như cảm nhận được nỗi buồn của Em nên cứ vu vơ chở Em đi hết con đường này đến những con đường rợp lá khác, không một lời hỏi chuyện, và Em, Em cũng không để ý, không thắc mắc vì tâm trí Em đang bận nghĩ về Ông... Cơn gió mát Sài Gòn đã làm khô nước mắt Em, làm lòng Em dịu lại. Người đạp xe đàng sau như cũng nhận ra điều đó nên ẫm ờ ghẹo Em :

- Đã hết buồn chưa? Đã hết khóc chưa?

Ồ, thì ra người ta đã thấy Em, đã biết được cái đau sáng sớm của Em... Em đỏ mặt mỉm cười im lặng, nhưng những lời nói của người đàn bà lạ lùng lúc nãy vẫn cứ ám ảnh Em, làm Em bần thần, làm Em day dứt, làm Em đau, một nỗi đau không lối thoát, một nỗi đau bị trù ếm trong tháp ngà mà chính Ông là người đã giam Em trong đó.

Chiều nay ngồi đây, trước cái computer, nước mắt Em lại rơi khi nhớ đến chuyện xưa, lòng Em lại thổn thức... Phải chăng người đàn bà xa lạ năm xưa đó chính là bà phù thuỷ do Ông phái đến để trừng phạt Em, phải thế không Ông?...


****************

Ngày ..., Tháng ..., Năm ...(5)

Ông dấu ái!

Sáng qua Chúa Nhật, ngồi trong thánh đường dự lễ, trong lúc Cha giảng, Em bất chợt nhìn vào lòng bàn tay phải của Em, nhìn con đường tâm đạo, con đường gián đoạn bởi một vết ngắt trên đường chỉ tay, Em bâng khuâng, Em thẫn thờ, Em dí mạnh móng tay Em trên vết ngắt đó để nó có thể xuôi một đường như Em đã từng làm ngày xưa, ngày ông vừa ra đi. Người ta đã nói với Em về con đường tâm đạo trên tay Em sẽ đưa Em và ông đến hai phương trời cách biệt nhau, không bao giờ hội ngộ, Ngưu Lang Chức Nữ còn có dịp gặp được nhau vào tháng 7 mưa ngâu, còn Em và Ông sẽ vĩnh viễn không thấy nhau nữa, bởi con đường tâm đạo đã hiện lên trong lòng bàn tay Em...Lúc đó Em thật sự hoang mang và sợ sệt, Em cứ hỏi đi hỏi lại là Em có còn một cách nào khác không để Em và Ông có thể đến gần nhau? nhưng người ta nói là không thể nào, bởi đó là định mệnh của 2 người... Vâng, không thể nào nên mình mới mất nhau, không thể nào nên bây giờ và suốt đời Em vẫn khóc Ông, cho dù đã bao nhiêu lần Em cố đánh lừa định mệnh, Em đã xiết mạnh một đường thẳng ngay chỗ ngắt đó trên đường tâm đạo với hy vọng là số mệnh Em, cuộc đời Em sẽ thay đổi, mình sẽ lại có nhau... nhưng không, định mệnh, số mạng em đã thắng nên Em đã mất Ông và mình không còn là của nhau nữa.

Đêm qua, lần đầu tiên Em nói về Ông, kể về Ông, về tình yêu ngây dại của Em và Ông với một người ở xa. Ai cũng có những mối tình 1, 2 hay 3 để so sánh tình nào nặng nhất, tình nào đẹp nhất... Còn Em, Em không có tình thứ 1 nên không có tình thứ 2, Em cũng không có tình đầu để rồi không có tình cuối. Em chỉ có một mối tình, mối tình duy nhất mà Ông đã trang trọng đặt để trong tim Em nên tình yêu này không có so sánh, không có phân bì. Nói chuyện với người ta mà Em lại nghẹn ngào khi nhắc về dĩ vãng, nói chuyện với người ta mà vết đau lại ứa trào, tưởng chừng như vết đau còn mới, còn rỉ máu. Nước mắt Em rơi, Em lại nghẹn ngào, Em lại im lặng... Người đâu giây cũng im lặng với cái đau của Em. Em nhớ một lần Ông có 2 cô bạn học chung trường ngày xưa đến thăm Ông, Ông và họ nói chuyện vui vẻ líu lo như quên mất Em, 2 cô bạn của Ông cũng chỉ coi Em như một con bé con không đáng kể... Thế là Em giận, mắt em rưng rưng, Em không nói chuyện, Em không nhìn Ông nữa, mặc cho Ông năn nỉ, cắt nghĩa giải bày, sau đó như không lay chuyển được sự cứng đầu ương ngạnh của Em, Ông đã cắn đầu ngón tay trỏ của ông đến chảy máu để viết "Yêu Em" trên trang giấy, nhìn trang giấy trắng với những màu máu đỏ tươi làm Em sợ hãi, Em cuống quýt chạy vội đến bên ông, Em ôm bàn tay Ông đưa lên môi, Em khóc, Ông khóc... nhìn ngón tay be bét máu làm Em xót xa, cái đau da thịt của Ông đã thấm vào Tim Em kể từ lần đó, trái tim Em đau từ đó và Em cũng khốn khổ cã một đời Em...

Ông yêu dấu của Em!

Không ai có thể thay thế Ông trong tim Em như Lệ Thu đã hát "Lời Thề Của Loài Hoa Trắng" trong cuốn băng Lệ Thu và tiếng hát để đời mà Ông đã mua tặng Em...

"Em không còn yêu ai, Nếu Em không còn yêu Anh,
Em không là riêng ai, Nếu Em không là riêng Anh,
Em xin làm mây xanh, đứng trên nấm mồ hoang vu,
Ngỡ khi chúng mình đi vào thiên thu..."

Bài nhạc đó Ông thích, Em thích và đã nhiều lần Ông muốn Em hát cho Ông nghe, Em hát mãi nên lời nhạc đó đã vận vào Em nên Em không còn yêu ai được nữa....Sáng nay đang làm việc, Em chợt nghe có tiếng hát "Th. a à, Th. à a, Th. là lá la..." làm Em giật mình, tiếng hát đó, điệu nhạc đó của Ông hay hát khi đến gần Em cơ mà, sao hôm nay lại có người hát y như Ông hay hát ngày xưa? Người vừa hát đó mới đến làm việc ở chỗ Em, người ấy cũng có thói quen như Ông ngày xưa, mỗi lần đi ngang chỗ em ngồi đều gây sự chú ý của Em bằng khúc nhạc ngắn đó, làm Em thấy nhớ nhung, thoáng thấy ngậm ngùi, thoáng thấy vui vui... Kỷ niệm về mình nhiều quá, 2 tay Em ôm không xuể, Em chỉ sợ Em đánh rơi như Em đã đánh mất Ông trên con đường tâm đạo trong lòng bàn tay phải của Em.

Người bên kia vẫn im lặng nghe Em kể lể, hơn 2g sáng, Em vẫn miên man nghĩ về Ông, người bên kia chợt hỏi nếu được gặp lại Ông thì Em thế nào? Không, Em sẽ không gặp lại, vì chúng ta là những hình ảnh của ngày xa xưa mà không phải là hình ảnh của ngày hôm nay, Em sợ hình ảnh hiện tại của mình sẽ vỡ vụn trong nhau, Em sợ chiếc gương thần của Em sẽ vỡ nát tan tành... Nhưng sao Em lại cứ hoài thổn thức về một dĩ vãng đã xa xôi, tiếc nuối về một cái gì thật xa, xa dịu vợi, xa ngoài tầm với...


*** **************

Ngày ..., Tháng ..., Năm ...(6)

Ông Yêu Dấu!

Hôm nay nay em lười làm việc, công việc bề bộn sau mấy ngày phép đang chờ em, vậy mà em vẫn thờ ơ, một chút gì trống vắng, một chút gì chán nản đang đè trên tim em, em ngẩn ngơ đọc lại những bức thư em viết cho Ông, một nỗi đau nhẹ nhàng đi về làm mắt em ẩm ướt...

Tuần vừa qua em bỏ nơi này, em đến một nơi kia, em đã bỏ đi vội vã như em đang chạy trốn chính em, chạy trộn cái ngổn ngang trong em, nhưng em không trốn được, cho dù em có cố gắng cách nào đi nữa, những gì đã qua, những gì hiện tại đang cấu xé trong em...

Nơi em đến, có rừng có núi, có màu sắc của mùa thu như đã thu hút em, làm em quên cả chính em lúc ấy, ngày halloween sắp đến, những cánh đồng pumpkins vàng ối hai bên đường thỉnh thoảng em gặp trông thật lạ mắt, xa xa em thấy có một cái quạt nước, em nhớ đến cái đồng hồ bằng quạt nước mà ông đã tặng em... nhìn cái quạt nước làm em nhớ đến bản nhạc ngoại quốc thật buồn "Trong Nắng Trong Gió" mà Thanh Lan đã hát ngày nào. Mỗi lần nghe em lại nhớ đến Ông, nhớ đến con đường ra ngoại ô, nhớ đến con đường dẫn đến chợ Huyện ăn nem, nhớ đến một tai nạn, cái tai nạn hôm đó làm em rùng mình khi nghĩ đến, chỉ vì đụng nhẹ vào người lái xe đạp, thế mà dân trong làng đã cầm gậy gộc định hành hung Ông, chỉ vì ông không cùng giới tuyến với họ, vì đó là vùng không an toàn cho những người như ông đi ngang, vì đó là vùng mà thân nhân của họ là những người đi về phía bên kia, đi sâu trong rừng... Em sợ hãi cuống cuồng, em đứng dang tay ra trước Ông, không cho người ta hành hung Ông, em khóc, em sợ đến hoảng hốt, đến run rẩy, em van xin họ đừng đụng chạm đến Ông. Người chung quanh sửng sốt nhìn em rồi từ từ bỏ những gì đang cầm trong tay xuống. Nước mắt em đầm đìa, em sợ hãi, em kinh hoàng...sau lần đó, ngày ra đi của Ông đến gần hơn dự tính vì muốn tránh sự áp bức của dân trong huyện... thế là mình mất nhau, mất hẳn nhau.

Trong khi chờ tàu cập bến, em cho người đi chung nghe bài viết về "Cái Bánh Chưng Cuối Năm" mà em đã hứa. Bài viết về tuối thơ, tuổi ô mai của em mà một đài phát thanh đã đọc trong phần đọc truyện của đài và đã thu lại trong cassette gởi cho em. Em nghe lại những gì em viết mà nước mắt em lăn dài, em quay sang phía bên kia để dấu những giọt nước mắt mà lòng em thổn thức. Tại sao ngày đó em ngây thơ quá, phải chi em khôn lớn một tý thì biết đâu cuộc đời em sẽ không gặp Ông, Biết đâu em sẽ chẳng là em của ngày hôm nay...Bài đọc đã chấm dứt mà em vẫn thẫn thờ, tiếng hát Vũ Khanh trong bản Em Đến Thăm Anh Đêm 30 được lồng trong bài đọc càng làm em thêm day dứt. Người bên cạnh cũng ngậm ngùi, cũng xúc động vì cái ngây thơ hồn nhiên của em, của cái đau mất mát đầu đời trong em.

Khi con tàu đưa người sang bên kia đảo, sương mù mập mờ phía xa, con tàu lững lờ lướt sóng, em lại nhớ về Ông, về một khoảng trời xanh có biển vỗ, có ghềnh cao, có mộ Hàn Mặc Tử nằm chênh vênh bên sườn núi đã chứng kiến tình yêu đầu đời của em... Em bước đi một mình trên boong tàu, những hạt mưa rơi nhè nhẹ làm em buồn, người đi chung đứng bên trong cửa kiếng nhìn em ái ngại. Viết đến đây em nhớ lại sự cô đơn của em lúc đó, em thấy tội nghiệp em quá, em bơ vơ quá... Em đang viết những giòng chữ này cho Ông mà nước mắt em rơi mau, uớt đầm đìa xuống má, rơi cả xuống áo, xuống cả keyboard, cổ em nghèn nghẹn... Tại sao em lại là em mà không là ai khác hả Ông? Tại sao Ông lại là Ông mà không là ai khác trong em? Em đứng tì tay vào thành tàu nhìn những con sóng uốn mình nhè nhẹ mà lòng buồn mênh mang, đầu óc em mờ mịt, em ước có Ông bên cạnh em lúc đó, để em được ấm trong vòng tay Ông, để em được dựa đầu trên vai Ông, để em được tha hồ khóc mà không phải lén lút sợ người khác bắt gặp những giọt nước mắt của mình rơi xuống...

Ông yêu dấu!
Con đường dẫn vào Butchart Gardens cây cối hai bên đường cao ngất ngưởng, có những cây cao vút có 2 cành cây mọc ngang như cánh chim, đầu ngọn cây rũ xuống trông như con Chim Hải Âu đang gục đầu giang rộng đôi cánh đứng ủ rũ dưới bầu trời ảm đạm, mưa gió như đang buồn, đang khóc cho em, làm em lạnh. Xe đi ngang một ngôi nhà thờ nhỏ như hoang vắng có gác chuông nằm lơ lửng phía sau, bên cạnh là một nghĩa trang nằm hiu hắt dưới cơn mưa, có sương mù làm mờ nhạt. Người lái xe không biết đọc được gì trong em mà lai buông một câu :

- Nghĩa trang lạnh lẽo quá.

Những ngôi nhà nhỏ bé nằm lẻ loi trong rừng cây, lờ mờ ẩn hiện ánh đèn... em chợt nghĩ đến em một mình trong căn nhà đó, sống cô quạnh lẻ loi như một bóng ma, âm thầm ra vào, di động trong ngôi nhà như một hồn ma vất vưởng cho đến một lúc nào đó không còn nữa, cho đến lúc nào đó cây côi sẽ phủ kín, mưa gió sẽ xoá nhoà dấu tích hiện hữu của em... đơn độc quá phải không Ông???

Viết đến đây sao tim em đau quá, em không viết được nữa rồi... tha cho em đi ông!...


**************

Ngày ..., Tháng ..., Năm ...(7)

Ông yêu dấu!

Thế là một năm nữa lại đến, thế là thêm một tuổi đời, thêm một nỗi buồn trên vai để rồi nhìn lại những tháng năm vừa đi qua trên cuộc đời mình, em không thấy gì cả, chỉ thấy những nỗi buồn đứng xếp hàng sau lưng em, em chỉ thấy những vũng nước mắt nhạt nhoà đàng sau và em cũng chỉ thấy có mỗi mình Ông đang đứng lặng lẽ ở một góc cạnh nào đó trong tim em với một cái nhìn thương hại, với một cái nhìn tội nghiệp và hình như có cả sự ân hận trong mắt Ông.

Hôm qua Sinh-Nhật em, em chỉ muốn nằm dài trên giường, chùm chăn ngủ kỹ để đừng nghĩ gì cả, nhưng em lại không quên được, em nhớ da diết, em muốn ngồi vào bàn để viết cho Ông, nhưng em không đủ can đảm, bởi em biết em sẽ khóc cho em, khóc cho một Kỷ niệm ngọt ngào sống mãi trong em, về một đoạn đời khó quên để rồi lá thư em viết cho Ông lại dở dang, lại đứt đoạn...

Đêm qua không ngủ được, em phải mượn một viên thuốc ngủ để trốn tránh mọi người, trốn tránh những tiếng điện thoại reo vang, trốn tránh những lời chúc mừng SN và em muốn tránh cả chính em nữa, thế nhưng sáng nay em lại thức thật sớm, nằm hoài trên giường cứ miên man về quãng đời đã qua, để rồi em lại ngồi đây, viết cho Ông, nói với Ông, kể lể với Ông, nhắc lại với Ông về những KN ngày xưa, để không bao giờ nhắc đến nữa, chỉ một lần này thôi nghe Ông! chỉ một lần để tất cả sẽ từ từ biến mất, bay đi mất cho em được quên Ông, quên tất cả để em tiếp tục con đường trước mặt và sẽ không ngoái đầu nhìn lại quãng đường đã đi qua.

Sinh Nhật em vào ngày lễ Các Thánh, và cũng vào ngày cách mạng để Ông cứ đùa là Ông đã ra lệnh cho mọi người phải nghỉ việc không được làm, từ công-sở cho đến trường học vì là SN của Công Chúa, mọi người phải ăn mừng, Các Thánh trên trời cũng hoan hỉ mừng SN em, huống gì người trần thế, mà em lại là Công Chúa của riêng Ông, là một đặc biệt nhất của Ông... Thế nhưng, ngày lễ mà Ông đùa bảo bắt mọi người phải nghỉ đó đã không còn nữa, không còn cả chính Ông bởi đất nước đã đổi thay, lịch sử đã viết lại nên SN em lại lẻ loi trong tâm tư, trong y nghĩ về Ông, về cái bánh SN năm nào mà Ông đã dành cho em, đánh dấu tình yêu đầu đời của em, đánh dấu cái hạnh phúc tràn trề của tuổi mới lớn trong em. SN năm đó, em mặc chiếc áo Ông lựa màu cho em, em tươi mát vui cười bên gia đình, bên bạn bè, mọi người đều chờ sự hiện diện của Ông, nhưng vẫn không thấy Ông đến, mãi về sau mới có tiếng Chuông, em chạy vội ra, Ông đứng đó với cái hộp lớn trong tay, Ông không muốn vào, Ông e-ngại gặp Ba Mẹ. Ông nhờ em cắt nghĩa với Ba Mẹ về cái bánh SN Ông mang đến. Ông bảo Ông muốn đặt một cái bánh đặc biệt cho em, với hàng chữ "Chúc Mừng Sinh-Nhật Dễ Thương", thế nhưng vì chủ tiệm là người Tàu, không hiểu rõ nên đã vô tình bỏ chữ "Dễ" mà chỉ viết có mỗi chữ "Thương" trên bánh.

Mở hộp bánh ra, một cái bánh tròn thật to, thật đẹp với một chữ "THƯƠNG" nằm gọn gàng, nổi bật trên nền kem màu Ngà, chung quanh bao nhiêu tuổi đời em là bấy nhiêu hoa hồng hé nụ. Cái bánh đẹp làm ai cũng trầm trồ, nhưng Ba Mẹ lại giật mình khi nhìn cái bánh, em lại phải đi một đường cắt nghĩa cho Ba Mẹ và bạn bè hiểu "Lịch-sử" của cái bánh SN em mà Ông vừa mang đến. Cắt bánh cho mọi người, cái bánh đẹp mà lòng em tiếc nuối, em giữ phần còn lại của chiếc bánh trong tủ lạnh, em không dám ăn, em chỉ muốn cất hoài như một KN mà em không muốn mất để bây giờ em cũng chẳng còn nhớ được mùi vị của cái Bánh SN năm đó như thế nào nữa. Em cũng không quên được cái cảm giác của nụ hôn đầu tiên Ông đã dành cho em, đánh dấu cái SN dặc biệt nhất trong đời của em. Em ngây thơ mở mắt thật to khi môi Ông chạm trên môi em, làm Ông phì cười, Ông bảo em phải nhắm mắt lại, không được mở mắt như thế, em thắc mắc cứ hỏi tại sao nhưng Ông không chịu cắt nghĩa mà chỉ im lặng mỉm cười rồi đưa 2 ngón tay kéo mí mắt em xuống khi hôn em làm em cứ ngạc nhiên hỏi tại sao lại phải nhắm mắt khi hôn như thế và Ông lại vẫn cứ im lặng tinh quái mỉm cười làm em càng thêm thắc mắc.

Tối qua, em nhận được một hộp quà từ phương xa, hộp quà đã nằm ở cửa trước nhà em từ hôm kia, thứ sáu thế mà em vẫn vô tình không biết cho đến khi em nhận được điện thoại chúc mừng Sinh-nhật. Mở hộp giấy thật dài ra, một cánh lan tươi trong một cái chậu nho nhỏ... một sự ngạc nhiên bất ngờ, một cành lan em ưa thích, một ấm áp trong ngày SN, một giọt nước mắt cảm động rơi xuống... một hạnh phúc nhỏ nhoi chợt đi về...


*****************

Ngày ..., Tháng ..., Năm... (8)
Ông yêu dấu!...

Sáng nay đọc được bài thơ của một người lớn tuổi... yêu người nhỏ tuổi ... làm em chợt buồn, chợt nhớ đến Ông, đến tình yêu đầu đời của em tha thiết... Em viết bài thơ này cho riêng Ông, cho riêng Em, cho tình đau của Em và Ông ...

Lỡ Yêu!...

Ngày xưa còn đi học
Lãng mạn quá ngây thơ
Trót yêu người lớn tuổi
Nghe buồn sao vu vơ

Dối lòng bảo chẳng yêu
Chỉ là...thích thật nhiều
Gọi anh bằng...Ông nhé!
Để tránh lòng tiếng yêu

Từ dạo biết yêu người
Lòng em thật chơi vơi
Tim em hoài rung động
Bởi cuộc tình lên ngôi

Em - Ông mình khác lối
Nhưng một nhịp tim thôi
Trót yêu nhau lầm lỡ
Nên đời mình nổi trôi

Yêu nhau mà e ngại
Những đôi mắt trần gian
Yêu em còn thơ dại
Yêu người nhiều gian truân

Đường đời... Ông từng trải
Đường đời... em ngu ngơ
Đường tình...Ông vương vãi
Đường tình... em còn thơ

Tình là sợi giây oan
Ai cột vào tim em?
Tháng năm dài mòn mỏi
Hạnh phúc nào lang thang?

Ông giờ ở nơi nao?
Có biết chăng em sầu?
Hồn em tình héo úa
Lòng em tràn cơn đau

Em nhớ Ông đêm nay
Lệ em giọt vơi đầy
Thương Ông tình vỡ vụn
Thương em tình đắng cay...


***************

Ngày ..., Tháng ..., Năm ... (9)

Ông Yêu Dấu!

Cách đây mấy hôm là Sinh nhật của Ông, ngày 17, tháng 12, em muốn viết cho Ông nhưng em không can đảm vì em sợ nước mắt em lại làm khổ ông khi Ông biết em khóc, vì em biết Ông không bao giờ muốn cho em như vậy... Nhưng, em không viết, em không nói thì nỗi buồn, nỗi đau cứ gậm nhấm em hết ngày này sang ngày nọ...

Hôm qua em lang thang vào trong tiệm sách, em đến chỗ bày bán những tấm Cards, em cầm lên, em lại mua một tấm Birthday Card, với hình bông hồng đỏ thẫm thật to với những giọt sương long lanh đọng trên cánh hoa... em thẫn thờ nhìn những giọt sương mà tưởng chừng đó là nước mắt mình... em mua và em cũng không biết mua để làm gì nữa. Em muốn tìm một món quà nào đó như người ta thường tìm mua để gởi cho người, người ta yêu... em muốn mua nhiều thứ lắm, nhưng em biết gửi đi đâu? gửi về đâu?...

Tưởng không viết cho Ông đúng ngày SN sẽ làm em nguôi ngoai, em sẽ quên, nhưng em không quên được, em lại cứ đau, đau chứ không phải buồn và nước mắt em lại ràn rụa...
Hoài Yên
#4 Posted : Tuesday, June 14, 2005 2:48:12 AM(UTC)
Hoài Yên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 166
Points: 0

chị TeHat,

HY đi theo chị đọc Những bức thư tình không gửi của chị từ lâu lắm rồi nhưng hôm nay mới dám làm quen với tác giả Wink Rose
Nguyễn Thị Tê Hát
#5 Posted : Tuesday, June 14, 2005 10:19:56 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Cám ơn Hoài Yên, HY viết truyện hay quá, đọc mà mê mẩn luôn, có dịp vào đây mới biết được tài năng văn chương phong phú của các bạn, những cây viết kỳ cựu...

Rất vui và hân hạnh được gia nhập gia đình PNV.

Thân mến,
Ngtth
Nguyễn Thị Tê Hát
#6 Posted : Wednesday, June 15, 2005 12:11:34 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát



Nguyễn Thị Tê Hát
#7 Posted : Wednesday, June 15, 2005 12:14:55 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Người Đàn Bà Trên Cầu


- Đi retreat có 3 ngày mà em mang gì lắm thế? Em mang khăn trải giường theo làm gì?

- Ồ, em mang 2 cái, 1 cái em trải trên giường, 1 cái lồng dưới chăn đắp.

- Em rõ vớ vẩn, khách sạn họ thay hằng ngày mà, anh chưa thấy ai kỳ cục như em, em đúng là lập dị.

- Kệ em, anh chỉ thích cản em thôi, bộ anh tưởng người ta giặt sạch lắm sao? Anh không thấy chương trình 20/20 họ nói về những phòng ốc trong khách sạn hả?... em không muốn nằm trên giường đã lạ nhà, lạ cửa mà còn cứ tưởng tượng này nọ là đủ thấy rợn người rồi... ở nhà giặt quần áo em còn giặt làm 2 lần huống gì ở khách sạn... cứ nghĩ đến là em đã thấy rùng mình.

- Đi retreat mà em làm như đi vacation không bằng... họp hành lia chia chứ ở đó mà đòi thoải mái.

- Anh yên trí đi, cái retreat của tụi em không giống như cái retreat của anh với người khác đâu. Tụi em có những mục giải trí như cỡi ngựa, chèo thuyền, đi tàu, đánh golf..v.v.. chứ còn đi retreat như cái kiểu của anh nói ai mà ham? chẳng thà kiếm cớ bị đau ở nhà sướng hơn...

Vì thế, 3 ngày retreat của tôi là phải thoải mái, hoàn toàn thoải mái, sẽ không nhớ, không nghĩ ngợi gì hết, bởi 3 ngày này là của riêng tôi, không ai được quyền lấy đi, kể cả cái con bé con ở nhà nữa.

Sau khi check-in, chúng tôi tìm về phòng của mình...phòng của tôi may mắn có cửa sổ quay ra hướng mặt hồ, phong cảnh thật đẹp, thật nên thơ. Nơi chúng tôi đến là lake Murray, cách biên giới Texas khoảng 100 miles. Sau bữa ăn chiều, chúng tôi tản mạn khắp nơi trong khách sạn, phòng giải trí, club, phòng khách, kể cả cái phòng mà chúng tôi gọi Flowers Garden nữa... Cầm quyển tạp chí đi dọc theo bờ hồ, chiếc cầu trắng như hình 2 chữ F đấu lưng vào nhau đưa từ trong ra ngoài xa. Bên kia là một rừng cây xanh, lá đang từ từ đổi màu trông thật thơ mộng. Góc bên phải cầu, tôi thấy có 2 người đàn bà đang ngồi câu cá, hình ảnh trông thật lạ lẫm, chưa bao giờ tôi bắt gặp.

- Cô đến rồi sao?

- Vâng, chúng tôi đến lúc 2g chiều. Thế nhóm của ông đến đây lúc mấy giờ?

- Chúng tôi có họp sáng nay nên phải có mặt ở đây lúc 8g30... vậy cô đã dùng trưa chưa?

- Dạ rồi, chúng tôi ghé vào Norman trước khi đến đây... à, ông có mang cần câu cho tôi không?

- Có chứ, đã hứa với cô rồi mà, tôi mang 2 cái, 1 cho cô và 1 cho tôi, ghế của cô kia kìa, ngồi đi...

Tôi kéo chiếc ghế lại gần, cảm động:

- Ông lo chu đáo quá, phiền ông ghê.

- Có gì mà phiền, cô cứ khách sáo, nhưng để tôi chạy đi mua license câu cá cho cô cái đã.

Tôi kêu lên :

- Sao lại phải mua? mình câu có 1, 2 ngày thôi mà, ai vào khu vực này kiểm soát mà ông sợ?

- Không được, lỡ bị phạt mất vui, chỉ có $10 cho 2 ngày thôi.

Tôi cản :

- Thôi đừng, ông đừng mua tốn tiền, tôi chỉ cao hứng một tý thôi, vả lại tôi nghĩ tôi không đủ kiên nhẫn ngồi chờ cá cắn câu đâu. Tôi ngồi đây đọc sách và xem ông câu cũng đủ rồi... Ông có vẻ mê câu quá phải không? Tôi thấy ông mang đủ đồ nghề, không thiếu một thứ gì.

- Tôi mê câu cá lắm cô biết không? tôi thích những lúc yên tĩnh ngồi một mình, không ai quấy rầy, không ai làm phiền cái không gian riêng của mình cả... chỉ tiếc là không có thì giờ cho riêng mình thôi.

- Tại ông không muốn, nếu muốn ông cũng có thể có thì giờ cho riêng mình vậy?

- Nếu mình muốn cũng có được sao? vậy cô cũng có thì giờ riêng cho cô à?

Tôi bật cười:

- Có chứ, cái thì giờ riêng của tôi là lúc tôi ngồi trước cái computer, là lúc về đêm khi mọi người lên giường ngủ, kể cả con chó con của tôi khi nó vào chuồng.... À này, ông có để ý 2 người đàn bà ngồi câu cá ở góc cầu phía bên kia không?

- Thấy, khi đến đây tôi đã thấy họ rồi, bộ cô lạ lắm sao?

- Lạ chứ, vì chưa bao giờ tôi bắt gặp hình ảnh người đàn bà ngồi câu cá một mình như thế bao giờ, trông sao xót xa quá...


Cô gái độ chiếc mũ sụp quá trán, chắc khoảng 25t thì phải, bộ điệu câu cá của cô như một thú tiêu khiển, trông cô có vẻ nhí nhảnh yêu đời, chiếc quần jean săn ống lên giữa bụng chân, chiếc áo rộng phùng phìng trông thật dễ thương thật kháu khỉnh. Người đàn bà đứng tuổi ngồi câu gần đó cũng mặc jean, chiếc áo chemise trắng, kéo cao cổ áo, không gài nút, bên trong là chiếc áo tee-top đang ngồi lặng lẽ với chiếc cần câu như im lìm, như đắm chìm trong cái thế giới mông lung nào đó. Hình ảnh đó làm tôi chạnh lòng, hình ảnh đó trông sao lẻ loi đơn độc quá.

Chợt có tiếng reo lên rộn rã. Người con gái đang hý hửng kéo lên một con cá thật to... Tôi đứng lên cầm quyển sách đi về phía bên kia, nơi người đàn bà và cô gái:

- Cá to quá, cô thật là may mắn, bạn tôi câu từ trưa đến giờ không được lấy một con.

Cô gái cười tươi, tay cẩn thận tháo lưỡi câu ra khỏi miệng con cá:

- Chỉ là may mắn thôi, nhưng có hôm cũng chẳng câu được con nào, hôm nay tôi câu con nào cũng to cả.

- Vậy cho tôi xem được không?

- Tôi thả lại xuống hồ rồi, tôi chỉ thích câu thôi.

- Cô còn trẻ mà thích câu cá hằng giờ như vậy sao? không thấy chán à?

Cô bé cười dòn tan:

- Không, đã không chán mà còn mê là khác, có lẽ tôi nhiễm tính của mẹ tôi. Cô gái chỉ vào người đàn bà đang ngẩng mặt nhìn chúng tôi cười. Cô gái nói tiếp:

- Tại khi còn nhỏ, mẹ tôi mỗi lần đi câu là dắt tôi theo thành ra khi lớn lên tôi rất thích, tuần nào không đi được tôi cảm thấy nhơ nhớ làm sao đó. Nhưng bạn trai của tôi lại không thích, nên tôi chỉ được dịp đi câu với mẹ tôi thôi.

Người đàn bà vẫn ngồi yên, gật đầu cười chào:

- Cô cũng câu hả?

- Không, tôi chỉ ra đây chơi thôi, bạn của tôi đang câu ở đàng kia, chúng tôi làm chung chỗ... bà câu ở đây lâu chưa? Đã được mấy con rồi?

Người đàn bà cười mỉm, nụ cười dễ mến:

- Không được con nào cả, chỉ là câu thôi, đôi lúc cũng chẳng cần cá cắn mồi.

Tôi cười theo:

- Vậy sao?

Tôi gợi chuyện:

- Bà ở gần đây hay ở đâu về đây câu?

- Không, tôi ở Oklahoma City, con gái tôi ở Dallas, 2 mẹ con hẹn nhau ở đây, khoảng giữa biên giới của 2 tiểu bang. Chúng tôi vẫn hẹn nhau như thế vào những ngày lễ hay cuối tuần... hôm nay ở đây, mai mốt ở nơi khác.

- Bà không nghĩ dọn về Dallas ở gần cô ấy sao?

- Không, ở đâu cũng chẳng thành vấn đề, tôi đã quen sống một mình như vậy rồi , hình như tôi đã mọc rễ ở đấy nên không muốn đi đâu cả. Vả lại tôi cũng vừa mới giải phẫu tim nên không muốn thay đổi bác sĩ.

Tôi im lặng, cái im lặng nghe nhói trong lòng bởi cái nhẫn nhục, cô quạnh của người đàn bà bên cạnh... vừa giải phẫu tim, chắc con tim bà buồn lắm, chắc con tim bà yếu đuối mỏng manh lắm, bầm dập lắm nên mới phải giải phẫu phải không?... Con tim tôi, tim tôi nhiều lúc cũng đau nhói, nhiều lúc cũng mệt mỏi, cũng bầm dập, tưởng như những đường dẫn máu về tim bị nghẽn lối đến không thở được, nhưng có lẽ tôi may mắn hơn bà, tôi chưa đến nỗi phải giải phẫu tim mình... Tôi thẫn thờ:

- Bà hay đi câu cá lắm hả?

Quay sang tôi, người đàn bà mỉm cười, rồi lại quay mặt nhìn xuống chiếc cần câu đang nhịp nhịp trên mặt nước trong xanh, đang gờn gợn sóng trên mặt hồ:

- Trước kia tuần nào tôi cũng đi câu, nhưng từ khi giải phẫu tim đến giờ tôi ít đi, chúng tôi có một cabin ở Thunderbird, nhưng từ ngày bạn tôi mất, tôi không còn đến đó nữa. Tôi sợ phải đến đó một mình nên cái cabin vẫn để trống, thỉnh thoảng mới đi câu với con bé kia thôi.

Hồ nước vẫn trong xanh, mặt nước vẫn lăn tăn và vẫn xuôi giòng. Chúng tôi im lặng như theo đuổi ý nghĩ riêng của mình. Những câu người đàn bà vừa nói như một tâm sự, như một tiếng thở dài vừa thoát ra từ lồng ngực, từ con tim chưa bình phục. Con tim cô đơn đang chống chọi với cuộc sống cô quạnh hằng ngày... Trời bắt đầu tối dần, những chiếc đèn treo trên mỗi góc cầu cũng vừa được bật lên, nhưng vẫn không đủ sáng để soi rõ mặt nước bên dưới. Trăng từ từ ló dạng, sáng vằng vặc trên cao, gió mát hơi lành lạnh đủ để thổi tung mái tóc ngắn không trật tự của tôi. Cái tĩnh mịch của đêm tối, của hồ nước, cái thinh lặng cô đơn của người câu cá, của tôi lúc này... đêm bình an vô cùng, tôi chỉ muốn nằm dài trên cầu để ngắm trăng, ngắm bầu trời đầy sao để tìm cho mình một ngôi sao nào đó... nhìn thật lâu trên bầu trời đêm mà vẫn không tìm được ngôi sao cho chính mình. Vẫn không biết ngôi sao nào là ngôi sao của riêng mình, vì hình như mỗi một người đều có một ngôi sao định mệnh nào đó, chỉ khi nào mình không còn nữa thì ngôi sao đó sẽ tự tắt đi... như ngọn đèn phụt tắt.

Tôi sửa soạn đứng lên, phá tan sự yên tĩnh:

- Bà với cô ấy câu ở đây đến khi nào thì nghỉ?

Người đàn bà ngước nhìn tôi, nụ cười đẹp thoang thoảng cái buồn:

- Cho đến khi nào chúng tôi không muốn câu nữa.

- Vậy hả? bạn tôi cũng nói với tôi như thế... chắc một ngày nào đó tôi cũng sẽ kiếm cho mình một cái cần câu, một chỗ ngồi để câu cá, để tìm một sự lắng đọng... như vậy chắc bình an lắm phải không?... không còn nghĩ gì đến thế giới bên ngoài nữa.

Người đàn bà nhìn tôi mỉm cười không nói, tôi thả chậm từng bước trở vào trong bờ, con dốc hơi ngược đưa vào khách sạn. Bạn bè tôi từng nhóm tụ họp với nhau, một nhóm đang chơi bài ở phòng khách, tôi bước vào trong club, tiếng nhạc ồn ào, mọi người nói to như muốn đua với âm thanh đang phát ra từ cái máy nghe nhạc mà ai đã bỏ tiền chọn, một vài người quen đang ngồi uống rượu tán dóc, tôi ngồi xuống bên cạnh, dăm ba câu rồi lại bỏ đi. Tôi ghé vào phòng games, các bạn đang chơi bi-da, thế là lần đầu tiên tôi được cầm cái thụt bi-da mà hồi nhỏ tôi đã say mê đứng nhìn những trái bi to đụng vào nhau nghe côm cốp rồi lại từ từ lăn ra xa và rơi xuống lỗ. Chơi chán tôi đi về phía phòng Flowers Garden, phòng mà mọi người dùng để họp mặt, tán gẫu. Mọi người trong phòng cũng đang ồn ào chọc ghẹo nhau như át tiếng nói từ trong TV phát ra. Cô bạn làm chung kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, đưa cho tôi ly rượu cô đang cầm :

- Uống đi, ngon lắm, ngọt nữa, không say đâu

Tôi từ chối:

- Thôi, không uống đâu, uống ngọt tuy ngon, nhưng sau đó nhức đầu lắm.

- Nếu vậy uống Blackstone Merlot được không?

- Ừ, nhưng ít thôi.

Người đàn ông đứng gần đó đưa ly rượu cho tôi hỏi:

- Cô uống được nhiều không?

Tôi mỉm cười :

- Không, chỉ ít thôi, tôi mà uống nhiều thì mặt trời sẽ về đây chói lắm, mọi người sẽ không thấy tôi đâu nữa.

Nửa ly rượu đỏ làm tôi rần rật nóng trong người, mặt tôi hây hây, nhìn màn ảnh TV trước mặt... tin tức về những vụ xung đột, bắt cóc đang diễn ra tại Trung Đông, người đàn ông bị bịt mắt đang năn nỉ cầu xin cho mạng sống chính mình... nghĩ đến cảnh chặt đầu làm tôi rợn người. Cảm thấy sống lưng lạnh buốt đến rùng mình, tuy ly rượu trên tay đang làm tôi nóng hừng hực, choáng váng... Tôi đứng lên đi về phòng của mình.

Căn phòng yên tĩnh. Bật TV lên, vẫn những tin tức nói về những vụ bom cảm tử vừa xảy ra tại Isael, những vụ khủng bố, bắt cóc ở Irag. Những đống gạch vụn, những xác người bê bết máu làm tôi chóng mặt. Tôi đổi tầng số khác, các bình luận gia đang nói về cuộc bầu cử Tổng Thống sắp đến, đang nói về cuộc chiến ở Trung Đông, về những cái đúng cái sai trong những năm vừa qua trên mặt trận này... Tôi đứng lên vén màn nhìn qua cửa sổ. Đèn sáng ngoài cầu vẫn chiếu rõ bóng những người đang ngồi câu cá. Hình ảnh người đàn bà mặc áo chemise trắng vẫn ngồi yên chỗ cũ như không di dịch, trông như một pho tượng, trông như một bức tranh... hình ảnh đó cứ làm tôi nao nao, cứ vướng víu trong trí óc tôi như không sao xóa nhòa được. Đứng nhìn thật lâu, hình ảnh vẫn không thay đổi. Hạ tấm màn cửa sổ xuống, tôi trở lại giường, chợt nhớ nhà, chợt muốn gọi điện thoại xem ở nhà thế nào... nhưng lại không muốn, sợ một điều gì đó sẽ làm xáo trộn những ngày yên tĩnh của tôi. Lòng bảo lòng nhất định không gọi, vì e nếu gọi về nhà biết có chuyện gì tôi lại điên lên mất, tôi điên, mọi người ở đây cũng sẽ điên theo vì cái cuống cuồng lo sợ, cái không yên tâm của tôi. Quyển tạp chí mang theo chưa đọc hết, lôi xấp giấy ra định viết cái gì đó, nhưng lại bỏ vào hộc bàn. Cái TV vẫn mở, đài CNN vẫn tiếp tục nói và chiếu những hình ảnh về cuộc chiến đang xảy ra ở Trung Đông. Tôi đổi đài, một film hành động với những cảnh tàn bạo làm tim tôi đập nhanh, tôi vội đổi sang một đài khác. Film tình cảm nhẹ nhàng với cặp diễn viên mà tôi ưa thích, nhưng cũng không lôi kéo được sự chú ý của tôi lúc này. Cái lo lắng, cái nhớ nhà cứ cuồn cuộn trong lòng làm tôi quay quắt. Tôi chuồi người giữa 2 tấm chăn mà tôi đã lồng 2 tấm khăn trải giường bên trong, cố nhắm mắt nhưng vẫn không ngủ được. Vẫn cảm thấy bồn chồn lo lắng... sau cùng đành phải ngồi dậy với chiếc cell phone đang để trên bàn gọi về nhà...mọi chuyện yên lành, tôi thở phào nhẹ nhõm, cái yên tâm thật sự đến trong tôi làm tôi bật cười, tôi tự trách sự lo lắng quá đáng và vô lý của tôi đã làm khổ mình không ít, nhưng lần đầu tiên một mình trong căn phòng lạ, lần đầu tiên ngủ xa nhà, bỗng cảm thấy lo sợ vu vơ, cho dù cái lo sợ hảo huyền của tôi đã bị bạn bè chế diễu, đùa giỡn.

Điện trong phòng tắm vẫn để sáng, cái TV vẫn mở suốt đêm cho tôi yên tâm, cho tôi dễ dỗ giấc ngủ của mình hơn. Thế nhưng lại vẫn cứ trằn trọc, lăn qua, lăn lại mãi... những ý nghĩ vớ vẩn không đâu cứ đi về như diễu cợt, cứ ồ ạt giành nhau chen lấn trong tâm trí tôi, có lúc như đứng lại.

Trời hình như đã quá nửa đêm, bên ngoài có tiếng mưa rơi, cơn mưa thu đầu mùa đi về, những hạt mưa hắt nhẹ vào cửa kiếng... tôi lại nhớ nhà, nhưng lần này không cuống quýt lo âu, hồi hộp như lúc nãy... ý nghĩ miên man làm tôi mệt mỏi thiếp dần vào giấc ngủ... Trong giấc mơ, tôi thấy tôi đứng lẻ loi một mình trên cầu dưới bầu trời u ám, mây vần vũ...có lúc tôi lại thấy người đàn bà mặc áo chemise trắng kéo cao cổ áo ngồi câu cá một mình... Một cơn gió thổi qua, tôi lại không thấy bóng dáng người đàn bà đâu nữa, tôi lại thấy tôi, một mình tôi với chiếc cần câu đang ngồi lẻ loi câu cá trên cầu giữa một buổi chiều vắng lặng....

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát

Nguyễn Thị Tê Hát
#8 Posted : Wednesday, June 15, 2005 12:22:07 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Vượt Thoát

- Im đi, đừng nói nữa

- Mẹ!

- Đã nói là im ngay, không được nói thêm một câu nào nữa, đừng nói gì thêm nữa, đừng nhắc đến cái tên đó nữa, mẹ không muốn nghe, đi ra đi .

- Nhưng mẹ phải nghe con nói, mẹ bình tĩnh lại đi ...

- Đi ra ngay, đã nói là đi ra

- Em, em bình tĩnh lại đi, em nghe anh nói ...

- Cả anh nữa, anh đi ra đi, đừng nói gì thêm nữa, tôi không muốn nghe, mọi người cố tình làm tôi đau, cố tình làm tôi khốn khổ . Đi ra ... đi ra ngay, đừng bao giờ nhắc tên đó với tôi, tôi không muốn nghe nữa, muộn rồi, tất cả muộn rồi .

- Nhưng em ...

- Không nhưng gì nữa ... nếu biết cuộc đời tôi ngày hôm nay sẽ như vậy, xưa kia tôi sẽ chẳng lấy anh, vì chính anh đã tạo nên cái khốn khổ của tôi ngày hôm nay ... mọi người đã phản bội tôi, anh phản bội tôi, tụi nó phản bội tôi ... Tôi trao đi tất cả, tôi trao đi tuổi xuân tôi, tôi trao đi xương thịt máu huyết tôi, cả cuộc đời của tôi ... nhưng ngược lại tôi được những gì ? còn lại gì cho tôi ? tôi chỉ còn lại cái đau mà mọi người cố tình đem đến cho tôi ... Nói thật, có lúc tôi không muốn sống nữa, có nhiều lúc tôi muốn đi tìm cái chết để bắt mọi người phải hối hận, dày vò vì đã làm tôi khổ, làm tôi đau ... Nhưng!...tôi không làm được điều đó, có lẽ vì tôi hèn, hay có lẽ vì tôi không muốn các con tôi hối hận, nên trái tim tôi cứ rỉ máu theo ngày tháng cho dù tôi muốn anh phải sống trong dày vò để xám hối cả cuộc đời còn lại của anh . Anh đi ra đi, anh đừng nói gì thêm nữa, tôi đau lắm rồi, tim tôi đau lắm anh có biết không ? tôi không thở được nữa ... tất cả hãy ra ngoài đi, hãy để tôi yên, hãy cho tôi một tý không khí để tôi thở, để tôi sống tiếp cho mọi người dày vò tôi ...

Chờ mọi người đi ra, Tím uể oải đứng lên khép cửa phòng rồi trở lại giường, căn phòng chợt rộng thênh thang, cái quạt trần đứng im như đang chịu tang nỗi đau ngút ngàn trong Tím . Tím nằm úp xuống giường, nước mắt lại ràn rụa xuống mặt, xuống gối ... nếu biết thế, ừ, nếu biết thế tôi sẽ chẳng lấy anh, tôi đã chẳng tội nghiệp anh để ngày hôm nay không ai tội nghiệp tôi, anh đến trong lúc tôi cô đơn, trong lúc tôi vừa hẫng hụt bởi một mất mát thật lớn vừa xảy ra, anh đến để lấp đầy khoảng trống trong tôi, để ngày nay tôi phải trả một giá quá đắt cho nỗi đau tôi ... Không! tôi không giận anh, tôi chỉ giận tôi, tôi chỉ hận chính tôi, hận những gì đã vuột khỏi bàn tay bé nhỏ của tôi ngày ấy để tất cả được gói ghém trong 2 chữ "định mệnh" cho dù ngày xưa ba tôi đã cản ngăn, ba tôi đã tiên đoán và bảo định mệnh hay không là do chính tôi tạo nên . Vâng, chính tôi đã tạo nên cái định mệnh oái oăm khốn khổ này .

Nó, phải, chính nó đã làm tôi đau, cái đau không lối thoát, cái đau hơn bất cứ cái đau nào, nó làm tim tôi chảy máu, nó làm xác thân tôi mỏi mòn tàn tạ . Làm 2 lá phổi trong tôi co thắt lại ... tôi yêu nó, tôi thương nó với tất cả máu nóng trong tôi, với tất cả linh hồn tôi . Nhưng không còn, tất cả không còn nữa, nó không còn là của riêng tôi nữa . Mọi người đã phản bội tôi như anh đã phản bội tôi ... tôi còn lại gì ngoài những kỷ niệm, ngoài căn phòng đầy ắp kỷ niệm với chiếc đàn piano nằm hờ hững bên trên tủ là chiếc kèn trumpet . Tất cả là của tôi, vâng của tôi, không ai có quyền mang đi và tước đoạt .


Tím bước ra khoá cửa phòng lại, mọi người như còn đang say ngủ, con chó con cứ quyện lấy chân như không muốn rời xa . Tím cúi xuống ôm con chó vào lòng, nước mắt lại từ từ rơi xuống má, Tím nhủ thầm, chỉ có con chó là còn thương yêu quyến luyến đến Tím mà thôi, Tím cúi hôn con chó rồi đẩy nó vào trong phòng khách bước vội ra cửa, con chó quýnh quáng sủa vang, 2 chân cào lên của như muốn giữ Tím lại .

Bãi biển vắng lặng, thanh tịnh của một sáng thật sớm, những con chim biển chưa thức dậy . Mặt trời vẫn say ngủ, Tím tháo giầy cầm mỗi tay một chiếc thẫn thờ đi trên bãi biển với những bước chân cô độc, cô độc vô cùng ...Tím đi đến tận cuối bãi là nơi giáp mí của ngọn núi cao với những đợt sóng đang đánh mạnh vào chân núi . Tím đứng dựa vào một tảng đá to nhìn ra khơi, mặc cho bọt nước bắn tung toé lên người . Tâm trí Tím như đông cứng lại, tất cả như mơ hồ, lãng đãng, nàng không còn thấy gì ngoài một vùng biển xanh trước mặt còn đang dày đặc sương mù ... ngoài xa thật xa, ngọn hải đăng từ từ ló dạng .

Nắng đang lên, biển ngoài khơi lấp lánh ánh mặt trời, tiếng chiêm chiếp của những con hải âu vừa gọi đàn . Bãi biển bắt đầu nhộn nhịp ... Tím lặng lẽ trở lại chỗ đậu xe, vẫn chiếc xe quen thuộc, vẫn tiếng hát Tuấn Ngọc nghe day dứt như những vết cứa trên da thịt, cào cấu nỗi đau ... Tím phóng xe đi tới, hình như quên con đường phía sau, nước mắt lại rơi, rơi xuống má, Tím muốn rẽ vào một chỗ nào thanh vắng để được hét lên cho vỡ vụn tất cả đang đè nặng trong lồng ngực . Bỗng một chiếc xe từ một khúc quanh vừa phóng ra, Tím giật mình ...


- Mẹ, mẹ ơi!

- Em, em tỉnh lại đi!

Tím mơ màng thấy mình vừa lách ra khỏi một cánh cửa thật nặng nề, thấy mình như nhẹ nhàng hơn . Tím chợt nghe có tiếng đàn dương cầm, có cả tiếng kèn trumpet réo rắt ở một note nhạc cao trong đêm thật bình an ... Tím thấy mình đang bay bổng theo giòng nhạc ... hình như có tiếng gọi, có tiếng khóc, có tiếng rên rỉ ...

- Mẹ ơi !

- Em ơi !

Nhưng sao xa lạ ... hình như không quen thuộc .


Rose
Nguyễn Thị Tê Hát

Nguyễn Thị Tê Hát
#9 Posted : Wednesday, June 15, 2005 12:28:56 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Chuyến Đi Xa


- Hello sweetheart !

- Cái gì ? anh dám gọi em như vậy hả ? Có muốn em giận không ? Anh sao chẳng đứng đắn tí nào, lúc nào anh cũng có thể đùa được .

Tiếng cười bên kia đầu giây:

- Ai bảo với em là anh đùa ? em lúc nào cũng là sweetheart của anh cả, anh nói thật nhưng em lại cứ bảo anh đùa ? Em cố tình hiểu sai, cố tình đánh lừa em phải không ?

- Anh! anh còn nói vậy nữa em giận cho xem, anh có muốn nói chuyện với em hay không thì nói ?

- Nói, nói, em bắt nạt anh quá, hơi một tý là giận là đòi cúp điện thoại ... em chỉ giỏi bắt nạt anh thôi ... bây giờ trưa rồi có đi ăn trưa với anh không ? Có một tiệm mới khai trương, không biết có ngon không nhưng anh thấy đông khách lắm, mình đến ăn thử xem .

- Thôi, em không đi đâu

- Sao vậy ? sao lại không đi ?

- Em lười quá à, em chẳng muốn đi đâu hết, đứng lên em còn không muốn chứ đừng nói là đi ăn, anh đi một mình đi, hay là anh rủ cô bạn nào đó của anh đi cho vui .

- Em không đi, anh cũng không đi, chịu đói vậy, nhưng mà sao dạo này anh thấy em có vẻ ốm, lại xanh xao nữa, hôm trước em bi xỉu hả ? Có đi khám bịnh chưa ?

- Dạ có, nhưng không sao cả, em chỉ bị nhức đầu chút xíu thôi...

- Em dạo này lười đi ra ngoài, ăn uống lại bất thường, có khi em nhịn ăn trưa, rủ em đi ăn thì em cứ kiếm cớ này cớ nọ để ở trong phòng, em sao vậy ? nói anh nghe đi .

Có tiếng ngần ngại trong điện thoại:

- Chủ nhật vừa rồi Liên gọi điện thoại cho em, Liên kể chuyện VN cho em nghe.

- Liên nói gì ? kể chuyện gì mà em có vẻ buồn, không vui?

- Chỉ là chuyện ngày xưa chứ không có gì cả .

- Không có gì sao em lại buồn ?

- Anh rõ tò mò, bộ anh muốn điều tra chuyện của em hả ?

- Anh điều tra em làm gì ?

- Ai biết được ý đồ của anh

Có tiếng chắc lưỡi :

- Hôm nay có người nói chuyện dễ ghét quá .

Tiếng cười khúc khích bên kia đầu giây:

- Xí, ai cũng bảo em dễ thương, chỉ có anh là bảo em dễ ghét, là chê em thôi .

- Anh chê em hồi nào ? anh mê em còn không hết lấy đâu mà chê em . Hay là em đốt cái buồn cái lười của em đi, nó làm anh bực mình .

- Cái buồn, cái lười của em mắc mớ gì đến anh mà anh bực mình ?... Đốt cái buồn, cái lười thì em đâu còn là em nữa .

- Chứ không đốt đi thì để làm gì, em cứ như vậy để chiêm ngưỡng nó hả ? bao nhiêu năm em sống như vậy chưa đủ sao ? em buồn làm người khác buồn theo .

- Anh chỉ nói vậy, ai mà dỗi công buồn theo em làm gì ?

- Có anh

- Anh lại đùa, đùa như vậy coi chừng cháy nhà lúc đó đừng có đổ tội tại em .

- Anh làm gì có nhà mà cháy ?

- Nhà thì chưa có thật, nhưng em thấy có nhiều người đang muốn gom tiền mua nhà thổi cơm chung với anh ... nhưng thôi, không nói vớ vẩn với anh nữa , anh mà cứ chọc là em cúp điện thoại ngay đó nha .

- Hăm hoài, bộ em không mệt hả ?

- Không, vì nếu không làm thế thì em sẽ thua anh mất, à mà này! Hôm qua Vân mới về VN đó anh .

- Vậy hả ? vậy em có nhắn gì với Vân không ?

Im lặng trong giây lát, có tiếng nói thật nhẹ:

- Anh nghĩ em nhắn gì ?

- Làm sao anh biết được, em nói anh nghe đi !

- Em chỉ nói với Vân là cho em gởi lời thăm Sài Gòn thôi .

- Chỉ có vậy thôi sao ?

- Vậy chứ anh nghĩ em muốn nhắn gì nữa ?

- Không, không ... à mà này, sao em không về với Vân cho vui, cho có bạn ?

- Về để làm gì ?

- Về để xem Sài Gòn dạo này ra sao ? Người Sài Gòn thế nào ? tình người đã đến đâu ?... về phơi cái buồn của em dưới cái nắng SG để xem sau đó sẽ như thế nào ? Em nên về VN một lần mới đúng, em phải về để em tìm lại chính em, em nợ em một câu trả lời ... em nợ cả anh nữa ...

Sự im lặng rơi vào khoảng không, có tiếng thở dài :

- Nhiều lúc em cũng nghĩ như vậy, Vân nó cũng nói như anh, nó cứ muốn em về với nó, nhưng em cảm thấy em sợ làm sao đó ... em sợ những gì Liên nói với em là sự thật .

- Có những sự việc mình không thể nào trốn tránh cả đời được, em không thể nào chạy trốn chính em như vậy, vì như thế là em tự huỷ hoại cuộc sống của em, em không nên lẩn tránh như em đang cố tình lẩn tránh anh, phải thế không ?

- Anh cũng nghĩ là em nên về hay sao ?



Valise đâu ? sao em mang ít đồ vậy ? để anh xách cho, đêm qua chắc không ngủ được phải không ? trông em có vẻ mệt mỏi, em có cần uống cafe không ?

Người đàn bà quay sang mỉm cười, nụ cười gượng gạo trên môi:

- Em không sao, sắp đến giờ rồi, vả lại lên máy bay em uống cũng được .

Người đàn bà chợt đứng lại, giọng thật buồn:

- Anh, Em có thật sự là nên trở về không ? hay là em không nên về ?

Người đàn ông không trả lời, cho xe chuyển bánh . Phi trường đông người qua lại, vội vàng ... Người đàn ông bịn rịn, dặn dò, từ giã ... Người đàn bà ngậm ngùi rưng rưng nước mắt xách valise quay lưng bước vào ... Người đàn ông tần ngần đứng nhìn theo ... đốt một điếu thuốc ... hít một hơi thật dài cho nỗi buồn co rúm lại, nhìn theo dáng người đàn bà khuất sau cánh cửa ... Những bước chân chậm rãi quay ra ... Một cái gì đó như vừa tuột khỏi tầm tay ... Một mất mát nào đó để lại một lỗ hổng to lớn trong tim .

Người đàn ông sững sờ nhìn vào cái TV trước mặt ... Trên màn ảnh, phóng viên đài CNN đang tường trình một tai nạn rớt máy bay trên không phận Thái Bình Dương ... Chuyến máy bay vừa mang một người đi xa ... đi thật xa ...

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát
Nguyễn Thị Tê Hát
#10 Posted : Saturday, June 18, 2005 12:30:32 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Con Mèo Của Nhà Tôi!

Rose
Nguyenthitehat


tvk
#11 Posted : Sunday, June 19, 2005 6:33:56 AM(UTC)
tvk

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 305
Points: 0

quote:
Gởi bởi Nguyenthitehat

Con Mèo Của Nhà Tôi
...

Tôi xin đưa 2 tay lên thề là tôi không ghen... Thật đấy, em xin thề với mình là em không có ghen, em chỉ tự-ái vì mình qua mặt thế thôi. Lần sau nếu có ăn vụng thì cũng nên cẩn thận nhé mình của em. Bởi đi đêm thường hay gặp ma lắm đó mình ạ.

Rose
Nguyenthitehat



Hì hì, hay lắm chị Tê Hát! Và tvk cũng tin cái câu nói đó của chị. Thực sự ghen, không nhẹ nhàng như vậy đâu, mà tan hoang rồi!
Nguyễn Thị Tê Hát
#12 Posted : Sunday, June 19, 2005 9:56:29 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
quote:
Gởi bởi tvk

quote:
Gởi bởi Nguyenthitehat
...

Tôi xin đưa 2 tay lên thề là tôi không ghen... Thật đấy, em xin thề với mình là em không có ghen, em chỉ tự-ái vì mình qua mặt thế thôi. Lần sau nếu có ăn vụng thì cũng nên cẩn thận nhé mình của em. Bởi đi đêm thường hay gặp ma lắm đó mình ạ.

Rose
Nguyenthitehat



Hì hì, hay lắm chị Tê Hát! Và tvk cũng tin cái câu nói đó của chị. Thực sự ghen, không nhẹ nhàng như vậy đâu, mà tan hoang rồi!



Cám ơn tvk đã hiểu được Tehat, thật đó Tehat chỉ tức thôi, vả lại xá gì cái thứ ấy mà ghen phải không?beerchug

Ngtth
Nguyễn Thị Tê Hát
#13 Posted : Monday, June 20, 2005 4:05:11 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Chuyện Nửa Đêm
Tuột đầu khỏi tay chàng, tôi dụi đầu vào nách, mân mê những sợi râu lởm chởm trên môi, trên cằm nói khẽ:

- Không biết bây giờ bên ấy thế nào nhỉ? anh có còn nhớ cái nóng của Sài Gòn không? em hình như quên mất rồi, không tưởng tượng ra được nữa. Ở bên ấy dạo này noi' nghe ăn chơi, xô bồ lắm.

- Sao em biết?

- Thì xem báo, người ta ai cũng nói thế, anh dư biết mà còn làm bộ hỏi nữa. Người ta bảo cho mấy ông về là kể như mất.

- Em chỉ nghe đồn bậy. Đàn ông cũng có năm bảy hạng chứ đâu phải ai cũng như ai.

Tôi ngồi nhỏm dậy, nhìn vào mắt chàng:

- Vậy hả? thế anh thuộc hạng đàn ông nào?

Chàng búng mũi tôi cười:

- Em chỉ được cái vớ vẩn là không ai bằng.

Tôi đấm vào ngực chàng cằn nhằn:

- Anh dám nói em vớ vẩn hả?... đúng rồi, tại bắt được quả tang thành ra mới là vớ vẩn, còn không bắt được quả tang thì em vẫn là con nhỏ khờ để anh qua mặt chứ gì?

- Ngày xưa em khờ chứ ngày nay ai dám nói em khờ.

Tôi nằm lại xuống giường, mắt nhìn lên chiếc quạt trần đang từ từ quay:

- Em muôn đời vẫn khờ, vì thế mới khổ hoài... nếu không khờ thì làm sao anh lấy được em?

Tôi xoay người sang chàng:

- À nè, anh còn nhớ nhỏ Trang bạn của em không?

- Trang nào?

- Thì Trang em của ông Phi, mà cách đây 2 năm ông ấy có đi với đứa con gái xuống nhà mình đó, anh nhớ không?

- À, cái ông mà hồi đi học theo em ấy hả?

Tôi kêu lên:

- Anh đừng có vô duyên, nói chuyện xưa như trái đất.

Nhà tôi cười xòa:

- Ừ cô Trang đó anh nhớ rồi,... rồi sao nữa?

- Em thấy con nhỏ đó hay thật, em thấy em hay mà nó còn hay hơn em nữa.

- Em làm cái gì mà em cho là em hay?

- Chứ không phải hả? em đối xử tốt với người xưa của anh, giúp hết mình làm thiên hạ cứ sợ giùm cho em là "tình cũ không rủ cũng về..."

- Cái đó là em khôn chứ em tốt cái gì?

- Bạn em ai cũng bảo em ngu, em đùa với lửa, có ngày em mất anh, em nghĩ giữ người muốn ở, chứ làm sao giữ được người muốn đi, phải thế không?

- Em nói cái gì cũng đúng hết, ừ, em nói bạn em nó hay, sao em không kể mà cứ huyên thuyên cái chuyện đâu đâu không vậy?

- À Trang bạn em nó gan lắm, nó dám để chồng nó về Việt Nam một mình, nó còn nói với em là nó mua cả một lô áo mưa cho chồng nó mang theo, nó nói là phòng bịnh hơn chữa bịnh, vi đàn ông tên nào cũng thế cả.

- Cái đó không có anh rồi, anh làm sao mà dám?, em bảo con ruồi bay qua em biết con nào đực, con nào cái thì làm sao anh có thể giống họ được? Ừ... mà bạn em khôn thật, sao em không bắt chước cái khôn của người ta? cho anh về 1 mình đi, chứ về 2 đứa tốn tiền quá, con ai trông?

Tôi nhéo mũi chàng:

- Anh đừng có nằm mơ.... bạn em nó tin được chồng nó, còn em làm sao mà dám tin được anh? Cách nhau cả một đại dương, cả một bán cầu mà anh còn dám gạt em huống gì để anh về bên ấy...Tin anh đã khổ một đời anh còn muốn gì nữa? Ừ... Nói đến chuyện áo mưa làm em nhớ lại chuyện ngày xưa mà thấy tức cười ghê đi. Bây giờ nghĩ lại còn thấy mắc cỡ vô cùng. Hồi đó em ngu thật, không biết gì, cứ như con ngáo.... Lúc ấy tụi em mua bán thuốc tây ngoài đường. Trời mưa, cả đám đứng núp trước cửa tiệm mỳ chay ở đường Phạm Ngũ Lão, tên tiệm là gì tự dưng em quên mất... Đang đứng nói chuyện, thấy có cái ông đó xách giỏ đi ngang, em hỏi là có gì bán không? Ổng ấy hỏi lại em:

- Có áo mưa, cô có mua không?

Em hí hửng vì trời đang mưa mà em lại không có áo mưa nên vội vã:

- Dạ mua.

Ông ấy chìa cái giỏ ra:

- Đây nè, cô muốn mua bao nhiêu tùy ý.

Em vội vàng thò tay vào trong cái giỏ nhỏ, em lục lạo nhưng chẳng thấy áo mưa đâu hết, em ngạc nhiên hỏi:

- Áo mưa đâu sao cháu không thấy?

Ông ấy đứng ngớ nhìn em, mấy cái tên quỷ đứng đó rống lên cười rồi nắm một lô gì trong giỏ ra nói:

- Đây nè, áo mưa đây nè...

Thế là mọi người cười ầm lên làm em mắc cỡ vô cùng, cho dù em vẫn không hiểu cái gì mà người ta gọi là "áo mưa"... mắc cỡ quá em kéo con nhỏ bạn đi chung chạy qua núp mưa chỗ khác mà không dám quay lại nhìn.... nghĩ thấy mình ngu thật...

Nhà tôi bật cười :

- Ừ, lúc đó em khờ thật, vậy bây giờ đã biết chưa?

Tôi đỏ mặt cười theo:

- Anh ăn nói tầm bậy nữa đi... Thì em khờ thật chứ còn gì nữa. Chứ nếu em khôn thì em đâu có như bây giờ?... Bởi thế người ta xem bói cho em vậy mà đúng ghê... Anh có còn nhớ trước khi mình đi vượt biên, em đòi anh đưa em đi xem bói ở chợ Cây Quéo không?

- Rồi sao?

- Cái cô đó coi chỉ tay cho em rồi lại coi bói bài, không biết cô ấy thấy gì trên đường chỉ tay của em, trên những lá bài cô ấy vừa trải lên bàn mà nhìn em có vẻ áy náy, thương hại. Cô ấy nói là thấy em còn nhỏ, cổ khuyên em là không nên lấy anh, em mà lấy anh là em sẽ khổ như sống dưới đáy địa ngục... Còn như nếu em và anh đi ra nước ngoài thì cô ấy không biết...

- Em chỉ tin vớ tin vẩn, cổ coi thế nào sao anh không biết?

- Làm sao anh biết được, ai cho anh ngồi đó mà nghe... Nghĩ lại những gì cô ấy nói em thấy cũng đúng, anh làm em khóc nhiều hơn cười.

Nhà tôi ôm tôi như ôm con mèo nhỏ trong tay, khẽ bảo:

- Chỉ nói vớ vẩn... em không thấy người ta nói là "bói ra ma, quét nhà ra rác" sao? họ chỉ kiếm tiền ở những người dễ tin như em thôi... ngủ đi, đừng nói nữa, đêm nay em sao vậy?

Tôi gỡ tay chàng ra, mắt nhìn lên trần nhà:

- Tự dưng em không ngủ được, à này... mấy con mèo của anh dạo này thế nào nhỉ?

Chàng cũng nằm thẳng nhìn lên trần nhà như tôi, bật cười:

- Lại chuyện mấy con mèo, con mèo nào là con mèo của anh? Con nào cũng bị em làm thịt, đem ếm bùa ếm ngãi hết rồi còn thắc mắc, còn hỏi gì nữa, làm sao anh biết?

- Anh gieo tiếng ác cho em, em làm cái gì mà anh bảo là em thịt, em ếm bùa, ếm ngãi mấy con mèo của anh?... À hay là anh vẫn còn ấm ức chuyện con mèo ở Mộc Hóa của anh phải không?... Ai bảo anh dấu em, thư từ của nó viết cho anh, anh đem thủ tiêu, anh ích kỷ không cho em đọc, địa chỉ của nó anh viết khắp nơi sợ mất liên lạc, hình của nó, tấm hình sexy như không mặc áo anh cất kỹ không cho em xem, vì là hình đẹp nên em mới gởi về về phường, nơi nó ở cho mấy tên công an ở đó cùng ngắm, bộ anh ghen với nhà nước hả? anh to gan thật?

Nhà tôi chép miệng:

- Em ghen còn hơn là hoạn thư

- Xí, anh chỉ muốn gieo tiếng xấu cho người ta, em đã nói là em không ghen, anh có muốn em thề không? Những gì em làm là chỉ vì tự ái, vì anh qua mặt em, anh coi thường em... Chẳng thà anh nói với em một tiếng... Bảo đảm với anh là em sẽ tạo mọi sự dễ dàng cho anh liền, khỏi cần phải lén lút, dấu diếm... Vả lại, mấy con mèo của anh làm sao bằng em mà em phải ghen?

- Anh dại một đời vì anh đã lỡ kể cho em nghe mọi chuyện, em làm bùa phép gì nên anh ngu khai hết với em để bây giờ không dấu gì được hết.

Tôi cười khúc khích:

- Anh có biết tại sao anh kể với em không? tại anh muốn khoe cái đào hoa của anh... Vì thế anh mới kể hết cho em nghe, anh khoe hình mấy cô bạn gái của anh... Nghĩ tức cười quá, con nhỏ vừa coi hình xong, đưa lại cho anh chỉ phán có một câu nhẹ: "hình như vậy mà cũng khoe" làm anh nổi cáu xé nát xâp hình, sau đó còn giận ngược lại em, làm em cười muốn chết. May quá, anh xé hết thành ra sau này lấy anh em khỏi phải mất công dọn dẹp...

- Em đanh đá, lắm lời, đúng là bắc kỳ, anh thua em rồi.

- Thì tại ngày xưa em khờ như con mèo con, nên mới bị anh bắt nạt, anh quay em như quay dế thành ra một vòng quay là một bài học, học riết rồi anh lại bảo em khôn, em đanh đá...

- Anh thua em

- Dĩ nhiên, vì chính nghĩa bao giờ cũng thắng, mà anh thì chẳng bao giờ chịu đứng bên chính nghĩa cả, vì anh là tà đạo mà phải không?

Nhà tôi vớt vát:

- Đủ rồi, đêm nay tụng kinh như vậy là quá đủ... ngủ đi, sao hôm nay nói nhiều thế không biết?

Tôi quay sang bên kia, bật cười:

- Ừ... sao đêm nay em lại nói nhiều thật...

Tự dưng thấy buồn, một chút muộn phiền đi ngược vào tim... Đêm thấy dài vô tận...

Rose
Nguyenthitehat

nnguong
#14 Posted : Monday, June 20, 2005 5:46:54 AM(UTC)
nnguong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 86
Points: 0

hồi đó giờ, Nn chỉ thấy chuyện ban ngày không à; không dè chuyện ... nửa đêm cũng kinh thật, nhỉ !
Big Smile
tvk
#15 Posted : Monday, June 20, 2005 7:53:28 AM(UTC)
tvk

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 305
Points: 0

Hình như lúc nào chàng cũng như nằm dưới tay ấn cao của "tôi". Dù "tôi" lúc nào cũng tự nhận là khờ, nhưng nước cờ "gian" nào chàng toan đi, "tôi" cũng thấy từ xa cả cây số. Mọi chuyện đang êm xuôi, đáng lẽ phải mang cảm giác đắc thắng, tại sao:

quote:
Gởi bởi Nguyenthitehat

Tự dưng thấy buồn, một chút muộn phiền đi ngược vào tim... Đêm thấy dài vô tận...

Rose




hả chị Tê Hát? Cái này khó hiểu à!!
HV
#16 Posted : Wednesday, June 22, 2005 10:11:51 AM(UTC)
HV

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 256
Points: 0

quote:
Gởi bởi Hoài Yên

chị TeHat,

HY đi theo chị đọc Những bức thư tình không gửi của chị từ lâu lắm rồi nhưng hôm nay mới dám làm quen với tác giả Wink Rose


RoseChị Tê Hát
Hiền Vy cũng theo Hòai Yên, đọc "Những Bức Thư Tình..." của chị đó.
Cám ơn chị nhiều lắm
HV
Nguyễn Thị Tê Hát
#17 Posted : Thursday, June 23, 2005 1:04:22 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Nnguong & tvk thật là khéo thắc mắc Rose
Cám ơn HV đã đọc NBTTKG Rose


Thân mến,
Nguyenthitehat
Nguyễn Thị Tê Hát
#18 Posted : Thursday, June 23, 2005 1:08:24 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Nhà Tôi ... Nam Kỳ!
Vâng, nếu bảo nhà tôi Nam Kỳ đơn thuần như bao nhiêu người khác thì cũng chẳng có gì đáng nói, chỉ có điều đáng nói ở đây, tôi lại là dân Bắc Kỳ quý vị ạ.

Ngày xưa, thuở còn môi nồng mắt biếc, chưa nếm mùi chồng con, chưa đeo gông vào cổ, mẹ tôi vẫn thường dặn lũ con gái như kinh tụng hằng ngày:

- Các con chớ có lấy chồng người Nam, nó ăn nhậu say sưa tối ngày, về nhà còn đánh đập vợ con nữa...

Hoặc là:

- Chồng người Nam không biết thương vợ, hay bắt nạt vợ và không biết lo cho gia đình... chi bằng ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn.

Hoặc lại:

- Trâu ta ăn cỏ đồng ta...

vân vân và vân vân...

Thế nhưng, con gái cưng của mẹ tôi có thèm nghe lời mẹ dặn đâu, lại dính ngay với một anh chàng ngâm đen Nam Kỳ đặc để rồi ngày nay Nam Bắc xung đột cứ như văn-hoá Đông, Tây vậy đó.

Thật ra, Ông xã của tôi biết uống rượu nhưng không uống, nhưng nếu có lỡ uống thì cũng quên béng vợ con đúng y như lời bà cụ dặn dò: "chồng người Nam không biết thương vợ con, ăn nhậu tối ngày...". Ông xã tôi biết hút thuốc nhưng không nghiện. Chỉ có mỗi một tội là thích có mèo, thích nói dối và thích thề ẩu như cuội. Cũng rất may là những lúc nhà tôi thề bán sống bán chết như vậy, Thần Thánh bận ngao-du sơn-thuỷ mãi đâu nên không biết đến những lời thề cứ như thật của nhà tôi. Được thể ăn quen nên thề hoài mà chẳng sợ Thần thánh quở phạt gì cả. Bởi thế cho nên nhiều lúc, tôi như rơi vào những cơn lốc của nhà tôi tưởng chừng như bị xoáy nát bởi những lời thề độc địa đó.

Cái tính Nam Kỳ của nhà tôi lại khác với cái tính Nam Kỳ của thiên hạ. Ai bảo người Nam dễ tính, dễ mời chứ Ông xã Nam Kỳ của tôi thì lại khó tính, khó mời. Nể lắm thì cũng chỉ nhấm nháp ly nước cho dù đói meo cả bụng, đến nỗi có người cứ tưởng nhà tôi ăn chay cơ đấy. Chả bù cho tôi, dù mang tiếng Bắc Kỳ khách-sáo, kiểu-cách thế nhưng nếu đã nhập tiệc hoặc đang đói bụng là cứ thật tâm chiếu cố, chẳng ngại ngùng gì cả. Nhà tôi có cằn-nhằn thì tại: " con tim em chân chính không biết nói dối...", hay tại kiếp trước tôi là dân Nam Kỳ?

Ngày xưa, mỗi lần đưa tôi về, gặp cơm chiều, ba mẹ có mời, anh chàng cũng chỉ ăn qua loa, mẹ tôi thấy vậy cứ thắc-mắc:

- Sao anh ấy ăn ít thế? hay là tại mẹ nấu không ngon?

Thế nhưng, cách nói chuyện của nhà tôi thì cứ như người đi xe không thắng, tuột từ một dốc cao. Nhà tôi chả ý tứ gì cả, nhiều lúc tôi cứ phải phụ-nhĩ:

- Mình nhớ nhé, đừng có nói như vậy nhé!...

Dù biết dặn dò thương yêu như vậy có bị trừng mắt, gầm-gừ đi chăng nữa, tôi cũng giả lờ để rồi cứ phải "mình nhé" trước khi ra khỏi nhà.

Cái này thì thật đúng là dân Nam Kỳ chính hiệu, không lai căng tý nào cả (xin lỗi quý-vị Nam Kỳ nhé), ý tôi chỉ muốn nói cái Nam Kỳ của nhà tôi thôi. Đúng ra, nhà tôi thuộc loại người ít nói, thành ra đi đâu tôi cũng bị hàm oan là nói nhiều. Nhưng quý-vị cũng phải hiểu rằng nếu gặp phải ông chồng ít nói thì mình phải nói phải không quý vị? Chẳng lẽ ngồi vào bàn tiệc cứ ăn từ đầu đến cuối thì trông sao được? Nhưng nếu nhà tôi bắt trúng tầng số của ai đó trong bàn tiệc hoặc của người bên cạnh thì thật là cái sự nói nhiều của tôi chẳng thấm tháp vào đâu cả. Những lúc nhà tôi hăng say như thế, thỉnh-thoảng tôi cứ phải đưa tay lén nhéo nhà tôi một cái thật đau mà miệng thì cứ giả vờ cười tươi như hoa, vì cái lưỡi trơn tru của nhà tôi bắt đầu tuột dốc. Vấn đề chính-trị của nhà tôi đôi khi cũng làm tôi nhức đầu, đôi khi cũng làm tôi giật mình vì người đối diện đã vô tình thao-thao bất tuyệt với nhà tôi về một khía cạnh chính-trị nào đó. Nhà tôi như bị khơi trúng niềm đau của người bị bỏ lại nên đã chẳng góp chuyện mà còn phang một câu chí tử làm tôi hoảng quá, nhéo mạnh sau lưng nhà tôi, miệng nhanh nhẹn chen vào câu chuyện để người đối diện quên câu nói vô ý của nhà tôi lúc nãy.

Vào những năm trước, khi phong trào kháng-chiến bắt đầu rầm rộ khắp mọi nơi, đang hăng say rạo-rực tâm hồn người Việt hải-ngoại, khi mà các dồng-chí kháng-chiến còn đang đậm đà tình huynh-đệ, chưa có những vụ tố khổ nhau, đi đâu cũng nghe người ta bán tán về kháng-chiến, về hoạt động của tổ chức này, của đoàn thể nọ... Ông cụ đang thao-thao nói về kháng-chiến, về cứu-quốc một cách say mê với nhà tôi, nhưng nhà tôi ác quá, lại phang ngay một câu:

- Rồi cũng chẳng làm nên trò trống gì, ngày xưa có binh lính trong tay còn chưa làm được huống chi bây giờ chỉ là một con số không... các ông ấy giỏi sao không ở lại kháng chiến, bỏ chạy sang đây làm gì để bay giờ đòi kháng chiến, đòi cứu-quốc.

Ông cụ cụt hứng, đang định cự lại... tôi phải nhanh-nhẹn chêm vào, miệng nói, tay thúc lưng nhà tôi:

- Mình nói gì kỳ vậy? nếu ai cũng nghĩ như mình thì làm gì có ngày về?... mình không làm được thì để người khác làm phải vậy không cụ? Mình nói vậy người ta bảo mình là Cộng-sản đó!

Nhưng nói là nói thế, chứ với thời gian trôi qua, cộng thêm cái khí hậu bất thường của tiểu-bang chúng tôi đang ở đã thay đổi tính tình của nhà tôi lúc nào mà "ngài" cũng chẳng hay. Bởi vậy theo lời các cụ thường bảo: "Việc nhà thì lười, việc chú bác thì siêng" , hoặc "ăn cơm nhà đi vác ngà voi" là vậy. Nhà tôi không còn bác bỏ hay chê bai Hội-đoàn này, kháng chiến nọ nữa mà còn tích-cực tham gia một cách rất ư là hết mình. Kể từ ngày các Hội-đoàn như trăm hoa đua nở khắp mọi nơi, Binh-chủng nào cũng thành lập Hội-đoàn, chỉ có Binh-chủng Công-Binh của Ông Cụ tôi là chẳng thấy ai thèm nhắc đến, không ai thèm đoái hoài đến, chắc tại Binh-chủng của Ông cụ tôi không hào-hoa, không dữ dằn chỉ biết hàn gắn những gì đổ nát do chiến tranh tàn phá, không biết đến bom đạn là gì... Vậy nếu quý vị Công-Binh nào đúng lên thành lập Hội Công-Binh, xin nhớ cho tôi được hân hạnh thay mặt Ông cụ làm hội viên nhé, tôi xin hứa sẽ tham gia nồng nhiệt, hăng say như nhà tôi vậy. Nói đến chuyện mê say hội họp của nhà tôi thì không thể nào không nhắc đến chuyện nhà tôi mải mê hội họp đến nỗi quên cả giờ đón con, để thằng con trai quý của chúng tôi phải đứng chờ ngoài trời giữa mùa đông lạnh giá đến chảy cả máu, nứt cả môi thì quý-vị mới có thể hiểu được sự hăng-say của nhà tôi như thế nào ...

Sự xung-khắc tư tưởng Nam-Bắc cũng luôn xảy ra giữa chúng tôi, kể cả cách sinh hoạt hằng ngày, đôi khi làm tôi thắc-mắc và tự hỏi, không hiểu những cặp vợ chồng Việt-Mỹ thì thế nào nhỉ? Liệu họ có xung đột Đông-Tây như chúng tôi? Hay là tại chúng tôi chưa yêu nhau đến độ có thể quên tất cả dị biệt, cá tính của mỗi miền để có thể sống "dưới túp lều tranh với hai quả tim vàng?".

Con trai tôi sanh đẻ nơi này nên đôi khi không thể tránh được những lời nói vừa Việt, vừa Mỹ, vì chúng tôi cũng như bao nhiêu cha mẹ khác, đi làm suốt ngày, chỉ gặp con cái vài ba tiếng sau giờ làm việc. Vài tiếng đồng hồ đó nào lo cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa con cái nên không đủ thời gian để kéo dài tiếng mẹ đẻ như thời gian ở trường học. Bởi vậy nhiều lúc nói chuyện với con, chúng tôi lại phải dùng ngôn-ngữ này để cắt nghĩa ngôn-ngữ kia, khổ thêm một điều là ngôn-ngữ của chúng tôi không thuần nhất mà lại người Nam, kẻ Bắc.

Một hôm cho con ra bờ hồ hóng mát, nhà tôi chỉ ngay đám vịt trời hỏi con:

- Ba đố Vũ con gì kia?

- Con biết rồi, con Duck phải không ba?

- Ba biết đó là con Duck, nhưng ba muốn hỏi tiếng Việt Nam gọi con Duck là con gì?

Thằng bé tiu-nghỉu:

- Con không biết, tiếng Việt Nam gọi là con gì hả ba?

Nhà tôi hý-hửng trả lời:

- Tiếng Việt Nam gọi là con "dịt"

Tôi giật mình, nhẹ nhàng sửa lại:

- Con "Vịt" con ạ, con phải gọi là con " Vịt" mới đúng.

Nhà tôi cãi:

- Con "dịt" chứ con "Vịt" là con gì?

- Con "Vịt" thì là con "Vịt" chứ là con gì? thế con vịt mình viết thế nào? Mình viết làm sao thì phải đọc y như vậy... nói thiệt cho mình biết, mình mà là học trò của tôi thì chỉ có ăn trứng vịt thôi.

Về nấu ăn, nhà tôi cũng luôn chê bai bảo tôi không biết nấu ăn gì cả. Điều này tôi vui-vẻ công nhận mà chẳng dám phàn-nàn, vì trước khi lấy chồng, tôi ít được hân hạnh xuống bếp. Mỗi lần xuống bếp là phải có lũ nhóc em tôi đi theo phụ dọn, bởi vậy mẹ tôi cứ nhẹ-nhàng từ chối khéo mà không bao giờ buồn lòng tôi cả, nào là "con nhặt rau sạch, con nhặt hộ mẹ", hay "con chẻ rau ngon, con chẻ hộ mẹ, để mẹ nấu cho...". Vả lại cách nấu ăn uống cũng Nam, Bắc phân tranh, bất đồng ý-kiến nữa, nhà tôi ăn cái gì cũng cho đường, cái gì cũng ngọt, xào rau thì phải xào lạt để còn chấm nước tương... trong khi người Bắc xào vừa ăn để khỏi phải chấm lôi thôi. Bởi vậy mỗi lần nhà có khách, nhà tôi phải yểm trợ tôi bằng cách xuống bếp để 2 đứa cứ gầm-gừ vì bất đồng ý-kiến, khách dễ dãi cười:

- Thấy anh chị hạnh phúc quá đến thèm lấy vợ.

Nhà tôi vội-vàng:

- Ấy chớ, chớ có dại dột... tại chưa thấy quan tài nên chưa nhỏ lệ.

Nhà tôi thật đúng là người ích-kỷ, quý vị nào còn độc thân đừng có dại dột nghe lời nhà tôi mà ở giá đấy nhé... biết mình nấu ăn dở, tôi luôn cố gắng để khá hơn mọi ngày, bằng chứng là sau những năm lấy chồng, tôi nấu ăn cũng chẳng tệ cho lắm, một phần cùng vì muốn nấu những món ăn Nam nên cứ phải vác điện thoại hỏi cô em chồng cách nấu để cố làm vừa lòng Ông xã quý, thế mà Ông xã tôi lại chẳng quý tôi tý nào. Trong khi tôi không biết ăn những món ăn người Nam, nhưng vì thương chồng tôi cũng ráng tập ăn, không biết nấu những món ăn người Nam, tôi cũng cố mà tập nấu. Ngược lại, Ông xã tôi chẳng biết điệu tý nào, cứ chê ong-óng rằng món ăn của người Bắc không ngon. Mỗi lần thèm ăn cà ghém chấm mắm tôm thì ôi thôi!... thật là khổ tâm, nhà tôi cứ hết ra lại kêu khắm, hết vào lại kêu hôi, tại nhà tôi người Nam nhưng lại không biết ăn mắm, thật là vô phước cho tôi phải không quý vị? Có lẽ nhà tôi không có dịp làm rể như cái anh chàng nào đó trong văn-chương, ca-dao VN "Công anh làm rể chương-đài, một năm anh ăn hết 20 vại Cà, em ơi! mở cửa cho anh vào, kẻo anh chết khát vì Cà nhà em..."

Đọc đến đây, chắc ai cũng phải đồng ý với tôi là quá tội nghiệp cho cái anh chàng không may mắn này, đã khát nước vì Cà nhà em mà còn phải năn-nỉ mở cửa nữa... chả bù cho Ông xã tôi, mỗi lần vợ ăn có mấy quả cà là cứ nhăn với nhó, bảo món ăn chẳng có gì hấp dẫn để mê cả. Nhà tôi có biết đâu, mỗi lần thiên hạ nhắc đến những món ăn quốc thuần, quốc tuý, người ta đều kể đến Cà ghém và canh rau đay, hoặc mùng tơi, những món ăn ấy mới nói lên tình quê hương, tình dân tộc phải không quý vị?

Nhớ đến năm nào, hứng chí, tôi trồng một ít rau đay sau vườn, vì nhà có sẵn nên khỏi đi mua tốn kém vô ích, cứ thỉnh-thoảng được dịp nấu canh rau đay với tôm khô ăn cho đã thèm. Nhà tôi được ăn đã không cám ơn có vợ đảm đang mà còn than vắn, than dài với bạn bè trong hãng là ngày nào cũng phải ăn canh rau đay. Sáng rau đay, trưa rau đay và chiều cũng lại canh rau đay... Ông xã tôi thật lắm lời, làm gì có thời giờ để ăn sáng, ăn trưa tại nhà? chỉ có nói oan cho vợ thôi. Con gái Bắc chúng tôi đảm đang lắm cơ, chả thế mà nhiều vị muốn lấy con gái Bắc nhưng có gặp duyên, gặp nợ đâu cơ chứ? thế nhưng Ông xã tôi may mắn lấy được vợ Bắc Kỳ đã chẳng biết cám ơn mà lại cứ ngoay-ngoảy rằng thì là con gái Bắc chúng tôi chua như dấm, dzữ như sư-tử Hà-Đông. Chắc ở ngoài Bắc có sư-tử còn trong Nam thì không, nên quý vị đàn ông mới ác mồm, ác miệng bảo chúng tôi như thế...

Ngày xa xưa, ngày chưa dại dột đeo gông vào cổ, đeo cùm vào chân, giọng nói của tôi cũng ngọt ngào, dễ thương làm nhiều người cũng ngẩn-ngơ lắm cơ đấy. Nếu hôm nay nhà tôi chê bai bảo không êm tai thì cũng lỗi tại nhà tôi chứ đâu phải lỗi ở tôi. Từ khi lấy chồng, nhà tôi đã vô tình làm hỏng cuộc đời của tôi mà nhà tôi không hề biết hối hận là gì. Nhiều lúc tủi-thân, tôi bảo khẽ:

- Kiếp này lỡ rồi, kiếp sau nếu có thấy em, mình làm ơn tránh xa ra nhé, đừng có xông vào đó, khổ một kiếp này thôi.

Nhưng dù sao, nhà tôi cũng có những cái một nửa để tôi thương, một nửa để tôi ghét. Một nửa để tôi thương chẳng hạn như biết hút thuốc nhưng nhà tôi không hút. Biết uống rượu nhưng nhà tôi ít uống. Biết đánh bài nhưng nhà tôi không cờ bạc, và biết nhảy đầm thì nhà tôi lại... chết mê vì nhảy đầm, thành ra... Thôi, cũng được phải không quý-vị?

Vậy thôi, đành vậy mình nhé! ráng thương nhau trọn kiếp này nhé Ông xã Nam Kỳ của em!

Rose
Nguyenthitehat
Nguyễn Thị Tê Hát
#19 Posted : Friday, July 1, 2005 2:18:12 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Giữa Lưng Chừng Trời...!


- Chúng tôi rất tiếc báo tin buồn... Ông nhà vừa đi xong, chúng tôi đã cố gắng hết sức để giúp cho bộ óc của ông hoạt động trở lại, để cứu ông, nhưng chúng tôi đã thất bại, đành bó tay. Viên đạn đi qua đầu đã làm bộ óc hoàn toàn tê liệt, bà hãy nhìn lên đồ thị, đây là đường giây điện tử phát ra từ bộ óc, cho thấy một đường thẳng dẹp chứng tỏ là bộ óc đã chết hẳn, không thể hoạt động từ ngày xảy ra tai nạn. Chúng tôi không còn cách nào đành để ông nhà ra đi, cho dù những bộ phận khác còn rất tốt .

Khanh gục đầu lên thành giường chết lặng, từ hôm xảy ra điều bất hạnh cho Viễn, lúc nào Khanh cũng nghĩ Viễn sẽ tỉnh dậy, sẽ trở về với nàng, cho dù Khanh biết ước muốn ấy quá mong manh vì Viễn đã nằm yên như thế đã hơn 3 tuần lễ. Khanh cảm thấy cần phải nói lên một điều gì đó, nhưng nàng vẫn không sao thốt nên lời. Cổ nàng nghẹn cứng. Khanh muốn khóc thành tiếng, muốn gào thật to cho tan vỡ những uất nghẹn trong lồng ngực, nhưng mắt nàng hình như là cả một cái giếng khô cạn, những giọt nước mắt trốn ở nơi đâu hoặc đã đông cứng trong mắt nàng không chừng. Người Bác-sĩ già tận tâm nắm nhẹ tay Khanh an ủi:

- Bà hãy bình tĩnh, tôi thành thật chia buồn cùng bà về sự mất mát lớn lao này. Nhưng xin bà cũng hiểu cho là khoa học cũng chỉ có giới hạn, không thể làm gì hơn nếu không có sự tiếp tay của Thượng-đế. Chúng tôi xin bà ký giấy cho chúng tôi được rút giây hồi sinh ra, để ông nhà thanh thản ra đi. Nhưng trước khi làm điều đó chúng tôi cũng xin phép bà như chúng tôi đã thưa chuyện... chỉ có cách đó mới có thể lưu lại một phần nào sự sống của ông mà không thật sự mất hẳn.

Khanh kinh-hoàng nhìn vị Bác sĩ với khuôn mặt dại khờ, tê điếng, nàng năn nỉ:

- Không, chết là hết, chết là mất vĩnh viễn xin đừng ai đụng đến thi-thể ấy. Hãy để cho anh ấy ra đi nguyên vẹn, tôi van xin BS.

Khanh đau khổ gục đầu trên ngực Viễn trong khi vẫn giọng đều đều nhẫn nại của vị BS già:

- Chúng tôi xin bà hãy nghĩ lại, sự ra đi nguyên vẹn của ông sẽ mang theo sự sống của bao nhiêu người, bao nhiêu người đang tha thiết chờ đợi sự chấp thuận của bà, xin bà hãy vì tha nhân mà làm điều tốt đẹp đó. Tôi thiết nghĩ nếu ông nhà còn nhận biết được những điều ấy, tôi chắc chắn ông cũng sẽ vui lòng để bà thay ông làm công việc nhân đạo phi thường đó. Với tình yêu trọn vẹn bà dành cho ộng xin bà đừng vùi, đừng huỷ hoại mà hãy lưu giữ lại với những sinh mạng đang cần đến. Đang cần có để hồi sinh cuộc sống.

Khanh như không muốn biết đến những lời phân bày thống thiết của vị BS tuổi đã về chiều nhưng vẫn còn hăng say công việc của mình với tấm lòng từ thiện. Khanh cúi xuống nhìn thân xác Viễn với sự khổ đau như đè nặng lên người. Đôi mắt này mới ngày nào trìu mến nhìn nhau nay đã nhắm chặt. Đôi môi này mới ngày nào còn nồng ấm đam mê nay đã xe-thắt hững hờ... Thân thể Viễn hình như còn ấm hơn thân thể Khanh. Bàn tay Khanh lạnh buốt, run rẩy quờ quạng trên tóc, trên mặt, trên môi Viễn như muốn được vuốt ve lần cuối. Cổ Khanh khô rang, hình như vướng víu cái gì đó thì phải, mắt Khanh ráo hoảnh to tròn mất thần như có thể nuốt lấy cả thân thể Viễn trước mặt.

Khanh như mơ hồ, như lãng đãng, nàng cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi còn ấm chưa kịp lạnh giá của chồng rồi thất thểu nương theo cánh tay của vị BS già ra cửa.

Hai tháng sau, Khanh nhận được lá thư từ Bệnh-viện của vị BS tận tâm như cả đời hiến cho nhân loại:

"Thưa bà,

Với một tấm lòng rộng lượng, bác-ái, vị tha hiếm có của bà đã đem đến cho nền khoa học nhiều thành công mỹ mãn. Chúng tôi xin thay mặt gia đình những bệnh nhân may mắn ấy với tất cả sự cảm tạ mà không có gì đền đáp lại. Với sự quyết định khôn ngoan và quả cảm của bà đã cứu sống được 7 bịnh nhân trong các tiểu bang phụ cận. Đặc biệt lá gan của ông nhà đã được thay thế cho một bịnh nhân ở Kansas, trái thận bên phải đã được cứu sống một người ở Dallas, trái thận bên trái đã kịp thời thay thế cho một em bé ở Galveston, đôi mắt đã dùng để thay thế cho một thiếu nữ tật nguyên ở Arkansas, 2 lá phổi đã được thay thế cho 2 người tại tiểu bang này và đặc biệt nhất là quả tim đã được thay thế cho một người đàn ông bằng tuổi ông nhà của một thành phố nhỏ ở Oregon..."

Khanh thẫn thờ gấp lá thư bỏ lại vào phong bì, kẹp giữa quyển nhật ký và nhét vào tận đáy học bàn. Khanh biết rằng cách đó 3 tháng, Khanh đã đưa tiễn chồng, một thể xác trống rỗng với một bộ óc không ai cần đến.

Tai nạn đã cuốn mất Viễn cách đây 2 năm, Khanh nhắm mắt lại và cứ tưởng như vừa mới xảy ra, như một cuốn phim lần lượt đi qua tâm trí nàng...

Mỗi năm, cứ mỗi lần hè đến, năm nào cũng như năm nào, 2 vợ chồng Khanh đều lấy 2 tuần để đi nghỉ hè ở tiểu bang khác, để tránh cái nóng như nung đốt người nơi đây. Khi xe dến gần Arizona thì trời đã về chiều, những con đường lên đồi, xuống dốc đem theo những cơn gió mát nhè nhẹ làm Khanh thiu thiu ngủ, chợt nàng giật mình khi thấy xe dừng lại, Khanh mơ màng hỏi:

- Ủa, đến rồi hả anh?

- Chưa, còn lâu, xe phía trước hình như họ bị bể bánh xe, để anh xuống giúp bà ta một tay.

Khanh tỉnh ngủ hẳn, ngồi lên và nhìn chiếc xe Oldmobile màu xanh cũ kỹ trước mặt đang đậu sát vào lề. Bánh xe bên phải bị xẹp. Viễn cầm cái đội xe đi về phía trước. Khanh mở cửa xuống theo, Viễn vừa cầm bánh xe định cúi xuống thay, chợt Khanh run giọng gọi nhỏ:

- Anh Viễn, coi chừng

Viễn quay lại, chàng giật mình khi thấy người đàn ông vừa xuất hiện cách chàng vài thước, tay lăm lăm chỉa khẩu súng về phía Viễn. Chàng định thần lấy lại bình tĩnh hỏi:

- Ông muốn gì?

Hình như hắn là người Mễ, tóc tai dài gần đến cổ, ào quần lem luốc, hắn hất đầu về phía sau, một tay ra dấu như muốn mở khoá xe. Viễn nói giọng chậm rãi, cẩn thận:

- Chìa khoá ở trong xe

Hắn vẫn đứng im như không hiểu, Viễn đưa tay lên định chỉ về phía xe của mình thì hắn đã nổ súng, cùng người đàn bà lúc nãy lao nhanh lên xe của Viễn và phóng mất. Viễn ngã bật người ra phía sau, tay vẫn còn cầm bánh xe, áo chàng phía sau cả một vũng máu đỏ tươi. Giữa trán một chút máu đỏ từ từ thấm ra.

"Chết là hết..." nàng đã nói với vị BS ngày nào, nhưng lúc này, 2 năm sau, Khanh cảm thấy hình như câu nói ấy không còn đúng với nàng nữa.

Một lần Khanh vào chợ, khi đứng xếp hàng mua thịt chờ đến phiên mình. Người đàn bà đứng trước Khanh, chỉ con vịt quay trong tủ kiếng, bảo người bán hàng:

- Ông làm ơn chặt con vịt ra từng miếng nhỏ, tôi không lấy bộ lòng, đầu và chân đâu, ông cứ giữ lấy cho người khác.

Đến phiên Khanh, người bán hàng hỏi:

- Bà muốn lấy những gì và muốn chặt như thế nào?

Nhưng Khanh đã vội quay gót ra cửa. Sau đó nàng ghé đến nghĩa-trang thăm mộ chồng. Ngôi mộ đó thật sự không hoàn toàn nguyên vẹn có thân thể Viễn trong đó, trong ấy chỉ có những phần không quan trọng mà người ta từ chối chẳng cần đến, khi tất cả những mầm sống thuộc về chàng đã bị phân tán rải rác khắp các tiểu bang... trong khi đó, Khanh là vợ chàng, Khanh còn lại được gì? Khanh giữ lại được gì cho chính mình? ngoài một tiếc nuối, ngoài một mất mát lớn lao. Có ai hiểu sự đau khổ của người goá phụ như Khanh... Nếu người chồng thật sự đã chết, đã được chôn vùi nguyên vẹn thân xác, thì người vợ khổ đau ấy vẫn an tâm khoác lên mình chiếc áo goá phụ; còn Khanh? Chồng nàng đâu đã thật sự chết hẳn, sự chết của Viễn chỉ tính theo số nhỏ phần trăm, hay cho dù là 50% đi chăng nữa thì liệu 50% còn lại có đủ cho Khanh khoác lên mình chiếc áo goá phụ hay không? Khanh khổ đau trong dằn vặt, trong tấm áo quả phụ nửa vời mà thiên hạ đã mặc lấy cho Khanh. Khanh thắc mắc với chính mình và tự hỏi ai là người có thể trả lời Khanh trong lúc này?

Những buổi tối đến với Khanh thật trống vắng, thật lặng lẽ cô độc, như một thói quen từ ngày Viễn mất, Khanh lúc nào cũng đăm chiêu buồn bã, chìm đắm trong mông lung, trong dằn vặt khắc khoải. Không đêm nào Khanh ngủ trước 12g, lúc nào cũng thẫn thờ trước TV cho dù nàng chẳng để ý gì đến những diễn tiến trên màn ảnh. Trong nàng như một cơn bão to, như một vực thẳm tối đen làm tâm trí nàng cô đọng, mù mịt... Lá rơi xào xạc ngoài sân, sấm chớp vụt xé bầu trời đêm như báo hiệu cơn mưa sắp đến. Khanh đứng dậy định đóng cửa sổ, nhưng mưa đã ào đến, những hạt mưa hắt lạnh vào người, vào mặt, vào tóc nàng, Khanh cảm thấy sự cô đơn khủng khiếp như ào đến bao quanh. Nước mắt Khanh được dịp hoà lẫn trong mưa, trong tiếng nấc tức tưởi như trút bỏ những ấm ức, những uất nghẹn mà nàng cố đè nén, che đậy.

Giấc ngủ bao giờ cũng làm Khanh sợ hãi, những giấc mơ nào hình như cũng giống nhau để càng ngày càng làm cho Khanh thêm mù mịt tâm trí, như bị bao kín trong vùng sương mù không lối thoát. Trong giấc mơ, Khanh thấy 2 người đàn ông nằm trên 2 cái bàn kê gần nhau. Một người là Viễn, còn người kia Khanh không thấy rõ mặt. Cả hai đều bị banh lồng ngực như 2 cánh cửa sổ, người ta đang làm công việc mà họ gọi là giải phẫu. Họ đang giải phẫu Viễn, họ mặc quần áo màu trắng, che kín tóc và miệng chỉ để hở đôi mắt để làm việc. Khanh như đang đứng run rẩy ở một góc phòng theo dõi cuộc giải phẫu trước mặt. Người y-sĩ đưa 2 bàn tay vào ngực Viễn, nâng nhẹ trái tim một cách thận trọng như nâng một báu vật, từ từ ra khỏi lồng ngực và lại nhẹ nhàng đặt vào lồng ngực của người đàn ông nằm bên cạnh đang chờ sẵn. Người đàn ông vừa đón nhận trái tim của Viễn, từ từ ngồi dậy mặc áo và bỏ đi, mặc Viễn nằm đó với khăn trắng phủ kín từ đầu đến chân. Những giấc mơ như thế cứ quay quắt trong Khanh để sau cùng Khanh cảm thấy Khanh phải đi tìm người đàn ông có trái tim của Viễn, để được thấy tận mắt, phải nghe tận tai để biết chắc sự sống của người đàn ông đó qua con tim của Viễn như thế nào?

Ý định điên cuồng đó cứ theo ám ảnh Khanh mãi, để rồi Khanh quyết định phải đi gặp người đó một lần, một lần để nghe rõ nhịp tim của Viễn, dù đang đập nhịp nhàng trong một thể xác xa lạ mà không phải là thân xác của Viễn đi chăng nữa. Khanh tự hỏi, không biết Khanh phải cắt nghĩa như thế nào cho người đàn ông đó hiểu ước muốn của Khanh để họ không nghĩ Khanh là kẻ bịnh hoạn, điên rồ hay ám muội... Khanh biết phải cắt nghĩa thế nào khi chính Khanh cũng không biết phải cắt nghĩa cho chính mình làm sao nữa?

Khanh hoàn toàn mù tịt về người đàn ông mang trái tim của Viễn, địa chỉ không có và nàng cũng không biết rõ cả khuôn mặt của người đàn ông hằng đêm có trong giấc mơ của nàng. Đầu óc Khanh miên man suy tư. Khanh cảm thấy như mình là người đàn bà có chồng mất tích trong một cuộc vượt biển đi tìm tự do, Khanh tự hỏi sẽ làm gì trong trường hợp đó? Nàng sẽ yên tâm để tang chồng cho dù sự chết của chàng là mơ hồ, không thật, hay nàng sẽ lặn lội khắp nơi tìm kiếm? Vâng, Khanh sẽ tìm đủ mọi cách để biết chắc chắn Viễn của nàng còn sống hay thật sự đã chết, cho dù nàng có phải lặn lội đến tận các hoang đảo hay tất cả các trại tỵ nạn, hay bất cứ nơi nào, lãnh thổ nào mà nàng nghĩ con tàu bé nhỏ của Viễn có thể ghé đến, có thể trôi dạt vào...

Khanh ngày nay đã trưởng thành trong sự đau khổ của một người đàn bà, Khanh phải đi tìm... tìm những gì của Viễn cho dù nàng phải vượt qua nhiều trở ngại khó khăn đi chăng nữa. Khanh chợt nhớ đến lá thư của Bác-sĩ Wesley đã gởi cho nàng cách đây 2 năm, báo cho nàng biết những cơ phận của Viễn đã được rải rác khắp nơi. Nàng không quan tâm đến những điều ấy, nàng chỉ muốn biết về trái tim của Viễn, hiện giờ ra sao? và đang ở nơi nào? Trái tim đã một lần đem đến cho nàng tình yêu thắm thiết đầu đời, một hạnh phúc ngọt ngào, một tình yêu nồng ấm, cho dù tất cả chỉ là ngắn ngủi, một giai đoạn đi chăng nữa... Trái tim mà Khanh có thể lắng nghe những nhịp đập của nó như nàng đã từng áp tai lắng nghe trên ngực Viễn. Bằng bất cứ giá nào Khanh cũng phải đi tìm người đàn ông đó, cho dù họ có diễu cợt bảo Khanh quái đản, khùng điên, bịnh hoạn hay là gì đi nữa, Khanh cũng phải gặp một lần, nghe một lần để sau đó Khanh mới có thể trở về cuộc sống bình thường mà người ta cứ muốn gọi Khanh là goá phụ.

Khanh liên lạc với bịnh viện, với trung tâm giải phẫu, và nàng được mời đến xem lại hồ sơ của Viễn và tất cả những gì liên quan đến cuộc giải phẫu. Nàng cũng đã liên lạc với tất cả những nơi nào kể cả thư viện mà nàng nghĩ có thể tìm ra tên tuổi, địa chỉ của người đàn ông đang may mắn có trái tim của Viễn. Sau cùng, Khanh cũng tìm được địa chỉ của người đàn ông đó.

Duyên, bạn Khanh ngăn cản:

- Khanh, đừng làm chuyện kỳ quặc ấy nữa, đừng làm cuộc đời mình thêm rắc rối thêm khổ đau, hãy quên Viễn, quên trái tim muộn phiền ấy đi, cứ coi như Viễn đã hoàn toàn chết, đã chôn vùi tất cả theo Viễn cách đây hơn 2 năm rồi, đừng nghĩ đến nữa hãy làm lại từ đầu đi.

Khanh nhíu mày, đăm chiêu nhìn vào khoảng không trước mặt, cắn chặt môi như dứt khoát một tư tưởng nào đó với chính mình:

- Không, Khanh phải đến tận nơi, phải gặp và phải nghe một lần, chỉ một lần rồi thôi. Nếu Khanh không làm được điều này, Khanh sẽ điên thật sự và không thể nào yên ổn với chính mình được.

Duyên nhìn bạn lắc đầu tội nghiệp, cả hai chìm đắm trong ý nghĩ riêng của mình. Khanh phá tan sự im lặng, hỏi giọng ngập ngừng, như đã dày vò nàng thật nhiều:

- Duyên này, người ta nói khi nào tận thế, người chết sẽ sống lại, vậy anh Viễn làm sao sống lại khi tim, phổi, gan, thận và cả mắt cũng không có thì làm sao sống lại hả Duyên?

Duyên rưng rưng nước mắt, xót xa nhìn bạn. Duyên biết trả lời sao khi nàng biết những câu hỏi của Khanh thoạt mới nghe, thật là quái gỡ, nhưng cũng đâu phải là không có lý. Duyên lặng lẽ đưa cao quyển sách đang cầm để dấu vội những giọt nước mắt vừa rơi xuống.

Đêm đó, Khanh lấy giấy viết thư cho người đàn ông xa lạ đang mang trái tim của Viễn:

"Thưa Ông,

Tôi tên là Khanh, Nguyễn Ngọc Kim Khanh, vợ Ông Nguyễn Xuân Viễn, không biết những cái tên này có gợi lên cho Ông một ý nghĩ gì không? Có lẽ không...

Thưa Ông, có người gọi tôi là goá phụ của người đàn ông có trái tim đang đập nhịp nhàng trong Ông, người đàn Ông đã tặng Ông sự sống tốt đẹp của một đời người... Hôm nay, nhân danh người đàn bà đau khổ, người đàn bà đã một lần làm chủ trái tim Ông đang có, xin đường đột viết thư này đến thăm hỏi sức khoẻ của Ông sau ngày đón nhân trái tim mới như thế nào? Tôi hy vọng trái tim ấy sẽ đem đến cho Ông sự nồng ấm, sự hạnh phúc cuộc đời như đã từng đem đến cho tôi và Viễn vậy.

Thưa Ông, tôi ước ao được gặp Ông một lần, chỉ một lần thôi để không bao giờ làm phiền Ông nữa, sự gặp mặt này rất quan trọng đối với tôi, đối với người đàn bà mất quyền làm chủ một báu vật của đời mình. Xin ông đừng cho lời yêu cầu của tôi quái gỡ, suồng xã, điên dại mà hãy hiểu rằng sự chấp thuận của ông sẽ đem đến cho tôi một toại nguyện to lớn trong đời. Một yên tâm tôi đang mong đợi.

Thưa Ông, tôi đến không phải để đòi lại một vật mà mình đã từng làm chủ, tôi đến chỉ để thấy tận mắt trái tim của chồng tôi thật sự còn sống, và nghe tận tai để biết chắc trái tim của chồng tôi vẫn còn đập nhịp nhàng dù trong lồng ngực của một người khác, đã đem nhựa sống cuộc đời đến cho một người mà chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đến và biết đến, để sau đó tôi được trở về tôi, về với cái Tôi, với cái áo Goá Phụ mà trời đã vô tình trao tặng.

Kính chào và thành thật cám ơn Ông
Nguyễn Ngọc Kim Khanh "

Rose
Nguyenthitehat

Nguyễn Thị Tê Hát
#20 Posted : Thursday, July 14, 2005 11:01:53 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Yêu!


- Hello Chị, em đây

Tôi ngạc nhiên, giọng nói thật xa lạ:

- Xin lỗi nhé, ai đầu giây đó?

Tiếng ngập ngừng:

- Chị, em Dung đây

Tôi ngạc nhiên, vẫn không nhớ được Dung, Dung nào?

- Xin lỗi nhé, Dung nhưng Dung...

Tôi chưa kịp dứt lời, tiêng bên kia đầu giây vội vàng:

- Chị, em là Dung bạn của anh Khang đây chị

Tôi mừng rỡ kêu lên, vì đây là lần đầu tiên Dung gọi cho tôi, chúng tôi chưa một lần gặp mặt, chưa một lần nói chuyện dù qua điện thoại, tôi chỉ biết Dung là bạn của Khang ở Seatle, có mấy lần gọi ĐT cho Khang thì Dung bắt ĐT, lần đâu tôi tưởng là gọi lộn số ... sau đó tôi cứ chọc Khang nhưng hắn cứ nhất định bảo Dung chỉ là bạn mà thôi, tôi vồn vã:

- Oh Dung, Dung hả? Dung làm chị ngạc nhiên, Dung khoẻ không?

- Dạ thưa em khoẻ, Chị khoẻ không?

Tôi cười:

- Oh, chị vẫn vậy... hắn đi rồi hả?

Giọng Dung buồn buồn:

- Dạ, ảnh đi rồi chị, sáng qua em đưa ảnh ra phi trường

- Ừ chị cũng nghĩ vậy nên không có gọi điện thoại cho hắn vì biết hắn bận với bạn bè

Tiếng Dung e ngại như đắn đo:

- Chị, chị có biết cách nào gọi đi Đài Loan không?

- Ồ không, chị đâu có quen ai ở Đài Loan, có hắn thì hắn mới đi hôm qua, có gì thì liên lạc bằng e-mail, đâu có gì cần mà phải gọi điện thoại... bộ Dung muốn gọi ĐT cho hắn hả?

- Dạ, em muốn xem ảnh sang đến bên ấy như thế nào?

Tôi mỉm cười:

- Hắn không sao đâu cưng ơi, hắn đi có tháng rưỡi thôi mà

- Dạ ảnh đi đến 2 tháng luôn đó chị

Tôi bật cười thành tiếng:

- Ừ, thì hắn đi 2 tháng, thời gian qua cũng lẹ thôi, chị không biết cách gọi sang Đài Loan, nhưng Dung có thể gọi tổng đài hỏi xem cách gọi như thế nào nhé, tôi đùa:

- Khiếp chưa?... đã nhớ rồi sao?

Dung lặng im, một lúc nói giọng thật nhẹ, nghe như nói với chính mình, giọng nói như đè nén, như đang tủi thân, giọng nói như đang khóc:

- Chị, em buồn nên gọi Chi...chị có phiền em không?

Tôi an ủi:

- Không, chị không có gi phiền cả, Dung cứ gọi chị lúc nào Dung muốn, đừng ngại, nhưng hắn đi làm việc mà cưng, buồn làm gì? hắn đâu có đi luôn, tình cảm tụi em thế nào mà nghe có vẻ trầm trọng vậy?

Nghe tôi hỏi, Dung oà khóc, tôi lặng im, nghe tim mình thót lại, nghe lòng bồi hồi, Dung biết Khang là em kết nghĩa của tôi, Dung biết Khang rất mến, rất quý tôi nên cô bé đã tìm đến tôi như một điểm tựa, bởi tôi là cái gạch nối nhớ thương giữa hắn và cô bé nơi này... tôi khẽ bảo:

- Dung hãy bình tĩnh nghe chị nói, đừng khóc nữa... 2 đứa em mới quen nhau, nhưng đây là cơ hội tốt cho em và Khang, thời gian này như một thử thách để cho em và Khang hiểu rõ lòng mình hơn, đừng nên vội vàng, em và Khang cả 2 đếu lớn rồi, hãy cho em và Khang một thời gian... chỉ có 2 tháng thôi mà...

Giọng Dung tấm tức, từng tiếng nấc nhẹ:

- Em hy vọng ảnh không quen ai hết, ảnh sẽ không thay đổi... ảnh nói với em là ảnh sẽ về VN chơi đó chị.

Tôi im lặng không nói... bởi tôi biết Khang, cái tính đào hoa của hắn, cái tình cảm chưa nhất định của hắn, cái tình cảm của Dung hình như chỉ một chiều, cái tình cảm của Khang còn mông lung chưa phương hướng, cái tình cảm của Khang hình như nghiêng về cô bé ở bên Nhật, cô bé mới quen chưa được nửa tiếng tại phi trường, trên đường trở về Mỹ...

- Dung ăn cơm chưa?

- Dạ chưa, em hổng muốn ăn gì cả, em ăn hổng vô, đêm qua em ngủ cũng hổng được...

Nghe não lòng làm sao, tôi trấn an:

- Không sao đâu cưng, hắn đi làm việc mà, hắn đi rồi hắn về, có đi luôn đâu mà lo, nín đi đừng khóc nữa...

Con bé đang yêu, con bé đang tức tửi bên kia đầu giây, con bé làm tôi thẫn thờ, làm lòng tôi chao đi, tôi chợt thấy tôi ngày xưa cũ trở về, cái tôi ngày xưa khi mới biết yêu, cái tôi mà ngày đó tình bỏ tình đi. Ngày mà tôi không dám tiễn đưa, ngày tôi trốn trong phòng khóc vùi không ăn không uống, ngày tôi thoi thóp trên giường với cái đau quằn quại, ngày mà người ấy gọi ĐT từ nơi xa nhưng không găp... ngày tôi đón nhận những cái nhìn xót xa tội nghiệp của Bố Mẹ... hình ảnh tôi ngày xưa trở về...

Ngày ấy tôi nhỏ hơn Dung thật nhiều hơn bây giờ, ngày ấy tôi ngây thơ, ngày ấy tình tôi thắm thiết, bởi tôi được yêu và tôi đang yêu... tình yêu đầu như rong rêu bám chặt đời tôi suốt bao nhiêu năm dài trôi qua... sự ra đi là vĩnh viễn mất nhau, cái điện tín nào đó đã gởi đến trong một ngày đầu mùa đông... cái điện tín đó là định mệnh đã an bài cho tôi... cái điện tín đó đã chứng minh đường chỉ tay, đường tâm đạo trong lòng bàn tay phải của tôi... tôi xanh xao héo úa ... quằn quại trong nỗi đau của mình... những lá thư tình được đốt cuối vườn... quyển nhật ký ghi rõ ngày tháng nhớ nhau, mất nhau rồi cũng trở thành tro bụi...Tôi thật sự muốn quên và tôi nhất định quên, tôi phải quên... tôi không được khóc, không được nhớ, không được luyến tiếc, tôi phải làm lại tôi, tôi cắt tóc ngắn, tôi cắt bỏ mái tóc dài, tôi cắt cả móng tay, tôi cắt đứt dĩ vãng, bởi tôi muốn quên... quên tất cả... Tôi nói với chính tôi cả ngàn lần, triệu lần trong tôi nhưng... càng muốn quên, nỗi đau càng vùng vẫy ...

Tiếng khóc của Dung bên kia đầu giây làm mắt tôi cay cay, làm tim tôi nghẹn... ngoài trời gió mạnh thổi tung những chiếc lá xanh yếu đuối trên cây, bay va vào cửa sổ... tôi lặng lẽ cầm điện thoại đi vào phòng... khép của lại... nước mắt long lanh chợt lăn tròn xuống má...


Rose
Nguyễn Thị Tê Hát
Nguyễn Thị Tê Hát
#21 Posted : Tuesday, July 26, 2005 4:33:39 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Cho Anh Làm Lại Từ Đầu

Trả tiền xong, Dũng chờ người bán hàng gói hộp quà bỏ vào trong bao, đang định bước ra khỏi tiệm, bỗng chàng thấy một bên áo nằng nặng như bị trì kéo. Dũng cúi xuống, ngạc nhiên nhìn đứa bé gái khoảng 3 tuổi đang nắm áo chàng lắc qua lắc lại như muốn gọi sự chú ý của chàng. Dũng nhìn con bé chưa gặp bao giờ rồi lại đưa mắt nhìn chung quanh, mọi người vẫn qua lại trước cửa tiệm như không chú ý đến chàng và con bé. Dũng cúi xuống hỏi chuyện, nhưng con bé không nói, chỉ đưa đôi mắt to tròn nhìn rồi lại e thẹn nép đầu vào vai chàng như quen biết.

Con bé trông kháu khỉnh, dễ thương, nhưng Dũng không dám bế lên, sợ bị hiểu lầm như những trường hợp mà chàng đã nghe hay thấy trên TV, trên báo chí. Dũng tránh né, đứng lên dợm bước chân đi, nhưng con bé lại nắm tay chàng như muốn đi theo làm Dũng thêm ngạc nhiên lẫn bối rối. Chàng đang phân vân chưa biết tính sao, bỗng một người đàn bà hớt hải vẹt đám đông qua lại, chạy đến bên đứa bé rối rít, vừa khóc, vừa run rẩy kêu lên:

- Vy, Trời ơi sao Vy bỏ đi? Vy làm mẹ sợ quá Vy biết không?

Chàng ngẩn người đứng nhìn... Ồ thì ra 2 mẹ con lạc nhau. Người mẹ định bế con lên, nhưng con bé không chịu, cứ nắm chặt tay Dũng, lui lại trốn phía sau chân chàng làm Dũng ngỡ ngàng nhìn người đàn bà xong lại nhìn con bé. Người đàn bà đứng dậy nhìn Dũng với khuôn mặt còn nhoè nhoẹt nước mắt:

- Xin lỗi, cháu bé đã làm phiền ông.

Nghe xong, Dũng thở phào nhẹ nhõm, nãy giờ chàng chỉ lo người đàn bà hiểu lầm lại la toáng lên bảo Dũng bắt cóc con bé thì khốn. Chàng gật đầu chào rồi cúi xuống ngồi bên con bé mỉm cười làm quen:

- Hi!... bé tên gì?

Con bé lại vẫn không trả lời, chỉ dụi đầu vào vai chàng. Dũng bế đứa bé lên, hỏi người đàn bà đang đưa tay lau nước mắt:

- Có phải cháu không nói được, hay là... không muốn nói? Lúc nãy tôi cũng đã hỏi nhưng cô bé chỉ im lặng?

Như đã lấy lại chút bình tĩnh, người đàn bà còn rất trẻ ngập ngừng:

- Dạ thưa ông, cháu đã nói được nhiều rồi ạ, nhưng không hiểu sao hơn 1 năm nay con bé bỗng im lìm, không nói nữa.

Vừa nói, người đàn bà vừa đưa tay định bế con từ tay Dũng, nhưng con bé quay mặt đi, úp mặt vào cổ chàng, 2 tay ôm cứng như sợ phải rời xa làm người mẹ càng lúc càng ngượng đến đỏ mặt, kêu lên:

- Ô kìa Vy, Vy hay chưa? Vy nhìn xem Vy có quen ông không? Vy đưa mẹ bế cho ông còn đi chứ.

Dũng nhìn con bé lên tiếng trấn an:

- Không sao, cứ để tôi bế cháu một lúc, đừng làm cháu sợ. Hay là mình vào kia uống nước một lát được không?

Người đàn bà bất đắc dĩ đi theo Dũng vào quán nước đối diện, Chàng chọn một cái bàn trong cùng, con bé leo lên ngồi trên đùi chàng có vẻ yên tâm, hết nhìn mẹ, xong lại ngửa cổ nhìn Dũng trong khi người mẹ nhìn con với ánh mắt tha thiết, cố dỗ dành, năn nỉ:

- Vy sang đây ngồi với mẹ, sang đây mẹ cho Vy cái này hay lắm, lẹ lên.

Nhưng con bé cứ lắc đầu quầy quậy, đong đưa cái đuôi gà xinh xinh được cột túm lại phía sau, lưa thưa những sợi tóc lờn vờn trên mặt, sau cổ. Nhìn sự bối rối khổ tâm của người ngồi trước mặt, Dũng tự giới thiệu:

- Tôi là Dũng ở tiểu bang khác về đây chơi. có thể cho tôi biết tên để tiện nói chuyện được không?

Người đàn bà thoáng chút e thẹn:

- Dạ tôi là Ánh Quyên, còn cháu tên là Ánh Vy.

Chàng vuốt tóc con bé mỉm cười:

- Tên cả hai mẹ con đều đẹp

Nhìn lại người đối diện, chàng nói tự nhiên như muốn tránh sự ngượng ngập cho người đàn bà mà chàng vừa gặp:

- Xin lỗi Quyên nhé, Tôi có thể tò mò hỏi 1 tý được không?

- Có phải ông muốn hỏi sao bé Vy lại đi theo ông chứ gì? tại sao con bé lại bám theo ông phải không? Người đàn bà ngập ngừng giây lát, cắn môi nói khẽ:

- Có lẽ tại ông mặc áo lính, giống cái áo mà ba bé Vy hay mặc ngày trước, nên khi thấy là con bé cuống quýt chạy theo...còn tại sao cứ bám theo ông... tôi không biết được.

Dũng chợt nhìn xuống chiếc áo lính 4 túi mà chàng đang mặc. Chiếc áo chàng mới mua ở chợ trời tuần trước để đi câu cá. Hôm nay chàng đã mặc nó để lái xe suốt quãng đường dài từ tiểu bang chàng ở về đây. Dũng nhìn con bé, rồi lại nhìn Quyên, thắc mắc:

- Nhưng ba bé Vy đâu mà cô bé lại rơi vào tình trạng này?

Quyên cúi đầu, mím môi, mắt đăm đăm nhìn vào ly nước cam trước mặt mà nàng đang dùng cái ống hút quậy tròn trong ly:

- Dạ nhà tôi đã mất, kể từ khi nhà tôi mất, con bé hay khóc đêm rồi bỗng trở nên trầm lặng, không nói nữa. Khi nào thích thì gật đầu, không thì lắc đầu... Tôi có đưa con bé đi Bác sĩ, nhưng BS bảo đây là vấn đề tâm lý, phải có thời gian thì cháu sẽ trở lại bình thường.

Nghe Quyên kể, Dũng lặng người xúc động. Chàng đưa tay vuốt má con bé một cách trìu mến, âu yếm như con bé là của chàng. Con bé đang dựa vào chàng ngủ gà ngủ gật. Dũng đặt con bé nằm phía trong chỗ chàng ngồi, lấy gói quà kê đầu cho con bé. Nhìn Ánh Vy ngây thơ ngủ, Dũng thấy lòng nao nao, chàng quay sang hỏi chuyện:

- Chắc Quyên với cháu ở thành phố này phải không?

- Dạ không, mẹ con tôi ở tiểu bang khác về đây, thấy năm nay Disneyland kỷ niệm 50 năm nên lấy 2 tuần nghỉ đưa bé Vy về đây chơi cho con bé vui, nào ngờ chưa gì đã bị lạc làm sợ quá, sợ đến đứng tim được.

Chợt nhớ đến gói quà mà Dũng vừa mua ở tiệm quần áo trẻ con lúc nãy đang kê đầu cho con, Quyên tiếp:

- Ông Dũng đi thế này chắc gia đình đang mong, mẹ con tôi thật có lỗi đã làm phiền ông, nhân lúc cháu đang ngủ, ông cho tôi xin cháu.

Dũng nhìn Quyên mỉm cười, chàng đẩy ly nước cam đến gần Quyên hơn, nói nhỏ như sợ đánh thức con bé dậy:

- Quyên uống nước đi, cứ để cháu ngủ, đừng ngại. Thật ra lúc nãy tôi mua quà sinh nhật cho con thằng bạn chứ đâu có gì phải gấp gáp.... Vậy ra 2 mẹ con Quyên cũng đi vacation hả? Thế Quyên đã đưa cháu đi Disneyland chưa?

- Dạ chưa, lúc nãy định mua vài thứ cần dùng trước khi cho cháu đi, nào ngờ con bé lại chạy lạc. Chắc Quyên không dám cho bé Vy đi nữa, trong đó năm nay đông người, lỡ bị lạc lần nữa không biết phải làm sao?

- Nếu thế Quyên cho phép tôi đưa 2 mẹ con Quyên đi nhé, có tôi, bảo đảm Ánh Vy sẽ không bị lạc nữa đâu. Vả lại tôi cũng chẳng biết đi đâu hôm nay, bạn bè thì giờ này tụi nó đi làm đâu đã về.

Quyên đưa ống hút lên môi để tránh trả lời, lời đề nghị của người đàn ông mà Quyên vừa gặp. Một sự gặp gỡ oái oăm, kỳ cục đến không thể tin được.

thấy Quyên cứ im lặng cúi đầu bập bập ống hút như có vẻ ái ngại. Dũng lên tiếng:

- Nếu Quyên không đồng ý thì thôi vậy.

Quyên ngước lên nhìn chàng ấp úng:

- Dạ không phải vậy.

Nhìn vẻ lúng túng của Quyên, Dũng muốn bật cười, chàng định hỏi đùa, không phải vậy là làm sao? nhưng sợ Quyên nghĩ chàng xuồng xả nên lại ngồi im. Quyên nhìn con say ngủ bên cạnh Dũng, lòng thoáng lo âu, nghĩ đến sự quyến luyến của con với người đàn ông xa lạ đang ngồi trước mặt làm Quyên thấy đau lòng... Có lẽ con bé nhớ bố không chừng... Nghĩ đến đó Quyên thấy tủi thân, thấy thương mình, thương con vô cùng... Con bé bỗng mở mắt ra nhìn quanh rồi lồm cồm ngồi dậy. Dũng bế con bé ngồi lại trên đùi chàng, một tay ôm con bé, một tay chàng đưa ly nước cam cho con bé hút. Nhìn con bé Dũng thấy lòng mình khác lạ... Chàng bỗng quên hiện tại, đầu óc như mơ hồ lãng đãng điều gì đó. Chàng thấy lòng mình đau nhói như mũi dao ai vừa đâm vào tim, như một luồng điện chạy rần trong cơ thể, Dũng bỗng thấy lạnh, thấy run, chàng đưa ly cafe lên môi hớp mốt hớp dài, thò tay vào túi định lấy bao thuốc, nhưng lại thôi... Dũng trìu mến đưa tay vuốt tóc, áp má lên đầu con bé, rưng rưng ghì con bé vào sát chàng hơn. Trông Dũng xúc động thấy rõ. Dũng nhắm nghiền mắt như cố xua đuổi những gì đang đến trong đầu, đang làm Dũng sợ hãi. Tim chàng như co thắt làm đau đến khó thở. Dũng muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng con bé lại cứ đeo cứng lấy chàng. Quyên nhìn Dũng thấy lạ, mặt chàng tái xanh, làm Quyên lo lắng hỏi dồn:

- Ông, ông Dũng có sao không? ông để Quyên bế cháu.

Dũng đưa vội con bé Vy cho Quyên, mặc con bé khóc thét, níu chặt tay chàng. Dũng luýnh quýnh đứng lên:

- Quyên bế cháu, tôi vào trong rửa mặt xong ra ngay.

Dũng nhanh chân bước vào phòng rửa tay, tim chàng đập nhanh làm hơi thở dồn dập. Dũng thấy chóng mặt đến muốn nôn thốc ra, chàng chống 2 tay lên bồn rửa mặt thở rút, Dũng bỗng muốn khóc lạ, nhưng khóc không được, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt trong gương, chàng hứng nước lạnh đầy hai tay rồi úp mặt trong đó vài giây cho tỉnh táo lại. Một lúc chàng bước ra, vừa thấy Dũng, con bé tuột khỏi tay mẹ chạy đến ôm chân Dũng, chàng cúi xuống mỉm cười bế con bé trên tay trở lại chỗ ngồi. Quyên nhìn Dũng lo lắng:

- Ông có sao không? hinh như ông không được khoẻ, hay là ông nên về nghỉ...

- Không sao, không sao, tôi chỉ thấy choáng váng một tý thôi, nhưng bây giờ đã khoẻ rồi.

Tuy Dũng nói thế, nhưng Quyên vẫn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt buồn của Dũng. Nhìn trong mắt chàng, Quyên thấy ánh mắt không vui có vẻ như đau đớn, khổ tâm mà Dũng đang cố lẩn tránh. Biết Quyên đang thắc mắc về mình, nhưng Dũng cứ vờ đi như không biết. Chàng đề nghị:

- Hôm nay thật sự chẳng biết đi đâu, Quyên cho phép tôi đưa 2 mẹ con Quyên đi Disneyland nhé, không những cho bé Vy mà còn cho cả tôi nữa... Dũng buồn buồn tiếp:

-Nếu không, tôi đâu có cơ hội để vào trong ấy? tôi đâu có dịp nào để vào, vì những người vào trong ấy đều mang theo gia đình cả, phải không?

Nghe Dũng nói, Quyên có cảm tưởng như Dũng đang van xin nàng, đang trần tinh về chàng làm Quyên thấy lòng rung động, thấy tội nghiệp.

Cả một ngày trong Disneyland, bé Vy chạy nhảy như không biết mệt. Con bé tham dự tất cả những trò chơi mà con bé có thể. Có những trò chơi mà Dũng và Quyên cùng tham dự. Bé Vy được ngồi giữa Quyên và Dũng, trông cả ba hạnh phúc như một gia đình nhỏ, một hạnh phúc thấy được như những gia đình khác trong này. Có những trò chơi chỉ mình Dũng và con bé, trông như hai cha con. Thấy con vui như chưa bao giờ vui kể từ hơn 1 năm nay làm Quyên cũng vui theo. Con bé chạy nhảy như chim, tung tăng đi giữa Dũng và nàng. Quyên thấy lòng mình ấm lại. Nhưng lại thấy phân vân không biết ngày mai sẽ ra sao khi nàng và con lại thui thủi một mình?... Đêm đã về khuya, Quyên tỏ ý muốn về cho con ngủ, nhưng con bé vẫn không muốn về nên Dũng đành phải bế lên dỗ dành:

- Bé Vy về ngủ nhé, mệt rồi, ngày mai mình trở lại đây nữa, chịu không?

Con bé nhìn chàng rồi lại nhìn mẹ, gật đầu, 2 tay vòng ôm lấy cổ chàng, gục đầu vào vai chàng như đứa con gái cưng của bố làm Dũng thấy thấy lòng xôn xao, hạnh phúc. Chàng có cảm tưởng như đang ôm con gái mình làm Dũng vui hẳn lên. Chàng thấy đời nhẹ nhàng hẳn đi. Con bé mệt mỏi ngủ thiếp trên vai Dũng. Quyên nhìn con suy nghĩ mông lung.

Thấy Quyên lặng lẽ đi bên cạnh, Dũng hỏi:

- Quyên đang nghĩ gì vậy.

- Dạ thưa Quyên đâu có nghĩ gì.

- Thật không?

Quyên lúng túng trước câu hỏi có vẻ trêu ghẹo của Dũng nên chỉ biết im lặng. Dũng lên tiếng:

-Ước gì đêm nay cứ như vầy mãi.

Thấy Quyên không lên tiếng, Dũng lại hỏi:

- Sao Quyên không nói gì vậy?

Quyên ngượng ngùng:

- Dạ nói gì ạ?

Dũng đùa:

- Quyên ngoan quá, cái gì cũng dạ thưa hết. Quyên nói về Quyên về bé Vy chẳng hạn.

Quyên đỏ mặt:

- Ông Dũng đã biết ít nhiều về mẹ con Quyên rồi, ông Dũng nói về ông Dũng đi.

Dũng lặng người, chàng nói lảng:

- À, hai mẹ con ở đâu để tôi đưa về, nãy giờ cứ lái xe vòng vòng quên cả hỏi.

Biết Dũng muốn tránh né không muốn nói về mình nên Quyên cũng lờ đi, không đề cập đến:

- Dạ ông Dũng cho 2 mẹ con Quyên đến khách sạn Marriotte Fullerton ở phía sau đường này.

Dũng reo lên:

- Oh, lại một sự tình cờ, tôi cũng ở khách sạn ấy. May quá, thật là hi hữu phải không?

Chàng tự dưng mỉm cười với chính mình khi buột miệng reo lên, chàng nói may, không biết may vì chàng ở cùng một khách sạn với mẹ con bé Vy hay may vì chàng khỏi phải mất công đi xa. Cái reo vui của Dũng làm Quyên đỏ mặt. Cho xe vào parking, Dũng bế con bé theo Quyên lên phòng nàng, chàng đặt con bé lên giường rồi quay ra phòng khách. Thấy vẻ lúng túng của Quyên, Dũng cố làm ra vẻ tự nhiên:

- Quyên lấy phòng này lâu chưa?

- Dạ mới hôm qua thôi ạ.

- Vậy à, tôi thì mới sáng nay, lấy phòng xong chưa kịp thay quần áo là đi shopping ngay, không ngờ lại may mắn gặp được bé Vy. Nhìn xuống chiếc áo lính chàng đang mặc. Dũng tiếp:

- Cũng nhờ cái áo lính này nữa phải không? nhờ nó mà tôi có được một ngày vui như hôm nay, cũng như nhờ nó mà tôi được dịp quen mẹ con Quyên... à, ngày mai hai mẹ con làm gì, có chương trình gì không? cho anh tham gia với.

Nói xong Dũng giật mình là chàng đã thay đổi cách xưng hô thân mật mà chàng không để ý. Thấy Quyên bối rối, chàng nói nhanh:

- Khuya rồi, anh về cho Quyên nghỉ, ngày mai anh sang đón 2 mẹ con.

Nói xong, không chờ sự đồng ý của Quyên, chàng bước ra cửa, Quyên bước theo chàng nhỏ nhẹ:

- Cám ơn ông Dũng.

Thấy Quyên đứng gần, Dũng quay người hôn nhanh lên trán Quyên:

- Ngủ ngon,

Vừa nói, chàng vừa bước nhanh ra cửa. Cử chỉ quá nhanh của Dũng làm Quyên bất ngờ chới với. Cánh cửa khép lại sau lưng.

Dũng đi ngược về phía cầu thang, chàng bước vào bar ở tầng dưới cùng, mua chai rượu đi về phòng mình. Dũng mở nhạc nhè nhẹ, chàng cầm chai rượu với cái ly bước ra ngoài ban công. Bầu trời về đêm trở nên yên tĩnh hơn, thỉnh thoảng mới nghe một vài tiếng xe chạy ngang. Ánh điện của thành phố về đêm vẫn sáng chưng hắt ngược trở lên làm không đậm nét những vì sao trên bầu trời. Chàng đốt một điếu thuốc nằm ngả người trên ghế, gác chân trên bàn, nhìn theo khói thuốc đang từ từ tan loãng trong không khí. Gió mát nhè nhẹ. Dũng bỗng thấy nhớ con bé chi lạ, chàng thấy hình ảnh con bé Ánh Vy cứ quyện lấy chân chàng, cứ ôm cứng lấy cổ chàng như không muốn rời xa. Hình ảnh mẹ con bé Vy như sống động trước mắt nhưng lại từ từ mờ dần để nhường chỗ cho hình ảnh một con thuyền gỗ đang dập dềnh ngoài khơi. Bầu trời xám đen vần vũ, con thuyền càng lúc càng chao động mạnh trước cơn gió bất ngờ thổi đến. Mưa gió bão bùng, bốn bề mênh mông sẫm tối, một ngọn sóng tung con thuyền lên thật cao cho con thuyền rơi xuống vỡ vụn thành trăm mảnh. Tất cả không nghe được gì ngoài tiếng sóng gào thét của biển, tiếng sấm chớp nổ kinh hoàng trong đêm tối đen như mực...

Lúc tỉnh dậy là lúc ánh nắng chói chang, sức nóng của mặt trời chiếu lên Dũng. Chàng mở mắt ra, chàng đã trôi giạt vào một bờ biển lạ, nhìn mãi Dũng mới thấy có vài người may mắn như chàng đã trôi vào bờ. Mọi người mệt mỏi đưa mắt nhìn nhau, họ lững thững đi lên đi xuống trên bãi biển tìm kiếm như những bóng ma vất vưởng vô hồn, vô vọng. Mặt biển êm đềm hơn, những con sóng dữ đâu không thấy chỉ thấy một vùng biển lặng trước mặt, những mảnh gỗ vụn của con thuyền vỡ nát đêm qua đang bập bềnh trôi dạt vào bờ. Dũng thấy lòng trống rõng, đầu óc như tê liệt, trái tim chàng như vừa bị lấy đi chỉ còn một thân xác vô tri lang thang trên bãi cát vàng nóng bỏng chân. Chàng leo qua đá, sang cả bãi bên kia, Dũng tìm kiếm nhưng chẳng thấy được gì, bỗng mắt chàng vướng víu tấm chăn màu hồng, trắng mà vợ chàng đã mang theo cho con nằm ngay trước mắt, gần đó con búp bê của con chàng cũng đang nằm kẹt dưới một hốc đá. Dũng cầm con búp bê lên, cầm tấm chăn đắp của con mà người mềm nhũn, chàng quỵ xuống như không đứng lên được nữa. Dũng quấn con búp bê bằng tấm chăn mà Dũng vừa tìm thấy, chàng cố lết lên bờ đào đất để chôn kỷ vật của vợ con chàng như chôn một phần đời của mình trong đó. Dũng làm một cây thánh giá cắm trên mộ. Ngồi mộ chàng vừa mới xây cho vợ con chàng, cho chính hạnh phúc của Dũng mà đại dương đã lấy đi, đã tước đoạt của chàng chỉ trong vòng một đêm không kịp trở mình.

Dũng cứ để yên những hình ảnh đau thương về chế ngự chàng trong lúc này mà không lẩn tránh như những lần trước. Mặc cho những giọt nước mắt khóc cho vợ con chàng ràn rụa trên má... những hình ảnh não nùng của con thuyền nhỏ trong đêm từ từ mờ nhạt. Dũng đưa điếu thuốc lên môi, rít một hơi thật dài cho đầy lồng ngực rồi thở ra nhè nhẹ. Chàng đau đớn thầm thì... một lần này thôi em, hãy cho anh quên em, cho anh quên con, cho anh làm lại từ đầu...

Chàng ngửa mặt nốc cạn ly rượu cuối cùng.

Rose
Nguyenthitehat


Users browsing this topic
Guest (17)
3 Pages123>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.