Những Bức Thư Tình Không Gửi
Ngày ..., Tháng ..., Năm .....(1)
Ông yêu dấu!
Bây giờ là những ngày đi vào cuối thế-kỷ, Em chợt muốn viết về Ông da diết, viết tất cả về Ông, về chúng ta một lần rồi thôi để không bao giờ Em viết nữa, để tất cả sẽ theo Ông, theo thế-kỷ đi vào quên lãng, hay cho dù không quên lãng thì cũng đi vào quá khứ, một quá khứ được đóng khung trong một thế-kỷ có một phần cuộc đời Em, cuộc đời Ông mà chiến-tranh vừa qua như một chứng nhân cho chuyện tình đầu đời của Em và Ông.
Chuyện tình của Em không bán, không rao, không tên, không tuổi, bởi nó chỉ là của riêng Em, cũng như Ông muôn đời của riêng Em mà không là của ai cả. Ông đến với Em như một cánh chim làm Em ngập ngừng bối-rối, nhưng sau đó với tình cảm Ông dành cho Em, đã làm Em trưởng thành trong một thế giới mơ màng đủ màu sắc của tuổi mới biết YÊU.
Đêm nay, mưa gió ngoài trời thật nhiều, như mưa gió ngày Ông ra đi, để bây giờ tất cả nhớ về Ông như một cuốn film đang từ-từ đi qua trong tâm trí Em, mọi chuyện như mới hôm qua, như mới còn đây, nhưng nhìn quanh Ông không còn đâu nữa, tất cả đều là khoảng trống, tất cả đều trở thành hư vô... Gió lung lay những ngọn cây cao ngoài cửa sổ, cây bradford nằm một bên lối đi vào nhà cũng đang rụng đầy lá đỏ trên sân. Những hạt mưa hắt mạnh vào cửa kiếng làm Em thêm cô đơn, làm Em nhớ đến Ông vô cùng. Nước mắt Em rơi, lòng Em tơi-bời như hoa lá xôn xao với mưa gió ngoài trời để khóc cho Em, cho Ông, cho một chuyện tình không lối thoát... để bây giờ, tất cả đều trở thành thiên thu, trở thành vĩnh-cửu trong lòng Em lúc này.
Ngày Ông ra đi là ngày Em nằm liệt trên giường, Em khốn khổ bỏ ăn, Em trốn biệt trong phòng, cho dù Em biết nơi phi-trường Ông đang ngóng đợi, Ông đang chờ và mong Em. Nhưng làm sao Em đến được, làm sao Em có thể đối diện với cái đau ngút ngàn ngây thơ của Em lúc đó, Em sợ phải nhìn đôi mắt trĩu buồn của Ông, Em sợ cánh tay Ông nới lỏng rồi từ từ buông Em, Em sợ phải đối diện với sự chia-ly cho dù Ông đã ngàn lần hứa là Ông nhất định trở về, nhất định quay lại cho dù cuộc chiến có khốc liệt, có thế nào đi chăng nữa. Nhưng Ông đã bội hứa, Ông đã bỏ Em, đi thật nhanh, thật vội vàng để Em ngỡ-ngàng ở lại, để Em chơ-vơ còn lại bởi cuộc chiến đã đưa Ông đi xa, đi xa hẳn vào cuối đường để rồi Ông mất hút vào cuối con đường Ông đi đó. Ông đã đến một nơi mà bước chân Em không đi tới, mắt Em cho dù có mỏi mòn cũng không thể tìm kiếm.
Tất cả đã đi vào quá khứ, đã chồng chất qua biết bao nhiêu năm tháng, tưởng rằng sẽ phôi-pha, tưởng rằng sẽ quên lãng với biết bao đổi thay và Em sẽ không còn dễ khóc được như xưa, nhưng Ông biết không? khi người ta không hạnh-phúc là khi người ta quay về dĩ vãng, và Em... những lần nghĩ đến là những lần Em nhớ đến Ông thật nhiều và cũng là những lần Em giận Ông vô cùng, vì Ông đã không giữ lời hứa với Em khi xưa để kể từ lúc Ông đi, tất cả kỷ-niệm của Em và Ông cũng từ từ chấp cánh bay, vuột khỏi tầm tay không sao kéo lại, bởi cánh tay Em quá ngắn, không đủ với tới những ước mơ trong đời, bởi thế tất cả đều vuột khỏi tầm tay Em, như Ông đã từ bỏ Em, nhưng tình yêu đầu đời này vẫn nguyên vẹn trong Em, bởi Em đã giam kín nó trong ngục tù của tâm linh Em, để trừng phạt Ông, trừng phạt Em vì đã yêu không đúng Người và không đúng chỗ...
************
Ngày ..., Tháng ..., Năm .... (2)
Ông Yêu Dấu!
Sáng nay trời mưa, vừa tan lễ ra, cơn mưa ào đến như trút, ý nghĩ về Ông cứ lại quanh quẩn trong đầu, những lá thư này đáng lẽ phải kết thúc từ lâu, nhưng cứ lần lựa mãi, vì mỗi lần ngồi vào bàn, viết được vài hàng thì những kỷ niệm xưa lại ùa về làm Em mờ mắt, nước mắt Em ràn rụa, Em lại phải tắt máy đứng lên, cứ như vậy mãi cho đến hôm nay... Bây giờ, Em nhất định phải viết tiếp về Ông, về chúng ta, về những kỷ niệm ngọt ngào của riêng mình để rồi sau đó sẽ đóng kín và không bao giờ nhắc đến nữa.
Ừ nhỉ!...Sao Em lại gọi Ông bằng Ông mà không bằng Anh như bao nhiêu người yêu nhau khác. Ba Mẹ mắng em bảo em hỗn, nhưng Em vẫn bướng bỉnh không nghe, Ông tức cười nhìn Em nháy mắt, Ông bảo Ba Mẹ kệ em, cứ để Em tự nhiên, thế là danh từ Ông luôn đậu trên môi Em và một tình cảm nào đó đã đi nhẹ vào hồn Em...
Trước khi ra đi, Ông bảo Ông ước có phép thần thông, Ông sẽ nhốt Em vào trong một lâu đài cổ kính để Em không ra được, để không ai được có Em cho đến lúc Ông trở về. Nhưng Ông vẫn là Ông nên phép thần thông không có, nên Em vẫn là con bé vô tư nhí nhảnh làm Ông lo âu, làm Ông bồn chồn vì những ánh mắt đuổi theo chung quanh Em.
Trước khi đi, Ông đã chuẩn bị cho Em một chồng phong bì, Ông dán sẵn tem, sẵn địa chỉ và bảo Em chỉ viết thư cho Ông, bỏ vào phong bì và gửi đi, nhưng sau khi dán thư lại em phải đánh dấu trên 2 mép phong bì bằng căn 5, vì Ông bảo đó là dấu hiệu tình yêu giữa Em và Ông. Ông đi hơn một năm, thư Ông gởi cho Em đúng 217 lá... nhưng rồi sau khi nhận được tin buồn của Ông từ xa đưa lại... rồi khi phải vào SG... em đã đem chồng thư của Ông ra sau nhà đốt hết những lá thư Ông gửi, tuy nhiên quyển nhật ký em vẫn giữ kỹ, Em vẫn tiếp tục viết về những ngày tháng có Ông, về những tháng ngày đất nước đang từ từ biến chuyển. Quyển nhật ký Em giữ kín trong một hộp gỗ khoá lại trước khi em vào SG. Lúc đó Em đâu có nghĩ là Em sẽ không trở về nên tất cả đã đổi thay mà không ai dự đoán được.
Khi đất nước biến động, đơn vị của Ba Em được lệnh di chuyển vào Nha Trang, để rồi từ đó lẻ loi tìm đường vào SG qua những đoạn đường khốn khổ do cuộc chiến tạo nên. Cả gia tài không mang được gì, chỉ mang được 2 con chó và 2 cây đàn. Thế mà Ba Em cũng không quên cái hộp gỗ đựng quyển nhật ký của Em trong đó, Ba Em đã dùng súng bắn vỡ ổ khoá để lấy quyển nhật ký mang vào cho Em... Quyển nhật ký ấy vẫn tiếp tục sang trang về sự đổi đời của riêng Em, của những người chung quanh, của một đất nước vừa lật sang một trang lịch sử khác. Em vẫn tiếp tục viết cho đến ngày Em lìa xa quê hương và khi đặt chân đến bên này, em đã viết thư về nhờ gia đình đốt quyển nhật ký ấy đi để tránh sự liên luỵ cho gia đình. Thế là về Ông, về Em một lần nữa lại trở thành khói bụi tan theo cơn gió thời cuộc.
Ông yêu dấu của Em! sao ông nỡ bỏ Em đi như thế? sao Ông không mang Em theo? Ông có biết là Em khổ lắm không? Ông có biết là Em đã khóc nhiều lắm không?
Những năm kế tiếp, em vẫn mơ hồ tưởng như Ông vẫn còn đó, nên cứ mỗi lần vào ngày sinh-nhật của Ông, Em đều gởi card birthday vào cái địa chỉ mà Em đã từng gửi thư trước kia, lần đầu tiên cũng như lần sau cùng, em luôn gởi bằng hình một đoá hồng nhung đỏ thẫm, có những giọt nước như giọt nước mắt em rơi đọng trên những cánh hoa. Những phong thư đó không bao giờ hoàn lại cho Em... Vì thế năm nào vào ngày 17 tháng 12 Sinh Nhật Ông, em vẫn không quên gởi đi cho đến lúc đất nước đóng lại trang sách cũ và bắt đầu một trang khác, cũng như em vậy. Em cũng đóng cuộc đời Em từ đó, tình đầu Em từ đó...
Ông thật sự còn đó hay đã đi thật xa như cái điện tín Em nhận được vào một buổi chiều thật buồn thảm của mùa đông năm đó? Có lần Chị Em hỏi "Nếu vô tình gặp lại thì Nhỏ tính thế nào?" Em, Em không biết làm sao, vì Ông là dĩ vãng, là một sâu kín trong lòng Em, và Em không muốn gặp lại... Em sợ sự hiện hữu sẽ phá vỡ hình ảnh Ông trong Em... Em ích kỷ, Em chỉ muốn hình ảnh ngày xưa của Ông mãi mãi là của riêng Em, không ai được quyền có Ông, cho dù cả thời gian có dành Ông đi chăng nữa...
***************
Ngày ..., Tháng ..., Năm ....(3)
Ông Yêu Dấu!
Ông đang ở đâu? Ông ở nơi nào? Sao không về để đi tìm KN với Em? Sao nỡ để Em tìm kiếm lẻ loi một mình?... Thế mà có lần Ông nói là Ông yêu Em, bất cứ lúc nào Em cần là sẽ có Ông bên cạnh. Em đang cần sao Ông không đến? Sao Ông không về?...
Bao nhiêu năm dài trôi qua, bây giờ thì Em đã hiểu được thế nào là một tình yêu, thế nào là một hạnh phúc, thế nào là nửa vòng tròn của mình như có người đã viết... Cái nửa vòng tròn đó nếu gặp nhau, ăn khớp với nhau nó sẽ lăn dài suốt cuộc đời... còn không, nó sẽ tự tách ra. Đó! Ông thấy không? Sao Ông nỡ mang cái nửa vòng tròn của Em đi?...vì thế Em biết Em không thể nào tìm được nửa cái vòng tròn của Em ở đâu được nữa, nên Em mãi cất cái phần nửa của Em như một phần gia tài mà một ngày đó Em sẽ mang theo đến tận cuối đời.
Trên xe đò trở vào Sài Gòn, Em buồn da diết, ngồi trên xe, nhìn cảnh vật bên ngoài làm Em nhớ Ông, làm Em khóc, Em nhớ thật nhiều đến những ngày xưa cũ. Đi ngang Sông Cầu, chỗ bãi cát vàng với hàng dừa cao ngày xưa mà Ông đã đưa Em đến, Ông đã chụp cho Em những tấm hình với dung nhan mượt mà lần đầu tiên biết yêu. Em thấy Em cũng yêu kiều với tình yêu ngây dại đó. Em nhớ đến những bức hình đó vô cùng, thế mà bây giờ mất hết, mất cả tấm hình của Ông trên bãi biển, tấm hình duy nhất Ông tặng cho Em... Ngồi trên xe cứ nghĩ viển vông, Em ước nếu vô tình gặp Ông đang lái xe Vespa đi dưới đường, chắc Em sẽ hét lên vì mừng để rồi chạy vội đến với Ông. Em sẽ leo lên ngồi đằng sau để đi với Ông bất cứ nơi nào Ông đi, đến bất cứ nơi nào Ông muốn đến. Nhưng không, chuyện ấy không bao giờ xảy ra, vì chiến tranh đã đưa Ông đến một nơi nào đó mà Em không thể tìm kiếm được.
Em nhớ có lần đang ngồi trong Taxi, đi ngang đường Nguyễn Huệ, Em chợt thấy Ông đang đứng nói chuyện trong đám đông, Em gọi Ông rối rít, nhưng Ông không quay lại, dáng Ông vẫn thế, vẫn chiếc quần jean bạc màu, cũng vẫn chiếc áo chemise màu vàng mà Em thích ngày xưa, Em mừng đến hoảng hốt, vội vàng kêu xe ngừng lại, chạy đến kéo vai Ông... Nhưng ơ!...không phải Ông, một người xa lạ không quen biết nhưng có phía sau rất giống Ông, người ta nhìn Em ngạc nhiên, Em nhìn người ta ngỡ ngàng, chết lặng, đứng trân trối mà nước mắt tuôn xuống má, Em chạy vội lên xe khóc nức nở trong tay Chị Em... Em lại lầm, Em vẫn chưa ý thức hẳn là Ông không còn nữa, Ông không còn hiện diện ở đâu nữa...
Ông biết không? Em rất nhát, Em rất sợ ma, mỗi lần nghe kể chuyện về thế giới vô hình Em sợ lắm, thế nhưng khi nhận được điện tín báo tin về Ông, Em dằn vặt mất ngủ, Em cầu xin cho Em được thấy Ông, cho Ông được trở về với Em cho dù chỉ một lần thôi, Em mong, Em cầu xin nhưng điều đó chẳng xảy ra, không bao giờ xảy ra cả. Thế nhưng trước khi Ông đi xa, Ông mua cho Em một con chó nhỏ trắng như một cụm bông gòn để làm bạn với Em, con Mi-Mi lúc nào cũng cuộn tròn chui duói nách ngủ bên cạnh Em... nhưng, khi Ông đi xa được vài tháng thì con chó của Em cũng bị đau rồi chết, con chó chết trong chuồng, thế mà Em cũng sợ vô cùng, Em không dám đi ngang, Em phải năn nỉ Ba Mẹ giúp Em lo cho nó...
Đó! Ông thấy chưa?...Tất cả những kỷ niệm về Ông lần lượt đều bỏ Em đi... Sao Ông nỡ mang chúng đi mà bỏ Em lại? Ông có biết là Em khóc nhiều lắm không? Em khổ lắm không? Nhưng có một điều là Em đã nằm mơ thấy Ông... Lần đầu tiên Em mơ thấy Ông tìm đến Em vào một buổi tối, Ông đứng nép vào một góc tối trước cổng nhà, Ông đưa cho Em quyển nhật ký của Ông, Ông buồn lắm, Ông bảo Em xem thì sẽ hiểu tất cả về Ông, về Tình Yêu Ông dành cho Em, có thể hôm nay Em không cảm nhận được tình yêu đó, nhưng khi nào Em có chồng, Em lập gia đình, Em sẽ hiểu được tình cảm Ông dành cho Em như thê nào!... Lần nằm mơ tiếp theo, Em thấy Em đi trong một ngày hội, tổ chức ngoài trời, người ta thật là đông, họ ngồi trên những chiếc ghế con kê dưới những gốc cây cổ thụ xum xuê cành lá, ăn uống cười nói vui vẻ, Em lách mình len lỏi đi vào giữa những chiếc ghế con kê ngổn ngang không thứ tự, Em chợt thấy Ông ngồi xoay lưng lại, Em gọi Ông, Ông quay lại, Ông - Em nhìn nhau, Ông vẫn ngồi yên không nói gì nhưng ánh mắt tha thiết buồn nhìn em, Em chỉ biết đứng khóc, thế rồi em bỏ đi, Em đi lang thang trên những con đường nhỏ, Em đếm những viên gạch của lề đường mà Em vừa bước lên... Mưa bay bay lành lạnh làm ướt tóc Em, mắt môi Em và hoà lẫn với những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống má làm ướt cả áo em. Chợt có tiếng còi xe, Em quay sang, Ông gọi, Ông năn nỉ Em lên xe, Em buồn, Em giận, Em quay đi không nhìn Ông nữa, Em tiếp tục bước và nước mắt Em tiếp tục rơi... Em lại thấy Ông đậu xe ở một ngã ba đường, Ông đứng bên cạnh xe lặng buồn nhìn Em, lần mơ nào Em cũng thấy cái buồn nặng trĩu trong mắt Ông, cái buồn da diết, cái buồn như có điều gì khó nói, có điều gì như muốn nói mà không nói được, không giải bày được...
Sáng ra tỉnh dậy, Em khóc, Em buồn thật nhiều, bần thần nhớ đến Ông cả ngày để rồi cái buồn cứ gậm nhấm Em, kéo dài theo những ngày sau đó...
*****************
Ngày ..., Tháng ..., Năm ...(4)
Ông Yêu Dấu!
Sáng nay lành lạnh, mùa thu thật sự đi về, nhưng lá vẫn còn xanh, cây bradford trước lối đi vào nhà Em vẫn chưa đổi lá, tất cả đối với Em lúc này sao xa lạ quá, tất cả không còn lôi cuốn Em nữa, hình như Em đang sống trong lãng đãng, trong mù mịt, trong sương khói, bởi tất cả đã vuột khỏi tầm tay em... quá khứ, hiện tại chẳng là gì nữa sao? không còn ý nghĩa gì nữa ư? Những lúc tuyệt vọng, những lúc xuống tận cùng của sự khổ đau, buồn chán, Em lại nhớ đến Ông, Ông lại hiện về trong tâm trí Em, làm Em thêm nhung nhớ, làm nước mắt Em đong đầy. Em đúng là con mèo ướt mà Ông vẫn thường ghẹo khi xưa... con mèo ướt đó đã bao nhiêu năm dài trôi qua, bao nhiêu đổi thay dồn dập, bao nhiêu tuổi đời chồng chất vậy mà vẫn không thay đổi, mắt vẫn còn ướt, vẫn còn hay tủi thân khóc hoài như ngày xưa... Phải chăng vì yêu Ông, vì tình không tròn nên đã dở dang cả cuộc đời Em, đã làm giông cả cuộc đời con gái của Em, đã làm Em xanh xao vàng võ?
Khi đất nước đổi thay, tất cả cuộc sống của mọi người đều bị đảo lộn, có cả Em trong đó. Có một sáng Em vừa bày những hộp thuốc tây trên tấm vải nhựa được trải trên lề đường Lê Thánh Tôn, bỗng có một người đàn bà đến bên cạnh Em, nhìn vào mắt Em rồi lên tiếng:
- Sao cô nhỏ không quên đi, cứ nghĩ hoài vậy?
Em ngạc nhiên nhìn người đàn bà xa lạ trước mặt, Em không hiểu người khách đó muốn nói điều gì, Em nghĩ... mà Em nghĩ điều gì?... Em chẳng nghĩ gì cả vì cuộc sống đổi đời đó đã làm Em lo âu, đã làm Em bận rộn... Người đàn bà xa lạ thấy Em tròn mắt ngạc nhiên, lật bàn tay Em qua lại rồi nắm chặt nhìn mặt Em khẽ bảo:
- Tôi nói thật với Em, Em sẽ không bao giờ quên được chuyện tình cảm của Em đâu, cho dù 10, 20 hay 30 năm đi chăng nữa...
Nỗi đau của Em chợt vùng dậy, tưởng chừng như đã ngủ quên, tưởng chừng như đã đi vào quên lãng, nhưng... nước mắt Em lại đong đưa, mũi Em cay nồng, những giọt nước mắt đua nhau ràn rụa xuống má, Em khóc tức tưởi, hình ảnh Ông đi về đầy ắp trong Em, tình yêu của Ông ngày nào choán cả hồn Em làm Em nghẹt thở... Em khóc và Em khóc, Em khóc vì nhớ Ông và Em cũng khóc vì hận Ông nữa. Người khách lạ hốt hoảng vội cất bước đi nhanh như chạy trốn và hình như quên cả mua thuốc, bỏ lại Em đàng sau đứng khóc như mưa với nỗi đau ngút ngàn, với một vết dao ai vừa chém một đường chảy máu trong tim Em.
Tại sao Em không quên được? Tại sao tình yêu của Ông lại hành hạ, làm Em khốn đốn đến thế? hay Ông thật sự có phép thần thông nên đã giam cầm trái tim Em trong trái tim Ông để Em vàng võ gầy mòn theo ngày tháng?...
Bạn bè chung quanh thấy Em khóc, họ ngạc nhiên ngỡ ngàng, thắc mắc hỏi han. Em không nói được gì, Em biết nói làm sao? Em biết cắt nghĩa thế nào về nỗi đau của Em? Em bỏ lại những hộp thuốc tây vào giỏ, Em đi nhanh về phía chiếc cyclo đang đậu bên kia đường, Em chỉ muốn về nhà, Em chỉ muốn giam Em trong căn phòng của Em để Em được tự do khóc vùi trong đó. Người đạp cyclo là một người lính trận ngày xưa, vội vàng gấp quyển truyện bằng tiếng Pháp đang đọc dở nhét vào túi quần... nhìn khuôn mặt buồn rười rượi của Em, đôi mắt đỏ hoe của Em, chẳng thèm đòi hỏi giá cả, cứ vậy chở Em đi, gió thổi bay bay mái tóc dài của Em và Em cũng vừa cột lại bởi chiếc khăn màu vàng, màu vàng cả Em và Ông đều ưa thích... Màu vàng ngày ấy Em chọn là màu kiêu sa, óng ánh, nhưng bây giờ màu vàng là màu thất vọng phải thế không Ông? Vì Em lỡ yêu màu vàng nên Em đã mất Ông...Người đạp xe cyclo như cảm nhận được nỗi buồn của Em nên cứ vu vơ chở Em đi hết con đường này đến những con đường rợp lá khác, không một lời hỏi chuyện, và Em, Em cũng không để ý, không thắc mắc vì tâm trí Em đang bận nghĩ về Ông... Cơn gió mát Sài Gòn đã làm khô nước mắt Em, làm lòng Em dịu lại. Người đạp xe đàng sau như cũng nhận ra điều đó nên ẫm ờ ghẹo Em :
- Đã hết buồn chưa? Đã hết khóc chưa?
Ồ, thì ra người ta đã thấy Em, đã biết được cái đau sáng sớm của Em... Em đỏ mặt mỉm cười im lặng, nhưng những lời nói của người đàn bà lạ lùng lúc nãy vẫn cứ ám ảnh Em, làm Em bần thần, làm Em day dứt, làm Em đau, một nỗi đau không lối thoát, một nỗi đau bị trù ếm trong tháp ngà mà chính Ông là người đã giam Em trong đó.
Chiều nay ngồi đây, trước cái computer, nước mắt Em lại rơi khi nhớ đến chuyện xưa, lòng Em lại thổn thức... Phải chăng người đàn bà xa lạ năm xưa đó chính là bà phù thuỷ do Ông phái đến để trừng phạt Em, phải thế không Ông?...
****************
Ngày ..., Tháng ..., Năm ...(5)
Ông dấu ái!
Sáng qua Chúa Nhật, ngồi trong thánh đường dự lễ, trong lúc Cha giảng, Em bất chợt nhìn vào lòng bàn tay phải của Em, nhìn con đường tâm đạo, con đường gián đoạn bởi một vết ngắt trên đường chỉ tay, Em bâng khuâng, Em thẫn thờ, Em dí mạnh móng tay Em trên vết ngắt đó để nó có thể xuôi một đường như Em đã từng làm ngày xưa, ngày ông vừa ra đi. Người ta đã nói với Em về con đường tâm đạo trên tay Em sẽ đưa Em và ông đến hai phương trời cách biệt nhau, không bao giờ hội ngộ, Ngưu Lang Chức Nữ còn có dịp gặp được nhau vào tháng 7 mưa ngâu, còn Em và Ông sẽ vĩnh viễn không thấy nhau nữa, bởi con đường tâm đạo đã hiện lên trong lòng bàn tay Em...Lúc đó Em thật sự hoang mang và sợ sệt, Em cứ hỏi đi hỏi lại là Em có còn một cách nào khác không để Em và Ông có thể đến gần nhau? nhưng người ta nói là không thể nào, bởi đó là định mệnh của 2 người... Vâng, không thể nào nên mình mới mất nhau, không thể nào nên bây giờ và suốt đời Em vẫn khóc Ông, cho dù đã bao nhiêu lần Em cố đánh lừa định mệnh, Em đã xiết mạnh một đường thẳng ngay chỗ ngắt đó trên đường tâm đạo với hy vọng là số mệnh Em, cuộc đời Em sẽ thay đổi, mình sẽ lại có nhau... nhưng không, định mệnh, số mạng em đã thắng nên Em đã mất Ông và mình không còn là của nhau nữa.
Đêm qua, lần đầu tiên Em nói về Ông, kể về Ông, về tình yêu ngây dại của Em và Ông với một người ở xa. Ai cũng có những mối tình 1, 2 hay 3 để so sánh tình nào nặng nhất, tình nào đẹp nhất... Còn Em, Em không có tình thứ 1 nên không có tình thứ 2, Em cũng không có tình đầu để rồi không có tình cuối. Em chỉ có một mối tình, mối tình duy nhất mà Ông đã trang trọng đặt để trong tim Em nên tình yêu này không có so sánh, không có phân bì. Nói chuyện với người ta mà Em lại nghẹn ngào khi nhắc về dĩ vãng, nói chuyện với người ta mà vết đau lại ứa trào, tưởng chừng như vết đau còn mới, còn rỉ máu. Nước mắt Em rơi, Em lại nghẹn ngào, Em lại im lặng... Người đâu giây cũng im lặng với cái đau của Em. Em nhớ một lần Ông có 2 cô bạn học chung trường ngày xưa đến thăm Ông, Ông và họ nói chuyện vui vẻ líu lo như quên mất Em, 2 cô bạn của Ông cũng chỉ coi Em như một con bé con không đáng kể... Thế là Em giận, mắt em rưng rưng, Em không nói chuyện, Em không nhìn Ông nữa, mặc cho Ông năn nỉ, cắt nghĩa giải bày, sau đó như không lay chuyển được sự cứng đầu ương ngạnh của Em, Ông đã cắn đầu ngón tay trỏ của ông đến chảy máu để viết "Yêu Em" trên trang giấy, nhìn trang giấy trắng với những màu máu đỏ tươi làm Em sợ hãi, Em cuống quýt chạy vội đến bên ông, Em ôm bàn tay Ông đưa lên môi, Em khóc, Ông khóc... nhìn ngón tay be bét máu làm Em xót xa, cái đau da thịt của Ông đã thấm vào Tim Em kể từ lần đó, trái tim Em đau từ đó và Em cũng khốn khổ cã một đời Em...
Ông yêu dấu của Em!
Không ai có thể thay thế Ông trong tim Em như Lệ Thu đã hát "Lời Thề Của Loài Hoa Trắng" trong cuốn băng Lệ Thu và tiếng hát để đời mà Ông đã mua tặng Em...
"Em không còn yêu ai, Nếu Em không còn yêu Anh,
Em không là riêng ai, Nếu Em không là riêng Anh,
Em xin làm mây xanh, đứng trên nấm mồ hoang vu,
Ngỡ khi chúng mình đi vào thiên thu..."
Bài nhạc đó Ông thích, Em thích và đã nhiều lần Ông muốn Em hát cho Ông nghe, Em hát mãi nên lời nhạc đó đã vận vào Em nên Em không còn yêu ai được nữa....Sáng nay đang làm việc, Em chợt nghe có tiếng hát "Th. a à, Th. à a, Th. là lá la..." làm Em giật mình, tiếng hát đó, điệu nhạc đó của Ông hay hát khi đến gần Em cơ mà, sao hôm nay lại có người hát y như Ông hay hát ngày xưa? Người vừa hát đó mới đến làm việc ở chỗ Em, người ấy cũng có thói quen như Ông ngày xưa, mỗi lần đi ngang chỗ em ngồi đều gây sự chú ý của Em bằng khúc nhạc ngắn đó, làm Em thấy nhớ nhung, thoáng thấy ngậm ngùi, thoáng thấy vui vui... Kỷ niệm về mình nhiều quá, 2 tay Em ôm không xuể, Em chỉ sợ Em đánh rơi như Em đã đánh mất Ông trên con đường tâm đạo trong lòng bàn tay phải của Em.
Người bên kia vẫn im lặng nghe Em kể lể, hơn 2g sáng, Em vẫn miên man nghĩ về Ông, người bên kia chợt hỏi nếu được gặp lại Ông thì Em thế nào? Không, Em sẽ không gặp lại, vì chúng ta là những hình ảnh của ngày xa xưa mà không phải là hình ảnh của ngày hôm nay, Em sợ hình ảnh hiện tại của mình sẽ vỡ vụn trong nhau, Em sợ chiếc gương thần của Em sẽ vỡ nát tan tành... Nhưng sao Em lại cứ hoài thổn thức về một dĩ vãng đã xa xôi, tiếc nuối về một cái gì thật xa, xa dịu vợi, xa ngoài tầm với...
*** **************
Ngày ..., Tháng ..., Năm ...(6)
Ông Yêu Dấu!
Hôm nay nay em lười làm việc, công việc bề bộn sau mấy ngày phép đang chờ em, vậy mà em vẫn thờ ơ, một chút gì trống vắng, một chút gì chán nản đang đè trên tim em, em ngẩn ngơ đọc lại những bức thư em viết cho Ông, một nỗi đau nhẹ nhàng đi về làm mắt em ẩm ướt...
Tuần vừa qua em bỏ nơi này, em đến một nơi kia, em đã bỏ đi vội vã như em đang chạy trốn chính em, chạy trộn cái ngổn ngang trong em, nhưng em không trốn được, cho dù em có cố gắng cách nào đi nữa, những gì đã qua, những gì hiện tại đang cấu xé trong em...
Nơi em đến, có rừng có núi, có màu sắc của mùa thu như đã thu hút em, làm em quên cả chính em lúc ấy, ngày halloween sắp đến, những cánh đồng pumpkins vàng ối hai bên đường thỉnh thoảng em gặp trông thật lạ mắt, xa xa em thấy có một cái quạt nước, em nhớ đến cái đồng hồ bằng quạt nước mà ông đã tặng em... nhìn cái quạt nước làm em nhớ đến bản nhạc ngoại quốc thật buồn "Trong Nắng Trong Gió" mà Thanh Lan đã hát ngày nào. Mỗi lần nghe em lại nhớ đến Ông, nhớ đến con đường ra ngoại ô, nhớ đến con đường dẫn đến chợ Huyện ăn nem, nhớ đến một tai nạn, cái tai nạn hôm đó làm em rùng mình khi nghĩ đến, chỉ vì đụng nhẹ vào người lái xe đạp, thế mà dân trong làng đã cầm gậy gộc định hành hung Ông, chỉ vì ông không cùng giới tuyến với họ, vì đó là vùng không an toàn cho những người như ông đi ngang, vì đó là vùng mà thân nhân của họ là những người đi về phía bên kia, đi sâu trong rừng... Em sợ hãi cuống cuồng, em đứng dang tay ra trước Ông, không cho người ta hành hung Ông, em khóc, em sợ đến hoảng hốt, đến run rẩy, em van xin họ đừng đụng chạm đến Ông. Người chung quanh sửng sốt nhìn em rồi từ từ bỏ những gì đang cầm trong tay xuống. Nước mắt em đầm đìa, em sợ hãi, em kinh hoàng...sau lần đó, ngày ra đi của Ông đến gần hơn dự tính vì muốn tránh sự áp bức của dân trong huyện... thế là mình mất nhau, mất hẳn nhau.
Trong khi chờ tàu cập bến, em cho người đi chung nghe bài viết về "Cái Bánh Chưng Cuối Năm" mà em đã hứa. Bài viết về tuối thơ, tuổi ô mai của em mà một đài phát thanh đã đọc trong phần đọc truyện của đài và đã thu lại trong cassette gởi cho em. Em nghe lại những gì em viết mà nước mắt em lăn dài, em quay sang phía bên kia để dấu những giọt nước mắt mà lòng em thổn thức. Tại sao ngày đó em ngây thơ quá, phải chi em khôn lớn một tý thì biết đâu cuộc đời em sẽ không gặp Ông, Biết đâu em sẽ chẳng là em của ngày hôm nay...Bài đọc đã chấm dứt mà em vẫn thẫn thờ, tiếng hát Vũ Khanh trong bản Em Đến Thăm Anh Đêm 30 được lồng trong bài đọc càng làm em thêm day dứt. Người bên cạnh cũng ngậm ngùi, cũng xúc động vì cái ngây thơ hồn nhiên của em, của cái đau mất mát đầu đời trong em.
Khi con tàu đưa người sang bên kia đảo, sương mù mập mờ phía xa, con tàu lững lờ lướt sóng, em lại nhớ về Ông, về một khoảng trời xanh có biển vỗ, có ghềnh cao, có mộ Hàn Mặc Tử nằm chênh vênh bên sườn núi đã chứng kiến tình yêu đầu đời của em... Em bước đi một mình trên boong tàu, những hạt mưa rơi nhè nhẹ làm em buồn, người đi chung đứng bên trong cửa kiếng nhìn em ái ngại. Viết đến đây em nhớ lại sự cô đơn của em lúc đó, em thấy tội nghiệp em quá, em bơ vơ quá... Em đang viết những giòng chữ này cho Ông mà nước mắt em rơi mau, uớt đầm đìa xuống má, rơi cả xuống áo, xuống cả keyboard, cổ em nghèn nghẹn... Tại sao em lại là em mà không là ai khác hả Ông? Tại sao Ông lại là Ông mà không là ai khác trong em? Em đứng tì tay vào thành tàu nhìn những con sóng uốn mình nhè nhẹ mà lòng buồn mênh mang, đầu óc em mờ mịt, em ước có Ông bên cạnh em lúc đó, để em được ấm trong vòng tay Ông, để em được dựa đầu trên vai Ông, để em được tha hồ khóc mà không phải lén lút sợ người khác bắt gặp những giọt nước mắt của mình rơi xuống...
Ông yêu dấu!
Con đường dẫn vào Butchart Gardens cây cối hai bên đường cao ngất ngưởng, có những cây cao vút có 2 cành cây mọc ngang như cánh chim, đầu ngọn cây rũ xuống trông như con Chim Hải Âu đang gục đầu giang rộng đôi cánh đứng ủ rũ dưới bầu trời ảm đạm, mưa gió như đang buồn, đang khóc cho em, làm em lạnh. Xe đi ngang một ngôi nhà thờ nhỏ như hoang vắng có gác chuông nằm lơ lửng phía sau, bên cạnh là một nghĩa trang nằm hiu hắt dưới cơn mưa, có sương mù làm mờ nhạt. Người lái xe không biết đọc được gì trong em mà lai buông một câu :
- Nghĩa trang lạnh lẽo quá.
Những ngôi nhà nhỏ bé nằm lẻ loi trong rừng cây, lờ mờ ẩn hiện ánh đèn... em chợt nghĩ đến em một mình trong căn nhà đó, sống cô quạnh lẻ loi như một bóng ma, âm thầm ra vào, di động trong ngôi nhà như một hồn ma vất vưởng cho đến một lúc nào đó không còn nữa, cho đến lúc nào đó cây côi sẽ phủ kín, mưa gió sẽ xoá nhoà dấu tích hiện hữu của em... đơn độc quá phải không Ông???
Viết đến đây sao tim em đau quá, em không viết được nữa rồi... tha cho em đi ông!...
**************
Ngày ..., Tháng ..., Năm ...(7)
Ông yêu dấu!
Thế là một năm nữa lại đến, thế là thêm một tuổi đời, thêm một nỗi buồn trên vai để rồi nhìn lại những tháng năm vừa đi qua trên cuộc đời mình, em không thấy gì cả, chỉ thấy những nỗi buồn đứng xếp hàng sau lưng em, em chỉ thấy những vũng nước mắt nhạt nhoà đàng sau và em cũng chỉ thấy có mỗi mình Ông đang đứng lặng lẽ ở một góc cạnh nào đó trong tim em với một cái nhìn thương hại, với một cái nhìn tội nghiệp và hình như có cả sự ân hận trong mắt Ông.
Hôm qua Sinh-Nhật em, em chỉ muốn nằm dài trên giường, chùm chăn ngủ kỹ để đừng nghĩ gì cả, nhưng em lại không quên được, em nhớ da diết, em muốn ngồi vào bàn để viết cho Ông, nhưng em không đủ can đảm, bởi em biết em sẽ khóc cho em, khóc cho một Kỷ niệm ngọt ngào sống mãi trong em, về một đoạn đời khó quên để rồi lá thư em viết cho Ông lại dở dang, lại đứt đoạn...
Đêm qua không ngủ được, em phải mượn một viên thuốc ngủ để trốn tránh mọi người, trốn tránh những tiếng điện thoại reo vang, trốn tránh những lời chúc mừng SN và em muốn tránh cả chính em nữa, thế nhưng sáng nay em lại thức thật sớm, nằm hoài trên giường cứ miên man về quãng đời đã qua, để rồi em lại ngồi đây, viết cho Ông, nói với Ông, kể lể với Ông, nhắc lại với Ông về những KN ngày xưa, để không bao giờ nhắc đến nữa, chỉ một lần này thôi nghe Ông! chỉ một lần để tất cả sẽ từ từ biến mất, bay đi mất cho em được quên Ông, quên tất cả để em tiếp tục con đường trước mặt và sẽ không ngoái đầu nhìn lại quãng đường đã đi qua.
Sinh Nhật em vào ngày lễ Các Thánh, và cũng vào ngày cách mạng để Ông cứ đùa là Ông đã ra lệnh cho mọi người phải nghỉ việc không được làm, từ công-sở cho đến trường học vì là SN của Công Chúa, mọi người phải ăn mừng, Các Thánh trên trời cũng hoan hỉ mừng SN em, huống gì người trần thế, mà em lại là Công Chúa của riêng Ông, là một đặc biệt nhất của Ông... Thế nhưng, ngày lễ mà Ông đùa bảo bắt mọi người phải nghỉ đó đã không còn nữa, không còn cả chính Ông bởi đất nước đã đổi thay, lịch sử đã viết lại nên SN em lại lẻ loi trong tâm tư, trong y nghĩ về Ông, về cái bánh SN năm nào mà Ông đã dành cho em, đánh dấu tình yêu đầu đời của em, đánh dấu cái hạnh phúc tràn trề của tuổi mới lớn trong em. SN năm đó, em mặc chiếc áo Ông lựa màu cho em, em tươi mát vui cười bên gia đình, bên bạn bè, mọi người đều chờ sự hiện diện của Ông, nhưng vẫn không thấy Ông đến, mãi về sau mới có tiếng Chuông, em chạy vội ra, Ông đứng đó với cái hộp lớn trong tay, Ông không muốn vào, Ông e-ngại gặp Ba Mẹ. Ông nhờ em cắt nghĩa với Ba Mẹ về cái bánh SN Ông mang đến. Ông bảo Ông muốn đặt một cái bánh đặc biệt cho em, với hàng chữ "Chúc Mừng Sinh-Nhật Dễ Thương", thế nhưng vì chủ tiệm là người Tàu, không hiểu rõ nên đã vô tình bỏ chữ "Dễ" mà chỉ viết có mỗi chữ "Thương" trên bánh.
Mở hộp bánh ra, một cái bánh tròn thật to, thật đẹp với một chữ "THƯƠNG" nằm gọn gàng, nổi bật trên nền kem màu Ngà, chung quanh bao nhiêu tuổi đời em là bấy nhiêu hoa hồng hé nụ. Cái bánh đẹp làm ai cũng trầm trồ, nhưng Ba Mẹ lại giật mình khi nhìn cái bánh, em lại phải đi một đường cắt nghĩa cho Ba Mẹ và bạn bè hiểu "Lịch-sử" của cái bánh SN em mà Ông vừa mang đến. Cắt bánh cho mọi người, cái bánh đẹp mà lòng em tiếc nuối, em giữ phần còn lại của chiếc bánh trong tủ lạnh, em không dám ăn, em chỉ muốn cất hoài như một KN mà em không muốn mất để bây giờ em cũng chẳng còn nhớ được mùi vị của cái Bánh SN năm đó như thế nào nữa. Em cũng không quên được cái cảm giác của nụ hôn đầu tiên Ông đã dành cho em, đánh dấu cái SN dặc biệt nhất trong đời của em. Em ngây thơ mở mắt thật to khi môi Ông chạm trên môi em, làm Ông phì cười, Ông bảo em phải nhắm mắt lại, không được mở mắt như thế, em thắc mắc cứ hỏi tại sao nhưng Ông không chịu cắt nghĩa mà chỉ im lặng mỉm cười rồi đưa 2 ngón tay kéo mí mắt em xuống khi hôn em làm em cứ ngạc nhiên hỏi tại sao lại phải nhắm mắt khi hôn như thế và Ông lại vẫn cứ im lặng tinh quái mỉm cười làm em càng thêm thắc mắc.
Tối qua, em nhận được một hộp quà từ phương xa, hộp quà đã nằm ở cửa trước nhà em từ hôm kia, thứ sáu thế mà em vẫn vô tình không biết cho đến khi em nhận được điện thoại chúc mừng Sinh-nhật. Mở hộp giấy thật dài ra, một cánh lan tươi trong một cái chậu nho nhỏ... một sự ngạc nhiên bất ngờ, một cành lan em ưa thích, một ấm áp trong ngày SN, một giọt nước mắt cảm động rơi xuống... một hạnh phúc nhỏ nhoi chợt đi về...
*****************
Ngày ..., Tháng ..., Năm... (8)
Ông yêu dấu!...
Sáng nay đọc được bài thơ của một người lớn tuổi... yêu người nhỏ tuổi ... làm em chợt buồn, chợt nhớ đến Ông, đến tình yêu đầu đời của em tha thiết... Em viết bài thơ này cho riêng Ông, cho riêng Em, cho tình đau của Em và Ông ...
Lỡ Yêu!...
Ngày xưa còn đi học
Lãng mạn quá ngây thơ
Trót yêu người lớn tuổi
Nghe buồn sao vu vơ
Dối lòng bảo chẳng yêu
Chỉ là...thích thật nhiều
Gọi anh bằng...Ông nhé!
Để tránh lòng tiếng yêu
Từ dạo biết yêu người
Lòng em thật chơi vơi
Tim em hoài rung động
Bởi cuộc tình lên ngôi
Em - Ông mình khác lối
Nhưng một nhịp tim thôi
Trót yêu nhau lầm lỡ
Nên đời mình nổi trôi
Yêu nhau mà e ngại
Những đôi mắt trần gian
Yêu em còn thơ dại
Yêu người nhiều gian truân
Đường đời... Ông từng trải
Đường đời... em ngu ngơ
Đường tình...Ông vương vãi
Đường tình... em còn thơ
Tình là sợi giây oan
Ai cột vào tim em?
Tháng năm dài mòn mỏi
Hạnh phúc nào lang thang?
Ông giờ ở nơi nao?
Có biết chăng em sầu?
Hồn em tình héo úa
Lòng em tràn cơn đau
Em nhớ Ông đêm nay
Lệ em giọt vơi đầy
Thương Ông tình vỡ vụn
Thương em tình đắng cay...
***************
Ngày ..., Tháng ..., Năm ... (9)
Ông Yêu Dấu!
Cách đây mấy hôm là Sinh nhật của Ông, ngày 17, tháng 12, em muốn viết cho Ông nhưng em không can đảm vì em sợ nước mắt em lại làm khổ ông khi Ông biết em khóc, vì em biết Ông không bao giờ muốn cho em như vậy... Nhưng, em không viết, em không nói thì nỗi buồn, nỗi đau cứ gậm nhấm em hết ngày này sang ngày nọ...
Hôm qua em lang thang vào trong tiệm sách, em đến chỗ bày bán những tấm Cards, em cầm lên, em lại mua một tấm Birthday Card, với hình bông hồng đỏ thẫm thật to với những giọt sương long lanh đọng trên cánh hoa... em thẫn thờ nhìn những giọt sương mà tưởng chừng đó là nước mắt mình... em mua và em cũng không biết mua để làm gì nữa. Em muốn tìm một món quà nào đó như người ta thường tìm mua để gởi cho người, người ta yêu... em muốn mua nhiều thứ lắm, nhưng em biết gửi đi đâu? gửi về đâu?...
Tưởng không viết cho Ông đúng ngày SN sẽ làm em nguôi ngoai, em sẽ quên, nhưng em không quên được, em lại cứ đau, đau chứ không phải buồn và nước mắt em lại ràn rụa...