Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Văn / Trần Thị Hà Thân
tranthihathan
#1 Posted : Wednesday, June 1, 2005 4:00:00 PM(UTC)
tranthihathan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 210
Points: 0

Đoản Khúc - Tôi, Người Việt Nam Da Vàng

(một đoạn văn suông sao nói hết đoạn trường!)

tôi đi tìm tôi
trong trí nhớ
ba mươi năm về trước
tôi - con bé đầy vui sướng, tình thương
ba mươi tháng Tư đến bàng hoàng như súng nổ
cuộc đời trở ngược như lật vội bàn tay
quê hương hiền hoà có mây trắng nhẹ bay
bỗng mịt mùng khói đạn ngút trời xanh
hoàn toàn đổi thay -

trong mắt tôi -
cha, và những người lính vẫn oai hùng hiên ngang
dù cuộc thế trở thành những người tù "cải tạo"
biền biệt phương nào cuộc sống gầy hao
mẹ, tập tành buôn gánh bán bưng
bôn ba chốn chợ đời
chơ vơ nuôi đàn con nhỏ

những ngày tháng kế tiếp
tuổi thơ đánh đổi
tôi - buồn tiếc thương tuổi học trò
nhớ áo dài trắng mong manh đệ thất
nhớ cặp sách - nhớ bạn bè cùng lớp
nhớ cô thầy - bảng phấn - sân trường

tôi - con bé da màu nung cháy
sống gần trời, học cuốc đất trồng rau
chân sáo chạy nhảy bước ngày theo mẹ
sớm ra chợ bên hàng gạo tập bán buôn
nụ cười trao tặng khách mua hàng
tiếng nói nhẹ câu "con xin rất cám ơn"
cuộc đời thay đổi

sau những tháng năm
cha về đoàn tụ,
cha gầy guộc,
cha cằn cỗi,
cha gìa hơn xưa
nhưng
cha còn sống
mẹ niềm vui còn ôm trọn

có chiếc ghe nhỏ bé
có bến bờ định mệnh
có qúa khứ tôi thương
có quê hương còn đó

ba mươi năm có qua đi
hôm nay viễn xứ vẫn ngỡ ngàng
Tôi - Người Việt Nam Da Vàng



Trần Thị Hà Thân
April 26.05
tranthihathan
#2 Posted : Thursday, June 2, 2005 1:16:39 PM(UTC)
tranthihathan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 210
Points: 0

heart Đoản khúc tháng 1.1.05

Mấy hôm nay trời Cali mưa thật nhiều, mưa lũ lượt kéo nhau về.
Trời mưa có lẽ dễ làm buồn lòng người ta lắm thì phải!
Mưa cứ đổ ào ạt nhưng cuộc sống ngày đêm vẫn cứ thế mà tiếp tục, trái đất vẫn cứ đều đều mà quay.
Con đường thơ mộng hôm nay là những đoạn gập ghềnh, dốc núi cheo leo, suối nước đang chảy về nguồn.
Biển, thủy triều dâng cao, sóng đánh mạnh vào bờ như gào thét.
Vòng quanh thế giới là những chuyện thương tâm!
Những ngày cuối năm kết thúc như vậy đó!

Tôi ngồi thẩn thờ nhìn qua khung cửa sổ. Bây giờ chỉ còn đọng lại quanh đây những im lìm. Bên ngoài, cuối vườn hàng cây xanh cao ngất, lao xao ngọn gió. Trên cao bầu trời xanh lơ. Sân cỏ ngập nước ướt, là những gì còn lại từ những cơn mưa của ngày qua. Mới hôm qua có người, hôm nay lại xa nhau. Cuộc đời năm tháng cứ thế, và tôi vẫn cứ cố mà chịu đựng. Cứ mong rằng một ngày rồi giông bão cũng sẽ đi qua. Ánh nắng ấm sẽ rọi vào những cô đơn, lạnh lẽo. Và tôi chờ!

Sáng nay, người quen gọi chúc mừng "Happy New Year", bảo tôi, "Chúc em vui vẻ, chỉ cần có niềm vui thì em sẽ có được mọi thứ, niềm vui sẽ đem đến sức khỏe, an lành ... chúc em sẽ phát tài..."

Em không muốn gì cả ... em chỉ cần một niềm vui, dù nhỏ bao nhiêu em cũng sẽ nhận, không than van. Xin người hãy cho em.

Trần Thị Hà Thân



tranthihathan
#3 Posted : Thursday, June 2, 2005 1:19:15 PM(UTC)
tranthihathan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 210
Points: 0

heart
Đoản Khúc Tháng 1.19.05





Ngày đó, em liều bước vào một thế giới lạ.
Với ước muốn, tìm kiếm tình yêu thương, sự yên tịnh, niềm an vui. Mong muốn được hạnh phúc.
Em đi kiếm một điều "có thật" và hi vọng để đôi lúc có thể nhờ vả vào đó trang trãi những nỗi muộn phiền, những khó khăn, đau đớn của cuộc đời. Hay chỉ mong tìm thấy một sự cảm thông.
Ngày đó, em đã tìm thấy một điều "rất thật"
Và anh đã cho em nụ cười thoáng trên môi!


Trần Thị Hà Thân

tranthihathan
#4 Posted : Thursday, June 2, 2005 1:21:22 PM(UTC)
tranthihathan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 210
Points: 0

heart Dòng Nhật Ký Ngày Xuân

Ngày . . . tháng . . . năm

Mẹ viết cho con đây, con gái yêu thương của mẹ.
Lúc này mùa xuân bắt đầu trở về.
Không thấy nắng xuân nhảy múa trên những cành lộc non.
Không thấy gió xuân mơn man trên những cánh mai vàng.
Có chăng là tuyết trắng bao phủ cả vạn vật và cây cỏ.

Con gái yêu, tuyết rơi mãi, mù mịt giăng mắc tơ trời, một màu sửa đục.
Tuyết trĩu nặng trên ngọn thông trước hiên nhà.
Lạnh lẽo và cô đơn hơn bao giờ hết.

Mùa xuân ở đây âm thầm quá con gái của mẹ ơi.
Nếu không có quyển lịch ta để xem ngày chắc mẹ cũng quên mất thôi. Buồn chưa.
Giờ này ở bên nhà chắc đang chuẩn bị đón Tết. Một vài chậu cúc trắng, cúc vàng đặt hai bên bàn thờ tổ tiên, những cành mai đầy nụ đang chờ ngày nở rộ, bánh mứt đầy nhà.

Con yêu dấu của mẹ, mẹ thèm cái mùi pháo nổ.
Mẹ nhớ không gian đầy mùi khói pháo cay cay thật “Tết” đó ghê nơi.
Mẹ nhớ dạo mẹ còn bé, khoảng 5 hay 6 tuổi gì đó, ông ngoại con đã đốt pháo mừng xuân ngoài sân trước, tiếng pháo nổ đã làm mẹ khiếp sợ. Mẹ chạy vòng dùng cửa sân sau vào nhà. Nhưng ông ngoại con đã treo sẵn chùm pháo trên cây trứng cá phía sau nhà, thế là mẹ đã phải đứng bên ngoài khóc sướt mướt chờ đợi pháo ngừng nổ mới dám vào ...
Ôi, bây giờ thì mẹ thèm tiếng pháo nổ vô cùng.

Con gái của mẹ còn nhỏ quá, con ra đời ở đây mà. Con không có hình dung được khung cảnh tết nhất của mẹ ngày xưa phải không con? Mà lúc xưa đó mẹ cũng còn quá vô tư "ăn chưa no, lo chưa tới". Nhớ ơi là nhớ cái tết cuối cùng nôn nả đó làm sao, cũng pháo nổ, xác pháo tả tơi đầy trước hiên nhà.
Cũng cúc vàng, cũng thược dược, hướng dương.
Mấy chậu quất trái vàng trái đỏ.
Mẹ nhớ cụm mai vàng họ hàng mang biếu, ngày Mùng Một Tết nở đầy một màu vàng hoe, khoe năm cánh sáu cành. Nhớ hộp mứt ngọt ngào đủ màu mời khách, nhớ hạt dưa đỏ cắn mãi quên thôi . . .
chao ôi, bao nhiêu năm rồi mà mẹ tưởng như mới đâu đây.

Mẹ sống cho kỷ niệm nhiều quá, nên bây giờ mẹ gầy yếu hư hao.
Mẹ nhớ quê nhà nhiều ghê lắm.
Bây giờ mọi người quay quần bên nhau, mẹ ở đây lui thủi ra vào chỉ một mình.
Mẹ một mình một bóng chuyện trò. Con gái của mẹ còn bé quá phải không con?
Ba con bây giờ ở xa quá.
Ba ở một nơi thật đông người, nơi có những cuộc vui không bao giờ dứt. Mặc cho đời bão nổi phong ba. Ba con vẫn bình thản, vẫn thờ ơ.
Ngày xưa, Ba con là chàng lãng tử ôm đàn. Ngày xưa Ba duỗi rong đi vào đời mẹ. Tình cờ là những vần thơ mẹ ôm mơ vẽ mộng. Ba thêu nốt bổng nốt trầm cho tơ lòng mẹ trùng dây chùng phím. Ba, chàng lãng tử lại tiếp tục ôm đàn ra đi, quên nơi đây còn nụ ngọt của con, Ba vô tình quá phải không con?

Nhưng Ba dễ thương, Ba mộng hiền hòa.
Tình yêu cho Ba bao la như dòng sông chảy hoài.
Ba vẫn là cuộc đời của mẹ.
Thương Ba hoài.
Mùa xuân ở đây, Ba như nụ non mới đâm cao, Ba như dòng suối mát buổi trưa mùa hạ cũ.
Ba là lá vàng, là hàng cây khô úa, ngẩn ngơ con ngõ mẹ về.
Ba là gió là mây, là tuyết trắng mưa bay.

Con sẽ lớn lên giữa dòng đời.
Không có Ba bên cạnh nâng niu con, như nâng niu những gì quí báu nhất của đời mình.
Con sẽ quên hình hài này Ba đã tạo ra con, mẹ sẽ không nhắc đến những ngày mẹ mang nặng đẻ đau.
Con đừng dỗi hờn Ba bởi ba vô tình đã bỏ quên con, đừng giận mẹ yếu mềm, mẹ gầy gò giữa đời giông bão.

Mẹ xa Ba rồi.
Mùa xuân này mẹ khóc một mình.
Ba vẫn cười với thành phố có nhiều cuộc vui.
Và con gái của mẹ vẫn cười, nụ cười ngây thơ mới lớn. . .





Trần Thị Hà Thân

tranthihathan
#5 Posted : Thursday, June 2, 2005 1:23:08 PM(UTC)
tranthihathan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 210
Points: 0

heart
Kỳ Diệu


Có một dạo . .. những nỗi trống vắng cứ dầy đặc trong tôi như những lớp sương mù trong thành phố mà mỗi buổi sáng tôi nhìn thấy trên còn đường từ nhà đi đến sở làm. Cô đơn như những buổi sáng tôi thường thức sớm để ngắm nhìn những đóa hoa bên hiên nhà còn chút nước hững hờ động lại.

Anh sắm cho tôi một cái máy chụp hình, chỉ tôi cách sang hình vào máy vi tính và gởi đi. Tôi cứ loay hoay gắn những hình chụp vớ vẩn gởi đi cho anh.
Thật lạ lùng, những buổi sáng khi ngồi bên khung máy, với những lá thư và hình, tôi lại có thể quên đi một nỗi cô đơn và buồn chán trong vài giây phút như vậy.
Những mặt chữ hiện ra, như bên ngoài khung cửa sổ nhà tôi có những cành hồng đang cố vương cao hơn. Một nụ hồng nhung, một nhánh hồng vàng, một lớp sương buổi sáng.

Những lời mở đầu chúc tụng nhau khách sáo không cần thiết nữa. Tôi vẫn vẽ cho anh một nơi chốn mà tôi đang sống hàng ngày qua khung kiếng vi tính. Những lá thư qua không gian tiếp nhau như một truyện dài kể hoài không bao giờ hết, như đóa hoa này cạnh hoa kia trong khu vườn chờ nắng ấm lồng vào khung kiếng.

Khi chiếc máy ngừng chạy, tôi đứng lên để sửa soạn cho một ngày mới trước mắt. Nỗi cô đơn và trống vắng sừng sững lại hiện lên. Người ta không thể đối đầu với cô đơn khi chẳng có gì để ước mong và chờ đợi. Tôi mong ước gì nhỉ? Trong cuộc đời nhỏ bé của tôi, nhìn về cuối chân trời tìm những kỷ niệm thần tiên bên anh, những ngày anh về thăm phố nhỏ bổng trở nên xôn xao, rộn ràng hơn bao giờ hết.
Tôi tẩn mẩn đi tìm một chút tơ trời nối con đường một dạo đã cùng anh đi ngang. Tơ trời mong manh làm sao! Tôi tỉ mỉ đan một đôi hài cỏ non mang trên đường tìm đến thiên đường. Thiên đường xa xôi quá!

Tôi bỏ tơ trời, bỏ đôi hài cỏ, thả trần tục bơ vơ. Tôi lại gởi vào chiếc máy vô tri những điều nhiều mộng tưởng.

Cuộc đời tôi là một vườn hoa và tôi đã vụng về cày xới mong một ngày cánh đồng sẽ có nhiều thành quả, mong một chút phấn hương còn phản phất trong anh là những nhớ thương tôi. Mong những cơn gió vụng về thổi qua níu lại chút hương thơm ngọt ngào để kỷ niệm cứ vướng víu cho anh sẽ không bao giờ quên tôi.

Mọi thứ rồi một ngày sẽ không còn nữa!
Nhưng anh và chiếc máy vi tính của tôi. Nhân chứng vô cùng ngẫu nhiên của đời sống và rất đỗi thầm lặng. Tôi cần những lá thư đong đưa giữa những giây chùm gởi để cố giữ những liên hệ với tôi và anh.
Rồi khi sương mù buổi sáng tan đi. Khi tôi đóng chiếc máy lại. Tôi trở về với cuộc sống hiện tại - với anh ở một nơi nào đó.




Trần Thị Hà Thân

tranthihathan
#6 Posted : Thursday, June 2, 2005 1:25:12 PM(UTC)
tranthihathan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 210
Points: 0

heart
Thư Cho Anh

em vẫn yêu cho đời mật ngọt
vẫn thì thầm vỗ nhẹ tình nhau

Anh,

Thành phố em ở, hình như mùa hạ chưa chịu về thì phải. Chưa có những buổi trưa nóng bức mà vẫn còn những buổi sáng sương mù giăng đầy trên con đường đến sở, những giọt sương suốt đêm qua rơi làm xanh mướt ngọn cỏ non. Thời tiết trong lành, không khí mát mẻ, và dễ chịu. Vậy mà nỗi nhớ anh cứ ray rứt, khổ sở và không cho em một cảm giác dễ chịu chút nào! Mưa hay nắng, hạ hay thu, trong em nỗi nhớ anh vẫn tràn đầy như sóng biển ngoài khơi.

Bài tình ca "Vì Đó Là Em" mà anh thường nghêu ngao hát cho em nghe những ngày anh về thăm vẫn còn văng vẳng bên tai dịu dàng, tha thiết. Biển ngoài kia, biển mênh mông sóng vỗ, bọt lăn tăng trắng xoá, tạt vào bờ. Tình yêu cho nhau bây giờ "mênh mông như mây ngàn, biển rộng". Dù biển có mênh mông, ngọn sóng ngoài kia rồi cũng sẽ tìm về bờ cát. Có cách xa bao nhiêu, một ngày tình cũng sẽ tìm về, nhé anh.

Bây giờ, nỗi nhớ anh có làm em khổ sở, khó chịu nhiều bao nhiêu. Ngày mai khi trở anh về, sẽ mang theo cho em những dịu dàng, thương yêu mà ngàn năm em sẽ nhớ.




Trần Thị Hà Thân


tranthihathan
#7 Posted : Thursday, June 2, 2005 1:26:27 PM(UTC)
tranthihathan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 210
Points: 0

Quà Chơi Trẻ Con

Sáng Chúa Nhật, chưa đến 7 giờ, thằng con trai út của tôi mở cưả phòng phóng thẳng lên giường trong khi tôi còn đang mơ màng giấc mộng.
- It’s my birthday today!
Tôi mở mắt nhìn nó cười. Có nhọc nhằn, buồn phiền bao nhiêu cứ nhìn con hồn nhiên vui là lúc nào tôi thấy mản nguyện cả. Tôi nói hùa theo nó:
- Yeah, it’s your birthday. You’re 6 today.
- Do I get another present today?
- Trời ơi, quà hoài!

Tôi vừa la yêu, vừa ôm nó vào lòng. Cuối tuần qua, tôi đã tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho nó và các bạn cùng lớp với nó. Với lý do rằng tuần này sẽ cận ngày lễ Thanksgiving, e rằng mọi người sẽ bận và không đến dự được. Tiệc xong, nó đã ôm tôi hôn một cái và nói:
- Thank you mommy. This is my best birthday ever!
Vậy mà nó đã quên mất tiêu rồi để sáng nay còn đòi hỏi thêm quà.

Nghĩ cũng lạ, lúc nhỏ khi còn sống bên Việt Nam. Tôi không nhớ rỏ tôi có những món đồ chơi như Timmy có bây giờ hay không nữa. Dĩ nhiên là không, nếu có thì dễ gì tôi quên cho được. Kể cả các anh tôi cũng vậy. Đồ chơi của tôi là những sợi dây thung cột dính dài vào nhau, dùng để chơi những trò nhảy dây. Hoặc văn minh hơn thì trò chơi búng dây thung. Đứa nào búng sợi dây thung của mình lên trên sợi dây thung của đứa khác là coi như thắng, và được thêm mộtt sợi dây thung làm của. Bạo thêm chút nữa thì trò chơi cá sấu hay rượt bắt nhau. Dạo đó, nhà tôi không gần trường học cho lắm nên những đứa bạn tôi chơi chung sau giờ học không phải là những đứa bạn học cùng lớp. Tôi chỉ có thằng Hoàng để chơi chung vào mỗi buổi chiều. Thằng Hoàng là em trai của chú Lâm Tiên, chú tài xế cho ba tôi. Nó nhỏ hơn tôi một tuổi nên tôi được quyền gọi nó là ‘thằng’, chúng tôi đã đồng ý điều đó sau khi biết tuổi của nhau. Buổi chiều, trước khi ba tôi đi làm về, thằng Hoàng, em gái tôi là Hiền, và tôi thường chơi trò ‘cá sấu’ hoặc 'năm mười'. Một trong ba đứa tôi sau khi ‘tay trắng tay đen’ và ‘oẳn tù tì’ xong đứa nào thua thì sẽ bị làm ‘cá sấu’ hoặc đứng đếm năm mười trong khi 2 đứa còn lại tìm chổ núp. Những phút vui chơi, la hét ‘cá sấu lên bờ, người ta xuống nước’, giằng co, cười đùa. Và như thế, chúng tôi chơi cho đến khi ba tôi và các anh tôi về mới vào nhà. Các anh tôi thì hình như là những trò chơi đá cầu vòng, bắn bi mà đôi khi tôi cũng lò mò theo sau xin được cùng chơi, và tôi thường hay bị anh tôi la ‘con gái mà chơi cái gì!’ Đó là những món đồ chơi của chúng tôi khi còn bé.

Tôi cũng không nhớ tôi đã có những cái ngày 'lễ sinh nhật", bạn bè tới dự và qùa cáp trong ngày sinh nhật không nữa! Hình như qùa sinh nhật mà tôi nhớ chỉ là những ngày Tết, được mặc áo quần mới, mang giầy dép mới theo ba mẹ đi mừng tuổi ông bà, cô bác, họ hàng. Những tờ tiền giấy mới mùi hương còn thơm phức. Những múi mứt ngon ngọt, những hạt dưa đỏ cắn hoài không biết chán. Những lát bánh tét, bánh chưng vừa mùi vừa dẻo. Gia đình quây quần trong cuộc chơi ‘bầu cua cá cọp’. Rồi những tiếng pháo nổ rộn ràn ngoài sân trước thềm cửa cạnh bên cây trứng cá.

- So, do I get a present today, Mommy?
Timmy lắc tay tôi mang tôi trở về với thực tế.
- Để hỏi Ba cái đã …
Tôi gán qua cho chồng tôi cái trách nhiệm trả lời câu hỏi này, dù biết rằng thế nào câu trả lời cũng sẽ là ‘sure, baby’. Nhà tôi mấy lúc này hay thường đi công tác xa nhà nên cứ mỗi lẩn về là Timmy được Ba nó mang về một món đồ chơi. Cứ thế mà chưa đầy năm tháng từ khi dọn về nhà mới, bây giờ thì lại thêm một nhà đồ chơi, đủ kiểu đủ loại, từ điện tử đến kèn trống ...chất chồng lên nhau tưởng chừng tôi có thể làm chủ một tiệm đồ chơi như FAO Schwarz rất dể dàng. Chưa kể những thùng đổ chơi lúc dọn từ nhà củ về đây còn nằm y nguyên trong thùng chất đống ngoài garage. Và cùng những thùng đồ chơi khác từ ngôi nhà trước đó nữa!
Timmy quay sang Ba nó miệng cười hỏi tới:
- Daddy, can I have a present today?
- Sure, baby!

Tôi lắc đầu, mĩm cười, lẩm bẩm 'sure, baby' trùm đầu vô mền...


23.11.03
(viết cho Timmy sinh nhật 6 tuổi)

Trần Thị Hà Thân

tranthihathan
#8 Posted : Sunday, June 12, 2005 5:29:48 AM(UTC)
tranthihathan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 210
Points: 0


Lạ - Một Ngày


Điện thoại cầm tay reng lên, làm Hạnh giật mình. Thường khi điện thoại reng thì không có gì là lạ cả, như Hạnh vẫn luôn nhận nhiều cú điện thoại từ bạn bè gọi về. Vậy mà, hôm nay, linh tính gì khi điện thoại reng làm Hạnh như muốn đứng tim thế này! Sáng nay, Hạnh đi shopping thật sớm, vài ngày nữa, anh chị họ của Hạnh trở về Việt Nam, Hạnh cần mua ít quà gởi về cho các cháu. Outlets Mall, đi trể một chút thì người ta đông như ong vỡ tổ, Hạnh không thích. Bỏ đống áo quần đang lựa chọn dở dang xuống, nhìn vào số phone của người gọi, Hạnh chưa nhận ra là của ai, trả lời:
- A lô
- Hạnh ... khỏe không?
- Ơ ....... Huy ???

Hạnh giật mình, ngỡ ngàng, tim đập thình thịch, bàn tay hơi run run. Làm sao Hạnh không thể không nhận ra giọng nói quen thuộc của Huy cho được. Bao nhiêu năm rồi vẫn chưa quên!
- Ừ ... khỏe không hả Hạnh?

Hạnh thắc mắc, hồi hộp ấp a ấp ú:
- À ... Hạnh khỏe ... ủa mà sao Huy có số phone của Hạnh?

Giọng Huy vẫn nghịch ngợm như xưa:
- Xin chị Thu ...
- Ah ... cái chị Thu này, sao không hỏi Hạnh trước a!
- Sao, Hạnh không muốn cho Huy à

Hạnh hơi hối hận về câu nói vừa rồi nên cố biện minh cho mình.
- Oh ... no, no ... tại ... hơi bất ngờ ... làm Hạnh giật mình ...
- Hạnh, rãnh không? Đi ăn lunch với Huy...

Hạnh lại bối rối, hồi hộp trở nặng thêm.
Huy tiếp:
- Đi ăn lunch với Huy nghe Hạnh…
- Ya ...


Cuộc đời cả hai đã có những trái ngang, bẽ bàng, đẩy đưa nhưng cuối cùng cũng lại được gặp nhau. Vẫn ánh mắt nhìn nhau triều mến như thuở nào thơ dại dấu yêu.
Vài tuần trước, Hạnh ghé thăm chị Thu, người chị nuôi của Huy. Và tình cờ không hẹn Hạnh lại gặp Huy tại nhà chị Thu, sau bao nhiêu năm xa vắng. Khi về, Hạnh đã cố xem chuyện gặp gỡ này như một giấc mơ.
Để rồi hôm nay, ngồi đây, rất gần, mà Hạnh vẫn cứ mong rằng mình còn nằm trong giấc mộng.
Mà không mộng mơ đâu Hạnh! Một miếng bánh chocolate nho nhỏ, một ngọn nến lung linh, mừng sinh nhật Huy 12 tháng 6. Lạ - Một Ngày!

Xin cám ơn người và những dấu yêu của một thuở xa xưa.
Xin cám ơn người và tình thân còn lại trong hôm nay.
Xin chúc người, ngày mai và mãi mãi sẽ là tràn đầy những hạnh phúc đang có.

Và Hạnh sẽ trở về lại với cuộc sống hiện tại cùng hạnh phúc của riêng mình.

Trần thị Hà Thân
June 12.05
(Mừng sinh nhật CB & kỷ niệm hôm nay)

tranthihathan
#9 Posted : Sunday, August 14, 2005 12:48:45 AM(UTC)
tranthihathan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 210
Points: 0


Ông Tooth Fairy


Timmy ngồi trên cái sofa, hai ngón tay đút vào miệng, lắc qua lắc lại cái răng nanh phía bên phải của hàm răng, cái răng nanh nho nhỏ bằng phân nửa hột bắp. Vừa lắc vừa hít hà trông thiệt tội nghiệp. Mẹ nhìn Timmy một hồi lâu, sau cùng lên tiếng:
- Timmy, con làm cái cái chi vậy?

Timmy không trả lời mẹ mà vẫn tiếp tục, lập đi lập lại động tác ‘lắc lắc cái răng vài ba bận rồi lại hít hà vài ba cái’. Mẹ chờ xem được vài lần, cuối cùng phải lên tiếng:
- Timmy, what are you doing?
- It's Duggi birthday soon, I need to get him a present.
- Con muốn mua gì cho Duggi?
- But I don't have any money!

Đứng phốc lên, Timmy rút tay ra khỏi miệng, trả lời mẹ bằng điệu bộ, hai bàn tay xoè ngữa, dang ra hai bên. Tiếp tục với một giọng nói như rất khổ sở:
- And I need to lose this tooth!
À! Mẹ bật cười, ôm Timmy vào lòng thiệt chặt rồi hôn cái chóc lên má nó.

Mấy hôm nay, Timmy xôn xao lắm vì biết rằng ngày sinh nhật của Duggi gần tới. Cũng biết được những món quà sinh nhật mà Duggi mơ ước và mong muốn. Timmy muốn được dự phần trong việc mua riêng một món quà cho anh, nhưng với bảy tuổi bé nhỏ, làm gì để có tiền bạc. Mặc dù đã chạy tới chạy lui, hí hoáy vẽ những tấm hình cartoon hội hoạ mà anh thích, Timmy cũng chưa hài lòng! Muốn có vài đồng để mua quà cho anh! Để rồi, cuối cùng nó nhớ tới "The Tooth Fairy". Lần trước, Mẹ cột sợi chỉ, nhổ cái răng cho Timmy, cất dưới gối, hôm sau thức giấc tìm được tờ giấy $1 dưới gối. Mẹ nói tiền đó từ “The Tooth Fairy”. Cuối cùng, đây là biện pháp để có tiền mua quà cho Duggi!

Quay qua mẹ, Timmy nói tiếp:
- And I hope I get two dollars this time.
- Há miệng cho mẹ coi.
Mở miệng thiệt to, hai ngón tay vẫn sờ cái răng vừa lắc lắc. Mẹ kẽ nhẹ bàn tay:
- Để cho mẹ coi cái đã!
Cái răng nhỏ tí ti, không mấy lung lay. Vậy mà cũng cố nhổ ra cho bằng được để kịp mua quà cho anh nó! Thiệt hết sức nói! Mẹ mĩm cười nghĩ tới cái ngộ nghĩnh, dễ thương, và "khỉ ơi là khỉ" của con trẻ.

Những ngày kế tiếp, Timmy cứ loay hoay hai ngón tay tần bần trong miệng, có hôm nó cười cười rũ rê mẹ nó "mẹ, can you cột string nhổ ra hoặc cột string to the door knob”. Mẹ chỉ còn biết mắng yêu"No, bị đòn" với Timmy.



Hôm nay, Bác Giác từ xa về chơi, ghé thăm và dắt mấy mẹ con đi ăn tối. Trong bữa ăn, câu chuyện ngộ nghĩnh của Timmy đã được mẹ đem ra chia sẻ. Ngày mai này là đúng ngày sinh nhật của Duggi, và dĩ nhiên cái răng của Timmy vẫn còn nằm trơ trơ trong miệng. Nghe câu chuyện xong, Bác Giác hỏi Timmy:
- How about I’ll pay you one dollar for your tooth.

Vậy là cuộc "đấu giá" mua bán răng bắt đầu:
- But It's not loose yet.
- It's okay, your mom can send it to me later.

Mắt Timmy sáng lên, có lẽ vui mừng vì mai sinh nhật anh sẽ có tiền và còn kịp để mình mua quà. Gật đầu đồng ý, Timmy tiếp:
- How about 2 dollars?
- OK I will give you 5 dollars
- How about 10?
- OK... deal

Trên đường về Timmy có trong tay tờ giấy $20 thay vì $10. Ông “Tooth Fairy” đã “trả” Timmy gấp đôi số tiền đấu giá chót.

Timmy “tính toán” tiếp:
- Tomorrow, everybody in the family will get something!


30 tháng 4.05
Trần Thị Hà Thân
tranthihathan
#10 Posted : Wednesday, August 17, 2005 3:48:31 AM(UTC)
tranthihathan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 210
Points: 0

Làm Dâu

Ai mà biết được tương lai. Ngày xưa có bao giờ tôi nghĩ là một ngày nào đó tôi bỏ Việt Nam để sống trên một đất nước hoàn toàn xa lạ. Phải tập ăn những món ăn lạ, tập nói một thứ ngôn ngữ mới mà đã ba mươi năm qua giọng nói tôi đôi khi vẫn còn sặc mùi "nước mắm"!

Ngày tôi đi theo chồng, cha mẹ tôi hãnh diện lắm, dù gì ông bà cũng còn cái truyền thống quê hương, "môn đăng hộ đối". Phần tôi, tình yêu "sống dang chết dở" để khỏi mang tội bất hiếu với cha mẹ. Thôi thì "tình chỉ đẹp khi còn dang dở". Cha mẹ "đặt đâu ngồi đó"! Bảo tôi, từ từ rồi thương yêu cũng đến, tôi mong vậy. Chuyện khó tin, nhưng có thật!

Sau ngày cưới, tôi về nhà chồng, đi "làm dâu" cho cha mẹ chồng. Nữa, ở Mỹ làm gì có cái vụ này. Tôi nè, chứng cớ rành rành đó! Tôi về nhà chồng, lại thêm một lần "dở khóc dở cười"!

Mẹ chồng, là mẹ ghẻ của chồng tôi nên số tôi được cộng thêm hai chữ "bất hạnh" theo sau. "Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương dâu chồng". Sửa chút đỉnh cho vui, chứ thương hay không thương, tôi vẫn làm một đứa con dâu ngoan hiền. Làm trọn bổn phận cho cha mẹ tôi hãnh diện. Đã đến nước này thì phải làm cho trọn, tuổi Hổ Cáp của tôi hình như cũng chì và lì lắm!

Những ngày tôi được nghỉ sở, cha chồng tôi đi làm, chồng tôi đi học, tôi thường cố "làm quen" với mẹ chồng tôi. Nhưng rồi, cũng không chinh phục được, tôi ngồi một góc, mẹ chồng tôi ngồi một góc, mạnh ai nấy nghĩ, mạnh ai người nấy suy, chẳng ai nói với ai một lời nào. Dù tôi đã cố hết sức gợi chuyện, nhưng rồi thấy mình như "vô duyên". Tính tình mẹ chồng tôi, có cạy miệng cũng không nói, mà hình như ai trong nhà này cũng vậy, cả cha chồng tôi. Tôi tức mình một cái là, tôi từ một gia đình đông anh em, mười đứa, lúc nào cũng ồn ào, náo nhiệt. Đằng này, im lìm như một nghĩa trang, ớn lạnh xương sống. Những lúc như vậy, tôi vả lả vài câu lịch sự với mẹ cho xong, sau tôi xin phép vô phòng tôi, phần bà thì cuối cùng cũng vào phòng luyện phim bộ.

Mỗi sáng tôi đi làm, tối về lo cơm nước hầu. Có hôm tôi quên đem thịt từ tủ lạnh ra ngoài chờ hết đông lạnh, để khi chiều về nấu cơm. Thế là có chuyện, dù ở nhà suốt ngày, biết tôi quên bà cũng không màng đem ra giùm tôi. Tôi loay hoay vội vàng ngâm thịt vào nước lạnh cho tan đá để làm cơm. Tối đó, trên bàn ăn, bà bảo "thịt đông nấu liền như vậy ăn độc, không tốt" ... ái da, tôi nghẹn họng! Nhiều món mang ra thì "gà chiên phải để da, gà xào nhớ bỏ da" .... chao ôi, tôi ưá nước mắt. Than chi ... "phận gái mười hai bến nước, trong nhờ đục chịu" biết làm sao đây!

Cuối tuần, tôi giặt gĩu áo quần cho mọi người. Bây giờ mới biết sống với cha mẹ sung sướng đến bậc nào. Áo quần, mặc xong, thảy đó, mai mốt có quần áo sạch ngăn nắp trong tủ. Đi học về, chui vô bếp là có cơm ăn, lo gì chuyện "gà bỏ da, gà để da". Đằng này, khổ ơi là khổ, Mẹ chồng tôi chỉ thích phơi áo quần không xài máy xấy. Tôi cũng không màng hỏi lý do, thêm buồn! Thế là áo quần giặt xong, tôi máng sân sau phơi, chờ khô, chiều đem vào ủi.

Còn bao nhiêu điều, những đòi hỏi khó khăn chuyện chợ đò, mua sắm, nước nôi, lau dọn, tôi thấy thiệt "chướng tai gai mắt". Nhất là trên cái đất nước gọi là khá văn minh này. Nhưng, thôi nhé, nói nhiều không tốt. Mọi chuyện cũng đã qua, tôi ngoan ngoãn làm xong phận sự "làm dâu" cho cha mẹ chồng. Cha mẹ tôi được tiếng tốt! Và mọi người thương mến tôi lắm.

À, còn ông chồng tôi, thì "công tử bột" hết chổ nói!
Ai bảo lấy chồng ở xứ mỹ là 50/50. Tôi không tin! Chờ nhé!

Trần Thị Hà Thân


tranthihathan
#11 Posted : Monday, December 12, 2005 4:26:00 AM(UTC)
tranthihathan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 210
Points: 0

Mưa Hạ
Bài Thơ Hay … Phổ Nhạc
thơ ĐCCB - nhạc Hà Lan Phương

Trần Thị Hà Thân



"Mưa chiều nay có làm em bối rối
Có những gịot về thúc hối yêu anh
Mưa lăn trên má buồn tênh
Mưa sao mưa mặn biển mênh mông về"


Khi những đám mây âm u che kín cả bầu trời xanh, bao phủ lấy những cụm mây trắng bay là đà trên cao vào những ngày nắng hạ, như mang đến tin báo rằng trong một thoáng, cơn mưa sẽ kéo về. Và rồi mưa đến, ung dung và khoan thai, gõ đều đặn như điệu nhạc xuống trên mái nhà, làm dễ chịu đi những oi bức của cơn nóng trong ngày hạ.


Rồi cơn mưa đến ào ạt, làm tăng thêm nỗi nhớ thương của tình yêu về người tình bé nhỏ. Anh như muốn hỏi những giọt mưa đã "có làm em bối rối" như anh đang bối rối thương nhớ về em. Và mưa càng rơi nặng hột thì trong anh càng tăng thêm ước mong rằng ở một nơi nào đó em cũng đang "có những giọt về thúc hối yêu anh". Bên ngoài, khi nhìn và bắt gặp những giọt mưa bay qua khung cửa sổ, anh tưởng tượng và hình dung những giọt nước mắt lăn trên má của người tình bé nhỏ vì cũng đang nhớ thương anh. Để như cảm thấy ước mơ anh thành sự thật. Hôm nay, cơn mưa hạ kéo về là bắt đầu một tình yêu nồng nàn, mặn mà và mênh mông hơn biển ngoài kia.

"Có khi nào khung trời em xếp ngắn
Để tầm tay chắp cánh với tìm nhau
Tay vươn mười ngón tay đau
Tay đau tìm những ngàn sau hẹn hò"


Bầu trời bao la, vũ trụ thăm thẳm. Đời sống tình yêu trải dưới chân không bao giờ là một giấc mộng đẹp, những bước ái êm, nhưng lắm khi là những đoạn đường gai góc để bước chân hẹn hò của những người yêu nhau phải dẫm lên là những đớn đau, sầu khổ. Như cơn mưa làm trơn trợt lối đi về. Dù vậy, anh vẫn mơ ước một phép nhiệm màu, như "có khi nào khung trời em xếp ngắn" để mang tình yêu đến thật gần, gần như trong tầm tay với. Như trong huyền thoại, anh mong có được đầy đủ quyền năng để đưa người tình đi trên cây chổi thần, tới bến bờ thương yêu, để ngàn năm cùng chung một giấc mộng. Dù có phải "vươn mười ngón tay đau" để tìm nhau, để hoàn thành điều mơ ước, trông tìm, đối với anh muôn thuở vẫn tuyệt vời.

"Có nhớ thương anh nhiều như mưa đổ
Để mực sầu làm khổ những giòng thơ
Thơ hoen nét chữ ơ hờ
Thơ loang những cánh hoa mờ không tên"


Và mưa ơi cứ rơi thật nhiều mưa nhé, cho anh thêm hy vọng rằng người tình sẽ thương nhớ anh thật nhiều, "nhiều như mưa đổ", và để giòng thơ anh không khổ sở những vần. Những cơn mưa đêm thường hay làm nhiều người mất ngủ, và cũng như làm cho người ta nhớ đến cái nắng của buổi ban chiều. Mưa rơi cho rụng lá, cho đóa hoa tan tác. Mưa đem chia ly, sầu bi đến như thế đó, thì trong anh, mưa cũng làm hoen nét chữ, làm loang những nỗi buồn không tên. Mưa làm cho nỗi buồn rối thêm trong hồn, để rõ ràng thêm tiếng thở than thương nhớ, về một người.


Ngày xưa khi còn bé, mỗi khi trời mưa đổ tôi thích nhìn mưa rơi, và đếm những giọt mưa bong bóng vỡ như là một trò chơi. Hôm nay, đọc bài thơ này, nghe bài hát này thì mưa lại là một cảm nghĩ khác trong tôi. Mưa Hạ, tôi cảm cùng với tác giả, một nỗi nhớ thương thật tơi bời trong ấy. Mưa Hạ, để bây giờ khi nhìn những giọt mưa lại là những mũi kim nhọn rơi xuống, đâm sâu thêm nỗi nhớ thương rất tha thiết về người thương, ở tận phương trời xa xôi nào đó.

Bài thơ Mưa Hạ đã được phổ thành nhạc. Khi một độ nồng của thơ và một độ cao của nhạc như hiểu nhau, thơ nhạc bay bổng, câu liền câu, ý liền ý.

Cám ơn người thi sĩ và nhạc sĩ.

Cám ơn cơn Mưa Hạ.


Trần Thị Hà Thân
11 tháng 12.2005


Users browsing this topic
Guest (6)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.