Dòng Nhật Ký Ngày Xuân
Ngày . . . tháng . . . năm
Mẹ viết cho con đây, con gái yêu thương của mẹ.
Lúc này mùa xuân bắt đầu trở về.
Không thấy nắng xuân nhảy múa trên những cành lộc non.
Không thấy gió xuân mơn man trên những cánh mai vàng.
Có chăng là tuyết trắng bao phủ cả vạn vật và cây cỏ.
Con gái yêu, tuyết rơi mãi, mù mịt giăng mắc tơ trời, một màu sửa đục.
Tuyết trĩu nặng trên ngọn thông trước hiên nhà.
Lạnh lẽo và cô đơn hơn bao giờ hết.
Mùa xuân ở đây âm thầm quá con gái của mẹ ơi.
Nếu không có quyển lịch ta để xem ngày chắc mẹ cũng quên mất thôi. Buồn chưa.
Giờ này ở bên nhà chắc đang chuẩn bị đón Tết. Một vài chậu cúc trắng, cúc vàng đặt hai bên bàn thờ tổ tiên, những cành mai đầy nụ đang chờ ngày nở rộ, bánh mứt đầy nhà.
Con yêu dấu của mẹ, mẹ thèm cái mùi pháo nổ.
Mẹ nhớ không gian đầy mùi khói pháo cay cay thật “Tết” đó ghê nơi.
Mẹ nhớ dạo mẹ còn bé, khoảng 5 hay 6 tuổi gì đó, ông ngoại con đã đốt pháo mừng xuân ngoài sân trước, tiếng pháo nổ đã làm mẹ khiếp sợ. Mẹ chạy vòng dùng cửa sân sau vào nhà. Nhưng ông ngoại con đã treo sẵn chùm pháo trên cây trứng cá phía sau nhà, thế là mẹ đã phải đứng bên ngoài khóc sướt mướt chờ đợi pháo ngừng nổ mới dám vào ...
Ôi, bây giờ thì mẹ thèm tiếng pháo nổ vô cùng.
Con gái của mẹ còn nhỏ quá, con ra đời ở đây mà. Con không có hình dung được khung cảnh tết nhất của mẹ ngày xưa phải không con? Mà lúc xưa đó mẹ cũng còn quá vô tư "ăn chưa no, lo chưa tới". Nhớ ơi là nhớ cái tết cuối cùng nôn nả đó làm sao, cũng pháo nổ, xác pháo tả tơi đầy trước hiên nhà.
Cũng cúc vàng, cũng thược dược, hướng dương.
Mấy chậu quất trái vàng trái đỏ.
Mẹ nhớ cụm mai vàng họ hàng mang biếu, ngày Mùng Một Tết nở đầy một màu vàng hoe, khoe năm cánh sáu cành. Nhớ hộp mứt ngọt ngào đủ màu mời khách, nhớ hạt dưa đỏ cắn mãi quên thôi . . .
chao ôi, bao nhiêu năm rồi mà mẹ tưởng như mới đâu đây.
Mẹ sống cho kỷ niệm nhiều quá, nên bây giờ mẹ gầy yếu hư hao.
Mẹ nhớ quê nhà nhiều ghê lắm.
Bây giờ mọi người quay quần bên nhau, mẹ ở đây lui thủi ra vào chỉ một mình.
Mẹ một mình một bóng chuyện trò. Con gái của mẹ còn bé quá phải không con?
Ba con bây giờ ở xa quá.
Ba ở một nơi thật đông người, nơi có những cuộc vui không bao giờ dứt. Mặc cho đời bão nổi phong ba. Ba con vẫn bình thản, vẫn thờ ơ.
Ngày xưa, Ba con là chàng lãng tử ôm đàn. Ngày xưa Ba duỗi rong đi vào đời mẹ. Tình cờ là những vần thơ mẹ ôm mơ vẽ mộng. Ba thêu nốt bổng nốt trầm cho tơ lòng mẹ trùng dây chùng phím. Ba, chàng lãng tử lại tiếp tục ôm đàn ra đi, quên nơi đây còn nụ ngọt của con, Ba vô tình quá phải không con?
Nhưng Ba dễ thương, Ba mộng hiền hòa.
Tình yêu cho Ba bao la như dòng sông chảy hoài.
Ba vẫn là cuộc đời của mẹ.
Thương Ba hoài.
Mùa xuân ở đây, Ba như nụ non mới đâm cao, Ba như dòng suối mát buổi trưa mùa hạ cũ.
Ba là lá vàng, là hàng cây khô úa, ngẩn ngơ con ngõ mẹ về.
Ba là gió là mây, là tuyết trắng mưa bay.
Con sẽ lớn lên giữa dòng đời.
Không có Ba bên cạnh nâng niu con, như nâng niu những gì quí báu nhất của đời mình.
Con sẽ quên hình hài này Ba đã tạo ra con, mẹ sẽ không nhắc đến những ngày mẹ mang nặng đẻ đau.
Con đừng dỗi hờn Ba bởi ba vô tình đã bỏ quên con, đừng giận mẹ yếu mềm, mẹ gầy gò giữa đời giông bão.
Mẹ xa Ba rồi.
Mùa xuân này mẹ khóc một mình.
Ba vẫn cười với thành phố có nhiều cuộc vui.
Và con gái của mẹ vẫn cười, nụ cười ngây thơ mới lớn. . .
Trần Thị Hà Thân