Tôi đang giằng co với chính tôi . Đi, không đi, đi, không đi . Chẳng biết nên quyết định như thế nào cho phải . Đã một lần tôi muốn bay ra khỏi cái lồng son đẹp đẽ, ấm cúng mà ngột ngạt này là một lần tôi vấp ngạ Nên tôi phân vân lắm, liệu mình có đủ ý chí để đi không ? Liệu mình có chịu nổi những tiếng thở dài, những câu than làm như vô tình cho tôi nghe thấy hay không ? Buổi tối hôm kia,tôi đang ngồi bóp tay đấm chân cho mẹ, mẹ tôi lại rủ rỉ như mọi lần, mẹ tính rồi con ạ, 10 năm nữa mẹ sẽ về hưu sớm, lúc đó tiền già cũng sẽ là bao nhiêu đây, mẹ tính hay là mình về VN mua cái nhà, mẹ muốn làm ăn gì bên đó, rồi con thì làm thế này, bé B làm cái này, bé T làm cái này . Tôi không đợi mẹ nói hết đã hỏi, mẹ ơi, 10 năm nữa tụi con đứa nào cũng ba mươi mấy gần 40 tuổi, mẹ tính tụi con không có gia đình, không lớn lên hay sao . mẹ tôi giận, kêu tôi thôi đừng đấm chân nữa, và đi ra phòng khách nằm coi TV. Tôi cũng đành phải tảng lờ chui vào phòng đọc sách . Gần nửa đêm mẹ tôi gõ cửa, mẹ chỉ nói một câu: mấy hôm nay con làm mẹ buồn lặm Và mẹ tôi đi trở ra, tôi còn kịp nói lời nạo
Sáng nay mẹ tôi lấy lòng tôi, hỏi hè rồi con có muốn đi đâu chơi không, mẹ cho tiền, chứ mẹ ko muốn con đi tìm việc chỗ khạc Tôi sợ những lúc như vầy lắm, tôi sẽ mềm lòng . Tôi sẽ nghĩ tới mẹ tôi mồ côi mẹ từ năm 8 tuổi, cậu Út tơi khi đó vừa được 6 thạng 5 anh chị em, bác tôi khi đó được 10 tuổi, tất cả chịu sự hành hạ của bà mẹ ghẻ cho tới lợn Những chuyện tôi nghe kể lại làm tôi thấy thương mẹ biết bao nhiệu Nếu tôi bỏ đi thì tôi là một đứa ích kỷ lắm, ích kỷ đến tàn nhẫn . Nhưng tôi cứ ở lại thì đến bao giờ tôi mới dám sống theo ý của tôi ? Năm nay tôi cũng ko còn nhỏ nữa, nhưng nếu tôi có bạn trai, mẹ tôi sẽ kêu tới nhà ngồi chơi nói chuyện, ko đi đâu hết . Tôi ko dám cãi, nếu có đi chơi sẽ là đi lén, là 1 điều tôi ko muốn làm chút nào, vì khi tôi vui miệng tôi sẽ quên mất mình đã đi lén mà kể cái này cái nọ, khi đó tôi chết chặc
Lại ngồi nghĩ, mẹ tôi ko sanh tôi ra thì làm gì có tôi ở đây để mà đòi hỏi này nọ . mẹ tôi thiếu tình mẫu tử nên mới dành hết cho chúng tôi .
Tôi lại cứ dùng dằng, đi, không đi, đi, không đị
Trưa, cậu H gọi cho tôi, lâu lắm cậu cháu ko nói chuyện . Tôi phàn nàn về chuyện của tôi, cậu nói sao mấy đứa con gái đứa nào cũng vậy . Cậu bảo chị L cũng thế, cũng chạy sang tiểu bang khác xin việc, đi làm và mua nhà ở đó ko chịu về nữa, bác T giận lắm nên cậu cứ phải nghe phàn nàn . Tôi nói nhưng con ko chịu nổi nữa đâu, con ko muốn nghe những lời cằn nhằn, ko muốn nghe những tiếng thở dài, con ko dám làm trái ý mẹ điều gì nếu như con cứ ở mãi trong nhà dù điều con làm ko có gì là sai trái hết . Cậu nói con ơi rồi khi con có con thì con cũng xử với nó y hệt như vậy mà thôi . Con nhìn lại mình đi, con có giống tánh mẹ con ko ? Có cư xử giống vậy ko ?
Và bây giờ tôi ngồi đây nghĩ, tôi có giống hay ko ?
Và tôi lại nghĩ, mẹ tôi vất vả bao nhiêu năm cho chúng tôi, vì chúng tôi, tôi đành lòng bỏ đi vì chỉ muốn tự do hay sao ?
Có một người ko hiểu được tôi đã phải dằng co với chính mình như thế nào mà lại cứ gây thêm phiền phức cho tôi . Tôi đã nói tôi ko vì anh mà đi đâu, nếu tôi có dọn đi nơi khác, ấy là tôi vì chính tôi thôi . Vậy mà cũng giận tôi vì câu nói đó .