Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

tùy bút thơ
nnguong
#1 Posted : Tuesday, May 10, 2005 4:00:00 PM(UTC)
nnguong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 86
Points: 0



tùy bút thơ



không là gì cả; chỉ là một chút việc làm cho buổi sáng, thường là khoảng 9, 10 giờ; muốn dậy sớm một chút nhưng đã quen thức khuya trong đêm yên tĩnh, sau khi từ chỗ làm về (đã thành thói quen mặc dù bây giờ đang không làm gì, đúng hơn là chưa có gì làm!); không làm gì chỉ một mình với sự trễ tràng của đời sống, rồi giấc ngủ đến lúc nào không hay biết (như em, hồi nào tời giờ, chả nhớ khi nào em đã đến!);

không là gì cả; nhưng không có lại không được, như một lần, nhờ pha giùm ly cà phê thì uống không được, khác vị khác mùi làm dở dang cả một buổi sáng, không suy nghĩ gì được, không làm gì được, phải pha lại ly cà phê khác (cũng thật trễ tràng!);

không là gì cả; chỉ là một chút đi rảo vòng trong các bài viết của các tên tuổi đã và đang quen, đọc một chút điều họ đã viết; rồi ra garage, hút thuốc, suy nghĩ (có khi không lại là phải suy nghĩ!); nhưng không có lại không được, sẽ một ngày bứt rứt, bực bội!

chẳng là gì cả; ngoài những điều đã (và đang) viết, chỉ là cái cũ lập lại, mặc dù có mới chút trong sự nghĩ đến điều đó (cái điều mà ở tuổi nào cũng thấy thật ấm cúng, gần gũi, dù thật xa); và, cái khổ tâm là phải dùng một lời lẽ mới cho một xử sự mới, để không thấy thật trơ trẽn!


nnguong

nnguong
#2 Posted : Wednesday, May 11, 2005 1:33:35 AM(UTC)
nnguong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 86
Points: 0

!trái tim ta như một hòm đựng rác
lắm lúc em cũng vứt vào những dỗi, hờn
lao đao ấy có bao giờ mất mát
bởi vì ta có xóa, bỏ bao giờ!
nnguong
#3 Posted : Wednesday, May 11, 2005 1:36:54 AM(UTC)
nnguong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 86
Points: 0



chẳng một trăm năm


phải chi phố phường biết nói, cỏ cây biết thố lộ; ngược lại, không; gió giận dữ chận đường, mây kéo ùn về cản lối; tuồng sợ khách lạ lôi đi, cướp đi vẻ đẹp của thị trấn, thì đường sá sẽ hoang vắng biết bao nhiêu; nhưng không, lại thêm khuya câm lặng, dửng dưng phủ lên đời sống một màn đêm vô nghĩa, trăng khuất hút, hàng cây đứng chia lời buồn bã, trong khi lũ côn trùng rộn rã reo vui bởi những tối hò hẹn, thản nhiên, không nôn nao, chẳng cuống quit; dường như tình yêu đối với chúng là một luật định sẵn có từ thiên nhiên; tiếc quá, loài người phải hẹn trước để phán xét, rồi mới tuyên bố thành một tình sử trăm năm, hay, phân định độ thẩm thấu của tâm thức để tuyên án mệnh chung; không có mệnh chung, bước chân trở thành dò dẫm phân vân; chẳng được trăm năm, trái tim trở nên lang thang vô định; và, vì thế, trong điều yên tĩnh đã đang có mầm tuyệt vọng mọc, nhú


đường chung chẳng một trăm năm
đường riêng biền biệt, chẳng nằm kề nhau
trăng khuya lắm lúc nhạt màu
trụ đèn thấp thổm, cúi đầu, soi chân
đêm khuya tuyệt vọng bước gần
cố theo em, ngụ tạm lưng người tình

`

riêng, chung chẳng một con đường
khác là ngõ, ngách chẳng cùng thương yêu
giống là lận đận, vòng vèo
nên cả hai cứ trước, sau đi, về

chung, riêng chẳng một đam mê
khác là mưa, nắng chẳng thèm cầm tay
giống là nhòa mất tháng, ngày
nắng ui ui nắng, mưa ngùi ngùi mưa


nnguong

nnguong
#4 Posted : Sunday, June 12, 2005 5:04:36 PM(UTC)
nnguong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 86
Points: 0



gửi em, trinhhonhu@hotmai.com


honhu mến,
tôi có chút chuyện muốn hỏi ý em, sau một thời gian suy nghĩ bên cạnh ngày tháng thật nhàn rỗi, bịnh không ra bịnh, khỏe không phải khỏe, thật sự là không ra gì cả!
sáng dậy ngồi kế ly cà phê, trưa căng hai con mắt ra với nắng, chiều đứng ngắm mặt trời lặn hay ngày tháng tàn lụn dần, tôi cũng chả biết phải làm gì! những bài thơ, viết ra chờ đọc lại, vật lộn với con chữ, vất vả với ý nghĩ, cũng chỉ một mình; những phân vân, ngại ngần cho một đời sống, cũng chỉ một mình; vâng, một mình, đó là điều tôi muốn hỏi ý em! có khi nào phân vân trước một việc mà mình không biết phải giải quyết như thế nào: tiếp tục hay bỏ cuộc!

em biết tôi hiện đang làm gì mà! (ngoài những bài thơ thì tôi còn làm được gì chứ!), căn bịnh nhập cuộc từ lúc tôi sa sút, cô độc, không một người thân kể cả bạn bè (tôi làm gì có bạn thân chứ, ngoài em!) như ánh nắng buổi chiều chậm rãi rời xa mảnh đất, một lực cố kéo đi thì một lực khác trì lại, dường như có sự trì kéo đùa giỡn của hai phía, hơn là có sự nấn ná luyến tiếc điều sắp sửa bỏ dở;

những lúc một mình (tôi thì lúc nào chả một mình, kể cả lúc tôi lên thăm em) tôi thường hay nghĩ về điều đó, cái điều mà cho tới giờ vẫn chưa có câu trả lời, vẫn làm tôi nghĩ ngợi, phân vân; cái điều đã và đang làm ngày tháng hao mòn vì sự im vắng của phía bên kia; sự im lặng của phía bên kia làm cho bên này tuyệt vọng, thật tuyệt vọng, trong yên tĩnh chờ đợi, không như sự trì kéo của hai phía, không như điều nấn ná, ít nhất từ một phía;

một người, ít lắm, sau khi bỏ cuộc, cũng có một nơi chốn để trở về, để ghé lại, ngồi xuống, nhìn lại sự khởi thủy, bắt đầu của mình; em biết mà, tôi không có, kể cả một ý nghĩ ban đầu tôi cũng đánh mất đâu đó trong sa mạc của đời sống; làm sao tôi trở về! hoặc, mênh mông lắm, cũng có một nơi chốn để ... bỏ đi, đi đâu, không biết nhưng ít nhất cũng phải đi; đi để không còn ở chỗ cũ, một nơi mà được coi như là một trì kéo, một nấn ná vô ích; riêng tôi, không có (cái sự không có này đã xảy ra từ lâu, từ lúc tôi quyết định nấn ná ở xứ sở này), em biết mà, hoàn toàn không có! bởi, mọi nơi, mọi chốn đã trở thành điều quen thuộc, đâu cũng thế, cũng đã là nhàm chán, trì trệ, kể từ lúc trái tim tôi biết tự xẻ làm hai mảnh, một cho quê nhà và một cho em; giống như ánh nhìn nhảy từ canvas này sang canvas khác, thấy không có thay đổi, cũng màu sắc đó, nét vẽ đó, đến một lúc chợt cảm thấy nó nghèo nàn, ngày một vẫn đứng y chỗ cũ, không đổi mới được, bất lực;

cũng có lúc, bỗng dưng con đường cũ, gót giày cũ trở về nằm trong đêm, trong ngày; không gợi ý, không nhắc nhở, chẳng hối thúc; thản nhiên nằm trong đó và đương nhiên là tình cờ nên đã không kéo ngày tháng theo về, nên khó mà biết được ở khoảng nào trong đời sống, ở đoạn đường của hành trình đã qua; chỉ biết là tựa như một người thân, người bạn lâu ngày chợt ghé thăm mình, rồi bỏ đi; không từ chối được, không đóng cửa được, không có cửa để đóng, không trò chuyện được để từ chối;
chuyện đó có xảy ra cho em không?
đó cũng là điều tôi muốn hỏi ý em!
cũng vì hai điều đó mà tôi đã không quyết định được là tiếp tục, hay bỏ cuộc!
nếu tiếp tục, thì tôi phải quay lưng lại với quá khứ, cách biệt hẳn với quá khứ, mà quá khứ thì lại không có cánh cửa, để đóng lại, kín hẳn; và, nếu bỏ cuộc thì tôi phải có một nơi chốn để bỏ đi, ẩn náu, nhưng mọi nơi thì lại giống nhau như đúc, không khác biệt chút nào, cũng đều có thời gian cường độ màu sắc như nhau, thì bỏ đi cũng như ở lại, mà ở lại thì phải chạm mặt với quá khứ, ...!

có một điều tôi muốn nói với em là, khi tôi bắt đầu viết cho em thì tôi đang muốn tiếp tục, khi tôi viết xong rồi thì tôi lại muốn bỏ cuộc; kể cả bỏ cuộc trong điều tôi muốn diễn đạt!


chạm mặt cùng tháng ngày tàn, lụn
đối diện với quá khứ vô cùng
ở giữa biên giới của mưa, nắng
em thấy những nghi hoặc, ngập ngừng?


bạn em
lenghihoac

nnguong
#5 Posted : Friday, April 21, 2006 7:31:16 AM(UTC)
nnguong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 86
Points: 0




!


trở lại, ghé thăm là hai điều khác biệt, mà chỉ có cuồng nộ mới phân biệt được, chứ, yên tịnh chỉ là vây phủ của ký ức; thinh lặng thì có thể nhận thấy, nhưng làm sao có thể thinh lặng khi cảm nhận cứ hiển hiện và luân lưu như một dòng sông - không, nói đúng hơn là một nhịp đập, bởi nhịp đập còn có trở lại chứ dòng sông thì không có trở lại, chỉ có ra đi: khuất, biệt;
đấy là không muốn nói đến tạt ngang, tạt ngang có cả trăm điều hời hợt, mà chỉ cảm nhận mới nhận dạng được;

mây treo ở chỗ vô chừng
hồn lơ lửng chốn ngập ngừng, phân vân
mưa rơi một chút bâng khuâng
hồn trôi, giạt ở cuối tầng phù du

ghé ngang, một chút mùa thu
nhưng ươm cả lũ phiền ưu trong hồn.

nnguong
ngày 19/4/06

nnguong
#6 Posted : Saturday, April 29, 2006 10:48:51 AM(UTC)
nnguong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 86
Points: 0



vết thương, đang ở ...


Anh đang ở đâu??? sau cuộc chiến tàn khốc đó
(Huleng)



cũng như em (khuôn mặt, chân dung của giọt lệ), tôi đang ở tại một căn phòng (trọ) nhỏ, một căn phòng của một căn nhà khuất lánh của khu phố bắc atlanta, georgia; một căn phòng không có cửa sổ mở ra về hướng Đông.

sau lần thất tán, tưởng như mọi người: vết thương như một giấc mơ tiền kiếp, nhưng không, đời sống thực tại mới chính là giấc mơ, còn vết thương lại là đời sống (có) thật; bởi, đời sống thực tại không dẫn dắt mà chính vết thương đã dắt, dẫn; bởi, đời sống thực tại không là một sinh hoạt, không là một sinh khí, mà vết thương lại là một giây phút, một hơi thở (của một tâm thất, sinh ra từ thủa chiến chinh).

bởi, vết thương bây giờ là vết tật, mà đời sống thực tại chỉ là đốm thuốc tê, chỉ làm tê cảm giác trong chốc lát, chứ không làm mất đi nỗi đau đớn của đời sống có thật (từ thủa có em).

một việc làm vừa đủ, để nâng niu một vết tật già câng, để nuôi nấng một buốt nhói khôn lớn, để kéo dài một cầm hơi cho một cuộc hành hương.

vết thương-tôi giờ như một du mục (của một bộ tộc) mà quê hương là một đất thánh.

em muốn biết hiện tôi đang ở đâu, xin, hãy hỏi vết thương .


mắt em nhọc giọt vắn, dài
vết thương-tôi dột phân thân một đời
xác, thân khất thực phương Đoài
và, hồn luôn hỏi: khi nào hành hương

mặt trời hẳn mọc biển Đông
vết thương-tôi mọc ngay trong đời mình.


nnguong
ngày 29/4/06

Users browsing this topic
Guest (4)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.