Rank: Newbie
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 86 Points: 0
|
gửi em, trinhhonhu@hotmai.com
honhu mến, tôi có chút chuyện muốn hỏi ý em, sau một thời gian suy nghĩ bên cạnh ngày tháng thật nhàn rỗi, bịnh không ra bịnh, khỏe không phải khỏe, thật sự là không ra gì cả! sáng dậy ngồi kế ly cà phê, trưa căng hai con mắt ra với nắng, chiều đứng ngắm mặt trời lặn hay ngày tháng tàn lụn dần, tôi cũng chả biết phải làm gì! những bài thơ, viết ra chờ đọc lại, vật lộn với con chữ, vất vả với ý nghĩ, cũng chỉ một mình; những phân vân, ngại ngần cho một đời sống, cũng chỉ một mình; vâng, một mình, đó là điều tôi muốn hỏi ý em! có khi nào phân vân trước một việc mà mình không biết phải giải quyết như thế nào: tiếp tục hay bỏ cuộc!
em biết tôi hiện đang làm gì mà! (ngoài những bài thơ thì tôi còn làm được gì chứ!), căn bịnh nhập cuộc từ lúc tôi sa sút, cô độc, không một người thân kể cả bạn bè (tôi làm gì có bạn thân chứ, ngoài em!) như ánh nắng buổi chiều chậm rãi rời xa mảnh đất, một lực cố kéo đi thì một lực khác trì lại, dường như có sự trì kéo đùa giỡn của hai phía, hơn là có sự nấn ná luyến tiếc điều sắp sửa bỏ dở;
những lúc một mình (tôi thì lúc nào chả một mình, kể cả lúc tôi lên thăm em) tôi thường hay nghĩ về điều đó, cái điều mà cho tới giờ vẫn chưa có câu trả lời, vẫn làm tôi nghĩ ngợi, phân vân; cái điều đã và đang làm ngày tháng hao mòn vì sự im vắng của phía bên kia; sự im lặng của phía bên kia làm cho bên này tuyệt vọng, thật tuyệt vọng, trong yên tĩnh chờ đợi, không như sự trì kéo của hai phía, không như điều nấn ná, ít nhất từ một phía;
một người, ít lắm, sau khi bỏ cuộc, cũng có một nơi chốn để trở về, để ghé lại, ngồi xuống, nhìn lại sự khởi thủy, bắt đầu của mình; em biết mà, tôi không có, kể cả một ý nghĩ ban đầu tôi cũng đánh mất đâu đó trong sa mạc của đời sống; làm sao tôi trở về! hoặc, mênh mông lắm, cũng có một nơi chốn để ... bỏ đi, đi đâu, không biết nhưng ít nhất cũng phải đi; đi để không còn ở chỗ cũ, một nơi mà được coi như là một trì kéo, một nấn ná vô ích; riêng tôi, không có (cái sự không có này đã xảy ra từ lâu, từ lúc tôi quyết định nấn ná ở xứ sở này), em biết mà, hoàn toàn không có! bởi, mọi nơi, mọi chốn đã trở thành điều quen thuộc, đâu cũng thế, cũng đã là nhàm chán, trì trệ, kể từ lúc trái tim tôi biết tự xẻ làm hai mảnh, một cho quê nhà và một cho em; giống như ánh nhìn nhảy từ canvas này sang canvas khác, thấy không có thay đổi, cũng màu sắc đó, nét vẽ đó, đến một lúc chợt cảm thấy nó nghèo nàn, ngày một vẫn đứng y chỗ cũ, không đổi mới được, bất lực;
cũng có lúc, bỗng dưng con đường cũ, gót giày cũ trở về nằm trong đêm, trong ngày; không gợi ý, không nhắc nhở, chẳng hối thúc; thản nhiên nằm trong đó và đương nhiên là tình cờ nên đã không kéo ngày tháng theo về, nên khó mà biết được ở khoảng nào trong đời sống, ở đoạn đường của hành trình đã qua; chỉ biết là tựa như một người thân, người bạn lâu ngày chợt ghé thăm mình, rồi bỏ đi; không từ chối được, không đóng cửa được, không có cửa để đóng, không trò chuyện được để từ chối; chuyện đó có xảy ra cho em không? đó cũng là điều tôi muốn hỏi ý em! cũng vì hai điều đó mà tôi đã không quyết định được là tiếp tục, hay bỏ cuộc! nếu tiếp tục, thì tôi phải quay lưng lại với quá khứ, cách biệt hẳn với quá khứ, mà quá khứ thì lại không có cánh cửa, để đóng lại, kín hẳn; và, nếu bỏ cuộc thì tôi phải có một nơi chốn để bỏ đi, ẩn náu, nhưng mọi nơi thì lại giống nhau như đúc, không khác biệt chút nào, cũng đều có thời gian cường độ màu sắc như nhau, thì bỏ đi cũng như ở lại, mà ở lại thì phải chạm mặt với quá khứ, ...!
có một điều tôi muốn nói với em là, khi tôi bắt đầu viết cho em thì tôi đang muốn tiếp tục, khi tôi viết xong rồi thì tôi lại muốn bỏ cuộc; kể cả bỏ cuộc trong điều tôi muốn diễn đạt!
chạm mặt cùng tháng ngày tàn, lụn đối diện với quá khứ vô cùng ở giữa biên giới của mưa, nắng em thấy những nghi hoặc, ngập ngừng?
bạn em lenghihoac
|