Vừa rồi, sau khi ở Bênh viện tâm thần về, VH cùng em của AB đi thăm mộ Bé Tuyết vì VH không nhớ đường đi. Con đường vẫn như xưa, trời mưa thì lầy lội, trời nắng thì bụi mịt mùng!!!! Khi VH đến nhà , chị Nhung đi bán, người hàng xóm nhớ mặt VH nên gọi điện thoại nhắn chị về, và mở cửa cho VH cùng T. vào trong.
Bàn thờ của Tuyết ngay trước phòng khách, chiếc thánh giá trên cao, và khung hình của em ngây thơ như ngày nào ngay chính giữa, chung quanh là những vật kỷ niệm của em được gói gọn gàng trong bao nylong cho sạch sẽ, chứng tỏ trong lòng người mẹ nấy, niềm thương nhớ đứa con bạc phước vẫn còn như mới ngày nào.... Con búp bế và con gấu nhồi bông lớn của mình tặng năm ngoái ở 2 bên, nhìn bàn thờ của em, vẫn như còn thấy nụ cười gượng gạo, và ngay cả néty nhăn nhó của em khi cơn đau chợt đến. VH thắp cho em 3 cây nhang, thầm van vái em luôn tươi vui dưới chân Thiên chúa.
Chị Nhung về đến, thấy trời đã chiều, VH nhờ chị đưa đường lên thăm mộ Tuyết. Con đường đi tắt khoảng 20 phút, vào sâu trong xóm đạo. Đến nhà ông bà ngoại của em để gởi xe, chúng tôi cùng đi bộ đến nghĩa trang cách đo không xa.
Mua thêm bó nhang để thắp cho em, và những người hàng xóm im lặng, nhìn tấm hình em lung linh qua làn khói, thấy lòng mình nặng trĩu.
Đến nhà thăm ông bà ngoại em, Ông bỏ cho xem dĩa phim hôm......(bên công giáo dùng tiếng gì đó mà VH quên rồi). cuốn phim mở đầu bằng những câu hát, đại ý là: "Lá vàng còn ở trên cây, Lá xanh rụng xuống......(lại quên nữa, cái bộ nhớ của tui lúc nầy coi bộ phải làm lại quá). Nhìn ông ngoại em, lụm khụm đi thắp nhang cho con cháu chưa bước qua tuổi trưởng thành đã nằm im dưới mộ, nước mắt tui lại rơi!
Trước khi ra về, có tặng chị Nhung ít tiền để phụ chị cho ngày giáp năm em khoảng 2 tháng nữa, chúng tôi ra về, mặt trời đã lặn từ lâu...