Rank: Advanced Member
Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 1,407 Points: 48 Location: California, Santa An a Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
|
Lang thang Về đến VN trời đã sắp chuyển sang một ngày khác. Bắt đầu chuyến đi là một buổi sáng lành lạnh ở Cali, khi ra khỏi máy bay là cái nóng hừng hực của Sàigòn. Tôi bừng tỉnh ngủ với những thủ tục thường lệ, bực bội vì những điều không đáng có, mong cho xong để mau chóng gặp lại những ngươì thân yêu! Sài gòn về khuya vắng lặng, nhưng những quán ăn khuya vẫn đông đảo khách. Trên mãnh đất quê hương nầy có những điều mà mọi người đều cảm thấy tức tối nhưng cũng chẵng làm gì được, để rồi phải chấp nhận cảnh bóc lột một cách vô lý. Ví dụ như chúng tôi sau khi rời phi trường, rủ nhau đi ăn khuya trước khi về nhà, Đến một quán ăn khuya được gọi là Saigon square, nơi nầy rộng rãi, thỏai mái và mát mẻ. Chúng tôi sáu người ngồi ăn trong sân quán và đậu xe ngay kế bên. Ăn uống, trò chuyện và đến khi ra về, bị chặt 20.000$ tiền gởi xe. {ngày hôm sau tôi mới biết, xe của bạn tôi chỉ trả có $10.000 vì bạn tôi quen thuộc với nơi đó hơn) Thiệt là tức cười, nơi đâu xe ngay trong sân quán và chỉ cách chổ chúng tôi ngồi khỏang 3m, vậy mà vẫn bị lấy tiền gởi xe, mặc dầu chẳng thấy ai trông xe gì cả, chỉ là khi mình sắp sửa ra về, có người lại tính tiền gởi xe, vậy thôi! Tôi yêu quê hương tôi vì nơi đó tôi còn cha mẹ, chị em, còn những người thân yêu, còn bạn bè và nơi đây có những điều làm cho tôi cảm nhận được tình người. Những tháng năm sống xứ người, làm việc một cách máy móc, cuộc sống theo vòng xoay của kim đồng hồ với một thời khóa biểu cứ tuần tự tiếp diễn; nó nhàm chán làm sao ấy!!! Về đây, để mỗi buổi sáng nằm trên giường nghe tiếng chó sủa, tiếng rao hàng; để hít thở cái không khí trong lành của buổi sáng trời thật trong trên bãi biển, để ăn những món tươi ngon của quê hương. Nhưng ở đây nhiều lúc tôi cũng bị ngột ngạt với những luật rừng, với những cách làm ăn chụp giựt và với những trăn trở cho những cảnh đời hòan tòan trái ngược nhau. Tại đây, có những tòa nhà cao ngất, có những nơi ăn chơi xa xỉ; nhưng cũng không xa gì mấy, lại có nhiều căn nhà ọp ẹp trong những xóm nghèo lầy lội, với những đứa con nít đang trong lứa tuổi thơ ngây lại phải bươn chải kiếm miếng sống hàng ngày. Quê hương tôi đó; nó như cái gì ràng buộc tôi thật chặt chẻ, ở thì không thỏai mái mà đi thì lại nhớ nhung.
|