Rank: Advanced Member
Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 1,407 Points: 48 Location: California, Santa An a Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
|
Ngày mai là lễ mẹ ( bên Mỹ), hôm nay VH cùng các bạn đi dự đám cưới con của một người bạn thân từ lúc còn đi học. Bạn của VH là một người đàn bà đáng tội nghiệp; 30 năm qua, 1 mẹ 1 con đùm bọc lẫn nhau; bây giờ đã đến lúc NQ sẽ là một cái bóng cô đơn trong suốt quãng đời còn lại. 30 năm qua, cái ngày mà một số người rời bỏ đất nước ra đi, và cũng có một số người vui mừng cho cái mà người ta cho rằng thống nhất đất nước, thì đó cũng là ngày NQ bắt đầu bước vào cuộc đời đầy gian truân của mình. Vì tình yêu, mang trong lòng đứa con không được nhìn nhận, người bạn tôi vật vã với đời để nuôi con khôn lớn, vừa làm mẹ, vừa làm cha. Nhìn con chập chững từng bước một cho đến khi con chưa kịp đứng vững trên đời thì người mẹ lại mang vào người chứng bịnh nan y. NQ lại là một người coi trọng thể diện, dấu hết bạn bè căn bệnh của mình dầu rằng việc làm không còn như xưa, tiền bạc trong nhà cạn dần theo những toa thuốc, theo những lần xạ trị. NQ vẫn ráng lo cho làm cho con nỡ mặt nỡ mày. 7 giờ sáng, đàng trai sẽ có mặt để rước dâu. một nhóm bạn học ngày xưa đã có mặt từ lúc 6.30 sáng. Thật là xui, tối qua nhà bị cúp điên ngủ không được, sáng sớm 5,30 đã dậy để sữa soạn. Trang điểm trong ánh sáng đèn cầy, tự mình cũng không biết mình sẽ ra sao. Cũng may, chúng tôi không bị trể! NQ vẫn một mình sắp xếp mọi thứ, nhưng cũng như bình thường, mọi việc vẫn đâu vào đó. Đúng giờ, đàng trai đến, những nghi lể diễn ra.... Xong lễ tại nhà gái, chúng tôi ra xe để đưa dâu đến nhà trai. Mới hơn 8 giờ sáng mà trời đã nóng như thiêu như đốt. Ăn vội miếng bánh patechaud và cốc nước trà nóng, mồ hôi tuôn ra như chưa bao giờ có dịp....
|