Buổi Sáng Với Nhà Thơ Nnguong
Tôi chưa từng có ý viết về một nhà thơ, hay nói đúng hơn là tôi không dám. Đã là nhà thơ thì tôi nghĩ họ cao hơn tôi mấy bậc, nói về tài năng và cả về tuổi tác. Thế mà hôm nay tôi lại có ý định viết về một nhà thơ rất mới. Mới, vì anh vừa in xong tập thơ thứ hai chứ không phải là anh mới làm thơ (tập thơ thứ nhất anh cũng vừa xuất bản cách đây không lâu). Nếu ai đã từng sinh hoạt trên các diễn đàn hẳn sẽ không xa lạ gì với thơ Nnguong; đó cũng là nơi mà tôi tình cờ được quen biết anh!
Khi tôi bảo tôi có ý định viết về anh, anh bảo "Viết đi, anh có gì để... mất đâu mà sợ!". Tôi cười "Anh không có gì để mất nhưng nếu có người sợ mất anh thì sao?" (ý tôi muốn nói một khi tôi đã "quảng cáo" anh rồi, anh sẽ trở nên "sáng giá" hơn, anh em tôi vẫn hay đùa như thế!). Thế là tôi quyết định viết, để xem giữa tôi và anh ai là người có... lá gan chuột nhắt.
Cuộc nói chuyện sáng nay của anh em tôi chẳng có gì khác hơn những bài thơ và những người thích thơ. Cũng có đôi khi anh thố lộ với tôi về công việc, về cuộc sống hiện tại. Ở anh, tôi học được cách điềm tĩnh đối với những tình huống khó khăn và phong cách yêu thơ. Vâng, anh yêu thơ hơn tất cả mọi thứ trên đời. Nhiều khi tôi nghĩ nếu đem sắp xếp theo thứ tự những sở thích của anh từ trên xuống thì thơ đứng đầu, sau thơ là... bia, và sau bia là... những thứ khác (có lẽ những người bạn gái, những hồng nhan tri kỷ của anh đang nhíu mày khó chịu khi "bị" tôi đem xếp sau... thơ và bia, nhưng chính vì trong thơ anh Nnguong luôn... bàng bạc hình bóng của họ, họ đã hiển nhiên được xếp vào ngôi vị thứ nhất).
Thơ anh Nnguong có phong cách riêng và đặc biệt. Tôi nghĩ người ta khó có thể lầm lẫn thơ anh với thơ một người nào khác, hay ngược lại một người nào khác rất khó có thể làm thơ giống anh. Thơ anh, đa số là buồn, là... khắc khỏai; buồn và khắc khỏai vì một vận mệnh chung của đất nước, buồn và khắc khỏai vì số phận nhỏ nhoi của con người giữa thời cuộc, buồn và khắc khỏai vì những mối tình thật đẹp nhưng không thành. Nói thế không có nghĩa thơ anh luôn là một... màu xám ảm đạm, người đọc cũng sẽ thường xuyên bắt gặp những mới mẽ, những lãng mạn, những trữ tình rất thú vị từ anh qua một số bài thơ. Đã trải qua bao nhiêu năm cuộc đời, tình yêu đối với anh Nnguong vẫn nồng nàn tha thiết như những ngày của tuổi hai mươi, của những ngày mới bước chân vào lính...
Thấy anh hôm nay vui, tôi đùa:
- Đáng lẽ Chùm phải kêu anh là chú mới phải, nhưng ngày xưa không biết, lỡ kêu anh rồi, bây giờ anh muốn sao, làm "anh" hay làm "chú"?
Anh cười:
- Muộn rồi!
- Hở, sao lại muộn? Bộ bây giờ anh còn... già hơn cả "chú" nữa hở?
- Nếu như lúc ban đầu, Chùm gọi anh là chú, anh sẽ làm bài thơ hay hơn cả bài "Đừng Gọi Anh Bằng Chú" của thiên hạ nữa.
Tôi bật cười hihi, hỏi:
- Nói thật đi, vậy chứ anh thật sự mấy tuổi?
- 60.
- Vậy Chùm phải gọi bằng... bác rồi, chứ chú gì nữa mà chú (sự thật tuổi anh còn cách con số 60 đó một khoảng khá xa)!
- Thôi cô muốn gọi gì thì gọi, gọi bằng ông cũng được.
Tôi lại cười, trong lòng tự hỏi "Ừ nhỉ, không biết có nên thay đổi cách xưng hô, gọi anh bằng chú để cảm thấy mình trẻ ra một chút, mặc dù cách gọi đó có làm anh... già thêm một chút!". Dù gọi chú hay anh, với tôi, anh Nnguong vẫn là một người "bạn lớn", không gần mà cũng chẳng xa, không gần vì anh ở tận bên Georgia, còn chẳng xa vì ngày xưa anh cũng là dân của xứ sở cao bồi, cỡi ngựa, bắn súng.
Thế đấy, cuối cùng tôi đã viết về anh, dù những dòng chữ tôi viết không đầy đủ và còn nhiều thiếu xót, và những dòng chữ này thay cho những lời chúc mừng của tôi dành cho anh khi được biết anh đang phát hành tập thơ thứ hai, mong rằng sau tập thơ thứ hai là tập thơ thứ ba, thứ tư và những tập thơ kế tiếp, bởi, anh đã từng nói "Đối với anh, trên là trời, dưới là đất, ở giữa là thơ".
Tôi xin mạn phép anh đăng lại hai bài thơ - một buồn và một (hơi) vui - của anh trong bài viết này!
thấm ướt ngày đi
thấm chút nước lên miếng giẻ, lau lại đôi giày cũ
sao bụi phong trần vẫn không phai
mai tôi đi, chỉ có lũ mây xám kéo về đưa tiễn
mưa bão hồn tôi, hay mưa tự đất trời
thấm ướt ngón tay, giở lại từng trang truyện cổ
huyền thoại ngày xưa bỗng sáng ngời
mai tôi đi, trang truyện nào là trang cuối
câu chuyện tình tự đầy vương vấn, hay tại tôi bồi hồi
thấm ướt kỷ niệm, nhìn lại chân dung em ngày trước
năm, tháng hao mòn với niềm vui
mai tôi đi, một lần nữa lại xuôi, ngược
kỷ niệm ngày xưa, thôi, mình thử chia đôi
thấm ướt lá thư, nhớ, đừng dầm trong ấy
kẻo tình ngày xưa ướt đẫm hồn
mai tôi đi, đôi mắt có trông vời thương hại
cũng đừng để hạt bụi chui vào xốn mắt ngoan
thấm ướt những ngày mưa, chớ nên lang thang góc phố
kẻo ướt sợi tóc, ướt vai hiền
mai tôi đi, chẳng còn ai đứng chờ nơi đó
đợi em về, ướt chung một mái hiên
thấm ướt cuối tuần, thôi đừng ra quán cũ
vì quán hẹn ngày xưa, tôi sẽ chẳng còn ngồi
mai tôi đi, khói buồn chẳng còn lẩn quẩn
quanh ly cà phê, đắng ngậm ngùi
thấm ướt tháng ngày, thấy lời thơ tội nghiệp
nằm dại khờ, cạnh tình tự ngu ngơ
mai tôi đi, hồn có còn mong mỏi
biết khi nào, em ghé lại dệt tiếp giùm sợi tơ
thấm ướt góc hiên nhà, mưa, bỗng dưng nhớ nhỏ
mưa dội lên tôi, ẩm mục cả hồn
mai tôi đi, những ngày mưa chắc sẽ là những ngày nắng
phố phường như em, sẽ mọng nắng hơn
thấm ướt giùm tôi, ngày đi, tôi còn gì đâu, nhỏ
thủa yêu em cũng lại lầm lũi giạt, trôi
vai tật nguyền, chẳng vác nổi thương, nhớ
nên suốt đời, tình tự bạc như vôi
thấm ướt hôm nay, chắc ân hận suốt kiếp
bởi vì tôi, vốn chỉ có một con đường
những lúc buồn, nhìn sao trời sẽ thấy
đường tôi đi, buồn hơn cả một con đường
thấm ướt ngày đi, nghe buồn thêm đó, nhỏ
bởi vì, tôi biết, chắc chắn sẽ nhớ em nhiều
mai tôi đi, chung rượu tràn nỗi nhớ
sẽ theo tôi, ngầy ngật suốt quạnh hiu
thấm ướt ngày đi trên đôi giày cũ
năm tháng phiêu du chẳng phôi phai
mai tôi đi, mong người đừng khóc nuối
tiếc những ngày xưa, mà ủ rũ đôi vai
12/05/03
(trích "riêng hồn tôi hạn hẹp một tình yêu")
Nnguong
si tình
theo em xuống phố một lần
(phố phường làm chứng trăm lần theo em)
theo em xuống phố ngày, đêm
đêm, ngày hoạnh họe sao theo em hoài
theo em xuống phố trưa mai *
thời gian hậm hực (cổ dài như cây!)
theo em xuống phố trưa nay
về nhà dựa cột, loay hoay thở dài
theo em miết, mặt cũng chai
gù lưng hạnh phúc, (nhưng) khòm vai ưu phiền.
theo em xuống phố muôn niên
thằng bạn quát khẽ: “có điên không, mày!”
Nnguong
_________________
081105
Trần Tường Vi