Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

vụn vặt hàng ngày
TiVi
#1 Posted : Sunday, April 3, 2005 4:00:00 PM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Tuổi mười lăm, mười sáu, tôi đã bắt đầu... tập làm thơ tình mặc dù lúc đó tôi chỉ mới... thích chứ chưa thể nói là yêu ai. Dĩ nhiên thơ hồi đó là thơ cóc con (nhưng tôi cũng tạm gọi nó là... thơ tình cho oai và khỏi tủi thân một chút) còn bây giờ là thơ con cóc. Vậy thơ con cóc khác thơ cóc con của tôi hồi đó ở chỗ nào bởi vì... nhìn chung cả hai đều thuộc dòng dõi... cóc?

Khác chứ, khác nhiều lắm nhưng tôi chỉ nói đến cái khác trong... ngôn ngữ tôi dùng. Ngày xưa, tôi vốn rất... cử kiêng những từ có ý nghĩa không tốt không vui như biệt ly, chết, bia, mộ... v.v... nhiều và nhiều lắm, có bao nhiêu là chữ mà tôi vốn nghĩ mình sẽ không bao giờ đưa vào thơ hay vào những bài viết lăng nhăng của mình. Vì sao? Vì lúc đó, tôi mới chỉ là con bé mười lăm, mười sáu tuổi còn thiết tha yêu đời. Tôi cũng không va chạm nhiều với chuyện sinh ly hay tử biệt của những người thân. Ra đường nếu gặp đám ma, ngòai một chút lòng thương cảm vu vơ, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Ông ngọai mất lúc mẹ tôi chưa lấy chồng, lúc đó chưa có tôi thì làm sao tôi biết buồn. Tôi chỉ xem ngày giỗ ông hàng năm là những ngày hội còn vui hơn cả tết nữa vì khi đó các cậu, dì và các anh chị em họ đều kéo về đông đủ, chật ních căn nhà của ngọai. Tiếng trò chuyện, tiếng cười không lúc nào ngớt... ngọai trừ lúc bà ngọai tôi đốt nhang trên bàn thờ ông và... khóc nhắc nhở về những kỷ niệm xưa, thuở ông bà còn hàn vi nhưng rất mực yêu thương nhau. Tôi nghe và thích thú như nghe chuyện... cổ tích vì theo cảm nhận của tôi, mối tình của ông bà đẹp quá, khác gì đâu những trang cổ tích nè. Còn ông nội tôi mất lúc tôi mới học lớp ba, con bé tám tuổi dĩ nhiên là biết... khóc nhưng không hẳn là buồn lắm vì tôi không gần gũi ông nội nhiều nên cũng ít có lòng quyến luyến. Tôi chỉ biết khi ông chết là mình phải... buồn phải khóc thôi vì... mẹ tôi bật khóc khi giở mảnh khăn phủ mặt của ông ra... Hình ảnh đó đến bây giờ tôi vẫn nhớ... Mà bây giờ nhớ lại, sao tôi cảm thấy buồn hơn lúc đó cũng không biết... Có lẽ tôi buồn vì cảm thấy mình thiệt thòi không có được sự âu yếm, dỗ dành của ông... Tôi không hình dung được cụ thể tình thương của người ông đối với người cháu ra làm sao cả. Đó không gọi là thiệt thòi chứ phải gọi là gì?

Rồi trôi theo tuổi đời, tôi trở thành... người lớn để thực sự va chạm với những cảnh tử biệt sinh ly của người thân và ngay của chính bản thân mình. Đó là ngày tôi rời khỏi VN, ai cũng khóc. Người đi đã buồn, người ở lại còn... buồn hơn. Nhất là lúc đó bà ngọai, bà ngọai tôi đã tám mươi mấy tuổi... Tôi cũng như ba mẹ anh chị tôi, còn chưa biết bên kia nửa vòng trái đất ra thế nào thì làm sao dám hứa hẹn chắc chắn một ngày về... Nhìn hai bà lụm cụm đưa tiễn cháu con mặc dù miệng nói là... vui (vì chúng tôi sẽ tìm được một tương lại sáng sủa hơn) nhưng nước mắt lưng tròng hỏi ai cầm lòng cho được. Còn nữa, tôi chưa có bồ nên cũng đở, chứ anh và chị tôi khóc chia tay bồ đến... ướt cả... đoạn đường đi luôn. Đó là niềm đau của... sinh ly!

Những năm tháng sau đó không lâu, tôi lần hồi chịu hai cái tang của bà nội và bà ngọai. Đến bấy giờ tôi lại thấm thía niềm đau trong tử biệt mà không được một lần cuối cùng nhìn thấy người nằm xuống. Chẳng biết có phải vì nhớ thương ngọai và nội quá mà không lâu sau ngày hai bà mất, tôi đã lần lượt nằm chiêm bao thấy hai người. Trong cơn chiêm bao, tôi vẫn tỉnh táo biết rằng... hai người về thăm tôi chỉ bằng... linh hồn nhẹ như gió như mây mà thôi... chứ không phải bằng thể xác phàm tục nữa...

Cũng may "con đường tình ta đi" của tôi không có nhiều ghềnh thác và cho đến nay vẫn có thể nói là... khá ấm êm hạnh phúc, nhưng sao tôi vẫn cứ... thích viết thơ buồn. Mà càng viết, tôi thấy ngôn ngữ của mình... xa lạ, kỳ cục... có nghĩa là tôi dám dùng những từ ngữ nghe rờn rợn như chết, bia, mộ, huyệt... (mà tôi đã kể ở trên). Có thể nhìn ra thế giới xung quanh mỗi ngày đều có chết chóc, bịnh hoạn, bất an nên tôi đã... chai lì với những từ ngữ mà tôi vốn từng kiêng cữ. Tự nhiên, tôi thấy nỗi đau của một người không thấm thía gì với nỗi đau của cả một nhân lọai trong những tháng ngày gần đây từ sau biến cố 911, chiến tranh Iraq, rồi tới sóng thần... v.v... Nhiều người bảo sắp đến ngày... tận thế nên mới xảy ra nhiều biến cố đến như vậy. Với tôi, chuyện... tận thế ấy thật mơ hồ, nhưng nhìn vào những nỗi đau mà nhân lọai xung quanh đang gánh chịu tôi thật... chẳng thấy dễ chịu chút nào cả... Lắm khi nhìn thấy sự hồn nhiên vui vẻ của những đứa trẻ nhỏ tôi lại ao ước được trở về thuở đó của tôi, nhưng rồi tôi lại nghĩ vốn đã sinh ra làm con người thì ai cũng phải đi qua từng chặng đường ấy với những điều gọi là... tử biệt, sinh ly... trước hay sau cũng vậy, có khác gì nhau...

Thử hỏi, trăm năm của một đời người tôi thường nghe người ta than vui ít, buồn nhiều rồi còn bệnh hoạn đủ thứ nữa, làm sao mỗi dòng chữ tôi viết đều là những lời vui dù tôi biết rằng ai chẳng mong tìm thấy niềm vui và xa lánh nỗi buồn...

Xin một lần được khóc
Rửa sạch dấu bụi trần
Trăm năm, ngày bạc tóc
Còn nơi nào dung thân?

Hy vọng mỗi người chúng ta đều có một "nơi ấy bình yên" để tìm về... dung thân.
Tonka
#2 Posted : Monday, April 4, 2005 4:09:43 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Chào TiVi Smile
Tonka vào đọc ké, thấy TV viết hay quá Approve, rất đúng với những suy nghĩ của tk. Bây giờ ở tuổi bắt đầu đi xuống dốc, nhìn lại cuộc đời đã đi qua những năm hăm mấy rồi băm mấy bốn mấy, tự thấy mình đã có quá nhiều thay đổi trong cách suy nghĩ về tất cả mọi việc xung quanh.
Khi còn ít tuổi bị cha mẹ la rầy "Sau này lớn lên, chúng mầy có con thì sẽ hiểu." À thì ra là thế, bây giờ đang đi qua con đường mà cha mẹ đã và đang đi đó, tk đã hiểu nhưng lúc bị la rầy thì nhất định bướng bỉnh cãi cho được. Tonka cũng đã ... lớn rồi WinkTongue
TiVi
#3 Posted : Tuesday, April 5, 2005 4:23:24 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Chào chị tonka, TiVi cám ơn chị đã ghé qua đọc "vụn vặt" của TiVi và cũng... chúc mừng chị... đã lớn, chị nhé... hì hì...

oOo

Người bạn mới ở DT gởi cho tôi mấy cái links nghe nhạc Trịnh, thế là tôi gần như... trúng mánh, vì từ lâu tôi vẫn thích nhạc của ông lắm (không hẳn là bài nào tôi cũng thích, nhưng đại đa số rất hay và rất sâu sắc). Có nhiều người không thích ông rồi... gần như dị ứng luôn với nhạc của ông. Cũng có thể những gì ông viết không... hạp gu với họ. Tôi thích nhạc ông cũng một phần vì những lời nhạc dường như có chất thơ, cứ cuốn hút tôi phải lắng nghe thật kỹ để hiểu ý ông muốn nói gì, mà có nhiều bài, tôi nghe vẫn không hiểu cơ, và dĩ nhiên đó là những bài tôi... không thích.

Hồi ông mới mất, trên một tờ báo địa phương nơi tôi ở, người ta vinh danh ông như một... thiên tài. Anh tôi không đồng ý như vậy vì theo anh, thiên tài phải là một người làm cái gì đó... to lớn lắm, có thể đánh động đến cả... năm châu toàn cầu... Anh tôi cho rằng cái ông nhà báo đó nói cho... quá đáng, anh công nhận TCS là người có tài nhưng không hẳn là thiên tài. Với tôi thì... ai có tài cũng là... thiên tài cả, bởi vì Trời có cho con người mới có được, mà Trời cho thì là thiên tài chứ còn gì?!

Ba tôi thích nghe nhạc Trịnh nhưng phải qua tiếng hát Khánh Ly, thi thoảng là Lệ Thu. Tôi cũng đồng ý với ba tôi là Khánh Ly với Lệ Thu hát nhạc Trịnh rất hay, nhưng cũng có những tiếng hát trẻ hát nhạc ông hay lắm... và nếu tôi là ca sĩ, chắc gì tôi lại không hát nhạc ông hay hơn Khánh Ly và Lệ Thu, chỉ tại tôi... không phải ca sĩ thôi chứ bộ... Đừng ai cười tôi, để cho tôi... mơ mộng một chút mà... Ba tôi thích nhạc Trịnh nhưng không thích... Trịnh vì theo một quan điểm chính chị, chính em nào đó. Tôi cũng ngầm hiểu nhiều người không... công nhận Trịnh cũng là theo quan điểm này. Thế gian chín người mười ý, ngay cả tôi là một người bé tẹo teo như cây cỏ, cọng rau mà cũng còn có... khối người không thích, nói gì đến một người đã nổi tiếng là... thiên tài!

Đầu óc tôi thì... đơn giản hơn, tôi... yêu nước nhưng không muốn dính dáng tới chính chị, chính em gì hết. Tôi yêu nước qua đời sống thanh bình với trăng thanh gió mát. Tôi yêu nước qua tuổi thơ ngọt ngào nơi quê mẹ... Cũng có thể vì vậy mà tôi yêu nhạc Trịnh, regardless ông là một người... quốc gia hay... không phải. Ùm, đã nói là không dính dáng tới chính chị, chính em mà lị...

Nhớ hồi đi thi vô quốc tịch, người ta bảo tôi phải đưa tay lên thề là nếu có... chiến tranh giữa Mỹ và Việt Nam tôi sẽ... cầm súng (vác còn không nổi nữa huống gì... cầm) để... bảo vệ nước Mỹ. Câu này ai mà say no, thì kể như... thi rớt là cái chắc. Vậy, tôi... có phản bội tổ quốc Việt Nam của tôi không?!

Nhiều khi tôi cứ suy nghĩ lung tung lang tang như thế đấy, thiệt tình... tôi còn chán cả tôi nữa là...
TiVi
#4 Posted : Tuesday, April 12, 2005 5:22:54 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Buổi sáng gội đầu, xong tự kéo tóc mình đưa lên... mũi ngửi, mình thấy thơm chi lạ (là xà bông thơm chứ không phải mèo khen mèo dài đuôi đâu á, có chăng là mình... quảng cáo dùm hãng xà bông thôi) và thích ghê. Tóc dài, gội cực một chút, chải cực một chút, sấy cực một chút nhưng mà nó có cái thú vị riêng. Chẳng hạn như hôm nào mình buồn ngủ, cứ để cho tóc xù xụ che kín nửa mặt, làm người ta ngỡ mình là người thùy mị, thích... thẹn thùng, chứ đâu ai biết mình đang cố tình che... hai con mắt đang... híp lại đằng sau mái tóc... Rồi hôm nào thấy nắng đẹp quá thì cột cao lên theo kiểu đuôi gà, nhí nhảnh, giả bộ như mình... mới lớn... Ừ thì... chẳng cần ai nhìn mình đâu, mình nhìn mình, mình thích là được rồi. Người ta chẳng nói "mình không thương được mình thì người khác làm sao thương... nổi mình" đó sao.

Hôm qua đi qua quãng đường mình đã từng qua, nhìn những cảnh vật mình đã từng nhìn. Thời gian thấm thóat, nhưng chỉ mới có mấy năm cũng chẳng đủ để... vật đổi sao dời. Cho nên, mình vẫn bắt gặp lại từng nét quen thân...

Mùa này đất trời đẹp quá, định viết một bài để... ngợi ca thành phố lắm nắng nhiều... cây này mà còn chưa biết phải bắt đầu thế nào nữa, cũng tại mình đang... bận, bận đủ thứ, bận ngay trong cả... ý nghĩ nữa kìa, bởi vì nghĩ nhiều quá nên chưa có... thì giờ để làm gì là vậy đó!

Vẫn với cái câu "vạn sự khởi đầu nan, vạn nan bắt đầu nản" để tự cho mình... từ chối, thóai thác những công việc mà mình không thích. Buổi chiều ở tòa soạn, đấu láo với ông chủ trẻ măng đến cả hơn hai tiếng đồng hồ. Mùa hè mặt trời thường quên đi ngủ vậy mà khi mình về nhà trời đã tối mịt...

Mẹ gọi, nhắc mình ăn cơm trưa kẻo không... đau bao tử, mới chực nhớ ra... "Ừ, mình đang đói", nhìn đồng hồ đã hơn ba giờ chiều rồi còn gì?...
TiVi
#5 Posted : Wednesday, June 1, 2005 10:34:49 PM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Mãi mê chạy theo những... vụn vặt của cuộc sống bên ngòai, tôi dường như quên hẳn chút... vụn vặt nơi đây cho riêng mình. Ừ thế, từ nay sẽ chẳng còn những thời khắc nhàn rỗi, vô tư, muốn... làm gì thì làm.

Chớp mắt, mới đó mà tháng Sáu. Khi tôi cảm nhận được thời gian qua nhanh quá, cũng có nghĩa là tôi... sắp già, đang chạy nước rút với thời gian. Phải chi tôi được... trẻ lại 10 năm. Tất cả không hẹn mà gặp như một... ngẫu nhiên, đúng mười năm trước, tôi bước những bước chân đầu tiên vào college, mười năm sau, tôi cũng bắt đầu trở lại college sau những tháng ngày dài... vắng bóng. Lại bài vở, lại research, lại... thèm một chút ngủ nướng, một chút thảnh thơi vào cuối tuần.

Mười năm chưa đủ làm cho vật đổi sao dời, nhưng đối với tôi, đối với trăm năm ngắn ngủi của đời người, nó đã có bao nhiêu là đổi thay, tốt có, xấu có, nhưng chắc... xấu nhiều hơn tốt. Nói thế không có nghĩa là bi quan mà là một thực tế: già hơn thì phải... xấu hơn chứ còn gì (giả chăng có đi mỹ viện tân trang lại thì cũng dễ gì tìm được cái son trẻ của tuổi đôi mươi! Tongue). Còn nữa, tâm hồn tôi cũng chẳng còn như xưa, tôi cảm thấy mình... điềm đạm hơn trước những cái mất và còn, trước những... được và không được. Cách đối xử với mọi người cũng vì thế mà khác đi. Ngày xưa, háo thắng và nông nỗi, tôi muốn "nhận" nhiều hơn muốn "cho", còn bây giờ thì ngược lại, tôi tìm được niềm vui trong những san sẻ, cảm thông và cái ý nghĩa "làm cho", "làm vì" người khác. Dường như tôi cũng bắt đầu học được cách... tha thứ cho... mình và cho người một cách dễ dàng hơn, hay có thể đứng trước những phù du mất còn, ngắn ngủi của kiếp người, tôi không còn xem mọi việc quá... quan trọng nữa, miễn sao tâm hồn mình được thanh thản, tâm hồn người được bình an đã là mãn nguyện.

Vậy thì tôi có phấn đấu cho cuộc sống hiện tại không hay cứ... buông trôi thả nổi nó, ra sao thì ra? Có chứ, đó là lý do tại sao tôi trở lại college mặc dù tôi không biết mình có... thành công không và còn phải cố gắng rất nhiều. Tôi tâm niệm một điều, kiến thức thu thập được không bao giờ uổng phí cả, nói theo kiểu... bình dân là "Không bổ bề dọc cũng bổ bề ngang". Và nếu tôi không tìm được sự thành công đánh giá qua bằng cấp, tôi cũng cảm thấy mình có thêm vốn liếng để... thành nhân. Tôi còn... tham lam hơn thế. Tôi nghĩ đến những đứa con của mình sau này; tôi sẽ kể cho chúng nghe về hành trình... gian nan của mẹ chúng; sẽ nói với chúng về những công việc tôi đã từng làm và tôi mường tượng ra những ánh mắt trẻ thơ đang chăm chú nhìn tôi, lắng nghe tôi nói, thỉnh thoảng lại trầm trồ "Wow, má mi cực quá... " hay "má mi... giỏi quá..."

Tối qua tôi gọi điện thọai cho cô bạn cũ ngày xưa học chung trường nhưng khác ngành, chơi với nhau rất thân, có khi còn thân hơn cả chị em nữa. Nhỏ nhỏ hơn tôi 2 tuổi và gọi tôi bằng chị mặc dù tôi chưa bao giờ xưng chị với nhỏ, ngày xưa tôi rất ngại làm... chị người ta (vì tôi là con út trong gia đình nên không quen cách xưng hô như thế, bây giờ thì khác rồi, tôi chẳng những làm chị, mà còn làm cả... cô và dì, thêm vài năm sau, chắc còn lên tới chức... bác rồi... bà). Tôi rủ nhỏ đi học lại cho có bạn và vì ngành tôi học hiện giờ (đối với tôi rất mới mẻ, không liên quan gì tới ngành tôi đã học trước đây) là ngành nhỏ học lúc trước nhưng sau khi lấy được bằng Bio và Bio-Chem nhỏ không may mắn được nhận vào trường chuyển tiếp nên... đành đem hai cái bằng đó về... gối đầu nằm mặc dù GPA của nhỏ khá cao. Nhỏ bảo "Để em suy nghĩ lại đã, bây giờ em còn phải đi làm để support family nữa!" làm tôi khá ngạc nhiên vì ngày xưa đi học bọn tôi có... family support và không bao giờ lo lắng về vấn đề tiền bạc. Trong khoảnh khắc, tôi quên... khoảng thời gian dài là đã... mười năm rồi. Ba nhỏ không đi làm; má nhỏ thất nghiệp hơn bốn năm. "Giàu út ăn, khó út chịu" nên bây giờ gánh nặng gia đình đặt lên vai nhỏ. Cũng vì vậy mà mãi đến bây giờ nhỏ cũng chưa lấy chồng mặc dù đã ở vào tuổi ba mươi...

Cuộc đời tôi kể ra cũng thật may mắn về đường... bạn bè. Ở mỗi giai đoạn, tôi đều có một hay hai cô bạn rất thân. Có điều tôi... hơi bội bạc một chút, hể lâu quá không gặp là tôi... để cho những cô bạn đó "biến mất tiêu" mặc dù trong lòng tôi những kỷ niệm về họ và tình cảm của tôi đối với họ vẫn còn mãi đấy. Biết làm sao hơn, đành đổ thừa cho cuộc sống quá bận rộn khiến con người trở nên... hời hợt vô tình. Ngay cả bây giờ cũng vậy, nhỏ Ti kiếm tôi khó gặp, mỗi lần gặp là nhỏ la toáng lên "Bộ thấy mặt mới chơi hả?". Còn nhỏ H. - bạn nhỏ T. - sắp lấy chồng, réo tôi ới ời trong voicemail "Em gọi hòai sao không bắt phone, bộ trốn hả?". Tôi hẹn lần hẹn lựa với lòng "Cuối tuần này thế nào cũng phải gọi cho nhỏ", mong sao tôi... giữ được lời hứa.

Những cô bạn thân đã từng... đi qua đời tôi đó, có người tôi nghĩ rằng sẽ gặp lại, cũng có người sẽ mãi mãi là... bóng chim tăm cá nhưng những khuôn mặt và những cái tên của họ tôi vẫn còn nhớ rõ. Thỉnh thoảng họ lại đến tìm tôi trong giấc ngủ để khi tỉnh giấc lòng tôi có chút... xốn xang, tiếc nuối cho những khoảng trời mình đã đi qua... Kỷ niệm bao giờ cũng đẹp, phải không? Nhớ lần đó, chị HTC có viết một bài về các cô bạn gái, hình như tựa đề là "Những Người Con Gái Đi Qua Đời Tôi" (xin lỗi chị HTC vì em... nhớ không rõ, hì), tôi đọc và thấy thật xúc động khi nhớ đến những người con gái đi qua đời... mình. "Ai cũng có một dòng sông" để tìm về, dòng sông của tôi là thế đó, là những người bạn gái đã, đang và sẽ đến cùng tôi chia bùi xẻ ngọt. Xin hãy thứ tha tôi cho những hời hợt vô tình giữa cuộc sống bon chen và lắm sự đổi thay! Những Linh Thương, Thanh Trúc, Thanh Phương... (của những ngày học cấp một, cấp hai xa lơ), những Bạch Uyên, Ngọc Phượng, Kim Phượng, Thùy Linh (của những ngày học cấp ba ở VN), những A.L., M., K., N.H. (của những ngày ở highschool ở Mỹ), D. (ở college mà tôi đã nhắc ở trên), G., A. (ở chỗ làm và họ là người Đài Loan) và (hiện giờ là) nhỏ Ti, khi tôi gọi tên từng người, trong tâm tư tôi lại hiện ra tất cả những gì về họ hay có liên quan tới họ. Nhiều lúc tôi cũng muốn viết về họ như hồi ức dễ thương của đời người nhưng có nhiều lý do khiến cho tôi vẫn còn... muốn mãi mà chưa thực hiện được, cũng có lẽ tôi sợ ngòi bút của mình không đủ sức, không đủ... sống động để viết về những cái thật, rất thật của cuộc đời sẽ làm mất đi đẹp ban sơ, nguyên thủy của nó vì... khi viết là phải thêm thắt vẽ vời... hay nói cách khác là... "xấu che, tốt khoe"... Cũng biết đâu, một hôm nào... trái gió trở trời, tôi sẽ... viết về họ. Ừ chỉ có thể dùng từ ngữ "biết đâu" để nói về những điều không dám chắc mà thôi! Dù viết hay không viết, trong lòng tôi vốn đã có sẳn những trang hồi ức đầy đủ và chân thật nhất về họ rồi...

Thế là buổi sáng hôm nay ngòai cốc sữa tươi, tôi đã tự "fill in" cho mình những điều mới, cũ lẫn lộn, vậy cũng đủ làm hành trang cho một ngày. Hy vọng lúc ngồi trong lecture hall tôi không ngủ gục và tiếp thu được tất cả những bài vở khô khan qua một Dr. người VN nhưng nói toàn tiếng... Mỹ, which is my... second language. Những người xung quanh tôi nói rằng tôi đang tự... hành tội mình khi ôm sách trở lại trường. Có thực sự... khủng khiếp như vậy không? Đường còn dài, hy vọng là tôi đi đến... đích..., hy vọng là các con tôi sau này sẽ có dịp... tự hào để trầm trồ "Wow, má mi cực quá... " hay "má mi... giỏi quá..."
TiVi
#6 Posted : Friday, June 3, 2005 3:58:45 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Thơ Vui...

Ở trong lớp thầy giáo nói tiếng Anh
Em mơ màng ước ao thành... tiếng Việt
Cuốn sách Bio dày cui, thấy ghét
Phải chi là tập thơ tình cho ngày hết khô khan

Tập vở thênh thang mà viết chẳng ngay hàng
Take notes vài hôm, chắc đi làm... tốc ký
Chưa kịp hiểu lời thầy cho đủ ý
Đã cúi xuống vội vàng, ghi kẻo trễ, không xong...

Từ ngữ chi đâu học muốn khóc ròng
Bộ nhớ đình công... second language
Là bác sĩ, kỹ sư ư? Chao ơi, em không thích
Chỉ thích viết thơ... tình qua bút pháp... Vietnamese...

Không phải em mơ làm... poet mà chi
Chỉ tại cái gene lầm lì, khó chịu
Em nói mãi mà "nó" không chịu hiểu
Thời buổi này cơm áo thiếu, but poems...

Trưa tan học ra, nắng lóa mặt đường
Chớp mắt nhớ quê hương, nhớ mùi rơm tháng Sáu
Nhớ mẹ đi chợ về, trời mưa ướt áo
Nhớ tiếng tiếng đàn bầu ai khẽ dạo bên sông

Lớp Sophomore Literature lượn muốn gãy cái tongue
Thou, thy, thee... xưa còn hơn... nước Mỹ
Ngay cả những bạn Americans họ còn chưa hiểu ý
Huống chi em trước sau gì cũng chỉ... refugee...

Cửa sổ kiếng bít bùng nên mộng chẳng bay đi
Mộng chỉ quẩn quanh mong khi... hết tiết
Ngày lại qua ngày, làm sao em biết
Tương lai thế nào để dệt cho nhau...
TiVi
#7 Posted : Tuesday, August 9, 2005 3:19:01 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

NỘI VÀ MÙA VU LAN

Mùa Hạ dần đi qua. Trời đã thôi, không còn nắng gắt nữa; tuy nhiên, cái nóng, cái oi bức vẫn còn. Thỉnh thoảng ngày lất phất mưa, mưa chỗ nọ, chừa chỗ kia ra, không đều. Đôi lúc tôi nghĩ "Chậc, mưa kiểu này mặt đất khác chi đâu một cái mền... vá!". Có khi tôi thích mưa, có khi lại không, còn phải coi theo ngày hôm đó tôi đang vui hay buồn nữa. Anh thì khác, anh thích mưa lắm, nhưng chẳng phải theo một ý nghĩa mơ mộng nào cả, đơn giản chỉ vì anh khỏi phải... sáng và chiều hai lượt tưới cây! Da anh bình thường đã đen... hơn tôi, giờ dang thêm nắng, trông anh khác chi đâu cái cột lọ lem nơi chái bếp nhà ngoại.

Nhắc đến ngoại, làm tôi nhớ ghê, nhớ cả nội nữa. Dường như tôi có viết đôi điều về ngoại nhưng ít khi nhắc đến nội, mặc dù tôi thương và nhớ cả hai người. Hồi nhỏ, ai cũng bảo tôi từ gương mặt đến tướng đi, dáng đứng đều giống y như nội. Tôi lại thích được giống mẹ hơn nên tôi không vui cũng không buồn khi nghe mọi người bảo thế. Bây giờ, nhìn lại hình nội chụp hồi còn trẻ, tôi thấy tôi hơi hao hao giống nội. Anh thì cứ bảo tôi giống mẹ, nhất là cái miệng hay chu ra mỗi khi chăm chú vào một việc gì. Có lần, đang mãi mê làm việc, tôi nghe tụi bạn rúc rích cười, hỏi, tụi nó bảo "Lấy gương mà soi cái miệng của you kìa, ngộ ghê!". Cái tật xấu thế đó, tôi cũng đâu có bỏ được, chỉ biết tự an ủi "Kệ, có tật ắt có tài". Mà tài thì... bất lộ tướng nên tới giờ, tôi tìm mãi vẫn chưa biết mình có tài ở chỗ nào cả.

Tháng bảy có lễ Vu Lan; nay tôi viết đôi dòng về Nội là phải rồi vì Nội xưa theo đạo phật và là một phật tử thuần thành. Nội giữ chay đúng lắm. Với đời, nội là đặc trưng, là điển hình cho lớp người phụ nữ giữa mới, cũ giao thời, tuy nhiên những bất công đối với thân phận làm vợ như nội vẫn còn. Đời sống vợ chồng của nội dường như cay đắng nhiều hơn hạnh phúc, nước mắt nhiều hơn nụ cười khi ông là một người theo tây học, khá điển trai nhưng lại có tính... đào hoa. Về sau, khi tôi đã có chút hiểu biết, ông sống luôn với... bà nội nhỏ, còn nội vẫn ở nơi mảnh đất ngày xưa do ông cố tôi để lại. Tuổi già, nội ra vô vui cùng đàn con cháu, chăm chút từng gốc mận, gốc xoài. Mãi đến khi ông mất (năm đó tôi hình như được tám tuổi), nội đem ông về mai táng. Nội không khóc ông. Nhìn thấy vẻ bình tĩnh bên ngoài của nội, nhìn thấy sự ân cần, thương mến của nội đối với... bà nội nhỏ ai cũng biết được rằng nội đã có lòng bao dung to lớn lắm, nhưng câu hỏi "Liệu cho đến phút cuối cùng ấy, nội có còn thương ông không?" vẫn theo tôi mãi đến bây giờ.

Từ sau năm 75, mẹ đưa bọn tôi về tá túc bên ngoại. Nhà ngoại cách nhà nội không xa, độ chừng mười hai cây số nhưng đối với bọn trẻ chúng tôi, mỗi khi được về nội ăn giỗ hay lễ tết là một chuyến đi đầy hứng khởi và thú vị. Lúc chưa có xe buýt, chúng tôi thường đáp xe lam. Xe lam máy cũ, chạy ì ạch, nhì nhằng nên quãng đường không xa lại trở thành xa. Ngồi trên xe lam, tôi thường đưa mắt nhìn sang hai bên đường, toàn là ruộng lúa xanh rì. Có lẽ tôi cũng bắt đầu ý thức về quê hương và biết yêu quê hương qua giây phút ấy, yêu trong cái tình cảm sâu lắng và vướng chút... buồn buồn...

Xuống xe lam, bọn tôi phải đi bộ một quãng đường xa bằng lộ đá nữa mới tới nhà nội. Nhà nội nằm yên bình bên cạnh dòng sông. Nhà trước mấy gian, được cất bằng gỗ mun đen tuyền, thật rộng rãi và thoáng mát. Nhà sau chìa ra mặt sông; nhìn xuống kẽ ván, tôi chỉ thấy màu nước phù sa đục lờ. Xa hơn một chút là mấy rặng dừa nước che kín cả tầm nhìn sang mé bên kia sông. Tôi không lớn lên bên cạnh dòng sông đó, nhưng mỗi lần về thăm nội, lúc ra đi tôi lại mang theo cái cảm giác bùi ngùi, thương nội già nua và thương cả con sông cũng già nua không kém.

Sân trước nội trồng nhiều xoài cát, sa bu chê và vú sữa, mùa nào trái ấy ngon ngọt lạ thường. Trước nhà, nội đặt mấy chậu mai tứ quý, bông đỏ nở suốt bốn mùa (nên mới gọi là tứ quý). Chúng tôi thường bày trò chơi "bò dữ bò hiền" xung quanh mấy góc xoài. Còn trò chơi cút bắt thì hồi hộp hơn, có khi đứng nấp sau tấm vách nhà, kiến leo lên chân rồi... cắn đau điếng mà cũng không dám thở mạnh vì sợ bị... phát hiện...

Phía bên kia cầu, buổi sáng người ta thường nhóm chợ chồm hổm. Tôi còn nhớ vì tôi thường lân la qua đó mua bánh tàng ong (giống như pancake bên này), còn nội thì hay bưng tô qua đó mua bún thịt xào cho bọn tôi. Lúc đó bọn tôi đứa nào cũng gầy nhom ốm nhách nên được dịp là nội vỗ lại cho... béo chút ra, kẻo không thôi nội nhìn cứ phải chắc lưỡi xót xa. Nhìn cháu, nội lại nhớ con ra đi biền biệt chẳng về vì... một vận mệnh chung của đất nước và từ đôi mắt trũng sâu ấy lại có giọt nước mắt rưng rưng.

Trong những bữa ăn hay những dịp lễ, giỗ, nội thường ngồi chung mâm với bọn nhỏ chúng tôi. Nội không ăn, hết gắp miếng thịt bỏ cho đứa này, lại múc cà ri, bánh mì cho đứa khác. Tay nội run run gỡ xương rồi dặn "Coi chừng xương còn sót nghen con!". Vậy đó, nội là vậy đó, tình thương cho đi trong từng cử chỉ nhỏ nhặt nhưng lại bao la và tràn đầy, vô bờ bến.

Tôi lớn dần, đoạn đường về thăm nội không còn... xa diệu vợi nữa mà như gần hơn nên tôi cũng về thường xuyên hơn. Năm tôi học lớp 10, trường tôi gần nhà nội lắm, chỉ cách có khoảng đường lộ đá ghồ ghề ấy thôi. Có lần cắm trại, tôi kéo cả nửa lớp (toàn là con gái) về nhà nội tắm giặt và ăn cơm chiều. Nội vẫn vậy, giành bới cơm cho đứa này, gắp thêm con tôm cho đứa khác, dường như đối với ai nội cũng thương chứ chẳng riêng gì tôi là đứa cháu ruột thịt. Nội nhìn bọn tôi ăn uống... thật tình (vì đứa nào cũng đói meo râu mà) và tủm tỉm cười, quên cả chén cơm còn y nguyên của mình.

Rồi tôi đi, vẫn tâm niệm một điều "Nội ơi, khi con lấy xong bằng đại học, con sẽ về thăm nội, nội ráng sống khỏe, chờ con!" nhưng nội đã không chờ. Nội ra đi trước ngày tôi ra trường khoảng chừng hai năm, hai năm đâu có phải là dài sao nội lại mòn mỏi và... không gắng thêm chút sức nữa?! Ngày tôi ra trường, cầm mảnh bằng trên tay (tôi là đứa cháu có bằng đại học đầu tiên của cả nội và ngoại) tôi ngước nhìn trời cao. Tháng tám, trời xanh và mây trắng, biết đâu chừng trong những đám mây trắng ấy có cả nội lẫn ngoại về chung vui với tôi...

"Nội có biết không, buổi sáng hôm nay con chợt nhớ nội đến nghẹn lòng. Nhớ ngày xưa, con thường tài lanh giành têm trầu cho nội, để được nội mắng yêu "Cha mày, vọc vôi của nội coi chừng tóc bạc sớm đó con!". Bây giờ, tóc con đã bắt đầu có... vài ba sợi bạc nằm... lẻ loi, con chẳng biết đó có phải vì con vọc vôi của nội hay vì... ngày tháng đôi khi muộn phiền đã để lại màu trắng ấy trên dòng tóc của con!"

Có dịp, tôi sẽ kể cho anh nghe về nội và sẽ bắt đầu bằng cái giọng... khoe khoang như thế này "Nội em ngày xưa thương em lắm và em là đứa cháu giống nội nhất nhà... " để mường tượng ra ánh nhìn trìu mến từ đôi mắt trũng sâu của nội và tiếng mắng yêu "Cha mày, giống ai không giống lại giống nội mà chi?!"

"Lễ Vu Lan, đứa cháu giống nội nhất nhà này xin được thắp một nén hương lòng cho nội, nội nhé! Ở nơi miền xa xôi cực lạc, nội có thấy ấm cúng hơn không, nội của con?!"
TiVi
#8 Posted : Friday, August 12, 2005 6:37:27 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Buổi Sáng Với Nhà Thơ Nnguong

Tôi chưa từng có ý viết về một nhà thơ, hay nói đúng hơn là tôi không dám. Đã là nhà thơ thì tôi nghĩ họ cao hơn tôi mấy bậc, nói về tài năng và cả về tuổi tác. Thế mà hôm nay tôi lại có ý định viết về một nhà thơ rất mới. Mới, vì anh vừa in xong tập thơ thứ hai chứ không phải là anh mới làm thơ (tập thơ thứ nhất anh cũng vừa xuất bản cách đây không lâu). Nếu ai đã từng sinh hoạt trên các diễn đàn hẳn sẽ không xa lạ gì với thơ Nnguong; đó cũng là nơi mà tôi tình cờ được quen biết anh!

Khi tôi bảo tôi có ý định viết về anh, anh bảo "Viết đi, anh có gì để... mất đâu mà sợ!". Tôi cười "Anh không có gì để mất nhưng nếu có người sợ mất anh thì sao?" (ý tôi muốn nói một khi tôi đã "quảng cáo" anh rồi, anh sẽ trở nên "sáng giá" hơn, anh em tôi vẫn hay đùa như thế!). Thế là tôi quyết định viết, để xem giữa tôi và anh ai là người có... lá gan chuột nhắt.

Cuộc nói chuyện sáng nay của anh em tôi chẳng có gì khác hơn những bài thơ và những người thích thơ. Cũng có đôi khi anh thố lộ với tôi về công việc, về cuộc sống hiện tại. Ở anh, tôi học được cách điềm tĩnh đối với những tình huống khó khăn và phong cách yêu thơ. Vâng, anh yêu thơ hơn tất cả mọi thứ trên đời. Nhiều khi tôi nghĩ nếu đem sắp xếp theo thứ tự những sở thích của anh từ trên xuống thì thơ đứng đầu, sau thơ là... bia, và sau bia là... những thứ khác (có lẽ những người bạn gái, những hồng nhan tri kỷ của anh đang nhíu mày khó chịu khi "bị" tôi đem xếp sau... thơ và bia, nhưng chính vì trong thơ anh Nnguong luôn... bàng bạc hình bóng của họ, họ đã hiển nhiên được xếp vào ngôi vị thứ nhất).

Thơ anh Nnguong có phong cách riêng và đặc biệt. Tôi nghĩ người ta khó có thể lầm lẫn thơ anh với thơ một người nào khác, hay ngược lại một người nào khác rất khó có thể làm thơ giống anh. Thơ anh, đa số là buồn, là... khắc khỏai; buồn và khắc khỏai vì một vận mệnh chung của đất nước, buồn và khắc khỏai vì số phận nhỏ nhoi của con người giữa thời cuộc, buồn và khắc khỏai vì những mối tình thật đẹp nhưng không thành. Nói thế không có nghĩa thơ anh luôn là một... màu xám ảm đạm, người đọc cũng sẽ thường xuyên bắt gặp những mới mẽ, những lãng mạn, những trữ tình rất thú vị từ anh qua một số bài thơ. Đã trải qua bao nhiêu năm cuộc đời, tình yêu đối với anh Nnguong vẫn nồng nàn tha thiết như những ngày của tuổi hai mươi, của những ngày mới bước chân vào lính...

Thấy anh hôm nay vui, tôi đùa:

- Đáng lẽ Chùm phải kêu anh là chú mới phải, nhưng ngày xưa không biết, lỡ kêu anh rồi, bây giờ anh muốn sao, làm "anh" hay làm "chú"?

Anh cười:

- Muộn rồi!

- Hở, sao lại muộn? Bộ bây giờ anh còn... già hơn cả "chú" nữa hở?

- Nếu như lúc ban đầu, Chùm gọi anh là chú, anh sẽ làm bài thơ hay hơn cả bài "Đừng Gọi Anh Bằng Chú" của thiên hạ nữa.

Tôi bật cười hihi, hỏi:

- Nói thật đi, vậy chứ anh thật sự mấy tuổi?

- 60.

- Vậy Chùm phải gọi bằng... bác rồi, chứ chú gì nữa mà chú (sự thật tuổi anh còn cách con số 60 đó một khoảng khá xa)!

- Thôi cô muốn gọi gì thì gọi, gọi bằng ông cũng được.

Tôi lại cười, trong lòng tự hỏi "Ừ nhỉ, không biết có nên thay đổi cách xưng hô, gọi anh bằng chú để cảm thấy mình trẻ ra một chút, mặc dù cách gọi đó có làm anh... già thêm một chút!". Dù gọi chú hay anh, với tôi, anh Nnguong vẫn là một người "bạn lớn", không gần mà cũng chẳng xa, không gần vì anh ở tận bên Georgia, còn chẳng xa vì ngày xưa anh cũng là dân của xứ sở cao bồi, cỡi ngựa, bắn súng.

Thế đấy, cuối cùng tôi đã viết về anh, dù những dòng chữ tôi viết không đầy đủ và còn nhiều thiếu xót, và những dòng chữ này thay cho những lời chúc mừng của tôi dành cho anh khi được biết anh đang phát hành tập thơ thứ hai, mong rằng sau tập thơ thứ hai là tập thơ thứ ba, thứ tư và những tập thơ kế tiếp, bởi, anh đã từng nói "Đối với anh, trên là trời, dưới là đất, ở giữa là thơ".

Tôi xin mạn phép anh đăng lại hai bài thơ - một buồn và một (hơi) vui - của anh trong bài viết này!

thấm ướt ngày đi

thấm chút nước lên miếng giẻ, lau lại đôi giày cũ
sao bụi phong trần vẫn không phai
mai tôi đi, chỉ có lũ mây xám kéo về đưa tiễn
mưa bão hồn tôi, hay mưa tự đất trời

thấm ướt ngón tay, giở lại từng trang truyện cổ
huyền thoại ngày xưa bỗng sáng ngời
mai tôi đi, trang truyện nào là trang cuối
câu chuyện tình tự đầy vương vấn, hay tại tôi bồi hồi

thấm ướt kỷ niệm, nhìn lại chân dung em ngày trước
năm, tháng hao mòn với niềm vui
mai tôi đi, một lần nữa lại xuôi, ngược
kỷ niệm ngày xưa, thôi, mình thử chia đôi

thấm ướt lá thư, nhớ, đừng dầm trong ấy
kẻo tình ngày xưa ướt đẫm hồn
mai tôi đi, đôi mắt có trông vời thương hại
cũng đừng để hạt bụi chui vào xốn mắt ngoan

thấm ướt những ngày mưa, chớ nên lang thang góc phố
kẻo ướt sợi tóc, ướt vai hiền
mai tôi đi, chẳng còn ai đứng chờ nơi đó
đợi em về, ướt chung một mái hiên

thấm ướt cuối tuần, thôi đừng ra quán cũ
vì quán hẹn ngày xưa, tôi sẽ chẳng còn ngồi
mai tôi đi, khói buồn chẳng còn lẩn quẩn
quanh ly cà phê, đắng ngậm ngùi

thấm ướt tháng ngày, thấy lời thơ tội nghiệp
nằm dại khờ, cạnh tình tự ngu ngơ
mai tôi đi, hồn có còn mong mỏi
biết khi nào, em ghé lại dệt tiếp giùm sợi tơ

thấm ướt góc hiên nhà, mưa, bỗng dưng nhớ nhỏ
mưa dội lên tôi, ẩm mục cả hồn
mai tôi đi, những ngày mưa chắc sẽ là những ngày nắng
phố phường như em, sẽ mọng nắng hơn

thấm ướt giùm tôi, ngày đi, tôi còn gì đâu, nhỏ
thủa yêu em cũng lại lầm lũi giạt, trôi
vai tật nguyền, chẳng vác nổi thương, nhớ
nên suốt đời, tình tự bạc như vôi

thấm ướt hôm nay, chắc ân hận suốt kiếp
bởi vì tôi, vốn chỉ có một con đường
những lúc buồn, nhìn sao trời sẽ thấy
đường tôi đi, buồn hơn cả một con đường

thấm ướt ngày đi, nghe buồn thêm đó, nhỏ
bởi vì, tôi biết, chắc chắn sẽ nhớ em nhiều
mai tôi đi, chung rượu tràn nỗi nhớ
sẽ theo tôi, ngầy ngật suốt quạnh hiu

thấm ướt ngày đi trên đôi giày cũ
năm tháng phiêu du chẳng phôi phai
mai tôi đi, mong người đừng khóc nuối
tiếc những ngày xưa, mà ủ rũ đôi vai

12/05/03
(trích "riêng hồn tôi hạn hẹp một tình yêu")
Nnguong


si tình

theo em xuống phố một lần
(phố phường làm chứng trăm lần theo em)
theo em xuống phố ngày, đêm
đêm, ngày hoạnh họe sao theo em hoài
theo em xuống phố trưa mai *
thời gian hậm hực (cổ dài như cây!)
theo em xuống phố trưa nay
về nhà dựa cột, loay hoay thở dài
theo em miết, mặt cũng chai
gù lưng hạnh phúc, (nhưng) khòm vai ưu phiền.

theo em xuống phố muôn niên
thằng bạn quát khẽ: “có điên không, mày!”

Nnguong


_________________

081105

Trần Tường Vi

Users browsing this topic
Guest (8)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.