Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

5 Pages<12345>
Truyện ngắn - Chiêu Hoàng
như-nguyện
#41 Posted : Friday, September 2, 2005 4:43:53 PM(UTC)
như-nguyện

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 116
Points: 0

Hoa Biển !
ChieuHoang
#42 Posted : Saturday, September 3, 2005 4:00:36 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

quote:
Gởi bởi như-nguyện

Hoa Biển !



Hì. Chiêu Hoàng đang giở trò thắc mắc:
Không biết Hoa Biển có giống như Hoa-đốm-Hư-Không không hả Như Nguyện?
Eight Ball

CH
ChieuHoang
#43 Posted : Saturday, September 3, 2005 4:18:58 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Ước Nguyện

Hai mái đầu, một già, một trẻ chụm vào nhau thì thào bàn luận:

"Ông có chắc là ông muốn đốt thân cúng dường chư Phật không? "

"Chắc chứ!"

"Như vậy thì mình sẽ làm một cái dàn bằng gỗ. Ông nằm trên đó. Cháu đi chất củi chung quanh rồi nổi lửa hả ông?"

"Không. Ông muốn ngồi trong tư thế Kim Cang Tát Đoả rồi chị đổ xăng lên người ông và nổi lửa ...

"Eo! Như vậy thì đau chết thôi ... "

"Chắc thế... "

Cô Nhỏ tỏ vẻ hơi suy tư, nhìn ông:

"Nhưng sau khi ông chết. Cháu sẽ phải ngồi tù vì tội đốt ông.. "

"Chị khỏi lo điều đó. Tôi sẽ viết lại bản di chúc là tôi muốn chị làm như vậy ... "

"Nhưng làm sao để có thể làm dàn thiêu và đốt ở đâu hả ông?"

"Đó mới là vấn đề.... "


Cô nhỏ nhìn mông lung ra biển... Nàng ngồi bó gối trên chiếc ghế đá ngày trước hai ông cháu vẫn thường ngồi. Nhớ lại ước nguyện của ông lão hôm nào... Lần đầu nghe ông nói điều đó, nàng sợ hãi lắm. Tưởng tượng ngọn lửa ngùn ngụt bốc cháy cùng với mùi khét lẹt của da thịt bị phỏng là nàng đã rùng mình rồi. Nhưng cứ nghe ông nói miết nàng bỗng sinh tâm muốn giúp ông. Mà nói cho cùng, nàng còn quá nhỏ, ông lão thì quá già để có thể thực hiện ước nguyện đó...


Ông chép miệng:

"Thật là khó... Ở Mỹ này cái gì cũng lôi thôi . Đốt thân tại nhà thì... cháy nhà... Ra ngoài đồng thì lại bị phiền toái với với cảnh sát.... Ở đây, nạn cháy rừng cứ xảy ra luôn. Nên tụi cảnh sát rất sợ khi thấy một tàn lửa rớt xuống, huống chi là cả một ngọn lửa lớn đốt thân...

Cô nhỏ nghe ông nói, cũng cau mày suy nghĩ làm cho vầng trán nhăn nhăn... Bỗng cô vụt vỗ tay, nói lớn:

"Cháu có cách cho ông rồi đây... Mình sẽ qua Ấn Độ, ngồi bên bờ sông Hằng đốt thân nhé... Ở đó chẳng ai quan tâm tới việc mình làm... Tiện việc đôi bề ông ạ! Ông đốt thân xong, cháu sẽ lấy tro ông rắc xuống sông Hằng... Nghe nói, dòng sông này rất linh, người nào chết họ cũng muốn rải tro ở đây... "

Ánh mắt ông lão hơi loé lên một niềm hy vọng, nhưng chợt tắt ngay:

"Làm được như vậy thì cũng tốt đấy... Nhưng bây giờ sức khoẻ ông yếu quá, chẳng đi đâu xa được... "

Cô nhỏ hăng hái đề nghị:

"Cháu sẽ đi với ông. Cháu lo cho ông.... "

"Chị còn gia đình. Làm sao bỏ hết để đi được? Lại nữa. Nói ra, thiên hạ tưởng ông cháu mình điên cả rồi!"

Cô nhỏ thở dài, phụng phịu:

"Cái gì cũng không ổn. Thôi, ông quên quách cái ước nguyện của ông đi . Chờ tới khi ông mất lúc đó đốt thân cúng dường cũng chẳng muộn..."

Cả hai thơ thẩn đi dọc theo bãi cát vắng người. Buổi sáng ban mai còn rất tinh khôi . Nắng non đậu trên những ghè đá... Thỉnh thoảng một vài người chạy bộ vượt qua... Ông lão vẫn còn loay hoay với ý tưởng đốt thân.. Nhưng tâm cô nhỏ thì đã bay bổng theo đàn chim xoải cánh trên vùng biển rộng... Chợt, cô nhìn thấy một vỏ sò óng ánh nằm nghiêng trên cát, cô nhặt lên và hớn hở khoe:

"Ông coi nè... Vỏ sò này đẹp quá nhỉ... "

Ông lão nhìn ngây vào con sò. Những mầu sắc và đường vân ánh lên một màu xà cừ rất đẹp, ông kêu lên:

"Ôi chao... Pháp giới!... Dù là hiện tướng của nghiệp lực nhưng cũng kỳ diệu và đẹp biết bao... "

Nói rồi. Ông lão cầm lấy vỏ sò, quan sát rất kỹ:

"Chị có bao giờ tự hỏi, mầu sắc, những đường vân của con sò này từ đâu mà ra không? Tại sao nó chỉ có ở loài sò mà không ở loài ngựa, chó? Tại sao con khỉ có rất nhiều đặc tính giống người mà không phải là người? "

Cô nhỏ không để ý lắm đến những câu hỏi lẩm cẩm của ông lão . Đôi mắt nàng bỗng đậu lại ở tiệm bán cá. Đó là một nơi lộ thiên, họ đang làm thịt và rửa sạch những con cá còn đang dẫy chết. Khách mua đứng khá đông chung quanh. Họ chọn lựa từng con rồi chờ làm sạch. Cô cũng chen chân vào nhìn người thợ cá thoăn thoắt, cắt, xẻ. Chỉ một loáng là họ đã lóc da, lóc thịt, để lại một miếng cá trắng hồng. Phần đầu và xương cá thì vất vào một cái chậu dưới đất. Mấy con bồ nông bu đầy trên mái, chỉ chực chờ cho người làm cá vất ra bãi là chúng bu vào ăn....



Nắng đã lên cao. Ánh nắng chiếu xuống mặt biển vỡ vụn ra thành trăm ngàn mảnh lóng lánh. Cô nhỏ ngồi bó gối. Hình như đôi mắt hơi ươn ướt làm cho cặp mắt thêm long lanh.... Một mảnh kỷ niệm khác như cánh chim chao đảo lại hiện về trong tâm thức...


Một buổi chiều đến thăm. Cô nhỏ hớn hở khoe:

"Hôm qua, bác Mậu nói cho cháu biết trên Long Beach có một ngôi chùa Tầu thỉnh thoảng họ tổ chức một buổi lễ đốt thân cúng dường chư Phật. Nhưng không phải đốt toàn thân. Họ chỉ đốt bằng mấy cây hương thôi... Hèng chi, thỉnh thoảng cháu gặp một vài vị sư có tới chín nốt nhang trên đầu... "

Ông lão hoan hỷ:

"Thế thì tốt quá. Mình nên lên đó xin một buổi lễ đốt thân. Đốt bằng hương cũng được lắm rồi... "

Lòng rào rạt, cô nhỏ cũng tuyên bố sảng:

"Cháu cũng muốn đốt nữa .... Nhưng... (ngập ngừng...).... Không biết có đau lắm không ông?"

"Dĩ nhiên là đau rồi. Nhưng không đau bằng đốt toàn thân đâu. Nếu chị sợ thì không cần phải làm..."

"Cháu sợ! Nhưng cháu cũng muốn bắc chước ông... "


Phải mất hơn tháng trời mới có buổi lễ đốt thân cúng dường chư Phật. Ngoài hai ông cháu, còn có khoảng mười chú tiểu cũng tham dự. Trước hôm cúng dường một ngày . Cô nhỏ trằn trọc cả đêm, cầu nguyện ngài Quán Âm gia hộ cho mình đừng vì đau quá mà có những hành động trẻ con la hét làm mất đi sự trang nghiêm của buổi lễ. Một vài lần sợ đau, cô lại muốn đổi ý. Nhưng bụng bảo dạ: “Làm như vậy thì ... "trẻ con lắm" đấy!” ... Nghĩ vậy, Cô lại ngậm miệng, im re...


Đó là một ngôi chùa nằm rất gần biển. Nghe nói, chùa được một người Phật tử tín tâm đã mua lại ngôi nhà thờ cũ và cúng cho chùa nên bên trong chánh điện vẫn còn phảng phất lối kiến trúc của một ngôi nhà thờ. Chánh điện rộng thênh thang. Tất cả các hàng ghế của nhà thờ đều được dẹp hết. Cuối phòng là một bệ thờ với một bức tượng Phật khá lớn. Trên bệ trang trí những lư hương, hoa quả, trái cây, đèn nến lung linh trông rất trang nghiêm. Vị chủ lễ bắt đầu dẫn tụng cho cả tín chúng tụng theo. Cô nhỏ thực không hiểu họ tụng kinh gì, trong không gian, vang vang những tiếng Tầu xì xà xì xồ, nghe như họ đang hát. Nàng im lặng chắp tay quỳ bên cạnh ông lão và chờ đợi... Sư chờ đợi càng lâu thì niềm sợ đau càng nhiều... Nàng nhắm chặt mắt lại, nghe vang vang tiếng tụng kinh đều đều của tín chúng chung quanh. Nàng tưởng tượng chư Phật đang bắt đầu quang lâm, trong đó có ngài Quán Thế Âm - người mẹ từ bi mà nàng hằng cầu nguyện - Nàng thì thầm xin ngài Quán Thế Âm gia hộ cho nàng đốt thân mà... không bị đau.

Bỗng vị chủ lễ chuyển lời tụng qua câu hồng danh đức Phật A Di Đà. Âm thanh lên bổng, xuống trầm như một dòng nhạc. Khoảng hai bà vãi bắt đầu đến từng người, cắm lên cánh tay trái mỗi người những khúc nhang ngắn khoảng một phân tây . Muốn cho cây nhang được dính, bà vãi phải dích vào một ít chuối chín ở đầu cây nhang rồi ịn lên cánh tay. Nàng và ông lão được cắm ba khúc, nhưng các chú tiểu thì cắm tới mười hai khúc. Sau đó, nhang được đốt lên. Mùi trầm hương thơm ngát cả chánh điện... Nhang cháy khoảng độ một lúc gần cạn thì biến thành mấy cục than hồng nhỏ, sức nóng dồn xuống da thịt, cô nhỏ cảm thấy đau rát vì bị cháy bỏng, nhưng cố gắng bặm môi không khóc... Ba cục than hồng trên tay nàng cháy rất nhanh. Khoảng hai phút thôi . Nhưng đối với nàng là cả một thời gian dài lê thê. Cũng may, bà vãi giúp nàng bằng cách nắm chặt lấy cánh tay nàng – gần 3 cục than đang cháy – bà giải thích rằng làm như vậy sức nóng sẽ tản bớt qua những ngón tay bà. Tuy nhiên, miệng nàng cũng méo sệch vì đau quá. Tuy đau đớn, nhưng nàng cũng ráng liếc nhìn qua ông lão, thấy ông nhắm nghiền đôi mắt, trên môi mấp máy câu niệm Phật. Mấy chú tiểu thì còn... thê thảm hơn nữa. Có chú khoảng bảy, tám tuổi, miệng méo sệch, nước mắt chảy ròng ròng xuống má vì quá sức đau rát. Chú mải nhìn chăm chú xuống cánh tay bé nhỏ, hồng hồng da thịt trẻ thơ của mình đang bị thiêu đốt, quên cả câu niệm Phật. Nhưng các chú cũng tỏ ra rất can đảm không dãy dụa hay la hét, chỉ cố cắn răng chịu đựng, nhưng vì mười hai cục than hồng cháy cùng lúc, đau quá, không thể nhẫn nổi nên nước mắt cứ tuôn như mưa ...


Một tuần sau. Cô chạy lên thăm ông, vạch cánh tay trái của ông lên xem vết thương:

"Ô hay! Sao thịt ông mau lành thế? Sắp sửa đóng vảy rồi đây nè… "

"Thế còn vết thương của chị ra sao?"

Cô vừa khe khẽ vén tay áo để lộ ra ba vết thương toe toét mủ, vừa kể lể:

"Chẳng hiểu sao cháu lại bị nổi thành ba bọc nước, sau đó nó vỡ ra rồi có mủ nè ông. Đau lắm đấy! "

Ông lão nhìn tỏ vẻ thương xót:

"Tội nghiệp cho chị! Giá mà tôi có thể gánh cái đau của chị tôi sẽ gánh tất… "

Nghe ông lão nói vậy. Nàng toét miệng cười rất hồn nhiên, vui sướng vì cảm thấy mình đang được che chở, yêu thương...



Dáng gầy gò của cô vẫn ngồi nhìn ra biển xanh trong vắt. Cô cảm thấy buồn bã lạ lùng. Cô nhớ ông. Ông đi vào một ngày giữa tháng năm. Chuyện xảy ra đã lâu, nhưng Cô có cảm tưởng ông mới đi đâu chơi vài ngày mà không có cô tham dự. Mới hôm nào, Cô còn gặp ông truyện trò và đưa ông đi mua thuốc - mấy viên thuốc tễ ông nhai như nhai kẹo - thế mà hai hôm sau ông mất. Cô tới thăm ông lần cuối. Ông đi rất êm đềm. Ông nằm bình an trên giường. Cánh tay trái thõng xuống, trên có ba vết sẹo tròn như những viên thuốc tễ của ông. Có lẽ ước nguyện đã tròn. Dáng ông nằm thảnh thơi như một người vừa quyết định bỏ cuộc chơi ....

Chiêu Hoàng

như-nguyện
#44 Posted : Sunday, September 4, 2005 6:20:46 AM(UTC)
như-nguyện

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 116
Points: 0

quote:
Gởi bởi ChieuHoang

quote:
Gởi bởi như-nguyện

Hoa Biển !



Hì. Chiêu Hoàng đang giở trò thắc mắc:
Không biết Hoa Biển có giống như Hoa-đốm-Hư-Không không hả Như Nguyện?
Eight Ball

CH



Hoa Biển … chỉ là những bọt biển tụ vào nhau ,từ những dòng hải lưu không cùng chiều . Những bọt nước này sẽ rất mau tan khi màng bọc của nó bị vỡ ra ( sự va chạm , thoát oxygen …) , ngoại trừ trong những môi trường đặc biệt , trong nước biển có chứa nhiều khoáng chất ( …) thì những bọt nước này sẽ mãi theo …thủy triều luân lưu trên biển cả , và có thể bám vào những kẽ đá rong rêu đợi chờ …tan vỡ qua từng lớp sóng của đại dương !

Nguyện gọi đó là Hoa Biển …

Nguyện …là người vô tâm vô pháp , làm sao biết được nét huyền vi của Hoa đốm Hư Không …!

Thắc mắc của Chị… ,nn này cảm thấy hổ thẹn lắm !


Tình cờ ...
chỉ là vô tình đọc những áng văn của Chị …mà thản nhiên buồn , thế thôi !

Mong Chị bỏ lổi cho !




ChieuHoang
#45 Posted : Monday, September 5, 2005 1:29:22 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0


Chào Như Nguyện,

Chiêu Hoàng chỉ nói chuyện rỡn chơi thôi, đâu ngờ NN lại nghiêm chỉnh tới vậy. NN không có lỗi gì mà phải xin hết đó!

Cảm ơn NN đã giải thích về Hoa Biển.

Viết truyện mà làm cho người đọc thản nhiên buồn thì đó là câu khen hay chê vậy? À. Mà thản-nhiên-buồn có nghĩa sao nhỉ? Khi buồn thì buồn chứ sao lại thản nhiên? Đã thản nhiên rồi thì không còn là buồn nữa.

CH lại...rỡn nữa rồi! Nhưng vẫn chờ câu trả lời của NN đó.

Chúc một ngày labor day vui vẻ.

CH

như-nguyện
#46 Posted : Monday, September 5, 2005 3:12:59 AM(UTC)
như-nguyện

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 116
Points: 0

quote:
Gởi bởi ChieuHoang


Chào Như Nguyện,

Chiêu Hoàng chỉ nói chuyện rỡn chơi thôi, đâu ngờ NN lại nghiêm chỉnh tới vậy. NN không có lỗi gì mà phải xin hết đó!

Cảm ơn NN đã giải thích về Hoa Biển.

Viết truyện mà làm cho người đọc thản nhiên buồn thì đó là câu khen hay chê vậy? À. Mà thản-nhiên-buồn có nghĩa sao nhỉ? Khi buồn thì buồn chứ sao lại thản nhiên? Đã thản nhiên rồi thì không còn là buồn nữa.

CH lại...rỡn nữa rồi! Nhưng vẫn chờ câu trả lời của NN đó.

Chúc một ngày labor day vui vẻ.

CH





Chị...

Hình như trong ngôn ngữ chữ viết , dù rằng viết ra trong đối thọai...( bút đàm ) nó cũng có chút gì âm thanh trong đó , nn cảm nhận được... chút chút !

Hình như...chị hiểu được " thản nhiên buồn " là một lời compliment !
Như vậy thì nn cũng an ủi đôi phần về ngôn ngữ của mình...

..........

Hình như...nn thích đọc văn !

Thế thôi...


ChieuHoang
#47 Posted : Monday, September 5, 2005 6:50:06 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0


Cảm ơn NN đã có lời compliment.
Big Smile
CH
ChieuHoang
#48 Posted : Monday, September 5, 2005 6:57:43 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Con Bé và Gã Lang Thang


"Đợi tôi với.... Bác tài ơi, đợi tôi với..."

Con bé vừa chạy, vừa la bải hải khi thấy chiếc xe bus bắt đầu chuyển bánh. Tiếng gọi lanh lảnh như một niềm thất vọng gấp gáp sắp đổ ập xuống đầu, cùng với tiếng chân chạy thình thịch của nó làm cho túi vải đeo đập liên tu sau lưng. Tiếng kêu bay bắn đi, nhanh hơn bước chân chạy, lọt thẳng vào tai bác tài xế. Ông ngoảnh lại, nhìn thấy một con bé khoảng 13,14 tuổi cùng với bà mẹ đang gấp gáp chạy về phía mình, hai tay nó quơ quào loạn xạ cố gây thêm sự chú ý của ông.

Chiếc xe bus mới dợm bánh, nay từ từ dừng lại. Bác tài bấm nút mở cửa chờ nó đến. Khoảng vài phút sau, con bé đã đứng trên bậc tam cấp của xe, nó vừa thở hổn hển, vừa tụt cái túi đeo sau lưng lục tìm vé đưa cho bác tài. Một số khách tỏ vẻ khó chịu vì sự chậm trễ ấy. Một bà với khuôn mặt khó đăm đăm nhìn nó không mấy gì thiện cảm, gắt:

"Thôi, nhanh lên đi cho người ta nhờ. Đã hẹn giờ giấc đoàng hoàng rồi mà lại còn trễ. Đúng là...người Việt Nam!"

Bà nói thế, tựa như bà là một người ngoại quốc nào đó chứ không phải người Việt. Nhưng rõ ràng bà cũng là người đồng hương cùng nói một ngôn ngữ với nó. Khuôn mặt bà loè loẹt, dị dạng do sự "tân trang" sửa chữa quá nhiều nên trông có cái vẻ khó tính một cách dị thường. Một số người Việt khó chịu khi nghe bà nói câu đó. Họ quay lại nhìn bà, nhưng chẳng ai nói gì. Con bé thì cuống cuồng trình vé rồi đảo mắt một vòng tìm chỗ ngồi ghi trên tấm giấy. Ánh mắt nó đậu ở một ghế còn trống gần cửa sổ. Bên cạnh, có một gã đàn ông đang ngồi lơ đãng...

Phải mất thêm vài phút nữa mọi thứ mới êm suôi. Con bé chen vào chỗ trống duy nhất đã dành cho nó. Nó ngồi thở dốc, nhưng khuôn mặt đầy khích động và vui sướng. Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa tay vẫy vẫy người thiếu phụ đang trông theo với một nét lo lắng rõ rệt hiện trên nét mặt:

"Má.. Con đi nghe má.... Không sao đâu mà. Con thương má... "

Nói rồi. Nó chu miệng, dán vào kiếng xe, hôn chùn chụt:

"Bye má... "

Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Tiếng bà mẹ trẻ nói với theo:

"Cẩn thận nghe con. Tới nơi nhớ điện thoại má liền nghe... "

Chiếc xe từ từ đi nhanh dần, để lại người mẹ trẻ trên bến xe. Nó nhìn theo cho đến khi bóng bà khuất sau một khúc rẽ, lúc đó nó mới thở phào. Sửa đổi lại thế ngồi cho ngay ngắn, kéo cái bịch đeo trên lưng xuống để trên đùi. Khuôn mặt nó rạng rỡ vui tươi. Có lẽ, nó đang cần phải nói. Nói thật nhiều để đổ tuôn ra những khích động trong nó. Nó lén nhìn gã đàn ông ngồi cạnh - Người đồng hành với mình đây - Nó nghĩ thầm. Trông mặt gã có vẻ... hơi dữ bởi những nét nhăn đậm trên trán và ở đuôi con mắt như những vết cắt. Gã có một vết sẹo dài chém từ góc tai trái xuống tới cằm. Đôi mắt gã hơi giảo hoạt, bất lương. Nhưng hề gì. Con bé nhìn thấy ai cũng như nhau. Nếu không nói là mọi người đều rất tốt. Nó chẳng biết gì về thế giới bên ngoài mái nhà nó thường sống, mà trong đó một bà mẹ trẻ, góa bụa luôn luôn gìn giữ nó một cách quá quắt tới độ nó cảm tưởng mình đang sống trong ngục tù. Phải nói mãi, năn nỉ mãi và quả quyết cả hơn ngàn lần "sẽ không có chuyện gì xảy ra" để mẹ nó xiêu lòng, cho nó lấy một chuyến xe đò đi dự một khóa tu tập cấm phòng ở ngôi chùa cách xa nhà khoảng sáu tiếng lái xe.

"Má à. Thiệt tình là con không hiểu sao má lại không cho con đi chớ. Má đưa con ra bến xe, con ngồi trên xe đò một mạch. Tới nơi đã có người trong chùa ra đón con rồi. Ở hai ngày là lại có người đưa con ra bến xe, con lại về với má mà... "

"Mày đi xa xôi dữ vậy. Không có người kèm sao đi tới nơi? Lỡ giữa đàng có chuyện chi thì tao biết tính sao đây chớ? Thôi, bỏ qua đi!!. (Dỗ dành) Đợi tới chừng má xin nghỉ được vài ngày thì má sẽ đi với con nghe."

"Chời! Má!! Đợi má nghỉ thì qua thời tu tập còn đâu nữa, lên trển làm chi không biết!"

Nhì nhằng, năn nỉ gần cả tháng, sau khi đã điện thoại lên chùa cả chục lần, bà mẹ mới bằng lòng đóng tiền và ghi danh cho nó. Mới sáng mơi này, trước khi đưa con ra bến xe, bà cũng còn cẩn thận, thắp nén hương lầm rầm khấn vái:

"Nam mô A Di Đà Phật. Xin trời Phật độ trì. Xin ngài Quan Âm gia hộ cho đứa con khờ khạo của con đi tới nơi, về tới chốn. Mọi điều dữ đều tai qua, nạn khỏi. (Rồi bà kể lể ỷ ôi tựa như đang nói chuyện với một người bằng xương, bằng thịt đứng trước mặt). Con chỉ có đứa con duy nhất. Từ ngày ổng mất cho tới nay, con không dám bước thêm bước nữa, mọi tình thương con đều dành cho nó hết. Nó khờ khạo, bé bỏng, cần được những bàn tay yêu thương che chở. Xin ngài độ trì cho nó đi đường bình an."

Nói xong, người mẹ trẻ vái thêm ba vái, rồi kính cẩn cắm mấy nén hương vào lư, trong khi đó, con bé sốt ruột chờ đợi ngoài cửa:

"Má ơi... Đi chưa má, trễ quá rồi đó nghe!"

Bà mẹ gắt khẽ:

"Thì từ từ chớ. Mày hối như hối tà, hối ma vậy!"


*

Xe bắt đầu ra xa lộ. Dòng xe cộ ngược xuôi, hối hả tăng theo với sự vui mừng của con bé. Nó nhìn đồng hồ. Mới có ba giờ trưa. Chắc khoảng chín, mười giờ tối mới tới nơi. Khoảng sáu giờ chiều thì xe sẽ ngừng lại ở một thành phố nhỏ cho khách ăn uống, xả hơi, đi đứng cho dãn gân cốt. sau đó đi tiếp chừng bốn tiếng nữa là tới. Ở đó đã có một chị Phật tử trên chùa sẽ đón nó tận bến. Chời. Sao mà vui thích chi đâu á!

Nó kẽ liếc nhìn gã đàn ông và mỉm cười với gã bằng một nụ cười đầy thiện cảm. Gã cũng nhìn nó, nhếch mép. Gã có thể nghe được mùi hương trinh nữ của nó thoang thoảng, cộng thêm vì ngồi quá gần, gã nhìn thấy được cả những sợi lông măng trên đôi má không son phấn. Gã còn nhìn sâu qua cổ áo, thấy được thấp thoáng một phần ngực trắng hồng. Trong gã, nổi lên một dục tâm bất chính. Gã lân la làm quen:

"Đây là lần đầu tiên cô em đi xa một mình?"

Con bé trả lời bằng một giọng khích động:

"Phải. Và điều này làm em rất sung sướng!"

Nói rồi. Con bé luyên thuyên kể về cuộc hành trình của nó. Tuy ngắn ngủi, chỉ có hai ngày. Nhưng đối với nó quả là một cuộc "cách mạng" vĩ đại, vì nó có thể thuyết phục được má nó, chứng tỏ cho má nó biết rằng, nó đã lớn!!

Gã đàn ông gật gù:

"Phải rồi. Thế giới bên ngoài thật đẹp. Đáng lý em phải biết nó sớm hơn nữa..."

Con bé mở tròn đôi mắt nhìn gã, hỏi bằng một giọng ngây thơ:

"Thiệt hả ông? Sớm hơn là bao sớm?"

"Như tui nè. Tui ra đời năm mới có chín tuổi mà đâu có chết chóc chi đâu. Đâu có bị gì..."

Con bé nghe gã nói thế. Nhưng ánh mắt nó bỗng đậu lên vết thẹo chém trên má trái làm cho mặt gã thêm dữ, ánh mắt nửa ngờ vực, nửa tò mò:

"Còn cái sẹo này là ông bị sao vậy?"

Gã đưa tay sờ cái sẹo. Ậm ừ..

"Cái này hả? Thì hồi đó...bị bệnh. Đưa vô nhà thương mổ gấp nên còn lại vết thẹo..."

Hắn nói dối trơn tru như mỡ. Vết thẹo đó, một thời dành gái, đánh nhau với nhóm băng đảng khác nên bị chém. Nhưng, hề gì. Con bé nói gì nó chả tin. Lại nữa. Gã đang nghĩ cách làm thế nào để có thể chiếm đoạn con nhỏ trước khi nó đi đến nơi muốn đến. Trông nó tinh khôi như một viên ngọc quý. Càng tinh khôi lại càng gợi cảm và làm cho gã kích thích hơn nữa. Gã chỉ có một cơ hội duy nhất là ở trạm dừng xe giờ cơm chiều. Gã nhìn con bé thèm thuồng như con quỷ thèm ăn thịt người. Trong đầu óc gã đầy tính toán. Nhưng gã hiểu, dù có ngây thơ cách mấy, nếu không khéo làm cho con bé sợ nó sẽ lánh xa. Bây giờ nó đang vui, là một cơ hội rất tốt để tạo thêm tình thân và lòng tin tưởng ở nó.

Bằng một giọng thân mật, gã gạ gẫm:

"Nè em. Tí nữa tới giờ ăn chiều, xe đò sẽ ngừng lại ở một thành phố nhỏ. Để tui đãi em một bữa cơm làm quen nghen."

Con bé ngước mắt lên nhìn gã, cảm động:

"Cảm ơn ông. Nhưng má em có gói theo thức ăn nhiều lắm. Lại nữa. Em ăn chay..."

Gã dở giọng ngang tàng, bất chấp:

"Thì ăn mặn một bữa có sao đâu. Trời, Phật có phạt mình vì tội ăn mặn đâu mà lo!!"

Con bé trợn tròn mắt. Tưởng như mình không thể tin được đôi tai đang cắm trên cái đầu nhỏ bé của nó khi nghe gã nói những câu như thế. Nó cãi:

"Ý cha! Không được đâu ông à. Em không có ăn mặn được đâu, vì má nói, phải giữ gìn cho thân tâm trong sạch trước khi thọ "bát quan trai" đó!"

Gã tò mò:

"Thọ bát quan trai là cái gì vậy hả? Sao tui thấy mấy cái đạo, cái nào cũng rắc rối, hà rằm. Luật này, luật nọ... Nhức cái đầu!"

Con bé toét miệng cười rồi giải thích:

"Đức Phật nói một phật tử tại gia cần phải làm lễ thọ bát quan trai một tháng ít nhất một lần. Nếu lên chùa để thọ thì tốt lắm, bằng không làm ở nhà cũng được. Thọ bát quan trai là mình hứa với đức Phật một ngày, một đêm giữ đủ tám giới cấm, và chỉ ăn một bữa trưa mà thôi. Trong lúc thọ giới, thì ráng giữ gìn tâm ý được trong sạch mà nhất là không phạm các giới mình đã hứa..."

Gã nghe con bé nói vậy, tuy chẳng hiểu gì thêm, nhưng cũng ậm ừ cho qua:

"Thôi. Nếu vậy, em cho tui đãi em một ly nước được không? Chắc là ly nước thì ông Phật cho chứ gì?"

Con bé cười toét miệng:

"Được chứ! Nước thì được uống thả dàn. Chỉ sợ uống nhiều...bể bụng thôi!!"

Sau câu nói đó. Con bé cười khúch khích. Nó bắt đầu huyên thuyên kể về những gì nó thích và những người thân chung quanh nó. Lối kể chuyện của con bé thiệt là không mạch lạc chút nào. Từ chuyện này, nó nhảy qua chuyện khác cái rụp tựa như nó đang vất vả chạy theo cái tâm thức thay đổi luôn luôn trong đầu nó. Nó đang nói đến người mẹ, rồi lại nhảy qua con bạn thân đang khổ sở, buồn sầu vì đã không được đi theo nó. Rồi nó lại tưởng tượng tới cảnh chùa và buổi tu tập trong hai ngày sắp tới. Hình như nó nói chuyện mà không cần sự trả lời của gã. Nó nói một thôi, nghe chừng hiểu được gã đang chán phải nghe nó nói, nên quay lại hỏi gã:

"Còn ông. Ông cũng đi chùa hả?"

"Không. Tôi đi có... công chuyện..."

Mà công chuyện gì kia chứ. Gã là một gã lang thang, sống đầu đường xó chợ. Ai mưới gì thì làm nấy. Trong quá khứ gã đã từng liên hệ tới băng đảng và giết người. Gã là một kẻ vô thần, không tin vào bất cứ ai ngoại trừ mình. Mà chính gã, đôi khi gã cũng chẳng tin lấy chính mình, vì nhiều lần toan tính đều bị trật lất. Đôi khi gã trộm nghĩ, cuộc đời ưa chơi khăm gã, đì gã miết tới độ gã không thể ngóc đầu lên nổi. Hôm nay, còn lại một ít tiền trong túi, gã định làm một cuộc hành trình qua một thành phố khác coi có gì khá hơn chăng, tình cờ lại gặp được con bé. Gã nhìn con bé thòm thèm. Lâu lắm rồi gã chưa được làm tình.

Ý nghĩ đó làm cho lòng gã rạo rực. Gã lén thò tay trong túi, sờ thấy được mấy viên thuốc kích thích tình dục nằm cồm cộm mà gã có được do một thằng du côn trả công gã trong lần khuân vác đồ cho nó tuần trước. Định bụng, tí nữa, trong giờ nghỉ lao ăn chiều, gã sẽ lén bỏ một viên trong ly nước của con bé. Ý nghĩ đó làm cho gã cảm thấy rạo rực và khó chịu ở phần dưới. Gã nhìn lén con bé. Lúc này, nó đang dựa đầu vào thành xe ngủ gà, ngủ gật. Chắc hẳn, sau một lúc nói chuyện liên tu, nó đã hết chuyện để nói và bắt đầu mệt.

Xe lao đi vun vút như nuốt lấy đường dài. Nhưng với gã, sao gã cứ thấy thời gian trôi qua chậm như rùa. Gã xoay trở luôn luôn. Mùi hương thơm nồng của con bé cứ tỏa ra thoang thoảng. Nếu như không có người chung quanh, có thể gã cũng đã làm bậy, xé quần, xé áo con bé ra rồi. Nhưng gã cũng phải cố. Cố gắng kìm giữ cái "con quỷ dâm dục" trong gã.

Cuối cùng rồi xe cũng ngừng lại ở một thành phố nhỏ. Mặt trời đã bắt đầu ngả bóng. Người tài xế nói oang oang, nhắc nhở trong khi mọi người lục tục xuống xe và tản mát vào trong những quán ăn:

"Xin bà con cô bác vui lòng trở lại đây sau 45 phút. Xe sẽ bắt đầu chạy lại đúng một tiếng nữa."

Con bé đứng phắt dậy. Gã cũng đứng lên theo nhắc nhở:

"Nè cô em. Cô em đi theo tui nghe. Ngay dưới kia có cái quán ăn ngon lại rẻ tiền. Họ cũng dễ dãi lắm nghe. Vô trỏng, tui sẽ nhờ nhà hàng hâm cơm dùm cho cô em và xin đãi cô em ly nước..."

"Được mà. Nước thì em uống được. Nhưng... (ngập ngừng) Hay khỏi cần nhờ vả người ta hâm cơm chi. Em sợ phiền họ đó ông à. Mình đã không mua gì của người ta mà lại còn làm phiền người ta nữa!!"

Sợ con bé đổi ý. Hắn dễ dãi:

"Được. Cô em tính vậy cũng tốt..."

Gã đi theo sát con bé, như sợ nó bỗng biến mất. Còn con bé vẫn ngây thơ chẳng biết gì. Nó đeo cái túi trên lưng trở lại, theo dòng người xuống xe. Trong tâm nó thấy cái gã đàn ông này thật tốt. Mới có gặp vài tiếng trên xe đã giúp đỡ nó đủ thứ. Cả hai vào một quán vắng. Gã ép con bé vào một chiếc bàn ở góc quán, cố lấy giọng tự nhiên:

"Mình ngồi đây cho phẻ. Ăn uống xong là ra xe liền kẻo trễ nghe."

Con bé nhìn quanh. Lòng hơi lo âu:

"Ông à. Sao mình vô quán này vắng quá. Em thấy ai cũng vô cái quán gần xe, quán này xa xe quá, ông đưa em vô đây làm chi?"

Gã nói khỏa lấp:

"Chà... Sao cô em không biết gì hết. Quán vắng họ mới làm nhanh được. Cô em vô quán đông sợ kêu đồ ăn, làm chậm, ăn không kịp đó!"

Nghe gã nói như vậy, thấy có lý, con bé khe khẽ kéo ghế ngồi xuống. Đối diện với nó là gã đàn ông khắc khổ với khuôn mặt có vết sẹo dài. Trong cảnh tranh tối, tranh sáng của một buổi chiều gần tàn. Trông mặt gã thật đáng sợ, con bé có cảm tưởng như gã đang manh nha muốn nuốt trửng lấy mình. Vừa có ý nghĩ đó. Con bé bỗng cảm thấy hối hận tột cùng. Sao lại đi nghĩ xấu cho một người đã từng tốt với mình đến thế? Nó sụp đôi mắt xuống lâm râm cầu nguyện. Nó sám hối những tư tưởng xấu mà nó vừa dành cho gã.

Người bồi bàn bưng ra hai ly nước lạnh và hỏi họ cần ăn gì. Gã đọc tên một món ăn rẻ tiền nhất. Vừa lúc người bồi quay đi, gã đàn ông đã nhanh như cắt, bỏ một viên thuốc nhỏ mà gã vừa xé ra từ một cái túi giấy. Gã ngoáy ly nước cho thật điều rồi đẩy về trước mặt con bé, trong lúc nó đang cúi xuống cầu nguyện và sám hối:

"Nè. Có nước cho cô em đây!"

Con bé ngước lên. Nhìn gã bằng một đôi mắt thiên thần, đầy sám hối. Nó thong thả lôi ra trong túi của mình một phần cơm trắng trộn với muối mè, nó để ngay ngắn trước mặt với ly nước gã vừa đẩy về phía nó. Chắp hai bàn tay lại nguyện khẽ:

"Nguyện cho thức ăn và nước uống này biến thành những thức trân vị và thánh thủy dâng lên chư Phật mười phương. Và xin nguyện cho con và toàn thể pháp giới chúng sanh, có được một đời sống tinh thần và vật chất thong dong, hồi tâm vào đạo và khi mãn báo thân này được vãng sanh vào cõi tịnh độ của Ngài."

Đôi mắt con bé khép hờ. Khuôn mặt trong sáng thánh thiện của nó cùng câu nguyện trước khi ăn làm cho gã cảm thấy mình như vừa bị ai xáng cho một cú trúng đầu tới tối tăm mặt mũi. Trong một vùng tâm thức sâu thẳm nhất, gã nhìn thấy được khuôn mặt đứa con gái của gã, cũng khoảng bằng tuổi con bé ngồi trước mặt. Nhưng đó là một khuôn mặt tím bầm đầy những khổ đau của độc dược mà nó đã dùng để tự tử khi biết được trong bụng mình đang cưu mang một bào thai không có người thừa nhận. Đứa con gái gã chết tức tưởi ngay sau đó vài giờ.

Gã bỗng kêu rú lên khi nhìn con bé từ từ nâng ly nước lên môi, cùng lúc, như một phản xạ tự nhiên, tay gã vung lên, gạt mạnh vào ly nước, chiếc ly tuột khỏi tay con bé rớt xuống nền nhà vỡ tan. Gã nhìn thấy đôi mắt ngạc nhiên của con bé:

"Ồ... Ly nước đã đổ... (Ngước nhìn gã như nói một lời an ủi). Nhưng không sao ông ạ. Chắc chắc ông đã được ban phước lành vì em đã chú nguyện trong ấy rồi...."


Nhưng dường như gã không còn nghe con bé nói gì nữa. Gã lảo đảo đứng lên, chân tay thừa thãi, lóng cóng làm đổ nốt ly nước của mình trên bàn, lắp bắp:

"Tôi...tôi... tôi xin... lỗi em. Có lẽ...không cần nữa...."


Nói rồi, gã đi thẳng một mạch ra cửa. Để lại con bé ngồi ngơ ngẩn, chẳng hiểu có chuyện gì mà gã phải đi gấp tới thế?



Khoảng một tiếng sau. Chiếc xe bus lại bắt đầu chuyển bánh. Nếu có người để ý kỹ sẽ thấy trên xe còn một ghế bỏ trống bên cạnh chiếc ghế con bé đang ngồi...


Chiêu Hoàng
như-nguyện
#49 Posted : Wednesday, September 7, 2005 4:36:33 AM(UTC)
như-nguyện

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 116
Points: 0

Trăng sáng quá …thì không gian tịch mịch , nước trong quá thì không cá, người thanh quá thì …hay lẻ bạn !

Chị viết , Nguyện đọc …cảm thấy bâng khuâng ( ước rằng cho Gã Lang Thang …thêm nhiều từ tâm để cái hồn nhiên tự tại của Cô Bé đừng …tắt liệm ! )

Thiện Ác chỉ cách nhau một lằn ranh , có thể …bước qua đó mà ! ( một khi bước qua rồi một là thành Phật hai là thành Q…


Phải hông Chị !










ChieuHoang
#50 Posted : Monday, September 19, 2005 8:25:13 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Bồ Đề Luân Hồi Tửu
(Trích trong truyện dài Công Chúa Tinh Khôi và Hoàng Tử Ếch)

..........

Càng ngày, công chúa càng xanh xao vì thương nhớ. Nàng thường ra bên bờ vực ngồi chờ Ếch trở về - dù biết đó là một điều hết sức vô lý - nhưng nàng vẫn cứ đi. Đi để cho lòng được nguôi ngoai đôi chút. Thỉnh thoảng, nàng tình cờ thấy được một đôi uyên ương đang đi sánh bước bên nhau, nghe giọng cười ròn rã của người nữ văng vẳng vọng lại, nàng cảm thấy thật tủi thân và cô độc, vì chính nàng, nàng đã từng được trải qua những giây phút vui vẻ, hồn nhiên ấy. Nay, chỉ còn lại một niềm trống vắng vô bờ....

Đến ngày thứ bảy, sau khi Ếch bị nạn. Công chúa không còn muốn sống nữa, nàng lang thang vào cánh rừng thưa tìm lại cây nhân sâm "Vợ - Chồng" (cái cây mà Công chúa đã đùa với Ếch và đặt tên cho nó ngày nào). Định bụng, sau khi hái được cây nhân sâm ấy, nàng sẽ trở lại bờ vực, nhảy xuống vực sâu và nguyện kiếp sau sẽ được kết làm vợ chồng với Ếch. Nhưng lang thang mãi, vẫn chưa tìm được lại cây nhân sâm quý ấy. Lòng buồn bã, nàng cất tiếng gọi thầm:

"Ếch ơi…, Anh ơiiiii!..."

Tiếng gọi vang vọng, lạc lõng chìm vào không gian thêng thang...

"Ếch ơi!..."

Không gian yên lặng như có cảm tưởng giá có một cây kim nhỏ rớt xuống phiến đá cũng làm vỡ tan đi sự thinh lặng. Công chúa lảo đảo, đi theo những bước chân rời rã... Hình như cơn sốt lại len lén trở về....

Bỗng dưng, trong không gian yên lặng. Lại một điệu nhạc nổi lên. Công chúa cứ tưởng Ếch đang quanh quẩn đâu đây, dưới một cội cây già nào đó đang chơi sáo. Nàng hớn hở, vui mừng gần như muốn oà khóc. Một nỗi hy vọng mong manh, nhưng mãnh liệt dậy lên trong nàng. Ôi, Ếch đấy ư?!?!

Nhưng, lần này âm thanh rất khác, ban đầu rời rạc, bong... bong... bong... Từng nốt, từng nốt một, sau nhanh dần, nốt này, nối tiếp nốt kia, thành một dòng nhạc rất nhẹ nhàng như một làn khói mỏng, sau dần dần dâng lên cao vút. Nàng lắng nghe. Dòng âm thanh đó mênh mang, tan loãng trong bầu không gian tịch mịch. Thật lạ lùng, hình như đó là một khúc nhạc của nhà Trời. Âm thanh, đôi khi theo một cung bậc, đôi khi không. Khi trầm, khi bổng, khi lơi lả, khi tươi vui, khi réo rắt, khi nũng nịu gọi mời...

Ngạc nhiên quá: Quái, chẳng hiểu sao hôm nay bỗng dưng Ếch dùng loại nhạc cụ gì lại khảy lên khúc nhạc lạ lùng đến thế? Khúc nhạc mà người nghe cảm thấy lòng lâng lâng, mọi ưu phiền gần như dứt bặt, âm thanh như biến thành đám bụi thủy ngân vàng phủ chụp xuống một vùng. Nàng đi lần sâu vào cánh rừng, theo dòng âm thanh bước vào một khu rừng trúc. Chợt thấy một ông lão đang đứng giữa rừng. Râu tóc ông bạc phơ, trên người mặc bộ quần áo sốc sếch, trên tay, cầm một túi sỏi đang liên miên bắn những hạt sỏi trên những cây trúc cao, ngắn khác nhau chung quanh tạo nên một dòng nhạc xuôi chảy. Tùy theo vận tốc bắn nhanh, chậm và tùy vào những cây trúc dài ngắn mà tạo nên một điệu nhạc như thế. Ông lão “chơi” nhạc một cách say sưa, gần như nhập với dòng âm thanh làm môt. Cho tới khi âm thanh lên đến cao độ, tiếng nhạc dập dồn như dòng nước từ trên cao chảy rút thì viên sỏi cuối cùng bị bắn tới một cội trúc già kêu lên tiếng “bục” ngắn. Dòng nhạc, lập tức, dừng lại....

Lão dừng tay, mắt đăm đăm nhìn vào những đám lá trúc xanh rung rinh như đang cười cợt. Lẩm bẩm một mình:

"Tiếc nhỉ. Luân vũ đang suôi chảy thì lại bị tịt mất!"

Công chúa mon men đến gần, khe khẽ làm quen:

"Ông ơi, ông chơi nhạc hay nhỉ? Ông chơi giống Ếch lắm. Nhưng ông chơi hay hơn Ếch của cháu nhiều. Ếch chỉ có thể thổi sáo thôi, còn ông chơi nhạc bằng sỏi. Ồ..., thật kỳ diệu phải không ông? Ông phải bắn sao để tạo thành một dòng âm thanh với nhịp điệu hẳn hòi."

"........"

"Ông ơiiii!...."

"Shhhhhh!......."

Tuy nghe ông lão "suỵt.. suỵt.." nhưng Công Chúa không thể nhịn được tính tò mò. Nàng đi lòng vòng bao quanh lão vào giữa. Một lúc, không thấy lão nói gì, nàng lại thắc mắc, thốt lên:

"Ông ơi.... Ông đang nghĩ gì thế?"

Ông lão gắt gỏng, hai tay sua lia lịa như phủi ruồi:

"Suỵttttt.... suỵtttt..... Con nít đi chỗ khác chơi!"

Công chúa không quan tâm đến lời yêu cầu của lão. Nàng hỏi một hơi:

"Nhưng mà.... Ông đang nghĩ gì thế? Cháu thấy túi sỏi ông còn đầy mà sao lại ngưng chơi hở ông?"

Ông lão hoàn toàn không chú ý đến những lời léo nhéo của Công Chúa, vẫn cứ lẩm bẩm một mình:

"Lạ nhỉ. Sao Ngài Quán Âm có thể nương âm thanh mà tu tập được? Tu tập tới khi nhĩ căn viên thông, thì cả năm căn kia đều được viên thông và đắp đổi lẫn nhau. Âm thanh?!... Hummmm.... Âm thanh! Sao thế nhỉ? Lạ chưa?"

Lão nhắm tịt đôi mắt lại trong sự suy tưởng. Bỗng lão đánh một cái "đét" vào đùi và cười lớn:

"Ha...ha...ha... Phải rồi, phải rồi! Tất cả chỉ là Quang Minh thôi... Khi quang minh di chuyển chậm lại, thô kệch hơn, thì nó sẽ trở thành Diệu Âm.... Chậc... chậc... chậc! Tuệ Giác nhà Phật không thể nghĩ bàn. Một lớp Quang Minh, lại đến một lớp Diệu Âm…

Công Chúa sốt tiết, réo rắt gọi to:

"Ông ơiiiii…. Ông ơi aaà``…à! Ông lẩm bẩm gì tữ nãy giờ thế? Nói cho cháu biết đi!"

Lão vẫn cứ tiếp tục nói chuyện một mình…

"Kỳ lạ thay... Những chiếc lá..."

"Những chiếc lá!?" (Tò mò, công chúa hỏi lại)

"Chúng không bao giờ ngừng rung động, giống như tâm thức chúng sanh vậy…"

Công Chúa ngẩn ngơ:

"Ồ… lạ nhỉ? Nhưng những chiếc lá thì có liên quan gì đến... tâm chúng sanh hở Ông?"

Nghe Công chúa léo nhéo mãi bên tai. Bỗng nhiên, ông lão dậm chân bành bạch xuống đất, (làm bộ) giận dữ la lên:

"Thúi lắm!.. Thúi lắm!... Mi chẳng biết gì mà cứ đứng đó léo nhéo hoài không thôi. Cút ra chỗ khác đi!..."

Nói rồi, lão ngồi phẹt xuống một phiến đá bên cạnh bụi trúc lớn, không còn nhìn vào đám lá đang run rẩy luân vũ trên cao nữa. Công chúa giật bắn mình lùi lại mấy bước, hơi hoảng sợ khi thấy lão bất thình lình la hét như thế. Nhưng, nghe chừng lão cũng không có ác ý. Công Chúa lại yên lặng đứng xa xa tiếp tục theo dõi...


Sau khi mắng Công Chúa xong, lão rút từ trong túi ra một cây đàn nhỏ chừng nửa soải tay. Chẳng biết đó là loại đàn gì, nhưng trông rất xinh xắn và đẹp mắt. Có lẽ nó được đúc đẽo bằng một loại gỗ quý và thơm. Công chúa đi hết từ ngạc nhiên này, đến ngạc nhiên khác, nàng nhìn cái túi rách lỗ chỗ, vá chằng chịt cũa lão, chẳng thấy có vật gì gồ ghề bên trong, nhưng cứ hễ lão cần gì lại thò tay vào túi lôi ra đủ thứ. Tất cả những thứ lão rút ra, đều đẹp và quý, dù nàng sống trong cung Vua, nhìn cơ man những loại quý giá nhất trên đời, nhưng nếu so với những vật của lão cũng chẳng bằng một góc. Công chúa thấy trong lòng nhen nhúm một niềm hy vọng bâng quơ. Cho rằng, lão chính là một vị đại Bồ Tát tình cờ vân du qua đây. Nếu quả đúng như vậy, nàng cũng có thể hỏi lão ít nhiều về Ếch..

Ông lão bắt đầu dạo đàn. Tiếng đàn trong, nhẹ, âm thanh ngân đi rất xa. Hình như lão rất say mê đến âm thanh, những lúc có âm thanh trổi lên, lão đều chú tâm hoàn toàn vào nó.

Chẳng cần để ý đến Công chúa đang tò mò đứng nhìn. Lão bắt đầu cất giọng ồ ề, gân cổ, cố lấy hơi, uốn giọng, ư ử hát lên một điệu nhạc cổ nào đó. T uy không có khiếu nhiều về âm nhạc, nhưng nghe qua, Công Chúa cũng biết rằng lão hát rất dở, (suýt chút nữa là nàng đã bưng tay che miệng cười. Nhưng nhớ lại cơn giận dữ của lão hồi nãy, nên đành ráng nuốt cái cười xuống bụng). Đã thế, ở một vài đoạn, lão lại cố uốn giọng lên xuống theo thể nhạc, nhưng vì giọng lão rất cứng nên trở thành ngang phè…

Có những lúc soi gương ngắm nhìn vọng ảnh
Thấy ý tình vô tận bóng phù du!
Hình thô kệch làm sao theo nổi ý,
Vào những nơi sâu thẳm mịt mùng khơi?

Hắn ước mơ được phân thân thành vô lượng
Để ẩn mình từng hạt bụi, cánh hoa,
Để có thể phất vung tà áo rộng
Quơ vào trong muôn ức ánh trăng sao…

Huyền hoặc mà thôi..
Nhưng thực chẳng có gì huyền - hoặc,
Vì thế gian này…
Tuồng huyền-hoặc khôn nguôi..
Nên hắn si ngây,
Tiếp tục mơ giấc-mơ-hình-hài-vô-lượng
Để gieo mình nơi vô lượng cuộc bể dâu…
(Hình Hài Vô Lượng - Thơ Nghiêm Xuân Hồng)

(Dạo nhạc…
Chuyển qua một thể điệu khác…)

Thôi…thôi…,
Ta về bứt trái tim hồng,
Làm thơ nhỏ Máu trên dòng Hoa Nghiêm…

(Nghiêm Xuân Hồng)

Hát đến đây. Lão bỗng ngừng bặt. Đôi mắt trở nên mơ màng nhìn vào khoảng không. Sau đó, thong thả rút từ cái bị nhỏ ra một bầu rượu và bắt đầu tợp nhiều hớp. Công Chúa nhìn lão uống ừng ực một lúc thì thấy trong lòng kinh nghi. Kỳ diệu chưa? Chẳng hiểu lão uống loại rượu gì mà cứ hễ giọt nào bắn ra, rơi xuống áo cũng đều biến thành hào quang thấm mất qua làn vải thô. Thấy lão uống có vẻ ngon lành, say sưa quá, nàng mon men lại gần khe khẽ xin:

"Ông ơiii… Cháu cũng khát!..."

Ông lão lầu bầu:

"Nước này mi không uống được đâu!"

Công chúa năn nỉ:

"Nhưng... Ông cho cháu uống tí!..."

Lão gắt:

"Đã bảo, mi không uống được mà! Nó vừa đắng, vừa chát. Uống vào chỉ có điên đảo chết thôi!"

Nghe lão nói, công chúa càng thêm mè nheo, khóc lóc:

"Nhưng cháu khát lắm… hu....hu...hu... Ông cho cháu uống đi. Đắng, chát cháu cũng chịu hic…hic…hic!"

Nghe Công chúa khóc lóc, lão đặt bầu rượu ngang đùi, ngoảnh mặt nhìn Công chúa. Đây là lần đầu lão để mắt đến nàng. Đôi mắt lão sáng, xanh biếc như cánh lá sen, soi tỏ hết tâm tư người đối diện. Ngẫm nghĩ một lúc, lão hỏi một câu rất... ngoài đề:

"Hình như mi đang có tâm sự gì buồn lắm nhỉ?"

Công chúa ngập ngừng:

"Phải... phải!. Sao Ông biết? Ông giúp cháu có được không?!"

Lão nói một cách bâng quơ, hàm nhiều ẩn ý:

"Giúp thì chẳng giúp gì được đâu, vì mỗi người mỗi nghiệp. Nhưng ta có thể mách cho mi biết một đôi điều. Hắn vẫn... bình thường đấy thôi! Chẳng có ai chết đâu mà sợ! Chỉ là sự thay đổi từ một thân này qua một thân khác mà thôi!.... Nói rồi, lão lại đưa bầu rượu lên tợp vài hớp. Lè nhè nói qua một đề tài khác, chẳng ăn nhập gì với câu chuyện lão đang nói trước đó. Lão nói thản nhiên như người đang nói chuyện với không khí:

"Loại rượu này không phải ai cũng uống được đâu đấy nhá. Người uống được nó phải có tâm dõng mãnh lắm, và nhất là phải hội đủ ba điều kiện… "

Công chúa như bị lôi cuốn theo dòng tâm thức bí ẩn của lão, nàng bồng bột kêu lên:

"Ba điều kiện?!..."

"Phải... Đó là Tâm từ bỏ, Bồ Đề Tâm và Trí Huệ Bát Nhã.."

Công chúa bối rối:

"Ông ơi… ông nói mù mịt, loanh quanh cái gì cháu không hiểu?"


Nàng có ngờ đâu rằng, lão già chính là một bậc đại Bồ Tát. Những gì lão nói đều hàm chứa một ẩn ý sâu xa. Một bậc bồ tát, khi đã phát đại thệ nguyện thì phải có một tâm thức cực kỳ dũng mãnh, không gì có thể lay chuyển nổi. Cho dù phải xả thí hằng hà sa số thân, bỏ hằng hà a tăng kỳ kiếp để tu lục độ, tích tụ công đức, triển khai trí huệ tới tột cùng, mài tâm mình ngày càng trở nên trong sáng như gương, để rồi có thể cỡi trên những ngọn sóng Sanh - Tử thực hành những hạnh nguyện không nhàm mỏi.

Nàng ngờ ngợ như có một điều vừa kỳ, vừa diệu sắp xảy đến,(mà nàng lại rất ưa thích những điều Kỳ Diệu) với giọng nói ỡm ờ đầy ẩn ý của ông lão, thực tâm nàng cũng muốn kinh qua cho biết một lần. Nàng cũng có cảm giác ông lão này có lẽ không phải là một người bình thường, lại không có ý hại người. Lại nữa, không hiểu sao cứ hễ đứng gần lão chuyện trò, nàng lại cảm thấy thân tâm rất an lạc, mọi muộn phiền như muốn tiêu tan. Bụng bảo dạ: Thôi, cứ thử liều một phen, cứ đòi nằng nặng uống bằng được, có thể lão sẽ đổi ý chăng? Cùng lắm thì chết cũng chẳng sao, Ếch đã mất rồi, thì nàng cũng chẳng thiết tha gì đến cõi đời này nữa.. Nghĩ rồi, Công Chúa cứ khóc thút thít, mè nheo lằng nhằng với lão:

"Hu … hu … hu … Ông ơi... Thứ rượu của ông có gì mà phải quý chứ? Cháu đang khát... Ông cho cháu uống một tí đi... hu...hu...hu!!!!.."

Ỗng lão lẩm bẩm:

"Rượu này là một loại rượu quý. Nó có cái tên như tính chất nó cưu mang. "Bồ Đề Luân Hồi Tửu". Chất nước này chỉ cho những kẻ thực tâm cầu giải thoát, nhưng lại muốn trở lại luân hồi, cỡi trên những đợt sóng Sanh - Tử để thực hành những hạnh nguyện của mình. Nhưng hôm nay, cắc cớ gặp ngươi. Hầy!... Chắc cũng là hữu duyên. Ta cho mi uống cũng được!"

Nói xong, lão quăng bầu rượu cho Công Chúa. Nàng đỡ lấy một cách sung sướng. Chẳng cần để ý đến những lời lão vừa lẩm bẩm, hớn hở mở nắp bình.... Mùi rượu bốc lên mũi làm nàng ngây ngất. Nhưng hơi bị khựng lại vì một cảm giác nhờm gớm khi thấy miệng bình đầy rãi rớt của ông lão. Len lén, liếc nhìn lão thật nhanh. Xong, Công Chúa khe khẽ lấy vạt áo lau vội miệng bình. Bỗng tiếng nghe lão cười khành khạch nói bâng quơ:

"Thật đáng tiếc! Chính những chất ấy mới có thể rửa sạch những nghiệp chướng của mi đó!"

Nhưng Công chúa không để ý đến lời lão nói. Nàng khẽ nâng bình lên, nhắm mắt tợp một hớp ngắn.

Rượu vừa qua môi. Chạm vào đầu lưỡi. Bỗng dưng, nước rượu biến thành một đám hào quang tan loãng thấm vào thân tâm thật mát mẻ. Công chúa bỗng thấy một vùng ánh sáng ngũ sắc chói loà phủ lên toàn thân mình. Rồi một sức mạnh ghê gớm đảy nàng ngã bật ra phía sau. Đầu đập mạnh vào một hòn đá lớn khiến nàng kêu lên một tiếng “Ối!!” đau đớn và ngất đi.


Chiêu Hoàng
Cô Năm Sài Gòn
#51 Posted : Monday, October 3, 2005 4:51:23 AM(UTC)
kimnguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 323
Points: 6
Woman
Location: Southern California

Chiêu Hoàng ơi , đi đâu mất rồi?
Viết nữa đi chứ. Có người ngồi một góc chờ...đọc nè Blush

KN
ChieuHoang
#52 Posted : Friday, November 4, 2005 11:32:45 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.

Chiêu Hoàng đây.
Chị KN khoẻ không? Hôm nay chị có xuống phố hay ghé quán của chị 3 Tê không hả? Chắc tí em ghé quán để coi Thu Vàng có đem thêm nồi chè nào không á. Quán có nhạc hay, có chè ngon là nhứt đó!!

Em "dán" thêm bài cho chị đọc nè...

Ch
ChieuHoang
#53 Posted : Friday, November 4, 2005 11:47:48 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.

Tình Yêu Ơi... vẫn đợi...

Con bé đã bắt đầu sắm nắm chờ ngoài cửa. Nhưng người đàn ông vẫn còn chần chừ chưa muốn đi. Nó sốt ruột lắm, chẳng hiểu Bố làm gì trong ấy mà lâu thế? Nó chỉ sợ đi trễ không kịp coi pháo bông họ đốt tối nay. Nó vừa kiễng chân, cố mở khóa xích phía trên núm cửa, vừa gọi lớn:

- Bố ơi, đi chưa?

Người đàn ông vẫn còn nằm kềnh trên giường, nghe tiếng con, chàng nhìn qua khung cửa sổ. Tuy đã hơn bảy giờ tối mà trời vẫn còn sáng bảnh, phải hơn một tiếng nữa họ mới bắt đầu đốt. Nhưng Bé thì không thể chờ đợi lâu thêm, nó tự ý đi lấy một cái váy đầm xoè bắt chàng mặc vào cho nó, rồi lon ton đi kiếm đôi giầy nhung đen. Chàng ngồi nhỏm dậy khi nghe con bé gọi:

- Còn sớm lắm. Bé vào đây cái đã... Vào đây, Bố bảo...

Con bé buông nắm cửa chạy vào. Nó đứng giữa ngưỡng cửa phòng chàng, nói bằng một giọng nghiêm trọng:

- Mình phải đi bây giờ..

Chàng hỏi lại cũng bằng một giọng rất... nghiêm chỉnh:

- Tại sao?

- Bé sợ họ đốt hết pháo bông....

- Nhưng trời còn sáng lắm. Phải đợi đến tối họ mới đốt - Vỗ hai bàn tay vào nhau - Nào, lại đây với Bố đã....

Nhưng con bé lằng nhằng không chịu:

- Không. Bé không muốn Bố ôm Bé đâu. Sợ nát áo mà!

Người đàn ông nhìn con. Nó bé nhỏ quá trong chiếc áo đầm xoè, chỉ thấy một cái đầu bé cỏn con và hai cẳng chân gầy guộc thò ra ngoài áo. Chàng có cảm tưởng con mình đang bị lấp trong đám vải. Giá nàng đừng bỏ đi, chắc có lẽ con bé sẽ hạnh phúc, sung sướng và đầy đủ hơn. Sự bỏ đi của nàng là cả một sự mất mát to lớn quá, nó để lại chàng một đời sống khập khễnh đầy thương nhớ. Tựa như con chim bị gẫy một chiếc cánh thì chỉ còn là một con chim què, dẫu chàng có cố gắng bù đắp thế nào cho con thì cũng vẫn bị thiếu sót...

Nhưng con bé thì vẫn hồn nhiên trong sự nuôi nấng vụng về của chàng. Nó lớn rất chậm. Chẳng hiểu vì chàng không biết cách nuôi con hay vì nó biếng ăn. Một đôi lần nó có hỏi về Mẹ. Chàng chỉ trả lời một cách mơ hồ:

"Mẹ con đi đến một miền xa lắm. Bố đoán, chắc nơi đó làm cho Mẹ con rất hạnh phúc..."

"Thế tại sao Mẹ không rủ Bố con mình đi theo hả Bố? "

" Ờ... bố cũng không biết Bé ạ.."


Cứ thế. Hai bố con nương nhau đi trên đường đời chênh vênh. Riết rồi cũng quen. Mọi vết thương theo thời gian rồi cũng phải lành. Nhưng vẫn để lại trong tâm chàng vết thẹo mà thỉnh thoảng nỗi nhớ và cơn đau lại thấp thoáng hiện về. Như hôm nay, nhìn con bé xúng xính trong chiếc áo đầm, chàng thấy nó có cái tính "điệu" giống nàng lắm. Nàng cũng điệu, rất ngây thơ và non dạ. Có thể vì sự non dạ ấy mà nàng đã quyết định bỏ đi...

Con bé dẫm chân bành bạch xuống đất, giục giã:

- Bố ơi... Đi chưa?

Chàng nhanh nhẹn nhảy phóc xuống giường, vừa thay chiếc quần jean, vừa bảo con:

- Dì Hạnh chưa tới mà. Chẳng nhẽ mình bỏ Dì ở nhà à?

- Thì Bố gọi cho Dì đi...

- Được... được...

Chàng vừa nói thì có tiếng chuông gọi cửa. Con Bé le te chạy đi rồi nói với:

- Dì Hạnh tới rồi kìa...

Chàng vội lấy chân đá cánh cửa phòng. Cởi áo, chọn một chiếc sơ-mi trắng. Nàng rất thích chàng mặc quần jean và áo trắng. Có lần nàng mua về mấy bộ giống nhau bảo rằng "Anh có thể thay đổi cả tuần mới phải đem giặt". Nhưng giờ nàng không còn nữa, chàng đâm ra lười biếng, có thể mặc một bộ cả tuần mới đem giặt.

Từ độ nàng bỏ đi. Chàng phải nhờ đến Hạnh. Cô sinh viên hàng xóm tốt bụng lo đưa đón Bé đi học. Ban đầu chỉ do lòng thương hại. Sau Hạnh bỗng thương Bé như cháu ruột. Ngoài giờ trông Bé, Hạnh vẫn thường hay qua thăm, cho Bé bánh, kẹo và chơi với Bé trong những lúc chàng có những buổi họp bất thường ở sở. Để đền ơn lòng tốt của Hạnh, chàng hết lòng giúp đỡ cô những khi cô cần giúp. Dần dà, tình thân giữa ba người ngày càng đậm. Bé luôn luôn muốn cô tham dự trong những sinh hoạt gia đình. Nhưng đối với riêng chàng chỉ coi cô như người em út, mà không đối xử như vậy cũng chẳng xong, vì Hạnh còn quá trẻ, thua chàng tới mười lăm tuổi. Đang ở tuổi đẹp nhất của đời người. Nhưng hình như tình cảm của Hạnh không ngừng lại ở ranh giới "Ông - Em" ấy. Chàng lờ mờ nhận thấy hình như nàng đối xử với mình có phần đặc biệt hơn. Nhưng vì Hạnh quá nhút nhát, ít khi bày tỏ một điều gì lộ liễu, nên sự cảm nhận đó chàng cũng không chắc lắm. Lại nữa, tâm thức chàng vẫn còn đang hoài vọng tới người vợ cũ, nên bất cứ một bóng hình nào cũng chỉ là một sự thấp thoáng lướt qua trong đời chàng mà thôi....

Có tiếng gõ cửa phòng. Bé léo nhéo:

- Bố ơi, xong chưa? Dì Hạnh tới rồi!

- Được. Mình đi ngay bây giờ...

Hạnh xuất hiện tươi mát sau cánh cửa đang nắm tay Bé:

- Chào Ông...

Chàng hơi khựng lại với hình ảnh tươi mát ấy. Chiều nay, trông Hạnh rất xinh. Mái tóc ngắn, thẳng, cũn cỡn chấm vai trông nàng lại càng thêm trẻ. Nàng bình dị, hồn nhiên như một nốt nhạc đơn rớt xuống đời Bố con chàng để lại một tiếng vang rất nhẹ. Bé nắm tay nàng vừa đi, vừa mách:

- Dì à... Bố sém tí nữa là trễ đó. Bé phải nhắc Bố mãi...

Họ theo chân chàng bước ra xe. Chàng nói với Hạnh:

- Bây giờ tôi đưa Hạnh và Bé đi ăn trước. Sau đó mình sẽ ra biển xem họ đốt pháo bông nhé...

Bé chen vào:

- Bố ơi. Bé không ăn đâu. Bé chỉ thích đi coi pháo bông bây giờ thôi...

Hạnh dỗ dành:

- Mình phải ăn chứ Bé. Nếu không cái con vi trùng đói sẽ... cắn bụng. Bé đau bụng không đi coi pháo bông được đó...

Bé bá lấy cổ Hạnh nhõng nhẽo:

- Nhưng Dì... Bé không đói mà...

Chàng nghiêm giọng:

- Bé phải ngoan nhé. Không ăn là không được đi coi pháo bông đâu đấy!


Đây là lần đầu tiên Hạnh đi chơi với hai bố con. Nàng có cảm tưởng kỳ cục đây chính là gia đình của riêng nàng, với đứa con nhỏ và người chồng tế nhị, ít nói. Đó là một buổi tối thật đẹp với Hạnh. Họ đến một nhà hàng nhỏ gần biển. Vừa ăn, vừa nói chuyện. Nhưng chỉ có Bé và Hạnh nói chuyện rì rào to nhỏ với nhau thôi. Thỉnh thoảng chàng chỉ chen vào cho có mặt. Còn phần lớn chàng đều đắm mình trong nỗi suy tư riêng. Quái... Sao lúc nào hình ảnh nàng cứ hiện diện mãi trong tâm.. Hành động nào chàng làm, nơi nào chàng đến cũng đều gợi nhớ cho chàng bao kỷ nhiệm về nàng. Như quán ăn này, ở góc bàn phía bên kia, chàng và nàng đã từng tới đây. Đêm đó, chàng chân thành ngỏ lời cầu hôn và được nàng chấp thuận... Khuôn mặt nàng với nụ cười chúm chím trên môi làm điệu và khe khẽ gật đầu. Kỷ niệm như một dấu ấn trong tâm. Chàng phóng tầm mắt nhìn về "chiếc bàn kỷ niệm". Có một cặp trai gái đã ngồi, họ đang rù rì trò chuyện. Chắc hẳn họ đang vui, vì chàng nghe tiếng cười khúc khích của người nữ...

Hạnh vừa ăn, vừa nói chuyện với Bé, vừa kín đáo theo dõi chàng. Nhưng Hạnh chẳng đoán được gì nhiều ngoài khuôn mặt hơi tư lự. Vì sự im lặng đó mà Hạnh cảm thấy chàng thật khó hiểu và kỳ bí. Kỳ bí như Biển. Sự kỳ bí đó đã thu hút nàng một cách mãnh liệt tới không thể cưỡng nỗi. Đã nhiều lần nàng chạy trốn chính mình bằng cách giới hạn mình thuần túy trong công việc "giữ trẻ". Không mơ mộng, không tưởng tượng và "kỳ bí hóa" về người đàn ông ấy nữa. Vợ chàng đâu? Tại sao chàng lại ở một mình với đứa con côi cút thế? Mà chàng cũng thật... đáng ghét. Lạnh lùng và cao ngạo biết bao. Hạnh cố tìm nhiều lý do để ghét được chàng. Nhưng dẫu có cả ngàn lý do, thì nó cũng chỉ là những biện luận của tâm thức. Tình yêu nàng vẫn mù lòa, vẫn bị thu hút bởi khuôn mặt lạnh lùng ấy. Một vài lần, tò mò hỏi Bé, thì Bé cũng chỉ trả lời một cách hồn nhiên: " Mẹ đã đến một nơi Hạnh - Phúc". Vậy là sao? Là Nỗi Chết hay nàng đã tẻ ngang, muốn đi trên con đường đời với người đàn ông khác?

Gần chín giờ tối họ mới ra tới biển. Gió biển lồng lộng thổi mái tóc Hạnh bay bay. Mặt biển mấp mô đen kịt đằng trước. Bãi đốt là một khu khá rộng. Thiên hạ đứng lố nhố chật cả một vùng. Người đốt, kẻ xem ồn ào tiếng cười nói. Vì sợ lạc, chàng để Bé trên vai, nắm tay Hạnh len lỏi trong đám đông. Đi một lúc thì họ tới một khu đất tương đối thoáng. Chàng buông tay Hạnh và hỏi:

- Đứng ở đây. Hạnh có nhìn rõ không?

Hạnh cười:

- Có lẽ Ông hơi cẩn thận. Em đã lớn rồi. Chỗ nào em đứng mà chẳng thấy... (Reo lên) Kìa, họ đã bắt đầu đốt. Đẹp quá!

Từng trái pháo thi nhau bắn lên nền trời. Đêm như thẩm hơn, rực rỡ hơn trước ngàn tia sáng nở xuè ra như những đóa hoa.... Ba người bên nhau, nhưng lại có ba tâm trạng khác hẳn. Bé thì dĩ nhiên rất vui thích. Nó nhìn ngây dại mà không chán mắt. Miệng líu ríu như chim:

- Ô kìa... Trái kia đẹp quá. Bé xí đó nghe. Còn trái này nữa, Bé cho Dì Hạnh đó. Dì coi kìa... Trái pháo của Dì nở lớn quá. Đẹp ghê!!

- Còn trái nào của Bố? Chàng hỏi.

- Bố hả? Vì Bố hư không chịu đi sớm và lại bắt Bé ăn nhiều. Bé cho Bố trái kia kìa. Chỉ có xì khói thôi... Trái đó của Bố đó... hi..hi..hi..

Cả ba cùng cười rộ...

Hạnh nghe trong lòng một sự êm đềm lạ lùng. Cái nắm tay hồi nãy của chàng - tuy chỉ là sự tình cờ bắt buộc - nhưng nàng vẫn cảm thấy bàn tay chàng rất ấm. Sự ấm áp đó lan dần vào trái tim làm nàng càng thêm thổn thức. Có phải chăng nàng đang chập chững bước vào một hành trình vô định, trong đó có nhiều nỗi khổ hơn niềm vui? Tựa như con đường một chiều. Như Tình Yêu đơn phương của nàng. Trên phương diện lý trí, nàng thấy tất cả những tình cảm nàng dành cho chàng đều cực kỳ phi lý - Nếu không nói đó là một tình yêu mù quáng - Nàng còn quá trẻ với một tương lai tươi sáng đang đón đợi. Nàng cũng không thiếu cơ hội để có sự chọn lựa cho mình một người bạn đời khá hơn. Ở chàng, nếu tỷ mỷ so đo, cân lường thì chàng chẳng có gì nổi bật. Có chăng chỉ là sự ân cần rất chân thành, và tế nhị, làm cho đối tượng cảm thấy mình được che chở, an vui. Ngoài ra, chàng chỉ là một người đàn ông như bao nhiêu triệu đàn ông khác. Kỹ sư Hóa. Lỡ dở trong hôn nhân và có một đứa con nhỏ. Nhưng dẫu vậy. Con tim vẫn có những lý lẽ riêng của nó.

Và bây giờ. Ở đây.
Với chàng và Bé. Nàng chỉ muốn thời gian ngừng trôi, không gian thênh thang chỉ còn lại ba người với những trái pháo nổ tung trên bầu trời đen thẫm như những đóa hoa muôn sắc...

Ôi...
Tình yêu ơi..
Có phải chăng dẫu ở tình huống nào nàng cũng vẫn đợi?

Chiêu Hoàng
ChieuHoang
#54 Posted : Sunday, November 6, 2005 4:57:27 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.

Mê Khúc

Dâng ngang đời nhẹ tựa làn hương,
Ðưa người đi trong cõi vô thường
Một cuộc tình níu kéo yêu thương
Một người tình tựa như khói sương...
(Mê khúc - Bảo Phúc)



*

Huy lái xe ra khỏi sở. Chiều thứ sáu, hình như dòng xe cộ đông hơn, hối hả hơn. Chàng nhớ lại buổi đi chơi tối đầu tiên giữa chàng và Hạnh cuối tuần trước, trên một bong tầu giăng đầy những dây đèn đủ mầu sắc:

- Ông có bao giờ thấy được xá lợi Phật chưa?

- Xá lợi là gì thế?

- Trong kinh nói. Xá lợi là những viên ngọc tìm thấy sau khi trà tỳ (thiêu) một vị Phật. Ðôi khi nó giống như một hạt trai, mầu trắng đục ngũ sắc. Ðôi khi nó giống như một hạt thủy tinh trong suốt, nhìn vào rất đẹp. Một vị đạo sư với giới hạnh tinh chuyên cũng có thể có xá lợi sau khi các ngài viên tịch.

Huy nhìn Hạnh hơi tư lự. Nàng có nhiều điểm giống người vợ cũ của chàng quá. Vợ chàng cũng rất mộ đạo.

- Hạnh có nhìn thấy xá lợi Phật bao giờ chưa?

- Rồi. Một lần. Chỉ tình cờ thôi ông ạ. Hôm đó, có một phái đoàn chư tăng ở Ấn Ðộ đi một vòng thế giới để triển lãm xá lợi Phật. Họ có ghé qua thành phố này. Phật tử tín tâm đi coi cũng nhiều. Họ xếp hàng rất dài để chiêm bái. Kỳ đó, em xếp hàng gần 2 tiếng mới xem được.

- Hay nhỉ...

Huy nhìn Hạnh. Nàng có đôi mắt ngây thơ rất lạc quan. Hạnh nhoài gần nửa người ra khỏi bong tầu, nghiêng vai nhìn Huy với ánh mắt lung linh:

- Em mới nghe ở một ngôi chùa nhỏ, cách đây khoảng hai tiếng lái xe. Họ cũng vừa thỉnh được một viên xá lợi của một vị đại đạo sư...

- Thế à?.. Nhưng... Này cô... Cô đừng nhoài người ra như thế. Cô làm tôi sợ tới chóng cả mặt...

Hạnh nghe Huy nói thế lại càng nhoài ra hơn nữa. Miệng tủm tỉm:

- Ông sợ thật sao?

Huy quay mặt đi hướng khác, không dám nhìn Hạnh nữa vì chàng chỉ sợ Hạnh sẽ rớt tòm xuống biển:

- Phải...

Tiếng Hạnh reo lên, đôi tay giang rộng ra như một cánh diều:

- Ông coi nè. Em ngoan rồi. Không còn nhoài người ra ngoài nữa...

Nói rồi. Hạnh lùi về phía trong bong vài bước, hai tay níu lấy cột cờ, ngước lên trời đầy sao:

- Em thích chiêm bái xá lợi ở ngôi chùa nhỏ ấy. Nhưng rất tiếc xa quá. Em sợ đi lạc....

- Nếu Hạnh thích. Tôi sẽ tình nguyện làm tài xế cho.

Mắt Hạnh ánh lên nỗi vui mừng:

- Thật nhé?

- Thật.

- Bao giờ ông có thể đưa em đi được?

- Cuối tuần tới được không?

Hạnh reo lên:

- Ðược chứ !!!. Cuối tuần tới. Mình sẽ đem Bé đi luôn.

- Bé không đi được vì phải về thăm Nội. Bà cũng nhớ cháu lắm. Lại nữa đưa về đó cháu có cơ hội chơi với những anh chị em họ cùng trang lứa. Tội nghiệp con bé, suốt ngày ở với tôi, nhiều khi chỉ sợ nó bị... già trước tuổi...

*

Sáng thứ 7 trời thật trong. Huy đón Hạnh trước cửa. Nhìn Hạnh khệ nệ bưng ra một chiếc làn mây vuông. Huy ngạc nhiên hỏi:

- Cô đem theo cái gì thế kia?

- Trong này có đựng một ít bánh mì, thịt nguội và một ít nước uống....

- Hả? Mình có đi picnic đâu mà Hạnh đem nhiều thứ thế? Nếu đói, tôi nghĩ trên chùa cũng sẽ có thức ăn cho các Phật tử mà.

Hạnh ấp úng:

- Em chỉ sợ... chỉ sợ... ông...không thích ăn chay!!

Huy im lặng. Cảm động về mối chân tình của Hạnh. Đây là lần đầu, kể từ khi quen Hạnh, chàng mới có ý định nói về Quỳnh, người vợ cũ đã bỏ đi từ 2 năm trước. Huy nói bằng một giọng tâm sự:

- Hạnh à.... Tôi đã kể chuyện về Quỳnh cho Hạnh nghe chưa nhỉ?

Hạnh nghiêng mặt nhìn Huy. Một vài sợi tóc cắt ngang khuôn mặt trắng hồng:

- Chưa. Em vẫn chờ đợi điều đó. Nhưng nếu ông chưa sãn sàng thì cũng chẳng sao....

Huy nói bằng giọng cảm động:

- Cảm ơn Hạnh. Thực ra, chuyện cũng chẳng có gì cần phải kể. Nhưng tôi không bao giờ nhắc tới vì đối với tôi nó quá riêng tư. Nó làm tôi ngại ngần khi phải nói với bất cứ người nào nếu không thân.... ( Huy ngừng một chút như để sắp xếp câu chuyện cho mạch lạc). Chúng tôi yêu nhau bảy năm mới làm đám cưới. Quỳnh đẹp và có duyên. Ngoài ra, nàng rất thích làm thơ và mộ đạo. Tôi cứ tưởng rằng chúng tôi rất hợp nhau, nhưng tới khi về sống với nhau mới thấy những "hạt cát" trong chiếc giầy. Dẫu vậy, tình yêu tôi dành cho Quỳnh vẫn không mảy may suy giảm.... Nhưng đối với Quỳnh lại khác. Nàng là con người rất lý tưởng và thích mọi điều hoàn hảo. Chắc có lẽ vì vậy mà nàng đã cảm thấy thất vọng. Nàng đâm ra biếng ăn, biếng nói... Nàng dành hết thời gian nghiên cứu về Phật pháp. Khoảng thời gian trước khi bỏ đi, Quỳnh hay có những hành động bất thường. Đôi khi nàng vắng nhà mà chẳng báo là nàng đi đâu, với ai... Khi về thì nàng thường đắm mình vào trong một thế giới riêng tư của mình. Tôi hiểu, một ngày nào đó tôi sẽ mất nàng vĩnh viễn... Nhưng tự ái (ngông cuồng) của một gã đàn ông và sự tôn trọng quyền tự do cá nhân của người khác, tôi đã im lặng và chờ đợi. Chờ đợi một chuyện gì đó sẽ đổi thay. Nhưng việc đổi thay lại trái hẳn với điều tôi mong đợi. Một hôm, nàng bỏ đi. Lúc đó Bé mới lên 5 tuổi....

Huy ngừng lại ở đó. Không gian như khoác lên một nỗi buồn man mác... Thay vì cho xe chạy ra hướng xa lộ. Chàng lại chọn đi con đường dọc theo bờ biển. Tuy xa hơn, nhưng nhớ Quỳnh, chàng muốn đi lại con đường này. Con đường mà ngày xưa, khi Quỳnh còn là của chàng, cả hai thường lang thang trên đó. Khi thì họ ghé ra biển, khi vào những quán ăn, đôi khi, chỉ đi qua những phố phường, những biển xanh, những núi, những con đường thơ mộng, quanh co. Huy bỗng yêu vô cùng những con đường ấy. Vì ngoài cảnh đẹp thiên nhiên, nó còn khoác lên rất nhiều kỷ niệm của chàng với Quỳnh. Kỷ niệm nhiều tới độ chàng cứ ngỡ con đường, hàng cây, quán ăn, núi, biển v.v.. đều có tâm hồn. Chúng thường thầm thì, trò chuyện trong những lần chàng đi qua.

Tiếng Hạnh nghe mơ hồ như từ một tầng mây trên cao:

- Ồ... Con đường này tuyệt đẹp.... Ông coi, bên kia là biển xanh ngăn ngắt, bên này là dãy núi thẳng đứng. Em có cảm tưởng trong cái dịu dàng sâu thẳm của biển, còn có cái hùng dũng của núi với mây xanh...

- Phải... Tôi rất thích con đường này. Nó cũng cưu mang rất nhiều kỷ niệm giữa tôi và Quỳnh. (Đổi giọng) Hạnh có bao giờ đi máy bay từ Sàigon lên Dalat chưa nhỉ? Con đường từ phi trường Liên Khương về thành phố cũng đồi núi từa tựa giống như thế này. Nhưng mỗi con đường đều có một vẻ đẹp khác nhau. con đường Liên Khương có một vẻ đẹp hoang dại, với những khúc quanh đầy nguy hiểm, một bên là núi đá đứng dựng ngược, thách đố với trời cao, bên kia là vực thẳm sâu hun hút.... Những lần lái xe như bay về thành phố, tôi thường có những cảm giác gờn gợt về sự hoang dại ấy... Còn con đường này, tâm thức tôi lại khác hẳn. Nó khoáng đãng, tươi mát... Có lẽ vì nó còn cưu mang những mảnh trời mây xanh và biển. Lại còn điểm tô thêm bằng những đoạn xuyên qua những thành phố nhỏ, rộn rã tiếng người, tựa như cái má lúm đồng tiền trên khuôn mặt người thiếu nữ....

Hạnh bật cười thành tiếng:

- Ông có trí tưởng tượng phong phú lắm nhỉ?

Huy nghiêng mặt nhìn Hạnh mỉm cười:

- Mơ mộng có lẽ đúng hơn... Nếu không mơ mộng thì đời sống chỉ là một đời sống chết...

Chiếc xe vẫn lao đi vun vút. Họ đi qua những khúc đèo. Cảnh vật đẹp như trong tranh vẽ. Buổi trưa, họ dừng lại ở một quán ăn bên bãi. Biển nơi đây đẹp và xanh ngăn ngắt... Mùi biển mặn thổi lồng lộng. Hạnh phóng tầm mắt nhìn ra biền khơi, nắng đã lên cao, ánh nắng vỡ thành trăm ngàn mảnh trên mặt biển đến chói mắt:

- Em được sinh ra ở miền biển. Nên biển đối với em nửa rất thân thương, nửa rất kỳ bí. em cứ hay tưởng tượng dưới đáy biển sâu có thủy cung tráng lệ. Có một ông vua khi hiền, khi dữ và có nàng công chúa rất xinh đẹp muốn biến thành người...

Huy cười:

- Cô bảo tôi hay tưởng tượng. Nhưng có lẽ cô còn tưởng tượng và mơ mộng nhiều hơn tôi nữa...

Hạnh cười khúc khích:

- Chắc thế...

Vì đi bằng con đường ven biển và ngừng lại ăn trưa. Nên gần 2 giờ chiều họ mới tới nơi...

Ðó là một ngôi chùa sư nữ. Nằm cách thành phố khoảng hơn 2 tiếng lái xe. Ngôi chùa nhỏ, nhưng rất thanh tịnh. Rõ ràng có những bàn tay chăm lo của phái nữ nên ngôi chùa trở nên thơ mộng hơn. Huy rất thích ngôi vườn sau sân chùa. Các vị sư cô trồng tỉa và trang hoàng rất thanh nhã. Ở đây, lác đác Huy thấy có trồng một vài giống Lan rất quý. Dọc theo sát chân tường, được tô điểm thêm vài bụi trúc đen nhánh. Cuối vườn có một khoảng trồng những loại rau thơm và hoa quả. Đặc biệt nhất là có một dàn dây leo với những đóa hoa tím tím, bé tí như những hạt ngọc. Dưới dàn được đặt một cái bàn nhỏ với 4 chiếc ghế. Trông rất nên thơ. Người mù tịt như Huy nhìn vào cũng khởi tâm muốn rũ bỏ hết bụi trần để vào chùa sống. Không phải sao? Ðời sống thật yên bình và thơ mộng, ai mà chẳng thích!!

Hình như chùa không có nhiều Phật tử lui tới, nên không khí rất thanh tịnh, thoáng mát. Không có cảnh nô nức ồn ào như những ngôi chùa lớn trong thành phố Huy ở.

Họ gặp một vị sư cô đang quét lá sân chùa. Cô mời họ vào trong phòng trai. Căn phòng đơn sơ, chỉ có mỗi một cái bàn hình chữ nhật và tám chiếc ghế gỗ. Mùi trầm hương thoang thoảng đâu đây. Hạnh hỏi:

- Thưa sư cô, em có nghe người ta nói chùa này vừa thỉnh được viên xá lợi của một vị đạo sư nên muốn ghé để chiêm bái...

Sư cô thong thả trả lời:

- A Di Ðà Phật. Cám ơn tín chủ có lòng. Nhưng chắc tín chủ đã nghe lầm chăng? Vì chùa này từ xưa giờ chưa hề có được phước đức tới độ thỉnh được viên xá lợi nào cả...

Hạnh chưng hửng:

- Ô.. Vậy mà em cứ tưởng...

Sư cô vui vẻ mời:

- Nhưng đã lỡ ghé thăm, mời tín chủ vào chùa lễ Phật và vãng cảnh chùa...

Hạnh chắp 2 bàn tay trên ngực như một búp sen:

- A Di Ðà Phật. Cảm ơn cô...

Từ nãy giờ Huy đứng lóng ngóng bên cạnh chưa biết làm gì. Thấy Hạnh chắp tay như một lời chào. Chàng cũng chắp tay và máy móc niệm theo:

- A Di Ðà Phật...

Họ vào chánh điện lễ Phật. Cũng giống như những chánh điện của những ngôi chùa khác. Tượng Phật lớn được đặt cuối phòng. Hương trầm thơm ngát tỏa một vùng. Những lư, hương, hoa, đèn, lọng v.v. đều sáng choang, ngăn nắp. Hạnh thụp xuống lễ và lâm râm cầu nguyện. Còn Huy đứng bên xá xá vài xá rồi lùi ra sân sau. Chàng cứ bị thu hút bởi chiếc sân cỏn con ấy. Từ những bụi trúc, Lan, Hồng, và chiếc bàn dưới dàn hoa tím.

Chàng còn đang ngẩn ngơ thì bỗng thấy cái dáng quen quen. Nhưng vì vị sư cô đang loay hoay múc nước, nên chỉ thấy được đằng sau với dáng người nhỏ nhắn, đôi vai gầy mảnh mai nhô lên dưới làn vải nâu...

Chàng bước lại gần nhìn cho rõ. Vị sư cô tình cờ quay lại. Bốn mắt gặp nhau. Tim Huy như muốn vỡ ra từng mảnh. Chẳng lẽ nào người lại giống người đến thế? Khuôn mặt có trắng xanh và gầy guộc hơn xưa, nhưng đúng là Quỳnh của Huy đây rồi... Chàng cảm động tới độ lắp bắp:

- Em.... đấy... ư...?!

Ðôi mắt người nữ tu hơi chao đi. Nàng vờ cúi xuống bưng bình nước. Huy vội cúi xuống theo đưa tay giúp nàng. Hai bàn tay đụng nhau. Người nữ tu kêu lên một tiếng khẽ rồi buông tay lùi lại thật nhanh. Nàng chẳng nói với Huy thêm một lời nào nữa. Chỉ run run chắp hai bàn tay vào nhau thay một lời chào rồi quay mặt, biến mất vào hậu gian bên cánh trái.

Còn lại Huy. Chàng vẫn cầm sô nước trên tay. Nghe vết thương mình vừa chớm mọc da non, nay bỗng bị toét vỡ ra thêm lần nữa. Chàng nghe ngực mình nhói đau. Chàng loạng choạng như người muốn ngã quỵ. Nghe đâu đây tiếng Hạnh đang reo lên ở cuối vườn:

- Ô kìa... Ông ơi, sao lại có một cánh bướm tam sắc đang vờn trên những cánh Lan....


Chiêu Hoàng

Văn Quân
#55 Posted : Sunday, November 13, 2005 11:00:34 AM(UTC)
Văn Quân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 57
Points: 15

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
quote:
Gởi bởi ChieuHoang


Nụ Hôn


*

Cả chiều hôm ấy, nguyên vùng má cô bị tê... Cô cứ có cảm tưởng nụ hôn chẳng chịu rớt xuống đất, hay bị một cơn gió mạnh nào thổi đi.
Kỳ lạ chưa?
Sao nó cứ dính mãi trêncô chẳng chịu rời....

Chị CH,

Má có 2 núm đồng tiền không, hở chị CH? Coolingfloating

Thân Kính,

VQ







ChieuHoang
#56 Posted : Thursday, November 24, 2005 4:49:56 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.
Hello Văn Quân,
Câu hỏi của VQ...khó trả lời quá à. Hì...hì...hì.... Tongue

Happy Thank Giving.
ChieuHoang
#57 Posted : Wednesday, April 26, 2006 5:36:20 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Gã Điên

Gã vẫn ngồi đấy. Khờ khạo và chờ đợi. Khuôn mặt hốc hác vì đói, đôi mắt thất thần. Thỉnh thỏang gã lại mỉm cười, rồi lập tức cau mày, khó chịu. Có khi gã chửi đổng một cách vu vơ, rồi rú lên như con thú bị thọc tiết.

Hiển nhiên là thế. Trong đầu óc gã cả ngàn ý niệm phụt lên liên tiếp. Mỗi ý niệm loé lên - nếu có đủ thời gian phổ ra thành hành động - thì nó cũng chớp nhoáng như một nháy mắt. Nhưng không có nghĩa tâm thức gã không nhận được điều ấy, chỉ có điều, vừa nhận được ý niệm này thì đã quên phứt mất ý niệm trước, vì vậy mà hành động trở nên hồ đồ, khi cười, khi khóc, khi giận dữ, khi hiền lành, khi đau khổ, khi hạnh phúc…

Này nhé. Gã biết mình đang đói, nhưng lại không biết phải làm gì cho hết đói. Một thiếu nữ đi qua. Chao ơi, nàng hiền dịu và đẹp như một nàng tiên. Tà áo trắng của nàng phớt qua gây lên một làn gió thoảng.

“Kìa, Cô tiên...”

Thiếu nữ dừng lại sau tiếng kêu tựa như con thú bị một vết dao đâm. Đôi mắt nàng mở lớn nhìn gã. Tội nghiệp làm sao. Nàng khẽ khàng đặt một chiếc bánh bao vào tay gã rồi mỉm cười. Gã chộp lấy định đưa lên miệng, nhưng hốt nhiên ý niệm khác lại loé lên trong tâm tưởng: gã chợt thấy chiếc bánh chính là cục xà-bông gã cần từ bao nhiêu lâu nay. Gã vội vã cầm chiếc bánh xát vào tay, chân. Tưởng tượng đang trầm mình vào một dòng nước mát lạnh với những bọt xà phòng óng ánh. Chiếc bánh bị vỡ ra do sự cọ xát. Gã thấy phần nhân thịt phía trong.... Lại một ý niệm khác, cùng với sự giận dữ sầm sập kéo đến: Ồ, đây chính là quả lựu đạn bà chằng vừa đưa cho ta. Thật là quá sức không thể tưởng tượng nổi. Thiên hạ thật xấu xa, đáng ghét... Ta phải đánh con mẹ này cho vỡ mặt nó ra... Bằng tất cả sự giận dữ sôi lên sùng sục, gã hét lên be be, quăng chiếc bánh bao vào mặt thiếu nữ. Chưa đã giận, gã còn quăng đất, cát, sỏi đá vào người nàng... Thiếu nữ hốt hỏang lùi lại nhiều bước... Miệng nàng méo xệch với đôi mắt đã bắt đầu ướt vì sợ... Nàng vội vã quay lưng. Không dám ngóai lại. Nhưng vẫn không quên ý niệm cầu sự bình an cho gã...

Gã cười khóai trá khi thấy con mẹ điên kia đã bỏ đi. Ta là một ông vua không ngai, Là một thiền giả. Ta có nhiều quyền lực và tất cả những người chung quanh đều sợ ta. Á à... Thế mà chúng lại bảo ta điên. Phải không nhỉ? Ha...ha...ha... Chính chúng mới thực điên! Thật là buồn cười và ngây thơ đến đần độn. Tất cả - ngọai trừ ta - đều là những người điên, đang quay cuồng sống trong guồng máy vô hình của Thời-Gian...

Vài phút trôi qua. Khi gã vừa thiu thiu ngủ trong cơn đói, bỗng đâu lại nghe tiếng rú của chiếc xe cảnh sát sầm sập tới. Người đâu mà bu đông thế kia? Gã không hiểu họ coi gì mà những cặp mắt cứ đổ dồn vào gã. Không một ai dám đến gần, họ đứng thành vòng tròn vây gã vào giữa. Nhìn quanh. Chỉ có gã. Gã cười sằng sặc.. Ha...ha...ha... Đã bảo mà. Ta là một ông vua không ngai, những người bu chung quanh chính là thần dân của ta đấy. Họ đang khép nép đứng chờ mệnh lệnh ta ban... Mà. Ô kìa, con mẹ chằng điên hồi nãy vừa mới bỏ chạy sao nó trở lại để làm gì nhỉ? Cái đứa manh nha đã từng có ý tưởng giết ta mà ta đã khởi tâm từ bi tha thứ cho nó. Thấp thoáng, một số cảnh sát vẹt đám đông bước vào. Gã bỗng tức đến uất nghẹn khi hiểu ra một điều chính con mẹ đó đã gọi cảnh sát đến bắt gã...

Tiếng người nữ loáng thoáng:

“Thật tội nghiệp quá đi thôi. Cháu đã gọi cảnh sát để đưa ông ta vào bệnh viện. Ông ấy ở ngòai này chỉ thêm vài ngày nữa thì đói và chết mất...”
Gã rít lên:

“Khốn nạn! Cả một lũ giả dối!”

Cơn giận làm gã lồng lên như một con thú dữ. Chưa kịp làm gì thì bốn, năm người cảnh sát ập đến. Họ vật gã xuống đất rồi khóa chéo khuỷu tay một cách rất lẹ làng... Cơn đói làm gã yếu sức, không vùng vẫy được mấy đỗi. Một người mặc áo trắng dài xuống tới gối đến bên và đẩy vào bả tay gã một mũi chích. Gã từ từ rơi chơi vơi vào một vùng mù sương lãng đãng....



Ở đây. Không gian thật yên lặng đến rợn người, thỉnh thỏang chỉ nghe được tiếng hú dài chen lẫn với tiếng cười sằng sặc từ những phòng kế bên. Gã nằm trên chiếc giường phủ drap trắng. Chung quanh gã, từ tường vôi đến chiếc bàn con bên cạnh giường đều là một mầu trắng muốt. Chỉ có khung cửa bên phía trái cho gã nhìn thấy một vùng trời xanh xanh với những cụm mây trắng đong đưa. Từ giường bệnh, gã nhìn qua khung cửa. Hình như nó hơi bị lệch thì phải. Chẳng có ai ở đây. Hình như gã vừa được nói chuyện với Chúa. Chúa là ai? À. Không phải. Gã vừa nói chuyện với một người mặc áo chùng đen với cuốn kinh nhỏ trên tay. Nghe chừng ông ta không phải là Thần Chết đến bắt gã…

Mà sao gã lại nhớ nàng đến thế nhỉ? Sự nhớ thương làm gã khóc lên rưng rức...

Có một cành cây thấp theo gió đập vào cửa kính làm tâm thức gã chợt nhớ lại một vài hình ảnh của căn chòi nhỏ. Có một cái bồ đoàn mà gã chính là người ngồi trên bồ đoàn ấy mỗi đêm...

Rồi sao nữa nhỉ? Tại sao ta lại ở đây? Ôi, sao gió thổi dữ vậy? Gió động hay tâm động? Không biết cành cây kia có bao nhiêu lá? Những chiếc lá mầu xanh lục như viền mắt người thiếu nữ. Đôi mắt với tròng nâu đen sâu thăm thẳm mà cả tâm hồn gã đã bị chìm đắm trong ấy. Nàng là ai? Ồ, nàng đẹp tuyệt trần... Hummm.... Một thiền giả không nên đắm vào nữ sắc. Tại sao không? Có thể đó là những nghiệp quả chín muồi.... Hừ, chỉ là biện luận, tất cả, chỉ là biện luận thôi...

Có tiếng kẹt cửa. Một người nữ y tá bước vào. Lại một bà tiên hiền dịu đến cứu ta đây. Gã nhìn bà tiên với giọt nước mắt lưng tròng, thổn thức:

“Nàng đã bỏ ta đi mất rồi...”

Cô y tá vẫn hoay hoay làm việc của mình. Cô xem lại hồ sơ bệnh lý, hý hoáy biên chép... Rồi bỏ mấy viên thuốc trong một cái ly nhựa nhỏ, nói trống:

“Tới giờ uống thuốc rồi...”

“Cô đã nói chuyện với Nàng chưa?”

Cô y tá trả lời bừa, cho qua:

“Chưa...”

“Vậy cô hãy đi nói với nàng rằng ta rất yêu nàng và vẫn chờ đợi nàng về...”

“Vâng. Nhưng thuốc đây. Ông uống đi...”

“Uống để làm gì?”

“Để khỏi bệnh.”

“Tôi có bệnh gì đâu mà cầu khỏi?”

“Thì ông cứ uống trước đi đã...”

“Không. Cô phải nói tôi biết tôi bị bệnh gì?”

“Bệnh Điên.”

“Ha... ha... ha...”

“Khi người điên không biết mình điên thì chính là điên vậy!”

“Vậy cô tỉnh hay điên?”

“Tôi không điên!”

Gã nhắc lại lời cô y tá vừa nói ban nãy:

"Khi người điên không biết mình điên thì chính là điên vậy! Ha...ha...ha...”

Đôi khi, gã rất sáng suốt, đối đáp với người đối diện một cách sắc bén như một thiền giả đã tu tập từ lâu, nhưng có thể, vì một lý do nào đó, mà hốt nhiên trong tâm gã bị bung ra như nước vỡ bờ, tất cả những tư tưởng đều đảo lộn, tùng phèo; ý nghĩ chạy quanh co, vòng vèo như con đường đi quanh dốc núi. Chợt phụt, chợt tắt, ngớ ngẩn, nhớ trước, quên sau...

Một cách máy móc, cô y tá nhét mấy viên thuốc vào miệng gã rồi đưa cho gã một ly nước. Gã uống ừng ực. Cảm thấy dòng nước mát trôi dần vào cơ thể. Gã vẫn còn cảm thấy nực cười trước sự ngớ ngẩn của cô y tá. Gả xòe răng cười và thì thầm ra vẻ rất bí mật:

“Ta cho cô biết một điều. Chớ đừng để lộ cho ai. Ta chính là... là...”

Nói tới đây. Hốt nhiên gã không nhớ gã là ai. Một ý niệm khác lại loé lên trong đầu. Chà. Cái khung cửa kia thật đáng ghét làm sao. Nó chói chang đến nhức mắt. Rồi gã bỗng run lên bần bật khi ý tưởng một lát nữa thôi, mặt trời sẽ nổi lên đốt gã. Gã rú lên thảm thiết. Nằm vật xuống rồi lấy mền trùm kín mặt:

“Nó sẽ đến. Nó đến đốt ta đấy... Hu...hu...hu...”

“Ai đến?”

“Thì nó chứ ai?”

“Nó nào?”

“Làm sao ta biết được!”

Nói xong, gã cười lên rinh rích. Cho rằng mình đối đáp với tiên nữ một cách rất thông minh. Gã vỗ hai bàn tay vào nhau nói như người nhập vào một cơn mộng du sâu thẳm:

“Để tôi nói cho cô một điều rất kỳ thú. Thiên hạ ngu lắm! Họ không biết cách sống, chỉ bôn ba, bận bịu vào những thứ vật chất cỏn con, mất thì giờ vô ích…. Cô xem này. Khi tôi vỗ tay, sẽ tóe ra những đốm sáng. Đó chính là những ánh sáng trí tuệ đấy! Có những đêm trăng sáng, sau khi xuất thiền, vuốt dọc theo cánh tay, ánh sáng tóe ra như lân tinh. Những kết quả ấy làm tôi càng hứng khởi và tu tập tinh chuyên hơn. Vì không có thầy, nên sự tập luyện của tôi chỉ chấp vá qua những sách vở. Đến một hôm thì có một điều lạ xảy ra. Thỉnh thỏang phần bụng dưới bị nóng ran và cứng ngắc, nó nhộn nhạo, khó chịu vô cùng. Càng tu tập, bệnh càng nặng, đôi khi trong lúc ngồi thiền tôi như muốn phát cuồng vì dục vọng nổi lên đùng đùng. Cho tới một ngày kia.... Ôi, đó chỉ là một ngày chín muồi của căn bệnh, tôi bị vấp vào giọng cười khanh khách của một nữ nhân, tiếng cười cưu mang cả một mùa xuân tươi mát. Nàng đẹp như huyền thọai, da thịt nàng mát và mềm như lụa, nàng đến tình cờ như một ngày mưa, ra đi khi đêm vừa tắt... Tâm thức tôi tan hoang như một bãi chiến trường. Nàng đi đâu? Nàng về đâu? Hay đó chỉ là những tâm tưởng hoang loạn trong tôi?”

Chẳng ai trả lời gã. Người y tá dường như đã quá quen với những cảm xúc bất chợt của bệnh nhân. Nàng làm đầy đủ bổn phận rồi bước ra khỏi phòng. Trước khi đi, nàng đặt trên bàn ngủ một cái máy nhỏ bằng bàn tay, dặn dò một cách ân cần:

“Hình như ông là một Phật tử? Ở đây, chúng tôi may mắn có được một số máy Niệm Phật do ngôi chùa phát tâm bố thí. Ông có thể bật lên nghe. Họ niệm Phật nghe như hát... Chỉ khỏang năm phút nữa là ông sẽ ngủ. Tôi xin chúc ông ngủ ngon, và có đầy mộng đẹp...”

Tiếng nàng nhẹ nhàng thanh thóat. Gã tung mền, nhìn người vừa phát ra âm thanh ấy. Có phải Nàng đấy không? Nàng đã trở về? Phải chăng?

“Em... Em ơi...”

Cánh cửa khép lại đã lâu. Gã nghe câu niệm Phật liên tục và bàng bạc phát ra từ chiếc máy nhỏ xíu. Tiếng niệm kết thành một màn sương lãng đãng, thành một cái nền trên vùng tâm thức hoang tưởng. Gã thấy mình chơi vơi trong vùng tâm thức ấy. Gã đi qua nhiều con đường với đèn xanh, đèn đỏ chi chít dòng xe cộ ngược, xuôi. Nhưng chẳng có một chiếc xe nào đâm vào gã cả. Tiếng niệm Phật vẫn đều nhịp theo bước chân. Nhận ra mình đang đi ngược về quá khứ. Những quá khứ dường như rất xa mà cũng rất gần như những sợi lông mi trên mắt nên chẳng mấy ai nhìn thấy được chúng một cách rõ ràng. Ấy vậy mà gã lại thấy, tựa như gã đã tách ra làm hai, một nửa đứng nhìn cái nửa kia đang quay cuồng trong vọng tưởng. Gã thấy cái chòi mà trong đó chính gã đang say sưa đi vào những cơn vọng định. Thích thú cho rằng mình đã chứng đắc được nhiều thứ và chấp vào những thứ cỏn con ấy. Chợt nhớ lại lời dạy ân cần của vị sư già:

"Này con. "Biết" chưa phải là "Ngộ". "Ngộ" chưa phải là "Chứng đắc". Hãy suy tư và quán tưởng thêm về điều này."

Lời dạy rất giản đơn, nhưng sao tới giờ mới hiểu một cách rõ ràng đến thế? Gã đã mỉm cười hóm hỉnh về những háo thắng của chính mình. Lại thấy mình trôi thêm về quá khứ, trở thành một đứa bé con sống dưới một mái chùa với vị sư già khụ, nơi đây lồng lộng những cát, gió của biển. Nhưng gã vẫn không ngừng ở đấy, vẫn đi như người đi ngược chiều gió. Nhiều mảnh đời chắp vá từ vài kiếp liên tiếp nối nhau, từng mảnh, từng mảnh, như những bức hình nhiều màu lộn xộn phụt lên...

Rồi bỗng nhiên, ở một tầng mức sâu thẳm nào đó, Gã bỗng nhận thấy một cái gì vừa sụp đổ, để lại một khoảng không gian thênh thang mà tầm nhìn của gã không còn bị giới hạn nữa. Một niềm vui òa ngập như nước vỡ bờ. Gã bỗng biết được một điều hiển nhiên rất đơn giản. Mình là tất cả. Một giải nắng tung tăng nhảy múa dưới ánh Mặt Trời. Một con chim đại bàng với đôi cánh rộng. Một mặt nước xanh biếc dưới vực sâu. Một con cá nằm dãy chết trên mặt cát. Một vì sao vừa tắt trên cao...

Người sinh ra, kẻ chết đi, đây đó xôn xao sự sống và nỗi chết, chập chùng, biến hiện qua những niềm vui, nỗi buồn bất tận...

Mọi sự, mọi vật đều biến chuyển không ngừng, chập chờn như giấc mộng....

* * *

Nửa đêm hôm ấy, có một bóng người lẳng lặng rời bỏ khu nhà thương điên. Hành trang duy nhất của ông là một cái máy niệm Phật rất nhỏ bé cùng với bộ đồ bẩn thỉu, rách nát trên người. Nhưng chỉ có ông mới cảm nhận được tâm ông rất tinh khôi như người vừa thoát kiếp. Ông đi đâu. Nào ai biết được!



(tháng 4 2006)
Chiêu Hoàng

ChieuHoang
#58 Posted : Sunday, December 3, 2006 4:09:48 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Viên Vitamin Và Mùi Hương



Không biết từ bao giờ cô có cảm tưởng anh chính là viên multi-vitamin của mình. Anh đem lại cho cô sức khoẻ, niềm vui và sự sống. Lạ nhỉ. Thế mà trước khi quen anh, cô vẫn sống khập khễng, bập bềnh với nỗi buồn chôn sâu dưới đáy mắt. Thỉnh thỏang cô còn ngờ rằng, hình như cô trở lại thế giới này để tìm anh, tìm mà không biết mình tìm, không biết rằng mình cần phải nói với anh một lời mật ngữ mà cô đã không có dịp nói từ kiếp nào, nên cứ thang lang, lếch lếch, nổi trôi trong giòng đời với nỗi buồn chôn kín.

“Cô có biết Bảo Ngọc không nhỉ?”

"Biết. Nhưng lâu lắm rồi không thấy Bảo Ngọc đi học nữa. Anh cũng biết Bảo Ngọc sao?”

Người nam thấp giọng, thầm thì:

"Anh muốn nói cho cô một điều rất bí mật. Nhớ không được nói ai nghe đấy.”

Lạ chưa! Sao thế giới này có lắm điều "bí mật" thế nhỉ? Hồi hộp, người nữ cũng thầm thì theo:

“Điều gì?”

“Bảo Ngọc là người anh rất yêu...”

Nghe xong lời tâm sự ấy. Cô cảm thấy rất ngạc nhiên thêm một ít hiếu kỳ. Tại sao anh lại chọn cô để tâm sự? Hẳn ở cô có một cái gì làm anh tin tưởng chăng? Mà sao anh chỉ nói đến đó rồi ngừng, không kể tiếp nữa? Bảo Ngọc, người bạn rất dễ thương mà cô đã từng nói chuyện qua vài lần. Nhưng sau này không còn bao giờ gặp nữa. Trong khuôn viên đại học vẫn xôn xao những niềm vui, nỗi buồn. Kẻ đến, người đi là chuyện rất thường trong đời sống sinh viên.

Thế là họ quen nhau. Tình cờ, giản đơn như bước chân hơi chậm lại khi quyết định quẹo sang một ngã rẽ. Nhưng đối với anh lại không cho đó là sự tình cờ. Anh bảo: "Tất cả mọi sự, mọi vật xảy ra đều có lý do riêng của nó..."

Từ đó, thỉnh thỏang họ vẫn thường thấp thóang gặp nhau ở sân trường, ngòai lớp học hay trong thư viện đông người trong mùa thi cử. Mỗi lần thấy anh, cô lại tò mò muốn nghe thêm về câu chuyện tình của anh, nhưng chẳng bao giờ anh thèm nói thêm được nửa lời, làm như anh chưa từng bao giờ tâm sự với cô cái điều "bí mật" mà anh bắt cô phải giữ kín. Sự tò mò làm cô ấm ức. Giá mà anh đừng tâm sự gì với cô có lẽ lại hay hơn. Vì như vậy, cô sẽ coi anh như trăm, ngàn những sinh viên khác đi qua lại vôi vã như những cái bóng chung quanh cuộc sống cô. Giá mà hôm ấy không tình cờ ngồi cùng một bàn với anh trong thư viện vắng người, giá mà đôi mắt cô ngó lơ, không đậu lại trong đôi mắt anh một vài giây để anh kịp lời tâm sự... Giá mà.., giá mà... Ừ. Dù cho có cả tỷ cái "giá mà.." thì anh vẫn bảo "Tất cả mọi sự, mọi vật xảy ra đều có lý do riêng của nó..."



Rồi một ngày trời nắng, lại một "lý do" khác xảy ra đưa cô đến gần anh hơn. Cô lại gặp anh trên chùa. Hôm đó là một ngày đầu Xuân, cô mặc một cái váy trắng dài quá gối với chiếc áo len nhạt mầu. Nhìn thấy ánh mắt anh lướt qua làm bước chân cô cuống quýt đi ngang. Cô có vẻ ngượng. Ngượng vì thấy mình hơi diện khi đi chùa với đôi guốc mới sắm, cao khêu khêu như hai cái thang nhỏ. Trước khi vào chánh điện, cô dấu đôi guốc vào một góc thềm, trong tâm cô chỉ muốn đôi guốc ấy biến đi mất cho đỡ ngượng. Thế mà chúng biến đi thật. Kỳ lạ làm sao! Sau buổi giảng, cô không còn có thể tìm được đôi guốc mình nữa. Ban đầu cô nghĩ, chắc người nào đó xỏ lộn guốc, nên cứ đứng co ro với bàn chân trần chờ đợi họ trở về. Phật tử về gần hết mà vẫn chưa thấy ai đem trả guốc cho mình. Một người mỹ cũng tần ngần đứng lóng ngóng ở đấy. Ông quan tâm hỏi, nhưng chỉ để hỏi vì ông cũng thừa biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra:

“Cô kiếm gì thế?”

“Ồ, tôi chẳng hiểu đôi guốc của tôi đâu mất tiêu rồi!”

“Có lý nào. Sao đi chùa lại mất guốc thế nhỉ?”

“Tôi cũng nghĩ như ông: Vô lý lắm!”

Nói rồi. Cô bỏ vô trở lại chánh điện. Cô lại gặp anh đang chuẩn bị đi về. Phần vì bực bội, phần vì cần có người để mách. Cô chạy đến bên anh, phụng phịu như nói với một người đã rất thân:

“Anh biết gì không? Em bị mất guốc rồi!”

Đôi mắt anh mở lớn, đầy ngạc nhiên:

“Thật không?”

“Thật đấy! Mất tiêu. Không tìm được đâu hết!”

Hẳn là khuôn mặt cô lúc ấy rất tức cười. Ánh mắt anh hơi chao đi, súyt bật lên tiếng cười lớn. Nhưng có lẽ anh nghĩ không nên cười trong tình trạng rất "dễ ghét" như khuôn mặt cô có vẻ phụng phịu, giận hờn, nên phải nén tiếng cười xuống bụng và dịu dàng hỏi:

“Anh có thể làm gì được cho em?”

Câu hỏi của anh làm cô chợt ngượng. Cô thấy mình thật vô lý hết sức khi đã nhè một...người dưng để mách. Mặt cô xìu xuống như chiếc bánh đa ướt:

“Anh chẳng làm gì được cả. Em chỉ muốn... mách anh thôi!”

Nói rồi. Cô bỏ ra ngòai. Anh cũng theo bước chân. Phật tử đã về gần hết, cảnh chùa vắng vẻ một cách êm đềm. Cả hai im lặng đứng bên nhau. Nắng ban trưa vẫn còn rất vàng, rất đẹp. Anh thấy đôi mắt cô hơi bối rối chưa biết quyết định ra sao với đôi chân trần và những ngón cong cong lại trên nền đường cho đỡ lạnh. Anh đề nghị:

“Hay theo anh ra chợ gần đây mua đỡ một đôi dép cho em nhé?”

Thở dài:

“Thôi. Chắc em đi đất ra bãi đậu xe cũng được rồi. Nhà còn rất nhiều đôi giày khác. Mua thêm làm gì. Em về nhé!”

Nói xong. Cô bước hẳn xuống đường. Gót chân trần băng qua con lộ chính, những ánh nắng vụn vỡ nhảy múa theo bước chân, vài làn gió thỏang đùa nghịch làm cho chiếc váy trắng bay bay theo gió...

Chỉ còn mình anh ở lại, dõi nhìn theo hình dáng cô lung linh trong nắng, trong gió...



Sau buổi đó. Họ trở thành bạn thân. Họ có những buổi bên nhau rất đẹp. Khi cô buồn, anh tự biến thành viên vitamin của niềm vui, anh hát lên những bài anh tự chế lời, mà nhiều khi những lời hát chỉ là những chữ ngang phè, không vần điệu. Khi cô đói, anh bày ra cả một mâm đầy những món ngon, lẫn món dở. Tự cô chọn lựa, muốn thức gì thì ăn thức nấy. Khi cần...nhõng nhẽo, anh đưa lưng cõng cô, đi một vòng và hát những lời vô nghĩa... Lưng anh to như một tấm phản, mềm mại và chắc chắn, cô còng hai tay bá lấy cổ anh thật chặt, tha hồ cho anh múa hát mà cô chẳng thể ngã bao giờ. Đôi khi, anh ngồi kể cho cô nghe những truyện rất vô tích sự, những câu truyện đầu Ngô, mình Sở, vô lý không thể tưởng tượng làm cô cười lên khanh khách. Anh đưa cô đi những nơi cô chưa từng đến. Anh nhìn thấy trong ánh mắt cô đầy ngạc nhiên và thú vị. Anh vui niềm vui của cô. Một niềm vui hồn nhiên, rất trẻ thơ.

Dần dà, anh trở thành viên multi-vitamin của cô lúc nào không biết. Có nghĩa là nó rất cần thiết như nụ cười làm tâm cô mở rộng, yêu người, yêu mình hơn. Có nhiều lúc ngồi ngẫm nghĩ, nếu thiếu viên vitamin ấy thì sẽ ra sao nhỉ? Chắc hẳn sẽ làm cho cô một chút khắc khỏai, một chút bâng khuâng, một chút vớ vẩn của thời "... trời nhẹ lên cao, tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn..." Những lúc như thế, cô bỗng nhớ cái viên vitamin ấy tệ, cảm thấy thiêu thiếu một cái gì rất thực tế, bình thường, và quan trọng như hơi thở. Cô nhớ cái cười của anh, đôi mày hơi sếch (như...tướng cướp Bạch Hải Đường - Nhưng chẳng thấy dữ tí nào) Nhớ cái miệng anh chu lên như muốn...hôn khi kể chuyện, và nhất là nhớ dáng điệu anh làm trò khỉ cho cô vui mỗi khi cô xịu mặt, buồn bã vì đói, vì mệt hay vì...nhõng nhẽo.

Một vài lần, cô có nhắc đến Bảo Ngọc, và tò mò muốn nghe nốt câu truyện tình anh chỉ mới kể dở dang ở trang đầu. Nhưng lần nào cũng vậy. Hình như vô tình cô lại chạm vào vết thương sâu. Cô thấy anh nhắm mắt lại, yên lặng. Cô nghĩ anh đang xúc động, có thể sự xúc động đã làm vết thương lại rỉ máu. Cô đâm hối hận và tự trách mình. Nghĩ bụng, thôi, chẳng bao giờ nên nhắc thêm lần nào nữa...


Một lần ngồi bên nhau rất gần. Anh nghiêng đầu qua hít nhẹ trên vai, kêu khẽ:

"Thơm quá! "

Cô sung sướng hỏi:

"Thơm mùi xà bông hả anh? "

"Không! Một mùi thơm rất nhẹ, thoang thỏang như một lòai hoa nào đó. "

Cô hóm hỉnh cười:

"Mùi hương của em đấy! "

Cô thấy anh cười cười. Dường như anh không tin lời cô nói. Dĩ nhiên! Làm sao tin một người lại có thể có mùi hương thơm như một lòai hoa nếu chưa được kiểm chứng chứ? Nhưng cô sẽ không nói nữa đâu. Tin hay không mặc kệ! Cô còn một điều bí mật nữa mà chẳng thèm nói cho anh nghe, dẫu có nói, anh cũng sẽ cười vỡ bụng mất. Một bí mật mà cô phải giữ kín:

Cô vốn có mùi hương của một lòai hoa vì từ một dạo xa xưa như huyền thọai, cô đã được hóa sinh từ một cành Lan...

Chiêu Hoàng


Phượng Các
#59 Posted : Sunday, December 3, 2006 10:55:07 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Lâu quá không thấy CH, lúc này cuộc sống ổn định lại chưa, vẫn còn ở Nam California hả CH? Nhóm này đang bàn chuyện in sách Phật giáo đó.

ChieuHoang
#60 Posted : Thursday, December 14, 2006 3:02:29 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Lâu quá không thấy CH, lúc này cuộc sống ổn định lại chưa, vẫn còn ở Nam California hả CH? Nhóm này đang bàn chuyện in sách Phật giáo đó.



Chào PC,
Nghe PC hỏi thăm "đời sống đã ổn định lại chưa?" Cảm ơn lời hỏi thăm của PC. Chiêu Hoàng vẫn vậy. Biển thì lúc nào chả có sóng. Nhẩy hết con sóng này tới con sóng khác....mệt nghỉ!
Tongue
Users browsing this topic
Guest
5 Pages<12345>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.