Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

5 Pages«<2345>
Truyện ngắn - Chiêu Hoàng
ChieuHoang
#61 Posted : Thursday, December 14, 2006 3:04:21 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Ông Già Noel

Năm Chương lên sáu, cha bỏ mẹ con Chương chạy theo dì Quỳnh. Một người ca sĩ trẻ đẹp nhưng chưa nổi tiếng. Mặc cho mẹ khóc, cha vẫn bỏ tất cả những hạnh phúc gia đình, những gì mình có để chạy theo cái bóng chập chờn trước mắt đang làm cha đảo điên.


Giáng sinh năm ấy thật buồn. Đó là giáng sinh đầu tiên vắng cha. Không khí thật ảm đạm, thê lương. Mẹ cũng đặt trong phòng khách, bên cạnh lò sưởi một cây thông. Không quà, không bánh. Mẹ ngồi thừ người, thỉnh thỏang Chương thấy trên khuôn mặt mẹ những vết hằn của khổ đau và nước mắt. Thương mẹ quá. Chương đã ngồi cặm cụi viết cho Ông già Noel một bức thư thật dài đẫm nước mắt. Không giống như những năm trước, Chương chẳng xin bất cứ điều gì ngòai việc xin ông hãy mang cha về với mẹ con Chương, sống lại những ngày đầm ấm như xưa. Chương trân trọng đặt bức thư của mình cùng với một ly sữa và một đĩa bánh nhỏ bên cạnh cây thông gần lò sưởi. Chương ngồi bó gối đợi ông đến. Mười giờ..., mười một giờ..., rồi mười hai giờ... Mẹ dục giã bảo Chương đi ngủ, nhưng Chương vẫn cứ chờ. Chờ để nói với ông rằng, Chương nhớ Cha và muốn Cha chính là món quà giáng sinh ông ban trong năm ấy...

Mãi đến gần hai giờ sáng Chương mới thiếp đi bên cạnh lò sưởi. Sáng ra, bánh, sữa còn nguyên. Lá thư vẫn nằm thản nhiên bên cạnh. Hiển nhiên, ông già Noel đã chưa từng ghé trong đêm qua.

Không có một bút mực nào kể cho hết được nỗi thất vọng của một cậu bé sáu tuổi lúc ấy. Sự thất vọng tột cùng làm dấy lên một nỗi bi ai, thống thiết. Nó có cảm tưởng ông già Noel đã bỏ rơi mẹ con nó - như Cha đã làm năm xưa - bỏ rơi những người khốn khổ cần giúp đỡ, những người đã đặt trọn vẹn lòng tin về một một người....

Những giáng sinh năm sau, Chương không còn viết thư xin xỏ gì ở ông già Noel cả. Mà mỉa mai thay, nó biết ra một sự thật rất tàn nhẫn. Ông già Noel không hiện hữu, chỉ là một hình ảnh không thực có. Nó cảm tưởng mình bị lừa dối và đâm ra chán ghét, nó không tin tưởng gì ở tình thương, tình nhân ái. Tâm hồn càng ngày càng cằn cỗi, khô khan.

Hai năm sau, mẹ bước thêm bước nữa. Dượng Nhân là người đàn ông nhỏ hơn mẹ hai tuổi. Tính tình tốt nhưng nóng nảy, nhất là trong lúc say, dượng hay chửi mắng, đánh đập mẹ con Chương. Một năm sau, em Nhè ra đời. Mẹ càng ngày càng bận hơn vì cơm áo, vì chồng, con, Chương gần như bị đẩy ra bên lề của cuộc sống. Nếu không có nhiệm vụ giúp mẹ trông em, rửa bát, giặt giũ và làm những việc lặt vặt trong nhà, chắc có lẽ Chương hòan tòan bị lãng quên trong căn nhà đầy ồn ào tiếng động ấy.

Từ khi có em Nhè, tất cả mọi tình thương của Mẹ và dượng đều dồn cho em. Dượng không thích nghe em khóc, nên cứ mỗi lần Chương trông em mà để em phải khóc là dượng đánh Chương rất đau, lấy cớ rằng, không để ý đến em, không trông em để em phải khóc. Còn mẹ thì quá bận bịu với công việc buôn bán, mẹ đi suốt ngày, tối về chỉ kịp làm cơm ăn qua loa, chơi với em Nhè một lúc rồi đi ngủ. Những lúc có mẹ ở nhà, khi em Nhè dành đồ chơi với Chương hoặc không bằng lòng điều gì, nó khóc toáng lên, dẫm chân bành bạch rồi lăn ra ăn vạ. Cả trăm lần như một, Mẹ lại bảo (câu nói mà Chương đã nghe thuộc lòng) "Em còn bé, con nhường em đi!" Lúc đó, Chương lại phải nuốt cái cục uất ức xuống bụng để nhường em, ngay cả những chuyện rất vô lý và oan ức, đôi khi còn phải cõng em, dỗ dành cho em khỏi khóc. Cả Mẹ lẫn Dượng đều ưu đãi em Nhè, chẳng ai để ý đến những cảm xúc và hiểu được nỗi cô đơn, buồn khổ của Chương, của một đứa trẻ mười một tuổi, vẫn đang rất cần nhiều sự chăm sóc và yêu thương.

Chương không có tuổi thơ. Ở lứa tuổi rất nhỏ nó đã nhận thức được rằng mình phải học cho giỏi, phải thành công để ngẩng mặt với đời, để thóat cảnh đánh đập vô cớ của một người dượng trẻ mà người mẹ vì đời sống sinh nhai của gia đình đã không còn có thì giờ để mắt đến Chương nữa. Ở lứa tuổi rất sớm, nó đã mong muốn một sự thóat ly. Tâm hồn nó càng ngày càng cằn cỗi, nứt nẻ vì thiếu giọt nước thương yêu tưới tẩm. Từ bao giờ chẳng biết, nó đã không còn có thể khóc nữa...

*

Nhiều năm sau, chàng trở thành một thương gia giầu có, thành công trên mọi mặt, nhưng tâm thức vẫn khô cằn, phổ thành một nhân dáng ít nói và lạnh lùng. Chàng chán ghét những cảnh họp mặt đông đảo, tránh nghe những lời nói yêu thương mà chàng cho rằng giả dối. Chàng đâm nghi ngờ tất cả, không còn tin trên đời này lại có tình nhân ái, lòng yêu thương. Đó chỉ là những "sản phẩm" được tạo dựng bởi những con buôn, nhân cơ hội để làm giầu, như hình ảnh ông già Noel ở tuổi thơ chàng. Tâm hồn chàng ngày càng cằn cỗi, nứt nẻ, nên không bao giờ có cơ hội nếm được vị ngọt của tình yêu và được yêu, Chàng chưa từng yêu ai, chưa từng mở rộng lòng mình để đón nhận những tình cảm mầu nhiệm ấy.

Vài năm sau, chàng cưới vợ. Một cô người mẫu xinh đẹp và nổi tiếng. Họ lấy nhau như một dịch vụ cần thiết. Chàng coi nàng như một món đồ đắt giá, cưới nàng vì có một cảm giác tự kiêu là mình đã chiếm hữu được một đóa hoa đẹp nhất. Điều kiện của chàng là nàng chỉ cần xuất hiện trong những bữa tiệc thương mại cần thiết. Nàng phải học ăn, học nói, học cách đi đứng của giới thượng lưu. Nàng phải mặc những gì chàng cho là lịch lãm, phải xức loại nước hoa nào chàng thích. Ngược lại nàng bằng lòng lấy chàng chỉ vì chàng có tiền, chàng có thể đem lại cho nàng một đời sống vật chất vương giả nàng cần. Ngoài ra, nàng còn đòi hỏi chàng phải nhường lại một số cổ phần cộng thêm một số tiền cấp dưỡng hàng tháng. Đối với nàng, nghe ra "dịch vụ" hôn nhân này quả là rất hời, vì những điều kiện chàng đưa ra thật là dễ dàng, đơn giản. Nhưng dần dần, nàng cảm thấy càng ngày mình càng bị tùng túng, ngột ngạt, tựa như một người phải khoác lên mình một cái mặt nạ, một "con người khác" không phải là mình. Nàng không làm được những gì mình thích, không ăn những món ăn nàng muốn, không mặc những kiểu mẫu mà chàng cho là "nhà quê, rẻ tiền". Nàng có cảm tưởng mình dần dần đánh mất chính mình. Điều đau khổ hơn cả là tâm hồn nàng bị tổn thương đến tận cùng khi thấy chàng đối xử với nàng chẳng hơn gì một món đồ chỉ để trưng bày cho đẹp mắt... Không thể sống lâu được với những cảm xúc khổ đau ấy, vài năm sau, cả chàng và nàng đều cảm thấy tẻ nhạt. Chàng không còn thấy thích với món "đồ chơi" của mình nữa, cho dù có đắt giá đến đâu chàng cũng cảm thấy nhàm chán. Còn nàng thì không thể chịu đựng được cách đối xử của chàng làm tâm hồn nàng bị tổn thương tới tột cùng. Họ ly dị. Nàng được chia một phần gia sản đủ để làm cho lòng tham của mình được thỏa mãn. Chàng trở lại đời sống khô cằn như xưa....


Giáng sinh năm ấy. Trong một chuyến làm ăn xa. Người thương gia lang thang đi những bước chân vô định về một miền quê hẻo lánh. Ông không biết mình sinh ra đời để làm gì. Nhìn lại suốt quãng đời từ tuổi thơ tới giờ, ông hòan tòan không có được một niềm vui nhỏ bé nào. Tâm hồn thê lương, tan tác, thêm vào cảnh buồn bã của buổi chiều tàn làm ông ngơ ngác. Nhìn bầu trời với những đám mây đen kịt sẵn sàng đổ xuống một cơn mưa, ông cũng chưa muốn trở về khách sạn. Thay vì đi ngược trở về, ông lại bước những bước tần ngần về hướng trước mặt. Ông nghe những giọt mưa đã bắt đầu nhỏ xuống, nhanh dần, rồi sầm sập như có người rượt đuổi sau lưng.

Xa xa, nhìn thấy một ngôi chùa nhỏ. Ông xỏai chân ghé tạm chú mưa bên hiên chùa. Tiếng mưa sầm sập đổ, ồn ào vẫn không át được tiếng tụng kinh trầm trầm trong chánh điện. Ông nghiêng tâm lắng nghe. Lạ lùng chưa. Chẳng hiểu vị sư nào tụng bằng một ngôn ngữ gì mà ông hòan tòan không hiểu. Có lẽ, đó là một bài chú nào đó. Âm thanh khi trầm, khi bổng đánh mạnh vào tâm hồn cằn cỗi ông những giọt nước từ bi. Ông bàng hòang, cảm động tới độ bật khóc. Tựa như người vừa trổi dậy từ một cơn mơ dài, ông có cảm tưởng tâm hồn mình chưa từng bao giờ khép kín, chưa từng bao giờ cằn cỗi thiếu bóng tình thương. Nó vẫn muôn đời mở rộng mà ông không biết. Duy chỉ một điều là ông đã chưa từng đưa tay nắm bắt những bàn tay khác đã từng đưa ra muốn nắm bắt với ông. Ông chưa từng biết mỉm cười, từ những nụ cười đã từng thoáng qua trong đời mà ông đã để vuột mất. Nay, âm thanh câu chú như những giọt nước cam lồ tưới tẩm lên trái tim ông mềm mại, thổn thức. Ông khóc say sưa, nước mắt hòa với nước mưa làm cho ông thấy môi mình mằn mặn. Càng khóc, ông càng cảm thấy nhẹ nhõm và một niềm vui vô bờ nhóm lên như những cánh hoa nhỏ.

Cơn mưa dứt từ lâu. Ông cũng ngừng khóc lúc nào không biết. Tiếng tụng kinh cũng đã chấm dứt. Nhưng ông thấy mình vẫn đứng co ro bên mái hiên chùa. Giọng nói trầm trầm của vị sư già từ trong chánh điện vọng ra:

- Sao không vào lễ Phật mà vẫn còn đứng mãi ở đấy?

Như một mệnh lệnh bắt buộc phải tuân thủ. Ông lật đật khe khẽ đẩy cánh cửa bước vào. Vị sư già đang ngồi quay lưng về phía cửa chính, đối diện là một bức tranh Phật bằng vải đã ngả mầu. Ông phủ phục xuống chân vị sư già và lại bắt đầu khóc. Ông khóc vì cảm động, chẳng hiểu sự cảm động ấy từ đâu ra mà như nước vỡ bờ làm ông không thể cưỡng nổi.

Bàn tay vị sư đặt lên đầu ông. Ấm áp đầy yêu thương:

- Ta đã đợi con từ bao lâu nay sao mãi bây giờ mới đến?

Ngẩng lên, nhìn khuôn mặt vị sư khắc khổ, nhưng lại thấp thóang có nhiều nét thân quen với đôi mắt đầy từ bi. Ông ấp úng:

- Thày... thày... nói gì con không hiểu?

Vị sư mỉm cưới:

- Có những việc mà ta không cần phải hiểu. Chỉ cảm nhận là đủ rồi.

Với giọng cảm động đầy nước mắt, ông xụp xuống:

- Xin thày quy y cho con.

Lể quy y xảy ra rất đơn giản, yên lặng. Nhưng trong ông cả một sự thay đổi lớn. Ông bàng hòang ngạc nhiên nhận ra một điều rất hiển nhiên. Ông chưa từng bao giờ bị bỏ rơi, cô đơn và thiếu thốn tình yêu, tâm hồn ông luôn hồn nhiên rộng mở, chỉ có điều ông không nhận ra được thế nào là Hạnh Phúc mà thôi.

Giáng sinh năm ấy, nhà tỷ phú phát tâm phát chẩn cho những trẻ em nghèo khó, thiếu thốn và cô đơn. Ông xúng xính trong bộ đồ cải trang thành một ông già Noel với chòm râu trắng phau như tuyết. Ông ngồi trên một chiếc ghế màu đỏ thẫm, với khuôn mặt rạng rỡ của một người sẵn sàng cho đi tất cả. Ông mở rộng vòng tay đón chào tất cả các trẻ em đến với ông. Có những đứa bé quần áo lam lũ, lếch thếch, nhưng chúng đến bằng những tấm lòng chân thật, trẻ thơ. Chúng quàng lấy cổ ông, hôn ông và còn thầm thì với ông những ước mơ và những điều bí mật nhất của chúng. Ông cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng hết sức. Tại sao Hạnh Phúc đến thật dễ dàng mà cả đời ông cứ phải loay hoay tìm kiếm? Tại sao ông chỉ cần đưa tay là ông được sự nắm bắt? Tại sao ông cho với một lòng nhiệt thành thì ông được trả lại bằng niềm vui bất tận tới vậy? Ôi. Ông đã phung phí biết bao nhiêu thời gian để chỉ nhận ra được một giá trị duy nhất trong đời: "Hãy thương yêu, tất sẽ được yêu thương"

Tối hôm ấy. Trên con đường về nhà với đôi chân tê cứng, đau nhức vì không biết bao nhiêu trẻ con đã ngồi trên ấy. Nhưng niềm vui đã làm ông không còn cảm thấy mết mỏi và đau nhức nữa. Ông yên lặng, nghe lòng mình dâng trào lên một niềm an lạc vô bờ. Ông nhẹ nhàng khép đôi mắt, nghe tiếng nhạc giáng sinh rộn rã như tiếng vỡ của thủy tinh, rơi rớt trên thinh không phủ xuống trần thế như một đám bụi vàng...

Dec. 15.2006


Chiêu Hoàng
Tonka
#62 Posted : Friday, December 15, 2006 1:21:16 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,652
Points: 1,551

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
quote:
Gởi bởi ChieuHoang

- Có những việc mà ta không cần phải hiểu. Chỉ cảm nhận là đủ rồi.



một giá trị duy nhất trong đời: "Hãy thương yêu, tất sẽ được yêu thương"



Approve
Hay quá chị CH ơi Cooling
Phượng Các
#63 Posted : Friday, December 15, 2006 4:55:49 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Cooling
ChieuHoang
#64 Posted : Friday, December 15, 2006 5:46:03 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Chào Tonka,
Chị rất vui khi Tonka vẫn theo dõi những bài viết của chị. Lâu quá không vào đây, thỉnh thoảng vào lại thấy vui vui.

Chị PC,
Cảm ơn chị đã Cooling.
Hồi nãy, vừa vào coi các bạn đang in tuyển tập Phật giáo. Chiêu Hoàng thích lắm. Chắc kỳ này xin tham gia đấy.
Blush

Ch
Tonka
#65 Posted : Saturday, December 16, 2006 1:27:37 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,652
Points: 1,551

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Chị PC rủ chị CH in tập truyện của chị đó.
Em sẽ ủng hộ chị hết mình floating
Ba Tê
#66 Posted : Saturday, December 16, 2006 3:11:19 AM(UTC)
Ba Tê

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,175
Points: 423
Woman
Location: San Diego

Thanks: 15 times
Was thanked: 23 time(s) in 23 post(s)
Mừng Chiêu Quân , í Chiêu Hoàng cô nương sắp xuất chiêu trong cả hai TT. Kỳ này cho đọc truyện...cô nương đi tu phải hông?Big Smile

3T
Phượng Các
#67 Posted : Saturday, December 16, 2006 4:03:22 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Các truyện ngắn của chị Chiêu Hoàng rất xứng đáng để được in thành sách, riêng cho chị một tập, lý do là chị có đủ để gom thành một tập. Trước đây chị CH có cho biết là nếu ai có thể yểm trợ tài chánh để giúp chị in ra thì xin mời. PC nghĩ là có thể kêu gọi trong giới Phật tử hùn tiền giúp chị CH in ra. Nhất là ở Nam Calif giới Phật tử cũng khá đông.

Còn nếu duyên chưa tới thì thôi cứ tham gia tuyển tập, chờ thời.

ChieuHoang
#68 Posted : Sunday, April 15, 2007 9:09:09 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Các truyện ngắn của chị Chiêu Hoàng rất xứng đáng để được in thành sách, riêng cho chị một tập, lý do là chị có đủ để gom thành một tập. Trước đây chị CH có cho biết là nếu ai có thể yểm trợ tài chánh để giúp chị in ra thì xin mời. PC nghĩ là có thể kêu gọi trong giới Phật tử hùn tiền giúp chị CH in ra. Nhất là ở Nam Calif giới Phật tử cũng khá đông.

Còn nếu duyên chưa tới thì thôi cứ tham gia tuyển tập, chờ thời.





Cám ơn chị PC về lời khen tặng. CH đang cố gắng tìm đề tài viết một bài mới để kịp tham gia vào tuyển tập truyện ngắn viết về Phật giáo kỳ này. Không biết có viết được không. Lý do vì thời gian eo hẹp quá, tư tưởng trong đầu có nhiều, mà không có thì giờ ngồi xuống để viết. Nếu...túng quá thì lấy lại bài cũ vậy!

Smile
ChieuHoang
#69 Posted : Sunday, April 15, 2007 9:14:17 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Giận Nhau

Cô luôn là người gây chuyện. Cách nay ba tuần, cô khẩn cấp gửi cho anh một điện thư tuyên bố nghỉ chơi. Dĩ nhiên là viết đầy đủ nguyên do với những điều đối với anh thật vô lý và trẻ con. Đọc thư xong, anh chỉ mỉm cười và im lặng. Anh biết nếu có gọi hay viết những lời giải thích cô cũng chẳng nghe. Anh để cô yên một thời gian cho tâm thức lắng đọng rồi mới liên lạc sau. Quả nhiên, sau ba tuần anh gọi. Cô trả lời phone anh. Giọng nói còn rụt rè, hờn dỗi. Anh lờ đi tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Anh rủ cô đi ăn chè. Nơi mà có loại chè trái cây cô thích, nơi mà có không khí nửa thân mật, nửa tươi vui. Cô bằng lòng. Và ở đây, với cơn sốt còn hâm hấp làm cho đầu óc anh vẫn còn bập bềnh, choáng váng. Trước mặt anh, cái cô bé ưa nhiều chuyện đã “tuyên chiến” nghỉ chơi với anh ba tuần trước đang nhìn anh với cái nhìn lơ đãng.

“Em còn giận anh không?”

Giọng còn hờn dỗi, cô mát mẻ:
“Em có giận anh bao giờ. Em chỉ…buồn cười và ghét em thôi!”

"Tại sao lại buồn cười?"

"Vì em thấy chuyện"thích"anh là một hành động rất buồn cười và ghét mình lắm!"

“Vì vậy mà em muốn…nghỉ chơi với anh hử?”

“Đúng vậy!”

Cả hai ngồi trong một góc quán café. Anh quấn một khăn quàng đen chung quanh cổ. Với cơn sốt còn ngầy ngật trong đầu. Có bao giờ mình có thể chạy trốn được cái bóng của mình không nhỉ? Ấy thế mà cô cứ loay hoay với nó. Cứ muốn chạy trốn chính mình. Tình yêu cô dành cho anh sâu đậm quá, làm sao có thể dứt bỏ nó được kia chứ? Anh nhìn cô mỉm cười, cái cười đầy tha thứ, thương yêu. Hình như ba tuần không gặp mặt, cô có gầy hơn chút. Nhưng đôi mắt lung linh chứa đựng niềm vui mà không cần phải nói. Anh gọi một ly chè trái cây cô ưa thích, nhìn cô loay hoay bặm môi trộn tất cả những loại trái cây cho đều cùng với đá bào trong ly. Cô bảo:

“Mình chỉ cần gọi một ly này ăn chung cũng no đến sáng. Anh coi, cái ly to bành ky như thế làm sao một mình em ăn hết được?”

Anh mỉm cười:

“Nhưng anh vừa mới cảm dậy đấy. Tuy hôm nay cũng còn hơi ngật ngừ, nhưng không chắc là có thể ăn chung với em được. Coi chừng em bị lây bệnh cho coi…”

Cô ngừng tay trộn, để nắm đấm nơi trái tim:
“Nhằm gì… Em khoẻ lắm. Con vi trùng nào vào là em đánh cho chết hết!”

Nói rồi. Cô nhìn anh. Vẫn cái nhìn đằm thắm mà đôi lần anh có cảm tưởng mình gần như bị chết chìm trong ấy. Cô múc một muỗng trái cây đưa lên miệng. Đôi môi cô ngậm vào chiếc muống làm anh tưởng tượng như mình đang được hôn. Rồi cô lại múc một muỗng trái cây khác đưa cho anh. Ngần ngừ một lúc, anh uống lấy muỗng trái cây cô đút, thầm hy vọng cơn cảm của mình sẽ không làm cô chao đảo.

Cả hai vẫn ngồi yên như thế. Họ ít nói hơn bình thường. Anh vẫn rất tệ trong những trường hợp “làm hoà” như thế này. Anh chẳng biết phải nói gì cho cô bớt giận. Nhưng hình như cô chẳng còn giận gì cả. Nếu không cô đã chẳng đút chè cho anh.

“Chè ngon không?”

“Ngon!”

“…”

“Mấy tuần nay em khoẻ không? Hay là chờ tới cuối tuần này anh khoẻ, anh đưa em đi Santa Barbara chơi nhé?”

Đôi mắt cô cúi xuống:
“Thôi. Em không chơi với anh nữa đâu. Em chỉ ra đây gặp mặt anh một chút thôi rôì về!"

Cô nghe tiếng anh thở dài. Sự yên lặng lại chen vào giữa hai người. Cô lại múc từng muỗng trái cây tự đút cho mình và cho anh. Đá bào tan trong miệng làm cô cảm thấy lạnh. Ờ, không biết là cô lạnh vì đá bào hay lạnh vì sự yên lặng của anh. Cô dõi mắt nhìn qua khung cửa, chợt thấy một con chim nhỏ đậu trên một cành cây thấp, ngơ ngác nhìn quanh. Có phải cô đấy không? Liệu cô có thể sống được khi thiếu anh không nhỉ? Ba tuần không nghe được giọng cười của anh, cô bỗng cảm thấy nhớ quay quắt...

Tối về. Cô thấy đầu óc choáng váng, cơ thể hâm hấp sốt và cần cồ ngưa ngứa. Cô đi ngủ sớm. Nhất định không mở email xem anh có gửi cho cô bức điện thư nào không. Đã bảo..giận mà!

Trong cổ cô, nếu lấy kính hiển vi xem kỹ, sẽ có một con vi trùng be bé, nó làm tàng giận người yêu, dự định bỏ đi xa nên tình cờ đi lạc từ miệng anh qua miệng cô từ cái muỗng đút chè trái cây buổi chiều. Nó cũng nằm co ro và cảm thấy lạnh. Nó nhớ nhà, nhớ bạn, nhất là nhớ người yêu mà nó lỡ kiếm chuyện giận lẫy. Buồn tình, nó lang thang đi sâu vào cần cổ mong tìm đường về nhà. Hoài vọng. Nó mệt mỏi nằm nghỉ ở một góc tế bào êm ái nhất rồi bỗng thấy nhớ bạn và khóc lên rưng rức...

*Chiêu Hoàng*
ChieuHoang
#70 Posted : Monday, April 16, 2007 4:18:32 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Xin lỗi Ưu Du và chị HKKM. Vì phải sửa đổi một chút trong truyện ngắn "giận nhau" nên bài của các chị lại bị thụt xuống rồi.
Sorry....sorry...
CH
hongkhackimmai
#71 Posted : Tuesday, April 17, 2007 12:40:51 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
hello Chiêu Hoàng
Long time no see ! đã gặp CH rồi, thấy CH còn.... nhỏ xíu. Dị mà đã xưng hô Chị ngon ơ dí Tonka !
dậy thì tonka chắc còn bé bỏng lắm huh?
Trùi ui đừng có xin lỗi ba láp vậy. Nhiều khi thấy HKKM cứ có mặt hà rầm trong PNV không phải vì viết bài mới gì đâu. Vô xếp đặt lại mấy cái bài cho có thứ tự một chút, nhưng cứ càng xếp đặt thì nó lại càng bày chuyện ra ! Với lại HKKM nhiều khi vô ngọ ngọay viết bài trực tiếp trong đó , nên khi đọc lại thấy có nhiều chỗ mình type vào nhanh quá, có chữ đôi khi mất đầu đôi khi cụt đuôi phải chỉnh lại. Dì dậy Big Smile mà thiên hạ cứ thấy mình hòai .....
Tonka
#72 Posted : Tuesday, April 17, 2007 12:53:23 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,652
Points: 1,551

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
quote:
Gởi bởi hongkhackimmai

Long time no see ! đã gặp CH rồi, thấy CH còn.... nhỏ xíu. Dị mà đã xưng hô Chị ngon ơ dí Tonka !
dậy thì tonka chắc còn bé bỏng lắm huh?


Chị CH đã làm sui (không biết đã lên chức bà chưa Wink), vậy thì có quyền xưng chị với tk chứ Tongue
Với chị CH thì cái già chạy vắt giò cũng chưa đụng tới vạt áo chị Big Smile
ChieuHoang
#73 Posted : Wednesday, April 18, 2007 11:12:58 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

quote:
Gởi bởi tonka

quote:
Gởi bởi hongkhackimmai

Long time no see ! đã gặp CH rồi, thấy CH còn.... nhỏ xíu. Dị mà đã xưng hô Chị ngon ơ dí Tonka !
dậy thì tonka chắc còn bé bỏng lắm huh?


Chị CH đã làm sui (không biết đã lên chức bà chưa Wink), vậy thì có quyền xưng chị với tk chứ Tongue
Với chị CH thì cái già chạy vắt giò cũng chưa đụng tới vạt áo chị Big Smile



Thấy Tonka vạch áo cho người xem lưng... CH mà méc cở. Tongue
Cảm ơn Tonka đã quá khen. Nghe xong mà Ch giật mình lun á!!

Chị HKKM ơi,
CH phục chị lắm đó, viết bài chỉ cần ngồi...ngóay một chút là xong một đoạn văn rất ly kỳ. Ch vẫn theo dõi những bài viết của chị đấy.
Chúc vui
CH
ChieuHoang
#74 Posted : Friday, May 11, 2007 4:37:51 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0






Thiên Thần Gãy Cánh


Chiêu Hoàng




Nàng lái xe chầm chậm chạy vào một khu nhà giầu có những mái ngói đỏ, rồi ngừng lại trước một căn nhà hai tầng nằm ngay góc đường có trồng những bụi hồng và vài bụi trúc xanh biếc. Để chắc ăn, nàng so lại địa chỉ ghi trên miếng giấy rồi lẩm bẩm: "Đây rồi. Nhà đẹp quá!"

Tiếng chuông ngân dường như quá lớn không những làm nàng giật mình mà chính cả những bụi hồng, bụi trúc phải xôn xao:

- Cô hỏi ai?

- Dạ. Tôi đến đây xin việc. Có phải ở đây cần người trông nom một cụ già không ạ.

Người đàn bà mở hé cánh cửa nhìn nàng từ đầu đến chân, trên nét mặt hơi thoáng thất vọng khi thấy nàng quá gầy guộc nhưng với khuôn mặt khá xinh:
- À. Có phải cô vừa phone đấy không? Vào đây.

Nói xong, bà mở rộng thêm cánh cửa vừa đủ để một người có thể lọt vào. Khuôn mặt người thiếu phụ vẫn còn thấp thóang một vài nét trẻ trung, nhưng khô khan, cứng ngắc, với nhiều nét bất mãn thiếu niềm vui hằn lên làm thành những vết nhăn đậm nét. Nhưng bà chẳng nói gì thêm, lẳng lặng đi trước dẫn đường.

Căn phòng khách khá rộng, trang trí kiểu cách với những bàn ghế đắt tiền. Nhưng không khí đặc sệt, thốc lên một mùi khai ẩm mốc của quần áo cũ lẫn với mùi thuốc làm nàng hơi bị nhộn nhạo muốn mửa, nhưng vẫn yên lặng lẽo đẽo theo chân. Họ đi qua một phòng khách rộng, rồi bước vào phòng đọc sách, nơi đây hơi tối, các cánh cửa sổ đều kéo màn, duy chỉ một khung cửa lớn thông ra phía sau vườn là mở rộng. Mùi khai ẩm mốc và mùi thuốc phát ra từ chốn này.

Người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn, xoay lưng nhìn ra khu vườn sau đầy mầu sắc của các loài hoa, im lìm như một bức tranh chết. Tiếng người thiếu phụ cố lấy giọng dịu dàng:

- Anh ạ. Có một cô tới xin việc. Anh coi có bằng lòng không?

Vừa nói, bà vừa đến sau lưng từ từ xoay chiếc xe lăn một nửa vòng quay. Cô nhìn sững. Khuôn mặt hơi bị lệch, có nhiều nét chịu đựng, buồn nản. Ông ta bị liệt nửa người sau một cú tai biến mạch máu não. Vì nửa thân bị liệt nên khuôn mặt của ông cũng hơi dị dạng. Một con mắt còn lại chút nét tinh anh, hơi ánh lên nét vui khi nhìn thấy nàng, con kia thì đờ đẫn, không cảm giác. Ông không già. Khoảng ngoài năm mươi. Vẫn còn thấp thoáng nét phong lưu, ăn chơi thời trước. Hẳn nhiên. Ông đã bằng lòng.

- Công việc của cô là chăm lo cho ổng. Mỗi ngày ba bữa cơm sáng tối. Cho ổng uống thuốc, giặt giũ và tắm rửa. Cô có thể đến và về mỗi ngày. Còn nếu cô muốn ở lại, tôi cũng có một căn phòng riêng cho cô, sát với phòng của ổng. Lương $1000 một tháng tiền mặt.

Thiếu nữ bối rối. Ánh mắt chao đi, ấp úng:

- Dạ. Em tưởng...sẽ chăm lo cho một...một...cụ già.. Nhưng ông đây...chưa già...lắm... Em thấy ngại khi phải lo…về việc… về việc...(nàng cố gắng móc trong đầu mảnh chữ cuối cùng) về việc...tắm rửa...

Người đàn ông ú ớ. Ánh mắt dán chặt lên khuôn mặt làm nàng khó chịu. Hắn muốn nói một điều gì nhưng lại không thốt lên được rõ lời. Tay trái vung vung lên, cố gắng diễn đạt một điều gì đó. Nửa như van lơn, nửa như cầu xin. Ánh mắt của một người đang đi vào nước đường cùng. Người đàn bà gần như mất hết kiên nhẫn, khó chịu chen vào:

- Anh làm cái gì mà rối nhặng lên thế? Chưa chắc gì nó đã chịu làm. Cả chục người đến rồi, chẳng ai muốn lo phần tắm rửa. Thiệt là khổ thân tôi. (Rít lên) Sống thế này thì chẳng thà chết đi còn sướng hơn. (quay qua thiếu nữ). Vậy cô có bằng lòng làm không? Nếu không thể tắm rửa mỗi ngày thì tắm cho ổng tuần một lần cũng được...

Thiếu nữ bối rối nhìn người đàn bà:

- Tôi....

- Sao? Chê lương ít hả? Cứ làm đi. Nếu làm được việc tôi sẽ tăng lương trong vòng ba tháng...

Người đàn ông vẫn nhìn nàng chằm chặp. Lo sợ và hồi hộp. Hốt nhiên, nàng thấy cái nhìn nửa như van nài, nửa như vồ lấy nàng làm cho nàng có cảm giác gờn gợn. Nàng lùi lại một vài bước, ấp úng:

- Cảm ơn bà. Nhưng.... tôi không nghĩ tôi có thể làm được việc. Vì ông nhà tuy không còn trẻ, nhưng chưa...già khụ, ông lại hơi to con. Tôi sợ rằng tôi đỡ ông không nổi....

Người đàn bà cắt ngang:

- Một nửa người của ổng vẫn còn họat động được mà, ổng cũng có thể gượng được, cô đâu cần phải bồng bế ông ta. Chỉ cần cô nhận lời giúp thì chúng tôi sẽ đỡ cô một tay...

- Nhưng... nhưng... (đỏ mặt) Tôi chưa từng...tắm cho một người đàn ông nào cả... Chuyện đó...chuyện đó... chắc không thể làm được rồi. Xin lỗi bà. Xin lỗi ông...

Nói xong, nàng chắp hai tay lên ngực, xá như xá trời, xá đất rồi vội vã quay lưng như kẻ chạy trốn. Nhưng vẫn thóang nhìn thấy được nét thất vọng tột cùng trên khuôn mặt người đàn ông vừa loé lên một niềm vui rồi lại bị tắt ngấm. Nàng nghe tiếng thở dài của người đàn bà. Bà lại đưa nàng ra cửa. Lẩm bẩm một mình. "Giá hắn có thể chết ngay sau khi bị nạn thì hay biết mấy!"

Nghe câu nói cuối cùng của người thiếu phụ, tim nàng như thắt lại. Nhận thấy rõ ràng sự bạc bẽo của tình đời. Có thể, khi người đàn ông kia còn khoẻ mạnh đã từng đem lại rất nhiều hạnh phúc và tiền bạc cho người đàn bà. Giờ đây, ông không còn tự lo được cho mình nữa thì cả một khung trời bị lệch đi. Mọi sự đều đảo điên, điên đảo cùng những tiếng bấc, tiếng chì của người vợ trẻ. Chợt nhớ đến ánh mắt thất vọng của người đàn ông. Lòng nàng ray rứt, khổ sở. Sao lại từ chối với một người thực sự cần giúp đỡ nhứ thế? Có phải chăng mình đang tập thực hành tâm bồ đề đấy ư? Hay ta nên nhận lời quách? Không được! Làm gì thì làm, về chuyện đó thì tâm ta còn... phân biệt lắm, vẫn còn thấy… kỳ kỳ thế nào...

Nàng bước ra khỏi cửa mà thấy lòng nôn nao. Một mặc cảm tội lỗi rằng mình vừa đánh rơi mất đôi cánh thiên thần. Dẫu vậy, nàng vẫn không đủ can đảm có thể dừng chân lại và nói với người đàn bà một câu thật dễ dàng, ngắn gọn: "Tôi bằng lòng nhận việc!" Hình như vẫn có một lực gì đó rất mạnh cản ngăn những gì nàng muốn làm.

Phải chăng đó chính là lòng vị kỷ. Cái ngã cỏn con đang tung hòanh ngang dọc trong tâm nàng?


Ngoài trời. Nắng chan hòa với dàn hoa trước cửa. Cánh cửa sau lưng đóng sập vội vã, nhốt theo cái không khí bệnh hoạn bên kia bức tường. Nàng lảo đảo như người vừa bị hẫn nhịp bước. Nàng ngồi thụp xuống lề đường, nghe được tiếng rên rất khẽ của con chim non với đôi cánh trắng đã gãy lìa đang bị lòng vị kỷ của mình đè bẹp. Hai tay úp mặt. Nàng òa khóc lên như một đứa trẻ....

Nắng, hoa và không gian thênh thang yên lặng nghiêng đầu thở dài nhìn đôi vai cô bé đang run run...

May 2007


ChieuHoang
#75 Posted : Sunday, May 20, 2007 1:45:42 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Loài
Hoa
Quý


Trong kinh Phật có nói về một lòai hoa tên gọi là "Hoa Ưu Đàm", một ngàn năm mới nở một lần, vì vậy nó rất hiếm quý. Tôi trộm nghĩ ngòai sự hiếm quý, hẳn là nó rất đẹp. Tôi chưa bao giờ có cơ duyên nhìn thấy một đóa hoa nào như thế, dĩ nhiên, vì thọ mạng của một kiếp người dài nhất chỉ có một trăm năm thôi, phải đợi mười kiếp mới có thể gặp được đóa hoa hiếm quý như thế. Dẫu vậy, cũng chẳng ai có thể biết được đóa hoa Ưu Đàm hình thù ra sao, chắc nó chỉ hiện hữu trên những từng trời mà thôi. Nếu vậy, một ngàn năm thọ mạng của chư thiên so với ngàn năm của kiếp người thì hẳn là rất dài…, rất dài….

Thế mà tôi vẫn thấy còn một lòai hoa hiếm quý, thơm ngát hương hơn. Lòai hoa này đã nở hơn 2500 nay rồi. Đó là đức Phật đã khởi bi tâm thị hiện xuống cõi Ta Bà này để cứu độ chúng sanh. Dù ngài đã tịch diệt, nhưng hương thơm của giáo pháp ngài vẫn lan tràn thơm ngát khắp nơi. vì vậy mỗi năm, tất cả các chùa chiền, từ trong nước tới ngòai nước đều tổ chức ngày Phật Đản rất long trọng, tổ chức để tạ ơn tấm lòng đại từ, đại bi của Ngài vì nghĩ đến sự đau khổ của tất cả chúng sanh mà thị hiện nhục thân, rồi để lại giáo pháp như một đóa hoa hiếm quý thơm ngát xuyên suốt thời gian, không gian mà sự quý giá nhất của đóa hoa ấy ngày càng tỏa hương lan rộng khắp mọi nơi, mọi chốn. Giáo pháp của Ngài cũng tựa như đóa hoa muôn sắc rực rỡ như thế. Một Đại-Biểu-Liên-Hoa nở rộng suốt cõi Ta Bà này.


Tôi không bao giờ quên được những ngày ấu thơ, được mẹ đưa lên chùa trong những dịp lễ lớn. Ngày lễ lớn nhất mà tôi có thể nhớ là ngày Phật Đản. Trên chùa tấp nập biết bao nhiêu người. Người nào cũng bận bịu, nhưng hình ảnh ăn sâu mãi trong tôi ở chùa là hai nơi. Một là khung cảnh nhà bếp với một "đội quân" làm việc rất nhịp nhàng, ồn ào, náo động. Người lo thổi cơm, rửa rau, nấu nướng những món ăn trong những nồi lớn bằng cả người tôi chui vào ngồi lom khom cũng còn lọt. Các món ăn mới tuyệt vời làm sao, dù tất cả chỉ tòan là rau, cải, đậu hũ, tương, chao v.v.. Nhưng dưới những bàn tay khéo léo của các dì, các bác và ngay cả những "chị lớn" đã biến những món ăn chay ngon tuyệt vời. Tôi thích nhất trong những lúc đói bụng, cứ hay quanh quẩn trong khu nhà bếp. Bác Tư hiểu ý, nhét vào tay tôi miếng khoai lang nhỏ rồi âu yếm mắng khéo rắng: "Lại đói rồi phải không? Cái con bé này, đáng lý phải giúp Bác Tư mới đúng chứ! Đây, có củ khoai nhỏ này con ăn đỡ đi, chừng lễ xong rồi tha hồ mà ăn". Tôi sung sướng đỡ lấy củ khoai lang nhỏ chạy bắn ra ngòai hiên nhập cùng với đám bạn tiếp tục chơi nhảy dây, ca hát.

Khung cảnh thứ hai là trong chánh điện, rộng lớn và trang nghiêm làm sao! Người ngồi san sát như nêm, như cối. Do sự dẫn tụng của vị đạo sư trụ trì (mà tôi thường gọi là Sư Ông) sau hồi chuông trống bát nhã. Sư Ông bắt đầu kể về Đức Phật, về cuộc đời nửa thật, nửa huyền thọai của Ngài. Dẫu tôi đã nghe nhiều lần, nhưng lần nào tôi cũng chăm chú nghe và bị lôi cuốn như mới nghe lần đầu. Tôi yêu thích nhất đọan Hòang Hậu Maya một hôm nằm mơ thấy con voi sáu ngà bỗng từ trời sa xuống nhập vào thân mình, chung quanh chan hòa những hào quang sáng rực như ngày hội hoa đăng. Hòang hậu bàng hòang tỉnh dậy, ngài nghe đâu đây một mùi hương thơm ngát và những quang minh vẫn còn rơi rớt quanh đây... Rồi tới ngày đức Phật đản sanh, thật tuyệt vời và kỳ diệu làm sao. Hòang Hậu vịn vào cành cây Vô Ưu trong khi đức Phật với gót sen quý đã bước đi bảy bước, mỗi bước đi có một đóa sen nâng bước chân Ngài, lúc đó ngài đã thốt lên một câu bất hủ "Thiên thượng, Địa hạ, duy ngã độc tôn."


Mùa Phật Đản ngày nay, không còn là một ngày lễ tôn giáo thuần túy nữa, mà dường như đó còn là một ngày hội lớn của người con Phật. Một lễ hội nói về một đóa hoa quý không bao giờ tàn sau bao nhiêu ngàn năm vẫn còn để lại hương thơm của pháp, đem lại sự bình an, hạnh phúc cho tất cả mọi lòai.


*Chiêu Hoàng*



ChieuHoang
#76 Posted : Monday, December 31, 2007 12:59:46 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

CHÚC MỪNG NĂM MỚI

CHÚC CẢ NHÀ MỘT NĂM THÂN TÂM AN LẠC.
HẠNH PHÚC TRÀN ĐẦY
CHIÊU HOÀNG


RoseRoseRoseRoseRoseRose
ChieuHoang
#77 Posted : Monday, December 31, 2007 1:03:33 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0







Dấu Yêu


"Em đang làm gì thế?"
"Em đang nhổ nước bọt xuống hồ.."
"Để làm gì?"
"Để cho cá ăn"

Anh chẳng bao giờ thấy ai cho cá ăn bằng nước bọt cả. Chắc chắn cô làm với một lý do...quái đản nào đó mà chẳng ai nghĩ đến, nó được móc một cách trực tiếp, hồn nhiên trong cái đầu óc bé nhỏ với trí tưởng tượng đầy phong phú đang cắm trên cần cổ cô. Anh yên lặng, chờ lời giải thích trong khi cô cong người, dựa hẳn thân lên thành cầu nhìn những con cá đang há lớn miệng chờ ăn do khách thập phương thảy xuống. Quả nhiên, cô ngẩng mặt lên nhìn anh với nụ cười toe toét, giải thích:
"Con nào ăn thì kiếp sau nó sẽ làm người đấy!"

Cô nói một cách chắc chắn, tựa như đó là một hiện thực hiển nhiên, không còn là một lời nguyện nữa.

Cả hai đang đứng dựa thành cầu bắc qua một cái hồ nhỏ trong khu vườn hoa Nhật Bản. Khu vườn bé nhỏ, đi dăm bước đã trở về cổng chính. Khung cảnh rất đẹp và nên thơ. Nắng non buổi sáng nhạt nhòa dìu dịu hòa với đất trời. Nắng ấm hiền hòa làm tâm hồn anh lâng lâng một điều gì khó tả. Hạnh phúc đang còn đây, vài ngày nữa lại mất. Cái còn, cái mất chạy quẩn quanh như trò chơi cút bắt của cuộc đời. Anh đưa mắt nhìn cô. Khuông mặt nghiêng nghiêng cúi xuống mặt hồ rộng có nhiều con cá koi to như cá chép. Có lẽ cô sẽ manh nha nhổ thêm vài bãi nước bọt nữa. Anh sợ chủ hồ nhìn thấy sẽ đuổi cổ cả hai ra khỏi vườn. Làm bộ reo lên, anh chỉ những bong bóng nước do cá thải ra tràn khắp:
"Em coi kìa, chẳng cần phải nhổ nhiều lần, nước bọt của em"phân thân"đầy hết mặt hồ rồi đấy! Anh đoán tất cả các con cá trong hồ kiếp sau sẽ hóa kiếp thành người cả."

Cô sung sướng reo lên:
"Vậy thì tốt lắm! Em còn nguyện, nếu cá đã no không thèm ăn mà tất cả những bọt nước ấy chỉ cần dính vào thân thì kiếp sau chúng cũng được thành người đó anh."

Anh hoan hỷ phụ họa:
"Hay lắm! Anh cũng mong như thế..."

Có phải chăng em? Phật pháp thấm nhuần tới độ mỗi ý tưởng đều là một lời nguyện. Lời nguyện giản đơn mà người khác thọat nghe phải phì cười về điều thậm vô lý ấy (nếu họ chẳng hiểu gì về em). Nhưng thực đó là em đấy. Em của tôi!

Họ rời cây cầu, đi lang thang vào một khu vườn Trúc. Nơi đây có một căn phòng không cửa, có lẽ đó là "Trà thất". Căn phòng chỉ khoảng ba mét vuông. Phòng trống trơn, không có gì ngòai mấy tấm chiếu trải dưới sàn nhà. Cuối phòng là một chiếc bàn nhỏ. Cả hai đứng bên nhau yên lặng nhìn vào căn buồng. Một ý tưởng tinh nghịch len vào óc, cô muốn trèo vào đi lăng quăng trong căn phòng ấy, quấy động cái trống trơn của nó. Nhưng sợ anh la nên cô chỉ đứng im thin thít bên cạnh. Căn phòng thực chẳng có gì để phải nhìn. Nó trống quá. Cô chợt nhớ đến chữ "Emptiness" thày vẫn thường nhắc nhở. Cái Phật tánh mà người con Phật lúc nào cũng tìm cầu.

Bên cánh trái căn phòng có một bụi trúc xanh mướt như ngọc, trên những thân trúc, có ai nghịch ngợm khắc tên lên ấy như một dấu kỷ niệm. Cô reo lên:
"Anh ơi, có người khắc tên lên cây trúc nè. Em cũng muốn bắt chước khắc tên tụi mình lên đó nữa. Anh cho em mượn cái gì để khắc đi..."

Một lần nữa, anh sợ chủ vườn bắt gặp lại đuổi cổ cả hai ra ngòai. Giả vờ lục túi, anh tìm cách thóai thác sự nghịch ngợm của cô:
"Anh không có con dao nhỏ nào để khắc cả..."

Nghe tiếng leng keng của chùm chìa khóa, cô kêu lên:
"Kìa, lấy chìa khóa khắc cũng được mà..."

Miễng cưỡng, anh rút chùm chìa khóa trong túi ra, viết nguệch ngọac rất nhanh trên thân trúc, rồi đút ngay chùm chìa khóa vào túi. Nhưng cô không chịu, cự nự:
"Anh viết mờ quá, phải khắc rõ hơn mới được cơ. Đưa em mượn, em khắc cho..."

Nói là làm, cô nắn nót, bặm môi viết lại tên anh và cô, tuy nguệch ngọac nhưng cũng rất rõ nét. Cận thận, cô lại còn vẽ thêm trái tim nhỏ (cho giống cái hình bên cạnh). Còn anh thì đứng đằng sau, cố ý lấy tòan thân mình để che, thầm mong không bị chủ vườn bắt gặp thì...quê lắm!

Họ lại rời "Trà Thất" đi xuống những bậc thang nhỏ qua một khu vườn lát bằng sỏi, trong có trồng vài giống xương rồng đứng lẻ loi trông rất cô đơn. Họ nghỉ chân bên chiếc ghế đá, nơi đây không có gì để cô có thể bắng nhắng được nên anh cảm thấy yên lòng hơn. Cả hai phóng tầm mắt vào khu vườn đá sỏi. Trên mặt sỏi, chủ vườn vẽ những đường vòng tròn quanh những cây xương rồng và những bậc đá. Những vòng tròn quẩn quanh như cuộc đời đầy những điều bất như ý mà không có ngõ thóat, chỉ còn lại những nỗi cô đơn chóang ngợp như những cây xương rồng đứng lẻ loi giữa đất trời. Cô ngồi yên. Thỉnh thỏang liếc nhìn anh. Khuôn mặt anh nghiêng nghiêng, đôi mắt lộ với võng mô trong vắt như giọt nước làm cho cô có cảm tưởng anh đang sắp khóc. Tim cô như thắt lại, buồn lây với nỗi buồn anh đang cố dấu. Cô lắng nghe tiếng nhịp tim anh, nhưng chỉ nghe được tiếng bác Gió thì thào khe khẽ nói chuyện với chị Nắng đang làm điệu trước mặt. Hẳn nhiên, chị điệu là phải, vì chị đẹp lắm. Đẹp như nàng tiên trong mộng, nét đẹp làm cho cả anh và cô cùng ngây ngất...

Họ vẫn yên lặng. Cô nghĩ đến một mai khi anh bỏ nơi này đi rất xa, cô sẽ đến đây một mình tìm về kỷ niệm. Cô sẽ đi thăm lại đám cá koi vẫn tham ăn như thưở nào, đi thăm những cây xương rồng vẫn đứng cô độc trong vườn đá sỏi, đi thăm lại chị Nắng muôn đời vẫn trẻ đẹp và cứ thích điệu với bác Gió. Cuối cùng, cô sẽ tìm đến thân trúc và nhìn dấu yêu xưa mình đã để lại năm nào. Cô sẽ nhớ anh. Dĩ nhiên! cô sẽ rất buồn và chảy nước mắt....

Hốt nhiên, một ý niệm chợt chạy qua trong đầu. Có thể, một mai kia trở lại, tất cả mọi cảnh vật đều còn nguyên, duy chỉ có thân cây trúc, cái thân cây có nét chữ cô đã nắn nót viết tên, sẽ biến mất. Biết đâu lão làm vườn phải tỉa sén khóm trúc cho được đẹp mắt bên cạnh căn trà thất của ông....

Mảnh dấu yêu cuối cùng như chút duyên thừa từ nhiều kiếp trước, nay có cơ duyên gặp laị, mà chỉ có cơ may gặp nhau trong khoảng khắc, vẫn không đủ để có thể giữ được đời nhau…
Ôi. Cô thực không muốn xa anh…
Làm thế nào để cô có thể giữ được thời gian ngừng lại?
Bây giờ.
Ở đây.

Chiêu Hoàng


PC
#78 Posted : Monday, December 31, 2007 7:02:25 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi ChieuHoang
Mảnh dấu yêu cuối cùng như chút duyên thừa từ nhiều kiếp trước, nay có cơ duyên gặp laị, mà chỉ có cơ may gặp nhau trong khoảng khắc, vẫn không đủ để có thể giữ được đời nhau…


beerchug
ChieuHoang
#79 Posted : Wednesday, January 2, 2008 12:23:26 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Chị PC vẫn khoẻ đấy chứ? Lâu không nghe tin gì của chị cả. Thỉnh thoảng CH có ghé PNV, có ý kiếm chị mà không thấy.
Chúc chị và gia đình một năm mới đầy an lạc.
Ch
ChieuHoang
#80 Posted : Wednesday, January 2, 2008 12:27:21 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Lời tác giả:

Tác giả muốn nhân bài viết này trình bày đến độc giả một suy tư mới. Có lẽ từ xưa đến nay, ít có khi nào trong diễn đàn thi văn hai tác giả cùng hợp nhau để viết lên một bài viết, một tâm tình. Đôi khi chúng ta thấy là có những tác phẩm được viết lên dựa theo ý của một người khác, nhưng đây không phải là trường hợp này. Vì hai tác giả đi xa hơn thế trong sự hòa hợp về các sự cảm giao trong đạo.

Trong lãnh vực ca nhạc, chúng ta vẫn thường thấy một đôi bạn song ca với những nét hòa hài hoà, ý nhị khác hẳn khi đơn ca. Bài viết này cũng cùng một ý. Và trên con mắt của tác giả, sự khác biệt này rất dễ thương. Đó là sự kiện bài viết đã được hình thành ngay từ ban đầu qua những sự tu tập hành trì của hai chúng sinh hữu tình cùng đi tìm về một con đường đạo như nhau.

Ăn cơm có canh, tu hành có bạn. Và thực sự là điều may mắn để hai người có thể cùng chia sẻ cho nhau cũng như là chia sẻ đến các bạn đọc. Như khi đôi bạn cùng hát chung lời ca. Tiếng hát quyện lên cao vút vào trong không gian vô cùng…Văn dĩ tải đạo, và đạo hòa trong đời như là nước hòa trong sữa...

Vì thế nên hai tác giả mời bạn đọc cùng vui với sự ra đời của bút hiệu Chiêu Hoàng Không Quán.

***

Bên Kia Bờ Hồ



Trang Kinh Cổ

*Thân ái tặng Yên Chi

Anh Cao Nguyên


Mặt trời bắt đầu lặn phía bên kia bờ hồ. Một vài con chim vỗ cánh bay ngang khuấy động không gian bằng những đôi cánh đập... Hàng cây im lặng rủ bóng. Con chim nhỏ đứng hót lẻ loi một mình trên cành cây thấp xà xuống sát mặt hồ. Vài chiếc lá chao đảo theo giọng hát, rơi chơi vơi rơi xuống mặt nước làm một cuộc hành trình dài xa tìm đường ra biển. Mặt hồ loang loáng, mọi sự, mọi vật dường như rât tĩnh lặng, không gian thênh thang, tịch tĩnh như mặc niệm về sự vô thường vẫn thầm thầm có mặt. Nó thay đổi luôn luôn theo thời gian cứ trôi đi, trôi đi mãi...

Trên chiếc cầu nhỏ, thấp thoáng một cô bé với đôi mắt to đen, khuôn mặt nghiêng nghiêng, phảng phất một nỗi buồn nào đó. Cô đang lơ đãng chơi một trò chơi rất trẻ con là ném những con chữ xuống mặt hồ... Mà lạ, những con chữ chẳng biết viết bằng mực gì mà như có lân tinh, lóng lánh một cách kỳ lạ. Nhìn kỹ, đó là một bài thơ. Bài thơ lãng đãng nhớ về một người nào đó dường như đã rất xa...


xưa ru tình ngây dại
ký ức điểm sắc hương
một góc đời cất lại
chảy mát giòng vô thường
(Chảy mát giòng trăm năm – Thơ Yên Chi)

Hình như nàng đến để thăm lại một kỷ niệm nào đó, một dấu ấn trong tâm chưa thể phai mờ. Dáng ngồi lẻ loi một mình bên hồ với đôi vai gầy được phủ lên bằng một tấm khăn quàng lụa mỏng, tạo lên một khung cảnh giống như một bức tranh đẹp và rất nên thơ. Nàng ngồi nghịch ngợm với mấy con chữ rồi phổ những nốt nhạc trên bài thơ nhỏ. Âm thanh vang ra nhè nhẹ ở những ngón tay lướt trên phím đàn, lay động những cánh lá trên cành cây xà xuống. Con chim nhỏ cô đơn chợt cảm thấy có người đồng cảm bèn cất giọng hát theo...

Hình như mặt hồ đang nín thở từ khi nàng rời bước, mang theo những ánh sáng cuối cùng của ngày tàn. Những con chữ nhảy múa trên mặt hồ kết lại thành một bài thơ nhỏ, lung linh...lung linh... Không gian như loãng thêm ra, thênh thang một nỗi buồn lãng đãng.

Mặt trời đã lặn từ lâu. Trăng, sao bắt đầu mọc. Một vài vì sao đang thì thào bàn tán về bài thơ còn rõ nét. Họ kháo nhau rằng, nàng đã trở về và để lại bài thơ làm mặt hồ không còn có thể lao xao được niềm vui nào nữa. Tựa như một lời thề đang chờ người tới giải...

Lời bàn tán của các vì sao bỗng dưng nín bặt. Ở cuối đường, bỗng đâu xuất hiện một bóng người to lớn, dáng đi ngả nghiêng, trên tay lủng lẳng cầm một bầu rượu rỗng. Dường như gã rất say, nên dáng đi cũng chẳng vững, chân nam đá chân xiêu... Vừa đi, gã vừa móc trong túi ra một bài thơ nhỏ, bài thơ của một người bạn thơ gã vẫn thường ngưỡng mộ. Giọng gã cất lên, ồm ồm trong đêm vắng:


nghiêng nghiêng bầu rượu cạn
dốc dốc vạn sầu rơi
giọt ngời ngời mắt biếc
say say
ta say rồi thơ ơi!
...
(Lung Linh -Thơ Cao Nguyên)

Bài thơ làm mặt hồ xao động. Dưới ánh trăng, gã hán tử ngồi xuống bên hồ, chợt nhìn thấy bài thơ lân tinh còn lóng lánh trên mặt nước. Lẩm bẩm đọc. Nhận ra chính bài thơ này đã quyện vào tiếng nhạc đưa chàng đến đây. Nàng là ai? Tại sao thỉnh thoảng lại xuất hiện bên hồ khảy lên những khúc nhạc lãng đãng? Gã bỗng mỉm cười rồi dốc bầu rượu cạn lên cao, tựa như gã đang uống chất rượu say hòa với trăng sáng. Tợp xong mấy ngụm rượu, gã lẩm bẩm một mình:

"Ta lại mất cơ hôi gặp nàng nữa rồi... Chỉ còn lại bài thơ nhỏ. Hừm... Có phải chăng cuộc đời chỉ là những trò chơi cút bắt quẩn quanh?"

Gã ghé đôi mắt trong veo như ngọc nhìn sâu vào trong bầu, dường như sóng sánh nỗi sầu trong ấy. Cuống quít, gã đổ bớt ra một nửa. Rượu Sầu đầy quá làm sao gã có thể gánh nổi? Họa chăng chỉ có thể chịu được...nửa bình thôi... Vì vậy chừng nào cơn sầu lên men thành rượu đong đầy bình, gã lại cuống quýt uống bớt một mớ, mớ khác đem ra bờ hồ đổ đi...


Biết rằng Sắc, Sắc, Không, Không
Mà sao vẫn nặng trong tâm nỗi sầu...
(Thơ Không Quán)

Gã ngồi dựa lưng vào phiến đá nhỏ. Ngơ ngác nhìn chị Hằng đang mỉm cười với gã. Hình như những vì sao như những đứa con nít đang tò mò nhìn một kẻ đang say Sầu. Ừ. Gã say thực. Thỉnh thỏang nỗi sầu dâng đầy, lên men làm cho gã có những ngày túy lúy như thế. Nhìn kỹ, gã có khuôn mặt hao hao giống một vị tu sĩ trẻ, có một chút nét phong trần và rất có duyên. Điểm đặc biệt nhất là ngòai bầu rượu, gã còn có thêm một vật tròn, phát sáng đeo lủng lẵng trên cổ. Nghe chừng đó là cả một gia bảo đối với gã, vì tuy say, nhưng thỉnh thỏang gã vẫn đưa tay lên chạm vào vật tròn ấy.

Con trăng đã lên quá đầu sào. Cơn say của chàng lãng tử dường như đã bớt. Gã ngồi khoanh chân, lưng thẳng như cái cột trong dáng thiền định và trên môi bắt đầu mấp máy những lời kinh xưa. Tiếng tụng nghe như xa, như gần. Tiếng được, tiếng mất. Âm thanh trầm bổng như một điệu nhạc êm ả nào đó. Độ khoảng một trống canh thì tiếng tụng nhẹ dần và chìm mất vào hư không. Mặt hồ bắt đầu lay động, các chữ lân tinh bắt đầu nhạt nhòa hòa tan vào với nước. Các vì sao vẫn tò mò yên lặng từ trên cao dòm xuống. Chẳng có gì lạ xảy ra. Nhưng nếu nhìn kỹ, trên khoé mắt chàng lãng tử bỗng chảy xuống vài giọt nước mắt trong như thủy tinh. Ban đầu một giọt, hai giọt, ba... bốn... rồi những giọt nước thi nhau chảy xuống thành dòng ướt cả má... Rồi tất cả các giọt nước mắt ấy đều chui vào trong cái ống tròn đeo lủng lẳng trước ngực...

...

Trời đã hừng sáng. Xa xa có tiếng leng keng của những chiếc vòng ngọc chạm nhau.

"Mẹ ơi. Còn bao xa nữa mới tới hồ?"

Đó là tiếng nói của một con bé với mái tóc cũn cỡn ngang vai. Một vài sợi tóc mai lòa xòa bay bên hai má bầu bĩnh. Đôi môi hồng cong lên sẵn sàng đặt những câu hỏi khó trả lời. Trên cổ tay cô đeo ba chiếc vòng ngọc, vung lên, nhịp nhàng theo bước chân đi.

"Gần tới lắm rồi. Kìa! Con đã nhìn thấy được mặt hồ đấy chưa?"

Cả hai bắt đầu đi chậm lại. Đối tượng đầu tiên đập vào mắt con bé không phải là mặt hồ, mà chính là người thanh niên đang nằm khoèo bên đá. Dường như hắn đang đi vào một cơn mộng rất sâu. Khuôn mặt hồn nhiên với nụ cười mỉm. Tựa như hắn chưa từng có một cơn "khóc nhè" nào đêm qua.

Sáng nay, hai mẹ con thức dậy thật sớm đi thăm hồ, vì mẹ bảo ở đây, nếu đến kịp giờ sẽ thấy được chiếc cầu vòng bảy sắc nằm vắt ngang từ bờ bên này tới bờ bên kia. Nhưng lại gặp một hán tử ngủ ở đây. Chẳng lẽ anh chàng này cũng muốn nhìn chiếc cầu vòng bảy sắc ấy? Con bé tò mò, đi vòng quanh "đối tượng". Chợt nhận ra một vật lóng lánh trên ngực gã. Cúi xuống gần nhìn cho rõ thì người thanh niên chợt chuyển động nằm xoay mặt ra phía hồ. Súyt chút nữa là đụng phải con bé. Hốt hoảng, con bé lật đật lùi lại phía sau, đụng phải hòn đá làm nó ngã lăn chiêng.

"Mẹ ơi, có một người nằm ngủ tại đây!"

"Thì để yên cho người ta ngủ. Con chớ nên quấy phá giấc ngủ của họ đấy, vì có thể họ đang đi vào những cơn mộng đẹp..."

"Nhưng ông này kỳ quái lắm cơ. Vì trên ngực ông ta, con thấy dường như có một cái ống tròn phát sáng..."

Người mẹ cảnh cáo:
"Con chớ có gây chuyện đấy nhé. Ta hãy ra phía này mới có thể nhìn thấy chiếc cầu vồng bắc ngang hồ được..."

Nghe tiếng mẹ dục giã, con bé đành miễn cưỡng bước theo. Nhưng chỉ đi được vài bước lại ngừng. Thắc mắc, chẳng hiểu trong cái hộp tròn ấy, ông ta đựng thứ gì. Nghe đâu, những "người lớn" đang yêu, họ thường tặng những lọai hộp từa tựa như thế. Hộp có hình trái tim, có thể mở ra được làm đôi thành hai khung ảnh để hình trong đó. Nhưng cái hộp tròn này thì không có hình trái tim. Nó như một cái ống tròn. Vậy cái ống ấy có gì trong đó vậy cà?

Sự tò mò mãnh liệt tới độ nó không còn để ý tới chiếc cầu vòng hiện lên trên nền trời nữa, mà tất cả đều dồn vào cái vật tòng teng trên cổ người lạ. Bỗng nhiên, chàng thanh niên vươn mình ngồi dậy. Ánh sáng chiếu vào cái ống tròn trên ngực lại càng thêm lóng lánh. Nhìn ngơ ngác, những ánh nắng đầu ngày chiếu nghiêng qua màn sương tạo nên chiếc cầu vồng rực rỡ. Cảnh hồ tuyệt đẹp. Gã đứng ngẩn ngơ, cảm nhận được tòan pháp giới biến hiện như hư, như thực, chập chùng... chập chùng như giấc mộng...

Chợt nhìn thấy con bé đang đứng xớ rớ bên cạnh, nhìn mình như bị thôi miên. Gã nhoẻn miệng cười thân thiện. Hỏi:

"Đêm qua có một người ra bờ hồ làm thơ, phổ nhạc. Em có biết người đó là ai không?"

Con bé ngẫm nghĩ một lúc, nhưng đôi mắt vẫn không rời vật tròn lung linh trước ngực gã:
"Có! Em nghe người chung quanh vùng này đều nói rằng, có một nàng tiên gãy cánh thỉnh thoảng vẫn thường đến bên hồ chơi trò ném chữ và phổ nhạc, nhưng chẳng ai gặp được nàng và biết nàng là ai cả!"

Gã hán tử trầm ngâm:
"Lạ nhỉ! Chẳng lẽ nào..."

Nói đến đó, chàng bỗng bỏ lửng nhìn mông lung ra phía hồ. Một lúc người thanh niên để tay lên ngực, cẩn trọng khe khẽ mở cái ống tròn, lấy ra một cuộn giấy mỏng. Con bé trố mắt nhìn. Chàng từ mở, hình như cuộn giấy được làm bằng một lọai vỏ cây nào đó ép lại nên có màu vàng úa, rất cũ. Trang giấy trống trơn, chẳng có chữ gì trên ấy. Nhưng nó lại nghe chàng hán tử đọc lên một đọan kinh cổ. Chẳng biết bằng ngôn ngữ gì mà nghe lạ hoắc, lạ huơ...

Không thể nhịn được nữa, con bé buộc miệng hỏi:
"Trên tờ giấy có gì đâu mà sao anh đọc luyên thuyên thế?"

Người thanh niên hướng cặp mắt trong vắt nhìn con bé, giải thích:
"Có chữ hẳn hòi đấy mà. Này nhé. Ở đây còn có thêm một đoạn này hay lắm cơ..." Nói rồi, chàng chỉ xuống phía dưới. Đọc vanh vánh một đọan, rồi lật mặt, đọc thêm một đọan khác. Ngừng một chút - Đôi mắt chàng lướt nhanh trên trang kinh - Reo lên:
"Đoạn này anh thích lắm nè..." Rồi đổi giọng, ngân nga như một người đang hát. Không! Chàng không hát. Chàng đang tụng đấy! Giọng tụng trầm trầm, khi nhặt, khi khoan:


Diệu Âm, Quán Thế Âm.
Phạm Âm, Hải Triều Âm.
Thắng bỉ thế gian âm.
Thị cố tu thường niệm.....

Lời kinh bàng bạc, đi từ tâm thức mở rộng hòa với đất trời, bay vút lên cao, đọng trên chiếc cầu vồng bảy sắc. Rồi tất cả biến thành những hoa đốm nhiều mầu sắc lả tả rơi xuống mặt hồ như một đám bụi lân tinh. Con bé nhìn chàng với đôi mắt mở lớn. Nó đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Mọi sự xảy ra chung quanh như có điều gì vừa huyền, vừa diệu. Hốt nhiên, con bé cảm thấy tâm mình cũng mở rộng theo bầu trời với những mầu sắc lung linh ấy. Nó sung sướng quá - mà chẳng hiểu tại sao mình lại sung sướng đến thế - Nó đâu biết rằng, những chủng tử Phật pháp từ nhiều kiếp đã gieo trồng trong nó, đã được câu kinh và dòng tâm thức thanh tịnh của chàng lãng tử tình cờ khơi dậy trong tâm nên mới cảm nhận được sự an lạc dường ấy, kịp lúc chàng vừa tụng xong. Đọan kinh này con bé nghe quen quen. Hình như mẹ vẫn thường tụng vào buổi tối. Đó là một phẩm trong kinh Pháp Hoa thì phải. Nó trố mắt nhìn kỹ thêm lần nữa, tuyệt nhiên, con bé chẳng thấy được chữ gì trên trang kinh cổ...

Con bé ngờ ngợ nhìn gã, nhưng lần này nó im lặng, tuyệt nhiên không muốn để cho anh chàng lãng tử này biết rằng mình không thể nhìn thấy một chữ gì. Quê chết! Nó giả vờ gật gù cái đầu rồi mách:

"Đọan kinh này nghe quen lắm. Mẹ em vẫn thường tụng mỗi tối đấy!"

"Thiệt hả?" Thích thú, chàng lãng tử kêu lên. "Anh nghe nói, hễ tụng một trăm ngàn lần thì sẽ có cảm ứng đạo giao nan tư nghì đấy!".

"Thế anh đã tụng được bao nhiêu lần rồi?"

"Anh không biết, nhưng cứ hễ tụng đến đọan này là anh lại khóc. Nước mắt chảy ra ràn rụa và không tài nào có thể tụng thêm được nữa..."

"Sao kỳ quá vậy?"

"Là bởi anh cảm nhận được sự tương quan, tương duyên giữa mình và pháp giới. Những sự khổ đau chính mình - dù vô tình hay cố ý - đã, đang và sẽ trao truyền cho những người khác. Ngược lại, niềm vui cũng thế. Ờ một mức độ nào đó, khi ta vui, ta cũng có thể làm cho người khác vui lây. Tựa như một cái lưới đế châu chập chùng, một hạt rung động thì tòan cái lưới đều rung động..."

Con bé có vẻ ra dáng suy tư:
"Thế thì tại sao anh lại khóc?"

"Vì anh cảm nhận sự khổ đau thì đầy rẫy như cát sông Hằng, và chính mình cũng đang làm cho người khác khổ đau. Còn niềm vui thì ít ỏi như chút bụi bám trên đầu ngón tay..."

Con bé nhìn chàng thanh niên, đôi lông mày hơi chụm lại ra chiều suy nghĩ lung lắm, nhưng có lẽ... chẳng có gì trong cái đầu bé tí ấy cả, rồi nói một cách hóm hỉnh nửa đùa rỡn, nửa trêu chọc:

"Em sợ đến một ngày nào đó, anh sẽ bị cái bịnh 'khóc nhè'". Vỗ tay, cười lớn: "Ha...ha...ha.. Anh sẽ trở thành một ông sư. Ông-sư-hay-khóc-nhè đấy!"

Chợt nghĩ ra một điều kỳ thú, Khuôn mặt trở nên nghiêm chỉnh, con bé ngước đôi mắt trong đen nhìn chàng hán tử:

"Sao anh không đi hỏi ngài Quán Âm? Có thể ngài sẽ cho anh... thôi khóc!"

Chàng thanh niên cười lớn: "Ha...ha...ha... Em nói chuyện hay lắm". "Ông sư" thì chưa chắc đâu, vì hiện tại anh vẫn là một anh chàng lãng tử, vui đâu, chầu đấy. Nhưng thực sự trong những thời công phu tu tập hằng ngày, anh cảm nhận rất rõ rằng, chỉ có một con đường tu hành mới có thể thóat khổ được thôi. Còn việc gặp được ngài Quán Âm rất khó em ạ, mà chẳng biết đến đời kiếp nào mình mới có đủ duyên để gặp được Ngài ".

Con bé thấp giọng, thầm thì:
"Thế mà em đã được gặp Ngài rồi đấy! Em không nói dối đâu. Em gặp ở... trong mơ. Ngài đẹp lắm! Mà đứng ở xa tít, em chẳng thể hỏi chuyện được đâu!"

Cả hai đang nói chuyện vui vẻ thì đằng xa, tiếng bà mẹ gọi con:
"Bé ơi, phải về cho kịp chuyến xe sớm..."

Nghe tiếng mẹ. Con bé tiếc rẻ, nhìn chàng lãng tử buồn buồn:
"Em phải về rồi anh ạ. Anh có thể cho em... sờ cái trang kinh trong hộp của anh không? Sao nó mong manh quá. Khó nhìn thấy chữ ghê anh ạ..."

Hán tử nghe con bé đề nghị. Bèn đưa trang kinh cho nó. Chàng đưa một cách cẩn trọng bằng cả hai tay. Giải thích:
"Đây là một lọai giấy cổ. Nếu không đủ duyên thì chẳng đọc được gì trên ấy cả. Ngược lại, nếu đã đủ duyên rồi thì thiên kinh, vạn quyển đều gói ghém hết trong mảnh kinh này..."

Con bé ngập ngừng. Tự thú:
"Vậy là em chưa đủ duyên rồi. Vừa rồi, em nói dối anh đấy! Đối với mắt em nhìn thì nó chỉ là một trang giấy vàng, cũ mà thôi..."

Nói rồi. Con bé trang trọng - như người đang lập những đại nguyện - đặt nhẹ tờ kinh lên mắt."Cái này để em nguyện có cơ duyên đọc và hiểu được ý nghĩa của lời kinh..."Rồi nó hạ thấp xuống ngực, phía bên trái tim."Còn cái này là em nguyện đời đời kiếp kiếp, Phật pháp sẽ ngự tại trong tâm chẳng bao giờ mất..."Cuối cùng, nó đưa trang kinh lên môi. Đặt một nụ hôn nhỏ:"Đây là món quà em xin cúng dường trang kinh này..."

Tất cả hành động của con bé tựa như một lễ nghi. Chàng thanh niên đứng yên làm nhân chứng. Đôi mắt giao nhau. Cả hai đều nhận được sự đồng cảm và đều mỉm cười...

Tiếng người mẹ lại giục giã:
"Nhanh lên bé ơi... Ta đi thôi..."

"Vâng. Con đến liền."

Quay qua chàng thanh niên.
"Em ước một ngày nào đó em cũng được như anh... Hãy nhớ đến em và cầu nguyện cho em trong những buổi kinh sáng tối. Chúc anh vạn sự lành..."

Nói rồi con bé quay lưng bỏ chạy về phía người mẹ. Những chiếc vòng kêu leng keng theo tiếng chân chạy. Để lại chàng thanh niên đứng nhìn cái hai bóng bé dần ở cuối đường...

Chiêu Hoàng Không Quán

Users browsing this topic
Guest
5 Pages«<2345>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.