Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

5 Pages<1234>»
Truyện ngắn - Chiêu Hoàng
chieuduong
#21 Posted : Friday, May 13, 2005 7:55:25 PM(UTC)
chieuduong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 442
Points: 0

quote:
Gởi bởi ChieuHoang


Mối Tình Chân
(Viết cho tuổi Ô Mai)


*

Buổi tối về. Anh lên giường với hình ảnh dễ thương của cô. Anh nhớ tới nụ cười ròn, ánh mắt ngó lơ... Mà kỳ ha! Sao bây giờ anh lại...nhớ thêm đôi cẳng chân với chiếc giầy bata đầy bụi đất!!


Chiêu Hoàng



Mèn ui...

Cái ông anh này bán...giày chắc sập tiệm quá ,,,! Cooling

Chị...

Hình như chị thích văn của Herman Hess phải hong ?

Chúc vui cuối tuần ! Cooling
Phượng Các
#22 Posted : Friday, May 13, 2005 11:20:08 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Đọc bài này nhớ nhớ truyện Mối Tình Chân của Nhất Linh.
ChieuHoang
#23 Posted : Friday, May 13, 2005 11:41:36 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0


Chị Phượng Các

MTC của Nhất Linh ý nhị và hay hơn nhiều. Truyện của CH chỉ ngẫu hứng viết ra cho "tuổi ô mai" thôi đó mờ. Coi như giữ lời hứa với Chị Ngọc Dung chút chút và ráng đóng góp ít gì cho tuổi hồn nhiên, trong sáng ấy.

Anh Chiêu Dương,
Hermen Hess có nhiều truyện rất hay và ý nghĩa thâm sâu. Nhưng cũng có vài truyện đau khổ quá, CH không thích lắm.

Chúc cả nhà một cuối tuần vui vẻ.

CH
chieuduong
#24 Posted : Saturday, May 14, 2005 8:18:42 PM(UTC)
chieuduong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 442
Points: 0

quote:

Anh Chiêu Dương,
Hermen Hess có nhiều truyện rất hay và ý nghĩa thâm sâu. Nhưng cũng có vài truyện đau khổ quá, CH không thích lắm.

Chúc cả nhà một cuối tuần vui vẻ.

CH



Chị..

Ða phần truyện của HH...có nét u huyền của Ðạo giáo ( Phật và Bà La Môn ) theo như cd hiểu , tình tiết gợi ý hơn là...trang trải. Tuy thế , HH không có nét bi thảm như Frank Kafka trông nổi tuyệt vọng...

cd thích HH qua tác phẩm Ðôi Bạn Chân Tình , truyện của đôi bạn trong một trường dòng , ra đời người là lãng tử phiêu du , còn ta là một linh mục khép kín trong giáo đường , như cả hai đều hết sức quan hoài vì nhau...

Ðoạn kết , hết sức là tuyệt vời !

HH có lối hành văn tự nhiên...và phổ tình cảm và tư tưởng của mình trong ngôn ngữ , mệnh đề nào cũng tiếp nối cho nhau , làm người đọc cảm nhận và...bị cuốn hút.

Ông đoạt giải Nobel về Văn chương trong năm 1946
Tonka
#25 Posted : Saturday, May 14, 2005 10:32:34 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Truyện của chị CH bao giờ cũng nhẹ nhàng và có những tình tiết thật hay Cooling
ChieuHoang
#26 Posted : Sunday, May 15, 2005 1:02:45 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

quote:
Gởi bởi tonka

Truyện của chị CH bao giờ cũng nhẹ nhàng và có những tình tiết thật hay Cooling



Cảm ơn Tonka đã thương mến và hết lòng khen ngợi. Chiêu Hoàng còn rất nhiều ý tưởng chất chứa trong đầu cần phải viết. Nhưng rất tiếc, không có nhiều thời gian. Nên viết được chừng nào hay chừng ấy thôi.

Anh Chiêu Dương,
Chiêu Hoàng cũng đọc truyện "Đôi bạn chân tình", thật là một câu chuyện rất xuất sắc. CH rất thích. Nghe chừng anh cũng thích đọc nhiều sách của các nhà văn ngọai quốc nhỉ?

Chúc vui nha.

CH
chieuduong
#27 Posted : Monday, May 16, 2005 12:14:42 AM(UTC)
chieuduong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 442
Points: 0

quote:
Gởi bởi ChieuHoang

quote:
Gởi bởi tonka

Truyện của chị CH bao giờ cũng nhẹ nhàng và có những tình tiết thật hay Cooling



Cảm ơn Tonka đã thương mến và hết lòng khen ngợi. Chiêu Hoàng còn rất nhiều ý tưởng chất chứa trong đầu cần phải viết. Nhưng rất tiếc, không có nhiều thời gian. Nên viết được chừng nào hay chừng ấy thôi.

Anh Chiêu Dương,
Chiêu Hoàng cũng đọc truyện "Đôi bạn chân tình", thật là một câu chuyện rất xuất sắc. CH rất thích. Nghe chừng anh cũng thích đọc nhiều sách của các nhà văn ngọai quốc nhỉ?

Chúc vui nha.

CH



Không đâu....! đọc rất ít và đọc phơn phớt , chỉ khi nào...bắt được ý của tác giả mới đọc hết , chỉ có truyện...kiếm hiệp là bộ nào cũng hoàn tất !

Chị...có cười thì cũng cd cũng chịu thôi !
ChieuHoang
#28 Posted : Friday, May 27, 2005 8:03:56 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Thoáng Mơ Phai...

Anh phóng chân chạy thẳng một mạch lên dốc. Trong lòng vui mừng khấp khởi, nghĩ rằng, sẽ làm cho cô một sự ngạc nhiên lớn. Ngạc nhiên gì cơ chứ ngoài vấn đề anh cho cô biết: "Hôm nay. Anh đi chùa". Anh sẽ đón cô ở ngay cái chòi của vị sư già khụ. Vì anh hiểu rằng, lúc nào cô cũng dùng con đường vòng này leo lên ngôi chùa trên tầng mây cao tít... Có lẽ, cô sẽ rất ngạc nhiên khi thấy anh xuất hiện bất ngờ... Anh có thể tưởng tượng thấy đôi mắt cô mở lớn, kinh ngạc kèm theo nụ cười tươi tắn trên môi...

Chỉ cần chạy một mạch bằng năm trăm hơi thở dài thì tới được ngôi chòi nhỏ. Anh gặp vị sư già đang ngồi trong góc quán. Vị sư thật lạ, có đôi mắt sáng và hiền như ông Bụt. Ông Bụt là ai, anh chẳng biết, cũng chưa gặp bao giờ, nhưng chắc hẳn, ông hiền lắm. Có lẽ hiền bằng...cô. À. Không! Vì đôi khi anh có thấy cô giận dữ...

Ông thường ngồi ở góc quán, bên cạnh là một cái bàn để cơ man những bình trà. Ông ngồi thảnh thơi, an lạc như người đang chơi một mình. Anh thò đầu vào quán, chào ông một tiếng rồi chạy biến ra đằng sau, nơi có con suối nhỏ quanh co cô thường hay kể với anh trong những lần đi chùa về. "Để ra thăm con suối đã..."

Con suối đẹp hơn anh tưởng. Nằm quanh co như một phần của con Rồng uốn khúc. Nó hiền hòa, trầm lặng. Nhưng nếu nghiêng tâm lắng nghe, anh có thể nghe được tiếng thì thầm của nó. Ừ. Có lẽ nó không trầm lặng lắm đâu, ngược lại, nó có vẻ...nhiều chuyện là đằng khác, vì nó cứ thì thầm liên tu như một điệp khúc không ngừng...

Thật dễ dàng để anh tìm thấy gốc cây bên bờ suối cô hay ngồi. Cái cây này cũng lạ (kể ra, cái gì đối với anh đều lạ cả), nó to, cành lá tỏa ra như một cái lọng lớn. Dưới gốc, có một chỗ hũm vào vừa đủ rộng cho hai người ngồi. Hẳn nhiên, (anh tưởng tượng) nếu chỉ một mình cô ngồi nơi đây thì chỗ này rộng rãi lắm, nếu muốn, cô cũng có thể nằm co lại như người nằm trong nôi. Từ gốc cây, anh có thể nhìn ra gần hết khúc suối trước mặt. Nước suối trong vắt, nếu để ý, anh có thể nhìn được những hạt sỏi trắng và vài con cá đủ mầu sắc tung tăng bơi lội.

Anh đứng tần ngần nhìn theo dòng suối chảy êm đềm và lắng nghe nó đang...hát. Kỳ ha! Suối mà cũng biết hát! Anh bật cười lớn. Chắc chơi với cô lâu, anh bỗng dưng bị lây cái tính tưởng tượng của cô. Cô có một trí tưởng tượng rất phong phú, đôi khi, nếu có phép, anh sẽ ghé mắt vào tận trong tâm hồn cô, chắc hẳn nó đầy mầu sắc và biến hiện, lung linh như một mê đồ ảo phố nào đó..

Ánh nắng rớt xuống mặt nước vỡ tan ra từng mảnh, choé lên thành những hoa đốm bay chơi vơi. Anh bỗng thấy có một vật gì đó lấp lánh giữa giòng. Nhìn kỹ, hình như nó là một đồng tiền vàng. Oh, hay lắm! Anh sẽ nhặt đồng tiền ấy tặng cô. Nghĩ là làm, anh sắn quần, lội ra giữa giòng... Nước mát quá, cái mát thấm lên từng phân vuông da thịt. Anh ngắm nghía đồng tiền vàng và lấy làm thích chí. Đồng tiền, chẳng biết làm từ thời đại nào, nó thuần vàng, một bên là hình ngôi chùa cổ (chắc chính là ngôi chùa ở tầng mây trên kia). Một bên có khắc một chữ gì đó, ngoằn nghèo mà có thể đó là một loại chữ rất cổ xưa. Ánh vàng lấp lánh trong ánh nắng làm anh chóa mắt... Thật là một báu vật, chắc hẳn cô rất thích!!

Anh mỉm cười, bỏ đồng tiền vàng vào túi áo bên trái tim, khẽ khàng trải một ít lá khô trong chiếc nôi ấy rồi ngồi hẳn vào trong. Chỉ một lát nữa thôi, cô sẽ đi ngang qua đây, sẽ ghé thăm con suối trước khi tiếp tục cuộc hành trình lên tới chùa. Cô sẽ gặp anh, bất ngờ, đầy ngạc nhiên và kỳ thú. Anh sẽ hân hoan tặng cô đồng tiền vàng anh vừa vớt được dưới suối....

Hình như anh vừa rơi vào một giấc ngủ ngắn. Tâm thức còn đang lơ mơ thì nghe được tiếng xôn xao từ dưới con dốc vọng lên. Rõ ràng tiếng cười của cô, và hình như lại có thêm một giọng cười khác. Anh choàng tỉnh dậy, vội vã vòng ra trước chòi. Âm thanh đi nhanh hơn hình ảnh, phải đợi khoảng vài giây anh mới nhìn thấy hai mái đầu nhô lên. Trên triền dốc thoai thoải, anh thấy cô đang đi bên cạnh một chú tiểu, (cái người mà hồi nãy, lúc anh chạy ù một mạch lên đây, đã gặp chú đang thơ thẩn chờ ai dưới chân dốc.) Trên tay chú cầm một túi giấy dầu nhỏ. Họ xúyt xoát tuổi nhau. Cả hai đều ướt mồ hôi nhưng sự hồn nhiên tỏa đầy trên khuôn mặt. Dù đã đội cái nón rộng vành, nhưng một phần tóc mai của cô cũng bị bết lại. Khuôn mặt cô có vẻ rất vui, cô cứ liếng thoắng kể cho chú nghe hết chuyện này tới chuyện khác, đôi khi còn ngừng lại một lúc, nghiêng đầu nhìn chú cười khúc khích.

Còn chú tiểu có vẻ im lặng hơn, khuôn mặt chú sáng choang, đầu cạo trọc lóc, chỉ chừa lại một mảng tóc đằng trước, rõ là chú đang cố gắng "nghiêm túc", cố giữ gìn phong tư của một người đã vào chùa làm tiểu. Nhưng thỉnh thoảng, không nhịn được cười vì mẩu chuyện cô kể, nên chú cũng phải bật lên thành tiếng. Họ có vẻ như biết nhau đã lâu, nên những cử chỉ cũng rất tự nhiên, thân mật...

Một thoáng ngạc nhiên. Cô đi với ai vậy cà? Chợt nhớ một vài lần anh đến thăm, cô thường hay kể cho anh nghe chuyện một người bạn hàng xóm, cùng tuổi. Đang chơi thân, khi không lại bỏ lên chùa muốn làm chú tiểu. Chẳng lẽ nào lại là cái anh chàng con nít ấy?

"Khoa ơi, mình đã đến chòi rồi.... "

"Ừ. Bây giờ mình vào thăm vị sư già, nghỉ một chút rồi Khoa sẽ đưa Anh Thư đi thăm suối. (Tằng hắng) Anh Thư phải nhớ thay đổi lối xưng hô mới được. Khoa đã vào chùa làm tiểu rồi thì đừng gọi người ta bằng tên nữa, phải bọi bằng "chú tiểu Khoa" đó!"

Cô trợn mắt nhìn chú:

"Sao rắc rối quá vậy hả? Anh Thư đây mà!!! Có phải ai xa lạ đâu mà phải đổi làm chi?"

"Hình như cũng phải đổi đó Anh Thư à. Vì Khoa đã là "người của nhà Chùa" rồi, còn Anh Thư vẫn còn là "người trần gian", nên lối xưng hô có hơi khác chút đỉnh. Ngay chính Khoa cũng không được xưng bằng "Khoa" nữa mà phải đổi thành "Tôi" đó!"

"Nhưng Anh Thư đã quen miệng gọi như vậy từ nào tới giờ rồi. Đổi thấy kỳ kỳ..."

Cả hai bước vào trong chòi. Chú tiểu kéo ghế cho cô ngồi, rồi nhanh nhẹn đi lấy bình trà và hai cái chén. Vị sư già đang loay hoay bên gian trong làm gì đó không biết. Anh cũng vào theo và ngồi vào một cái bàn trong góc. Có một điều kỳ lạ là họ đều không biết được có sự hiện diện của anh trong quán. vẫn không nhìn thấy anh. Tựa như anh đang mặc một cái áo tàng hình nào đó. Chú tiểu lôi trong túi giấy dầu ra một cái bánh ít, để trên bàn tay, trang trọng đem lên cúng dường cho vị sư già. Chú nói điều gì đó nghe không rõ, nhưng anh thấy vị sư hoan hỉ nhận tặng phẩm. Sau, chú trở lại bàn, lôi thêm hai cái bánh khác, một để trước mặt cô, một để trước mặt chú:

"Trong này, mình còn một cái bánh nữa, tí lên tới chùa, mình sẽ đem lên cúng dường vị bổn sư của Khoa nhé"

Cô kêu lên:

"Đó! Thấy chưa, Khoa cũng đâu có đổi lối xưng hô đâu. Anh Thư không gọi Khoa bằng "chú tiểu" được đâu. Khó gọi quá à..."

"Ừa héng. Nhưng chắc phải tập, dần dần rồi cũng sẽ quen thôi..."

Giọng cô cự nự:

"Mà sao khi không đi lên chùa ở làm chi vậy? Từ khi Khoa lên chùa làm chú tiểu, Anh Thư chẳng có ai chơi hết. À, Anh Thư mới quen một ông kia. Chắc Anh Thư chưa kể anh nghe?"

"Chưa."

"Ảnh là bạn anh Tuấn, lớn hơn Anh Thư tới tám tuổi lận. Ảnh rất tốt với Anh Thư đó. Nhưng... nhưng.... Anh Thư vẫn... nhớ Khoa hơn..."

Cả hai đều yên lặng. Hình như họ đang trở về quá khứ lúc còn là hàng xóm của nhau, còn chia nhau những viên kẹo, mẩu bánh, cùng rủ nhau đi chùa, tụng kinh. Cùng có những sinh hoạt trong gia đình Phật tử mỗi cuối tuần. Cái quá khứ còn rất mới đối với họ. Và cho tới giờ này, ngồi trước mặt Khoa, cô vẫn không hiểu tại sao chú lại bỏ đi...

Đôi mắt cô ươn ướt nhìn chú tiểu:

"Tại sao Khoa lại đi tu?"

Chú ngó lơ qua phía khác, tránh đôi mắt của cô. Đôi tay mở mấy lớp lá chuối, nói lảng:

"Bánh ít này mẹ Anh Thư làm phải không? Khoa nhớ hồi đó, cứ ngày rằm là bác lại làm bánh đem lên chùa cúng Phật..."

Giọng cô buồn buồn:

"Bây giờ vẫn còn như vậy, chỉ thiếu có Khoa..."

"Thì... mai này, Anh Thư sẽ có bạn mới. Lo gì..."

Cô nghe trong lòng nghèn nghẹn. Hình như Khoa vẫn cố tình không hiểu ý cô muốn nói gì. Tự ái con gái, cô cũng chẳng muốn giải thích thêm. Cô vọt miệng, nói ra những điều hoàn toàn trái hẳn với những gì cô muốn nói:

"Ừ. Mai mối Anh Thư sẽ quên Khoa và đi lấy chồng. Anh Thư ghét Khoa lắm!"

Hai đứa trẻ nhìn nhau yên lặng. Tim anh tự dưng cũng thấy nghẹn lại. Chẳng hiểu anh ghen với chú tiểu hay anh đau vì cái đau của cô. Cùng lúc anh cũng bàng hoàng ngạc nhiên nhận ra rằng - cô bé ấy - mà từ nào tới giờ anh cho rằng còn rất hồn nhiên, hay vòi vĩnh, nay đã biết yêu, dù là một tình yêu rất nhẹ nhàng của tuổi mới lớn. Rất tiếc, tình yêu ấy cô đã không dành cho anh...

Anh nghe mắt mình cay cay và trái tim như tê đi khi thấy khuôn mặt cô cúi xuống che đi giọt lệ buồn. Anh không còn muốn có ý định ra mặt để cùng lên chùa với cô như đã dư định. Vì chưa hẳn việc lên chùa của anh hôm nay đã làm cho cô một ngạc nhiên, kỳ thú như anh đã tưởng. Đã có chú tiểu thay anh đưa cô lên chùa của chú ấy rồi. Anh chỉ là kẻ thứ ba rất thừa thãi trong khung cảnh này. Anh lẳng lặng bỏ ra ngoài, đi vòng trở lại với con suối, ngồi gục mặt bên bờ. Hình như con suối đang tớn tác nhìn anh, muốn biết chuyện gì vừa xảy ra và sẵn sàng lắng nghe anh kể lể. Anh bỗng thấy phía trái tim mình lạnh buốt, chợt nhớ tới đồng tiền vàng còn nằm trong túi áo. Anh lôi ra, nhìn một lúc, thở dài:

"Suối ơi, tôi không còn đối tượng để trao tặng vật quý giá này. Trả lại cho suối đây..."

Nói xong. Anh vung tay. Theo sức vung, đồng tiền vàng bay bắn ra giữa giòng, loé lên những tia nắng quải rồi chìm mất dưới giòng cát trắng.

Hình như con suối lại bắt đầu tỉ tê cất tiếng hát....

Chiêu Hoàng
ngodong
#29 Posted : Tuesday, May 31, 2005 12:34:28 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Viết hay quá bạn hiền ơi.

CH và CD ơi "Đôi Bạn Chân Tình" đã một thời là sách gối đầu giường của N Đ đó.
Không biết CH và CD có nhớ đoạn văn tác giả so sánh nét đẹp của thánh nữ hòa nhập vào với nét đau đớn của người phụ nữ khi sinh nở hay không?

Người bạn tháo áo tu trốn ra khỏi tu viện - Người bạn là thầy tu chân chính. Thiện - Ác. Hay tuyệt há. Cả hai đều đi cho đến đích điều mình ấp ủ.

Văn sĩ phải tải được những điều như vậy - CH đang đi trên con đường chuyển tải đôi điều.

N Đ đọc đó nha.
ChieuHoang
#30 Posted : Wednesday, June 1, 2005 12:05:15 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Hello Chị N Đ,

Cuốn DBCH của H.H diễn tả rất hay về hai khía cạnh của cuộc đời. Cái hay là tác giả lột trần được tất cả những gì ông muốn nói, muốn viết, và cho độc giả thấy được điều đó. Trên tất cả, dù cuộc đời muôn mặt, tận cùng, thì thấp thoáng tất cả những khuôn mặt ấy đều hao hao giống nhau, niềm vui, nỗi buồn, khi lên đến tột bờ mé thì nó cũng từ một cảm xúc rất đơn sơ, nên khuôn mặt của một kẻ kinh qua nỗi đau khổ tột cùng hay khuôn mặt của một sự...thống khóai cũng...là một. Đó là một điều kỳ diệu nhưng rất hiển nhiên...

Lâu rồi, không nói chuyện ha. Thấy chị bận bịu, xôn xao bên DT với chị Bích Huyền mà CH đứng ngòai vui ké. Big Smile

Chúc chị có một ngày vui nha.

CH
ChieuHoang
#31 Posted : Monday, August 8, 2005 1:19:24 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Bút Chì

Thiếu nữ ngập ngừng đứng trước một tiệm bán bút trong một khu thương mại. Để chắc ăn, cô nhìn lại địa chỉ trong miếng giấy nhỏ cầm tay rồi mới bước vào cửa tiệm.

Đó là một tiệm chuyên bán bút và những đồ linh tinh sách vở học trò... Tuy tiệm tương đối nhỏ, nhưng lối trang trí khá mỹ thuật, với những tủ kính bày biện cơ man những loại bút khác nhau. Bên cạnh điểm tô thêm mấy hình tượng làm bằng crystal, soi dưới ánh đèn, trông càng lung linh, đẹp mắt...

Thiếu nữ lang thang nhìn một cách lơ đãng những cây bút nằm ngăn nắp. Có nhiều loại mang những nhãn hiệu nàng không hề biết tên, nhưng bên cạnh là một giá tiền cắt cổ. Bỗng dưng, nàng chú ý đến một cặp bút được đặt ngăn nắp bên nhau, bên cạnh điểm tô bằng một cái tháp bảy từng bằng thuỷ tinh trong suốt. Vốn là người giầu tưởng tượng, hay nhân cách hoá, nàng mỉm cười khúc khích nghĩ rằng: Chà, trông "cặp vợ chồng" này đẹp đôi nhỉ? Lại còn được gần tháp thờ Sá Lợi Phật nữa, tha hồ mà thích nhé!

Còn đang lăng quăng với những ý tưởng tào lao. Một gã bán hàng, mặt mũi bảnh bao, diện một bộ complet mầu đen. Trên cổ treo lủng lẳng một chiếc cà vạt màu vàng chói. (Hình như bộ quần áo mới cắt chỉ mặc lần đầu hay sao mà thấy hắn có vẻ hơi cứng trong mỗi bước đi, cộng thêm tiếng sột soạt của vải mới làm cho hắn trông nửa... quê mùa, nửa... thời thượng. Nếu nhìn kỹ hơn một chút, cộng thêm sự tưởng tượng phong phú - một cách ranh mãnh - có lẽ, trông hắn hơi giống... cây bút mực mầu đen, viền vàng..) Mon men, đến gần, hắn hỏi han:

"Này cô, cô cần giúp gì không?"

Thiếu nữ giật mình quay lại, nhưng không chú ý lắm đến hắn, mà lại nhìn suốt vào bên trong như có ý tìm kiếm. Ngập ngừng, thiếu nữ cất giọng:

"Xin lỗi, có... Bút Chì ở đây không ạ?"

Gã nhìn thiếu nữ một thoáng rồi nhanh nhẩu trả lời:

"Ồ..., tưởng gì... Bút chì ở đây thiếu giống. Cô muốn mua bao nhiêu cũng có..." (chỉ tay về cuối phòng, trên một cái kệ gần sát đất, ngổn ngang nhiều phong bút chì được để trong một basket bằng nhựa).

Thiếu nữ hơi đỏ mặt lúng túng:

"Không...., không! Tôi muốn hỏi.... anh Bút Chì cơ!"

"À... Bút Chì chưa tới.. Nhưng có tôi (vỗ ngực), Bút Mực. Thằng kia, (chỉ một tên đang ngồi ủ rũ góc phòng) Bút Lông. Chúng tôi có thể giúp cô được điều gì chăng?"

Một thoáng thất vọng trên đôi mắt thiếu nữ:

"Không..., không! Cám ơn ông... "

Nói rồi, nàng dợm bước quay lưng...

Bút Mực tỏ vẻ hơi khó chịu, cho rằng mình - dân " bút mực" - ngon thế này mà cả đến một cô gái rất... tầm thường cũng chỉ nhìn mình bằng một cái nhìn thoáng qua... Hắn gọi giật:

"Này cô!"

"Hử? "

Hơi cao giọng, hắn hỏi:

"Thằng Bút Chì có cái gì mà cô phải thích? Nó chỉ là loại bút... hạng bét trong tất cả các loại bút. Chỉ cần bỏ ra một đồng cũng có thể đem về cả chục cây. Còn tôi đây nè... (vỗ ngực), Bút Mực, đã ngon rồi, lại còn có cái mác Mont Blanc ... "

Thiếu nữ đỏ bừng mặt vì câu nói thô lỗ của gã bán hàng. Nàng cau mày, tỏ vẻ bất mãn, ngắt ngang:

"Ông này ăn nói hồ đồ quá đi thôi! Tạo sao ông lại... dám gọi người ta bằng thằng? "

Bút Mực cáu tiết:

"Không gọi nó bằng thằng thì chẳng lẽ lại phải gọi nó bằng " Ông - Cố - Nội" chắc? Nó là bạn... hạng bét của tôi thì tôi muốn gọi bằng gì mà chả được!"

Thiếu nữ nhìn Bút Mực bằng đôi mắt đầy thất vọng, khuôn mặt khẽ chao đi, nàng thấp giọng:

"Phải rồi, mỗi người đều có sự tôn trọng riêng với đối tượng của họ. Tôi cũng thật vô lý khi đã nói lên những điều đó.. (đổi giọng tâm sự, khuôn mặt nàng hơi hồng lên vì thẹn). Tôi thích.... Bút Chì (nàng kiểm duyệt bớt chữ "anh" ) vì dễ vẽ..., dễ bôi... Nhất là người ưa viết như tôi thì lại càng phải thích lắm! (đôi mắt trở nên mơ màng...) Tựa như tâm thức hay khởi lên những ý niệm, cái nào đẹp thì giữ, cái nào xấu thì bôi đi... Đâu có như bút mực, viết xong, muốn bôi đi phải để lại trên tờ giấy của tâm thức một dấu mực đen xì... Xấu xí lắm cơ! Lại nữa, những loại bút có "mác " như ông thì lại càng nên... xa tránh, vì ngã mạn to hơn núi Tu Di, chỉ tổ làm cồng kềnh thêm tâm thức mà thôi! "

Bút Mực mù mịt, giọng bối rối:

"Cô đây mới thực ăn nói hồ đồ... Cô nói cái gì tôi chẳng hiểu?! Cái gì là Ngã mạn? Gì là núi Tu Di? Đang nói chuyện nọ, cô xỏ chuyện kia... Thiệt tình! Cô làm tôi muốn weng beng luôn cái đầu! "

Thiếu nữ cười khúc khích:

"Thì tôi đang nói... ông đó... Mù mịt, hồ đồ! Chỉ có cái " mác " bên ngoài, còn tâm thức thì.... rỗng tuếch!" Nói rồi, nàng quay lưng bỏ đi...

Bút Mực:

"Này cô! "

"Gì nữa đây? "

Tằng hắng, Bút Mực nói:

"Nếu tí nữa thằng Bút Chì... (vội bịt miệng, len lén nhìn thiếu nữ, sợ nàng lại cau mày... nổi đoá như lúc nãy...) À quên..., (tằng hắng) Nếu tí nữa... Bút Chì có đến, cô muốn nhắn gì không?" (hắn cũng cẩn thận, bắt chước nàng " kiểm duyệt" chữ thằng)

Thiếu nữ tư lự... Khuôn mặt nghiêng nghiêng, hàm răng cắn nhẹ lấy môi dưới:

- Thật ra, tôi cũng chẳng có điều gì quan trọng để nhắn cả. Chỉ vì tình cờ đi ngang qua đây muốn ghé thăm thôi. Nhưng nếu được, xin ông nhắn lại lời này: " Có Con-Múa-Rối ghé qua..."

.......

" Ta là Con-Múa-Rối,
Quậy cho đời thêm vui,
Múa theo giòng biến hoá...
Trùng trùng duyên nghiệp thôi....."


Chiêu Hoàng
ChieuHoang
#32 Posted : Friday, August 19, 2005 12:00:04 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Hương Rơi Cuối Mùa

Thiên hạ thường gọi tôi là "thằng khờ". Nhất là đám con nít trong xóm, cứ hễ khi nào tôi ra đường một mình chúng cũng đều xúm vào trêu ghẹo, nhẫn đến có đứa quá khích động liệng cả đá vào tôi nữa:

"Ô kìa, ra mà coi thằng khờ tụi bay ơi!!"

Những lúc bị chúng bắt nạt, đánh như thế, tôi thường khóc rống lên, ôm đầu chạy tuốt về nhà:

"Mẹ ơiiiii..... Mẹ ơiiiiii..... Chúng đánh con đau quá....Hu...hu...hu..."

Lần nào cũng vậy, mẹ đều xót xa, ôm tôi thật lâu trong lòng cho đến khi tôi cảm thấy ấm áp, an lạc:

"Mẹ đã dặn con bao lần mà con vẫn không nhớ. Chớ nên ra đường chơi một mình mà không có mẹ. Chúng sẽ ném đá và làm con đau đớn. Con nhớ chưa?"

"Con nhớ! Híc..híc..híc..."

"Ngoan lắm. Nào cho mẹ xem con bị đau đâu."

Nói rồi. Bà tỷ mỷ nhìn từng phân vuông trên da thịt tôi, sờ đầu, nắn tay, chân v.v.. để chắc chắn tôi không bị bầm vập, trầy sướt chỗ nào.

"Mẹ ơi. Thằng khờ là gì hở mẹ?"

"Có nghĩa là một đứa trẻ vì một lý do nào đó mà đầu óc nó phát triển rất chậm - như con vậy - Con năm nay đã mười hai tuổi, nhưng não bộ của con chỉ bằng một đứa trẻ lên năm. Lại nữa, đôi khi một vài bộ phận trong cơ thể không nhận được tín hiệu từ não bộ, hoặc nhận một cách sai lạc, nên hành động trở thành vụng về, lệch lạc rất nhiều. Cơ thể thì phát triển một cách bất bình thường, dị dạng. Một vài cơ quan trên người bị teo lại hoặc lệch đi. Như miệng con hơi bị méo, lệch hẳn qua một phía. Đầu óc thì khi nhớ, khi quên. Bộ óc không đủ khả năng để nhớ được một chuyện mới xảy ra vài ngày trước đó. Những tư tưởng thì cứ nhảy lên liên tục, hết ý niệm này nối tiếp với ý niệm khác. Niềm vui, nỗi buồn luân chuyển luôn luôn, phát sinh ra những hành động hồ đồ khi khóc, khi cười không thể kiểm soát nổi..."

Mẹ nói dài quá, tôi chẳng hiểu gì. "Não bộ", "phát triển", "cơ thể bất bình thường" v.v.. và nhiều từ khác... Tất cả những ngôn từ ấy đều rất trừu tượng đối với tôi. Tóm lại, tôi chỉ hiểu đại khái "thằng khờ" chính là tôi, mười hai tuổi, nhưng chỉ bằng một đứa bé lên năm. A ha… Như vậy cũng tốt lắm chứ! Chả thế mà lúc nào tôi cũng được mẹ đặc biệt chăm sóc. Thỉnh thoảng còn thấy mẹ vừa ôm tôi vào lòng vừa khóc nữa...

Mẹ rất thương tôi. Tôi chỉ thấy bằng cảm giác. Rõ rệt nhất về tình yêu bà dành cho tôi là bà thường ôm tôi vào lòng, để tôi co gọn người trong lòng bà, nghe hơi ấm từ ngực bà truyền sang, cảm nhận được tình yêu bà dành cho tôi thật bao la. Đôi khi sung sướng quá, tôi cứ chỉ muốn mình mãi mãi là một đứa bé năm tuổi, mãi mãi là thằng khờ của mẹ.

Về ngoại hình - dưới con mắt cực kỳ chủ quan - tôi tự nghĩ có lẽ mình trông không đến nỗi tệ. Đôi mắt hơi lớn. Miệng bị lệch nên lúc nào cũng hở, rãi rớt cứ chảy ra ròng ròng mà tôi chẳng hề biết, vì vậy mà ngực áo lúc nào cũng ướt. Mẹ phải đeo thêm cho tôi một cái yếm cho đỡ lạnh ngực. Mẹ biết tôi rất thích mầu sắc nên cái yếm nào cũng đầy mầu xanh, đỏ, tím, vàng v.v.. (Những cái yếm này nhiều khi cũng làm trò cười cho thiên hạ). Tôi thích nhất cái yếm có hình cầu vồng ngũ sắc, vì tôi luôn luôn nghĩ rằng mình từ đó mà ra. Thật tuyệt diệu khi được sinh ra từ một vùng đầy mầu sắc như thế!

Mặc dù tôi là con trai, nhưng mẹ tôi lại cắt tóc bum bê (chắc mẹ chỉ biết cắt một kiểu đó thôi!). Đằng trước là một mảng tóc che cái trán ngang xuống tới chân mày. Khuôn mặt hơi vuông, nên với kiểu tóc như vậy trông tôi lại càng ngờ nghệch. Đôi tai hơi to quá khổ, vểnh ra phía trước. Một đôi lần, nhìn ngắm mình trong gương, tôi thấy mình cũng đẹp trai lắm nên hay mỉm cười và...làm điệu với chính mình...



Tôi không đến trường. Mẹ bảo đang xin cho tôi vào một ngôi trường cho những trẻ em khuyết tật, nhưng vì trường quá xa nhà, đưa đón không tiện nên mẹ giữ tôi ở nhà luôn. Chỉ một tháng một lần, đưa tôi đi bác sĩ và lấy thêm thuốc mà thôi.

Những lúc rảnh, mẹ thường lôi những quyển sách tập cho tôi nhận diện qua hình ảnh.

"Xe đâu?" Mẹ hỏi.

Tôi nhìn một lúc rồi chỉ vào chiếc xe mẹ đă dạy rất nhiều lần.

"Giỏi lắm. Xe mầu gì?"

"Mầu... mầu..."

Tôi cố lục tung trong đầu những ngôn từ mà mẹ vừa dạy trước đó coi cái mầu của xe là mầu gì. Chà. Cả tỷ thứ nhảy lung tung trong đầu mà bất ngờ tôi chưa thể nhận diện ra cái nào là cái nào... Hưm... Mầu gì nhỉ?

"Mầu?" Giọng mẹ nhắc nhở..

"Mầu.... xanh..."

"Sai rồi! Mầu đỏ đấy chứ. Nè. Trái táo này cũng là mầu đỏ. Nhớ chưa?"

Tôi bá lấy cổ mẹ:

"Mẹ ơi. Cái xe cũng là trái táo hở mẹ?"

"Ưm... Không phải đâu. Cái xe này chỉ cùng màu với trái táo thôi. Nó không phải là trái táo. Nhớ nhé!"


Tôi ngồi dựa hẳn vào ngực mẹ, nghe hơi ấm từ ngực bà truyền qua. Âm thanh từ môi bà bay ra như mơ, như thực. Bà nói cái gì mà nhớ với quên? Tuyệt nhiên tôi không thể nhận ra bà đang nói gì.

"Nón đâu?"

Tôi mệt mỏi, không muốn suy nghĩ gì nữa hết, chỉ bừa vào một cái hình trong quyển sách đầy những hình ảnh và mầu sắc. Mẹ kêu khẽ:

"Không phải đâu! Đó là con ngựa. Con ngựa có bốn cái chân và một cái bờm ở trên đầu. Con nói đi. Con ngựa!"

"Con ngựa...". Tôi lặp lại một cách máy móc.

"Ngoan lắm..."

Mẹ biết tôi đă mệt và bắt đầu lười biếng suy nghĩ. Nên bà yên lặng. Nhìn mông lung qua khung cửa sổ sáng lòa những nắng. Tôi thương đôi mắt mẹ. Mắt mẹ to, có mầu nâu hạt dẻ, hun hút một chiều sâu khó hiểu. Lần nào nhìn sâu vào mắt mẹ,tôi chỉ muốn ngụp lặn thật sâu trong đôi mắt ấy. Tôi thấy được nỗi buồn mênh mang, mênh mang…

Gia đình tôi rất nghèo. Chỉ có hai mẹ con sống trong một căn phòng nhỏ. Mẹ không bao giờ nhắc đến cha tôi, tôi cũng chẳng bao giờ hỏi mẹ về Cha, vì đối với tôi, tất cả đều rất mơ hồ, lãng đãng. Tôi chỉ biết có Mẹ và không gian riêng tư rất hạn hẹp trong căn phòng nhỏ này. Chỉ cần đi tung tăng vài bước là hết phòng. Góc bên kia là bếp. Mẹ ngăn một cái hàng rào gỗ cao để tôi không vào được. Mẹ bảo phòng khi hỏa hoạn. Tôi chẳng hiểu hỏa hoạn là gì. Nhưng mẹ cấm tiệt tôi không được bén mảng đến khu ấy.

Ngoài ra, tôi có thể ngồi lui cui chơi một mình cả ngày với mấy món đồ chơi lỉnh kỉnh. Tôi rất thích cây súng ngắn, làm bằng một loại gỗ khá nặng, trông y như thật, rất đẹp mắt. Những lúc tâm hồn bấn loạn, bất an, nhất là những lúc lên cơn, tôi như người nhập đồng, la hét, lăn lộn, và trở nên rất dữ tợn. Cơn giận dữ ùn ùn xô tới như cơn bão, tôi đập phá bất cứ gì ở trong tầm tay. Một lần, tôi dùng cây súng bổ xuống đầu mẹ phọt máu, nhìn thấy máu chảy dài trên mặt mẹ, tôi càng thêm điên tiết, dữ tợn hơn. Tôi nghe Mẹ kêu "ối" một tiếng lớn rồi nhào tới ôm chặt lấy tôi vào lòng, càng dãy dụa, mẹ càng ôm tôi chặt hơn. Như một người thợ săn thiện nghệ, bà lôi ở đâu ra một ống chích, đẩy nhẹ vào mông tôi. Một lúc, cơn điên dần dần hạ, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ... Lúc đó, người đàn bà trẻ mới có thì giờ nhìn đến vết thương mình...


Cứ hễ ba giờ chiều là mẹ phải đi làm. Chẳng hiểu mẹ làm gì nhưng về trễ lắm. Không bao giờ tôi biết mẹ về lúc nào. Cứ trước khi đi làm, mẹ đều căn dặn chỉ một điệp khúc tới độ tôi đã thuộc lòng:

"Thức ăn mẹ để sẵn trên bàn, khi nào con đói thì ăn nhé. Buồn thì mở TV lên xem hay lấy sách hình ra học. Buồn ngủ thì cứ leo lên giường ngủ nhớ chưa? Mẹ sẽ về!!"

Tôi yên lặng gật đầu. Mẹ ôm tôi vào lòng hôn lên má rồi lặng lẽ ra cửa khóa lại. Để chắc ăn tôi không chạy ra ngoài chơi, bà còn cẩn thận khóa thêm một ổ khóa khác phía bên ngoài.


Đời sống của tôi dường như chỉ khép kín ở bốn khung vuông, ngăn cách hẳn với thế giới bên ngoài. Nhưng chẳng hề gì vì tôi đã có một thế giới rất riêng tư - ngay cả mẹ cũng không biết - không phải tôi muốn dấu mẹ, nhưng tôi thực không biết nói sao để diễn tả cái thế giới ấy, một thế giới của không gian thênh thang và kỳ diệu, biến đổi theo từng ý niệm tâm thức khởi lên, lẫn lộn, từng mảnh chắp vá và có rất nhiều mầu sắc...

*

Một buổi sáng. Sau khi tắm rửa, chải đầu, mẹ mặc cho tôi một chiếc áo mới:

"Hôm nay mẹ sẽ đưa con lên chùa làm lễ quy y..."

Tôi không biết quy y là gì. Nhưng vẫn im lặng, thõng tay để mặc mẹ mặc quần áo cho mình.

"Mẹ còn muốn thày ban phép lành cho con và nhất là xin được sám hối tất cả những lỗi lầm mẹ đã tạo..."

Tôi thực chẳng hiểu mẹ nói gì. Tựa như mẹ đang nói chuyện với một bóng ma nào đó. Nhưng bằng cảm xúc bén nhậy của mình, tôi biết lúc đó mẹ đang rất buồn, đôi mắt mẹ đong đầy những khổ đau. Tôi có thể nhìn thấy được long lanh, hạt nước mắt sẵn sàng tràn ra khoé mi. Tôi nhìn bà ngẩn ngơ:

"Sao mẹ lại khóc thế?"

Mẹ tôi quẹt vội giọt nước mắt vào cánh tay áo, ôm tôi vào lòng âu yếm hỏi:

"Hôm nay được mặc áo mới. Con có thích không?"

"Con thích!" Tôi máy móc trả lời rồi hỏi lại:

"Mình đi chơi đâu hả mẹ?"

"Thì hồi nãy mẹ nói con rồi. Hôm nay mình lên chùa..."

Mặc dù vẫn chẳng hiểu chùa là gì, nhưng tôi giữ im lặng, vì nếu có hỏi thêm thì câu trả lời của mẹ càng làm tôi mù mịt. Tuyệt nhiên, tôi chẳng có một quan niệm hay một ý tưởng nào trong đầu về cuộc đi chơi hôm nay. Dẫu vậy, lòng tôi cũng rộn lên một niềm vui vì được ra khỏi nhà. Được nhìn thấy một thế giới khác so với thế giới của riêng tôi. Chẳng phải sao? Mỗi thế giới đều có những điều kỳ diệu, biến ảo riêng của nó. Mà lạ lùng thay, hình như sự biến ảo, kỳ diệu này chỉ có mình tôi nhìn thấy, nó làm cho tâm tôi thật khích động, và đôi khi tôi có cảm tưởng trái tim mình như muốn bị vỡ tung, muốn lập tức, nhập vào với không gian thênh thang mang đầy những bí ẩn, kỳ diệu của một kiếp người... Những lúc khích động như thế, tôi lại bị lên cơn...

Trên suốt con đường dài từ nhà đến chùa, cả hai cùng im lặng. Khuôn mặt mẹ lộ rõ sự suy tư và khổ đau. Tôi không hiểu mẹ nghĩ gì, nhưng thỉnh thoảng tôi nghe tiếng mẹ thở dài. Giọng mẹ khẽ khàng như nói với một người trong mơ:

"Hối ơi. Cho mẹ ngàn lần xin lỗi... Mẹ thật có lỗi với con..."

Gió mát thổi qua cửa kính xe làm tôi thiu thiu muốn ngủ. Đôi mắt tôi xụp xuống. Tâm thức loé lên cơ man những giải nắng với những mầu sắc rực rỡ. Tôi rơi vào giấc ngủ với không gian đầy mầu sắc và mộng mị ấy...

*

Vị thày khoác chiếc áo choàng mầu đỏ rực như mầu rượu chát. Ông ngồi trên một cái bệ, dáng vững vàng, to lớn như một trái núi nhỏ. Ông có đôi mắt rất hiền từ và ấm áp. Cả hai mẹ con quỳ thụp xuống, cái kéo của mẹ mạnh quá tới độ tôi bị té ngồi xuống sàn trong lúc mẹ xụp xuống lạy. Tôi thấy người mẹ run lên bần bật, nước mắt tuôn như mưa, hình như mẹ đang rơi vào một sự khích động to lớn lắm. Sau khi lễ vị đạo sư ba lễ, mẹ úp mặt xuống sàn nói một mạch, làm như nếu bà nói chậm, thì bà sẽ không còn cơ hội nào để có thể nói nữa. Bằng một giọng cách quãng, gấp gáp và đầy nước mắt:

"Thưa thày. Chúng con lên chùa hôm nay để xin thày làm lễ quy y cho chúng con. Riêng con xin phát lồ sám hối. (Nói tới đây, giọng mẹ nghẹn lại, nức nở...) Cha thằng nhỏ bỏ đi ngay sau khi con có thai được bốn tháng. Cha mẹ con vì xấu hổ nên đuổi con ra khỏi nhà, lúc đó, đời sống bơ vơ, vật vã, lại thêm cái thai cưu mang trong bụng mà con không hề muốn giữ, nên con đã dại dột quyết định...quyết định...uống mấy thang thuốc để...trục nó ra ngoài. Ai ngờ....

Nói tới đây. Mẹ tôi nấc lên, tiếng nói trở thành tiếng khóc khò khè, nghẹt mũi...

Tôi chẳng hiểu thằng nhỏ là ai. Sao mẹ lại khóc nhiều tới thế? Tôi ngây mặt nhìn mẹ, rồi nhìn lên vị sư già...

Từ nãy giờ, ông vẫn yên lặng nghe mẹ tôi kể lể và để nguyên cho mẹ tôi khóc lóc. Dường như ông chẳng làm gì cả. Chỉ lắng nghe. Nhưng tôi có cảm tưởng cái không làm gì cả ấy ảnh hưởng đến tâm thức mẹ tôi rất nhiều. Tựa như ông là một cái thùng chứa lớn, nhận tất cả những khổ đau, oan trái mà mẹ tôi đang trút vào. Một lúc. Bà nín khóc, tâm có vẻ lắng dịu một phần nào...

Lúc đó vị thày mới thong thả bảo:

"Lành thay! Lành thay! Con đã thành tâm sám hối. Muốn giải trừ được những ác nghiệp mình đă phạm cần phải có bốn lực: Thứ nhất là phát lồ sám hối. Thứ hai là thành tâm ăn năn những tội lỗi mình đã phạm. Thứ ba là tạo công đức lành để giải trừ các ác nghiệp và thứ tư là quyết tâm chừa bỏ. Trong bốn lực kể trên, thầy thấy con đă hội đủ ba lực. Đó là sự phát lồ sám hối, thành tâm ăn năn và quyết tâm chừa bỏ. Ngày rằm này, thày sẽ cho các con một buổi lễ quy y. Phần còn lại, thì nên làm những việc lành, tích tụ công đức để thanh tịnh hóa những ác nghiệp mà mình đã phạm. Bây giờ, lại gần đây, thày ban phước lành cho con..."

Mẹ vội kéo tôi lại phía thày. Ông đặt hai bàn tay lên đầu chúng tôi. Tôi co rúm người lại, há hốc miệng khóc rống lên. Có một điều thật kỳ lạ, từ trên đỉnh đầu nơi giáp ranh với bàn tay ông chạm đến, một lực nhu hòa truyền qua đầu tôi, nó như một dòng nước suôi chảy, lan tràn khắp cơ thể, nó chảy đến đâu, tôi nghe một sự an lạc tới đó. Tôi ngưng khóc lúc nào không biết. Nhắm nghiền mắt, và lại nhìn thấy cái cầu vòng ngũ sắc ẩn hiện trong tâm thức.....


Ngày quy y đối với mẹ là một ngày trọng đại. Tôi hiểu được điều đó vì mẹ dậy rất sớm, tắm rửa cho hai mẹ con một cách tinh tươm, rồi mỉm cười. Ít khi tôi thấy được nụ cười trên khuôn mặt mẹ. Ồ, nụ cười mới đẹp làm sao. Nó làm cho khuôn mặt mẹ rạng rỡ, đẹp thêm lên. Hàm răng mẹ trắng đều, ánh mắt lung linh một cách kỳ ảo. Tôi bỗng yêu vô cùng nụ cười ấy, tôi muốn được nhìn thấy nụ cười luôn mãi mãi nở trên môi mẹ.

Sau khi quy y. Tâm mẹ có vẻ an hơn. Mẹ đặt một bàn thờ nhỏ ở góc phòng và thường thắp hương, niệm Phật trước khi đi làm. Mỗi cuối tuần, bà thường đưa tôi lên chùa, dự một thời kinh sáng, sau đó, tôi được đưa vào một lớp học Việt ngữ, còn mẹ thì xuống bếp làm việc. Thường thì mẹ làm những việc mà nhiều người không muốn làm, như chùi rửa cầu tiêu, phòng tắm. Hoặc trên chùa có những ngày lễ lớn, mẹ thường ngồi miết bên đống bát chén to như cái núi, rửa hết đợt chén này tới đợt chén khác. Mẹ làm việc rất chăm chỉ, chẳng bao giờ than phiền. Nhiều lần, tôi thấy mồ hôi mẹ ướt đầy lưng áo. Trên trán những giọt mồ hôi nhỏ xuống hòa với thùng nước dơ. Tôi ngẩn ngơ nhìn mẹ. Ở trong trường hợp nào tôi cũng thấy mẹ rất đẹp. Sự chịu đựng của mẹ càng cao, tôi lại thấy thấp thoáng nét đẹp càng tròn đầy. Những lúc như thế, tâm tôi dường như không thể chịu đựng được sự thương yêu chứa đầy trong trái tim, tôi chạy a đến ôm mẹ kêu lớn "Mẹ ơi... Con thương mẹ!!”

*

Ở chùa, tôi không bị ai chọc phá, đánh đập và gọi tôi là thằng khờ như trong xóm. Họ rất tốt với tôi, thường nhường cho tôi những gì dễ dàng nhất. Họ còn cho tôi tham gia vào những sinh hoạt của một nhóm toàn con nít. Phần đông, chúng tôi chỉ ngồi tô mầu và học đánh vần. Trong mấy tháng đầu, học mãi tôi mới có thể đánh vần được chữ "Mẹ". Mờ - e - me - nặng - Mẹ. Lần nào đánh vần xong chữ Mẹ, lòng tôi lại rộn lên một niềm vui…

Trong lớp học, tôi được ngồi gần với một con bé thắt tóc bím. Nó thấp hơn tôi một cái đầu. Nó ưa nói nhiều, tiếng nói của nó như chim, ríu ra, ríu rít. Phần đông, tôi chẳng hiểu nó nói gì, nhưng tôi rất ưa nghe nó nói, tôi thích nghe cái âm thanh phát ra từ đôi môi xinh xinh ấy. Lại nữa, mắt nó to, giống Mẹ, những gì có liên quan đến mẹ, tôi đều thích. Tôi tò mò nhìn nó. Thấy nó thật lạ lùng như thế giới chung quanh tôi. Nó biến hóa luôn luôn, không lúc nào ngừng lại. Tất cả đều lạ lùng, mầu nhiệm. Tôi thấy nó ngồi bặm môi tô màu lên một tấm hình dang dở. Tôi cũng có một tấm và đã tô xong rồi, còn nó thì chưa.

"Ê. Mày tên gì thế?"

Con bé trợn mắt nhìn tôi:

"Anh không được gọi bé bằng mày. Mẹ bé bảo, gọi như vậy không có nice."

Nghe nó nói như vậy tôi im lặng. Lại tiếp tục ngồi nhìn nó. Muốn nói với nó một điều gì tôi lại quên phứt đi ngay. Hình như tôi vẫn chưa biết được tên nó. Con bé thấy tôi câm như thóc bèn ngừng tô màu, nhìn qua trang giấy của tôi:

"Anh tô lem hết cả ra ngoài rồi. (Toét miệng, cười) Hihihi... Mà sao anh tô con chó nhiều mầu quá vậy? Giống y như mầu chiếc cầu vòng vậy đó. Bé chưa thấy có con chó nào có cái mầu này đó nghe."

"Ờ.... Ai cũng từ cái cầu vòng này mà ra đấy!" Tôi giải thích.

Con bé cười nắc nẻ, chừng như nó không tin những gì tôi vừa nói. Mà lạ. Những điều tôi nói toàn là sự thật, nhưng chẳng mấy ai tin.

Nghe nó cười, tôi cũng toét miệng cười theo. Con bé bị mất hai cái răng cửa. Mẹ tôi có hàm răng đẹp hơn nó.

A. Tôi nhớ mẹ quá. Mẹ đâu rồi? Tôi phải đi kiếm mẹ. Tôi đứng lên, đi ra khỏi lớp. Nhưng tôi lại quên mất lối xuống bếp tìm mẹ, tôi đi thẳng ra cổng chùa. Trong tôi, chỉ có một lực rất mãnh liệt đẩy tôi đi tìm mẹ. Mẹ ơi...mẹ ơi...

Tôi chạy băng băng qua con đường rộng. Tôi nghe tiếng xe thắng rất gấp. Tôi thấy cả thân mình bị tung lên. Tiếng nhiều người lao xao từ một phía mơ hồ nào đó:

"Cán chết thằng nhỏ rồi..."

*


Tôi như người vừa đi từ một thế giới này qua một thế giới khác. Tựa như một loài bướm thoát ra được cái kén hạn hẹp, xấu xí của mình để bước vào không gian thênh thang, lớn rộng. Tôi không còn phân biệt được đâu là mình, đâu là không gian thênh thang ấy nữa. Tâm thức tôi trở nên minh mẫn một cách lạ lùng. Hốt nhiên, tôi hiểu được tất cả mọi sự. Tôi hiểu được nỗi khổ đau của mẹ và niềm hối hận vô biên của bà từ bao nhiêu năm nay. Mọi dữ kiện như một cuốn phim quay nhanh - nhưng chẳng sót chút tiểu tiết nào - đang lần lượt chạy ngang đầu. Càng hiểu mẹ, tôi càng thương mẹ hơn. Nếu tôi có thể đi lại được từ đầu, tôi sẽ tha thứ cho bà tất cả, tôi sẽ nhìn bà bằng lòng bi mẫn vô biên. Cái nhìn của vị đạo sư đã làm lễ quy y cho hai mẹ con tôi ngày nào.

Tâm tôi như một đóa hoa từ từ nở ra rất muộn màng, được tưới tẩm bằng giọt mật của lòng bi mẫn ấy. Tôi thấy mình chìm dần vào vùng ánh sáng bàng bạc như một mầu sữa, chỉ còn lại trong không gian thênh thang một mùi hương thoảng thoảng vương ở cuối mùa...


Chiêu Hoàng
Phượng Các
#33 Posted : Friday, August 19, 2005 9:02:01 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị Chiêu Hoàng ơi,
Chắc là phải vận động các thân hữu đặc biệt là các Phật tử góp tiền để chị in tập truyện ngắn của chị quá.Wink Truyện nào của chị cũng đầy đạo vị. floating

linhvang
#34 Posted : Friday, August 19, 2005 12:04:05 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Anh Ngô Tằng Giao khen truyện của CH nhiều lắm. Chừng nào chuẩn bị in sách của CH là mình đi mời anh ấy ủng hộ. Mèn! Thầy của anh SC mà LV kêu anh, thấy oai quá! Tongue Đọc tiểu sử thấy anh NTG ra luật sư khi LV còn hỉ mũi chưa sạch.
ChieuHoang
#35 Posted : Friday, August 19, 2005 3:28:09 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Chị Chiêu Hoàng ơi,
Chắc là phải vận động các thân hữu đặc biệt là các Phật tử góp tiền để chị in tập truyện ngắn của chị quá.Wink Truyện nào của chị cũng đầy đạo vị. floating




Chị PC thân mến,

Cảm ơn chị đã có nhã ý vận động in sách của CH. Có rất nhiều người khuyến khích CH ra sách. Nhưng cũng chưa biết chừng. Thuận duyên thôi chị ạ.

Cảm ơn chị LV đã giới thiệu Chiêu Hoàng với nhà thơ, văn NTG. Chiêu Hoàng đã nhận được sách của anh gửi và đã viết thơ cám ơn. Chắc anh đã nhận được rồi. Nếu có cơ duyên in được sách, nhất định phải nhờ vả chị mời cho được nhà thơ, văn NTG trong ngày ra sách nhé.. Tongue


CH
Phượng Các
#36 Posted : Saturday, August 20, 2005 7:30:06 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị Chiêu Hoàng ơi,
Việc in một cuốn sách ở Mỹ này coi bộ không khó gì so với thế hệ trước đây. Nay biết thêm chị đã có các mối liên hệ với các vị trong văn đàn kể trên thì cái duyên cũng khá chín mùi rồi đó. Cooling
ChieuHoang
#37 Posted : Sunday, August 21, 2005 1:36:12 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Chị PC,
Vấn đề là in xong, sách có đến tay người đọc nhiều hay ít. CH thì còn nhát quá, không dám nhờ vả đến những nhà văn, thơ kỳ cựu, lại nữa, tiền bạc cũng không có. Nếu in, mà sách không phổ biến rộng rãi thì in làm gì? Chỉ tổ để chật...garage mà thôi. Tongue

Rất cảm động về nhã ý của chị trong vụ in sách đó. Blush
Chúc chị một cuối tuần vui vẻ.

CH
ChieuHoang
#38 Posted : Wednesday, August 31, 2005 10:10:51 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

Một ngày với Biển




"Ông ơi... Hôm nay mình đi đâu hở ông? "

"Đi biển chơi .... "

Vừa nói, ông lão vừa ho xù xụ mở cánh cửa xe . Cô nhỏ ngồi bên tay lái nhìn ông lão chăm chú. Cô sợ ông bất cẩn lại vấp ngã nữa ...

"Cẩn thận đấy ông.. "

" Biết!"

Chờ đến khi ông lão ngồi yên vị trong xe . Cô Nhỏ vừa lái xe vừa liếng thoắng kể:

"Ông ơi... Đêm qua cháu nằm mơ thấy ông. Nhưng lạ lắm, trong mơ ông có râu dài tới rốn, lại bạc trắng phau cơ ..... "

"Thế lúc đó ông làm gì?"

"Lúc đó mình đang đứng trước biển. Mầu biển xanh biếc như mây trời, mặt biển gợn sóng rất nhẹ. Ông chỉ cho cháu xem một đóa hoa... Lạ lắm ông ạ, đoá hoa lớn mọc lên từ giữa biển... Cháu chợt nhớ trong lần giảng kỳ trước, ông có nói đến đoá "Đại - Biểu - Liên - Hoa" trong kinh Hoa Nghiêm..."

"Rồi sao nữa ?.. "

"Đoá hoa đẹp và rất sống động. Nó nhịp nhàng chuyển động bập bềnh theo chữ " Úm - A - Hum". Trong thinh không, khi cháu nghe chữ "Úm" thì đoá hoa cụp lại . Nhưng đến chữ "Hum" thì nó lại nở ra..."

"Giấc mơ hay nhỉ... "

Vừa nói, ông lão vừa móc trong túi một ít thuốc bỏ vào miệng nhai nhóp nhép... Cô Nhỏ chẳng biết ông bệnh gì, nhưng cứ thấy trong túi ông đầy những loại thuốc, viên nào viên nấy chỉ nhỏ bằng nửa hạt đậu, đen nhánh... Thỉnh thoảng lại thấy ông thò tay vào túi lấy ra ăn như ăn kẹo . Một vài lần cô tò mò hỏi:

"Ông bị bệnh gì mà phải uống thuốc mãi thế?"

Ông lão trả lời mơ hồ:

"Bệnh này là bệnh nghiệp ấy mà... Nghiệp của ông, nghiệp của chúng sanh... "

"Thế sao ông không đi bác sĩ?"

"Bác sĩ làm sao chữa được!"

***

Ông ơi ....

Sáng nay, nhớ ông, cháu lại ra biển... Biển muôn đời vẫn vậy . Hình như có một nỗi buồn cố hữu nào đó nên cháu cứ nghe nó thở dài sườn mượt... Cháu ra chiếc ghế đá ông cháu vẫn thường ngồi . Chiếc ghế bị nhiều người ngồi quá, nó trở nên bóng lộn làm cháu có cảm tưởng nó bị trọc đầu . Cháu hỏi thăm nó có nhớ ông như cháu nhớ ông không? Nó im thin thít. Hình như nó rất vô tình ông ạ... Hay tại vì nó bị đì quá, ai cũng ngồi lên nên nó chẳng chịu nói chuyện với ai? Chỉ có mấy con hải âu lúc nào cũng vậy, vẫn tham ăn, tham uống như ngày nào, hay dành ăn với mấy con chim bồ câu và chim sẻ. Cháu nhớ lần nào cũng vậy, mỗi lần ông cháu mình ra biển đều mua hai ổ bánh mì bự, vất ra miếng nào, hải âu đều dành ăn cả.. Cháu thích nhất chơi cái trò vất một mẩu bánh lớn lên trời, chẳng lần nào là tụi nó không bắt được, cháu vừa ném, vừa cười lên khanh khách và nói với ông rằng: " Mấy con chim này đầu thai làm người thì chắc chúng nó chơi bóng rổ cừ lắm đấy ông nhỉ?". Lũ bồ câu và chim sẻ thì có ông lo . Ông bẻ ra từng miếng bánh nhỏ cho chúng. Nhưng nhiều lúc, cháu ném bánh cho hải âu chậm quá, lúc nào tụi nó cũng ăn ké phần của những con chim khác...

Cháu cũng đi thăm tiệm Baskin Robbin " 31 vị kem " Lần nào đi ngang qua đây ông cũng mua cho cháu một cây kem cà phê 2 scoops. Có lần vào tiệm, cháu đi từ đầu tới cuối tiệm đếm coi họ có bao nhiêu vị kem, rồi thầm thì mách ông:

"Họ không có đủ 31 thùng kem ông ạ "

"Vậy có thùng của chị thích không?"

"Có. Cháu thích ăn kem có vị cáfe .... "

"Vậy thì tốt rồi!"

Ông thì lúc nào cũng dễ dãi, buông bỏ. Chẳng có điều gì có thể làm ông bận tâm. Cháu trộm nghĩ, giả sử có người đối xử tệ với ông chắc ông cũng chẳng tức giận....

Tiệm vẫn đông khách đấy ông, hình như nó cũng vô tình lắm. Cháu đi qua, đi lại, cũng không thấy nó tỏ vẻ nhớ tới ông cháu mình...

Cháu cũng ghé vào tiệm bán nón và bán đủ thứ đồ kỷ niệm. Nơi đây, một lần ông đã vào mua cho cháu một cái nón rơm. Hôm ấy biển nắng quá... Mặt cháu đỏ au lên vì nắng. Ông bảo:

"Phải ghé vào đây mua một cái nón cho chị, kẻo chị sẽ bị say nắng mất!"

Nhưng vào trong tiệm, cháu lại đi lòng vòng coi những món đồ linh tinh. Họ có những con sò thật lớn, nhìn vào óng ánh mầu sắc. Áp lên tai nghe được tiếng ù ù của Biển... Ông mua cho cháu một cái nón rơm (rất xấu, mà cháu không dám chê) và một con sò óng ánh mầu sắc được đặt trong một cái cube bằng nhựa rất đẹp. Nón thì cháu đã bỏ đi đâu mất rồi ông ạ, còn cái cube có con sò, cháu để trưng trong tủ sách của cháu. Thỉnh thoảng nhìn thấy nó, cháu lại nhớ ông....

Cuối cùng thì cháu đi ra biển... Cháu cứ nhớ mãi hình ảnh một già, một trẻ, đứng bên nhau nhìn ra biển. Chẳng biết lúc đó tâm thức ông nghĩ gì, nhưng những lần đứng bên ông nhìn ra biển xanh, tâm cháu cứ gởn gợn một nỗi niềm khó tả (nó không êm đềm và an lạc như giấc mơ cháu đã kể cho ông nghe đâu). Ôi... Biển thật là một bí mật đối với cháu...

Cháu đi dọc theo bãi cát tìm vết chân ông cháu năm nào . Nhưng, thật khờ dại khi tin rằng nó còn để lại vết tích. Thế mà cháu cứ bỏ công kiếm tìm mãi .... Thỉnh thoảng cháu nhặt được vài vỏ sò nhiều màu sắc, hoặc thấy vài con dã tràng miệt mài se cát mãi không thôi ...

Thế mà bốn năm qua rồi đấy ông. Từ ngày ông đi, cháu buồn lắm. Chẳng có ai chơi, cũng không có người nào kể những mẩu chuyện trên trời, dưới đất cho cháu nghe . Ông đi, cháu cũng chẳng lên chùa nữa, cháu đi chùa khác để cháu khỏi nhớ ông... Một vài người bạn trong ban kinh, thỉnh thoảng nhớ đến cháu đều trách sao cháu lại bỏ chùa? Cháu bỏ chùa nhưng không bỏ đạo đâu ông ạ, (vì công ông đã đưa cháu vào Đại Thừa mà!!), cháu chỉ đi chùa khác thôi . Vì hễ đến cổng chùa cũ, cháu lại nhớ ông, nhớ dáng ông ngồi ngay cái ghế bên hông chùa . Vào chánh điện thì lại nhớ chỗ ông ngồi thuyết pháp...

Ông biết không? Chuà làm lại cũng đẹp lắm. Ngay cái phòng thọ trai, thày để một tủ sách bằng kính lớn sát tường, trong đó cháu cũng thấy có nhiều sách của ông và các vị học giả khác... Những lần lên chùa, ngồi thu trong ghế cầm bất cứ cuốn sách nào của ông lên đọc, cháu cũng đều cảm thấy thật bùi ngùi ...

Bây giờ, mỗi cuối tuần cháu đi nghe pháp ở một ngôi chùa khác. Ở đây, thày cho cháu nhiệm vụ thỉnh chuông. Công việc này cháu cũng rất thích ông ạ. Cứ gần tới giờ thuyết pháp thì cháu phải chạy thật nhanh lên lầu để thỉnh, mời gọi chư Phật tử trở về chánh điện nghe pháp....

Thỉnh chuông cũng là cả một "nghệ thuật" đấy ông. Mấy lần đầu, cháu không biết, nhắm mắt, nhắm mũi gõ coong... coong..., làm điếc lỗ tai mấy người Phật tử. Họ vừa đi vào chánh điện, vừa bịt tai nháy mắt với cháu... Có người (tính tình hơi khó một tí ) thì nổi cáu - vì điếc quá - nhìn cháu càu nhàu .... Sau này, Thày dạy cháu cách thỉnh chuông. Ban đầu phải đánh thật thong thả, từng tiếng... từng tiếng ngân nga... Mời gọi tất cả chúng sanh tới nghe pháp (mà thày còn dặn rằng, chúng sanh đây không chỉ là lòai người không thôi, mà còn cả chư Thiên nữa cơ...) Sau thì nhanh dần như để cung nghinh vị thày vào chánh điện ban pháp... Cuối cùng thì đánh ba tiếng ngắn, biểu tượng cho Tam Bảo...

Dạo này, cháu đánh cừ lắm rồi, vì vừa đánh, cháu vừa quán tưởng.. Giá có ông ở đây, thế nào ông cũng khen cháu giỏi ....

...

Ông ơi,

Một ngày lang thang ngoài biển và nói chuyện với ông. Biển vẫn xanh. Nắng vẫn vàng. Gió vẫn lồng lộng thổi như đang chơi trò rượt đuổi nhau. Các lòai chim vẫn thế... Mọi sự dường như chẳng thay đổi. Duy chỉ thiếu vắng ông - mà lạ lùng chưa, sao chẳng ai nhận ra điều to lớn ấy - Chỉ có mình cháu lẻ loi thang thang đi tìm lại những hình ảnh năm nào. Chẳng hiểu ông có nghe lời cháu tâm sự?

Chiêu Hoàng


như-nguyện
#39 Posted : Wednesday, August 31, 2005 9:24:26 PM(UTC)
như-nguyện

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 116
Points: 0

Biển … có tiếng thở dài có âm vang hờn dổi có tiếng cười hồn nhiên thánh thót du dương …có hình ảnh thân thương huyền hoặc và có tiếng sóng dập dìu gởi lại...


Lâu lắm rồi …chắc rằng biển vẫn thế , ngàn đời vẫn thế …

Có thật là...biển vẫn thế hay chăng !


ChieuHoang
#40 Posted : Friday, September 2, 2005 12:50:09 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0


Chào Như Nguyện,
Hình như câu hỏi của bạn, đã cưu mang câu trả lời rồi thì phải.

Bạn cũng thích Biển, và nhìn thấy được những gì của Biển hả?
Shy

CH
Users browsing this topic
Guest (74)
5 Pages<1234>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.