Chèn ơi cho tui chào chị Trầm Tích cái đã nghen - tui mắc công chiện ngập đầu, tóc tui búi ngược hỗng có giờ xức miếng dầu dừa cho láng nữa đó chị . Tui hưỡn trả lời, chị cho tui xin lỗi nghen chị. Chị đừng kiêu ngạo tui tội nghiệp, ba cái chiện tui rỉ rả kể chị khen tui đỏ hường đôi má, tui chúm chím đôi môi, tui bẻ mấy cái ngón tay chuối mắm kiêu rắc rắc dị đó nghen chị.
Em Sam à, tui than thở tui hỗng có giờ đặng nhiều chiện dí chị dí em, tui nhớ mấy chị mấy em thấy mẹ chớ đâu có giỡn, gặp cái miệng tui nói hỗng kéo da non, mà giờ mần thinh câm nín là em hiểi tui đao khổ cỡ nào rồi chớ gì. Em Sam có khoẻ hông? mấy đứa nhỏ lóng gày ngoan ngoãn phải hông Em Sam. Mấy má con em dui là tui dui theo hen - đó mang đám bánh ít nhưn dừa dìa cho tụi nhỏ ăn lấy thảo đi nghen Sam.
Dà thưa chị Tùy Anh - chị cho tui chào mần quen dí nhà thơ ngheo. Chị bắt lỗi dị tội tui biết nhiêu mà nói chớ - Hễ chị có giờ gảnh gảnh chị dòm dùm tui ngheo, tui lưởn quởn trong khu Tùy Bút là vì :
- Theo tui tùy búc có nghĩa là tùy theo cây bút mà diết nó xuống giấy, tui thấy mấy chỉ diết thôi là diết chong mục Tùy Búc nên tui mạo muội mang cây diết chì lượm được hồi đi bán bánh truóc cổng trường trung học Nguyễn Đình Chiểu ra mài lợi diết đua cùng mấy chỉ
- Dà hễ chị có đọc lời tui phi lộ hồi tháng giêng năm 2005 là ngài tui hồ hởi cúng ông Địa nải chuối phù hộ cho tui có can đảm xấn xổ dô nghiệp dăn chương, chen lèn dô vùng chữ nghĩa đặng nhiều chiện cùng chị cùng em, đặng thài lai chiện trên trời dưới đất để được mấy chị dậy dỗ cho tui thiêm ba chữ Thánh Hiền. Ai chong đây cũng biếc tui dốt nát ngu khờ trường lớp tui học là cái miếu cái đình, thầy dậy tui là mấy con nhỏ mua bánh ít, khoái nghe tui kể chiện thời xưa mà cho tui hai mươi bốn chữ cái mần dốn, tui ráp đám chữ lợi mang dô khu Tùy Bút này đặng chị Phượng Các sửa lưng tui, chị Bình Nguyên la rầy tui nói ngọng ba cái chữ gờ rờ, thiêm tật làm biếng hỗng đánh lưỡi tưng lên cái nóc họng đặng rõ ràng hỏi ngã dịu dàng như mấy bà Bắc Kỳ huê mỹ - dà chị thương tui quê mùa dốt nát mà đừng hoạnh hoẹ tui tội nghiệp, tui biết trên trời có ông Trời ông Thiên Lôi cùng Nam Tào Bắc Đẩu - dưới đất tui biếc có Thần Nông, ông Táo ông Địa, cùng dí Hà Bá tui dám thề độc cùng trời đất tui mà xẹo xọ chữ TÙY ANH của chị hen, cho đám lúa trổ đòng đòng cháy khô như đám rừng Rí Vờ Sai tàn mạc, cho cái thân ba tạ của tui mập thiêm hai tạ thành nửa tấn ì đùng, cho làn da sữa hột gà của tui nổi phong nổi mục, cho mái tóc dầy cui của tui rụng ráo còn hai ba sợi lơ thơ.
Dà ngài chị ghé gót hài thục nữ dô đây theo chơn nhà thơ lớn tui tôn thờ N Nương khoảng đâu mùa hè chơm chớm tháng sáu tháng bảy chi đó chị nhớ dị hôn - tui thấy chị đẹp sang tui dám nào bắt quàng dô mần thân sớn xạc lỡ chị ngoảnh mặt mần ngơ hỗng thèm mần bạn mắc cở kể gì, bị dị tui đứng xa xa đặng ngắm dung nhan mỹ miều, lời thơ chau chuốc, ai dè hôm nay tui dí chị biếc nhau có hơi lộn xộn dăng đàng vì chữ TÙY mà hông HỈ.
Đôi lời cùng chị, chị cười hì đi hen, tui nói thôi là nói hỗng biết chị có hiểu thấu tui nói gì hôn, tóm lợi là dầy TÙY của tui là theo TÙY BÚT, tui theo vật tui hỗng theo người. TÙY của chị là theo TÙY ANH, chị theo người mà hỗng theo vật, chị la tui trật lất trật lơ, chưa kể tui tùy trước chị tới năm tháng lận chị ơi.
Gồi hen, hiểu hỗng hiểu chi tui cũng đi bán nghen chị. Lấy ba cái bánh nhưn đậu ăn lấy thảo cho dui nhen, tui dí chị sao cũng họ cũng hàng.