Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages<123
Van-thuhuong
hoa xuong rong
#41 Posted : Sunday, March 4, 2007 2:03:53 PM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi metamorph

vấn đề của chị giống như con bịnh tự nhiên khỏi bịnh mà không biết tại sao. Chỉ cần bỏ thói quen ấy, bỏ nơi chốn ấy là bịnh hoạn tiêu tan cả nhưng vì tiếc, nên cứ cố đâm đầu vào.
Cách thứ nhất đã chứng tỏ hiệu nghiệm rồi: đừng post hình nữa.
Cách thứ nhì là double check syntax tagging image. Nghĩa là có mở [ img] tag mà không đóng [ /img], hoặc tên của hình chứa những chữ húy kỵ, ví dụ dấu hỏi, dấu ngoặc, dấu 2 chấm, dấu cách quãng v.v...mà các diễn đàn dùng nó để hiển thị. Kết quả là missing link, diễn đàn coi toàn bài của chị là tấm hình, cho nên mới ra ô vuông thay vì display bitmap và color info.
Chị thử cho biết cách naming, tagging image của chị ra sao?



Chào anh Metamorph
Tôi name hinh mình dưới dạng .jpg, rồi post nó vào truyện. Có điều là khi hình lên rồi tôi muốn cho khoảng cách của hình, tên truyện, và hàng đầu tiên xa nhau một chút cho dễ đọc. Khi vào xem thử thì OK nhưng Gửi trả lời rồi thì cái truyện biê'n mất. HXR
metamorph
#42 Posted : Sunday, March 4, 2007 5:04:53 PM(UTC)
metamorph

Rank: Newbie

Groups:
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 91
Points: 0

Căn cứ theo bài Màu Hổ Phách bị hư ở trên, chị bỏ sót một ngoặc vuông (square bracket) trong dòng tag.
Sở dĩ chị bỏ sót là vì chị định đặt cursor vào chỗ muốn xuống hàng, nhưng vì tag net trong tag, chị bỏ sót một ngoặc vuông ]. Tag net trong tag là như thế này : [ size] [ color] Màu Hổ Phách [ /color][ /size]
Khi chị copy link từ photobucket.com chị cũng hilighted thiếu nữa.
hoa xuong rong
#43 Posted : Monday, March 5, 2007 12:23:13 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi metamorph

Căn cứ theo bài Màu Hổ Phách bị hư ở trên, chị bỏ sót một ngoặc vuông (square bracket) trong dòng tag.
Sở dĩ chị bỏ sót là vì chị định đặt cursor vào chỗ muốn xuống hàng, nhưng vì tag net trong tag, chị bỏ sót một ngoặc vuông ]. Tag net trong tag là như thế này : [ size] [ color] Màu Hổ Phách [ /color][ /size]
Khi chị copy link từ photobucket.com chị cũng hilighted thiếu nữa.



Cám ơn anh Metamorph. Đấy là cái lỗi không biết còn làm ẩu. Từ giờ phải cẩn thận thôi. HXR
metamorph
#44 Posted : Monday, March 5, 2007 1:13:20 AM(UTC)
metamorph

Rank: Newbie

Groups:
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 91
Points: 0

Hehehe ăn gian quá, gọi bằng cụ chứ sao lại gọi bằng anh.
hoa xuong rong
#45 Posted : Thursday, March 8, 2007 2:29:54 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi metamorph

Hehehe ăn gian quá, gọi bằng cụ chứ sao lại gọi bằng anh.



Thế có nghĩa là Metamorph rất trẻ hả. Thích được gọi là cụ. Cụ theo danh từ ở quê mình hay quê thứ hai. Quê mình là 90 tuổi còn quê Mỹ là 100 tuổi lận. hxr
hoa xuong rong
#46 Posted : Monday, March 12, 2007 12:40:16 PM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0


Thạch Thảo…

...phải chăng muốn gần Thượng Đế cây cỏ cũng phải khiêm nhường kiên nhẫn
…


Ngọc Hạnh bước cẩn thận trên các hòn đá để khỏi dẫm lên các bụi thạch thảo chung quanh rồi tim một tảng đá to cao nghỉ mệt, điểm cao nhất cuộc đi núi ngày hôm nay. Chung quanh cô các rừng tùng thụt lùi xa xa, các đỉnh núi nhọn như các răng cưa rất gần, trước mặt cô đỉnh Rainier tuyết trắng xoá, băng hà như các gợn sóng, im lìm tự tại. Mặt trời rạng rỡ sưởi ấm cỏ cây, Hạnh đang được ôm ấm trong một môi trường thuần khiết.

Ở đây cây cỏ gần Thượng Đế hơn. Các bụi thạch thảo cành lá thun nhỏ tí teo nằm dạt mặt đất hay ôm choàng cacù hòn đá lổn nhổn chồng chất lên nhau, vài đoá hoa tím màu mực, vài đoá hoa cúc vàng cao khoảng một đốt ngón tay ngoi ra khỏi sỏi đá. Con đường đến gần thượng đế, hoa cỏ dại ven đường hôm nao nay không còn những xôn xao giận hờn, đá không còn ngạo nghễ, nằm khiêm nhường bên cạnh cỏ hoa. Các đỉnh núi nhọn bây giờ chỉ còn là các tảng đá răng cưa nâu xẫm tầm thường xấu xí dựng đứng bơ vơ trên triền núi đá vụn vỡ. Băng tan, đá lở theo dấu chân Người.

Ngoc Hạnh thích các màu hoa nở ngày hôm nay, màu xanh lục của Lupine, màu hồng đỏ của indian paint brush, màu trắng ngà của bear grass, và màu tím hồng của thạch thảo. Thạch thảo chồi ra từ các phiến dá nhỏ to, trườn bò sinh sống trên phấn đá thời gian, khiêm nhường kiên nhẫn chịu đựng các khắc nghiệt của thời tiết. Hình như thạch thảo biết nghe tiếng thời gian và các bất hạnh con người. Hoa thạch thảo nhỏ bé như một chùm chuông nhỏ tím hồng lúc nào cũng cúi đầu lắng nghe hoặc thì thầm khúc khích. Chỉ có thạch thảo tràn lan đó đây chung quanh cô như một minh chứng của niềm tin. Có phải chăng muốn gần Thượng Đế cây cỏ cũng phải khiêm nhương kiên nhẫn. Thông ngạo nghễ chùn chân đứng nhìn hay đang rủ rỉ rù rì một hợp âm, Lupine rộn ràng cũng chỉ dám chạy đùa vòng quanh các thân tùng trơ vơ hay các tảng đá đó đây giữa lưng chừng núi.

Trong khung cảnh thuần khiết, nhìn cây rừng, nhìn đá bạc màu, nhìn băng hà nhỏ lệ Ngọc Hạnh nhớ đến con Linh, thằng Tâm, thằng Hoài và những linh hồn thơ ngây đang chơi đùa trong sân một ngôi chùa ngoại ô Saigon. Con Linh tuy mới tám tuổi đầu đã có đôi mắt buồn đến tội nghiệp. Có lẽ ngày Linh ra đời, bé chẳng đưọc tưng tiu trong vòng tay mẹ khi bé khocù o oe đòi sữa, bé chẳng được nằm trên ngực mẹ nghe nhịp tim mẹ đập êm đềm như ngày còn cong người nằm trong bụng mẹ. Bé Linh rơi vào đời, thiếu núm vú và bầu sữa thơm, ngo ngoe đỏ hỏn nằm trơ trọi một mình nhờ tình thương của các ni cô trong mái chùa nghèo. Phải chăng tiếng chuông chùa ngân nga hằng ngày như một trìu mến có khoả lấp được được niềm đau thiếu mẹ, và khoảng sân đầy nắng, vườn rau trong khuôn viên chùa có thay thế được mái ấm gia đình trong những gió mưa của đời. Cô nghĩ thân phận con người giống như các hạt mưa rơi, như các phấn hoa bay trong không gian.

Giờ đây đứng gần muôn loài hoa dại, cây rừng không cần bàn tay con người vun sới, hoa vẫn tươi tốt mỉm cười cùng nắng gió và cô nhớ tới bé Linh, thằng Tâm thằng Hoài. Ước gì cô được ôm bé Linh vào lòng, được nhìn mắt em ngời sáng, được cầm lược gỡ tóc rối cho em, được lau các giọt nước mắt buồn tủi. Ước gì cô được ngồi giữa đám bạn thằng Tâm thằng Hoài con Linh kể truyện thần tiên trước phút chúng rơi vào giấc nồng. Ước gì cô đươc thủ thỉ cùng chúng hơn muôn triệu lần về một loài hoa dại có tên là thạch thảo. Ước gì cô cùng chúng được lang thang giữa đồng cỏ , uống nước suối lạnh, chạy đùa giữa trời hoa, để bé Linh nằm dài gối đầu cùng hoa thủ thỉ những lời tâm sự.

Nếu biết đời thạch thảo con Linh, thằng Tâm, thằng Hoài sẽ chẳng buồn hờn giận cho bất hạnh của mình. Đời thạch thảo khởi đầu len mình giữa sỏi đá vụn, rễ tùng và đá cao ngạo mạn. Cuộc hành trình nào cũng khởi đầu bằng một bước chân nhỏ bé khiêm nhường và kết thúc cũng ngừng ở một bước chân nhỏ. Điểm quan trọng nhất trong cuộc hành trình làm người không là sự đo lường của một thành công hay thất bại mà chính con người có giây phút nào dừng chân nghỉ mệt, ngửi được mùi thơm của vài bông hoa dại ven đường.

Đường đời của cô, của bé Linh, thằng Tâm , thằng Hoài như con đường ngoằn ngoèo từ chân núi dẫn dần lên cao. Một ngày nào đó cũng một bước chân nhỏ sẽ đặt lên phiến đá chót của lòng mong mỏi như thạch thảo trườn mình trên sỏi đá tới điểm cuối cùng. Cô hy vọng bé Linh sẽ mỉm cười, thằng Tâm, thằng Hoài sẽ nhẩy cẫng nghĩ đến câu chuyện một loài hoa
……hoa thạch thảo.

Seattle, một ngày tháng bẩy, 2005
Một buổi lên núi thăm Spray Park trong rặng Cascade bang Washington mùa hè 2005
hoa xuong rong
#47 Posted : Thursday, April 5, 2007 1:06:44 PM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0


[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/moon1.jpg?t=1175963238[/img]

Đêm của lão

Đêm yên tĩnh, đêm nồng nàn, đêm huyền ảo, một đêm trăng trước cửa nhà lão. Màu vàng ngọt ngào của trăng nhuộm vàng phòng khách. Tối nay là tối của lão, chỉ một mình lão với trăng, lão không muốn ai quấy rầy lão. Lão để trăng một mình, lụi hụi mở chai rượu vang ủ lâu ngày.

Lão tắt ngúm đèn ngồi nhìn trăng qua khung cửa kính lớn, lão sờ tay vào túi áo trước ngực tìm kiếng đeo mắt. Vài đóa quỳnh mãn khai, mùi thơm phảng phất trong phòng, đêm hình như yên ắng hơn. Các cánh quỳnh cong cong đi vào giấc ngủ coi bộ êm đềm lạ. Quỳnh vào cõi chết yên ắng, nhàn tản như một đạo sĩ biết giờ linh hồn người đi vào nơi miên viễn.

Sống trong chung cư lâu ngày nhưng lão cứ úm mình trong mớ ký ức dĩ vãng, lão quên khuấy là lão đang sống và đang thở. Khi lão dọn về đây, chẳng mấy người biết lão. Hành trang về nhà mới của lão chẳng có gì nhiều. Lão muốn sống thật đơn giản. Ngoài bức tranh lụa “Trưa hè”, một bà mẹ trẻ có lẽ ru con, cả hai đang thiêm thiếp trên võng, tóc huyền chấm sàn đất và bức “Qua cầu” với mấy cô gái quê, quần lĩnh nón quai thao và anh chàng thư sinh, dài lưng khăn áo chỉnh tề của một thuở xa xưa, thời Nho học còn thịnh? Màu mờ nhạt trên lụa tha hồ cho lão tưởng tượng. Lão đôi khi vẫn nhủ thầm, sao người xưa có cuộc sống đầy trữ tình như thế. Lão có cái bệnh hay quên và chỉ nhớ những cái gì xưa cũ. Lão chợt giật mình, nhận ra rằng mình quên hơi nhiều.

Tự nhiên lão thấy nhớ Mary, nhớ dáng người thon nhỏ của mụ và nhất là giọng nói nhõng nhẽo ngọt như mía lùi. Thấy lão đâu mụ cũng cười toét thân thiện, mới đầu lão ghét lắm, lầu bầu: đàn bà con gái thấy giai là toét miệng ra. Mà có đẹp gì cho cam. Mụ ốm như con tép. Lâu dần lão bị lậm vì miệng cười và giọng nói thân tình của mụ. Lâu lâu không nghe tiếng chào của mụ lão thấy thiêu thiếu cái gì đó, như món cá kho tộ thiếu tiêu ớt. Lão làm bộ nhổ cỏ hay tỉa các hoa tàn trên các bụi cây trước chung cư, đợi mụ đi qua chào lão.

Năm nay, cái xe chữa lửa đỏ loè, rú còi điếc tai đánh thức lão lúc nửa đêm hay gần sáng hơi nhiều. Hỏi ra mới biết mụ vào nhà thương. Tội nghiệp, mụ bị bệnh đau tim. Vài tuần trước cũng cái xe còi hụ đó đưa mụ vào nhà thương nhưng không phải căn bệnh đau tim của mụ như lão phỏng đoán mà là mụ õng ẽo thế nào ấy, bị ngã và bị gẫy mấy cái xương sườn. Mụ nói mụ dọn dẹp cái phòng mụ cho đẹp để đón nhân tình. Cái thằng ôn dịch có cái xe truck cũ xì, đậu chình ình trước cửa chung cư, đã vậy mỗi lần thằng ôn dịch de xe cứ húc vào đầu xe lão hoài, có lẽ hắn mù hay ghen lão hay sao. Lão đã có đôi lần cảnh cáo hắn. Cái xe thằng ôn dịch làm sao sánh được với xe của nàng, cái BMW bóng loáng màu đỏ rực rỡ. Nghe tiếng thì thầm mấy mụ hàng xóm lão biết thằng ôn dịch này hình như trẻ hơn mụ Mary nhiều. Thế mà vào ra phải dùng cái gậy rồi, nặng như con voi con, những lúc trái gió trở giời làm sao nó gọi 911 hay đánh gió cho mụ đây. Trước khi có bồ, đôi khi mụ cũng đi bộ với lão cho vui nhưng mụ đi chậm quá nên lão trốn mụ luôn, hơn thế lão muốn một mình lang thang đó đây, nhất là mùa hè lão thích một mình vọc nước trên biển khi thủy triều chạy tuốt luốt ra xa. Lão như người mộng du, chẳng biết lão nghĩ gì trong đầu mình bởi vì nó như cuốn phim đen trắng cứ từ từ tuôn ra, tuôn ra dụ khị não bộ lão vất vả biết bao với những lúc lão xuất thần như thế.
Bằng đi vài tuần không thấy Mary, lão nghe lóm mụ lại vào nhà thương rồi, hơn ba tuần mà chưa về. Lão còn nghe được điều đau đớn là có lẽ mụ sẽ không về chung cư nữa. Lão có thói quen tản bô rất sớm, một bữa vừa bước vào thang máy, trên tường một cái thiệp khác viết ngày tháng hoả thiêu mụ. Khi thang máy ngừng, lão sải bước qua lộ đi dọc theo bờ vịnh. Lão nhìn đỉnh núi dấu phút yếu lòng, nhưng hôm nay biển nằm miết dướic chân núi có nhiều sương mù hay sao, làm mắt lão nhìn không rõ. Cái đỉnh núi ngạo mạn kia cứ chập chờn trước mặt lão. Lão bước nhanh hơn.

Tháng trước Rick, chồng mụ Ann, ở căn nhà bên trái lão được cái xe đỏ điếc tai đó đưa vào nhà thương. Phổi lão chỉ có thể chứa đâu khoảng 5% dưỡng khí, cái giá Rick phai trả cho những tháng năm dài hành hạ hai lá phổi vì thuốc lá. Mụ Ann có mái tóc bạch kim, cao cao và dễ thương, vợ chồng mụ thích nhảy square dance và một lòng yêu mến Thượng đế. Cuối tuần là những ngày nồng nàn của cặp vợ chồng này nhưng đã hơn năm năm nay họ không còn có những giây phút thần tiên nữa. Mụ quá mệt mỏi săn sóc chồng cứ nay 911 mai lại 911 hoài và những đêm mất ngủ. Vài tháng trước, Rick vào nhà dưỡng lão, Ann bán cái tổ uyên ương, dọn đi nơi khác. Lão biết được thì mụ cũng đi rồi, thiếu bạn trà đàm, thưởng hoa. Giá mụ Ann cứ ở đây để mặc thằng Rick chết quách trong viện dưỡng lão cho rồi, thì lão cũng còn có bạn. Ừ nhỉ! Rick chỉ thiếu lá phổi lành mạnh chứ tim hẳn còn khoẻ lắm, chẳng thế mà hắn mít ướt hoài.

Cái chị duyên dáng Chelsea này có bồ mới, thằng chả trông cũng đô con và đẹp trai đấy chứ. Thế là phải, mụ mới có năm mươi, thằng chồng du lịch niết bàn từ chục năm mà cứ cu ki ở một mình. Mụ làm nghề trang trí nội thất (interior design) cho một hãng nổi danh, văn phòng bên Downtoan nên gặp gỡ thiếu gì các thằng chết vợ hay vợ bỏ.

-John đấy hả. Có chuyện gì không? Rửa xe? Thỉnh thoảng lão nhận được vài cú phôn của hàng xóm. Lão hối hả bỏ phôn xuống nhà gặp thằng khó chịu này, lại có gì phiền hắn hay hắn muốn làm phiền lão đây. Lão đi đôi giầy ấm vào chân, mặt cau có, như cua dơ còng khi gặp địch thủ, đi xuống nhà để xe. John hay phá đám mọi người nhưng hắn là kỹ sư, mấy thằng kỹ sư thì bộ óc tinh khôn lắm cho nên làm phiền người khác là thế. Nói thế không có nghĩa là hắn không có nhiều điều rất hay. Chỉ nhìn cái biên lai trả cho việc sửa cái thang máy một tháng ba lần, hắn mầy mò thế nào mà biết cái thang máy cần một con ốc to, dài hơn gang tay. Mấy thằng oắt con thợ sửa không tìm ra. Hắn bay từ Idaho qua có mấy phút là tìm ra cái hư hỏng của thang máy. Hắn khoái rửa xe, sửa xe, hình như không có việc làm nào khác. Như lão, như hắn có việc gì làm ngoài TV và cái phôn. Rửa xe lối ra vào chung cư hay sửa xe dưới bãi đậu xe, hắn còn có hy vọng chào hỏi nguời này người kia. Các lão già khác tụ lại bên cái xe của hắn trao đổi kinh nghiệm hay pha trò, rồi cười ồn ào như đám con nít. Cái mặt lạnh như đá tảng lúc đó nhẹ được vài trăm kí lô. Nhưng lần này giọng John có vẻ thế nào ấy, cô đơn hay mệt mỏi. Hắn gọi lão than phiền gì đó nhưng lão quên khuấy mất, chỉ nhớ phần hắn chửi Bush tàn tệ vì cái tội xâm lăng Iraq . Chỉ bốn ngày sau, lão lại thấy một tấm thiệp nhắn tin, có lẽ của mụ Autumn, bạn gái anh của John, cho biết hắn không thích cõi trần, về nơi tiên cảnh rồi. Khi cửa thang máy mở, lão đi một lèo qua bên đường, lão đi như bay như chạy trốn một cái gì đó, mấy con hải âu kêu ing tai lão cũng chẳng nghe gì, chỉ nghe giọng John nói… mấy thằng này mù mắt hay sao mà không sửa nổi cái thang máy làm tôi tốn tiền máy bay... Mấy con ngỗng Canada vươn cổ dài, chổng mông tròn, bước ì ạch nhẩn nha chiếm đường lão mà lão có hay.

Thằng Ken bị đau tim nặng mà không thấy hắn đi bộ như bác sĩ khuyên, thằng này vẫn ghiền thuốc lá cho dù bác sĩ bắt hắn ngừng hút thuốc nếu muốn sống; hình như chất nhựa nicotine thắng lời khuyên của thầy lang. Cửa nhà Ken (tạm gọi là nhà cho có vẻ ta đây) đối diện thang máy nồng nặc mùi thuốc lá, lão phải nhăn mũi nhịn thở lầu bầu chửi rủa thầm mỗi khi dùng thang máy. Cái mùi thuốc lá không những làm lào muốn ói, mà còn khai khai như mùi nước tiểu lâu ngày. Hắn rất tốt, săn sóc các giò lan, chậu quỳnh và giữ giùm thơ từ cho lão khi lão đi tìm nắng ở tiểu bang khác.

Mildred, Shirley, Maureen, Susan chắc khi trẻ nõn nường lắm, thân hình và giọng nói còn làm tim lão bồi hồi. Cả bọn đều độc thân, hoặc bỏ chồng hoặc chồng bỏ, nhưng họ rất thoải mái trong cuộc sống và khoái tiệc tùng, khi thì ngoài bãi biển khi thì trong nhà riêng của các mụ. Lão được mời hoài thành thử cũng vui. Các mụ này thích món ăn Á châu lắm nhất là gỏi cuốn, chả giò, phở và các món lão thích. Có mấy mụ lão cũng vui vì được hầu hạ phái nữ. Biết lão thích hoa các mụ treo tòng teng các giỏ hoa lạ, cho chim lao xao(humming birds) viếng thăm.

Thằng Allen, bên tay phải nhà lão, có cái thú mê bán buôn đồ cổ, yêu hoa cỏ, mê ăn ngon và thích xe mới. Hắn trồng hoa nhài trong hai giỏ hoa vĩ đại mụ Ann dọn nhà tặng lão. Đêm hè lão mở cửa sổ, lão ngửi được mùi thơm nhẹ này lại tưởng như thời mình chín mười gì đó, sáng sớm ra vườn hái hoa vào cho mẹ. Lão lẩm bẩm thằng Allen tế nhị thật, không biết nó có biết mùi hoa làm tim lão xuyến xao không. Nó mới mua cái xe Lexus, đen bóng, đậu chình ình trước cửa thang máy. Bộ hắn khoe với lão hay sao đây. Nhìn kỹ thì ra là chỗ đậu xe của hắn. Lão gật gù: “ Có tiền cũng thú.” Thể nào cũng mời hắn qua uống trà với lão và nói chuyện đời.

Thằng ranh con George khoảng ngoài ba mươi, lịch sự, mẫn
cảm lạ lùng, gặp lão đâu cũng chào, cũng nói về con mèo, con chó của nó và về thằng gì nhỉ, thằng Jack đang làm việc ở Nhật. Mãi sau này lão mới biết hai thằng ông nội yêu nhau cả hơn chục năm rồi.

Jean và hai đứa con nuôi đen như cục than hầm nhập cảng từ Ấn Độ nay đã 10 tuổi, vợ chồng nàng dọn về Normandy Park. Lão cũng chả buồn vì hai đứa nhỏ này phá quá, lão chỉ sợ chúng lộn cổ xuống đường thôi, ở tầng chót cùng với lão có nguy hiểm không.

Thằng Adams và cô bạn gái khoảng hai mươi coi bộ du dương đấy nhé. Không du dưong sao được, thằng Adams trẻ quá mà, đi xe sport, cao ráo, tươi vui đến lão cũng còn ghen ngầm cho sức sống của nó.

Một thưở nào xa xưa lắm, lão cũng như thế, con gái xinh đẹp còn hơn bồ thằng Adams cứ xếp hàng dài dài chờ lão. Những ngày tháng đó ở đâu ấy nhỉ trong bộ óc lờ tờ mờ của lão, lão cũng không nghĩ ra được. Lão thích cái đám hàng xóm đa diện này, không ai phiền ai, muốn thân thì thân mà không muốn thân thì thôi, lão chỉ tiếc một điều sao cái tình khi mặn khi lạt này không có được một tiếng tạ từ gì đó cho một người đi về tiên cảnh hay niết bàn gì cả. Hay cũng như lão, cái đám già này cứ vui và đa tạ sự sống, không khí, chim cò, hoa cỏ vì cửa của một thế giới vĩnh cửu lúc nào cũng mở rộng chờ đón họ thì việc gì phải chào từ giã cho mệt. Thế mà hay, lão cầm hòn sỏi liệng ra xa, mặt nước phẳng loang xa mấy vòng nhỏ những lần lão mất một hàng xóm.

Lão nhìn trăng mà sao lại nói đến cái thế giới của lão nhỉ. May mắn lão còn khoẻ, leo núi đều đều, uống rượu mềm môi, có bạn trà đàm, được thưởng trăng, được nhìn quỳnh nở và được chào các mụ hàng xóm của lão. Thỉnh thoảng lão thăm cháu thăm con, ăn cơm chiều hay ở lại với chúng một hai ngày, lão lại nhớ cái cái giường êm của mình. Lão hình như bằng lòng với lối sống này. Nhưng cái chữ nhưng này làm lão khó chịu, nhưng lão cũng có những đêm của riêng lão như đêm nay, khi trăng treo trên đỉnh rặng Olympic, lão dứt phôn để không phải trả lời ai, đã vậy lão để cái bảng với hàng chữ to tổ bố…vắng nhà… treo tòng teng vào cái ổ khóa. Phòng khách nhà lão, rộng thinh, lão xoay cái ghế bành theo chiều ngang của các khung cửa sổ, đối diện với trăng. Tai nghe nhạc, nằm ôm trăng, lão rơi vào thế giới riêng của mình. Giòng nhạc cứ uốn lượn vòng vèo từ gác lửng nơi có dàn máy, bám theo cầu thang, bò trên nóc nhà, bờ tường, xuống phòng khách, rơi vào tai lão những lời tình tự từ một quê hương mịt mùng xa tắp. Quê lão có con sông đào chảy ngoằn ngoèo theo rặng tre làng. Nơi đó có bà cố lão, có cụ cố lão khi còn trẻ chắc giống như bức tranh lão treo trên tường, váy dài chấm đất, yếm đào đong đưa. Lão còn gì ngoài vài ba bài hát trữ tình ngập tràn hương xưa, lão còn gì ngoài cái áo trận cũ mềm lão mặc những đêm như đêm nay, lão còn gì ngoài tấm thẻ bài mà tên lão đã phai mòn theo ngày tháng. Lão cứ uống tì tì chất rượu nho ủ lâu ngày, giọt nước nho này nhiệm màu làm sao. Mới đầu lão thấy ngòn ngọt và âm ấm nơi cổ họng, càng uống đầu óc lão càng tỉnh táo, lão hát theo lời ca rồi rơi vào suy tưởng lúc nào không biết. Lão có trăng, có rươụ, có nhạc quẩn quanh lão.
Trăng lên cao hình như trên nóc nhà lão. Lão mỉm cười rơi vào giấc ngủ, ánh trăng khuya như tấm chăn mỏng phủ toàn thân lão. Chiếc áo trận cũ kỹ như thấm màu trăng. Miệng lão nhếch một bên mép như đang cười trong giấc ngủ…(Lão thấy lão và các đồng đội đang tung hoành trong bão lửa, lội suối, leo đèo. Lão thấy lão đang hò hét vang trời chiếm lại cổ thành năm Mậu Thân. Lão thấy lão khóc rống ôm thi thể đàn em lão, mắt đỏ ngầu, ngực nặng ngàn tấn, cuộc chiến tàn nhẫn cướp đi bao người thân của lão.)
Lão lăn lộn ú ớ trong chiếc ghế bành, tay chân đập thình thịch vào thành ghế rồi lão cũng vẫn trong giấc ngủ mềm, có trăng ôm ấp lão… (Lão thấy lão đang đón tình nhân trước cổng trường, lão thấy lão dắt tay cụ cố ngắm trăng và con sông đào yêu thương lượn lờ quanh hai ông cháu. Lão cười trong mơ …)
hoa xuong rong
#48 Posted : Monday, April 30, 2007 7:56:10 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0


Những giọt lệ muộn cho Saigon và anh tôi


Thấm thoát em và các con ở Mỹ 32 năm. Lại một tháng tư nữa qua trong cuộc đời. Đã tưởng em có thể nhìn hoa đào nở nguôi niềm đau cũ. Nhưng nhìn các nụ hoa đang tươi cười trong nắng hay các đọt lá xanh mát mắt trên triền đồi, em lại mủi lòng, mắt ứa những giọt lệ thầm.

Năm nay, em muốn viết những giòng này cho anh, cho anh biết là em gái anh đang hạnh phúc, nó và các con cháu nó đang sống trong một thiên đường, anh em mình hằng mơ ước. Lá thư này như những giọt nước mắt em chưa được khóc cho anh ba mươi tám năm trước, ngày anh từ bỏ thế giới loài người. Đâu đó trong tâm, em vẫn nghĩ là người nào đó nằm trong chiếc hòm gỗ thông còn mới, ba me và mấy chị em đứng quanh anh như một giấc mơ. Đôi khi em nghĩ anh đâu đó quanh em những lúc em cô đơn hay trong những khốn cùng. Chẳng thế mà em đòi hỏi anh, em cầu nguyện linh hồn anh hơn cả đấng tạo hóa cho em và gia đình thoát khỏi Viêt Nam. Em tin rằng hồn anh dẫn dắt gia đình mình gặp được may mắn. Một gia đình toàn trẻ em và đàn bà, trong khi các em rể anh cá chậu chim lồng trong một nơi nào đó trên quê hương mình.

Em cứ tiếc là không nói được với anh những niềm mơ ước của em, không được san sẻ cùng anh những hạnh phúc và khó khăn trong đời. Nhất là không được nhìn anh hạnh phúc. Anh em mình chỉ có nhau trong những năm tháng chiến tranh. Đôi khi em thầm ước, giá anh sống và biết thế nào là một thế giới thần tiên. Em cho nó là thần tiên vì ngày em đến đây em chẳng có gì ngoài ba con nhỏ dại. Em được nhìn con chạy nhảy vui đùa vườn sau sân trước, có ông bà ngoại kế bên những ngày con em còn nhỏ dại. Em được nhìn con mỗi ngày khôn lớn vui tươi. Em được thấy con nên người và thấy con có cuộc đời riêng. Em không có những đêm khắc khoải những ngày lo lắng đến đói no cơm áo của các con mình, cho dù cái nghề làm social worker của em với đồng lương khiêm nhường, các con em đã nên người.

Em cứ tiếc những ngày gia đình đoàn tụ trong các bữa cơm thiếu tiếng cười và giọng nói của anh. Em cứ tiếc là anh chẳng nhìn thấy một nơi chốn lạ lẫm cho chúng mình, em và con cháu anh đang thở hít không khí tự do. Tiếc rằng em và các con không còn ở Việt Nam để mỗi mùa xuân đến, em đưa con đi tảo mộ và đọc các câu thơ cổ cho con em nghe. Tiếc rằng em không kể cho con bằng tiếng quê hương về huyền thoại một ông cậu chết rất trẻ cho quê hương và cho người khác.

Năm nay em đi hội đạp thanh trong hồn mình những ngày cuối tháng tư, đọc thầm vài câu thơ cổ cho anh nghe và nhỏ các giọt lệ thầm khóc cho anh, cho một quê hương mà anh đã hy sinh đời mình không còn nữa trong hồn em.












hoa xuong rong
#49 Posted : Thursday, May 10, 2007 12:44:12 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

TUYET SUONG


Đời sống của mẹ là biểu-tượng của yêu-thương,
chung-thủy tuyệt-vời, và lòng nhẫn-nại vô-biên


Mẹ

Năm nay mẹ đã 87 tuổi.
Dáng mẹ vốn nhỏ bé lại càng nhỏ bé hơn với tháng ngày. Mẹ la cành liễu rũ thanh tao, mềm mại. Nhưng không dông bão nào bẻ gãy được cành liễu gầy thương yêu đó. Người mẹ tiềm ẩn một sức sống mãnh liệt cho con, cho chồng. Mẹ luôn là cái bóng mờ bên cạnh ba con, như một bức tranh với các nét vẽ đơn sơ. Nếu không có các bóng mờ nhạt là tranh thiếu hồn đó mẹ. Đời sống của mẹ là biểu tượng của yêu thương, chung thủy tuyệt vời và lòng nhẫn nại vô biên. Mẹ, tâm hồn chúng con và đời chúng con đang đầy tình thương của mẹ.
Ba vẫn nói rằng nhà này có một bà Phật là mẹ các con đó. Mẹ hiền như hoa ngâu hoa, cau hoa trong vườn. Nhẹ tỏa hương ôm ấp tuổi thơ và trong cuộc đời lưu lạc, mẹ vẫn là một cái phao nổi hằng cứu rỗi. Nếu không có mẹ đời con đời cháu sẽ ra sao. Ôi tình yêu biển rộng của mẹ hiền.

Dáng mẹ thon gầy nhưng lưng mẹ không còng. Gương mặt trái soan của mẹ vẫn đẹp như tranh. Các nốt tàn nhang trên làn da mỏng làm mẹ đậm đà hơn. Đôi mắt bồ câu đẹp thuở nao, vẫn còn đủ sáng để đọc sách và vui cùng con cháu. Tóc mẹ dài nay nhuốm màu sương tuyết. Nụ cười mẹ thật hiền .
Từ ngày về đây, thành phố Des Moines, Washington, gần biển, sứ lạ quê người. Mẹ không còn bận rộn như ngày con mẹ còn bé dại. Những lúc rảnh rỗi, mẹ hay ngồi trong phòng nhìn ra ngoài đường để thấy người qua lại, để được ngắm các vòm cây xanh bên kia đồi cao, và được ngắm các bông hồng tỏa hương ngoài vườn trước. Lâu lâu mẹ lại thư thả khoan thai dạo quanh khu vườn nhỏ ngắm hoa. Con biết mẹ thích mùi thơm và sắc đẹp của hồng, nên con trồng thật nhiều hồng thơm cho mẹ vui. Chậu hoa lồng đèn treo, cành lá thướt tha. Các bông hoa, trông giống như các lồng đèn treo trong các vườn công chúa, tưng bừng nở tím một góc cửa ra vào của mẹ. Dưới chậu hoa lồng đèn bụi Liên Thảo ngây ngất mùi trầm. Mồi lẫn ngửi được mùi thơm của hoa, mùi thơm của biển lẫn trong gió từ biển thổi vào, lòng già lâng lâng, tràn nỗi thương yêu. Nhiều khi mẹ thích ngồi trên thềm nhà, ngắm vườn hồng nở rộ. Có những buổi chiều mùa hạ, nắng đẹp mẹ thích hong tóc trong nắng.
Mẹ vui và thích nhất cuối tuần, vì nhà mẹ lại vang tiếng cười nói của bầy cháu thơ. Lòng già như mở hội vì thấy đầy đủ bày con cháu. Mẹ chả bao giờ thấy cô đơn trên xứ người.

Còn nhớ những ngày chạy loạn về Thanh Hóa, nhà mình trên con lộ chính đối diện với cánh đồng. Về mùa đông gió từ ngoài ruộng thổi về lùa vào căn nhà tranh của mẹ, lạnh đến tê người. Đợi nắng lên, mẹ ôm em bé nhỏ của con vào lòng, tìm chỗ dại nắng để sưởi ấm mẹ con mình. Em con ngủ ngoan hiền trong lòng mẹ. Me mang áo ra mạng lại cho ba con và cho bày con dại. Mẹ còn nhớ, lúc dó trời thật trong xanh với nắng hanh vang ngọt ngào nồng ấm mùa đông. Con không cảm thấy lạnh vì được ngồi hong nắng bên mẹ. Da mặt mẹ hồng vì nắng, cái nắng hanh vàng mùa đông khi con mười tuổi. Mẹ chăm chú vá, rồi lại mạng, đâu biết là con đã ngắm mẹ hàng ngàn lần, vẫn không thấy ai đẹp bằng mẹ. Mẹ ơi, mẹ có biết mẹ là nắng ấm sưởi đời chúng con. Đôi khi mẹ kéo nhẹ con vào gần, rồi mẹ vuốt tóc con, vén tóc con lại cho gọn gàng. Ôi giây phút ngọt ngào thương yêu của mẹ cho con.

Rồi chiến tranh khốc liệt hơn, mẹ thả con và anh ngoài đồng xa để trành máy bay. Lần đầu được cùng anh và bọn con nit hàng xóm lang thang trên cánh đồng rộng mênh mông, con sợ bị lạc không biết lối về nhưng ông anh mười tuổi của con không bao giờ xa con. Mẹ đâu có biết tụi trẻ con hàng xóm toàn là con trai cả thôi. Chúng luôn luôn thách đố nhau các trò leo cây, chạy nhanh và sức khỏe, ngay cả lội xình đó mẹ. Rồi ra sông bơi lội cho mát. Chỉ có mình con là gái, chúng nó không thích và anh con không được chơi tự do như chúng mẹ ạ. Tụi bạn hỏi sao cứ dẫn em gái đi hoài vậy, cho mất vui. Anh con cứ lờ đi như không nghe thấy gì. Những đứa con trai này ồn ào lắm. Con nhớ mẹ, muốn về bên mẹ để được hong nắng và ngắm mẹ, nhưng anh không cho về vì nhớ lời mẹ dặn. Từ đó con được cùng anh lang trên bờ sông vắng hay trên các cánh đồng bao la. Không nơi nào lạ không có dấu chân chúng con. Chiều xuống nhớ mẹ, đói bụng, hai đứa chạy mau về nhà. Mẹ nhìn con lắc đầu ái ngại rồi xoa nhẹ đầu chúng con. Đi ngủ rồi con lại mong mau tới sáng để được nhìn mẹ và xin phép mẹ đi chơi với anh. Cuộc đời chạy loạn của chúng con êm đềm bên mẹ. Ba đi dạy học từ tinh sương khi con còn say ngủ, khi ba về con lại ngủ say. Chỉ được gặp mặt ba ngày thứ bảy một chút.
Mỗi tối trước khi lên giường đi ngủ mẹ gọi con lại hỏi con đi những đâu và làm những gì. Trong bóng đêm dày đặc chỉ nghe tiếng mẹ là con thấy yên lòng. Con còn nhơ, mẹ bảo, nhớ rửa chân tay cho sạch trước khi lên giường. Con vội rửa cho lẹ, không biết có sạch hay không, rồi thót lên giường nằm. Con rơi vào giấc ngủ đẹp, với mẹ hiền bên cạnh. Năm đó 1953, ba con xin nghỉ dạy học một năm đi buôn đồng lên mạn ngược với bạn. - nhà chỉ có mấy mẹ con mình. Mỗi tối tan giờ học, con chạy ù về nhà. Tuy chỉ một đoạn đường ngắn không đèn, tim con đập thình thịch vì sợ ma. Tối nào cũng thế, chạy về đến nhà mẹ là con lại va đầu vào cây cột gỗ lim ở hàng ba trước cửa ra vào. Quên cả đau, con mở cửa cái ào với hết cả sinh lực. Đã nghe giọng mẹ ngọt ngào nói rằng Thu Hương đấy à, mẹ đang đợi con về đó. Đi thư thả không phải chạy, rồi ngã lại đau thôi. Mặc dầu trong bóng tối, con thấy hình như ánh sáng chan hòa khắp nơi, như được ngồi hong nắng bên mẹ. Mẹ cho con đóng cửa, với cái then cửa dài và nặng, thế mà con thấy thật nhẹ nhàng như có mẹ ở bên cầm tay con đó. Con cũng cầm đĩa đèn dầu lạc, nhìn góc nhà gầm giường soi trộm, mẹ sợ trộm nằm dưới gầm giường. Con vốn sợ bóng tối, sợ trộm mà vẫn hăng hái làm vì mẹ bên con. Nằm giường bên cạnh giường mẹ, con an lành đi vao giấc ngủ. Trăng trên cao sáng tỏ luồn qua các song cửa sổ vào giường con, con biết rằng mẹ đang nhìn con trong bóng tối. Con rơi vào giấc ngủ với giọng mẹ ngọt ngào.

Một hôm mẹ bồng em bé về "thành", vùng chính phủ Pháp quản trị. Mẹ tìm đường về Nam Định, con không được cùng mẹ hong nắng, nhớ mẹ mà không dám hỏi vì không có ai cho con hỏi cả. Ba bận rộn cả ngày, con vẫn lang thang ngoài cánh đồng cùng anh. Khi mẹ về mang niềm vui cho bày con dại và niềm tin yêu cho ba. Mắt ba không còn nhìn xa xôi lo lắng mà lại rực tia lửa tin yêu. Mẹ, mẹ là bà tiên với chiếc đũa thần màu nhiệm, đầy tình thương của chúng con và cả của ba con. Sau gần năm trời ăn khoai ăn bắp thay cơm, ngày hôm đó con lại được ăn cơm gạo sớm muối trắng tinh. Bên mẹ con thấy đời thật vui và mẹ là tất cả. Mấy tuần sau mẹ dẫn chúng con và ba rời Thanh Hoa của ba me. Thanh Hóa, một thuở thanh bình đã hoàn toàn mất, làm mẹ buồn khôn nguôi. Nhưng mẹ không than phiền, không nuối tiếc, chỉ ngậm ngùi cho những ngày qua. Vượt đường rừng, đường bộ, con lại có dịp thang lang và chỉ được gặp ba mẹ giờ ăn mà thôi. Tuổi thơ của con dù rằng chỉ được gặp mẹ hai hay ba lần một ngày là lòng con yên bình lắm.
Nhớ lần đầu con được mẹ cho ăn kem, kem quá lạnh làm nhức răng con, con òa khóc. Mẹ cười bảo sau này con sẽ được ăn kem thật nhiều bù cho ngày hôm ấy.
Về Hải Phòng, mẹ may chiếc áo dài đầu tiên cho con. Áo hàng lanh Bombay, màu hồng nhạt với muôn ngàn cánh hoa đào mong manh. Từ đấy con yêu màu hồng và mơ hoa đào như con thương màu áo mẹ chọn cho con. Mẹ đan áo lạnh suốt mùa đông cho cả nhà, con được mẹ dạy đan chiếc áo len đầu tiên màu cẩm thạch, gấu áo hình trái núi. Mẹ móc cổ áo và cho con một cái nơ màu cẩm thạch tuyệt đẹp. Mẹ thích hàng vải mỏng màu thật nhạt và con cũng yêu những màu của mẹ. Mẹ đâu biết rằng trong cuộc đời con, mẹ đã cho con lòng tự tin vô biên khi con còn nhỏ dại. Con yêu đời và tin người vì mẹ. Trước mắt mẹ mọi người đều dễ thương và đôn hậu như lòng mẹ nghĩ.
Mẹ còn nhớ, khi ở Hải Phòng, con có con nhỏ bạn nhà quê làm ruộng. Con theo nó suốt mùa hè, lang thang trên cánh đồng lúa chín vàng. Các bông lúa nặng chĩu nằm dựa lên nhau trải dài đến tận chân trời. Con thương màu vàng của nắng cũng như màu lúa chín. Lội xuống ruộng, định hái mấy bông lúa đẹp về biếu mẹ, nhưng lúa còn trên nhánh thật là dai. Con và nhỏ bạn dùng răng cắn hoài mà nhánh lúa không chịu đứt, nghe tiếng chó sủa vang hai đứa chạy hụt hơi. Chúng con tức mình hoài. Muốn hái lúa đẹp về biếu mẹ mà suốt mùa gặt con cũng không làm được. Mong làm người lớn, để hái các bông lúa chín vàng nằm dạt dào trên cánh đồng về tặng mẹ. Mẹ cười hiền, mỗi lần con tả cảnh đồng lúa chín vàng trải dài đến cuối chân trời. Các chị muồm muỗm xanh màu hồ thủy, khờ khạo bò lanh quanh, chậm rãi trên các nhánh lúa. Con lại có dịp được ăn muồm muỗm, cà niễng bầu, cà kêm cà cuống nướng, thơm ngát mùi yêu thương. Con mê lúa chín vàng trải dài như những tấm thảm nhung màu vàng đậm dưới bầu trời trong xanh không một gợn mây. Con ước có mẹ ở bên, để con được hong nắng bên bờ ruộng với lúa chín vàng và với gió nhẹ hiu hiu.
Mẹ dạy con đan áo, mẹ dạy con thêu thùa, may vá mạng, móc và mẹ cho con tình yêu thương của mẹ. Mẹ còn dạy con muốn tóc dài xanh mượt, gội đầu với cỏ Mền Chầu. Đổ gáo nước màu xanh, thơm hương quê lên tóc, lòng con nhẹ lâng lâng bên mẹ.

Đời con đời mẹ hiền hòa trôi với tháng ngày đầy vơi. Mẹ vẫn thích chọn áo Tết cho con, lòng mẹ thương con trẻ trải dài cả trên màu áo hàng vải phải không mẹ. Dòng đời con là những tháng ngày êm đềm bên mẹ. Con thich nhất là những lần mẹ có bạn viếng thăm, những người bạn của mẹ cũng đẹp và dễ thương nhưng còn thua mẹ xa. Những lúc đó mẹ ăn trầu, môi mẹ hồng hồng như thoa son, mắt mẹ long lanh sáng và mẹ nói cười thật hồn nhiên. Ôi gương mặt trái soan hồng với làn da mỏng như tơ trời. Ôi đôi mắt bồ câu màu nâu nhạt, mỗi lần nhìn mẹ hồn con lạc vào một chốn bình an muôn thuở.
Mẹ ăn chay một đời, sao mẹ nấu được các món ăn tuyệt vời: nào chả mực tươi với thì là, nào là bún riêu, bún măng, bún ốc, lại cả món chả rươi và các món ăn khác nữa. Mẹ đúng là chiếc đũa màu nhiệm của chúng con và của ba. Lòng mẹ dịu dàng như dưa cải vàng tươi màu lúa chín, cà pháo trắng hồng và canh mướp hương với rau mồng tơi xanh rờn tỏa ngát hương thơm.

Từ ngày làm mẹ của chúng con, mẹ quên rồi những tháng mộng. Mẹ hạnh phúc an bình bên cạnh ba con và nhớ đến những kỷ niệm cùng ba như đi hóng gió bãi biển Sầm Sơn, sau khi xem phim câm đen trắng. Sóng biển dạt dào như vạn điệu ru. Ôi một thuở thanh bình của mẹ. Ba con thường nói, biết bao chàng trai từ Hà Nội vào Thanh Hóa để được chiêm ngưỡng mẹ một lần. Thế mà mẹ lập gia đình với ba con như một định mệnh thương yêu.
Quên rồi những tháng ngày thành thị, mẹ về Phủ Lý Hà Nam làm bà giáo chợ Giàu. Tiếng đồn bà giáo chợ Giàu đẹp như một nàng tiên, tóc mây daì xõa trên sàn nhà. Mỗi lần muốn hong tóc cho khô sau khi gội đầu, mẹ phải nhờ người quạt tóc và đứng trên ghế cao. Mặt bà giáo đẹp như ánh trăng ngày mùa, lòng từ ái của bà vang lừng thôn trên xóm dưới. Dân làng trong vùng ước ao, được đi phiên chợ lớn để được nhìn bà giáo một lần là đủ.

Đời mẹ thăng trầm với chồng, với con, với đất nước. Theo chồng ra Bắc vào Nam rồi lại theo con vượt ngàn hải lý về ở xứ Ngàn Thông. Đời mẹ có lẽ sẽ ngừng nơi đây với bầy cháu ngoan hiền. Hết Sầm Sơn(Thanh Hóa), Đồ Sơn(Hải Phòng) rồi nay là Puget Sound(tiểu bang Washington Mỹ Quốc) cùng một tên Thái Bình Dương mà cách xa ngàn dậm. Mẹ luôn âm thầm chịu đựng, mẹ vẫn nấu cơm cho chồng, cho con và cho bầy cháu thơ thân yêu.

Khi ba con còn tại thế, ba thích làm vườn và trồng hoa hồng. Vườn nhiều hoa hồng vì mẹ. Mẹ thích màu hồng, thích hoa hồng và yêu nước hoa hồng. Khi mẹ còn trẻ, mẹ thích mặc áo màu và hàng vải phải hợp với bốn mùa. Nào giầy cao, nào guốc nhọn, nào hài ,nào giầy cườm cũng bốn mùa đợi mẹ xỏ chân vào. Ôi những gót sen hồng của mẹ. Giầy dép nào tô đậm tình thương của ba con khi chọn lựa và dâng tặng me. Mẹ của con cũng một thuở hơn người.

Mẹ ơi! Tình thương của mẹ cho con không bút mực nào tả xiết. Mẹ là các sợi tơ màu nhiệm buộc đời con trẻ gần nhau hơn. Mẹ và ba bằng lòng qua xứ người, vì các con gái của mẹ còn nặng gánh gia đình với bầy cháu dại. Các con rể của mẹ, đứa thì bị bắt, đứa thì chạy xa, đứa thì bên mẹ. Mẹ biết chăng, mẹ là ốc đảo nơi sa mạc nóng bỏng. Mẹ là cơn gió xoa dịu cơn nóng mùa hạ. Mẹ là giọt mưa làm xanh tươi cỏ cây, và mẹ là tất cả.
Mẹ, trong tuổi xế chiều vẫn là bóng mát yêu thương cho cháu thơ ngây. Vẫn cho con cháu một mái ấm để hàng ngày cháu lại nếm tin yêu của đời.
Mẹ chưa bao giờ than phiền các con mang mẹ về đây. Xứ lạ, quê người, phong tục, tập quán, tiếng nói đều xa lạ. Mẹ luôn vui vẻ và thông cảm với các con. Mẹ thường nói rằng, mẹ không cô đơn như nhiều người. Bên mẹ là cả một thế giới yêu thương, nào chồng, nào con, nào cháu. Ngoại hãnh diện nhìn cháu khôn lớn như đã từng hãnh diện nhìn con trưởng thành.
Thời giờ rảnh rỗi, mẹ đọc thánh kinh, mẹ nghe nhạc, nghe thơ, đọc sách báo. Cuối tuần là những ngày vui nhất vì đàn cháu ngoan hiền lại quây quần bên ngoại: đứa thì chải tóc cho ngoại, đứa thì cắt móng tay cho ngoại, đứa thì pha trà sen nóng mời ngoại dùng, có đứa lại thích ôm ngoại cho đỡ nhớ. Cháu làm ngoại cười lộ cả lợi hồng chỉ còn vài chiếc răng đen. Quanh ngoại toàn là con cháu và hoa hồng. Không khí nhà ngoại tỏa ngát tình người và thơm lừng hương thơm.
Với con mẹ là bà tiên với chiếc đũa thần màu nhiệm, tràn đầy tình thương. Mẹ là hương thơm hoa ngâu, hoa cau tỏa nhẹ trong không gian. Mẹ là các bông lúa chín vàng, nồng nàn ươm đời con trẻ. Mẹ ơi, me là tất cả vì mẹ là bà mẹ Việt Nam muôn thuở.

Kinh tặng mẹ và các mẹ Việt Nam trên xứ Mỹ
Mùa Vu Lan 1995, Seattle, WA
thuhương
hoa xuong rong
#50 Posted : Sunday, June 7, 2009 3:25:22 PM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

Nốt nhạc trong thinh lặng


Lối mòn lên Cathedral Rock quanh co trong rừng tùng, các tảng đá lót đường màu phù sa, và không gian phảng phất mùi nhựa thông. Văng vẳng tiếng sáo trầm bổng u hoài của ai đó đang thả hồn trong khung cảnh bao la. Không xa Catherdral Rock là mấy, có người đàn bà trẻ nằm dài trên một tảng đá ấm trên sườn núi Bell Rock, núi hình chuộng úp, tươi màu rỉ sét. Đầu cô gối trên hai cánh tay, mắt khép hờ, mớ tóc mềm lất phất theo gió. Đó là một ngày thu có nắng lụa có mây phiêu phồng và trời trong xanh. Cô đang lắng nghe những âm thanh trầm bổng từ rừng tùng trước mặt.
Cô mơ màng trong nắng ấm. Đột nhiên có tiếng chân ai rón rén lại gần rồi nhẹ nằm bên cô. Mùi thơm từ anh phả vào khứu giác, mùi nhựa thông, mùi sage sa mạc, mùi đá đỏ lẫn trong mùi vỏ tùng bào còn tươi, thoảng mùi khói.
- Có người vô tư ngay cả khi ngủ cũng hiền lành như nai trong rừng. Có bao nhiêu người thèm được như cô.
Nghe thế môi cô nhếch nhẹ như đang mỉm cười. Cô không trả lời. Có thật cô vô tư như anh nói. Một điều cô luôn yêu thích nơi đây là cái bao la hoang dã hàng trăm triệu năm qua vẫn còn đến bây giờ để cô nằm dài trên tảng đá âm nghe anh trò truyện. Cô chẳng hỏi anh là ai, là gió, là nắng, là rừng tùng già thách đố cái khắc nghiệt của khi hậu ,là đá đó, tiếp đón cô, một người khách lạ, rất lạ của sa mạc Sonoran. Không nghe cô trả lời, tiếng nói từ tốn nhưng thân mật hơn:
Cô cười nhẹ:
- Tôi đang ngủ ngon, thì có người đến phá lại còn đòi nghe truyện.
Cô nghe giọng cô sao mà thân mật với người đang nằm bên cô. Trên triền đá này bao nhiêu người khác đang nằm cách cô vài mét, cũng như cô có niềm ưu tư riêng. Có ai biết được những gì trong hồn cô. Cô còn đang suy nghĩ, giọng anh thân mật trìu mến:
- Thôi mà! Đừng làm khó dễ. Lại bắt anh xin lỗi cô hay sao.
Hàng mi cong chớp nhẹ như cánh bướm, cô mỉm cười, màu nắng làm da mặt cô tươi hồng:
- Anh làm gì sáng nay.
- Nói chuyện cùng Trời.
- Chuyện mới hay chuyện cũ.
- Cả hai.
- Anh biết tôi từ đâu đến đây ?
- Cô, một nốt nhạc trong rừng tùng. Cô, một vạt nắng nhẹ cho sỏi đá tươi màu, …
- Tôi, một hạt buị trong muôn tỉ hạt bụi của thời gian .
- Con người là một sáng tạo đẹp nhất nhưng nhiều đa đoan.
- Giống như các con người đang khom mình, đang nằm đang ngồi, đang tụm năm túm ba, đang cãi cọ, đang cầu nguyện rồi bị hoá đá trên các rặng núi đỏ hả anh. Những tượng đá, những con người bất toàn ? Tôi đang nằm dưới chân họ đây.
Anh cười nhẹ như tiếng lá thu xào xạc đâu đây.
- Có thể! Anh làm sao hiểu đưọc cái huyền bí của Tạo Hóa.
- Này anh, con chim ưng trên vòm trời rộng, anh thấy gì khi lượn lờ trên cao.
- Thung lũng với rừng xanh ngút ngàn, với sông nước quanh co.
- Thế thôi ư ! Anh dấu tôi.
- Trên cao thì cô đơn. Cô đơn trong định mệnh riêng .
- Định mệnh chỉ là những con chữ thôi.
- Bởi vì mình chưa tìm được một mẫu số toàn bích
- Có lẽ .
- Có lẽ
- Lại tiếng cười nhẹ, tiếng lao xao của các hòn sỏi trở mình
- Tiếng sáo anh bao giờ cũng cô đơn, của đá nghìn năm, của rừng tùng thân quằn quại đòi sống, của hoa dại ôm choàng cát nóng, của nắng chói chang và của gió bão chớp nhóang trong vòm trời vần vũ kinh hoàng.
- Còn gì nữa hả cô ?
- Còn nhiều lắm, nhưng …
- Cô vẫn thế. Sao cô không cho anh biết, tiếng sáo anh đầy ắp tình tự con người. Của gió mơn trớn mắt môi. Của tiếng lá rơi thì thầm một đoản khúc giã từ, của những dòng sống quanh co thác ghềnh đang hân hoan ngợi ca vẻ đẹp của thiên nhiên.
- Còn gì nữa hả anh.
- Còn …còn nhiều lắm …những mơ ước …những mường tượng và những suy tư …của anh như là những niềm vui …như là lúc được ngắm cô nằm hay ngồi hay quanh co trong cac con đường mòn và tâm hồn cô …và…và …
- Thôi đừng nói nữa anh. Như thế lại đẹp hơn …
Mi cô rung động chớp nhanh, một cơn gió lớn làm lá khô thi nhau xoay tròn trong những bước valse tuyệt vời.
- Cho tôi thở chứ anh. Anh quên rằng tôi chỉ là con nhỏ nhát gan và mít ướt.
- Là một sáng tạo của Trời,
- Một sáng tạo không toàn bích
- Vì Trời muốn thế
- À há
- Cô quên là … lạ … NGƯỜI cho ta một trái tim nhân bản và một bộ óc sao ?
- Tôi biết! Trái tim nhân bản mang nhiều hệ luỵ. Bộ óc, một tờ giấy trắng cho ta làm đầy. Bằng các mơ ước , đau khổ và sân si
- Kkông phải thế. Cho ta sáng tạo và làm đầy những gì con người muốn, chẳng hạn như những gì khởi nguồn từ đam mê, như ơn sủng, những nhiêu khê hay hạnh phúc.
- Tôi bị nhức đầu rồi.
- Sao vậy ?
- Tại anh
Mi cô rung dộng nhè nhẹ rồi im lìm như đang say ngủ. Gương mặt thư thái, miệng như đang mỉm cười hay nhõng nhẽo trong nắng ấm, nắng một chiều thu trên sa mac Sonoran. Nơi có các rặng núi có những hình tương như những kinh đô thành quách đền đài kỳ lạ và màu sắc làm người say mê, nơi có rừng xương rồng, nơi có cát đỏ và tùng xanh.
- Thôi cô ngủ cho đầy, khi cô thức giấc sẽ chỉ là môt giấc mơ … .Cô sẽ chẳng nhớ gì? Ngủ cho say, ngủ cho đầy, ngủ cho ngoan…
Tiéng gió, tiếng lá khô xôn xao xa gần trong cái tĩnh lặng bao la, vẳng trong không tiếng sáo trầm bổng từ rừng tùng trước mặt nhỏ dần rồi im bặt.

Cornville 12/08

Trong …Kẽ hở của hồn …

thuhuong
linhvang
#51 Posted : Monday, June 8, 2009 2:03:18 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Hello chị Hoa Xương Rồng,
Chào đón chị về lại Xứ Mưa - mà hiện giờ thời tiết lại đang rất đẹp.
Chị định làm gì? Big Smile Mà đưa bài Tuyết Sương vào lần nữa. Lâu ngày không vào nhà nên "lạng quạng" phải không? Smile
hoa xuong rong
#52 Posted : Wednesday, June 10, 2009 1:07:51 PM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi linhvang

Hello chị Hoa Xương Rồng,
Chào đón chị về lại Xứ Mưa - mà hiện giờ thời tiết lại đang rất đẹp.
Chị định làm gì? Big Smile Mà đưa bài Tuyết Sương vào lần nữa. Lâu ngày không vào nhà nên "lạng quạng" phải không? Smile



Linh Vang oi
Xoa dum cai bai Tuyet suong lan thu hai dum minh nha. Xu mua dang dep lam va hxr dang mong mua day.than men.hxr
bebo
#53 Posted : Saturday, October 10, 2009 9:35:10 PM(UTC)
bebo

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2
Points: 0

Chị Hương, em nhớ mẹ và cảm thấy lo lắng nhiều hơn cho bà sau khi đọc xong câu chuyện của chị... mặc dù mẹ em vẫn đang khỏe nhưng...mẹ già như chuối chín cây mà...biết làm sao bi giờ. Chỉ mong sao cuộc sống thoải mái để có điều kiện về thăm Bà nhiều hơn.
Xin chia buồn cùng chị.
TD
hoa xuong rong
#54 Posted : Thursday, October 15, 2009 9:52:50 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi bebo

Chị Hương, em nhớ mẹ và cảm thấy lo lắng nhiều hơn cho bà sau khi đọc xong câu chuyện của chị... mặc dù mẹ em vẫn đang khỏe nhưng...mẹ già như chuối chín cây mà...biết làm sao bi giờ. Chỉ mong sao cuộc sống thoải mái để có điều kiện về thăm Bà nhiều hơn.
Xin chia buồn cùng chị.
TD



bebo oi,
Em dễ thương quá đi thôi. Cám ơn bebo,một đọc giả rất trẻ của PNV nói chung và của hxr nói riêng. Có bebo chắc la hxr sẽ viết nhiều.thân mến.hxr
Phượng Các
#55 Posted : Sunday, September 30, 2018 7:38:53 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Chị hoaxuongrong (Lê Thu Hương), xin cho PC email chị để forward thư của độc giả viết cho chị . Thân ái.
Users browsing this topic
Guest
3 Pages<123
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.