[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/DSC00029.jpg?t=1173035709[/img]
Giọt nắng sa mạc
Đây là lần thứ hai chàng dẫn nàng tới đây, Ellensburg canyon (Yakima river). Con đường nhỏ chạy vòng vèo theo triền núi trên cao, dưới khe là dòng sông nhỏ và đường rày xe lửa cũng ngoằn ngoèo theo, như chuỗi kỷ niệm.
Nàng với mái tóc dài, màu nhiệt đới, chảy dài ngang lưng. Mắt nàng tròn to, long lanh, đôi mắt lúc nào cũng thoáng buồn ngay cả những lúc nàng vui. Một nét mỏng manh của định mệnh, định mệnh những người con gái Viêt Nam có ít nhiều mất mát với quê hưong. Thân hình nàng mảnh mai, tiềm ẩn sức dẻo dai phi thường, không chịu khuất phục trước khó khăn. Tuy không trang điểm, nàng vẫn duyên dáng. Chiếc quần jean đen ôm chặt, đôi giầy leo núi đã cũ, chiếc áo thun màu đỏ đậm. Dù nàng có thay đổi cách trang phục bao nhiêu chăng nữa, chút Việt Nam vẫn phảng phất ở nàng từ tiếng cười, giọng nói.
Chàng, người tầm thước, mái tóc bồng bềnh đầy nghệ sĩ tính. Mắt chàng to màu hạt dẻ với hàng lông nheo dài cong vút. Làn da nâu hồng vì nắng gió. Với áo may ô màu tím còn mới, chiếc quần jean xanh bạc màu, giầy leo núi đầy bùn, chàng là hiện thân của bình dị, tự tin và yêu đời.
Chọn được chỗ ưng ý, họ dừng xe bên đường kế bờ sông, nước chảy êm đềm giữa hai bờ cỏ xanh đang ngả màu vàng úa. Nước sông trong veo. Lòng sông không sâu lắm nên thấy cả những tảng đá lớn nhỏ nằm co ro bên nhau nhìn thời gian lặng lờ trôi. Bên kia bờ sông kế đường xe lửa, triền núi nổi vồng, cỏ đã khô vàng. Chỗ này vài ba con nai, chỗ khác chỉ có hai cô cậu đứng bên cạnh vài cây thông. Cao hơn cả, gần chạm trời xanh, cả bày nai khác đang lang thang. Thích quá, nàng chụm tay lại gần miệng la to, chuỗi âm thanh vọng lên cao làm bày nai giật mình, ngơ ngác quay đầu nhìn. Vài phút trôi qua chúng lại thủng thỉnh leo cao.
Chàng nhìn nàng âu yếm khẽ nói:"Em còn nhớ chỗ này không. Lần đầu mình cũng ngừng nơi đây."
Tựa nhẹ đầu vào vai chàng nàng nói nhỏ:"Và em ước gì mình có căn nhà giữa mấy cây bạch dương kia, bên bờ sông và thảm cỏ xanh."
Chàng mỉm cười:"Thế mà gần 15 năm rồi đấy. Em vẫn như ngày hôm qua."
Nàng cười to:"Làm sao như ngày hôm qua được. Nhìn tóc em này, da em này, mắt em này."
Nàng chạy xuống mé sông bên cạnh cội tùng đang nghiêng mình soi bóng, ngồi trên một tảng đá bằng phẳng ngửa mặt hứng các tia nắng ấm.
Nắng thu ươm màu tóc
Sưởi ấm vành môi hồng
Xin anh vòng tay ấm
Đưa em vào đường mơ
Mỉm cười như đang trong mơ, nàng khẽ nói:"Ngồi bên em không?" khi nghe tiếng bước chân sào sạo trên sỏi.
Không trả lời, chàng ngồi gần nàng khẽ nói:"Nhắm mắt lại em. Anh có cái này hay lắm," nàng có vẻ ngập ngừng nhưng cũng xoè tay trước mặt. Chàng đặt vào tay nàng một gói nhỏ đầy dấu tem bưu điện Việt Nam.
Từ ngày qua Mỹ, nàng ghét ai nhắc hay nói đến Việt Nam. Ngày dời Sàigòn, nàng mỏng manh như tờ giấy, gió thổi cũng bay. Khoẻ làm sao được khi nàng giận hờn, mất ăn mất ngủ với thời cuộc, với vận nước đổi thay. Nàng chán những chuỗi ngày làm người di tản. Làm người di tản gần cả cuộc đời, từ ngày năm tuổi, biết thế nào là đói khát, biết thế nào là sợ hãi, biết thế nào là đọa đầy. Tim nàng lúc nào cũng đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thế mà những ngày bất hạnh lại kề bên như một định mệnh. Y như một vở kịch nàng thuộc lòng, khác chăng nàng có đủ suy nghĩ để ra khỏi cái định mệnh nghiệt ngã đang như một màng lưới vô hình cứ muốn chụp nàng vào trong. Không! Không thể thế được. Muôn triệu lần không! Nàng không thể nào chịu bó tay đầu hàng nghịch cảnh. Nàng thừa biết, rời bỏ căn nhà êm ấm, lìa bỏ quê hương một đời yêu mến là mất tất cả. Quê hương nàng đó gần ngay bên mà xa ngàn dặm. Nàng chưa được một lần bước các bước chân vô tư trên sỏi đá quê nghèo, chưa được một lần cảm thấy bình an khi bước những bước chân cuống quít trên thành phố thân thương, chưa được một lần nhìn giòng sông nhỏ, nhõng nhẽo, sôi động mong về cùng mẹ trùng dương, hồn nàng chư có được một lần sao xuyến nhìn lá vàng la đà trong hương thu. Ôi quê hương ngàn đời nàng mong đợi. Thế mà giây phút này, cha mẹ tuổi hạc đã cao, mỏi mòn những tháng năm dài chinh chiến, gần như bất động trước đổi thay, không thể cho nàng những lời khuyên nàng muốn biết. Cha mẹ nàng không còn là chiếc đũa thần mầu nhiệm của nàng nữa. Con còn quá nhỏ dại, chàng chinh chiến phương xa, mình làm nghề gõ đầu trẻ, một phân vàng không có trong người phòng khi cơ nhỡ. Nhưng sao trong lòng nàng, chút lòng tự trọng còn sót lại không cho phép nàng đầu hàng nghịch cảnh một cách dễ dàng. Phải đi..phải đi.. phải đi ra khỏi nơi nàng ngàn đờI yêu mến. Nàng muốn ra khỏi cái sứ đoạ đầy, thiếu tình người, nhiều thù hận của ngày mất nước. Còn thở được nàng phải ra đi...
Sau những ngày dài ưu tư trong trại nào Guam, Anderson, Pendleton thung lũng hoa vàng. Nàng về Seattle, quê lạ xứ người. Nàng chúi đầu vào nếp sống mới giống như cô gái nhà quê lên tỉnh, lúc nào cũng ngơ ngác. Đã bao nhiêu lần ôm sách ngồi ngoài sân cỏ nhìn nắng, nhìn biển trong những ngày hè. Nàng nhủ thầm ngày mai phải khác ngày hôm nay. Phải có một ngày nào đó, nàng có thể khóc thoải mải như nước chảy ào ạt, trôi nhanh trong các thác ghềnh. Không chút ngậm ngùi xót xa. Rồi cũng phải có một ngày nào đó, một giây phút nhiệm màu nào đó, để nàng hồn nhiên thì thầm gọi hai tiếng "Việt nam"...
Mở choàng mắt, nhìn dấu bưu điện VN và tên người gửi, nàng bàng hoàng run rẩy. Tên một người từ cõi chết trở về, Khanh người yêu đầu tiên của nàng. Chính nàng bỏ những nắm đất còn mới vào trong huyệt nhỏ. Giỏ những giọt nước mắt ngây thơ cho một cuộc tình quá ngắn. Tiếc thương cho một tuổi trẻ tan nhanh như cơn dông mùa hạ. Khanh, người nàng yêu khi mới có 20 tuổi. Khanh là tất cả, là cả thế giới của nàng. Khanh, tên ngưòi có quyền lực mang nàng về niềm đau cũ. Không... không ... nàng không muốn nó. Nay cái gói nho nhỏ từ Viêt Nam và tên người gửi như lưỡi dao nhọn đâm vào vết thương năm xưa. Cả khung trời cũ, những kỉ niệm như cơn bão lụt tàn phá tim nàng. Không thể tưởng tượng được, nàng đưa tay ôm ngực nhìn chàng như oán trách. Nàng để gói nhỏ lên lòng chàng rồi nhắm mắt không nói. Nàng cúi đầu, vai run run thì thầm:"Hơn hai mươi năm nay em không có thơ từ gì từ Việt Nam. Anh phải hiểu vì sao. Anh làm ơn gửi trả lại cho người gửi dùm em."
Quá lo cho nàng, chàng vội vàng dang tay ôm nàng thật chặt nửa như che chở nửa như ăn năn. Cứ thế bên dòng sông nhỏ, chàng ôm nàng thật chặt như sợ nỗi đau khổ làm nàng tan biến vào hư không. Áp má chàng vào má nàng, chàng lắng nghe, nghe nhịp tim nàng đang bối rối xót xa, nhịp tim hỗn loạn, hơi thở mang mang, tiếng nàng thì thầm. Có thật chăng đó là tiếng nói của người chàng kề cận trong những năm qua. Hay là tiếng nước chảy chạm vào các hòn sỏi nhỏ trong lòng sông, những giọt nước hay những giọt buồn từ một thuở xa xưa bùi ngùi rung động lòng chàng.
Lá rụng
Lá rụng
Lá vẫn rụng
Nhìn quanh nắng vẫn ấm, trời vẫn trong xanh, những giây phút tuyệt vời của những ngày thu miền Tây Bắc, và nhất là trên xứ sa mạc cao khô khan này. Chàng muốn đem nàng vào những chốn vắng vẻ nên thơ vì chàng biết nàng thích thế. Nhận được gói quà có dấu bưu điện Viêt Nam, chàng cũng giật mình ngạc nhiên, nhưng không dám đưa cho nàng ngay. Chàng chờ đợi cho đến giây phút này. Nhiều lần, chàng ngạc nhiên về sự xao động quá đáng của nàng những ngày chiến tranh vùng Vịnh. Có hỏi hay an ủi, nàng cũng chỉ nghẹn ngào. Chàng hiểu rõ, chiến tranh mang đến cho nàng nhiều bất hạnh, mất anh em, mất bạn bè, mất người thân và những niềm mơ ước nhỏ nhoi nhất.
Không biết nói gì cho nàng vui, chàng kéo nàng vào ngực mình thì thầm:"Cho anh xin lỗi. Anh nghĩ làm em ngạc nhiên, chứ đâu ngờ làm em buồn thế này."
Qua giây phút xúc động, nàng gượng cười nói:"Không, anh không có lỗi gì cả. Người có lỗi chính là em. Em để tình cảm chi phối nhiều đấy thôi," rồi nàng nhìn chàng hỏi:"Anh có dám leo lên triền núi kia nói truyện với nai không?"
Chàng nhìn nàng ngần ngại, nhưng cũng nói to:"Nếu em không giận anh."
Đứng thẳng người, nàng nói:"Anh đừng để ý tới em. Mình đang có một ngày đẹp trời."
Nghe nàng nói, chàng trở lại xe, vội đeo cái túi leo núi lên vai và nắm tay nàng bước qua chiếc cầu gỗ nho nhỏ bắc ngang sông. Theo lối mòn lên cao. Con đường mòn ngoằn ngoèo theo triền núi là con đường mòn của các loài thú dại. Nay trở thành lối mòn cho những người yêu thích thiên nhiên. Triền núi cỏ đã khô vàng, bị gió thổi mất chỉ còn lại gốc cỏ trơ vơ. Thỉnh thoảng giữa hai triền núi, túm tụm bên nhau vài cây thông, vài cây bạch dương. Một lạch nước bé tí teo quanh co dưới gốc cây. Dù thấm mệt nàng vẫn lặng lẽ bước, thở hổn hển theo chàng hết triền núi này qua triền núi khác. Đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa tới chỗ bầy nai trò truyện nghe nàng hú lúc nãy.
Thấy nàng cỏ vẻ thất vọng, chàng lấy bản đồ ra xem, rồi cười nói:"Có lẽ sẽ có con suối nhỏ gần đây, anh nghe tiếng nước chảy róc rách. Em nhìn xem cỏ hình như còn xanh. Cả các cây bạch dương nữa. Khoảng ba mươi phút nữa là mình có thể ăn trưa rồi em. Để anh lên trước nhé."
Để nàng nghỉ mệt, chàng hăng hái leo cao rồi mất hút đằng sau triền núi. Triền núi khô cằn trơ trọi nay biến mất, chung quanh nàng các bụi thạch thảo vẫn còn xanh, các bụi huckleberry tà tà mặt đất đã rụng lá trơ cành, các bụi cỏ cao hơn đầu gối khô trắng rung rung trong gió nhẹ. Quá mệt nàng cũng chẳng để ý đến hoa cỏ, ráng ì ạch bước lên cao. Mỗi bước chân hình như nặng hơn, tim nàng đập nhanh vì mệt, mồ hôi đầm đìa trên mặt, thấm vào mắt làm nàng phải nhắm mắt, lấy tay áo chùi mồ hôi. Triền núi thoai thoải hầu như bằng phẳng, vài tảng đá nằm rải rác lẫn trong các bụi thạch thảo và các cây tùng thấp. Nàng cảm thấy dễ chịu và lãng đãng bước vừa thở vừa nghỉ mệt. Bên triền núi này, nắng không nhiều cho nên, cỏ cây hãy còn tươi. Nhưng bầy nai đã biến mất trong cõi thiên nhiên vô tận. Trước mắt nàng các triền núi tiếp nối các triền núi.
"Lại đây em," tiếng chàng đầm ấm dịu dàng. Chàng đang đứng trên một tảng đá lớn, khá bằng phẳng đằng sau là các buị tùng rậm lá, đang nhìn ống nhòm các triền núi kế bên.
Nàng thấy mình khoẻ hẳn lên khi các làn gió nhẹ chạm vào mặt. Các sợi tóc ướt vì mồ hôi, rối nùi được dịp đùa cùng gió. Biết mình không phải rán sức leo cao nên nàng vui vẻ trèo vài tảng đá nhỏ lại gần bên chàng. Chàng đưa ống nhòm rồi chỉ cho nàng nhìn. Xa xa trên đồng cỏ cả bầy nai đang thơ thẩn bên nhau. Các con nai mập mạp, nâu xậm hình như không biết đang có người nhìn, nên chúng coi bộ tự nhiên lắm.
Chàng kéo nàng lại gần hôn nhẹ lên má nàng, lấy tay chùi các giọt muối, giọt mồ hôi lăn tăn trên mặt nàng, nói:"Em thấy đó, trên triền núi hoang dã này mà nai cũng có bày. Còn em ngoảnh mặt làm ngơ những kỷ niệm xưa."
"Em không có kỉ niệm. Em chỉ có mất mát thiệt thòi thì sao bắt em phải nhớ. Em quẳng chúng từ lâu rồi. Chẳng hay ho gì những bất hạnh của em. Nó cũng như cái bất hạnh của muôn triệu người khác mà thôi," giọng nàng xa vắng buồn. Để chàng biết nàng không muốn nhắc tới dĩ vàng, nàng đòi uống nước.
Chàng lấy bình nước để trong bóng mát bên cạnh một tảng đá nhỏ và đưa cho nàng. Nàng đưa lên miệng uống một hơi dài. Chất nước màu cam óng ánh, ngọt lịm trong cổ họng làm nàng không muốn ngừng. Chàng kéo bình nước ra xa, cười nói: "Để dành bụng cho bữa ăn trưa nữa chứ."
Nghe đến ăn, mắt nàng sáng rực, nhìn chàng như thầm cảm ơn chàng đã khổ cực mang cái túi leo núi nặng trên quãng đường dài. Chiếc áo may ô màu tím chàng đang mặc còn đẫm mồ hôi, sợ bị cảm, chàng lấy áo Windbreaker cho cả hai, rồi tựa lưng vào đá ấm sửa sọan bữa ăn trưa: bánh mì thịt, táo và kẹo lạc.
Bữa ăn trên núi cao, sau cuộc leo núi bao giờ cũng ngon, cũng tuyệt vời. Nàng cảm thấy như mình nhịn đói cả mấy ngày. Nàng ăn ngấu nghiến, hết bánh mì và kẹo lạc, còn táo nàng để dành trên đường xuống núi. Leo nên tảng đá này nhìn chỗ kia khoảng mươi mười lăm phút, cả hai leo lên tảng đá cũ ngồi nghỉ mệt. Chàng lấy tiểu thuyết ra xem. Nàng ghi ghi chép chép khung cảnh chung quanh rồi bỏ chúng vào ba lô. Nàng ngần ngừ khi tay chạm nhẹ vào gói nhỏ. Nghĩ ngợi giây phút nàng cắn môi như làm một quyết định gì ghê gớm lắm, nhắm mắt, kéo gói nhỏ ra khỏi ba lô. Cúi nhìn tên người gửi thật lâu, P. Khanh chứ không phải N. Khánh như nàng tưởng. P. Khanh, con bạn thân nhất của nàng, em của Khánh. Nàng mở gói nhỏ ra xem, một lá thơ dài hai trang với nét chữ quen thuộc. Thơ Khanh mang nàng vễ một thế giới nhỏ đầy kỉ niệm, những ngày hai đứa đèo nhau Velo chạy theo các đám biểu tình, những ngày hay ăn quà vặt, những ngày nằm dài bên nhau mơ về tương lai, những ngày hai đứa mất N. Khánh.
Phú nhuận, những ngày buồn
Bích Phượng thân,
Chắc bồ ngạc nhiên khi nhận thơ này. Toàn hình hai đứa mình trong chuỗi ngày vui thôi. Không được buồn, không được khóc nghe không. Không có mình ngồi bên lau nước mắt đâu. Vừa gặp Minh Hiếu, aó đỏ, dạo quanh Saigon tháng sáu vừa qua, nên có địa chỉ của bồ. Mừng rằng bồ vẫn mạnh. ...Tình của Khanh lúc nào cũng thế, đừng quên nơi này, còn có Khanh...còn bao nhiêu trẻ em cần được đi học, cần được giúp đỡ...Bồ không quên Viêt Nam của hai đứa mình chứ ...vẫn nhiều bất hạnh, vẫn thiếu tình thương...
Thơ còn dài, nàng liếc thật nhanh, rồi xem những bức hình cũ. Có tấm đã ngả màu vàng, hình hai đứa sách nước về tắm chung cười toe toét, hình hai đứa õng ẹo đứng dưới gốc phượng đầy hoa, hình hai đứa đang ngồi mơ mộng...Cả chuỗi ngày thơ trở về...Nàng mỉm cười thì thầm: "Làm sao mình quên được quê hương, làm sao quên được Khanh...làm sao ...làm sao...” Các giọt nước trong thánh thót rơi nhanh làm ướt cả ảnh, nhoè cả chữ viết. Những giọt nước mắt của niềm vui đang vang vọng trong hồn nàng, cô gái cứng đầu không thèm khóc trong những khổ đau. Thế mà những tấm ảnh, những dòng thơ củ P. Khanh làm nàng xúc động.
Lấy tay chùi nước mắt, nhìn lén xem chàng có biết mình khóc hay không. Chàng của nàng đang say giấc nồng, và cái mũ màu đen có chữ SP(Seattle, Mariners)úp trên mặt. Để chàng ngủ yên. Nhìn quanh, nắng thật ấm, nàng ngả mình nằm sát bên chàng cho ấm, gối đầu trên chiếc áo len, nhìn trời xanh...
...Nàng thấy mình hình như bay trên cao, gió thổi phần phật trên tay áo. Tim nàng đập mạnh vì sợ nhưng chỉ vài giây sau, nàng nghe một giọng nói, giọng nói thật ấm thật dịu dàng:"Vui không. Nhìn màu xanh của bờ biển nước Việt Nam kìa."
Cái hình chữ S dài này, nhắm mắt nàng cũng thấy màu biển, màu trời. Cũng thấy đỉnh nhọn của Cà Mau, cũng thấy con sông Sàigon. Cũng thấy các hòn đảo: Phú Quốc, Côn Sơn. Nàng vui mừng, sung sướng muốn la cho thật to, nhưng vẫn bay trong không trung. Lòng nàng hồi hộp, bay xuống thấp hơn, gió vẫn thổi mạnh, tóc nàng dạt ra sau. Nàng nghe tiếng gió bên mình nhưng không cảm thấy lạnh, chỉ thấy mình lạng qua, lạng lại như cánh chim phượng đang dang cánh bay. Nàng nhiều lúc ngắm chim phượng bay giữa khoảng trời xanh vô tận, giữa các thung lũng bao la, trên các rừng thông xanh, ước gì mình được như chim. Chim phượng lúc nào cũng bay một mình, lẻ loi. Chim xoè cánh dài, những chiếc lông chim, từng lớp từng lớp xoè rộng trong gió. Cổ duồi thẳng, mắt đen lánh như hạt nhãn, chim chao bên này, lạng bên kia hay như chiếc diều no gió trên cao đang nhàn tản lượn lờ.
Lại giọng nói ấm bên tai nàng: "Sàigòn đây rồi, cô thích không."
Dưới mắt nàng, nhà cửa san sát, đường xá chằng chịt. Ruộng lúa xanh xanh, sông ngòi quanh co.
Trường tiểu học Võ Tánh trên đường Võ Di Nguy, Phú nhuận đang giờ ra chơi. Trẻ nhỏ đùa vui, la hò. Bên ngoài hàng rào trường cũng vẫn vài bạn hàng bán quà vặt, cũng cái thúng đầy khoai mì chà bông. Khoai mì trắng trong đầy ắp, các sợi dừa bào ngắn dài trông ngon làm sao. Lại còn hũ đậu phụng, đường, mè nữa chứ. Nàng nuốt nước miếng chỉ muốn thò tay vớt một miếng lớn bỏ vào miệng cho đỡ thèm. Khoai mì chà bông món tủ của nàng. Còn cái xe bán đá nhận với khúc nước đá trong veo, to tướng đang nằm trên cái bào đá, nhỏ các giọt nước mát lạnh long tong bên cạnh các chai si rô, màu đỏ đậm, màu cam, màu xanh, màu hồng. Các ly đá bào đầy vung với nước si rô như đang đợi nàng, nàng muốn thè lười dài nếm chất ngọt mê người đó. Không bao xa là mẹt mía ghim, các khoanh mía tươi ngọt lừ cặm trong một chùm que ngắn được xếp ngay ngắn bên cạnh chén muối ớt đỏ. Các miếng xoài sống, các trái cóc dầm đường hoá học vàng như hổ phách như chào mời. Chậu chùm ruộc với chén muối ớt đỏ lừ. Ôi! nàng nhớ cái thuở mình học lớp nhì, lớp nhất ở đây.
Xuống thấp hơn, chẳng thấy ai đoái hoài gì mình hết nàng hơi buồn. Nhưng kìa trong một góc xa, cạnh một cây cột, một con bé đang đứng ôm cột nhìn các món ăn có vẻ thèm thuồng lắm. Nàng gọi: "Này em. Em tên gì? Thích mấy món đó lắm hả. Lại đó mua đi, chị trả tiền cho. Con bé vẫn không trả lời, nó ngồi sụp xuống cạnh cây cột ôm đầu. Cô bé mắt nai, xinh xinh, tóc để dài, khoảng tám tuổi. Mặt bé xanh xao. Động lòng, nàng dơ tay vuốt má bé. Nàng dẫn bé lại gần hàng quà, lấy khoai mì chà bông, lấy ly đá nhận cho bé. Cô bé thò tay đòi ăn xoài dầm, nàng lắc đầu không bằng lòng, khẽ nói-đường hoá học độc lắm. Cô bé vùng vằng rồi cũng chịu. Cô bé còn đang mải mê với món ăn. Nàng vội đi nơi khác.
Một mùi thơm thơm lẩn vẩn quanh nàng, nàng còn đang hít thở về cái mùi quen thuộc này, chợt nghe giọng nói bên tai : "Mùi gì thối quá." Nàng phì cười, giọng cười vang xa, nàng trả lời, "Sầu Riêng, chợ Bà Chiểu rồi. Phải kiếm hàng bún ốc mới được."
"Tôi không thích mùi này lắm," nàng nghe có tiếng thì thầm, "nhìn bên trái cô ấy, một dòng sông bé tí teo, một chiếc cầu bắc ngang. Cô nhận ra nơi nào không."
Nàng nhìn sang bên trái, một chiếc cầu cũ kỹ. Thành cầu bằng sắt hoen rỉ, nươc lờ lờ. Buổi trưa trời nắng nhưng sao đìu hiu quá. Tim nàng nặng trĩu muốn khóc. Không cho nàng có đủ thời giờ suy nghĩ, nàng nghe: "Cầu Bình Lợi. Anh cô hay nhảy cầu rách quần sà lỏn hoài là vậy."
Chưa kịp nhìn lại chiếc cầu kỉ niệm lần nữa, nàng đã nghe: "Ô vui quá. Trưng Vương đây rồi."
Nàng nhào xuống thấp thật nhanh, các cây sao cổ thụ vẫn um tùm cao ngất trời. Trường cũng vẫn một dẫy ba tầng lầu. Nhưng sao cũ quá, tiêu điều quá. Sân trường im lìm quạnh hiu.
"Lên lầu ba đi" lại tiếng thì thầm quen quen.
Nàng ghé nhìn vào lớp học, các cô học trò khoảng chừng mười lăm, mười sáu, ngồi bên nhau đang yên lặng nghe cô giáo. Cũng vẫn các cặp mắt mở tròn ngây thơ, cũng vẫn mái tóc dài mềm mại, cũng vẫn những tâm hồn mơ ước một tương lai. Nhưng sao lòng nàng nặng chĩu, không vui. Bàn cuối cùng kế tường có một chỗ trống, một chùm hoa màu vàng nhạt heo héo để trên bàn. Nàng sờ vào hoa, nghe cô bé ngồi kế bên thì thầm: "Vấn, mày nghỉ cả tuần rồi đó. Tớ không thích đứa khác ngồi bên, lấy chỗ của đằng ấy đâu. Tớ đem hoa cho đằng ấy, mỗi ngày, như lời hứa. Hay là hoa cũng chẳng có mùi thơm mang Vấn vào lớp học. Chỉ còn hai năm nữa là mình lên đại học. Vấn thích hoa thiên lý vì màu hoa coi nhu mì quá, lại chỉ thoang thoảng mùi thơm, không quyến rũ người trần. Nhưng đằng ấy lại là một người trần mê hoa. Nếu đằng ấy ngửi được mùi hoa thì biết tớ mong đằng ấy đi học lắm. Tớ chỉ sợ đằng ấy không đủ can đảm...can đảm..." Nghe đến đây mắt nàng cay cay. Còn đang than thở cô bé giật mình: "Chị Loan...Chị đang làm gì đấy. Có hiểu...."
Bỏ lớp học, nàng thẫn thờ suy nghĩ các câu nói của Loan.
"Đi thăm Vấn đi," tiếng thì thầm.
Chưa kịp trả lời, nàng đã đang nhìn qua cửa sổ một căn nhà tồi tàn vùng ngoại ô Gò vấp. Vấn đang nằm trên giường chùm chăn. Mặt xanh xao. Thiêm thiếp ngủ.......
"Mình phải làm sao đây... " giọng nói đầm ấm, giọng nói của ai sao nàng nghe thân thiết quá, hình như biết cả sự suy tư trong nàng. "Đừng lo, ngày mai cô bé sẽ đến trường."
Nhìn chùm hoa thiên lý còn tươi bên cạnh gối Vấn, cô bé hình như đang mỉm cười trong giấc ngủ. Mùi hoa thoang thoảng trong căn nhà nhỏ, lòng nàng lâng lâng. Nàng nghĩ đến con bé nàng không biết tên đứng tựa cột trường, đến Vấn, cô bé yêu hoa thiên lý và bao trẻ em bất hạnh khác. Nàng nghe tim mình đập mạnh và tình yêu quê hương dào dạt trong tim...
Tiếng chàng đầm ấm: "Đến giờ xuống núi rồi em. Em ngủ ngon ghê."
Nàng nhổm dậy, vuôn vai rồi rụi đầu vào ngực chàng âu yếm: "Em vui quá! Được ngủ trong nắng ấm, được nằm trên đá tảng, được nghe thông reo."
Nhìn chàng, nàng nói nhỏ: "Em mở cái gói đó rồi. Thơ của con bạn thân từ Viêt Nam. Anh làm em vui."
Chàng lắng nghe, mỉm cười. Xốc lại quần áo, vuốt tóc cho gọn. Nàng nắm tay chàng theo đường mòn xuống núi, cũng vẫn con đường ngoằn ngoèo nhưng có hai tâm hồn đang vui, niềm vui bình dị của một ngày thu. Bầy nai đâu đó trên cao vẫn ngẩn ngơ nhàn tản. Dưới khe núi, dòng sông, nước vẫn êm đềm và cây cầu nhỏ đang phơi mình trong nắng vô tư.
thuhương
Yakima river/thu 1997