Pleasantville (1998)
Phim giả tưởng, hai người anh em sinh đôi một đêm nọ được nhập vào một phim trên truyền hình do một người sửa máy kỳ bí làm ra . Họ bị vào vai hai con của một gia đình trong truyện . Phim đen trắng và trong vai đó, mọi sự cũng hiện ra đen trắng dưới mắt họ và mọi người trong thị trấn Pleasantville. Mọi người ở đây không biết gì bên ngoài thị trấn đó, và họ sống một cách hoàn hảo, không có người nào xấu xa, không ai biết gì chuyện yêu đương . Trai gái hẹn hò nhau ở phố dành cho những kẻ yêu nhau (Lovers' Lane) nhưng không hề có chuyện ái ân gì cả: một xã hội hoàn hảo (?). Nhưng khi hai kẻ trần thế này chui vào cái xã hội đó thì họ làm rối loạn cả lên . Cô gái (do Reese Witherspoon đóng) thuộc loại thác loạn, hẹn hò nhau với một anh chàng nọ thì rủ rê và dạy cho anh ta biết chuyện ái ân . Và một khi ai có cảm xúc yêu đương thì họ bỗng trở nên có màu sắc . Và như vậy thành ra họ nhiễm bụi trần và bị các người "đen trắng" nhận ra và kỳ thị . Sau cùng thì cả thị trấn có màu hết trơn, vì họ đã biết thế nào là mùi "tục luỵ" ...Rốt lại, cô em ở lại học tiếp lên đại học, anh con trai (do Tobey Maguire đóng) trở lại thực tế của mình .
Đây là lần thứ ba tôi xem phim này. Hai lần trước đã rất lâu . ... Không lẽ vì tôi thích những chuyện giả tưởng như hồi còn bé, và chúng cứ dây dưa trở lại tâm hồn mình như một dấu hiệu chưa trưởng thành ? Nhưng lạ thay, tới lần thứ ba này tôi mới nghĩ tới ngụ ý của truyện phim, ít ra là ý kiến của tôi . Rằng cuộc sống hoàn hảo là một cuộc sống đáng chán, cuộc sống trên thiên đường (hay cõi chư thiên theo Phật giáo) thật ra cũng chán phèo . Cứ tưởng tượng ngày nào cũng ăn cho ngập mặt, đào tiên, ruợu thuốc, tiên nữ xàng qua xàng lại ...múa máy cho coi, "nằm thì nằm giường Lèo, đắp thêm là thêm nệm gấm, giày là giày Gia Định, ngồi ghế là ghế phượng loan, lại bịt ba cái răng vàng, trên đầu cậu (mợ) xịt dầu thơm ...dầu thơm" ... cứ như vậy mà hàng tỉ tỉ năm ...Họ không có xúc cảm, nên họ không có màu sắc, họ chỉ là trắng đen hay xám . Cả cô gái, ngủ với các bạn trai, nhưng không có cảm xúc yêu đương nên cũng không có màu được, mải tới khi lòng nàng xúc động với tình yêu thì mới thắm lên sắc màu. Cái mấu chốt của sự biến thành màu là tình yêu đôi lứa, cho nên khi bạn gái của David hái cho chàng ăn trái táo thì chung quanh họ bỗng technicolor tràn ngập . Trái táo, trong Kinh Thánh là trái cấm mà Eva đã dụ Adam ăn, theo lời xúi biểu của con rắn, nguyên nhân khiến loài người bị Chúa phạt, phải ra khỏi vườn Địa Đàng . Tác giả kịch bản, chắc không chấp nhận lời răn ngụ ngôn trong Kinh Thánh, nên đặt ra cái truyện này, rằng cuộc sống không tình yêu lứa đôi là chả có ra hồn gì cả, phải có yêu đương, có xúc động thì mới là hạnh phúc, mới sống động, mới vui tươi .... Chao ôi, chỉ vì muốn đưa ra một quan điểm mà phải khổ công ngồi sáng tạo ra một câu truyện như thế . Tôi lúc nào cũng bái phục các nhà văn, nhà thơ, nhà nghệ sĩ với bộ óc thần kỳ của họ .
Bây giờ, hiểu ra được chủ đề tư tưởng của phim này rồi, có lẽ tôi không còn sẽ xem lại cái phim này nữa. ..Đủ rồi!