Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Saint Laurent du Var và biệt thự OMNXX
Hôm nay là thứ 5, tuần lễ cuối cùng tháng 9...! Vậy là thêm một mùa hè nữa đã đi qua và cũng là sẽ thêm một cuộc chạy việt dã nữa vào chủ nhật này, Marathon Nice.
Tuần lễ cuối cùng, trước cuộc chạy thường các tay chạy bộ được khuyên là tuần lễ dưỡng sức, tức là chỉ chạy qua loa vài kilomet mỗi ngày hay đi bộ chút xíu để giữ độ dẻo của đôi chân.
Nhưng, mãi chiều tối hôm qua Nadia mới từ Paris xuống dưới này. Lúc đầu chúng tôi hẹn sẽ đi Nice lấy tờ ghi mã số chạy vào chiều nay ở Salon du Marathon Nice, như thế sẽ còn 2 ngày cho Nadia hưởng nắng và gió biển của Côte d'Azur, vì thứ Hai sau khi xong cuộc chạy Nadia đã phải trở về Paris để đi cày.
Cuối cùng, thì lại đổi lịch trình chút xíu, vì hôm nay là có nắng dịu, sau đó sẽ nắng-nóng tiếp... đi dạo biển phải đừng nắng-nóng quá mới thích và Nadia cũng bớt mệt.
Chiều trễ hôm qua, Jean Paul mời tôi sang nhà ăn cơm chung, gọi là 'đón Nadia'. JP làm đồ tây rất giỏi và ngon. Tôi đem sang chai rượu vang Bordeaux, dù JP và Nadia đều biết tôi không thích rượu, nhưng JP nhất định ép tôi cụng ly. Tôi đã nói trước: nếu sáng mai tao không chạy được nhanh là đừng hối nhen? Có người uống rượu rồi ngủ êm hơn, nhưng tôi mà chút rượu thôi là sẽ thức trắng đêm xưa giờ. JP nhìn tôi lay lắt với chút đồ ăn và chưa tới một phần ba ly rượu nhỏ, thi thoảng lại nhắc: ê.. Dona, phải ăn nhiều để có sức chạy chứ? Nadia biết quá tánh tôi, nên nói với JP : Dona nó vậy rồi, đâu cần phải ăn nhiều mới chạy giỏi? nên nhớ đang còn trái cây và cái bánh ga tô kìa, tha cho Dona đi JP.
Khi chúc JP và Nadia ngủ ngon, tôi thấy cả hai vị đã có vẻ nhíp mắt vì buồn ngủ. Tôi nhắc lại : 5 giờ chiều mai nhé, sân trước toà thị chính như mọi khi nhen JP?
Tôi về nhà, in rằng không thấy thần-ngủ gọi đòi, thần-ngủ giận đã chạy đi đâu mất tiêu. Thế thì tôi nằm suy tư tiếp và đợi mặt trời sáng mai này lên, thư thả 'chớp' bình-minh êm dịu. Khi nào trời có chút mây, bình-minh mới rực rỡ. Đủng đỉnh cà phê, bánh croissant xong, tôi chạy ù ra siêu thị ở trên phố, phía sau nhà, mua ít đồ ăn để chiều tối nay sẽ làm cơm đãi Nadia và JP. Như thế, chiều chạy bộ về sẽ không bị cập rập vụ cơm nước. Dona lúc nào cũng thích món Việt Nam, trong khi JP chỉ ăn món xứ khác nếu không bị mùi vị quá xá, như kiểu mùi hắc cà ri Ấn Độ, hay nước mắm Việt Nam là lắc đầu liền, non .. non ! May thay, tôi là người cũng không thích đồ ăn bị mùi vị hắc, nước mắm cũng chỉ pha thật loãng khi cần chấm chả giò hay gỏi cuốn.
Loay quay chút đã chiều. Để phone reng báo 16h30, tôi vẫn lo thay đồ chạy từ lúc 16h, làm tiếp tách cà phê và lấy sẵn chai nước nhỏ để đem theo lát nữa. Chuông phone chưa kịp reng, mới 16h15 tôi đã tắt cho khỏi ồn và để phone reng báo 16h50, giờ phải ra khỏi nhà. Rồi ngó laptop xem chút tin tức yahoo.fr, sáng giờ lu bu công chuyện chưa biết thời sự thế giới có chi mới lạ không.
- Paris : thủ tướng Pháp, E.Philippe, thông báo Paris sẽ rút khỏi danh sách đăng cai Triễn lãm hoàn vũ năm 2025.
- Catalogne : thủ lãnh phe đòi độc lập (tách khỏi Tây Ban Nha), Carles Puigdemont, rời Bruxelles, nơi ông tị nạn (sau khi tuyên bố tại Barcelona ngày 31 tháng 10, 2017 về nước Cộng Hoà Catalan), tới Copenhage, thủ đô Đan Mạch. Ông Puigdemont đã bàn luận về Catalogne tại đại học Copenhagen. Ông tuyên bố sẽ thành lập chính phủ mới của phe đòi độc lập cho Catalan tại Barcelona. Và điều hành chính phủ, từ nơi ông đang tị nạn, qua Sky.
- Hoa Kỳ và Israel : Phó TT Mỹ, M.Pence tuyên bố trước Hạ viện và Chính phủ Israel : Hoa Kỳ sẽ mở toà đại sứ tại Jérusalem trước cuối năm 2019. Isarel hồ hởi, trong lúc khối các nước ủng hộ Palestine phản ứng rầm rộ, không chấp nhận việc tuyên bố của Hoa Kỳ.
- Bruxelles (AFP) - trong tình trạng lạnh lùng với chính phủ Trump, tổng thống Palestine, Mahmoud Abbas, kêu gọi Bruxelles trước 28 nước thành viên khối UE hãy nhanh chóng công nhận Palestine là một quốc gia độc lập.
- Pháp : 30 tỉnh đang bị báo động màu cam về lũ lụt. Paris nằm trong danh sách báo động lũ với mực nước sông Seine đã chạm mức 4,57 m lúc 16h00 tại cầu d'Austerlitz, nhưng vẫn thấp hơn mực lũ năm 2016 (6,10 m). Các con đường dưới mé bờ sông đã bị chặn.
Mới chỉ đọc mấy tin tức chính ở trên, đã nghe phone te te điệu nhạc báo thức. Tức thì tôi đóng laptop và đi giày, mang kiếng mát, nón... đồ nghề chạy bộ, gọn gàng nhưng luôn vừa đủ, không bị nặng hay vướng víu khi chạy.
Xuống nhà, còn chưa mở cửa ra phía đường, đã nghe điện thoại có tin nhắn, hoá ra Nadia báo: sẽ trễ 15 phút. Tôi nhắn tin trả lời: hai vị cứ thư thả, Dona chờ á.
Đi ra phía trước toà thị chính, nơi thường ngày tôi hay JP khi hẹn chạy đều ngồi chờ chút xíu ở băng ghế gỗ sơn trắng, hướng về phía sông Var. Nhưng hôm nay, làm như có ai đã ngồi ghế đó... Thế thì tôi ngồi đợi ở băng ghế phía sau, đối diện cửa vào toà thị chính. Hai băng ghế cách nhau hàng cọ thấp nhưng sum xuê lá (giống cọ lùn?) và có hàng trúc xen giữa các cây cọ. Dưới gốc cọ và trúc được rải kín mít loại đá cuội trắng. Xung quanh sát bờ xi măng quây bồn trồng cây cảnh, hoa lá vẫn xanh tươi và đang còn rất nhiều hoa pensee (nhớ nhung?).
Nắng chiều đã dịu dần, nhưng là mới chớm thu nên ngày vẫn khá dài, phải tới 21 giờ mới thật sự được cho là tắt mặt trời. Vì thế, xung quang bồn hoa nắng vẫn chan hoà ... Đang còn mải nhìn mây trên trời giăng giăng chạy từ phía núi ra biển.. gió từ dãy núi Alpes đem theo hơi lạnh của tuyết trên các đỉnh cao chút vút, khiến chiều hôm mát mẻ hẳn. Bỗng nhiên, tôi nghe ai đó nói tiếng Việt ngay sau lưng, giọng phụ nữ hơi có vẻ nhõng nhẽo: - mình à, em rất thích hoàng hôn - ừ thì đang là chiều hôm rồi đó thôi trả lời là giọng ai đó thật nhẹ, nhưng cách thức có vẻ vững chắc - mình à, em thích mấy con chim sáo kia kìa, và yêu nhất con màu xanh nhạt ở giữa cơ - không phải chim sáo đâu, đấy là một loài hải âu biển, mà làm gì có con nào màu xanh nhạt, chỉ có màu trắng với chút xám phía bụng. - mình nói thế nào, chứ em thấy màu xanh nhạt mà - ừ, nếu em thích con đứng giữa mà cao hơn hẳn các con khác, em muốn nó là màu xanh nhạt thì cũng không sao, hải âu xanh nhạt. - mình à, em thích chim sáo mà sao mình cứ gọi hải âu? Em không thích hải âu đâu, vì sẽ bay xa, ngộ nhỡ không bay về, khổ lắm cơ! - chèn ui, sao hôm nay em có vẻ tỉnh táo hẳn, biết là hải âu bay xa..? - mình chọc em hoài, em có lú gì tới mức nhìn hải âu mà nói là chim sáo? - ừ, vậy là em sắp hết lú thiệt - mình à, mai này .. mình có bỏ em lần nữa không? - ủa, bỏ hồi nào mà bỏ, lúc nào cũng ở đây mà, nhắc hoài câu này. Nhưng em toàn nói ngược thì có, người vẫn từng bỏ đi là em chứ ai vào đây nữa. - NON, mình lại làm em nực rồi đấy, em buồn chân đi chút xíu mà cũng khó chịu, rồi im lặng - khó chịu đâu, chỉ vì cần để em suy nghĩ - mình à, em thích mình gọi em là Be cơ - chời, 70 rồi mà sao còn thích gọi là Be - mình à, Be đâu có già á, vì Be vẫn thích ăn kẹo cơ mà - lại chuyện kẹo bánh, không nhớ bác sĩ dặn tới lui, là phải cữ đồ ngọt, đồ dầu mỡ, đổ quá bổ.. Những thứ không tốt cho bệnh tiếu đường và tiêu hoá, vì em bị mổ lấy mật đi rồi - mình à, bác sĩ dặn là họ đề phòng thôi. Be vẫn ăn chè, kẹo, chân giò hầm măng khô, bùn bò giò heo, phở gà mái già mình nấu ngon lắm cơ...Nhất là khi nào cũng có thịt bò tươi ướp gừng thái chỉ, làm bò tái mềm và thơm phức. Chiều nay, mình làm phở nữa nhé? - em ngang ngạnh thế, thả nào cái xương cổ của em chữa cả 15 năm nay nó vẫn thẳng đơ, chứ không cong trở lại như người bình thường. Mới ăn phở chiều qua rồi.
- mình à, em làm như đói bụng mỗi khi nhắc tới phở.. thế mình cho em xin cục kẹo ngậm đi - ủa, mới ăn điểm tâm cữ chiều trước khi ra đây phơi nắng, và ở nhà gói kẹo em đã lén ăn hết từ hôm qua rồi, không nhớ sao? - mình à, thế thì cho em về nhà nghỉ mệt - chưa về, ráng phơi nắng nhiều chút, sắp tới mùa thu rồi cũng sẽ qua và sẽ đến mùa đông, lạnh giá thiếu nắng không tốt cho núi bịnh của cưng - mình à, thế mình chạy đi mua cho em gói kẹo nhé, chìu em chút đi, em thương mình
Đến đây thì tôi cũng lấy làm lạ sao cứ 'mình à,..' hoài không dứt. Trong khi một người vẫn trả lời chậm rãi, nhẹ mà chắc .. Tôi đang suy đoán không biết người này là đàn ông hay đàn bà nhỉ?
Bỗng nghe : - vậy em ngồi yên đây nhé, Hoàng chạy đi mua kẹo rồi nhanh trở lại, nhớ đừng lôi cái máy hình ra chụp chim "hải âu phi xứ" nhen, mà để rớt tờ giấy ghi địa chỉ nhà. Ngộ nhỡ em chồn chân sáo đi đâu không biết đường về, ai đấy họ nhìn tờ giấy còn biết gọi cảnh sát để báo cho Hoàng - mình à, sao cứ nói em chân sáo? - ừ thì đã bị cả mấy chục lần rồi, ít gì nữa? Em mà ngồi yên được một nơi có khi giờ không bị bệnh lú, mà cũng chẳng bị vẹo cần cổ - mình à, đừng nhắc chuyện cũ nữa, em không thích là không thích, vì làm em nhức cái đầu - thôi, không nhắc lại nữa, Hoàng đau thêm thì có. Nhớ ngồi im trên băng ghế này nghe cưng - hừm, cứ làm như người ta là con nít không bằng?
Thế rồi, tôi nghe tiếng bước chân nhẹ như gió qua phía tay trái bồn hoa, hướng ra con đường dốc lên phố Bỗng nhiên, nghe tiếng thút thít, xụt xịt? Rồi lách cách tới lui, làm như đang tìm cách mở cái sác gì cứng thì phải? Rồi tiếng khua chân giày hấp tấp? Chợt nhớ người kia trước khi đi khỏi đây dặn tới lui là không được chân sáo. Thế thì tôi đi nhẹ vòng ra phía trước, chỉ là cẩn trọng canh chừng giùm..
Mới vừa ở góc phải của băng ghế cũ, tôi đã thấy bóng áo dài Việt Nam màu dịu như mai vàng (hoàng mai). Đập vào mắt tôi là dải khăn mỏng màu tím hồng rất nhạt, choàng hững hờ.. Như thể dải mây hồng khắc bình minh kỳ ảo, rất hài hoà với màu áo dài hoàng mai. Vì người đang mải cúi tìm kiếm gì ở phía bên kia chỗ ngồi, nên tôi không nhìn rõ mặt, nhưng ngó bộ cũng hơi chòn chịa chút xíu và mái tóc dày, dường như đen nhánh, để dài gần ngang thắt lưng ong.
Như không chủ định trước, tôi sững người khi gương mặt phụ nữ quay ra nhìn tôi và mỉm cười rất tình tứ... Rồi rất tự nhiên, cất giọng vẫn ướt như cháo khi nãy: - chào chị, chị cũng người Việt? - dạ, Việt Nam - nhà em ở ngay sau kia kìa, chị biết cái villa đấy? - dạ, tôi chỉ mới dọn về ở dưới này được chưa đầy 3 tháng và cũng lo chạy bộ tối ngày nên chưa xem xét gì nhiều quanh đây. Nhưng căn hộ của tôi cũng ở phía sau toà thị chính này - ồ, thế mà em ở đây cũng đã 9 năm rồi đấy chứ - dạ, vùng này nắng quanh năm, rất tốt cho sức khoẻ - mình à, em thích nắng chứ không thích mưa, lạnh chết người Tôi thoáng giựt mình, khựng lại chút, nhưng cũng trả lời: - dạ, nắng tốt hơn mưa bà nhỉ? Khi có tuổi càng phải nên sống nơi có nhiều nắng cho không bị lạnh - mình à, hồi kia em thích làm công chúa ngủ trong rừng khi sáng mùa đông mà là weekend. Ngủ tới trưa vẫn chưa đã con mắt. Mưa gì mà mưa suốt .. Xứ mưa chán mình nhỉ? - dạ, thế ra trước đây bà sống ở nơi có nhiều mưa, ít nắng? - mình à, đúng rồi, nhưng em vẫn thích nhất Paris! - vậy rồi bà có ở Paris ? - mình à, nhà em có vườn rau Việt Nam đẹp lắm cơ, đủ loại rau cải.. Em thích ăn đồ nước mà có rau cải - thích quá, bên xứ Tây mà vẫn có rau Việt Nam. Bà làm vườn giỏi quá, bàn tay xanh đấy - mình à, em không giỏi làm vườn, mà là Hoàng của em Tới đây, tôi hết còn giựt mình mỗi khi nghe 'mình à,..' bà này hẳn bị bệnh nói lắp chữ 'mình à,..' !?
Vừa khi đó, phone bỗng reng báo tín nhắn của Nadia : Dona, bọn này ra khỏi nhà rồi nhé Tôi đang tính chào tạm biệt bà áo dài hoàng mai. Bỗng nhiên bà cũng đứng dậy, tay đã sẵn sàng với cái máy hình TO đùng. Bà lấy được máy hình ra khỏi cái túi da để máy khi nào tôi cũng không nhớ... Vì vừa nghe điêp khúc 'mình à,...' rồi bị giựt mình lia lịa... Và đầu óc tôi cũng đang tơ lơ mơ nhìn mãi mây bay bay trên trời... Chết thật, có lẽ bà sẽ chân sáo.. như người kia lo lắng
Nhưng JP và Nadia đang chạy chầm chậm về phía tôi, đến lúc phải rời băng ghế gỗ sơn màu trắng...! Tôi ngó bà áo dài hoàng mai, làm như cùng lúc bà ngó nhìn tôi. Mắt bà nheo nheo tinh nghịch, nhoẻn miệng cười duyên.. Rồi bà nói chắc nịch: - mình à, em phải chạy đi tìm Hoàng đây, đi gì lâu thế, em đói bụng quá xá.. Em hay đói bụng lắm cơ, nên hay ăn vặt là vậy. Nhưng cũng đâu có hư khi lén ăn kẹo ngậm, bánh...Em thích kẹo ngậm, không bị ngọt quá, nên không sợ cho vụ tiểu đường, mình nhỉ? - nhưng bà phải ngồi đây kẻo lạc đấy, vì nghe như bà bị bịnh lú? - mình à, em đâu có lú, em chỉ hay nhớ nhớ... quên quên.. có khi quên tút nút, mắc cười thiệt! - không, bà nên ngồi im ở đây, tốt hơn - mình à, giờ em muốn làm photo bọn chim đang bay lượn kia kìa, và tìm con hải âu màu xanh nhạt ! ...
Nadia và JP vẫy tay từ xa tí xíu và gọi : Dona chạy sang phía bên kia đường nhen Tôi chạy tới mé bờ sông, lũ hải âu bay vút lên trên cao Bỗng dưng tôi lo lắng ! Không biết bà áo dài hoàng mai có chịu ngồi chờ Hoàng của bà và có kịp chớp được hình con hải âu xanh nhạt mà bà thích? Lạ thiệt, lúc đầu bà nói chim sáo và nhất định là chim sáo, không chịu đấy là hải âu. Sau cùng, tự bà nói đấy là hải âu? Nhưng chim sáo hay hải âu gì thì cũng làm gì có màu xanh nhạt? Lú quá còn gì nữa?? ...
Chạy được chưa đầy 5 phút, tôi nói với JP và Nadia, bữa nay mình chạy đến Cagne sur Mer thôi nhé, vòng về vừa 1 giờ JP nói ngay, non, hôm qua đã hẹn chạy tới Antibe mà sao dưng không đổi ý chạy ít đi, trong khi hồi nào giờ mày luôn đúng hẹn và còn muốn chạy xa hơn? - ah, tại vì tao lo cho bà cụ kia, sợ bà chân sáo .. rồi lạc đường về. Nadia hỏi: - bà ấy cũng là Việt Nam? Tao nhìn bà bộ còn trẻ mà? - ừ, bà áo dài hoàng mai có lẽ trẻ hơn bọn mình vài tuổi. - thế lần sau rủ bà đi chạy bộ để làm Marathon Paris với bọn mình cho vui, Dona nhỉ? - không biết bà áo dài hoàng mai có hứng thú vụ chạy bộ như mình không á. Nhưng còn chưa biết bà ở đâu, chỉ thấy cũng ngay phía sau toà thị chính, khéo mà gần nhà Dona và JP không chừng ? Tôi quay ra phía JP: - JP có gặp lần nào chưa? JP lắc đầu: - làm gì có ai là Việt Nam trong cùng toà nhà với bọn mình, Dona ơi. Nadia nói nhanh: - có khi bà mới mua nhà ở đây như Dona? Trong khi hai vị lo chạy bộ sáng trưa chiều đâu ngó gì ai?
Biển phía Cagne sur Mer hôm nay sóng lặng hẳn, nước biển xanh màu azur đẹp đến mức Nadia cứ lát lại kêu : Dona chọn ở đây quá đúng, tuyệt đẹp !! Lượt chạy về, thường cảm giác luôn nhanh hơn khi chạy đi. Nhưng hôm nay tôi thấy như bị chậm hơn hẳn so với bình thường. Không biết tại vì hồi đêm thức trắng rồi mất sức hay vì quá lo cho bà chân sáo áo dài vàng?
Trong khi JP kêu ơi ới: - Dona sao bữa nay mày chạy nhanh thế, tao cũng xém thua nè. - Non, tao nghĩ đang chạy chậm như rùa thì có. Nadia chạy vượt lên trước cả tôi, dù cô vẫn ngó hoài nhìn sóng biển... Tôi nói với ra phía sau chút xíu : - JP xem Nadia chạy oách quá bây giờ, hơn hẳn cả JP, chứ nói gì Dona? - thì mình ở nhóm người chạy cao niên cỡ trên 1 bậc Nadia, trẻ thì phải nhanh hơn cánh già là phải quá. ....
Từ xa, phía đầu này của toà thị chính, tôi thoáng giựt mình, không thấy bóng áo dài hoàng mai đâu nữa. Tới khi đến gần băng ghế gỗ sơn trắng, mắt tôi dính ngay vào mảnh giấy màu nhạt xanh, không TO, không nhỏ, mà vừa vừa. Lúc nhặt tờ giấy lên và mở ra xem, chỉ có một dãy chữ TO màu vàng tựa màu hoàng mai. Nét chữ hơi bay bổng, mờ ảo vì màu hoàng mai trên giấy màu xanh nhạt, tuy dịu mắt, nhưng thật là khó đọc. Nếu người mắt không tinh chắc gì nhìn ra : "Ở Một Nơi Xa Xăm...Hoàng of B". Không biết đấy là địa chỉ nhà hay là dòng chữ tình-thơ họ gửi cho nhau? Vì đọc lên nghe đúng là thơ-thẩn quá xá. Nhưng chắc chắn là của họ, vì rõ ràng có chữ Hoàng.
Bỗng nhiên, tôi nghe thoáng qua giọng nhõng nhẽo : 'mình à,..'!
Toát mồ hôi hạt, tôi nghĩ ngay cảnh bà áo dài hoàng mai chân sáo đang thơ thẩn tận đâu... Rồi lạc lối, biết người kia có tìm ra? Vì còn nhớ người kia dặn : không để rớt tờ ghi địa chỉ trong máy hình. Nhỡ có chân sáo mà lạc như hồi nào, ai thấy còn biết gọi cho cảnh sát ..
Nhưng cũng đâu có thấy tờ giấy ghi số phone gì đâu nhỉ? Số nhà không. Tên tuổi cũng không. Mà chắc hẳn làm gì có biệt thự nào là OMNXX ? Chỉ chắc chắn một điều là bà áo dài hoàng mai sẽ luôn lắp bắp 'mình à,..' và có thể sẽ nhớ gọi 'Hoàng ơi' !
Câu chuyện bỗng như thể hoang mơ?!
(viết cho năm 2031)
St LdV, thứ Hai, 22-1-2018 Hoàng Thy Mai Thảo phiếm-sĩ
|