Midnight in Paris (2011)
Đây là một phim thuộc loại "luận đề" của Allen như hầu hết các phim của ông mà tôi được xem. Mở đầu là các cảnh rất đẹp của Paris làm khán giả náo nức, các khán giả ở Mỹ sẽ thấy một người ở Mỹ thấy về Âu châu phù hợp với sự ham thích của họ hơn dân tại Pháp hay các nước khác mô tả. Bởi họ có chung một căn bản đánh giá và thưởng ngoạn ....
Gil Pender, nhân vật trong phim được đi vào thời kỳ của những năm 1920s khi chàng đang đi du lịch Paris với gia đình của vị hôn thê của chàng vào năm 2010. Trong các chuyến du hành ngược dòng thời gian này, chỉ xuất hiện vào lúc nửa đêm khi chàng lang thang tại một khu phố của Paris, chàng được dịp gặp gỡ các nhân vật tên tuổi lẫy lừng của nền văn nghệ thuở ấy: Scott Fitzgerald, E Hermingway, Picasso, Gertrude Stein, Salvador Dali, Man Ray, Luis Buñuel! Nhưng một nhân vật trong thời đại ấy mà chàng thấy chớm yêu là người yêu của Picasso là Adriana lại tỏ ý thích thời đại trước đó là thời cuối thế kỷ 18, mà nàng gọi là Belle Epoque . Sau đó, hai người lại có cơ hội đi vào thời đại Belle Epoque này và gặp gỡ các tên tuổi như Henri de Toulouse-Lautrec, Paul Gauguin, and Edgar Degas, không ngờ là các ông này lại cho biết thời đại ưa thích của họ là thời Phục Hưng.
Adriana ở lại thời mà nàng thích, còn Gil trở lại với hiện tại ... Sau đó, chàng chia tay với vị hôn thê khi thấy rằng nàng quá thiên về vật chất, không cảm thông cùng chàng cái đẹp của một buổi đi dưới mưa tại thành phố Paris, một kẻ như vậy chỉ mang tới một cuộc kết hợp đồng sàng dị mộng mà thôi . Chàng gặp gỡ một người phụ nữ hợp với chàng hơn, và quyết định ở lại Paris để sống .
Luận đề chính trong phim là người ta có khuynh hướng cảm thấy thời đại mình đang sống không hấp dẫn bằng một thời đại nào đó trong quá khứ. Đó là điều mà nhà thơ Vũ Hoàng Chương đã thốt lên:
Lũ chúng ta, đầu thai lầm thế kỷ
Một đôi người u uất nỗi chơ vơ,
Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị,
Thuyền ơi thuyền! Xin ghé bến hoang sơ.Allen có một loại khán giả nhất định, tôi đoán thế, đó là những người - giống như ông: đọc sách nhiều, am hiểu tình hình văn học, nghệ thuật . Có thể thấy Allen thường xuyên suy tư về các vấn đề của kiếp nhân sinh . Ông để đầu óc hoạt động không ngừng nghỉ, và qua các chuyện yêu đương của các nhân vật trong các phim của ông cùng với đời sống thực tế, cũng dễ thấy là ông không tách rời nỗi sự ám ảnh về dục tình và hầu như ông không thấy bình an gắn bó với một người đàn bà nào . Đàn bà, họ cần thiết cho cuộc đời ông, nhưng họ quá khác với ông, không thể có một người hoàn hảo nào để ông phải dừng lại . Gil ở lại Paris với người đàn bà mới gặp chỉ vì tưởng là chàng sẽ thích hợp với nàng hơn là với người vị hôn thê . Thì trước kia khi yêu đương với vị hôn thê, ông đã thấy gì ở nàng ? Tại sao không chọn ở lại Paris và không cần phải đưa cái người đàn bà mới gặp vào làm chi, có phải chỉ cho thấy là ông không chịu có một thời điểm nào không có đàn bà trong cuộc đời ông. Đàn bà, đó là nhược điểm của đời ông chăng ?
Owen Wildon đóng vai Gil nhưng tôi thấy cái bóng của Allen quá lớn trong cái vai này, có lúc nghe như giọng nói cũng hao hao giọng của Allen. Lời thoại quá súc tích, diễn biến cũng khít rịt, coi phim của Allen là phải chú tâm không bỏ sót câu nói nào, cảnh nào, nên thấy dễ hết hơi.