Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

23 Pages«<212223
CHUYỆN VIẾT CỦA TÔI
Binh Nguyen
#441 Posted : Wednesday, June 19, 2013 8:30:59 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Trang số 9 trong 22 trang Chuyện Viết Của Tôi, có truyện "Tình Bạn Xứ Người", với bài thơ sau đây kết thúc câu chuyện:

Rồi Một Giọt Nước Mắt

Lang thang trên đường phố
Tôi một mình bơ vơ
Chẳng biết phải làm gì
Tôi ngơ ngẩn, ngẩn ngơ
Và tự nhiên tôi khóc
Khóc cho mình ngu si
Khóc cho mình dại dột
Quen với bạn làm gì?
Thân với bạn làm chi?
Và bây giờ phải nghĩ
Và bây giờ phải suy
Và bây giờ phải khóc.
Nước mắt rơi, rơi, rơi...
Bạn hiểu không, bạn ơi?
Chỉ một câu nói nhỏ
Tôi đi về đơn côi
Tôi không đành bước vào
Tôi ra về lặng lẽ
Tôi đi như kẻ điên
Và cứ đi như thế
Có ai hiểu cho tôi???

Bình Nguyên

LỜI XIN LỖI MUỘN MÀNG

Diễm đã không gọi cho Thi. Hơn 20 năm không liên lạc, dù vẫn ở chung một góc trời, Diễm vẫn không muốn liên lạc với Thi, chuyện xảy ra đúng như Trúc đã nói với Thi ngày hôm qua:
- Em nghĩ chắc chị Thi khoan hãy gọi cho chị Diễm, vì có thể bả không thích nói chuyện với chị đâu.
- Tại sao? Chính Trúc cũng đã đồng ý với tui là vì ngày xưa mình còn trẻ con nên chịu đánh mất tình bạn, chứ bây giờ mình đã lớn tuổi rồi, mình đã hiểu vấn đề rồi, chuyện của má Trúc bệnh không có liên quan gì đến tình bạn của tụi mình. Thế thì tại sao tui không nên gọi cho Diễm?
- Em không biết, em có cái cảm giác như vậy, em không biết chị Diễm có nghĩ giống em không. Bả vô tư lắm chị ơi, nhiều khi bả vẫn chưa sẵn sàng để nói chuyện với chị. Hoặc có thể bả xấu hổ, mặc cảm cái gì đó không muốn nói chuyện với chị chăng?
Thi ngỡ ngàng:
- Ừ, có thể, Trúc thử nói chuyện với Diễm về chuyện gặp lại tui xem nó nói làm sao.

Thi hẹn Trúc ở quán cà phê Tim, lúc 9 giờ sáng, hai đứa nôn nao gặp nhau vì đã hơn 20 năm rồi không gặp. Thi tới trước, đi ra rồi lại đi vào, xe đông, người cũng đông so với cái quán nhỏ xíu, nhưng nhìn tới, nhìn lui vẫn không thấy một người Á Đông nào để có thể đoán đó là Trúc, cô bạn nhỏ Thi đã quen thời trung học. Thi đi vào, rồi lại đi ra, ngồi xuống ghế, rồi lại ra trước cửa ngóng ngóng, ngu quá, sao hôm qua không hỏi số phôn tay của nó, chỉ có số nhà, bây giờ làm sao gọi được. Chờ thêm một lát thì có một chiếc xe trắng chạy vào, bước ra là một phụ nữ Á Đông, Thi cười thiệt tươi, chắc chắn đó là nhỏ Trúc, mặc dù nó khác hẳn với 20 năm trước. Hai đứa ôm nhau, vào mua cà phê, rồi ra bàn ngồi, Trúc bảo:
- Em đi tới quán Tim ở phía đường bên kia, cứ ngồi chờ hoài, chờ hoài, em nghĩ thầm chị Thi lúc nào cũng đúng hẹn, tại sao đến giờ này mà chưa tới được. Đi ra hỏi người ta thì mới biết là em đi lộn quán, thành ra mới chạy lại đây trễ đó chớ. Em xin lỗi chị.

Thi xúc động, Trúc vẫn còn nhớ tính tình của Thi là người rất đúng giờ. Thi nhận Trúc không ra, nhưng ngồi nói chuyện một lúc thì cũng nhận ra những nét quen xưa của Trúc. Cô bạn nhỏ điềm đạm hơn, chín chắn hơn, nói năng dịu dàng hơn, nhưng làm sao có thể so sánh với cô bé 16 tuổi được, chắc chắn phải thay đổi đi nhiều chứ. Bây giờ con của cô bé cũng đã lớn hơn tuổi của cô bé ngày xưa, đã là mẹ của hai đứa con lớn như vậy chắc chắn không đổi nhiều thì cũng phải đổi ít chứ.

- Em xin lỗi chị, vì mẹ em bị bệnh mà chị em mình phải chia cắt.

Nước mắt Trúc ứa ra. Thi nắm lấy tay Trúc, vỗ nhẹ nhẹ, vừa vỗ vừa nói:
- Không sao, không sao đâu.

Lời xin lỗi tuy có muộn màng nhưng lòng của hai đứa cùng nhẹ đi. Rồi lại nói chuyện, nhắc lại những chuyện cũ, chuyện đứa này, đứa kia để rồi cười, rồi lâu lâu, lại đụng đến chuyện cha mẹ, lại xin lỗi, lại khóc...

- Cháu là Thi, hôm nay, cháu sẽ là người thông dịch cho chú.
- Dà, ngồi đi cô.

Thi đưa mắt nhìn quanh, bỗng thấy một tấm hình trên tường giống hệt người bạn cũ năm xưa, Diễm! Người mà má Diễm đã cấm Diễm không cho chơi với Thi vì nghi ngờ ba Diễm có tình ý gì với Thi. Thi kêu thầm trong lòng, chẳng lẽ ba Diễm đây sao? Sau bao nhiêu năm không gặp, ông xuống dốc một cách tàn tạ, không tưởng tượng nổi. Thi đưa mắt nhìn lại mấy tấm hình ở trên tường, có hình một người phụ nữ tóc bạc trắng ở giữa những tấm hình khác, chắc chắn đó phải là má Diễm, không còn một nét gì ngày xưa mà Thi nhớ. Kể ra, cũng chỉ gặp một lần, khó mà nhận lại đuợc những nét cũ.

- Có phải chú có người con gái tên Diễm không?
- Đúng rồi, sao cô biết?
- Ngày xưa, cháu học chung trường với Diễm, bác có nhớ cháu không?

Thi không nhắc lại buổi tối "sleep over" ở nhà Diễm, vì đó chính là buổi tối đã chia cắt tình bạn giữa Diễm, Thi và cả Trúc. Sau buổi tối đó, má Diễm cấm không cho con cái chơi với Thi. Sau này bệnh bà trở nặng, bà bị bệnh hoang tưởng, nhìn ai chung quanh, cũng tưởng ai cũng muốn giết mình, kể cả con gái ruột. Thời gian trôi qua, căn bệnh đã trở nên trầm trọng hơn chăng, Thi đoán vậy, vì Thi hoàn toàn không nhận ra một nét nào của mẹ Diễm, và cả người đàn ông đang ngồi trước mặt Thi đây, Thi cũng không nhận ra.

- Xin lỗi, cô tên gì, để tôi về tôi bảo với cháu?
- Dạ, cháu là Thi đây bác.
- À, Thi hả? Trời ơi, bác nhận không ra cháu, cháu thay đổi nhiều quá.

Người phỏng vấn đã tới, Thi không nói chuyện riêng nữa mà bắt đầu công việc của mình, những câu trao đổi giữa hai người, Thi dịch lại hết. Ba Diễm có vẻ ngạc nhiên. Thường thì như vậy, người nào nằm trong hoàn cảnh ba Diễm cũng sẽ phản ứng tương tự, vì trong công việc thông dịch, người thông dịch viên không được nói gì khác cái gì người ta nói. Cuối buổi nói chuyện, lựa lúc người phỏng vấn đi ra ngoài, Thi xin số điện thoại của Diễm và Trúc, ba Diễm vừa cho Thi vừa nói:

- Bao nhiêu năm nay, bác muốn nói với cháu một lời xin lỗi mà trước đây bác không có dịp nói. Mong cháu tha lỗi cho má con Diễm vì bả bị bệnh quá, bây giờ bả vô "nursing home" rồi.
- Ôi, vậy sao bác? Tội nghiệp bác gái quá!
- Cháu tha lỗi cho bả nghe?
- Dạ, cháu không giận gì đâu bác, bác gái bị bệnh mà.

Thi ra về, đem theo lời xin lỗi của ba Diễm, lời xin lỗi tuy có muộn màng, sau hơn 20 năm, nhưng vẫn làm lòng Thi nhẹ nhàng hơn...

Bình Nguyên
Tháng 6, 2013.
Binh Nguyen
#442 Posted : Saturday, October 5, 2013 2:09:37 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
CHUYỆN GIA ĐÌNH TÔI

Mẹ tôi bị bệnh hoang tưởng trầm trọng, bạn chị tôi người nào tới nhà chơi, bà cũng tưởng người đó có tình ý với ba tôi, bà cấm chị tôi không được đem bất cứ người bạn nào về nhà, chúng tôi vốn dĩ đã ít bạn lại càng ít. Ba mẹ tôi cãi nhau hằng ngày vì cái lý do gì tôi không hiểu nổi, mẹ tôi bảo ba tôi lăng nhăng từ hồi còn ở Việt Nam, còn ba tôi bảo mẹ tôi chỉ toàn tưởng tượng! Đúng là mẹ tôi đẹp, ba tôi không có lý do gì để chê sắc đẹp của mẹ tôi để đi với người khác. Nhưng mẹ tôi sống cách biệt với mọi người, với cộng đồng, lúc nào cũng buồn bã, ưu phiền, sau này lớn lên tôi mới nghĩ có lẽ mẹ tôi bị trầm cảm nặng! Mẹ tôi không có chỗ để giải toả những ưu phiền, ba tôi thì không thích cái tính tình buồn phiền đó của mẹ tôi, không biết nói chuyện cách nào để giải toả được nỗi buồn của mẹ tôi, ông ra ngoài tìm những niềm vui khác, vì thế bệnh tình của mẹ tôi càng lúc càng trầm trọng!

Chị tôi hơn tôi ba tuổi, hai chị em không cách nhau bao nhiêu nhưng tính tình thì lại hoàn toàn khác nhau. Tôi nghĩ những lúc ba mẹ cãi nhau chị nên can ngăn hay khuyên giải, nhất là chị có thể tâm sự với mẹ, vì mẹ tôi hợp với chị tôi hơn với tôi. Nhưng không, chị chỉ phản ứng một cách thụ động, ba mẹ cãi nhau, thì chị đem cây đàn vào phòng chị, vừa đàn, vừa hát, để khỏi phải nghe những lời cãi nhau của ba mẹ, chị cố tình làm lơ, như không nghe, không thấy, thì khỏi ai làm phiền chị. Tôi thì bênh ba tôi, vì tôi thấy ông chẳng làm điều gì sai, chỉ là mẹ tôi tưởng tượng rồi ghen bóng, ghen gió, nhưng nói điều đó ra, thì chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, mẹ tôi đã ghét lại càng ghét tôi thêm. Em tôi cũng thua tôi ba tuổi, nó cũng giống chị tôi, không bênh mẹ, nhưng cũng chẳng bênh ba, mỗi lần ba mẹ cãi nhau thì nó chỉ biết giương mắt ngó, không biết làm gì, nhưng có điều nó còn nhỏ, tôi không trách nó như trách chị tôi, ít nhất là nó không giống chị tôi là chạy vô phòng trốn tránh. Ba chị em tôi có lẽ lúc đó còn quá nhỏ, không biết phải đối xử với tình cảnh ba mẹ tôi như thế nào, nên cứ âm thầm chịu đựng!

Chỉ có một lần, buồn chuyện ba mẹ cứ cãi nhau mỗi ngày, tôi đã muốn giải thoát để quên đi tất cả, bằng cách uống thuốc tự tử, và tôi đã uống, nhưng mọi người đã phát giác kịp thời và chở tôi đi nhà thương. Trời ơi, tôi thề lần đó là lần đầu và cũng sẽ là lần cuối, vì lúc vào nhà thương người ta xúc ruột tôi bằng cái loại dầu gì đó, kinh khủng ghê lắm, đến giờ nhớ lại tôi vẫn còn ớn, tôi thề sợ luôn đến già không dám thử tự tử lần thứ hai! Tưởng sao, căn bệnh của mẹ tôi cũng không có gì thay đổi sau chuyện tự tử của tôi. Cứ tưởng, tự tử như vậy mẹ tôi sẽ sợ mà nghe lời tôi, nhưng không, bà còn ghét tôi hơn nữa, mẹ tôi la tôi là con người ích kỷ, không biết bênh vực mẹ, còn làm những chuyện dại dột, mai mốt mà còn dám dại dột như vậy nữa thì bà sẽ để cho chết luôn, khỏi chữa! Chị tôi cũng chửi tôi là cái thứ người ích kỷ, lúc nào cũng thích chơi trội, để nhận được sự quan tâm của mọi người. Đến tuổi vào đại học, chị quyết chí thoát ly khỏi gia đình, đi thật xa, thứ nhất là tránh được những cuộc cãi nhau của ba mẹ tôi, thứ hai là khỏi phải ở gần những đứa ích kỷ như tôi. Chị để tôi ở lại nhà với ba mẹ, để một mình tôi đối diện với những trận cãi nhau, để một mình tôi được hoàn toàn nhận sự quan tâm của ba mẹ, không cần phải ganh tị với chị. Chính sự ra đi của chị đã làm tôi có ý định thoát ly luôn, tôi cũng bỏ nhà đi hoang, không tiếp tục đi học nữa, năm đó tôi mới 15 tuổi! Luẩn quẩn thế nào, tôi cũng chỉ đi tới được cái thành phố mà chị tôi đang ở, chị tôi được sự thông báo của ba mẹ tôi, đã tìm cách tìm ra tôi và tìm cách giúp đỡ tôi, trong lúc tôi không có đến một xu dính túi, tôi đành nhận sự giúp đỡ của chị. Rồi tôi xin đi làm thâu ngân trong những tiệm bán thức ăn nhanh, cũng tạm lay lắt qua ngày, nhưng quan trọng nhất là không cần phải nghe ba mẹ tôi cãi lộn nữa.

Tôi xin ở nhờ chung căn nhà một anh bạn mà tôi mới quen, anh cũng giúp đỡ tôi những ngày đầu tôi mới tới. Cũng chính anh giúp tôi kiếm được việc làm ở quán bán thức ăn nhanh vì anh đã ở đây lâu nên quen thuộc với thành phố này hơn tôi, anh thấy một tiệm ở phố Tàu đang cần người làm, anh giới thiệu cho tôi biết, thế là tôi đến đó xin được việc làm. Những buổi đầu ở thành phố xa lạ, tôi chỉ có mỗi anh là bạn để nói chuyện và tâm sự, nên chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn thân một cách tự nhiên, rồi tôi dọn vào ở chung với anh sau đó cũng là lẽ thường tình, tôi thật tình không biết là tôi có yêu anh không, nhưng chúng tôi đã sống chung với nhau như vợ chồng và tôi đã mang thai với anh. Đời tôi rẽ qua một bước ngoặt khác, tôi phải đối diện với tiền nhà, tiền ăn, tiền điện thoại, tiền điện, tiền nước, và quan trọng hơn hết là những món nợ của anh mà trước kia tôi chưa từng biết tới, tôi cũng phải phụ giúp anh để trả luôn. Tôi chỉ còn kêu trời một mình, nhưng không dám gọi điện thoại về để than thở với cha mẹ tôi, lại càng không muốn gọi điện thoại cho chị tôi để chia sẻ, vì biết chắc chị sẽ chẳng giúp đỡ gì được cho tôi, mà còn có thể sẽ cười vào mặt tôi nữa. Tôi im lặng chịu đựng và một lần nữa lại muốn thoát ly khỏi cái gia đình nhỏ này.
(Còn tiếp)
Binh Nguyen
#443 Posted : Thursday, March 27, 2014 8:27:50 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Chuyện Gia Đình Tôi sẽ được tiếp tục trong tuyển tập Phụ Nữ Việt 2014, mời quý vị nhớ đón coi tiếp phần gay cấn nhất! BigGrin

BN.
Vũ Thị Thiên Thư
#444 Posted : Thursday, March 27, 2014 9:29:24 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,033
Points: 2,430
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Hay lắm
Bình em bật mí chút chút thôi hén
Binh Nguyen
#445 Posted : Saturday, September 13, 2014 9:01:12 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
CHỊ EM GÁI

Tôi đưa truyện tôi viết cho chị đọc vì tôi không dám gởi những sách báo có bài của tôi về trong nước. Chị qua được tới đây, ở nhà tôi mấy ngày, không có chuyện gì cho chị làm, tôi bèn lấy truyện của tôi viết cho chị đọc. Cũng chẳng có gì, nhưng vì những bài viết, những truyện ngắn của tôi không có gì là đặc sắc để những người trong nước "ăn cắp" đăng lên không hỏi qua tác giả, hoặc đổi tên tác giả thành một người hoàn toàn khác, rồi đăng chán vạn cho hơn bao nhiêu triệu người đọc, thì có ai biết đó là đâu? Và tác giả có đi kiện chăng nữa, thì cũng chẳng khác nào "con kiến đi kiện củ khoai", vậy thì kiện để làm gì? Cũng có một số người được đăng nguyên văn, nguyên tên, nhưng không biết bao nhiêu trong số người đó được hỏi qua một tiếng hay được trả tiền nhuận bút?

Văn của tôi không hay đến như vậy! Văn của tôi không được hân hạnh được nhiều độc giả đến như vậy. Một số bài trên báo địa phương, một số truyện trong những cuốn sách được phát hành bởi Phụ Nữ Việt. Đã đăng ở đâu rồi, tôi để nguyên đó, không phổ biến đại chúng, không phát tán đi khắp nơi, lại càng không có thời giờ để cắt, dán đem qua những diễn đàn khác. Chuyện của tôi viết là những chuyện tôi nghe thấy, nhìn thấy, cho thêm vài hư cấu và thế là viết thành truyện. Cái chuyện dễ thấy nhất là cái chuyện của chính mình, xảy ra cho chính mình, và cho dù có nói hay hay nói dở chăng nữa, cũng chẳng đụng chạm đến ai, bỏ tên thật ở ngoài đời vô truyện lại còn gây chuyện lớn nữa không biết chừng, thành ra nhiều khi viết chuyện của chính mình cũng phải thay đổi tên họ đi hoàn toàn.

Chị đọc truyện của tôi xong, phán ngay một câu:
- Em không nên viết về mình như vậy, em nên để người khác họ viết về em thì tốt hơn. Sao lại tự khoe mình như vậy?
Tôi nói với chị:
- Làm sao người ta biết chuyện của em để mà viết? Trong câu chuyện đó em phân tích tâm lý, quan điểm, suy nghĩ của một người khác chứ đâu phải của em? Em hoàn toàn là một người đứng ngoài nhìn vào câu chuyện, vô tình có một nhân vật giống một vài tính cách của em ở ngoài đời, em chỉ nói là giống "một vài" thôi nha chứ không phải giống hoàn toàn đâu. Em là một người viết truyện, em muốn xây dựng nhân vật như thế nào là quyền của em. Nếu chị không biết em thì chị cũng đâu biết đó là câu chuyện của em đâu? Em viết "truyện" đó chị, có một số phần trăm trong đó chỉ là hư cấu, không phải là thật đâu, chị đừng nghĩ là em viết về em thì chị sẽ nhìn câu chuyện một cách vô tư hơn.

Chị bảo tôi suy nghĩ nhiều quá như vậy chắc là khổ tâm lắm! Tôi bảo chị không thấy em cười suốt ngày đó sao? Em viết xuống rồi, em bỏ những nỗi buồn của mình qua một bên hết rồi, cứ thế mà tiếp tục vui sống thôi, buồn để làm gì? Chị bảo chị không tin. Trong những truyện tôi viết vẫn phảng phất những nỗi buồn và điều đó chứng tỏ tôi vẫn buồn. Tôi nhớ một câu mà tôi viết đã lâu lắm, lúc anh cả của chúng tôi mất đi, lúc đó tôi còn nhỏ lắm, tôi chẳng khóc nhiều, nhưng chị thì đã khóc nhiều đến nỗi xỉu luôn, tôi viết: "Những người khóc to là những người mau nín nhất, những người khóc âm thầm là những người khóc lâu dài nhất." Tôi khóc như vậy đó, khóc âm thầm, thơ tôi viết thường là viết những lúc buồn, còn ngoài đời tôi hay giỡn hơn, những chuyện giỡn đùa thường khó viết vào văn thơ. Vì thế, tôi vẫn cho rằng viết truyện làm cho người ta khóc dễ hơn viết truyện làm cho người ta cười rất là nhiều!

Tôi hỏi chị còn nhớ cái chuyện chị đập đầu tôi xuống đất sưng lên một cục liền lập tức không? Chị bảo chị nhớ chứ sao không nhớ, chị còn kể lại cho anh nhà tôi nghe nữa kìa và chuyện đó vẫn là cái chuyện chị ân hận nhất vì chị đã đối xử với tôi như vậy. Chị kể lại:
- Lúc đó mày cúi đầu xuống và nói: "Tôi lạy chị, chị tha cho tôi đi", cái kiểu nói khiêu khích làm tao càng giận hơn, vì thế tiện mày đang dập đầu xuống đất, tao đạp luôn thêm cho một cái.
- Trời đất, chị đạp vào đầu em đó hả? Em tưởng chị chỉ dùng tay đẩy một cái thôi chứ?
- Đâu có, tao đạp một cái đó chứ. Nghe mày khóc to quá, bố chạy lên coi chuyện gì, tao sợ quá, bèn chui vô mùng, tao còn nhớ tao tấn cái mùng lại để bố không thể đánh tao nữa kìa.
Tôi cười:
- Cái mùng thì ăn nhằm gì? Rồi bố có đánh chị không?
Chị bảo:
- Bố chỉ nhìn nhìn thôi rồi đi xuống nhà. Chắc bố thấy mày cũng đáng tội lắm! Hay bố thấy tao buồn cười quá nên bỏ qua tao chăng?

Thế là chị em chúng tôi cười nghiêng ngả. Nhắc lại những chuyện cũ thật là vui, chẳng hiểu tại sao mình có thể xử sự một cách ngây ngô như vậy. Chị cũng như tôi chín chắn ra nhiều hơn. Chị còn được cô tôi khen là khéo ăn, khéo nói, khéo xử sự, chứ không ngang ngược, thẳng thừng như tôi! Tôi nghĩ tôi và chị được lớn lên ở hai môi trường khác nhau. Xứ này, tự do ngôn luận, tôi thường phát biểu cảm nghĩ thật sự của mình, không cần phải sợ sệt hay giữ kẽ, cho dù là cô tôi hay bác tôi. Chị tôi ở cái xứ nói gì cũng không được nói nên chị đâm ra e dè mỗi khi phát biểu chăng cho dù người đó cũng là người thân của mình? Tôi kể chị nghe, tôi vẫn ân hận về chuyện tôi đã to tiếng la con bé cháu nhỏ trước mặt mẹ chồng tôi mấy hôm mẹ chồng tôi qua đây chơi, có thể điều đó đã làm mẹ chồng tôi buồn. Chị trách tôi, em thấy chưa, em đã ráng làm tốt bao nhiêu điều rồi tại sao không ráng giữ gìn thêm tí nữa để được mẹ chồng thương hơn? Thế mới biết con người dù có chín chắn cách mấy cũng có lúc nóng giận đến không kềm chế được, con người ta thường tham, sân, si rất nhiều.

Nói về chuyện tham, sân, si, tôi đọc chuyện "Cái sân nhà ông Phật" trong tuyển tập Góp Nhặt Hương Sen của Phụ Nữ Việt đã phát hành vào năm 2007 cho chị nghe, cũng là một chuyện viết của tôi trong tuyển tập chung với nhiều tác giả khác. Hôm đó, tôi đọc không những chỉ cho chị nghe, mà còn có cả thím và thằng em họ của tôi nữa. Mới vừa đọc được vài câu, chị giơ tay ngăn tôi lại:
- Khoan, cho chị nói, mày viết như vậy là không đúng. Nếu bà có nói câu đó, bà sẽ nói là "rửa bát" chứ không nói là "rửa chén" như mày viết vậy, mày viết như vậy là không đúng sự thật!
Tôi khựng lại vài giây, rồi vẫn đọc tiếp, đến khúc tôi nói chuyện với một cô bạn của tôi về bà tôi rồi tôi khóc, tôi nói:
- Ngoài đời, em nói chuyện với cô bạn này, tụi em xưng là "bà, bà", "tui, tui" chứ không xưng là "mày, tao" như khi em viết trong truyện Cái sân nhà ông Phật này. Em nói với chị rồi, khi em viết, em viết cái gì là quyền của em, em lấy một số dữ kiện ở ngoài đời rồi thêm thắt, thay đổi, hoặc thêm hư cấu đi theo ý em, em cho đó là quyền của người viết. Có thể theo em, viết như thế thì nó tự nhiên hơn, bộc lộ tính cách nhân vật nhiều hơn, nhưng với cách nhìn của người khác thì có thể họ cho là không hay chăng? Nhưng nếu họ muốn, họ có quyền viết riêng theo cách của họ đó mà, tại sao lại bắt em phải viết theo ý họ? Em không thích copy, không thích viết theo ý của người khác, em cũng không cần phải viết đúng y chang cái gì có thật ở ngoài đời, vì theo em nhiều câu nói thật ở ngoài đời rất dễ mất lòng người ta.

Trong sâu thẳm thâm tâm, tôi ít khi muốn người đọc biết người viết là đàn ông hay đàn bà, người Nam hay người Bắc, tôi muốn viết những câu đối thoại với những từ ngữ có vẻ chung chung, nghe quen thuộc, hoặc đọc lên nghe thuận tai, chứ không nhất thiết phải rập khuôn, đúng với sự thật. Sự thật thì câu nói đó mình đâu có thâu âm đâu làm sao mà nhớ chính xác được? Cái gì nó cũng chỉ có tính cách tương đối mà thôi. Nói vậy mới nhớ cái lần tôi viết truyện "Cây độc không trái" đăng trong Tuyển tập Phụ Nữ Việt năm 2005, cái đoạn người đàn bà hỏi nhân vật chính trong truyện là:
- "Còn cô, cô kiếm ai?"
Anh nhà tôi bảo:
- Người Bắc không dùng chữ "kiếm", mà phải là chữ "tìm" mới đúng, em nên viết là: "Còn cô, cô tìm ai?"

Ừ nhỉ, người nói câu đó là người ở ngoài Bắc, nói như anh nhà tôi cũng có lý. Tôi nhận sai với anh lúc đó, nhưng bây giờ nghĩ lại, ủa, người ở ngoài Bắc cũng đâu nhất thiết là người Bắc đâu, người đó cũng có thể là người Trung hay người Nam ra Bắc sống đó mà? Thế đó, tôi viết theo cái phong cách của tôi, cái gì tôi nghĩ nghe thuận tai của tôi thì tôi viết như vậy. Chị là người đọc, chị có ý riêng của chị, chị cũng có quyền phê bình, tôi vẫn lắng nghe, nhưng hỏi tôi có làm theo những gì chị nói hay không, thì thật tình tôi không chắc là tôi sẽ làm như vậy.

Bình Nguyên
Tháng 9, 2014.
Binh Nguyen
#446 Posted : Sunday, May 24, 2015 9:58:15 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
MỘT ĐÁM CƯỚI

Hôm kìa thì đi đám ma, hôm qua thì đi đám cưới, cuộc đời là thế với những cái "đám" mà người miền Nam hay gọi là "đi đám"! Trước khi đi, tôi hỏi ax, em có "nổi" quá không? Có thể sẽ nổi hơn cô dâu chăng? Blushing Thì để em mặc áo khác. Tôi chọn cái áo màu hồng, màu của hạnh phúc, vì mình tới chúc phúc cho người ta mà. Anh bảo đâu có "nổi" gì đâu! Thế là tôi cứ "tự tin" giữ nguyên màu áo, mà tôi chắc chắn nó sẽ rất là "nổi"! Và... "nổi" thiệt!!! BigGrin Vì đám cưới theo kiểu Tây, trong một cái Hall khá nổi tiếng, tất cả đều được trang trí rất Tây, rất đẹp mắt, cô dâu, chú rể chọn phông màu vàng, màu đen, và màu trắng, với những bó hoa hồng tú cầu và hoa hồng vàng, trắng xen kẽ nhau, thành ra cái màu hồng áo của tôi trở thành quá "nổi" trong cái đám vàng, trắng đó! BigGrin Chưa hết, vì làm đám cưới theo kiểu Tây, nên tất cả các bà, các cô tham dự ngày hôm đó đều chơi áo đầm dài, ngắn và ... hở, tùy theo khả năng chịu chơi của mỗi người, thì tôi lại "quá nổi bật" trong cái áo dài truyền thống và hoàn toàn kín đáo! Cool Ax lúc này mới bảo tôi ở đây họ làm đám cưới theo kiểu Tây nên không thấy ai mặc áo dài, chắc anh sợ tôi thấy quê hoặc là anh thấy quê, khi mà mình... chẳng giống ai! BigGrin Tôi thì không, trước khi đi tôi đã nhắm chừng chuyện ấy có thể xảy ra, nhưng tôi chọn sự "tự tin" của chính mình, vì thiếu gì cô trong đám cưới cũng mặc áo đầm dài lướt thướt, dài hơn cả cái áo "dài" của tôi, chỉ khác tôi ở chỗ, các cô không mặc... quần dài giống tôi, ha ha ha...!!! BigGrin Tôi nói với ax, cái áo của cô dâu mà quét qua hết từng đó cái hành lang, đất cát, vườn tược, về nhà phải nói là giặt đã thì thôi!!! BigGrin Ba cô dâu, chắc cũng sợ tôi quê, hay chính anh cũng thấy tôi "quá quê mùa" trong chiếc áo dài, nên có đến nói với chúng tôi, đại khái là, hôm qua chúng nó mặc áo dài truyền thống rồi, chúng nó làm gì thì mình chỉ có làm theo, chứ không dám ngăn cản gì cả. Ừ thì, ở cái xứ này, con đặt đâu thì cha mẹ ngồi đó mà! Lại cũng có một anh đi tới nói chuyện với ax tôi, và bảo đảm hoàn toàn không nhớ tôi là ai, mặc dù anh đã gặp tôi một lần chỗ công sở, tôi "nổi" nhưng mà lại "chìm" cho cái tên tuổi của mình, vì không ai biết tôi là ai cả!!! Huh

Khách mời khá đặc biệt và chọn lọc, phải trả lời là chắc chắn tham dự thì cô dâu, chú rể mới đặt thiệp mời, trên thiệp mời in rõ tên khách được mời, chứ không phải theo kiểu viết tay trước giờ vẫn thường thấy, sau khi gia chủ in hàng loạt thiệp giống nhau, rồi mới điền tên của khách mời vào sau. Khi bước vào phòng tiệc, trước lối vào là có một bảng danh sách để tên họ khách mời và số bàn, khách cứ việc nhìn theo số bàn trên danh sách này mà đi tới bàn của mình, không cần ai dẫn dắt gì cả. Tôi thấy kiểu này cũng hay hay, khỏi phải mất trật tự, khỏi phải câu nệ tôi ngồi đây hay ngồi kia. Nhưng chắc chắn để tổ chức được như vậy, cô dâu, chú rể phải rất là tốn kém! Trên bàn ăn, mỗi người có một cái menu riêng, và trên cái menu đó cũng có cả tên họ của mình, cái này thì đúng là họ đặt đâu thì mình phải ngồi đó, không có hó hé gì được. BigGrin Tôi giữ lại hai cái menu này lúc ra về vì có tên mình, tên cô dâu chú rể trên đó và tên của tất cả các món ăn, một kỷ niệm khá hay và ngộ nghĩnh, nhưng phải nói rất là tốn kém! Lúc ăn uống, mỗi người có có một khăn chùi miệng màu đen, trên đó cũng có in chữ cái đầu tiên, tên của cô dâu, chú rể lồng vào nhau, nghĩa là họ cũng đặt may khăn chùi miệng riêng cho cho chính họ. Tôi cũng có nghĩ đến giữ cái khăn này làm kỷ niệm, nhưng nghĩ cũng kỳ kỳ nên... thôi! BigGrin Lúc chúng tôi ra về là lúc người ta chưa đưa biếu gói quà làm kỷ niệm, nhưng khi tôi nhìn thấy họ để những cái hộp nhỏ nhỏ với những với những cái vật tròn tròn ở bên trong không biết là kẹo hay bánh với cũng hai cái chữ cái đầu lồng vô nhau, tôi có tò mò và thích thú đứng lại nhìn và chỉ trỏ cho ax cùng nhìn. Anh ra xe trước vì tay cầm một dĩa hoa đã để trưng bày trên bàn ăn của chúng tôi, sau khi nghe "lệnh" của cô dâu là chú phải lấy về cho cô, con cho cô chứ không phải cho chú. Cô bé còn cẩn thận, bảo tôi là tôi chỉ lấy cái dĩa hoa thôi, đừng có cầm luôn cái chân đèn khá đẹp đang đỡ cái dĩa hoa, mèn ơi, cầm cái dĩa hoa bự quá xá cỡ tôi còn đang lưỡng lự là có nên cầm hay không, ở đó mà còn cầm thêm cái giá đỡ??? Tôi ra xe sau, và được một người phục vụ ở đó mở cửa cho mình và nói "good night", tôi cũng hân hoan đáp lại và nói cám ơn, cô ta chợt để ý là tay tôi đang cầm cái menu, nhưng lại không có hộp quà mà cô nghĩ là gia chủ sẽ cho khách mời sau buổi tiệc, cô bèn quày quả bảo để cô đi lấy cho tôi một hộp. Đúng là được lời như cởi tấm lòng, tôi nói, tôi cũng muốn lấy lắm nhưng nghĩ người ta chưa cho nên không dám lấy, cô phục vụ này quay lại lấy một hộp cho tôi ngay, thật là dễ thương hết biết. Tôi nghĩ chắc tôi chỉ giữ làm kỷ niệm thôi chứ không ăn, không cần biết nó là kẹo hay bánh.

Cha mẹ cô dâu người Việt, cha mẹ chú rể người Hoa. Cha cô dâu lên phát biểu trước tiên bằng tiếng Anh, rồi đến mẹ cô dâu phát biểu bằng tiếng Việt. Chị trông khá đẹp và sang, trong cái áo đầm dài màu bạc, không hở lắm cũng không kín lắm. Chị có vẻ hoạt bát khi chị bảo cô dâu coi anh xã nhà tôi như cha đỡ đầu của nó, để có thể làm phiền lúc nào cũng được, đến nỗi chị phải la nó. Tôi nghĩ câu nói của chị cố ý làm cho tôi có cảm giác thân thuộc hơn, vì tôi hoàn toàn mới gặp chị và nó lần đầu tiên, trong khi anh xã nhà tôi đã gặp nhiều lần vì công việc. Những lời phát biểu của chị khá cảm động, lắm lúc xen vào vài câu tiếng Anh để cho chú rể cũng hiểu. Cha chú rể phát biểu bằng tiếng Hoa, ax tôi bảo ông nói tiếng Hồng Kông, nhưng dù không hiểu ông nói cái gì tôi vẫn không nghe ra âm thanh của tiếng Quảng Đông là tiếng mà người Hong Kong thường dùng, mà có vẻ như tiếng Quan Thoại hay Phổ Thông. Cuối cùng thì chúng tôi cũng biết ra là họ đến từ Đài Loan, sau khi nghe lời phát biểu của mẹ chú rể cũng bằng tiếng Anh. Bà mẹ này trông có vẻ lớn tuổi hơn mẹ cô dâu, nhưng lời phát biểu bằng tiếng Anh của bà cũng không kém phần cảm động, và khá lưu loát. Chỉ khác ở chỗ, bà không chen vài câu tiếng Hoa vào. Đại khái vẫn là những lời lẽ thương yêu con cháu của mình, và những kỷ niệm bà có khi chú rể còn nhỏ, và bà cũng nói lời cám ơn cô con dâu đã làm thay đổi chú rể theo chiều hướng tốt. Sau đó là đến phần ăn uống, ax tôi có vẻ không hài lòng về các món ăn, vì cứ lâu lâu họ mới đem ra một món, mà mỗi món thì chỉ cốt ý là trưng bày cho đẹp, bắt mắt, chứ ăn thì chẳng đã tí nào, vì chỉ có một miếng tí xíu. Điều này làm cho những khách mời, nhất là những người Việt Nam, cảm thấy vẫn đói mặc dù đã ăn được hơn nửa bữa. Anh xã tôi cũng phàn nàn, nhưng tôi dễ dãi hơn, vì mình đi ăn cưới theo kiểu Tây thì chỉ có vậy thôi, họ đã làm mấy món ăn theo khẩu vị người Hoa là coi như có tiến bộ lắm rồi!

Trước khi vào bàn tiệc, thì họ đãi thức uống và thức ăn nhẹ ở ngoài trời khi trời vẫn còn sáng và cô dâu, chú rể có thể tranh thủ chụp hình. Họ đãi các loại rượu hay cocktails, và mấy món đồ ăn nhè nhẹ như mấy món mình có thể nhón bằng tay khi lâu lâu có một cô bưng một cái khay đựng mấy món ăn đó tới chào hỏi mình, nếu mình muốn ăn thì lấy ăn. Thỉnh thoảng họ cũng để mỗi miếng lên một cái muỗng canh, mình muốn ăn thì chỉ cần cầm lấy cái muỗng, ăn xong thì trả muỗng lại cho một người khác chỉ chuyên đi thâu muỗng, họ không thể bỏ đi luôn vì đó là muỗng sành không phải là cái muỗng nhựa rẻ tiền. Tôi nói với anh xã, hì hì, họ mà chỉ cho mình ăn như vầy thôi thì... tổ trác, vì em đói lắm rồi, nhịn để đi ăn cưới mà. BigGrin Chúng tôi đứng trên lầu cao, từ đây có thể nhìn thấy cả cái CN Tower của Toronto, tôi nói anh, thôi người ta không chụp hình cho mình, thì anh chụp em một tấm đứng ngay đây để làm kỷ niệm vậy, nhớ canh để lấy luôn cái tháp CN nhé. Anh lấy phone chụp cho tôi một tấm và bảo, cái tháp xa quá không nhìn thấy trong hình em ơi. Kệ đi, miễn nhìn thấy em rõ là được rồi, "nổi" thế mà không chụp lấy một tấm thì uổng quá! BigGrin Một lát, thấy có một cái máy bay nhỏ nhỏ như là cái máy bay đồ chơi bay lên, tôi thích thú đứng nhìn, tưởng anh chàng nào đem máy bay tới đây chơi. Ai dè, anh bảo, cái đó là của cái ông chụp hình, quay phim đó, ổng muốn quay từ trên cao. Để ý mới thấy ông đang chỉ trỏ bảo cô dâu, chú rể làm động tác này nọ, như cả hai cùng nhìn lên bầu trời cao, có lúc cô dâu lại dang tay ra, chú rể đứng đàng sau cứ y như phim Titanic. Nhưng vườn hoa ở dưới thì thấy không đẹp lắm, không biết vì thợ không biết trồng hoa đẹp, hay vì đã qua quá thời gian hoa Tulip nở, nên chúng không còn nhiều nữa, hay vì chưa đến ngày các loại hoa khác nở nên trông chúng có vẻ rời rạc. Nhưng tôi nghĩ ở những chỗ này, thì nên trồng loại hoa annuals chứ, mua mấy cái hoa họ trồng trong greenhouse sẵn, rồi trồng vô đất theo hàng lối thôi thì tha hồ đẹp, chứ đợi mấy loại hoa chưa nở thì biết đến bao giờ? Anh thì vẫn nói tiếp chuyện cái may bay cho tôi nghe, vì chẳng còn chuyện gì ở đó để mà nói, cũng chẳng có ai để cho anh nói chuyện lúc đó nữa, anh bảo, hình thức của nó y chang như những máy bay không người lái mà bây giờ Mỹ thường dùng để dò thám những gì ở bên dưới mà người dò thám thì không cần phải bay lên cao nữa, lỡ gặp đứa nào nó ghét, nó bắn sảng. BigGrin

Trở lại chuyện bàn tiệc. Bởi vì con đặt đâu cha mẹ ngồi đó nên chúng nó đặt cha mẹ chúng nó không ngồi chung với chúng tôi nên chúng tôi chỉ còn biết nói chuyện với nhau hoặc với những người xa lạ đang ngồi cùng bàn với mình. Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng những người không quen cũng khó mà nói chuyện với nhau, chưa nói đến chuyện có người còn không thèm góp vào câu nào, nên khi qua được hơn nửa buổi ăn, mấy người kia lọt tọt ra về, vì có người đã bắt đầu cảm thấy thèm... mì gói. BigGrin Chúng tôi cũng cố gắng đợi để xem miếng thịt bò, món ăn chính của bữa tiệc, có ngon hay không. Và cuối cùng thì chúng tôi cũng thỏa mãn được sự tò mò của mình, hay nói đúng hơn là của riêng tôi, rằng, thịt bò của họ cũng không ngon bằng của tôi, hi hi...

Bình Nguyên
Tháng 5, 2015.
Binh Nguyen
#447 Posted : Friday, May 29, 2015 4:51:51 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Con bé nhỏ thấy cái hộp bánh ngồ ngộ, đẹp đẹp, mở ra ăn luôn rồi, thế là xong, hi hi... BigGrin

BN.
Tonka
#448 Posted : Friday, May 29, 2015 6:51:24 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,649
Points: 1,542

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Đám cưới giới trẻ ở đây bây giờ dường như ngả về phía ăn nhà hàng Mỹ khá nhiều. Người trẻ tuổi thì thích thế nhưng người Việt Nam lớn tuổi thì buồn tới mấy phút lận bởi vì không quen ăn salad, kèm theo một phần thịt bò\cá\gà khá khiêm nhường. Appetizer thì có khi không đủ để khách đỡ đói lòng trong khi chờ nhập tiệc. Khi waiter bưng ra một khay thì người nào tới trước quơ gần hết, ai chậm chân ráng chịu chờ đợt sau hay có khi hết luôn. Ăn kiểu này thì có khi về nhà làm tô mì gói chứ không chơi Tongue Và giới trẻ dường như quen người non-Vietnamese ngày càng nhiều hơn.

Ăn nhà hàng Tầu thì cơm chiên là món sau cùng. Nhà nào dắt trẻ con theo là chúng đói meo vì những thứ kia chúng không ăn được hay không khoái khẩu, thành ra có khi phải gọi đặt cơm chiên trước cho trẻ con. Tiệc cưới ít khi đúng giờ, do đó ăn lót bụng ở nhà trước khi đi là thượng sách Wink
Tonka
#449 Posted : Friday, May 29, 2015 6:59:23 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,649
Points: 1,542

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
ờ lại còn cái vụ khách mời tự lấy đồ ăn cho mình (theo kiểu buffet) thì lại còn éo le nữa. Những người lớn tuổi làm sao vừa đi vừa bưng đĩa đồ ăn. Có đám cưới kia (ăn theo kiểu Ấn độ) mời khách đông nhưng nhà bếp có lẽ không chuyên phục vụ nhiều người, thành ra thực khách xếp hàng thì dài mà thức ăn lại chưa kịp mang ra hay không đủ. Thứ nào ngon thì hết và những thứ không ngon cứ ứ đọng lại.
Nghĩ lại thấy tổ chức một cái đám cưới mệt thiệt chứ không chơi.
Phượng Các
#451 Posted : Saturday, May 30, 2015 5:30:47 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Nghe nói người Việt làm đám thường ...lời BigGrin mà người Mỹ (hay Tây phuơng nói chung) thì không hy vọng gì kiếm được tiền để bù đắp vô chi phí vì khách Mỹ chỉ đi quà chứ không đi tiền. Đi đám thì có mặt chung vui là chính chứ mong được ăn cỗ cho "hoành tráng" thì thất vọng to!
ngodong
#452 Posted : Sunday, May 31, 2015 5:30:58 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Cô út của em nói - đám cứoi cần đẹp không cần no - lý do bây giờ các cô cậu trẻ làm đám cứoi trên bãi biển - trong rừng cây - và không có ông bà - chỉ có cha mẹ - cha mẹ mà càm ràm thì - that's ok without you guys :)
Binh Nguyen
#453 Posted : Tuesday, June 2, 2015 6:24:05 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Anh của em thì cần no không cần đẹp. Glare
Em thì vừa cần no vừa cần đẹp và cũng vừa cần... tiền! BigGrin
Cái khổ là mình là thế hệ một rưỡi nên... khó xử! BigGrin

BN.
Phượng Các
#454 Posted : Wednesday, June 3, 2015 5:43:11 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Mới biết một chị nọ sắp làm đám cưới với một anh kia, chị có cha là Úc, mẹ là Dominican, sanh tại Mỹ, sang Mã Lai làm việc, gặp một anh Tây Ban Nha, họ sẽ làm đám cưới tại Barcelona. Nghe nói trong f/b báo tin có cho biết là họ sẽ có honeymoon nên hy vọng là khách sẽ giúp họ (một cách nói khéo léo để yêu cầu mọi người cho tiền chớ đừng cho quà). Thời nay, cặp đôi thường ở với nhau trước rồi, họ đâu cần quà đám cưới như đồ vật trong nhà như thời xưa nữa.
ngodong
#455 Posted : Thursday, June 4, 2015 5:43:21 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Bình Bông giống chị ha .

Xem hình là biết chị em mình vừa thích no - vừa thích đẹp - vừa thích có tí tiền ha ha ha .
Binh Nguyen
#450 Posted : Saturday, June 6, 2015 4:19:18 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Originally Posted by: Tonka Go to Quoted Post
ờ lại còn cái vụ khách mời tự lấy đồ ăn cho mình (theo kiểu buffet) thì lại còn éo le nữa. Những người lớn tuổi làm sao vừa đi vừa bưng đĩa đồ ăn. Có đám cưới kia (ăn theo kiểu Ấn độ)
Nghĩ lại thấy tổ chức một cái đám cưới mệt thiệt chứ không chơi.

Em cũng đã từng đi ăn một đám cưới Ấn Độ, mà lại là đám cưới... chay! (Cái này chắc chị Tonka thích Blink) Họ mời cũng khá đông, nghe đâu chú rể là bác sĩ, mình tới ăn, mà chẳng ai biết mình (chắc tại hôm đó em quên làm "nổi" BigGrin ), đứng lên rào rào lấy thức ăn... chay (không ngon và không healthy bằng mấy món chay ở các chùa VN!) rồi mạnh ai nấy kiếm một cái bàn trống để ngồi xuống ăn, ăn xong đứng lên để... nhường chỗ cho người khác ngồi, đúng như chị nói... "éo le"! Chẳng lẽ lại ra lấy lần nữa? Đã thấy không ngon chẳng lẽ lại ăn nữa? Mình đứng lên, người ta lấy chỗ của mình rồi, chẳng lẽ quay lại... đòi? Đã vậy còn là món chay, không có thịt, cá gì hết, nên ăn... chẳng thấy no! Thôi, thế là đành... nhịn đói ra về. Chán thật! BigGrin

BN.
Binh Nguyen
#456 Posted : Tuesday, June 12, 2018 11:28:55 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
BÌNH NGUYÊN, BÀI MỚI NHẤT

Cô bạn mới quen, học trò khoá sau của cô giáo tôi, gặp tôi ở Cali, hỏi tôi có biết tụi nó thông qua luật An ninh mạng rồi chưa? Mấy hôm nay tôi lu bu với bạn học cũ, với cô giáo từ VN qua đây chơi, bui đời hết nhà người này đến nhà người khác, không tiện lên mạng, ipad, iphone đều không có, thuộc loại "very low technique", làm sao liên kết lên mạng để biết chuyện gì đang xảy ra chung quanh, huống hồ gì tới VN? Nên tôi bảo chưa, cô bèn gởi cho tôi cái clip của anh Dưa Leo, a stand-up comedian, để giải thích cho tôi nghe về an ninh mạng. Thấy cô cũng ưu tư về đất nước VN, tôi kể cho cô nghe về những việc làm của tôi, những chuyện mà theo ý tôi là góp một phần rất nhỏ trong việc giúp đỡ những người VN ở trong nước, để may ra tự họ có thể đứng lên cứu lấy nước VN, chứ còn ở ngoài này cho dù có la hét to cách mấy cũng không làm thay đổi gì được.

Hôm qua, tôi đi chơi Disneyland với cô và 1 người bạn tôi (Ơ hay, tới Cali chơi thì phải đi cho biết Disney land chứ?, bạn tôi bảo thế) các bạn tôi đều còn phải đi làm, tôi nghĩ thầm, à hay là tôi tôi đi làm người mẫu để chụp hình với cô cho... vui! BigGrin Nghề chơi cũng lắm công phu, mấy tấm hình đầu tôi còn tạo dáng, cười đùa, đến mấy tấm sau là... cười hết nổi. BigGrin

(to be continued)

BN.
Users browsing this topic
Guest (4)
23 Pages«<212223
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.