MỘT ĐÁM CƯỚIHôm kìa thì đi đám ma, hôm qua thì đi đám cưới, cuộc đời là thế với những cái "đám" mà người miền Nam hay gọi là "đi đám"! Trước khi đi, tôi hỏi ax, em có "nổi" quá không? Có thể sẽ nổi hơn cô dâu chăng?
Thì để em mặc áo khác. Tôi chọn cái áo màu hồng, màu của hạnh phúc, vì mình tới chúc phúc cho người ta mà. Anh bảo đâu có "nổi" gì đâu! Thế là tôi cứ "tự tin" giữ nguyên màu áo, mà tôi chắc chắn nó sẽ rất là "nổi"! Và... "nổi" thiệt!!!
Vì đám cưới theo kiểu Tây, trong một cái Hall khá nổi tiếng, tất cả đều được trang trí rất Tây, rất đẹp mắt, cô dâu, chú rể chọn phông màu vàng, màu đen, và màu trắng, với những bó hoa hồng tú cầu và hoa hồng vàng, trắng xen kẽ nhau, thành ra cái màu hồng áo của tôi trở thành quá "nổi" trong cái đám vàng, trắng đó!
Chưa hết, vì làm đám cưới theo kiểu Tây, nên tất cả các bà, các cô tham dự ngày hôm đó đều chơi áo đầm dài, ngắn và ... hở, tùy theo khả năng chịu chơi của mỗi người, thì tôi lại "quá nổi bật" trong cái áo dài truyền thống và hoàn toàn kín đáo!
Ax lúc này mới bảo tôi ở đây họ làm đám cưới theo kiểu Tây nên không thấy ai mặc áo dài, chắc anh sợ tôi thấy quê hoặc là anh thấy quê, khi mà mình... chẳng giống ai!
Tôi thì không, trước khi đi tôi đã nhắm chừng chuyện ấy có thể xảy ra, nhưng tôi chọn sự "tự tin" của chính mình, vì thiếu gì cô trong đám cưới cũng mặc áo đầm dài lướt thướt, dài hơn cả cái áo "dài" của tôi, chỉ khác tôi ở chỗ, các cô không mặc... quần dài giống tôi, ha ha ha...!!!
Tôi nói với ax, cái áo của cô dâu mà quét qua hết từng đó cái hành lang, đất cát, vườn tược, về nhà phải nói là giặt đã thì thôi!!!
Ba cô dâu, chắc cũng sợ tôi quê, hay chính anh cũng thấy tôi "quá quê mùa" trong chiếc áo dài, nên có đến nói với chúng tôi, đại khái là, hôm qua chúng nó mặc áo dài truyền thống rồi, chúng nó làm gì thì mình chỉ có làm theo, chứ không dám ngăn cản gì cả. Ừ thì, ở cái xứ này, con đặt đâu thì cha mẹ ngồi đó mà! Lại cũng có một anh đi tới nói chuyện với ax tôi, và bảo đảm hoàn toàn không nhớ tôi là ai, mặc dù anh đã gặp tôi một lần chỗ công sở, tôi "nổi" nhưng mà lại "chìm" cho cái tên tuổi của mình, vì không ai biết tôi là ai cả!!!
Khách mời khá đặc biệt và chọn lọc, phải trả lời là chắc chắn tham dự thì cô dâu, chú rể mới đặt thiệp mời, trên thiệp mời in rõ tên khách được mời, chứ không phải theo kiểu viết tay trước giờ vẫn thường thấy, sau khi gia chủ in hàng loạt thiệp giống nhau, rồi mới điền tên của khách mời vào sau. Khi bước vào phòng tiệc, trước lối vào là có một bảng danh sách để tên họ khách mời và số bàn, khách cứ việc nhìn theo số bàn trên danh sách này mà đi tới bàn của mình, không cần ai dẫn dắt gì cả. Tôi thấy kiểu này cũng hay hay, khỏi phải mất trật tự, khỏi phải câu nệ tôi ngồi đây hay ngồi kia. Nhưng chắc chắn để tổ chức được như vậy, cô dâu, chú rể phải rất là tốn kém! Trên bàn ăn, mỗi người có một cái menu riêng, và trên cái menu đó cũng có cả tên họ của mình, cái này thì đúng là họ đặt đâu thì mình phải ngồi đó, không có hó hé gì được.
Tôi giữ lại hai cái menu này lúc ra về vì có tên mình, tên cô dâu chú rể trên đó và tên của tất cả các món ăn, một kỷ niệm khá hay và ngộ nghĩnh, nhưng phải nói rất là tốn kém! Lúc ăn uống, mỗi người có có một khăn chùi miệng màu đen, trên đó cũng có in chữ cái đầu tiên, tên của cô dâu, chú rể lồng vào nhau, nghĩa là họ cũng đặt may khăn chùi miệng riêng cho cho chính họ. Tôi cũng có nghĩ đến giữ cái khăn này làm kỷ niệm, nhưng nghĩ cũng kỳ kỳ nên... thôi!
Lúc chúng tôi ra về là lúc người ta chưa đưa biếu gói quà làm kỷ niệm, nhưng khi tôi nhìn thấy họ để những cái hộp nhỏ nhỏ với những với những cái vật tròn tròn ở bên trong không biết là kẹo hay bánh với cũng hai cái chữ cái đầu lồng vô nhau, tôi có tò mò và thích thú đứng lại nhìn và chỉ trỏ cho ax cùng nhìn. Anh ra xe trước vì tay cầm một dĩa hoa đã để trưng bày trên bàn ăn của chúng tôi, sau khi nghe "lệnh" của cô dâu là chú phải lấy về cho cô, con cho cô chứ không phải cho chú. Cô bé còn cẩn thận, bảo tôi là tôi chỉ lấy cái dĩa hoa thôi, đừng có cầm luôn cái chân đèn khá đẹp đang đỡ cái dĩa hoa, mèn ơi, cầm cái dĩa hoa bự quá xá cỡ tôi còn đang lưỡng lự là có nên cầm hay không, ở đó mà còn cầm thêm cái giá đỡ??? Tôi ra xe sau, và được một người phục vụ ở đó mở cửa cho mình và nói "good night", tôi cũng hân hoan đáp lại và nói cám ơn, cô ta chợt để ý là tay tôi đang cầm cái menu, nhưng lại không có hộp quà mà cô nghĩ là gia chủ sẽ cho khách mời sau buổi tiệc, cô bèn quày quả bảo để cô đi lấy cho tôi một hộp. Đúng là được lời như cởi tấm lòng, tôi nói, tôi cũng muốn lấy lắm nhưng nghĩ người ta chưa cho nên không dám lấy, cô phục vụ này quay lại lấy một hộp cho tôi ngay, thật là dễ thương hết biết. Tôi nghĩ chắc tôi chỉ giữ làm kỷ niệm thôi chứ không ăn, không cần biết nó là kẹo hay bánh.
Cha mẹ cô dâu người Việt, cha mẹ chú rể người Hoa. Cha cô dâu lên phát biểu trước tiên bằng tiếng Anh, rồi đến mẹ cô dâu phát biểu bằng tiếng Việt. Chị trông khá đẹp và sang, trong cái áo đầm dài màu bạc, không hở lắm cũng không kín lắm. Chị có vẻ hoạt bát khi chị bảo cô dâu coi anh xã nhà tôi như cha đỡ đầu của nó, để có thể làm phiền lúc nào cũng được, đến nỗi chị phải la nó. Tôi nghĩ câu nói của chị cố ý làm cho tôi có cảm giác thân thuộc hơn, vì tôi hoàn toàn mới gặp chị và nó lần đầu tiên, trong khi anh xã nhà tôi đã gặp nhiều lần vì công việc. Những lời phát biểu của chị khá cảm động, lắm lúc xen vào vài câu tiếng Anh để cho chú rể cũng hiểu. Cha chú rể phát biểu bằng tiếng Hoa, ax tôi bảo ông nói tiếng Hồng Kông, nhưng dù không hiểu ông nói cái gì tôi vẫn không nghe ra âm thanh của tiếng Quảng Đông là tiếng mà người Hong Kong thường dùng, mà có vẻ như tiếng Quan Thoại hay Phổ Thông. Cuối cùng thì chúng tôi cũng biết ra là họ đến từ Đài Loan, sau khi nghe lời phát biểu của mẹ chú rể cũng bằng tiếng Anh. Bà mẹ này trông có vẻ lớn tuổi hơn mẹ cô dâu, nhưng lời phát biểu bằng tiếng Anh của bà cũng không kém phần cảm động, và khá lưu loát. Chỉ khác ở chỗ, bà không chen vài câu tiếng Hoa vào. Đại khái vẫn là những lời lẽ thương yêu con cháu của mình, và những kỷ niệm bà có khi chú rể còn nhỏ, và bà cũng nói lời cám ơn cô con dâu đã làm thay đổi chú rể theo chiều hướng tốt. Sau đó là đến phần ăn uống, ax tôi có vẻ không hài lòng về các món ăn, vì cứ lâu lâu họ mới đem ra một món, mà mỗi món thì chỉ cốt ý là trưng bày cho đẹp, bắt mắt, chứ ăn thì chẳng đã tí nào, vì chỉ có một miếng tí xíu. Điều này làm cho những khách mời, nhất là những người Việt Nam, cảm thấy vẫn đói mặc dù đã ăn được hơn nửa bữa. Anh xã tôi cũng phàn nàn, nhưng tôi dễ dãi hơn, vì mình đi ăn cưới theo kiểu Tây thì chỉ có vậy thôi, họ đã làm mấy món ăn theo khẩu vị người Hoa là coi như có tiến bộ lắm rồi!
Trước khi vào bàn tiệc, thì họ đãi thức uống và thức ăn nhẹ ở ngoài trời khi trời vẫn còn sáng và cô dâu, chú rể có thể tranh thủ chụp hình. Họ đãi các loại rượu hay cocktails, và mấy món đồ ăn nhè nhẹ như mấy món mình có thể nhón bằng tay khi lâu lâu có một cô bưng một cái khay đựng mấy món ăn đó tới chào hỏi mình, nếu mình muốn ăn thì lấy ăn. Thỉnh thoảng họ cũng để mỗi miếng lên một cái muỗng canh, mình muốn ăn thì chỉ cần cầm lấy cái muỗng, ăn xong thì trả muỗng lại cho một người khác chỉ chuyên đi thâu muỗng, họ không thể bỏ đi luôn vì đó là muỗng sành không phải là cái muỗng nhựa rẻ tiền. Tôi nói với anh xã, hì hì, họ mà chỉ cho mình ăn như vầy thôi thì... tổ trác, vì em đói lắm rồi, nhịn để đi ăn cưới mà.
Chúng tôi đứng trên lầu cao, từ đây có thể nhìn thấy cả cái CN Tower của Toronto, tôi nói anh, thôi người ta không chụp hình cho mình, thì anh chụp em một tấm đứng ngay đây để làm kỷ niệm vậy, nhớ canh để lấy luôn cái tháp CN nhé. Anh lấy phone chụp cho tôi một tấm và bảo, cái tháp xa quá không nhìn thấy trong hình em ơi. Kệ đi, miễn nhìn thấy em rõ là được rồi, "nổi" thế mà không chụp lấy một tấm thì uổng quá!
Một lát, thấy có một cái máy bay nhỏ nhỏ như là cái máy bay đồ chơi bay lên, tôi thích thú đứng nhìn, tưởng anh chàng nào đem máy bay tới đây chơi. Ai dè, anh bảo, cái đó là của cái ông chụp hình, quay phim đó, ổng muốn quay từ trên cao. Để ý mới thấy ông đang chỉ trỏ bảo cô dâu, chú rể làm động tác này nọ, như cả hai cùng nhìn lên bầu trời cao, có lúc cô dâu lại dang tay ra, chú rể đứng đàng sau cứ y như phim Titanic. Nhưng vườn hoa ở dưới thì thấy không đẹp lắm, không biết vì thợ không biết trồng hoa đẹp, hay vì đã qua quá thời gian hoa Tulip nở, nên chúng không còn nhiều nữa, hay vì chưa đến ngày các loại hoa khác nở nên trông chúng có vẻ rời rạc. Nhưng tôi nghĩ ở những chỗ này, thì nên trồng loại hoa annuals chứ, mua mấy cái hoa họ trồng trong greenhouse sẵn, rồi trồng vô đất theo hàng lối thôi thì tha hồ đẹp, chứ đợi mấy loại hoa chưa nở thì biết đến bao giờ? Anh thì vẫn nói tiếp chuyện cái may bay cho tôi nghe, vì chẳng còn chuyện gì ở đó để mà nói, cũng chẳng có ai để cho anh nói chuyện lúc đó nữa, anh bảo, hình thức của nó y chang như những máy bay không người lái mà bây giờ Mỹ thường dùng để dò thám những gì ở bên dưới mà người dò thám thì không cần phải bay lên cao nữa, lỡ gặp đứa nào nó ghét, nó bắn sảng.
Trở lại chuyện bàn tiệc. Bởi vì con đặt đâu cha mẹ ngồi đó nên chúng nó đặt cha mẹ chúng nó không ngồi chung với chúng tôi nên chúng tôi chỉ còn biết nói chuyện với nhau hoặc với những người xa lạ đang ngồi cùng bàn với mình. Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng những người không quen cũng khó mà nói chuyện với nhau, chưa nói đến chuyện có người còn không thèm góp vào câu nào, nên khi qua được hơn nửa buổi ăn, mấy người kia lọt tọt ra về, vì có người đã bắt đầu cảm thấy thèm... mì gói.
Chúng tôi cũng cố gắng đợi để xem miếng thịt bò, món ăn chính của bữa tiệc, có ngon hay không. Và cuối cùng thì chúng tôi cũng thỏa mãn được sự tò mò của mình, hay nói đúng hơn là của riêng tôi, rằng, thịt bò của họ cũng không ngon bằng của tôi, hi hi...
Bình Nguyên
Tháng 5, 2015.