Lâu rồi chốn vắng lặng buồn tênh, hôm nay Nhiên tìm được trẻ lạc - "đứa con tinh thần" của ND, nên mang vào đây - Khoảng Không Gian Màu Tím -- mong từ mẫu ND về nhận lại nhà để đứa con tinh thần được an ủi, vui vẻ.
Trò Chơi Nhân Gian* và Thư cho con gái
Con gái yêu của mẹ,
Buổi sáng cuối tuần nay , trong ngày lễ Tạ Ơn mẹ thức dậy hơi trễ, đêm qua mẹ lại khó ngủ nữa nhưng con không biết , bên đó - nơi xứ sở của sương mù con chênh với mẹ 6 tiếng , bên này, các em của con đã vào giấc ngủ từ rất lâu , khi khó ngủ, mẹ có những giây phút “ lang thang” trên net dù không đăng nhập tên vào diễn đàn nhưng mẹ vẫn mở những bài đọc của những người mẹ qúy mến để đọc , có những người mẹ tìm được nơi bài viết của họ là một chút nụ cười khi đọc những hóm hỉnh họ họ trải bày, có những người mẹ vương vấn buồn theo suy tư của họ . Em của con bao giờ trước khi ngủ mà thấy mẹ còn thức thường một câu hỏi “ mẹ chưa ngủ à , bao giờ mẹ ngủ ? “ khi đó mẹ thường nói “: để mẹ đọc nốt bài này " và cái “ nốt” của mẹ đôi khi là 3h sáng hay là 4h sáng . Nếu mẹ nói “ mẹ già rồi khó ngủ lắm” thì các con lại cười mẹ đây vì với các con bao giờ mẹ cũng vẫn chưa già mà . Nhưng qủa thật, mẹ đã già khi các con lớn dần lên , mẹ còn nhớ mãi cái ngày mẹ con đưa con tới thăm mẹ, con mặc chiếc áo đầm ren xanh màu trời và bẽn lẽn ngả đầu vào ngực mẹ của con tròn xoe hai con mắt nhìn mẹ , hồi bé con “ chối “ sữa, lười ăn nên con ốm nhom đến mức ai nhìn thấy con cũng bảo “ còi” cái tên ‘ còi “ gắn liền với cả tên thật của con, mẹ của con sốt ruột lùng mua đủ lọai thuốc cho uống thêm, nào là vitamin, nào là thuốc cam bột Cóc hàng Bạc, …Con còi đến mức mỗi khi mẹ cầm tay con mẹ chỉ sợ lỡ đụng mạnh con gẫy mất xương thôi … cho đến khi con vào lớp 6 thì đột nhiên con mập lên và tên con lại gắn liền với chữ “ mập” … Thời gian, con gái của mẹ ơi, thời gian trôi thật nhanh và thế đó dù bất cứ người nào sống theo một nguyên tắc bất di bất dịch, một thói quen, một nề nếp cố định thì cũng đến một độ tuổi nào đó tự dưng “ khó ngủ’ cái khó ngủ ấy nó thường xuyên đến có thể khi vừa ăn xong bữa cơm tối, bật ti-vi coi và giấc ngủ chập chờn đến có thể vài ba phút thiếp đi, có thể một vài giờ và bất chợt đêm về khi không gian chìm vào im lặng thì lại không ngủ đươc . Cũng có khi giấc ngủ đến bình thường vào giờ giấc bình thường nhưng gần sáng thì lại thức dậy . Ở những thời gian thức dậy về sáng nhiều khi mẹ nhớ bà ngọai, nhớ những năm tháng mẹ cũng tuổi ăn tuổi ngủ bất chợt trở mình trong đêm mắt nhắm mắt mở thấy ngọai vẫn còn thức đeo kính đọc sách hoặc lui cui dưới bếp, mẹ thường chẳng hiểu sao bà của các con dậy sớm thế trong khi mẹ thèm được ngủ vô cùng .
Bây giờ thì mẹ đã hiểu , như mẹ nói đến một độ tuổi nào đó, đọc sách cũng cần đeo kính “ viễn” và khó ngủ …
Những khi khó ngủ không hẳn mẹ ngồi trên net như ai đó thường bảo mẹ thế, mẹ vẫn nói, chỉ là “ giây phút” thôi bởi con biết công việc của mẹ, hàng ngày gắn với cái màn hình cũng đã quá nhiều rồi , ban đêm khi đèn đã tắt chỉ còn ánh sáng của màn hình máy tính phát ra mẹ cũng không thể ngồi lâu dán mắt vào bài viết của ai hết . Tuy nhiên, mẹ lại không muốn nghĩ nhiều về những mảnh ký ức chập chờn ẩn hiện trong mẹ, cho nên có những khi mẹ đọc bài bạn bè của mẹ, người quen, người chưa quen, người ảo, người thật viết, có những khi mẹ bật đèn ngủ đọc truyện, đọc sách và có những khi mẹ lặng đứng một mình bên cửa sổ nhìn ngòai trời …đêm , mặc kệ những dòng tưởng hay những trống vắng đến với mẹ khi ấy …
Không gian, của ngày và của đêm có những khác biệt giữa ồn ào và thinh lặng . Đôi khi mẹ thấy đêm không tĩnh lặng mà rất ồn ào, nhưng đôi khi giữa cái ngày ồn ào mẹ lại thấy yên ả bình lặng hơn đêm . Mẹ có nhìn thấy cả những mảnh đời trái ngược nhau hòan tòan trên khuôn mặt những người bạn mẹ . Như một lần con nhận thư mẹ và gọi điện hỏi mẹ
-“ mẹ ơi có phải hình ảnh người bạn mẹ cho con xem, cuộc đời cô ấy bất hạnh lắm phải không mẹ ? “
Hôm ấy mẹ ậm ừ con cho qua chuyện vì mẹ không muốn con tốn tiền gọi cho mẹ, hôm nay mẹ muốn qua bức thư này trả lời cho con
- Không, con yêu của mẹ, những hình ảnh mẹ cho con biết về những người bạn mẹ, thực ra trái ngược hòan tòan giữa cuộc đời, số phận và gương mặt con nhìn thấy , người _ con nhìn thấy có nụ cười tươi ấy thực ra cuộc đời bên ngòai không phải như thế . Người mang khuôn mặt u buồn mà ai nhìn vào cũng xót xa thương tội, thực ra ngòai đời cô ấy hạnh phúc đến vô cùng, cái hạnh phúc một gia đình yên ấm với những con trai con gái đã thành đạt trưởng thành và một người chồng, người bạn đời lúc nào cũng chu đáo vẹn tòan chung thủy , mẹ nghĩ, không ai hay mẹ chưa nhìn thấy ai có một hạnh phúc hơn cô ấy, cái hạnh phúc mẹ luôn cho là xa xỉ , cái hạnh phúc mà mẹ hay một số bạn bè của mẹ có nằm mơ , trong giấc mơ dù ao ước cũng không thể có . Trớ trêu vậy đấy con gái à, thế mới có “ trò chơi nhân gian” * Một khuôn mặt xinh đẹp hay dịu dàng, có duyên và hay cười không hẳn chứng minh rằng cuộc đời người ấy, hay cô ấy là hạnh phúc, một gương mặt u uẩn cái nhìn sâu thẳm không hẳn chứng minh cuộc đời người ấy đau khổ bất hạnh . Thế mới biết “ tạo hóa’ đã không cho ai hòan thiện một điều gì và vì lẽ đó có những tâm hồn tự tìm đến nhau bù lấp cho nhau và trao cho nhau mảnh còn xót lại, nương vào nhau để mà sống, sống để làm gì ? để đi tiếp đọan đường mình phải đi để cái con đường ấy, nó không phải thẳng hay chỉ gập ghềnh mà là một vòng tròn, mang tâm điểm từ những hình hài trần truồng khi mới sinh ra đời, khi cất tiếng oa oa chào đời, đôi khi có được tiếng khóc bác sĩ phải dốc ngược “ phát vào mông" mấy cái cũng không khóc cho đến khi được nhắm mắt xuôi tay, có thể là sự ra đi yên bình, lặng lẽ nhưng bất chợt có thể là nước mắt đọng nơi khóe mắt, và có thể là ai đó dù cố vuốt, mắt người ra đi cũng không nhắm …
- Đời sống của một người từ khi sinh ra, lớn lên đến khi rời bỏ cuộc sống, mỗi người mang một hình hài, một cá tính và một cuộc đời khác nhau .
Bởi vậy cũng không ngọai lệ khi con nhìn thấy hay nhận thấy trong bạn bè của con, khi con gặp chuyện không vui, hay khi con đưa ra một vấn đề trong số các bạn ấy sẽ có bạn mang “ kinh điển’ hay kinh Phật, hay lời “ răn” của Chúa ra “ dạy dỗ” cho con , rằng con phải thế này , phải thế kia để cái tâm con an bình . Thế nhưng lại chính họ là những người ‘ sân si” nhiều hơn tất cả họ “ bon chen” nhiều hơn tất cả, và nếu ai đó chẳng may “đụng” lại họ thì họ lại hơn bất cứ ai hết quên ngay lời họ vừa ‘ban cho” người khác để thốt ra những lời hằn học thật khủng khiếp
Con gái yêu của mẹ,
Bất cứ một bài học nào trong cuộc đời mà người ta có đều cũng có một sự trả giá nhất định, cho nên bất cứ một “ khôn” hay một “ dại’ nào cũng tương tự thế, giọt nước mắt của hạnh phúc hay của đau khổ cũng khác nhau khi nó rơi ra dù quy luật thì nó giống nhau xong cảm xúc trong mỗi người khi ấy thì khác nhau hòan tòan.
“ Trò chơi nhân gian” * như bạn mẹ viết ra nó có đủ hỉ nộ ái ố của một đời sống một kiếp người . Rồi một ngày con lớn lên con cũng lại bước vào cái “ vòng’” vòng xóay của cuộc đời như thế… Con sẽ cũng có những khỏang khắc cô độc nếu không tìm được hạnh phúc riêng và sẽ có những khỏang khắc tất bật bộn bề khi đã lấy chồng, sinh con, chăm lo cho con cái và dưới con mắt của con sẽ như mẹ như mẹ của con đang nhìn các con của mình, dù có là bất cứ “ông vương bà tướng” nào thì lúc nào cũng bé bỏng, lúc nào cũng cần mẹ chở che ....
Mẹ dừng thư ở đây, xin Tạ Ơn, con đã gọi một người không sinh ra mình một chữ Mẹ và tin cậy mẹ để tâm sự với mẹ, hôm khác mẹ viết tiếp cho con nhé, con gái yêu của mẹ
* Trò Chơi Nhân Gian tựa bài thơ