Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

9 Pages«<789
Khoảng Không Gian Màu Tím
NgocDung
#161 Posted : Wednesday, May 4, 2005 12:59:23 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

ÔI, Người Đàn Ông Của Tôi

Thời tiết thay đổi, dịch cúm xuân – hè lan mạnh đến từng nhà , từng gia đình . Mấy hôm nay thằng bé bệnh không đi học được , 2h sáng cái cữ không thay đổi ấy thằng bé mắt nhắm mắt mở lồm cồm bò dậy ôm ngực ho , những cơn ho bất chợt đến của nó khiến cho tôi như có muối xát vào ruột gan . Cũng còn may mắn khi căn phòng ba mẹ con tôi sống không chung vách với ai , đã đủ lọai thuốc ho theo toa bác sĩ nhưng thằng bé vẫn không bớt đi cơn ho , cứ đúng 2h sáng nó ho . Căn bệnh như giả vờ ấy khi ngày thì nó tỉnh táo mà đêm xuống thì thật não lòng . Tôi vốn dĩ đã khó ngủ lại càng khó ngủ nhiều hơn , chỉ một cách duy nhất tôi có thể làm được cho nó ngòai những thứ thuốc nó phải dùng là hàng đêm ngồi bế nó , bây giờ nó không còn bé xíu như hồi trước nó đã cao 1m50 khi hơn 11 tuổi rồi . Nhưng nó vẫn chỉ thích mỗi khi bệnh có mẹ bế và ôm trong lòng . Những đêm thế này tôi nhớ về những ngày trước khi mẹ nó mới sinh nó , có lẽ ở bệnh viện về ai đấy nhà có chuyện buồn đến thăm nên 3 tháng trời nó khóc cả đêm , mẹ tôi bảo đó là nó khóc dạ đề phải kiếm được cái người vía nặng đấy, xin họ cái áo đốt lên thì mới hết khóc . Biết ai mà kiếm trong số những người đến thăm ? 3 tháng trời tôi ẵm nó trên tay từng đêm thay bạn - người mẹ trẻ u uất đến mất sữa và mười mấy vết khâu đến ngồi còn khó khăn huống chi bồng con . Thằng bé nhiều đêm không hiểu lý do gì bình sữa cứ đẩy ra không bú, tôi ngại đánh thức bạn dậy cho con bú, nên cho nó bú ti tôi ,nhưng tôi làm gì có sữa ? được vài cái háo hức ban đầu nó nhè ngay ra khóc thét lên thế là à ơi đủ kiểu bồng ẵm nó ru hời cho đến hết đêm gần sáng nó mới chịu ngưng tiếng khóc và bú bình sữa để ngủ . Nó lớn lên trong tình yêu của rất nhiều người nó gọi bằng Mẹ , nó cũng không phân biệt ai là người thật sự mang nặng đẻ đau sinh nó ra, dù rằng tất cả mọi người vẫn nói nhưng có lẽ vì câu nói của những người đến ngôi nhà nhỏ đó .. ngôi nhà không có đàn ông hiện diện ngòai nó “ Mẹ đây này, hồi con nằm trong bụng mẹ … “
Bây giờ nó đã lớn duyên của tôi và nó, hai số phận như gắn chặt vào nhau . Sau ngày bạn tôi mất đi nó ngơ ngác hỏi thăm cả tuần lễ nhưng nó là trẻ con, nên nó cũng đã quên dần với sự thiếu hụt của người phụ nữ vừa ra đí đó chính là mẹ ruột của nó . Trong cơn ho khuya qua nó hỏi tôi
- Mẹ ơi , sao con lại ở trong bụng nhiều người mẹ thế hở mẹ ? ai là ba của con ?
Tôi không thể trả lời câu hỏi của nó được . Nhưng tôi vẫn phải trả lời
- Con không có ba , ba con là ai mẹ cũng không biết , có lẽ là ông hàng xóm , nhưng ông ấy đi mất rồi con ạ . Mẹ của con là người trong tấm hình đầu giường con đấy .
- Mẹ ơi, con không tin , mẹ mới là mẹ của con, thế mẹ sẽ có mang một người ba về cho con không ? nhưng nếu mẹ không mang được một người ba về cho con để những chủ nhật con không phải hỏi mượn ba của bạn Tuấn đi đá banh thì con vẫn YÊU MẸ LẮM mẹ làm ba con luôn mẹ nhé.
Thằng bé, người đàn ông của tôi nó vẫn luôn có những câu hỏi , những câu tự trả lời như vậy . Mới tập viết được chữ Việt nó bảo rồi con sẽ đăng ký vào Đăc Trưng của mẹ và nói rằng con là con của mẹ .( trong đầu óc của nó khi thấy tôi hay mở ĐT coi , nó cứ nghĩ đó là chỗ tôi vào làm việc ) Hình như ai đấy mach bảo, và nó đã từng đăng ký một nickname tên nó ở đây . Trong đêm khi nghe nói nói tôi giật mình giữa cái lớn của nó và cái rất trẻ thơ của nó
Vâng , lứa tuổi con tôi ở trường đã bắt đầu làm quen với máy tính , ngòai trò chơi điện tử qua net và có những người bạn cùng sở thích ra thằng bé cũng vẫn tham gia vào một diễn đàn dành cho phim ảnh, tất nhiên là diễn đàn phim ảnh lành mạnh .Tôi cũng vẫn chỉ dám cho nó xử dụng máy tính của tôi 1 tuần 1 lần 1 tiếng . Nhưng tôi vẫn sợ
Tôi thích nó biết tiếng việt, đọc và nói giỏi như tiếng nga dù nó sinh ra ở nước Nga và chưa một lần về VN , xong tôi cũng rất sợ nó biết tiếng việt để đọc được những điều nó chưa nên biết . Hôm trước khi nó đổ bệnh khi xem ti vi VN trên nhà người bạn ( tôi không có đăng ký kênh vtv4 ) nó trở về nhà và bảo tôi :
-Mẹ ơi, con thấy VN của mẹ , Sài Gòn của mẹ người ta dã man lắm đấy
- Sao con lại nói thế ? ai dã man vậy hả con ?
- Mẹ lên nhà bác V mà coi , 30 tháng tư bao nhiêu người chết thế mà cái thành phố của mẹ , VN của mẹ lại cờ hoa nhiều lắm đấy mẹ . Mẹ ơi phải thắp nhang chứ không được vui mừng như thế . Họ nói “ giải phóng’ giải phóng ai vậy mẹ ? giải phóng sao lại nhiều người chết và nhiều người phải bỏ đi thế hở mẹ ? VN của mẹ không tốt. Con không về VN với mẹ nữa đâu . Mẹ cho con thắp nhang đi mẹ , con muốn tưởng nhớ những người đã mất trong ngày đó . Con không vui

ÔI, thằng bé, con trai của tôi....
Phượng Các
#162 Posted : Wednesday, May 4, 2005 2:08:56 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Xí!

linhvang
#163 Posted : Wednesday, May 4, 2005 2:25:21 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chắc nhờ chị PC Xí một cái dữ quá nên tấm hình xuất hiện lại rồi. Big Smile
Hình chụp nghiêng dễ thương, kín đáo...
NgocDung
#164 Posted : Wednesday, May 4, 2005 3:04:54 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Ôi, ôi chị Phượng Các chị Linh Vang làm em mắc cỡ quá em trốn luôn nè , em mà nhà thơ cái gì hở chị? hì được chị PC đưa lên bỗng dưng... Sáng nay sao nhiều niềm vui vậy ta? nào là chị PC phong cho nhà thơ nữ nè , rồi bài đọc Tường thuật Về Một Giấc Mơ Kỳ Lạ từ lâu lắm rồi bỗng nhiên chị Ngô Đồng có rồi chị NĐ đưa lên nè rồi hình đó chị Linh Vang khen dễ thương nè ...
Thế là nhà mới em đang ở ở có vẻ " hên" như thầy phán cho rồi, hy vọng con số bù ( 10 ) của lần chuyển nhà này sẽ đem lại may mắn.
- Mất việc sẽ vài bữa có việc làm
- không nơm nớp cuối tháng bị đòi tiền nhà nữa
- có sức khỏe và cơ hội làm đủ tiền nuôi " người đàn ông của tôi " ăn và tốt nghiệp đại học trước 21 tuổi ở đất nước nó thích
-.... ( một lần nào được mặc áo cưới thật nhỉ ) hì hì hì
linhvang
#165 Posted : Wednesday, May 4, 2005 3:18:37 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Có bao nhiêu thơ được phổ nhạc như thế mà lại kêu không phải là nhà thơ! Chị thì còn muốn đưa ND vô mục Nhà phê bình nữ nữa đó.
Mấy mẹ con bình an bên nhau là chị bớt lo rồi. Đọc bài em viết chú nhỏ bị ho. Chị cũng bị ho hơn ba tuần nay, đêm "sủa" quá sá, mới vừa hết vài hôm thôi. Nhờ uống thuốc ho Nyquil, thuốc này cũng giúp mình ngủ ngon nữa, mới đầu chị khinh thường không chịu uống, nên cái ho mới kéo dài.
Mong em từ nay sẽ liên tục gặp nhiều cái hên.
NgocDung
#166 Posted : Wednesday, May 4, 2005 3:44:42 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Chị Linh Vang ơi, thằng bé hôm nay em cho đi học lại rồi chị à , nó như bệnh giả vờ ấy chị ạ , sáng nay nó em bảo đêm qua nó bớt ho vì... được ngủ với mẹ , chán nó quá em đang tập cho nó nằm riêng mà cứ gần sáng nó lại bò sang giường em với con bé ngủ chung rồi nó bảo " không biết tại sao mà tối nằm giường mình sáng nằm giường khác nhỉ " căn phòng này của em cách được một cái bàn học chứ không kê sát như trước thế mà nó vẫn giả vờ nói thế. Chị đã bớt hẳn chưa thế chị? chị dùng chữ " sủa" em nhớ dạo em bị dị ứng... cũng ho suốt , năm nay em đỡ hơn chút chỉ.... hen thôi nên ventolin em phải để ngay dưới gối hàng đêm. Chị phải để hết hẳn ho đi nhé không thì phiền lắm chị. Bên chị gần 12h đêm rồi đấy, chị đi ngủ đi và ngủ ngon nhé Kisses
Phượng Các
#167 Posted : Thursday, May 5, 2005 1:30:44 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
đêm "sủa" quá sá,

Big SmileBig SmileBig Smile

Okharon
#168 Posted : Monday, May 9, 2005 12:55:35 AM(UTC)
Okharon

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 47
Points: 0

quote:
Gởi bởi linhvang

Chắc nhờ chị PC Xí một cái dữ quá nên tấm hình xuất hiện lại rồi. Big Smile
Hình chụp nghiêng dễ thương, kín đáo...



hí hí hí Blush chị Linh Vang , phải chi chị NgọcDung nói sớm thì đâu bị xuất hiện vậy chị nhỉ
Nhưng chị khó thóat lắm đấy chị ND

BlushBlushBlushKisses
. Blush heartRose
Okharon
#169 Posted : Monday, May 9, 2005 7:47:37 PM(UTC)
Okharon

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 47
Points: 0

Black EyeBlack EyeBlack EyeBlack Eye
Ốc xin lỗi đừng giận ốc nghen chị Dung tội nghiệp ốc lắm 1 triệu đóa hồng Rosetạ lỗi chị
chịu đi nha
Rất thương chị đó heartRose
NgocDung
#170 Posted : Saturday, June 11, 2005 7:02:55 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Mặc niệm tháng ... năm

Em vô tình đọc bài thơ ai viết
lời trách yêu đến là thật dễ thương
bài thơ tình chẳng để gửi riêng ai
nhưng em hiểu “ ai” dành riêng anh đó

Bất chợt thôi em bỗng nhớ hôm nào
Em cũng đã vô tình cơn hờn dỗi
tự nhủ lòng em chẳng có quyền ghen
thôi, đừng hỏi - khỏi nghe lời nói dối

Chưa lãng quên, nỗi đau ào thức dậy
em quay đi dấu giọt lệ âm thầm
lại ngơ ngác tưởng như mình mắc lỗi
ngậm ngùi, em mặc niệm tháng năm


Ngọc Dung
Nỗi Đau Tôi *


NgocDung
#171 Posted : Saturday, June 11, 2005 7:07:16 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Tự Đốt

Những yêu thương ẩn vào giấc ngủ
Những buồn vui chẳng cũ bao giờ
Em chất đầy tim em nhung nhớ
Lời thì thầm cùng ánh mắt anh trao

Trầm lặng anh, em thầm lặng say mê
Khơi cho em những thẫn thờ vô tận
Ký ức tươi màu dưới nét vẽ riêng anh
Giấu anh và thơ vào một góc riêng

Em biết mình vừa lạc giữa bến mê
Không thóat nổi thân ngập trong thề hẹn
Anh đã gần em như hơi thở chính em
Vì yêu anh, em tự bốc cháy mình


Ngọc Dung
Nỗi Đau Tôi *
NgocDung
#172 Posted : Saturday, June 11, 2005 7:10:55 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

quote:
Gởi bởi NgocDung

Thì thầm số phận



Ngày Mẹ sinh con,
cũng mưa buồn ảm đạm
ngày Mẹ sinh con,
những sao trời cũng rủ nhau
trốn mất
ngày Mẹ sinh con,
gió ào đổ lá
mặt đường trơn
bóng,
chỉ bóng Mẹ và con
đổ ngược
mặt đường mưa

Một mình Mẹ thôi,
không tay người đưa dắt
lặng trong màn mưa
Mẹ âm thầm
úp mặt
lạnh đôi tay
Con,
thốc đạp
từng mỗi bước Mẹ đi
niềm vui Mẹ mang con
và những cơn đau thắt

Mẹ,
và cơn mưa
chợt về
tháng sáu
quện nhau

Ngày Mẹ sinh con,
con như bơi trong
biển trắng
biển trắng
màn mưa
dâng đầy

Ngày Mẹ sinh con,
mãi trôi
mãi trôi
lặng im tê buốt
cơn đau dội ngược
vết rạch hằn

Và mãi,
trớ trêu thay định mệnh
tháng sáu
của con
vẫn
choàng khoác màu áo buồn
mưa ...


10-06-2005

Ngọc Dung
Mưa Khóc Cho Đời *




Có Còn Nhớ Nhau ...

Trong trái tim em chỉ có anh thôi
Ngày khắc khỏai
Đêm cồn cào mong nhớ
tiền kiếp trước
chắc là em mắc nợ
nửa phương trời
giờ có nhớ nhau không ?

Em bây giờ,
một mình đêm trống vắng
ở ngòai kia
gió se lạnh chuyển mình
một mình em vẫn mãi
một mình đêm
mây bảng lảng
bên ngòai ô cửa sổ
Bồ Công Anh hoa đã vội héo tàn
Xa anh quá cỏ cây màu không thẫm
lời máy môi ảm đạm những gam buồn
Thì,
mặc nhé những tháng số phận
đẩy trôi theo những ảo ảnh xa vời
Anh,
đừng hiểu thêm, tâm hồn em đa cảm
tựa dây đàn chạm mạnh đứt đường tơ
mặc em thôi, lặng mình trên triền dốc
khắp bốn bề , em vương lưới mắt anh

Một mình em, kệ nhé mặc em đi
Không có anh tháng năm em vô nghĩa
Em chấp nhận tận cùng trong đau khổ
nửa phương trời, anh không cần phải nhớ em


. "Bồ công anh" lòai hoa này ... tàn rồi
• Tháng sáu trời bên em đêm chỉ còn 4 tiếng.
• Anh, biết không?

11-06-2006
Ngọc Dung


Phượng Các
#173 Posted : Thursday, June 16, 2005 1:00:54 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị thích bài thơ trên đây đó Ngọc Dung. Nhưng thơ của Ngọc Dung lúc nào cũng có những nỗi đau chất chứa. Thơ là tiếng chắt lọc của lòng, thơ buồn thảm thì hẳn phản ảnh cõi lòng ưu sầu thấm đẫm. Không lẽ cứ như vậy hòai sao Ngọc Dung? Sad

NgocDung
#174 Posted : Sunday, June 26, 2005 4:55:01 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Tôi Và Tình Cảm Thật Từ Websiter

Tôi về lại Sài-Gòn sau gần 7 năm biệt tích dưới một cái tên xa lạ không phải tên Mẹ đã từng đặt cho tôi và gọi tôi âu yếm . Cuộc trở về hôm ấy tôi không nghĩ mình may mắn cho nên chỉ kịp vội vã gửi gắm lên đây những dòng viết về một người chị tài hoa mà tôi mến mộ .Người mà từ khi tôi chưa biết Đặc Trưng nhưng đã biết chị qua trang Ấu Tím, tím rịm một màu tôi yêu thích , và qua cả " củ ấu" ngọt bùi mà thuở còn bé tí của xa xưa tôi thường được ăn. Giữa chị và tôi, thực sự không có một ràng buộc gì ở ngòai đời, tôi cũng chưa bao giờ gặp chị cũng như các chị khác mà tôi thương mến ngòai đời, và tôi cũng chả biết, tôi sẽ có cái ngày ấy không ? cái ngày tôi sẽ được cười thật tươi với những giọt nước mắt rơi vì hạnh phúc khi tôi được sống vòng tay yêu thương của các chị mà tôi yêu mến qua con chữ, qua giọng đọc sẽ dành riêng cho tôi.
Hôm ấy cách đây không lâu, trước giờ ra sân bay để về với Mẹ, tôi đã kịp gửi lên đây đến cùng tất cả các anh chị các bạn và các em một chút “ tình” của Ấu Tím – Như Hoa và Tôi . “ Tình tôi” của những ngày cách đây vài năm khi tôi tham gia Đặc Trưng , và những ngày tôi chỉ cảm nhận chị gần gũi với chị qua “Bốc Mộ “ với giọng đọc không bao giờ trọn vẹn của tôi về bài chị viết . Nhiều người đã từng nói “ khi đọc, phải biết gửi chính cảm xúc mình vào đó, và nếu đọc vài ba bốn hay thậm chí sau năm sáu lần thì cảm xúc ban đầu , sẽ không còn nữa ,khi ấy sẽ bớt “ sụt sịt” với những tác phẩm đẫm nước mắt . Với “ Bốc Mộ “ hay với “ Mẹ” của chị Như Hoa , tôi vẫn không thể làm cho mình thôi tiếng nấc, cũng không thể ngăn được những giòng nước mắt tự chảy tràn má khi tôi gửi trọn vẹn tôi qua từng con chữ của người viết . “ Mẹ “ của chị với tôi không còn cảm nhận chỉ qua con chữ phải nhìn thấy mới đọc thành lời . “ Mẹ “đã trong trái tim tôi và trong từng hơi thở của chính tôi . Dù rằng tôi vẫn chưa thể hiện hết chính những cảm xúc mà chị hay những tác giả khác cần có ở tôi .

Và những ngày tôi về với mẹ bằng hình hài của tôi nhưng có lẽ, vì tôi mang cái tên xa lại nên cũng là người xa lạ với Sài -Gòn của tôi , xa lạ với cả tuổi thơ tôi, với bạn bè tôi, cũng thành xa lạ với “đường phố đang cờ hoa khóac lác huênh hoang , Sài –Gòn hôm nay đang làm vợ khắp người ta “ như tôi từng trả lời một cô em net khi cô ấy hỏi “ chị vui không khi về lại Sài-Gòn “ với cái cảm giác xa lạ ấy tôi đã đến với “ Kiêu Hãnh yêu Người “ của chị bằng tất cả những gì đang làm trái tim tôi đau nhói … Ký ức xa xôi của chị và của một chị kết nghĩa của tôi những ngày xa xưa ấy, Tôi tìm chị lại người chị đã mất vì cơn bạo bệnh bất ngờ của tôi qua Kiêu Hãnh Yêu Người của chị Như Hoa.
Sau khi gửi Mẹ lại cho một người chị bạn cũng quen qua net mà thành thân thiết thi thoảng lui tới , tôi trở lại được mảnh đất xứ người này .Trở về với những ngày tháng cũng không phải của tôi khi sống.

Nhiều người hỏi sao tôi yêu lại dành nhiều tình cảm cho Đặc Trưng websiter vậy ? tôi đã chỉ mỉm cười và giữ lại cho tôi diiều cần nói _ Tôi yêu trang websiter này vì từ trang websiter này tôi có các chị , các bạn và có cả các em của tôi, tình cảm mà nhiều người nói là “ ảo” ấy thực tế nó không ảo chút nào như mọi người tưởng vậy, tôi đã sống được chịu đựng được những năm tháng không vui nơi xứ người chỉ vì tình cảm rất thật mà các chị các em bạn và các em dành cho tôi trong những ngày biệt xứ .Tình cảm ấy đã nâng từng bước chân tôi trên con đường tôi đi làm về , làm bước chân tôi nhẹ hơn khi nhọc nhắn bước trong những cơn bão tuyết trắng xóa ngập trời của những ngày đông tới âm 25 hay 35 độ C.
Tôi nhớ, Cái ngày say mê với Một Góc Trời Tây Bắc của chị Linh Vang , rồi tôi đến với chị, đến với truyện ngắn và say mê cách viết nhẹ nhàng tả thực của chị từ lúc nào cũng không biết , cũng phải lâu lắm lắm tôi mới nghe được giọng nhè nhẹ mang âm hưởng miền Trung của chị
Tôi nhớ, cái ngày viết " tâm tình" rồi người PM " khuyên " tôi cho tôi là chị Phượng Các, người mà tôi vẫn đọc nhưng ngài ngại chẳng bao giờ làm quen , và rồi tôi có chị , nghe được chị " trước " nhiều người
Tôi nhớ,..... Chị Ngô ( BN ) mà tôi biết qua chị Hương Anh để có nhiều điều vui rất vui khi chị dành cho tôi tình cảm mà tôi thật cũng không ngờ. Nhiều hơn nữa tôi còn nhớ..... Chị Chiêu Hoàng qua những truyện ngắn tôn giáo của chị, nhưng lại đến với chị bằng bài thơ.... với bút hiệu Linh Lan mà sau này vì sợ trùng với chị Linh lan ở Canada chị mới đổi tên.
Tôi nhớ, chị nguyenthitehat với những cuộc nói chuyện tay ba.... chị, em........... để đó nhé chị kỷ niệm của chị của em của Vùng Ký Ức Không Quên...............Và với Mưa Khóc Cho Đời ( em giữ lại vì em nghĩ chị cũng muốn thế vào bây giờ )
Tôi nhớ... Một chị nữa ! nhưng lại "bí mật " thôi vì chị ấy gần với tôi như Mẹ tôi vậy đó
Vâng bên Đặc Trưng, tôi có rất nhiều chị và cũng rất nhiều bạn, nhiều em mà tôi rất nhớ....
Tôi nhớ, khi sang trang Phụ Nữ Việt ở đây, tôi có chị Thiên Thư, tôi gần chị Thiên Thư bởi những áng văn chị viết về những vùng tôi đã đặt chân tới ở Cần Thơ, Long Xuyên, v.v... những vùng sông nước của cái thuở nào tôi theo bạn đi vượt biên bị bắt lên bắt xuống. Và tôi gần chị hơn nữa khi tôi đến với Mây Thu - Chỉ khác chăng cái tôi của chính tôi trong câu chuyện ấy đó là Mây- Vân của tôi bây giờ chắc đang ở một miền " hạnh phúc" nào đó mà tôi vẫn chưa thể tới được cùng em
Tôi nhớ, tôi có chị Vi Hoàng với những xúc cảm rất riêng chân tình của một người chị gái , những điều ấy, tôi sẽ giữ mãi lại trong tôi, những ngày đã qua, và cả những ngày mai và cũng đừng ai hỏi tôi hơn, bởi vì bạn có hỏi sẽ chỉ nghe tôi nói dối mà thôi ! Có những câu chuyện, nên chỉ biết đến đói, và tùy theo cách cảm nhận để biết rõ cái gì thật, cái gì không thật. Chỉ có một điều, nếu chị Vi Hoàng có đọc những dòng này - chị hãy tin vào một Ngọc Dung đúng nghĩa em gái của chị. Có cơ hội, nhưng em lại chưa có " duyên" gần chị nhỉ

Và tôi nhớ.... nhiều chị khác nữa ở đây....
Tôi nhớ những người bạn bên này, có thể họ còn nhỏ tuổi hơn tôi lắm, ( tôi tin vậy, ít nhất người như Vành Khuyên tôi biết năm nay mà đầu bốn thì cũng phải còn cách tôi đến đến ...gần... chục năm lận đó ) hì hì ( tôi bật mí tôi rồi đó ) nhưng tôi vẫn coi họ ngang hàng với tôi là bạn của tôi Hòai Yên, Vành Khuyên đến với tôi bằng " Người Đàn Ông Của Tôi" vâng các bạn ấy đều có " Người đàn ông của Mẹ "
Và tôi nhớ, những chị hay những bạn mà chỉ đôi câu trò chuyện theo nhau qua bài viết..... Dù vui, dù buồn thì vẫn là những gì thật đẹp. Người tôi đang nhớ, và mỗi khi nhớ lúc này tôi rất vui đó là chị Hiền Vy chị gần hơn khi chị biết thật rõ những người tôi biết..... bằng một liên quan tôi không ngờ nhưng lại quan trọng thật cho một mối quan hệ qua net , vâng, trái đất này thật nhỏ chị nhỉ..... ( hì hì em lại giữ lại nữa chị Hiền Vy nhé )
Tôi nhớ em, như Phù Du, Cội Thông Gìa với đời sống tình cảm thật là là....
Và Nhân Ái với những cuộc họp " Thượng Đỉnh" thường xuyên
Và tôi nhớ... Niệm Nhiên với Mèo Con cái tên gọi cũng một thuở nào của tôi, NN nhỉ.....( " đá lông nheo" với NN nè )

Còn nữa nhưng không phải tôi không nhắc tên có nghĩa là không nhớ đâu nhé....

Và hôm nay - với những ngày lại sắp bước vào những ngày khác nữa …Những ngày, tôi sẽ phải trở về với chính tôi, thôi, không viết nữa , viết nữa lại.... Nhè thì kỳ lắm. bây giờ phải khác chứ, tôi đã NGỘ ra " ai cho sao thì nhận vậy " và qúy trọng những giây phút ấy, những gì đã đến cũng như đã đi

Vâng, xin tạm biệt tất cả các chị mà em yêu qúy, tạm biệt các bạn thân thương và tạm biệt các em rất cưng !
Xin chúc tất cả thật nhiều sức khỏe và hạnh phúc.

Ngọc Dung
Hạ về cuối cùng 06 /2005
Vũ Thị Thiên Thư
#175 Posted : Sunday, June 26, 2005 5:09:44 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Ngọc Dung
Em đã về đến nơi...bính an
Chút duyên còn laị...mai sau...
Hiền Vy
#176 Posted : Sunday, June 26, 2005 11:48:20 PM(UTC)
Hiền Vy

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 179
Points: 0

quote:
Gởi bởi Vũ Thị Thiên Thư

Ngọc Dung
Em đã về đến nơi...bính an
Chút duyên còn laị...mai sau...



ND ơi
ND làm hv... cảm động Black Eye
Đúng là It's a small world, hen ND?

Nếu gặp chú T.T. Minh của hv, thì nhắn hộ với chú là hv sẽ gặp chú soon và nhớ nói là hv Kisses chú & cô Hằng nha. Cô Nh.L chắc là đang ở Cali

Chúc ND có một chuyến về thăm nhà vui nha.

Thân mến
hv
Phù Du
#177 Posted : Sunday, July 10, 2005 7:47:48 PM(UTC)
Phù Du

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 72
Points: 0

quote:
Tôi nhớ em, như Phù Du, Cội Thông Gìa với đời sống tình cảm thật là là....



hic hic chị nhớ em mà chị quên ngày thứ hai rồi...em thấp thỏm chờ chị suôt cả ngày luôn ....rồi những ngày sau cũng vẫn mong mỏi, chờ đợi cho đến đêm thứ tư thì em phải về lại Mỹ mà ấm ức, hichichic khóc đỏ cả mắt nè.... chị nợ em hai li nước mía bây giờ còn nợ thêm cái hẹn...em phải bắt đền chị thế nào đây hở ?
Việt Dương Nhân
#178 Posted : Sunday, July 10, 2005 8:51:32 PM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

Trời ! Sao lại "Từ Giã", hỡi Ngọc Dung ?!Black Eye
Dù vậy , Chị Bảy thương mến chúc Ngọc Dung luôn được Hạnh Phúc & Bình An
Và cảm ơn tất cả những gì Ngọc Dung đã giúp đỡ và an ủi Bảy trong thời gian qua.
Trìu mến KissesKissesRoseRose
Chị_Bảy_việtdươngnhân
Niệm Nhiên
#179 Posted : Thursday, December 1, 2005 5:10:49 AM(UTC)
Niệm Nhiên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 240
Points: 0

Lâu rồi chốn vắng lặng buồn tênh, hôm nay Nhiên tìm được trẻ lạc - "đứa con tinh thần" của ND, nên mang vào đây - Khoảng Không Gian Màu Tím -- mong từ mẫu ND về nhận lại nhà để đứa con tinh thần được an ủi, vui vẻ.


Trò Chơi Nhân Gian* và Thư cho con gái


Con gái yêu của mẹ,

Buổi sáng cuối tuần nay , trong ngày lễ Tạ Ơn mẹ thức dậy hơi trễ, đêm qua mẹ lại khó ngủ nữa nhưng con không biết , bên đó - nơi xứ sở của sương mù con chênh với mẹ 6 tiếng , bên này, các em của con đã vào giấc ngủ từ rất lâu , khi khó ngủ, mẹ có những giây phút “ lang thang” trên net dù không đăng nhập tên vào diễn đàn nhưng mẹ vẫn mở những bài đọc của những người mẹ qúy mến để đọc , có những người mẹ tìm được nơi bài viết của họ là một chút nụ cười khi đọc những hóm hỉnh họ họ trải bày, có những người mẹ vương vấn buồn theo suy tư của họ . Em của con bao giờ trước khi ngủ mà thấy mẹ còn thức thường một câu hỏi “ mẹ chưa ngủ à , bao giờ mẹ ngủ ? “ khi đó mẹ thường nói “: để mẹ đọc nốt bài này " và cái “ nốt” của mẹ đôi khi là 3h sáng hay là 4h sáng . Nếu mẹ nói “ mẹ già rồi khó ngủ lắm” thì các con lại cười mẹ đây vì với các con bao giờ mẹ cũng vẫn chưa già mà . Nhưng qủa thật, mẹ đã già khi các con lớn dần lên , mẹ còn nhớ mãi cái ngày mẹ con đưa con tới thăm mẹ, con mặc chiếc áo đầm ren xanh màu trời và bẽn lẽn ngả đầu vào ngực mẹ của con tròn xoe hai con mắt nhìn mẹ , hồi bé con “ chối “ sữa, lười ăn nên con ốm nhom đến mức ai nhìn thấy con cũng bảo “ còi” cái tên ‘ còi “ gắn liền với cả tên thật của con, mẹ của con sốt ruột lùng mua đủ lọai thuốc cho uống thêm, nào là vitamin, nào là thuốc cam bột Cóc hàng Bạc, …Con còi đến mức mỗi khi mẹ cầm tay con mẹ chỉ sợ lỡ đụng mạnh con gẫy mất xương thôi … cho đến khi con vào lớp 6 thì đột nhiên con mập lên và tên con lại gắn liền với chữ “ mập” … Thời gian, con gái của mẹ ơi, thời gian trôi thật nhanh và thế đó dù bất cứ người nào sống theo một nguyên tắc bất di bất dịch, một thói quen, một nề nếp cố định thì cũng đến một độ tuổi nào đó tự dưng “ khó ngủ’ cái khó ngủ ấy nó thường xuyên đến có thể khi vừa ăn xong bữa cơm tối, bật ti-vi coi và giấc ngủ chập chờn đến có thể vài ba phút thiếp đi, có thể một vài giờ và bất chợt đêm về khi không gian chìm vào im lặng thì lại không ngủ đươc . Cũng có khi giấc ngủ đến bình thường vào giờ giấc bình thường nhưng gần sáng thì lại thức dậy . Ở những thời gian thức dậy về sáng nhiều khi mẹ nhớ bà ngọai, nhớ những năm tháng mẹ cũng tuổi ăn tuổi ngủ bất chợt trở mình trong đêm mắt nhắm mắt mở thấy ngọai vẫn còn thức đeo kính đọc sách hoặc lui cui dưới bếp, mẹ thường chẳng hiểu sao bà của các con dậy sớm thế trong khi mẹ thèm được ngủ vô cùng .
Bây giờ thì mẹ đã hiểu , như mẹ nói đến một độ tuổi nào đó, đọc sách cũng cần đeo kính “ viễn” và khó ngủ …
Những khi khó ngủ không hẳn mẹ ngồi trên net như ai đó thường bảo mẹ thế, mẹ vẫn nói, chỉ là “ giây phút” thôi bởi con biết công việc của mẹ, hàng ngày gắn với cái màn hình cũng đã quá nhiều rồi , ban đêm khi đèn đã tắt chỉ còn ánh sáng của màn hình máy tính phát ra mẹ cũng không thể ngồi lâu dán mắt vào bài viết của ai hết . Tuy nhiên, mẹ lại không muốn nghĩ nhiều về những mảnh ký ức chập chờn ẩn hiện trong mẹ, cho nên có những khi mẹ đọc bài bạn bè của mẹ, người quen, người chưa quen, người ảo, người thật viết, có những khi mẹ bật đèn ngủ đọc truyện, đọc sách và có những khi mẹ lặng đứng một mình bên cửa sổ nhìn ngòai trời …đêm , mặc kệ những dòng tưởng hay những trống vắng đến với mẹ khi ấy …
Không gian, của ngày và của đêm có những khác biệt giữa ồn ào và thinh lặng . Đôi khi mẹ thấy đêm không tĩnh lặng mà rất ồn ào, nhưng đôi khi giữa cái ngày ồn ào mẹ lại thấy yên ả bình lặng hơn đêm . Mẹ có nhìn thấy cả những mảnh đời trái ngược nhau hòan tòan trên khuôn mặt những người bạn mẹ . Như một lần con nhận thư mẹ và gọi điện hỏi mẹ
-“ mẹ ơi có phải hình ảnh người bạn mẹ cho con xem, cuộc đời cô ấy bất hạnh lắm phải không mẹ ? “
Hôm ấy mẹ ậm ừ con cho qua chuyện vì mẹ không muốn con tốn tiền gọi cho mẹ, hôm nay mẹ muốn qua bức thư này trả lời cho con

- Không, con yêu của mẹ, những hình ảnh mẹ cho con biết về những người bạn mẹ, thực ra trái ngược hòan tòan giữa cuộc đời, số phận và gương mặt con nhìn thấy , người _ con nhìn thấy có nụ cười tươi ấy thực ra cuộc đời bên ngòai không phải như thế . Người mang khuôn mặt u buồn mà ai nhìn vào cũng xót xa thương tội, thực ra ngòai đời cô ấy hạnh phúc đến vô cùng, cái hạnh phúc một gia đình yên ấm với những con trai con gái đã thành đạt trưởng thành và một người chồng, người bạn đời lúc nào cũng chu đáo vẹn tòan chung thủy , mẹ nghĩ, không ai hay mẹ chưa nhìn thấy ai có một hạnh phúc hơn cô ấy, cái hạnh phúc mẹ luôn cho là xa xỉ , cái hạnh phúc mà mẹ hay một số bạn bè của mẹ có nằm mơ , trong giấc mơ dù ao ước cũng không thể có . Trớ trêu vậy đấy con gái à, thế mới có “ trò chơi nhân gian” * Một khuôn mặt xinh đẹp hay dịu dàng, có duyên và hay cười không hẳn chứng minh rằng cuộc đời người ấy, hay cô ấy là hạnh phúc, một gương mặt u uẩn cái nhìn sâu thẳm không hẳn chứng minh cuộc đời người ấy đau khổ bất hạnh . Thế mới biết “ tạo hóa’ đã không cho ai hòan thiện một điều gì và vì lẽ đó có những tâm hồn tự tìm đến nhau bù lấp cho nhau và trao cho nhau mảnh còn xót lại, nương vào nhau để mà sống, sống để làm gì ? để đi tiếp đọan đường mình phải đi để cái con đường ấy, nó không phải thẳng hay chỉ gập ghềnh mà là một vòng tròn, mang tâm điểm từ những hình hài trần truồng khi mới sinh ra đời, khi cất tiếng oa oa chào đời, đôi khi có được tiếng khóc bác sĩ phải dốc ngược “ phát vào mông" mấy cái cũng không khóc cho đến khi được nhắm mắt xuôi tay, có thể là sự ra đi yên bình, lặng lẽ nhưng bất chợt có thể là nước mắt đọng nơi khóe mắt, và có thể là ai đó dù cố vuốt, mắt người ra đi cũng không nhắm …
- Đời sống của một người từ khi sinh ra, lớn lên đến khi rời bỏ cuộc sống, mỗi người mang một hình hài, một cá tính và một cuộc đời khác nhau .

Bởi vậy cũng không ngọai lệ khi con nhìn thấy hay nhận thấy trong bạn bè của con, khi con gặp chuyện không vui, hay khi con đưa ra một vấn đề trong số các bạn ấy sẽ có bạn mang “ kinh điển’ hay kinh Phật, hay lời “ răn” của Chúa ra “ dạy dỗ” cho con , rằng con phải thế này , phải thế kia để cái tâm con an bình . Thế nhưng lại chính họ là những người ‘ sân si” nhiều hơn tất cả họ “ bon chen” nhiều hơn tất cả, và nếu ai đó chẳng may “đụng” lại họ thì họ lại hơn bất cứ ai hết quên ngay lời họ vừa ‘ban cho” người khác để thốt ra những lời hằn học thật khủng khiếp
Con gái yêu của mẹ,
Bất cứ một bài học nào trong cuộc đời mà người ta có đều cũng có một sự trả giá nhất định, cho nên bất cứ một “ khôn” hay một “ dại’ nào cũng tương tự thế, giọt nước mắt của hạnh phúc hay của đau khổ cũng khác nhau khi nó rơi ra dù quy luật thì nó giống nhau xong cảm xúc trong mỗi người khi ấy thì khác nhau hòan tòan.

“ Trò chơi nhân gian” * như bạn mẹ viết ra nó có đủ hỉ nộ ái ố của một đời sống một kiếp người . Rồi một ngày con lớn lên con cũng lại bước vào cái “ vòng’” vòng xóay của cuộc đời như thế… Con sẽ cũng có những khỏang khắc cô độc nếu không tìm được hạnh phúc riêng và sẽ có những khỏang khắc tất bật bộn bề khi đã lấy chồng, sinh con, chăm lo cho con cái và dưới con mắt của con sẽ như mẹ như mẹ của con đang nhìn các con của mình, dù có là bất cứ “ông vương bà tướng” nào thì lúc nào cũng bé bỏng, lúc nào cũng cần mẹ chở che ....
Mẹ dừng thư ở đây, xin Tạ Ơn, con đã gọi một người không sinh ra mình một chữ Mẹ và tin cậy mẹ để tâm sự với mẹ, hôm khác mẹ viết tiếp cho con nhé, con gái yêu của mẹ


* Trò Chơi Nhân Gian tựa bài thơ

Phượng Các
#180 Posted : Saturday, December 3, 2005 3:46:01 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Bởi vậy cũng không ngọai lệ khi con nhìn thấy hay nhận thấy trong bạn bè của con, khi con gặp chuyện không vui, hay khi con đưa ra một vấn đề trong số các bạn ấy sẽ có bạn mang “ kinh điển’ hay kinh Phật, hay lời “ răn” của Chúa ra “ dạy dỗ” cho con , rằng con phải thế này , phải thế kia để cái tâm con an bình . Thế nhưng lại chính họ là những người ‘ sân si” nhiều hơn tất cả họ “ bon chen” nhiều hơn tất cả, và nếu ai đó chẳng may “đụng” lại họ thì họ lại hơn bất cứ ai hết quên ngay lời họ vừa ‘ban cho” người khác để thốt ra những lời hằn học thật khủng khiếp

Ha ha, đúng quá đi, nhưng mà thực ra thì mình nên phân biệt hai trường hợp
- trường hợp "đương sự" khẩu Phật tâm xà có kế họach, nghĩa là họ che mắt thế gian bằng sự giả dối có chủ ý,
- trường hợp hai là họ thật sự chân thành khi khuyên nhủ. Nhưng khi đụng tới họ thì tam bành lục tặc nổi lên. Trường hợp này rất nên thông cảm, khi ta có nỗi buồn khổ, đem trang trải với họ, họ mang giáo pháp kinh điển ra an ủi ta, thiết nghĩ họ có tấm lòng từ bi muốn chia sẻ, ta nên suy xét xem lời khuyên của họ có đem lại ích lợi hay không? Chớ làm sao lại còn rình rập chờ xem chính họ có áp dụng được lời khuyên đó hay không rồi ta mới nghe theo hay sao? Y pháp bất y nhân, ngay cả những bậc tu hành sâu dày mà còn không đạt đạo nổi, thì sao lại mong rằng thế nhân thường tình phải thực thi lời Phật dạy rồi thì mới được đem ra khuyên nhủ.

Một người có hiểu biết rành về Phật pháp, thuộc thiên kinh vạn quyển, mở miệng ra thì biện tài vô ngại đi nữa thì bất quá chỉ là cái hiểu biết ở phần Trí. Trong khi cái nhân cách, cái hạnh phúc tỏa rạng từ con người lại phát xuất từ cái Tâm đã lắng sạch nghiệp.

Trên con đường gian nan của cõi sống, chúng ta gặp nhau như bạn đồng hành, thấy ai khổ đau thì cùng nhau khuyên nhủ, khuyên người nhưng cũng là khuyên chính mình, cái vấp ngã của người biết đâu cũng là cái vấp ngã của mình trong quá khứ hay mai sau
Vã chăng, nếu họ đã có cái thiện chí chuyển tải lời Phật dạy cho ta nghe thì họ cũng được chút phước báu rồi bạn ạ!

Users browsing this topic
Guest (41)
9 Pages«<789
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.