Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

21 Pages«<18192021>
Ký lai rai
Vũ Thị Thiên Thư
#383 Posted : Wednesday, March 11, 2015 7:19:44 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,033
Points: 2,430
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Chị PC
Ống khói lạ , giếng nước thì giống, hồ thì nhỏ, không biết có còn dùng không?
Phượng Các
#384 Posted : Friday, March 13, 2015 9:53:39 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Chị VTTT, Theo mình nghĩ chắc là không còn dùng nữa, vì thấy có phông tên nước rải rác. Hồ nào cũng đậy nắp nên không dòm được bên trong. Sau đây là hình một cái phông tên trên đảo Murano. Bên Venice chưa thấy cái phông tên nào, nhưng nước uống chắc là đưa từ đất liền sang. Một chai nước lả thấy đề giá 1 euro; nhưng còn nước tắm, nước sinh hoạt thì sao? Mình chưa có dịp tìm hiểu.


Murano


Murano,

Hồ ở Murano thấy có cái vòi thò ra!
Phượng Các
#385 Posted : Sunday, March 22, 2015 10:13:50 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Sau đó tôi trở lại Venice một mình với lời hẹn cùng ba người bạn sẽ gặp nhau ở St Mark square để đi xem dinh ông Doge. Đò trở lại nơi khởi hành, từ đây tôi sẽ lấy chuyến số 1 để ra công trường St Mark. Tuyến này có điểm cuối là Lido. Tôi phân vân không biết có nên đi tới Lido không, nó hấp dẫn do vì cái tên của nó. Lido là cái tên mà nhiều phòng trà ca nhạc hay dùng đặt tên. Ở San Jose có một phòng trà hay quán cà phê của người Việt mang tên Lido. Hoá ra là người ta dùng cái tên Lido có nguồn gốc ở vùng Venice này. Có người nói là ở bển không có gì đặc sắc, trừ cái sòng bài rất lớn ở đó. Sòng bài thì không hấp dẫn tôi, nếu từng đi xem Las Vegas rồi thì có thể bỏ qua mục casino ở bất cứ đâu (tôi không phải là dân cờ bạc). Sau cùng thôi tôi không đi, vì cũng thấy nó hơi xa. Còn một thứ tôi cũng cho qua là khu cũ tập trung nguời Do Thái. Các bạn có biết là danh từ ghetto là bắt nguồn ở Venice không? Đó là khu tập trung người Do Thái. Theo Gore Vidal thì danh từ ghetto bắt nguồn từ gettare có nghĩa là lò rèn (cast metal), là nơi người Do Thái bị buộc phải ở trong đó từ năm 1527. Dân số tăng lên họ buộc phải xây thêm lên cao, làm các toà nhà ở đây trở nên khu chung cư cao nhất Âu châu thời đó. Lịch sử nhân loại càng tìm hiểu càng thấy sợ quá, gì mà kỳ thị quá trời quá đất vậy không biết nữa. Vì không có dây mơ rễ má gì với người Do Thái nên tôi cũng ít quan tâm tới việc viếng các khu ghetto này, ở Rome cũng như ở Venice. Vậy mà VN mình cũng có mấy trăm người (hay gia đình) được Do Thái nhận định cư trong thời kỳ vuợt biển rầm rộ cách đây mấy chục năm.


Tuyến số 1, nên đi nếu muốn ngắm "mặt tiền" trên Kinh Lớn

Ngồi trên đò ngắm cảnh là một thú vị vô cùng, vậy mà kỳ đi trước do không biết nên tôi đã không hưởng được cái thú này, thật quá chừng là đáng tiếc. Lần đó là lần đầu tiên đi Âu châu nên tôi không biết tới chuyện tìm hiểu gì cả, cứ nghĩ miễn là tới nơi cho biết nó ra làm sao vậy thôi. Thấy vậy là cũng đủ rồi. Rồi lần này lại biết thêm một số chuyện, thấy cũng chưa đủ vào đâu. Còn biết có lần sau nữa không? Tương lai là một dấu hỏi to tướng! Venice ngày càng chìm dưới nước, nhưng chưa đáng ngại bằng chính mình ngày càng chìm lún vào cát bụi thời gian

Mặt tiền toàn là nhà cửa, dinh thự, cái này nối tiếp cái kia, lâu lắm mới có nhà có chút vườn. Nên dân cư hay tận dụng làm thêm cái "sân thượng" trồng vặt vãnh trên đó.


một cái vườn


sân thượng

Có tất cả 4 cầu bắc qua Grand Canal, cầu nổi tiếng nhất là Rialto. Đi dứới cầu này tôi ngờ ngợ. Coi phim The Tourist thì thấy cảnh Johnny Depp ngồi ở phòng khách sạn Danieli nhìn nghiêng phía sau là cầu Rialto, nhưng thật sự cầu này nằm ở vị trí rất xa và ở khúc quẹo không thể nào thấy được từ khách sạn. Tôi đoán có lẽ đạo diễn cho thêm vào để lấy thêm cảnh cho Venice.
Phượng Các
#387 Posted : Tuesday, March 31, 2015 4:09:09 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Tôi lại xuống ở trạm St Zaccaria sau một thoáng lưỡng lự, vì tôi muốn đi dạo trong các ngõ hẻm từ đây tới St Mark's quare coi phía trong có gì khác. Trạm St Zaccaria có tên như vậy vì có một nhà thờ mang tên đó, xây từ thế kỷ thứ 9. Theo ông Gore Vidal thì ông dựa vào sách của William Lithgrow, một du ký gia thế kỷ thứ 16, từng đặt chân tới Venice vào năm 1609 có kể lại là ông thấy khi đó một linh mục dòng Francisco bị thiêu chết vì tội đã làm cho 15 nàng trong tu viện mang thai trong cùng một năm mà ông vốn là "father-confessor". Theo tục lệ bấy giờ thì cô gái nào con nhà danh giá không lấy chồng thì buộc phải vào sống trong tu viện. Và chắc hẳn là có một tu viện gần với thánh đường St Zaccaria. Rất tiếc là tôi không thấy được nhà thờ này, vốn nổi tiếng có tác phẩm của Bellini, dù nghe nói chỉ cách công trường St Mark một đoạn ngắn đi bộ.

Tôi đi lục lạo trong các ngõ hẻm, vừa tránh nắng luôn thể. Thấy nhiều du khách cũng làm như vậy. Vừa đi vừa ngó nhà cửa, có khi đi vào đừơng cùng ngõ cụt, có con kênh chặn lại trước mặt, lại quay trở ra tìm lối khác. Cứ nhắm cái tháp của Vương cung thánh đường mà bước tới. Đầu óc hoạt động mạnh mẽ, hoặc là cố chiêm ngưỡng những cảnh sẽ không có dịp thấy lại lần thứ hai, hoặc liên tưởng tới những gì đã từng biết qua trong cuộc đời quá khứ của mình. Như khi thấy dòng kênh gợn sóng vì chiếc ghe đi ngang, tôi thấy nổi lên trong trí mình câu thơ của bà Huyện Thanh Quan:

Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt
Nước còn cau mặt với tang thương

Bài thơ học ngày nhỏ, nhưng càng lớn càng thấy thấm thía ...Một tâm hồn như thế nào mà "sản xuất" ra được câu thơ sâu xa, vời vợi ý tưởng như vậy? Có cái gì đó gần gũi trong tâm hồn ta với những người cách ta hàng mấy trăm năm, hay mấy ngàn năm. Những khác biệt giữa các thế hệ, như điện thoại, điện toán, hoả tiễn, lên cung trăng, GPS v..v...có ngăn cách chúng ta với họ hay chăng? Không, cái tâm, cái tình, cái bản chất con người vẫn là như thế ...Kinh hoàng quá!

Hoặc khi nhìn thấy ông hoạ sĩ trung niên đang ngồi chống tay bên một vách tường, tôi thấy bâng khuâng cho cái vẻ ưu tư của ông. Ông có bán được bức hoạ nào cho du khách hay không, để trả tiền nhà, tiền ăn, để sống cho xong một kiếp người. Nếu tôi giàu có thì chắc gặp ai tôi cũng đem lại niềm vui cho họ, nhưng ...hỡi ơi! Chậc, ngừng lại ngay không lại mở vựa than ra rao hàng nữa!


ngõ cụt


Nước còn cau mặt với tang thương


người họa sĩ ở Venice


bên ngoài một ngôi nhà
1 user thanked Phượng Các for this useful post.
xv05 on 3/31/2015(UTC)
xv05
#386 Posted : Tuesday, March 31, 2015 5:49:20 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Originally Posted by: Phượng Các Go to Quoted Post
Tôi phân vân không biết có nên đi tới Lido không, nó hấp dẫn do vì cái tên của nó. Lido là cái tên mà nhiều phòng trà ca nhạc hay dùng đặt tên. Ở San Jose có một phòng trà hay quán cà phê của người Việt mang tên Lido.

Ở Chợ Lớn hồi xưa cũng có một rạp cine tên Lido, hình như trên đường Tổng Đốc Phương, Q5, lâu quá em ko nhớ rõ.
Phượng Các
#388 Posted : Wednesday, April 1, 2015 8:37:50 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Rạp hát hay phòng trà? Chị nhớ gần khu nhà xv có vũ trường (?) Arc En Ciel, xv nhớ không?
xv05
#389 Posted : Wednesday, April 1, 2015 9:53:48 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Rạp hát, chị PC. Có thể cũng có phòng trà cùng tên đâu đó... em ko rành.
Hồi 75 thì em nhỏ xíu, đâu biết gì...
Hè năm đó (tháng 7) nhà em mới chuyển từ Đà Lạt vô SG, đầu tiên là chia ở hai nơi Q1 và Chợ Lớn, ngày cuối tuần và nghỉ hè, Tết... thì về CL hết nên mới biết cái rạp Lido. Đến hè 78 mới về Q1 ở luôn.
Phượng Các
#390 Posted : Thursday, April 2, 2015 4:51:43 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Thật ra chị cũng nhớ mang máng có cái tiệm nào đó tên Lido, vì lẽ đó nên khi sang nước ngoài thì người V tha hương lấy lại các tên cũ mà đặt cho gợi nhớ Sài Gòn đó mà.
Phượng Các
#391 Posted : Friday, April 10, 2015 1:13:09 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Sau khi gặp lại nhóm 3 người bạn đồng hành, chúng tôi đi thăm dinh ông Doge. Nhìn ba người ai nấy mặt mày hể hả, ai cũng mua được các món kỷ niệm ở đảo Burano. Một người cho biết đã "vớt" tấm gương soi mặt với giá 2,500 euros làm tôi giật mình. Được cho biết là gương soi mặt là phát minh của Venice với kỹ thuật quét thủy ngân vào mặt sau của tấm kiếng, tôi ghi nhận vậy vì chưa rõ lắm. Khi xưa người ta soi mặt bằng cách nhìn vào mặt hồ, mặt nước (nên mới có sự tích hoa thủy tiên vì anh chàng Narcissus quá say mê nhan sắc của chính mình mà té nhào xuống hồ chết đuối luôn). Rồi tới dùng mảnh đồng chà cho sáng bóng lên để soi mặt, nên ta và Tàu có thành ngữ "gương vỡ lại lành" . Tất cả sẽ được gởi máy bay bảo đảm sang Mỹ ít bữa nữa.

Dinh ông Doge là một kiến trúc nổi bật, nhận được bao lời khen ngợi từ xưa. Mấy trăm năm rồi mà vẫn khiến người ta tấm tắc chiêm ngưỡng. Vé vào thăm dinh thự này cho phép khách vào xem bảo tàng Corer gần đó luôn thể. Bên ngoài dinh tuốt mút trên là tượng nữ thần công lý, vì dinh cũng là nơi xử án. Đi vào bên trong có một sân rộng lát gạch, có cái giếng ở sân. Giếng này như có nói ở trên là một cái xì tẹc (cistern) chứa nước dùng thời xưa, chạm trổ tinh vi, được đậy nắp và có dây rào quanh, có muốn giở ra coi cũng không được. Gần đó là một chiếc gondola cũng xưa, không thấy có bảng ghi chú xem nó là của ai. Chắc là của ông Doge nào chăng? Tôi chỉ ghi nhận vài điểm nổi bật khi coi dinh này. Thí dụ như cái miệng nói thật Mouth of Truth nơi người dân xưa có quyền bỏ vào cái miệng các thư nặc danh để tố cáo hành vi sai trái của ai đó lên ông Doge. Thứ hai là Bậc thang vàng (La Scala d' Oro- Golden Staircase) là bậc thang đi vào phòng họp của Dinh lót bằng cẩm thạch và phía trên trần nhà có dát vàng 24 carat. Theo ông Rick Steves thì bên trong không được chụp hình nhưng tôi vẫn thấy có người chụp. Rất tiếc là phòng nào cũng âm u, chụp với cái máy quèn thì không ra cái gì hết; nhưng đây không phải là bảo tàng nên cũng không có gì nhiều, chỉ vài bức ảnh các quan chức, lãnh đạo, và phòng ốc là nơi làm việc của các họ. Thấy có một tấm bản đồ mà phần Á Châu có dạng kỳ quặc quá, dường như được vẽ ngược theo thông lệ, thấy có tên nước Tàu, Cao Miên, Miến Điện, Xiêm nhưng lại không thấy Việt Nam trong đó. Cái làm tôi, và ai nấy cũng hào hứng, chính là cái cầu thở dài (Bridge of Sighs). Cầu có hai lối đi, cách nhau bằng bức tường, chắc là lối đi một chiều khi xưa. Ở giữa cầu có khung lỗ nhìn ra kinh, chính là nơi các tù nhân được thấy lần cuối cùng trước khi bị tống vào ngục bên kia cầu. Rất tiếc là vì nóng lòng đi cho nhanh mà tôi không chịu nhìn kỹ mấy phòng ngục thất. Tù nhân ở đây nổi tiếng nhất với nhân vật Casanova. Nhiều phim nói về ông mà mới đây nhất tôi có dịp xem cuốn phim thuộc loại sử liệu dựa vào ghi chép của ông do tài tử Peter O'Toole và David Tennant (vai trẻ) đóng. Casanova có lẽ là người duy nhất vượt được cái ngục ở đây, dù có người nghi là ông mua chuộc cai ngục để cho ông chạy thoát ra.


Dinh ông Doge, phía trên là tượng thần công lý


Sân bên trong có giếng nước


Miệng sự thật


Bậc thang vàng


Bản đồ xưa


Trên cầu thở dài

Ra khỏi các phòng chúng tôi đi tới Stairway of Giants, nơi đây cử hành các lễ đăng quang, nơi tiếp đón các thượng khách. Ông Doge sẽ đứng giữa hai tượng thần Neptune và Mars, biểu tượng cho uy lực của đại dương và chiến tranh. Dù là vua chúa hay giáo hoàng tới gặp, họ sẽ từ cầu thang đi lên nơi ông Doge và cận thần đứng dưới tượng sư tử có cánh, ông Doge không phải hạ mình bước xuống với bất kỳ ai. Các bậc thang này cũng bằng cẩm thạch, và hiện được rào lại không cho du khách sử dụng.


Staiway of Giants
xv05
#392 Posted : Sunday, April 12, 2015 4:37:36 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Originally Posted by: Phượng Các Go to Quoted Post


Bản đồ xưa


Chị co thấy nói bản đồ vẽ hồi nào khg?
Phần nước VN theo như trên bản đồ ghi là nước Champa (Chàm)???
Phượng Các
#394 Posted : Sunday, April 12, 2015 11:24:37 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Chị không thấy ghi năm, thấy có chữ C(hay G)aucincina, phải chăng đó là dạng xưa của danh từ Cochinchine có nghĩa là Nam kỳ. Nhưng nó lại nằm trong lãnh địa của China, lẽ ra phải là Tonkin mới đúng (Bắc kỳ). Vậy nghĩa là lúc (ai) vẽ bản đồ, nước Việt chưa hiện hữu? hoặc là nước Việt bị người vẽ nhập nhằng cho vô China luôn chăng?
Phượng Các
#395 Posted : Monday, April 20, 2015 11:47:40 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Sau đó chúng tôi đi ra dạo trên đường lót gạch viền bên đầm. Lối đi rộng rãi, dinh thự nhà thờ bên kia doi đất làm phông cho cảnh trí cho du khách gõ gót giầy trên một thành phố mà Bill Weir, trong chương trình The Wonder List trên đài CNN tôi mới coi cách đây vài tuần đã gọi thẳng đây là thành phố đẹp nhất thế giới (the most beautiful city in the world), chớ không cần dè dặt thông thường ta hay có kiểu nói là một trong những thành phố đẹp nhất thế giới (one of the most beautiful cities in the world). Cũng trong tài liệu trên cho biết là 70% du khách tới Venice không ngủ qua đêm. Họ chỉ tới ăn rồi đi (eat and run). Người ta lo ngại cho Venice vì sự thăm viếng đông đảo làm cho nó xuống cấp nhanh chóng. Thiên nhiên đã không nương tay với Venice với trận lụt năm 1966 đã làm cho nó già đi hàng trăm năm, mà nếu con người còn góp vào đó thì chả mấy chốc cái di sản của nhân loại này chắc rơi vào cảnh điêu tàn. Hiện đã có ý kiến về sự giới hạn du khách vào thăm nơi đây. Vậy nếu bạn muốn đi thì nên đi liền.

Như trong bức ảnh sau đây là một thí dụ về tàu hải hành cho du khách cập bến ngay gần bờ. Các du khách ngủ trên tàu, và tôi cho là họ ăn trên tàu luôn, chỉ xuống chơi trong ngày, đi cho nặng cầu đường, thở phì phò ra đủ thứ hơi hám bám vào các vách tường, nhà cửa, thánh đường, dinh thư cho nó thêm mau mục nát. Họ là đối tượng chính cho nỗi lo ngại của dân Venice, nếu họ tới ngủ ở khách sạn, ăn ở nhà hàng, mua sắm phẩm vật nơi đây thì chắc làm người Venetian vui vẻ hơn. Làm sao bây giờ, du lịch giờ trở thành cái lối sống không còn dành cho giới trưởng giả quý tộc nữa. Ai cũng có thể đi được và phần đông người ta tìm đủ cách tiết kiệm nhất để đi.



Sau đó chúng tôi tắp vào một quán ăn có dựng rạp thêm ra ngoài đầm. Các quán ăn bàn ghế nhìn không mới mẻ sang trọng gì mà sao mang một vẻ mời mọc cho ta dừng lại. Nhất là khi bụng ta bắt đầu đói. Ngoài kia, chiều đã xuống (hay chiều lên - nói theo Xuân Diệu). Chiều hay làm ta gờn gợn buồn, bởi nó làm ta so sánh liên tưởng tới giai đoạn cuối cùng của kiếp sống, dù đó là một ngày hay một đời người.

1 user thanked Phượng Các for this useful post.
Vũ Thị Thiên Thư on 4/24/2015(UTC)
Phượng Các
#396 Posted : Tuesday, April 28, 2015 8:09:00 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Buổi sáng dậy đi lên phòng ăn sáng. Chỗ ở này thuộc loại Bed and Breakfast, không giống như khi chúng tôi cư ngụ tại tu viện ở Florence là không được cho ăn sáng. Bữa ăn sáng ở đây khá đơn giản, phù hợp với phong cách tu trì. Ông du khách Mỹ trong phòng ăn hôm qua cho biết là bị muỗi cắn quá mạng. Ông nói ông đếm dám có tới cả trăm đốt. Tôi nhìn vào mặt và cổ của ông thấy chi chít vết muỗi cắn. Từng nghe nói là vùng này có lần bị dịch sốt rét hoành hành thì không làm lạ là tại sao nơi đây lắm muỗi. Tôi ở Cali không có muỗi nên quên là mình thoát được nạn bị làm phiền bởi loài côn trùng này. Bị muỗi đốt khó chịu lắm, nếu lại còn tin vào giới tránh sát sanh thì càng ... khổ: không dám đập chúng để được cảm giác "hả hê" vì trả được "thù"! Được ở các nơi an ổn để không gặp cơ hội sát sanh hại mạng có lẽ cũng là phước báo của từng cá nhân. Tại sao người thì sanh ra nơi khí hậu ôn hoà mát mẻ, không có muỗi; mà người thì rơi vào các cảnh muỗi kêu như sáo thổi, đỉa lềnh như bánh canh?

Tôi khuyên ông nên lấy tấm ra trùm lại, không phơi da thịt ra thì đỡ bị cắn. Hôm nay ông báo tin là cách thức đó tỏ ra hiệu nghiệm.

Ngày hôm nay ba người kia đi xem bộ sưu tập ở bảo tàng Guggenheim. Họ đã mua vé khi còn ở Mỹ. Tôi không thích xem nghệ thuật hiện đại mấy nên không đi, thay vào đó tôi muốn tiếp tục dùng cái vé hôm qua để vào xem bảo tàng Correr. Vì đi một mình nên tôi có tự do muốn tắp đâu thì tắp. Tôi quyết định đi bộ từ tu viện ra Correr để coi phía trong các đường nhỏ ra sao. Thời gian theo ước tính khoảng 45 phút, cũng không lâu hơn so với đi phà, vì phà cứ tắp lại hết bến này đến bến nọ, phà đi lừ đừ chớ không nhanh lắm. Các con đường nhỏ bên trong thì lần trước tôi đã đi khá nhiều. Giờ thì tôi mới thấy là không ngồi trên phà hay ghe để đi trên con Grand Canal là một thiếu sót không tha thứ được. Vì tất cả sự sang giàu của Venice được phơi bày trên hai bờ con kênh này. Các con hẻm phía sau thì cũ kỹ, cổ xưa ...dễ đưa ta cảm giác chúng dơ bẩn. Nhưng thật ra là không, người Ý nổi tiếng là sạch sẽ.

Tôi ghé thăm một khu vườn để coi thảo mộc và cách xếp đặt ra sao. Cũng không có gì đặc biệt lắm. Vườn vắng ngắt, chỉ có mình tôi lang thang trong đó. Khi thì tôi băng qua cầu để xem bên kia có gì. Buổi sớm nên mọi người mới bắt đầu dọn hàng ra bán. Du khách thì bận ngủ nướng. Đi du lịch ai cũng thích ngủ cho no mắt. Tôi lại thích dậy sớm đi lang thang hay ngắm trời ngắm đất. Ngủ, thì rồi có lúc sẽ được ngủ giấc ngàn thu, bây giờ còn đi được thì cứ nên đi. "Giang sơn còn nặng gánh tình, trời chưa cho nghỉ thì mình cứ đi!".

Nếu không có quá nhiều thứ để xem thì tôi có thể ngồi hàng giờ tựa vào một thành cầu nào đó để ngắm những chiếc gondola lặng lẽ trôi trên các con kênh hẹp, hoặc người lao xao qua lại lên xuống cầu. Cũng có nhiều du khách nữ đi dạo chơi một mình như tôi. Các thành phố du lịch ở Âu châu mà tôi từng viếng thăm gây cho tôi cảm giác an toàn cho phụ nữ đi du lịch một mình.

Có khi đi vào ngõ cụt phải trở ra, ai cũng muốn có mặt nhà lộ ra Grand Canal nên không dễ gì tìm ra đường đi ra kênh để ngắm cảnh trên kênh từ bờ. Trừ phi đó là những cái bến được chỉ dẫn bằng các bảng ghi (có khi phải vòng vèo thêm vài hẻm). Thỉnh thoảng có những khoảng sân hiện ra, có khi có các tượng các nhân vật lịch sử của Venice. Thật tình là tôi không thấy nhân vật nào mình biết cả. Các ghi chú thì bằng tiếng Ý thì coi như "thua". Trên một bệ tượng nọ thấy có sơn nguệch ngoạc viết "Uncraina", chắc của ai ủng hộ nước này vì đầu năm Nga đánh nước cựu chư hầu.

Tôi ngừng lại cầu Rialto chụp vài tấm hình. Đây là trung tâm thương mại cổ của Venice, giờ cũng còn náo nhiệt nhưng là nhờ du khách.
2 users thanked Phượng Các for this useful post.
xv05 on 5/11/2015(UTC), Vũ Thị Thiên Thư on 5/12/2015(UTC)
Phượng Các
#397 Posted : Monday, May 11, 2015 5:39:46 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
...Tôi có ghi chép vài thông tin về cái cầu Rialto, nhưng nay tờ giấy bị lạc mất rồi. Đại khái cầu này là trung tâm thương mại của thế giới một thời. Mãi tới khi Âu châu tìm ra châu Mỹ, các thương thuyền tìm được đường đi sang Châu Á qua mũi Hảo vọng là Venice bắt đầu đi xuống, và đi xuống luôn không gượng lại được nữa. Các trục thương mãi đã chuyển sang nơi khác. Sự thịnh vượng của các cường quốc biến dịch theo từng thời kỳ. Khi ông de Lesseps đào được kinh Suez thì mũi Hảo vọng chỉ còn là "lịch sử", giống như kênh đào Panama đã giết chết hải đạo vòng dưới Nam Mỹ.

Tôi đi loanh quanh sân công trường thánh Mark một lát trước khi vào xem bảo tàng Correr. Bảo tàng cũng đáng coi. Sau này nghe một người trong nhóm chê cái bảo tàng Guggenheim là không có gì đặc sắc, thà là vô coi ở Correr còn có lý hơn. Đi chơi cũng hên xui như vậy. Tôi có đọc vài bút ký du lịch thì cũng có khi được biết du khách xui xẻo khi mất thì giờ quý báu mà tới xem một nơi chẳng đáng vào đâu. Những tác giả trung thực cho người đọc nhiều thông tin quý báu; tôi không ưa các người đi đâu cũng khen, xà và, tốt tốt, đẹp đẹp. Ngôn ngữ của họ nghèo nàn hay đi chơi với họ chẳng có nghĩa gì cả. Riết rồi nghe họ đi đâu mới về tôi cũng chẳng màng hỏi thăm, thà giở sách du lịch ra xem còn hay hơn.

Bảo tàng Correr cũng cho phép chụp hình, miễn là không có đèn sáng. Nhưng hình cũng không ra gì, thấy chán lắm. Thấy cũng có một trái địa cầu, nhìn vào phần nước Việt của chúng ta thấy có ghi chú vài từ quen quen, như Nghe an, Bo chinh, Que hoa, Kehoa ...Thấy không có ranh giới gì, cũng chẳng biết trái địa cầu làm năm nào. Dường như Đại việt lúc đó chỉ có phần nhỏ ở trên, miền Nam vẫn còn thuộc Chàm và Phù nam, Chân lạp.

Ở một phòng thấy có cái mặt giống miệng Sự Thật, có ông nọ thò tay vào miệng và bảo vợ ông chụp cho cái hình. Nếu ai không chụp được ở Rome thì vớt vát chụp ở đây cũng được.

Thấy có bức Bữa Tiệc Ly tôi bèn chụp kỷ niệm, vì ở Milan có một bức vẽ trên tường nổi tiếng của da Vinci mà chúng tôi đã mua vé và dự tính xem khi thăm thành phố ấy.


Bảo tàng Correr


Đôi guốc xưa


Tranh Buổi Tiệc Ly
2 users thanked Phượng Các for this useful post.
xv05 on 5/11/2015(UTC), Vũ Thị Thiên Thư on 5/12/2015(UTC)
Phượng Các
#398 Posted : Saturday, May 16, 2015 7:48:33 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Trên đường trở lại tu viện để thay đổi ... xiêm y cho lịch sự hơn vì buổi tối sẽ đi xem Opera, tôi lên phà cho lẹ. Tuy đi phà cũng cả tiếng nhưng mà đi bộ hồi sáng coi ra cũng hơn hai giờ đồng hồ vì chỗ hay hay nào cũng dừng lại để ngắm nghía và chụp hình. Tôi lại có dịp ngồi ngắm dinh thự hai bên bờ kênh không thấy chán. Gần tới bến Giglio thì có thấy khách sạn Gritti Palace mà Steves có quảng cáo là đó là nơi có hai nhân vật tiếng tăm từng trú ngụ là nhà văn Hemingway và đạo diễn Woody Allen. Mới đây khi xem phim về tiểu sử của Gore Vidal tôi còn biết ông cũng ở khách sạn này khi tới Venice.



Khách sạn nào có được nhân vật tiếng tăm cư ngụ thì khách sạn đó trở nên ăn khách sau đó. Điều này phản ảnh một tâm lý tôn sùng sự danh tiếng tới mức khủng khiếp mà tôi không hiểu nổi lúc mới sang sống ở Tây phương. Hemingway là nhà văn và tự tìm đến cái chết cho mình; Allen thì từng mang tai tiếng vì lấy con nuôi của vợ; còn Vidal là một nhà văn, một chính trị gia và từng ứng cử chức Thống đốc bang California nhưng thất cử về tay của Jerry Brown hồi thập niên 70. Ông nổi danh là có nhiều phát ngôn mạnh bạo, không ngại đụng chạm. Thí dụ ông viết trong Vidal in Venice "cứ khi nào các lãnh đạo phương Tây quỡn quỡn không có gì làm là họ hô hào cuộc thập tự chinh đi đánh Hồi giáo" (Whenever life started to get boring at home, the leaders of the West would call for a Crusade against the Moslems - trang 36)). Tôi khá sốc khi đọc lời lẽ như vậy, nhưng có thể lời đó gợi cho tôi một tò mò muốn tìm hiểu thêm về mảng lịch sử đó của phương Tây. Có thể tôi không thần tượng ba ông này nhưng điều tôi phải nghiêng đầu trước họ là sự làm việc hết mình của họ trong lãnh vực nghề nghiệp hay cuộc sống. Muốn có tiếng tăm như thế (và tất nhiên hệ quả còn là sự giàu có) họ phải dồn hết tâm trí, sức sống vào nghề mình theo. Đó cũng là một bài học cho hậu thế (thật tình bài học cũ rích). Chớ còn cái kiểu làng nhàng, lèng phèng như "ai kia" theo kiểu:

Ra đi gặp vịt cũng lùa
Gặp duyên cũng kết, gặp chùa cũng tu


..thì đáng kiếp quá rồi, còn than vãn cái gì nữa chứ!
Phượng Các
#399 Posted : Thursday, May 28, 2015 11:19:49 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Sau khi về tới khách sạn thì chúng tôi vội vã thay quần áo để đi coi hát bội Tây phương, tức là opera theo tiếng Ý. Tôi không hợp với loại hình nghệ thuật này nhưng cũng đi theo kiểu gặp vịt cũng lùa, gặp duyên cũng kết, Tôi cũng ngần ngừ từ hồi nhóm bạn tính mục này ở Mỹ, nhưng nghĩ nếu không đi thì không lẽ nằm nhà trong giờ khắc đó. Trong nhóm có người mua áo đầm trước khi đi Ý, coi trịnh trọng lắm. Coi như đây là thời điểm duy nhất " chưng diện như dạ hội" của nhóm trong chuyến đi.


Rạp Felice

Hôm qua tôi có ghi nhận đường đi nước bước rồi từ trạm San Zaccaria, nhưng hôm nay vì thấy trong bản đồ có trạm khác gần rạp hát Felice hơn nên có người đề nghị xuống ở trạm đó cho gần. Nhưng tới khi xuống thì lại lọng cọng không biết phải đi lối nào, mặc dù bản đồ có vẽ đường rõ ràng vậy mà khi đi vào thực tế thì lại khác hẳn. Hỏi thăm bà nọ thì bà bảo cứ đi theo bà vì bà cũng tới đó. Ai nấy hối hả vì "nghe nói" luật coi hát là tới trễ là không được vô luôn chớ không phải như chiếu bóng mà cứ được vô nửa chừng xuất chiếu. Nhìn chung quanh thấy có người ăn mặc sang trọng mà cũng có người xuề xòa. Nghe nói là chính đám du khách Mỹ với cái máu lè phè của họ đã đẩy phong cách sang trọng của Âu châu đi xuống. Nghĩa là họ chơi quần jean, aó sơ mi lùng bùng thật không ra thể thống opera gì hết. So sánh với cái thời vua chúa ngày xưa khi đi coi hát như ta coi trong phim thì ngậm ngùi cho một thời hoàng kim biết mấy. Nhưng trong thâm tâm tôi nghĩ là phải chi biết vậy thì tôi cũng mặc lè phè cho thoải mái.


bên trong rạp

Tới chừng được đưa lên chỗ ngồi thì bốn người chúng tôi xìu như bông hoa gặp bão. Vì chúng tôi bị xếp ngồi sau phía hàng ghế đầu trên lầu, nghĩa là muốn thấy sân khấu chúng tôi phải đứng dậy nhóng nhóng như đi coi hát bội cúng đình hạng cá kèo. Nản hết biết. Nhưng không ai dám hó hé than thở tiếng nào, vì còn phải nể mặt người mua. Mà cái vé cũng đâu rẻ, nhất là chúng tôi phải mua qua đại lý hay nói trắng ra là qua cò theo kiểu đi coi hát IDECAF của Thành Lộc mà phải mua theo vé chợ đen vậy.

Vở tuồng opera mang tên là Il Trovato. Phía trên cùng màn có chiếu phụ đề tiếng Anh dịch lời ra cho khán giả hiểu nội dung. Chỉ duy nhất có tiếng Anh thôi, như vậy cũng đủ hiểu thế giá của tiếng Anh trên các điểm du lịch như thế nào.



Phải công nhận là dù không hiểu mấy nghệ thuật opera Ý nhưng giọng hát của các diễn viên thật là mạnh mẽ, hùng hậu. Giọng hát của các nghệ sĩ Việt Nam cả tân nhạc lẫn cổ nhạc thì không thể so sánh được. Theo tôi có lẽ tại lồng ngực của người Tây phương rộng, lớn hơn của người Việt mình. Chúng ta vóc người nhỏ bé, lồng ngực lép do ăn uống thiếu thốn, lại thêm loại hình ca nhạc bị ném vào hàng "xướng ca vô loại" nên không được xã hội ủng hộ, chỉ là phiên phiến vậy thôi. Đào kép cải lương được lòng giới bình dân nhưng không được trọng vọng trong bảng xếp hạng chính thống của xã hội. Ở Mỹ này ta có thể thấy Maryl Streep được bà Hillary Clinton chụp hình selfie với nhau, hay bên Anh các tài tử danh giá lên chức Sir hay Dame nở mày nở mặt, còn ở VN thì còn lâu lắm mới được ...Chưa nói là thời đại hiện giờ do không được tự do sáng tác, trình diễn và bị bó khuôn trong chế độ độc tài nên tài nghề của họ cũng èo uột không phát triển nổi.

Khi vãn tuồng thì dàn diễn viên ra chào khán giả, và chào đi chào lại làm khán giả vỗ mỏi cả tay. Tôi thấy quá đáng cái trò tung hô này. Ậy, mà thôi ... đi coi hát tại rạp Felice ở Venice đúng là một trải nghiệm thú vị, có bao nhiêu lần khán giả du lịch sẽ được hưởng cái thú này chớ, hãy cho họ vỗ tay hoan hô dàn diễn viên, nhưng cũng chính là hoan hô một đêm tuyệt diệu hiếm có trong đời họ!


dàn diễn viên ra chào khán giả
Phượng Các
#400 Posted : Sunday, June 7, 2015 12:02:54 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Hôm sau dậy từ lúc còn tờ mờ sáng. Chúng tôi phải đi trước bữa điểm tâm cho kịp giờ. Tôi ra vườn tu viện chụp vài tấm hình từ giã, lòng lưu luyến như bản tính vốn đa cảm của mình. Phía cuối vườn là một tượng Đức Mẹ; trời còn tối nên không thấy thấp thoáng bóng vài xơ lặng lẽ chăm sóc cây cối như hôm qua.

Xuống phà đi chớ không còn phải lết qua cái cầu mới như hôm mới tới. Nhờ ở ít hôm mới tìm ra "chân lý". Những mánh lới như vậy chỉ có đi rồi mới biết, chớ có sách du lịch nào mà kể tỉ mỉ như thế được. Đi chơi mà đầu óc tính toán quá thì hơi phiền. Muốn sung sướng tấm thân thì phải giàu sụ để có có người lo hết cho mình, mình chỉ việc vác cái xác ra xe ra tàu mà thôi. Tôi đang liên tưởng tới anh George Clooney đang dự tính làm đám cưới trên vùng hồ Como vào tháng 9 mà không biết ngày nào. Tôi nghĩ biết đâu có duyên đi chơi ở hồ đó mà gặp đám cưới của họ. [Sau này thì biết được anh ta cưới vợ ở ngay Venice, báo chí truyền thông đăng rùm beng lên, tuy là anh ta có một biệt thự ở vùng hồ].

Kỳ này ra xe lửa cũng tạm được, không còn là mối kinh hoàng như kinh nghiệm ở Rome. Nhưng mọi người cũng đồng ý với nhau là giá mà cắt bớt một thành phố đi thì tốt hơn, ở mới văi ngày lại kéo rương tráp đi thì mệt vô cùng. Nhưng hồi hoạch định thì lại ham muốn biết nhiều chỗ. Tính đại thể thì 4 thành phố trong hai tuần thì cũng là trung bình, chớ các tour đi 11 nước mà có ba tuần thì hoàn cảnh của họ còn bi đát hơn nhiều. Họ đi như chạy giặc, mất hẳn ý nghĩa của sự đi du lịch. Mà đi nhanh như vậy thì làm sao thẩm thấu được cái hay cái đẹp của nơi mình viếng. Cứ phải là nuốt trộng mà thôi, khác nào như Trư Bát Giái thưởng thức nhân sâm! Nhưng nếu cắt thì tôi cắt thành phố nào bây giờ. Milan tôi chưa đi bao giờ, lại muốn ngắm cái hồ Como nổi tiếng, từng có mặt trong nhiều bộ phim. So qua kè lại, tôi nghĩ đối đế phải loại một thành phố trong ba cái vừa đi thì tôi có thể hy sinh Florence.

Khi tới Milan thì chúng tôi lại lúng túng vì người phụ trách đường sá lại không chịu in bản đồ địa điểm khách sạn từ computer ở nhà, cứ trông cậy vào cái smartphone với nhiều công dụng trong đó, nhưng khổ thay là nó lại không bắt được sóng, thành ra không biết đường nào mà đi. Thành phố lớn, ga chánh mà lại không giúp gì được cho du khách, phải đi kiếm một tiệm sách để mua bản đồ Milan, trong khi chúng tôi biết là nó chỉ cách ga có vài trăm thước đi bộ. Tôi nghĩ mình sao mà dễ tin người quá, nếu chịu khó chính mình in ở nhà bản đồ google từ ga tới khách sạn thì đâu có mất công như thế. Mất tới vài tiếng đồng hồ để về tới khách sạn trong khi nếu rành đường thì chỉ có 15 phút mà thôi, thật là uổng phí thời gian.

Khách sạn Garda là nơi chúng tôi cư ngụ trong thời gian ở Milan. Thành phố này hay bị bỏ rớt trong nhiều tour đi Ý, vì nó tân tiến quá chăng? Tài liệu cho biết là xưa Florence là trung tâm thời trang của Ý, nhưng nay Milan đã dành địa vị này. Thậm chí Milan có thể dành lấy luôn danh hiệu thủ đô thời trang của Âu châu, qua mặt cả Paris (nói gì tới Luân Đôn). Nhưng du khách từ Mỹ họ thích Ý vì lịch sử lâu đời của nó, chớ còn thời trang thì cũng chỉ hấp dẫn một lượng nhỏ người. Dân Mỹ chuộng thời trang thì họ đi New York, Los Angeles sắm đồ, chớ không lẽ chạy tuốt qua Milan? Hiện nay nhóm nào thống lãnh thời trang của thế giới? Tôi đoán là đám tài tử Hollywood vì lợi thế phim ảnh thống trị toàn cầu.

Nhưng người ta tới Milan vì nơi đây còn là căn cứ để từ đó đi thăm các thị trấn nhỏ ven hồ, nổi danh nhất là Como. Các nhà giàu có mốt là sắm nhà nghỉ dưỡng ở vùng hồ này, như George Clooney, hoặc ông Gore Vidal cũng có một cái ở đâu đó. Tôi nghe người ta ca tụng cái hồ này nhiều lắm, nhìn hình ảnh cũng thấy nó đẹp quá xá.

Cái đinh trong chuyến đi Milan này của chúng tôi là đi coi bức hoạ Buổi Tiệc Ly của danh họa Leonarde de Vinci. Từ khi có cái phim do Tom Hank đóng dựa vào sách của Dan Brown mà các điạ điểm nói trong sách bỗng nổi như cồn. Du khách rần rần rộ rộ đi coi bức họa này, đông tới mức muốn coi phải đặt trước rất lâu. Như chúng tôi phải đi qua đại lý, với một số tiền hoa hồng không nhỏ. Dường như cũng có nhiều mánh lới để du khách không mua vé trước được cũng có thể vào coi, như đi theo tour chẳng hạn; còn nếu hy vọng là tới cửa tu viện mới kiếm vé thì vô phương. Nghĩ cũng ngộ! Bức ảnh đó được chụp lại tràn lan khắp nơi, vậy mà sao thiên hạ cứ phải tìm coi cho bằng được.

Nhưng tới chiều thì mới tới giờ, nên chúng tôi đi vòng vòng dạo phố một chút. Milan nhìn tổng quát thì tân tiến, sạch sẽ, mọi người nói chung ăn mặc lịch sự, nhã nhặn, thật là một nơi ở văn minh, xứng đáng là thành phố thời trang hạng nhất của Ý. Thành phố có nhiều công trình hiện đại nhưng nhiều toà nhà cũ kỹ vẫn còn, các toà nhà cùng độ cao như nhau, giống như ở Paris vậy.

Rồi thì cũng tới giờ vào xem, mỗi nhóm nhỏ vào xem trong 15 phút. Việc xem rất cầu kỳ: nhóm phải vào một phòng lạnh, đóng cửa lại, cho hả cái hơi nóng bớt đi, rồi mới được vào nhà nguyện, nơi có bức hoạ. Chớ nếu mà ai nấy tha hồ tuồng luông vào đi rầm rập coi thì bức hoạ chắc bay màu lẹ. Bức họa ngày càng phai nhạt màu, nếu ai muốn coi thì nên đi liền!

Ra khỏi nhà nguyện, trên tường có treo hình bức hoạ thu nhỏ lại, ai muốn chụp thì cứ chụp, chớ vào nhà nguyện thì nhất định không cho móc cái máy chụp hình ra rồi!

Cảm giác của tôi sau khi coi là "đáng đồng tiền bát gạo", khác với trước đó tôi thấy quá đáng. Lý do là sự trịnh trọng của việc tổ chức coi đã nâng giá trị của việc thưởng ngoạn này.


Buổi Tiệc Ly


Bên trong toà nhà này là nơi có bức họa
1 user thanked Phượng Các for this useful post.
Vũ Thị Thiên Thư on 6/9/2015(UTC)
Phượng Các
#401 Posted : Sunday, December 10, 2017 1:43:08 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Post số 281: Ngày xưa Phật đã bỏ con ngựa Kiền Trắc cho Xa Nặc mang trở lại hoàng cung khi Ngài quyết chí đi tu. Từ đó chỉ thấy Ngài đi bộ, nếu tôi nhớ không lầm.

Tôi có nghe quyển Vô Ngã Vô Uư của bà Ayya Khema, đoạn gần cuối, trong đó bà có viết là Đức Phật không cỡi con vật nào từ sau khi từ bỏ hoàng cung đi tu. Thấy cũng dễ hiểu, người có tâm từ bi không bắt chúng sinh nào phục dịch cho mình nữa, vì đó cũng là gây ác nghiệp .

(Đây là quyển sách rất nên đọc, bà Ayya Khema viết rất hay, chứng tỏ có kinh nghiệm tu tập và nhận thức sâu sắc về Phật giáo).
Phượng Các
#402 Posted : Tuesday, December 12, 2017 4:34:12 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
https://www.budsas.org/u...-vonga-vo-uu/vnvu12.htm

Quote:
Ðức Phật đi bộ suốt cả chặng đường. Trong bốn mươi lăm năm truyền giáo, Ngài đi như thế đến khắp mọi nơi. Ðức Phật chẳng bao giờ dùng xe, vì trong những ngày ấy xe đều do súc vật kéo, và Ðức Phật không bao giờ muốn phải làm khổ con vật nào. Do đó, một trong những giới luật cho tăng ni là không được dùng xe do súc vật kéo. Ngày nay chúng ta may mắn hơn, có những loại xe khác. Ðức Phật lúc nào cũng đi bộ.
Phượng Các
#403 Posted : Friday, February 16, 2018 10:07:21 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Người thân của tôi ở VN gởi sang các đoạn phim họ đi dãy mả hồi trước Tết . Đây là phong tục của người VN. Có lẽ vậy, vì người Tàu thì họ đi tảo mộ vào mùa xuân: Thanh minh trong tiết tháng ba; Lễ là tảo mộ hội là Đạp Thanh . Nhưng điều khiến tôi giật mình là mồ mả nay nhiều quá, lấn hết các khoảnh đất làm ruộng làm vườn . Có người dặn con cháu chôn họ ngay trước sân nhà thành ra làm có hai cái mả thật to trong khi phía sau vườn đã từng có một đám mộ xa xưa rồi; họ không muốn nằm quạnh hiu nơi đó; ai vào nhà là phải nhìn thấy họ trước. Người thì định cư ở Sài Gòn nên mua một căn nhà ở quê rồi chôn họ luôn trong mảnh đất ấy khi qua đời: . Đó toàn là những người mà tôi quen biết hay thân nhân. Thế hệ của ba má tôi có lẽ là thế hệ cuối cùng mà con cái của họ lên tới gần một chục. Nếu không có chính sách giới hạn con cái của các thế hệ sau đó thì chắc chắn dân số bùng nổ tối tăm mày mặt . Tây phương không có chính sách hạn chế này, nhưng nền kinh tế và văn hoá hiện đại cũng khiến họ ít có con, hay không cả có con. Câu nói của Malthus: "dân số tăng theo cấp số nhân" không còn đúng nữa, nhưng mồ mả vẫn mọc lên đều đều, dành đất với người sống . Tín ngưỡng đã khiến cho người ta có vấn đề này, vì nếu nhìn về các quốc gia theo Phật giáo thuần tuý (Nam truyền) thì họ sẽ hoả thiêu người chết . Người Ấn độ thì hoả táng xong lại thả xuống sông Hằng . Xứ họ không có các nghĩa trang như ở các nước theo các tín ngưỡng Thiên chúa giáo hay Khổng giáo. Ở Mỹ này người ta giải quyết vấn đề nghĩa trang như thế nào ? Họ dành một khu đất riêng để làm nghĩa trang chứ không cho chôn tuỳ thích như ở nước ta . Nếu đất nhiều tiền quá thì họ chôn theo tầng, trong gia đình, người nào chết trước thì nằm dưới, chết sau thì nằm trên . Nhiều người tuy theo Tin lành hay Công giáo nhưng vẫn hoả thiêu và để tro trong hũ hay rải ra sông biển đồng ruộng hay chôn: nếu có Chúa đến để phục sinh thì hẳn là chỉ linh hồn sống lại trong một thân xác Chúa ban. ...VN chắc chắn là cần một giải pháp tương tự hơn là cứ để dân chúng muốn chôn đâu cũng được như hiện nay .

Ngày 29 Tết tôi có đi dạo một vòng Chinatown ở Los Angeles. Thật ngạc nhiên là phố xá không có vẻ gì là đón Tết ngoại trừ các lồng đèn đỏ treo ở ở Plaza nơi có tượng ông Tôn Dật Tiên . Người lưa thưa loanh quanh, du khách cũng có vẻ ngỡ ngàng vì không khí nơi đây. Một bà người Đài Loạn có nói với tôi là người Hoa ở Chinatown là nhóm người Hoa từ VN sang định cư . Còn người Hoa từ Trung quốc, Đài Loan, Hồng Kông thì họ tập trung ở khu Monterey Park hay gần gần đó. Người Việt thì tập trung ở khu Little Saigon thì khỏi nói rồi, đông đúc và nhộn nhịp ở đó. Họ không đi chợ sắm Tết ở Chinatown. Tôi thấy Chinatown ở LA không khởi sắc về business, nhưng nhìn quanh thì thấy nhiều chung cư đang mọc lên . Nếu ai có coi phim Chinatown có Jack Nicholson đóng thì sẽ nghe một nhân vật trong đó có nói câu cuối trong một vụ bắn chết người tại đây: "Đây là Chinatown mà", hàm ý nơi đây hay có những vụ thanh toán bí mật giữa các băng nhóm. Cảnh sát Mỹ không mất công đâu mà điều tra các vụ thanh toán nhau giữa các băng đảng của dân thiểu số. Nhưng tôi nghĩ là người làm phim họ dặm mắm thêm muối cho ly kỳ chớ khu này thấy hiền quá mà. Chinatown ở San Francisco thì may ra . Tuần trước tôi có gặp một cặp nọ từ Pháp đi du lịch sang đây, chỉ có một ngày tại Nam Cali, có hỏi tôi đường đi tới Chinatown, tôi nói là ở đó nhiều người thất vọng lắm . Thà là đi như mọi người du lịch tới đây là ghé khu Walk of Fame ở Hollywood còn có lý hơn . Bạn chỉ có một ngày ở một nơi: Los Angeles, San Francisco, Honolulu, Sydney, v v..v.., họ đi vòng quanh thế giới . Một ngày ở một thành phố lớn, trời đất, give me a break!
1 user thanked Phượng Các for this useful post.
viethoaiphuong on 2/17/2018(UTC)
Users browsing this topic
Guest (3)
21 Pages«<18192021>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.