Nhảm
Từ tủ lạnh ...
Cơn đau nửa đầu bỗng dưng tới ,nhức buốt tê dại và tôi xây xẩm mặt mày , chóang váng gục xuống thiếp đi trên bàn phím lúc nào không hay khi đang trò chuyện ...
Tỉnh, đã hơn 1 giờ nằm gục, và may mà tỉnh, nếu không tỉnh sẽ như thế nào nhỉ? Tôi không biết . Nếu như đi luôn không bao giờ phải dậy, nếu như… Và nếu như …
Căn phòng nhỏ mờ nhạt chập chọang dưới ánh nắng buổi sáng của mùa đông, sáng nay trời nắng đẹp với nhiệt độ thật lý tưởng có âm 4 độ C
Một ngày với bao nhiêu việc bộn bề , cô chủ nhỏ gọi
- Chị đến đi, làm giấy tờ cho khách
- Chị đau đầu quá , nghỉ nha mai chị đi làm bù
Tôi thì thào nói qua điện thọai, tiêng cô chủ nhỏ lại nói – Nhưng ngày mai có chuyến bay, khách họ đi . … Chị đi đi, mai em cho chị nghỉ .
Chẳng có cách gì từ chối không phải đi làm , tôi đành bảo, ừ chị cố gắng nói họ đợi nghen .
Rửa mặt, đánh răng, chải bới vội tóc thành búi nhỏ sau gáy , chùm khăn, cúi xuống run run xỏ vớ , cái vớ da mỏng tang mà hôm nay sao cũng khó nhọc khi đi vào và đôi giày mùa đông, mọi ngày nó cũng nhẹ lắm nhưng sao hôm nay đôi giày dường như nặng hơn ngày thường rất nhiều . Vẫn nửa bên phải của cái đầu đau nhức tôi hoa mắt đứng dậy khóac áo ra ngòai . Phải rồi, trời không lạnh nhưng đường trơn trượt, ngẫm đến con đường ra tận bến xe, con dốc nhỏ, dài và trơn và cái đầu, dù đã ra khỏi nhà , hít thở cái không khí lạnh ngắt vẫn không đỡ thêm chút nào tôi nghĩ , vẫy xe cho rồi , cái xứ nước này cũng thật buồn cười, xe tắc xi thì không nhiều, nhưng xe tư nhân thì ngược xuôi như nêm và thật đơn giản cứ vẫy và trả giá là có liền, 5 đô la cho đọan đường 10km nghĩ cũng rẻ chán khi mà đang thấy đất trời trước mắt không phải là những bông tuyết trắng bay bay mà là những vòng tròn nho nhỏ nhiều màu sắc đang quẩn quanh ngay mắt . Chẳng bù mọi ngày mất có 30 cen đi xe buyt cũng thấy tiếc tiền . Con người thật kỳ khôi khi mà đã “ lên cơn” thì chẳng còn bao giờ tính đến mắc hay rẻ , miễn là thỏai mái .
Lên tới nơi, ôi việc , nào có nhiều nhặn gì cho cam ký một mảnh giấy , mở tủ lấy bộ giấy tờ, vé, visa, hộ chiếu giao cho khách , nhận tiền đếm, cất … xong
Trời ạh , cô chủ nhỏ “ thích hành” nào phải cô ta không biết ký, chữ ký cô còn giá trị gấp nghìn tôi, nào phải cô không có chìa khóa tủ chìa khóa két đựng tiền .Và nào phải cô không biết đếm tiền ? bực mình tôi bảo
- Em ơi, chuyện như “ con thỏ” mà em kêu chị .
- Tại em tưởng chị giỡn
- Nói có Chúa chứng dám xưa nay chị có bao giờ giỡn với những cơn đau của mình? Và có bao giờ chị biết nói giỡn
- Em xin lỗi, chị đi về đi, trông chị xanh lắm
Tôi biết cô rất thích “ hành’ người khác , tôi cũng biết cô rất thích ‘ quan trọng hóa” vấn đề . Việc với cô bao giờ cũng “ rất bận” cô có thể đi cả ngày và cuối giờ khi mọi người sắp về , cô trở lại văn phòng và giục tóang mọi người bằng những “ mệnh lệnh” quá “ lởm khởm’ của cô và trên đường về nhà bao giờ cô cũng than một câu nghe đến quen thuộc
- Mệt quá bao nhiêu là việc
Tôi rất muốn nói với cô là :" - tôi chán cô lắm rồi, chán cả những đồng lương cô trả cho tôi, dù những đồng ấy nó không nhiều và tuy nó giúp tôi phụ vào tiền ăn cho hai đứa nhỏ . Nhưng tôi vẫn không cất lời lên được, có lẽ trong tiềm thức, trong cái trái tim tôi nó rất đàn bà, nó còn “ tình” cho nên tôi vẫn thương cô và làm với cô . Nghe và làm theo những cái điều buồn cười khi cô ra lệnh dù biết tỏng 100 phần trăm là sau đó mọi thứ sẽ y như tôi nói ban đầu, tôi vẫn làm theo . Chợt nhủ thầm, nếu tôi không vì cái tình cảm chị em đã chơi với nhau bao năm từ ngày đầu bước chân sang Nga , từ ngày cô sinh con nằm một chỗ tôi tắm rửa cho con gái cô và giúp cô, nghe cô trò chuyện , hiểu thương cảm và gần cô nhất trong những ngày ‘ thiên hạ “ nguyền cô , nếu không chỉ vì cái chút tình bạn cỏn con ấy, vì quá hiểu tính nết và luôn coi cô như em gái mình , vì cái đọan đường đi làm của tôi ngắn hơn những người khác thì tôi đã bỏ việc từ lâu vì cái tính thất thường nửa tây nửa việt của cô . . Bởi vì tiền lương tôi nhận nơi cô cũng ngắn như đọan đường tôi đi làm , và không hơn cái bà nhà giúp nhà cô bao nhiêu , công việc thì nó hơn núi với đầy đủ những chức danh, trợ lý kiêm thư ký kiêm thủ quỹ kiêm kế tóan, kiêm cả giao dịch đã chiếm hết cả thời gian tôi muốn dành cho lũ nhỏ, cho riêng tôi ( cô chẳng tin ai dù cô có cả đám nhân viên người bản xứ )Hễ họ có làm việc gì cô giao xong, bao giờ cũng câu quen thuộc " - Chị kiểm tra lại cho em" và cái tính nết nửa tây con nửa Việt của cô.
Tôi đã ngán cô tới “ tận cổ” mà chẳng biết vì cái lý do gì tôi vẫn đi làm cho cô . Có lẽ tại vì dù cô sống ở đây từ bé tí cho đến khi lớn lên đi học lập gia đình, cô tây hóa đến hết con người cô, nhưng cô lại vẫn giỏi tiếng việt nên cô “đong’ tôi thật khéo . Mà tôi thì quá ư là dễ cảm thương .
Ôm cái đầu bưng bưng tôi vào xe của cô để về nhà, ông lái xe tôi quen từ thuở ông mới tới làm việc lại thủ thỉ “ mày mệt lắm àh Rosa ? “ à phải chẳng biết từ bao giờ lúc nào cái đám người Nga này không bao giờ gọi tôi bằng tên tiếng việt sau một lần gọi “ giun” và nghe người khác giải thích cái chữ ‘ giun’ .. họ đã đổi cách gọi và gọi tôi bằng tên nước họ . Ừ , thì Rosa- Hoa Hồng nghe cũng hay hơn là cái tên “ Dung” của tôi bị đổi thành ‘ giun’ hoặc tệ hơn nếu ai tên Huy hay Thu, hay Thủy mà gọi bằng cách phiên âm ra tiếng Nga thì quá ư kinh hãy .Và cũng vì thế nếu ai đã từng sống ở Nga không ai nói “ khui chai bia’ hay là nói “ cài khuya áo lại đi” mà phải luôn thuộc nằm long, dù nói bằng tiếng việt với nhau khi mà có thê m 1 người bản xứ “ mở chai bia” hay cái nút, cúc áo” bởi vì “ Khui” hay “ khuy” đều là từ thô tục nhất của tiếng Nga .
- Tôi đau đầu quá
- - Mày đi bệnh viện không tao chở đi
- Không, ông cho tôi về nhà
Mấy hôm nay, từ hôm nào đến giờ, tôi không nhớ, trong tuần lễ qua và hôm nay cái đầu tôi nó như có vấn đề . Ngày nào tôi cũng phải uống thuốc giảm đau . Nhưng cơn đau mãi vẫn không ngưng, tôi không muốn nghĩ đến, nhưng tôi vẫn cứ nghĩ đến …
Tôi có quyền nghĩ đến chăng ? hay tôi không có quyền ? tôi chẳng biết, hình như tôi không bình thường nữa ….
Và cứ nghĩ thì lại càng đau, đau đến ngất đi chẳng biết gì, và nếu tôi đi luôn …Vào giấc ngủ người ta vẫn gọi là “Thiên Thu” thì sao nhỉ …. Phải rồi, “ không mợ thì chợ vẫn đông’ và người ta … và cuộc sống vẫn mãi tiếp diễn, … Thời gian cứ trôi và tất cả cũng thế thôi …
Tôi lại bỗng chợt biết thêm một điều nữa ..... Chẳng biết có nên tin nữa không ? nhưng dù có dù không tôi cũng sẽ biết tôi phải làm gì ....
Bỗng dưng tôi thấy buồn , đâu đây tiếng quạ bỗng thi nhau gào lên quang quác với những tiếng cánh vỗ của chúng nghe rõ mồn một ngang qua giữa trời đông lạnh buốt cóng đôi bàn tay ….
Ngọc Dung