Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

9 Pages«<23456>»
Khoảng Không Gian Màu Tím
NgocDung
#61 Posted : Wednesday, February 16, 2005 12:25:45 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Khoảng cách

Tháng năm thì đâu lần lữa
Chiều nay gió lại trở về
Trắng sông một màu tuyết trắng
Lung linh hắt bóng một người

Tuyết vẫn buông mình trên đất
Hôn hờ lạnh cóng đôi môi
Gió vô tình ngang qua mắt
Lời yêu tan tác trái tim

Đã bảo rằng mình đừng nhớ
Nhưng lại sợ người sẽ "quên"
Chiều nay, gửi theo mây gió
Tên người gọi những nhớ mong


Ngọc Dung
Ngược Thời Gian
#62 Posted : Wednesday, February 16, 2005 8:23:17 AM(UTC)
Ngược Thời Gian

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 51
Points: 0

.....
NgocDung
#63 Posted : Thursday, February 17, 2005 11:06:10 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Khỏang lắng,
Có những giây phút hạnh phúc chợt đến, hạnh phúc mong manh tựa như hơi thở khi … trong tâm tưởng nghĩ về nhau và dành cho nhau , bỏ mặc cả đất trời “ hờn ghen “ nếu biết .
Hạnh phúc , chỉ khỏang khắc vậy thôi,

Thế mà khiến một ngày vui hơn, giấc ngủ trong đêm sâu hơn …
Có lẽ vì nụ cười của hạnh phúc ngự trị ngay khi ta vừa đặt lưng xuống giường và để lại cho ta “ nụ cười” trên môi chăng ?
Có lẽ vậy , cho nên một ngày, một đêm …. Ta đã hạnh phúc

Ta vẫn tự nhủ,
Cố mà giữ, dù chỉ là phút giây ngắn ngủi, dù chỉ là …
Ta cũng sẽ cất giấu hạnh phúc lại trong đáy tim ta se sợi nhớ, sợi thương bằng hơi thở của ta bằng cả thời gian khỏang cách “ ngược” của ngày và đêm . Ta muốn giữ lại cho riêng ta giây phút tuyệt vời ấy, “ nó” chỉ của riêng ta ….

Nếu ta nói ‘ cảm ơn” , trong tình yêu,
Dù không hay dù có ta vẫn chỉ muốn nói … thì thầm thôi …. Cảm Ơn Anh
Ngược Thời Gian
#64 Posted : Friday, February 18, 2005 2:35:02 AM(UTC)
Ngược Thời Gian

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 51
Points: 0

.....
NgocDung
#65 Posted : Friday, February 18, 2005 8:56:02 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Anh, đừng đi

Mắt anh là lửa ư
ôi mặt trời của em,
nơi phía đó hòang hôn

Làm sao ta soi được nhau
để khi không gặp nhau nữa
mà vẫn nhìn thấy nhau trong mắt

làm sao đây anh
để ngày mai khi ta đã xa nhau
giữa những con người rồi anh sẽ gặp
giữa những sắc tươi của ngàn bông hoa lạ
anh sẽ thấy được em giữa những nhớ hay quên

Cứ nghĩ về anh là em lại bồn chồn
Đang ở bên nhau sao muôn ngàn nỗi nhớ
Vọng giữa không gian một tiếng cười rạng rỡ
Giữa đêm em / và ngày phía bên anh


Đừng đi anh / giữa vồi vội đêm nay
Đừng đi anh/ rưng rưng thơ đang khóc
Đừng đi anh / em van anh đấy
Đừng đi anh/ lạnh lắm ngực em đau


NgọcDung
Ngược Thời Gian
#66 Posted : Friday, February 18, 2005 10:56:41 PM(UTC)
Ngược Thời Gian

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 51
Points: 0

.....
NgocDung
#67 Posted : Saturday, February 19, 2005 1:31:23 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Bài thơ không viết nháp

Trong em, trong Anh
Anh nhỉ
Là một bài thơ
Không viết nháp bao giờ
Con chữ thao thức
Màu mực tím rưng rưng
Chạm vào nhau
Gió rì rào ca hát
Câu tình ca một đời dâu bể
Bay đến gặp nhau
Dẫu ở tận phương nào

Dẫu thời gian, không gian
Dẫu ngược đêm về sáng
Gió cuồng lên hoang dại
Em sẽ khắc tên anh giữa trái tim em

Em gửi lại trao anh
Dẫu ngày mai bão tố
Khỏang trời riêng em
Màu tím ngát / hương đêm


NgọcDung
NgocDung
#68 Posted : Saturday, February 19, 2005 10:31:20 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Riêng Anh

Từ Ng...


Em đang đắm say
Trong từng hơi thở
Em đang đắm say
Trong từng giọt nhớ

Một ngày em yêu anh
Một đời em thương anh
Em khép chặt nụ cười
Trao gửi của anh
Em giữ lại / riêng em


Cảm giác ngọt ngào theo từng / nhịp thở
Nồng nàn mơn man loang lóang trên da em
Dành chỉ anh thôi điều diệu kỳ thương nhớ
Đêm của thăng hoa nương náu lại đôi môi

Giây phút lặng thinh và tên anh trong ngực
Hạnh phúc mong manh như sợi gió dây diều
Anh, rồi không thể nhớ em giữa ngàn chiều ngẫu hứng
Khi đã thắp lửa trên ngực em và đêm cháy thành lời


Ngọc Dung
NgocDung
#69 Posted : Saturday, February 19, 2005 10:52:03 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Giữa Khỏang Trời ...

từ Ng...

Là lời anh giữa hai đầu dây nối
Là cơn gió đầu xuân cuối mùa đông
Là những gì em nhìn thấy bên ô cửa sổ
Khỏang trời xanh nho nhỏ đầy tiếng chim
Là nửa khỏang đêm bên anh vầng trăng vừa mọc
Là gịong nói của anh – em nghe /em nghe
Là nồng nàn tin yêu giữa hai đầu dây nối
Là tâm hồn anh trong sáng thanh cao
Là những gửi trao yêu thương hạnh phúc
Là ngọt ngào đang đến / ùa ngực em
Là anh, mãi trong em / của chỉ em thôi

Anh, giữa hai đầu dây đã nối
Khỏang riêng của em, bầu trời của em
Thẳm xanh, trắng vầng mây theo cơn gió
Em vụng dại trước anh/ vâng em chỉ của riêng anh



Ngọc Dung

Ngược Thời Gian
#70 Posted : Sunday, February 20, 2005 4:05:56 PM(UTC)
Ngược Thời Gian

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 51
Points: 0

.....
NgocDung
#71 Posted : Monday, February 21, 2005 1:27:42 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Từ Ng…

Căn phòng chật mười hai mét vuông
ánh sáng của đêm vạch ngày bên đó
thứ hào quang chảy mãnh liệt qua đôi môi
khi anh cột linh hồn của tôi vào với anh
cúi xuống tôi nhận thủy triều của riêng
anh trao tặng. Cho ngày và đêm ở bên tôi
bồng bềnh khỏanh khắc, của đêm khát khao
nóng bỏng chảy ròng trên thân thể. Tôi
trong bóng tối của những miền tuyệt nhất.
Tình yêu, mênh mông xanh biếc đã xé tọac
tuổi thanh xuân đêm ấy, nhỏ giọt rõ ràng
va đập, bộ mặt thật của cuộc đời mang theo
niềm dang dở vĩnh hằng . Nụ hôn đầu tiên
ướt đẫm những ân sủng ngân trong im lặng
Tôi hóa thân khi dòng nước chảy xiết qua miền
trái chin, khỏang không gian được soi sáng tận cùng .
Anh, trong giấc ngủ đỏ rực của mặt trời
phơi bóng hình tỏa rực là sức hút đốt cháy
sự bí ẩn đến vỡ dòng em ….

NgocDung
#72 Posted : Monday, February 21, 2005 1:42:53 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Bản Tình Ca Mùa Đông

Em hãy hát vang gọi muà xuân xanh lá trên cao
Nuôi nỗi sầu còn sống mãi trăm năm
Em hãy cười lên trên niềm đau tiễn biệt
Giọt lệ nào lặng lẽ hoá thành băng


Bản nhạc cất lên nhẹ nhàng giai điệu ấy bỗng lòng tôi dâng lên cảm xúc khó tả.. Chỉ có tôi với bản nhạc và " chút" kỷ niệm bỗng tràn về, bây giờ những điều ấy không làm tôi khóc , không làm tôi đau nữa mà là sự bình yên. Hình như có một lúc con người sẽ trở về được như thế, có một lúc những giọt lệ sẽ không rơi nữa mà dội ngược trở về con tim hoặc giả khi đi giữa muà đông xung quanh tuyết phủ trắng xoá một màu thì những giọt lệ ấy sẽ “ lặng lẽ hoá thành băng “ . Không có anh bên cạnh, tôi chỉ biết nghe bản nhạc này như để …. quên nỗi buồn , quên đi nỗi cô đơn trong đêm thanh vắng này, bản nhạc, tiết tấu của hoà âm và giọng ca của Quang Minh cứ thế vang lên bên tai tôi trong đêm. Đã nhiều lần tôi nghe Quang Minh hát nhưng mỗi lần nghe mỗi cảm xúc trong tôi đều khác nhau . Những ngày này “ Bản Tình Ca Muà Đông” bỗng lại như là “ liều thuốc” làm tôi “đỡ nhớ” anh hơn. Tôi đang tự biện hộ cho tôi như thế . Dù nước mắt tôi vẫn đang dội ngược lại tim làm trái tim tôi không yên .
Nhưng , có không yên thì cũng bắt buộc nó phải yên mà thôi, vì tất cả dường như bỗng chốc đã xa vời xa vời mất hút

Có những lúc tôi đã rất sợ nghe nhạc bởi mỗi lần nghe là tất cả những hình ảnh đã qua sẽ quay trở lại, có lẽ tại trong tôi luôn có cái cảm nghĩ chỉ có anh mới làm tôi vui hơn khi buồn và chỉ có anh mới làm tôi hạnh phúc hơn khi tôi được anh yêu và chỉ có anh mới làm cho tôi có được , sống dậy được cảm giác yêu thương, chỉ có anh mới tâm sự cùng tôi …. và nhiều lắm….

Những ngày muà đông, muà đông nước Nga dài đăng đẵng đến gần nửa năm, buổi sáng thức dậy bây giờ trong cái khoảng thời gian thật hiếm hoi đó là ngồi uống café hay uống trà một mình, tôi vẫn nghe những bản nhạc mà tôi yêu thích được tôi lấy xuống bỏ riêng ra CD , dù cho đó có khi chỉ là những bản nhạc midi chưa có ai hát ….Bản “ Bài Tình Ca Muà Đông” thơ Phạm Ngọc phổ nhạc Vũ Thư Nguyên là một trong những bản nhạc tôi rất thích , thích không hẳn chỉ vì cái tựa bài hát giống như bộ phim nhiều tập cùng tên như thế của xứ người Hàn Quốc mà tôi coi đi coi lại đến bây giờ là bao nhiêu lần câu chuyện tình yêu ấy và tôi không còn nhớ nữa . Có nhiều khi rất nhiều khi, từ khi tôi lấy bản nhạc này xuống máy, tôi đã vừa xem bộ phim ấy vừa bật bài nhạc này .Và cũng thật kỳ lạ là mặc dù trong bộ phim ấy cũng có rất nhiều bài nhạc minh hoạ, ( thậm chí có bài đã được và dịch sang tiếng việt do các ca sĩ của Việt Nam hát rất được khán giả hâm mộ ) nhưng điều tôi nói ở đây đó là nội dung phim, câu chuyện tình của xứ người xa xôi ấy với bài thơ của nhà thơ Phạm Ngọc qủa thật càng ngẫm nghĩ trong sâu lắng thì càng thấy sự tương đồng đến không ngờ . Có lẽ vậy mà tôi yêu thích bài nhạc này chăng ? hay vì muà đông bên tôi đã quá dài , hay vì trái tim tôi vốn đa cảm nên tôi thấy bài thơ phổ nhạc này hay ?

Chỉ là nỗi niềm riêng tôi và Bài Tình Ca Muà Đông

Cánh rừng xưa
Đã già nua cằn cỗi
Trăng cuối muà
Cũng chết giữa hư hao


Những ngày đầu muà đông với bầu trời xám xịt , những trận gió lạnh thổi cuồng nộ vội vã như mong sao cho những chiếc lá vàng sau cùng phải rụng nhanh đi , những hàng cây đen đuá . Và khi đêm đến, càng về khuya mọi vật trong không gian càng được phủ một lớp tĩnh mịch tăm tối chỉ còn tôi ngồi lại đối diện với thực tại . Muà đông, sự cô đơn và tâm hồn tôi dường như đã quá quen đã trở nên thân mật cùng nhau . Sự buốt giá làm cho con tim đông cứng lại và có lẽ thế nó sẽ thôi đau nhói đi chăng ?

Khi đêm về , trong cái khoảng không gian thật im vắng có những bản nhạc mà khi người ca sĩ “ thổi hồn” vào bạn sẽ thấy có đôi lúc chợt dâng lên trong lòng một thứ cảm xúc khó mà diễn tả cái cảm xúc ấy bất chợt đến mà nhiều khi khiến người nghe dường như không thể chịu đựng hơn được khiến cho bản nhạc vừa dứt, lời ca vừa dứt , khiến ta “ ao ước” ngay cả bản thân tôi, tôi đã từng ao ước “ giá như mình có đôi cánh , mình sẽ bay thật nhanh tới bên cạnh người mình thương nhớ và chỉ để nói với anh một câu thôi

-“ Anh, em nhớ anh lắm, chúng ta hãy đừng xa nhau nữa nha anh, anh hãy đến bên em, hãy ở cạnh em . Và anh, anh hãy đừng để em một mình “ thắp lên ngọn lửa đêm
cho hồng tháng chạp “
hãy cho em " mượn" một cái nắm tay để " trao gửi, tin yêu" một chút thôi, muà đông của em, bàn tay em sẽ bớt giá lạnh


“ Bản Tình Ca Muà Đông” khi lắng nghe trong lúc nhiều “ tâm trạng’ thì khi nước mắt lại tự dưng bỗng chảy dài trên má … Dường như người làm thơ, hay người phổ nhạc và người ca sĩ trình bày là một kết nốt khiến người nghe rung động .

Đêm nay “ muà đông của em “ chập chờn trôi đi, trong tôi là những suy nghĩ, những buồn phiền đang xen lẫn nhau. Những ký ức trong tôi như một trang giấy đầy chữ chật chội, chen lấn mà tôi chợt thèm muốn xoá bớt đi để trang giấy tâm hồn mình trống dần, nhẹ bớt những khắc khoải , mong ngóng về một nơi rất xa . Nhưng tôi không làm được , tôi không thể xoá đi được cho dù tôi biết những ký ức của tôi trong anh cũng sẽ tan dần, để rồi thay thế bằng những điều mới hơn. Và tôi, tôi cũng phải sẽ thôi buồn, tôi sẽ nhìn tất cả với một đôi mắt khác, một đôi mắt không có hình bóng anh. Nhưng rồi đây tất cả sẽ là gì khi không còn anh, tất cả sẽ là gì nếu tôi mãi cứ nhớ về anh , mà …, anh lại không phải của chỉ riêng tôi, tất cả có là gì đâu phải không anh? vẫn từng cơn gió thổi lạnh buốt trong đêm . Những vì sao trên nền trời xám xịt của muà đông đã rủ nhau trốn mất đi đâu? , ừ nhỉ, sống nơi xứ người làm gì mà có thể nhìn thấy sao trời gần gũi bao giờ đâu ? Tôi bỗng mong cho những đêm muà đông mau qua nhanh nhường chỗ cho bình minh cho dù bình minh của những ngày muà đông giá lạnh nhưng có bầu trời xanh trong dù rằng tuyết trắng vẫn phủ mênh mông như thế nhưng tôi cũng vẫn nhìn thấy một khoảng bầu trời trong xanh thanh bình hiền hoà phía trước đầy ánh sáng . Dù đã nhiều lần tôi chợt hỏi” bầu trời của tôi ở đâu” ? hay nỗi buồn còn mãi trong tôi .

Không còn gì
ngoài bóng đêm và lời tình phụ
như giá băng
phủ kín trái tim người


Vâng, có rất nhiều con đường cho tôi đi vào ngày mai ,con đường sương mù , con đường lá vàng , con đường mưa rơi hay con đường hôm nay trắng đầy tuyết phủ . Mọi con đường dù dài và xa đến đâu thì tôi cũng vẫn chỉ mình tôi . như ai từng nói "bạn mất một giây để thích một ai đó , một phút để mê tít một ai đó , một ngày để yêu một ai đó , nhưng đôi khi phải mất cả một đời để quên đi một người ." Tuy nhiên tôi biết tôi sẽ không hối hận , mà tại sao phải hối hận ? Tình yêu mà , không cần phải nói lời cảm ơn , lời xin lỗi hay hối tiếc vì "được đau đớn trong tình yêu cũng là một điều hạnh phúc ".

Bản Tình Ca Muà Đông với lời thơ của Phạm Ngọc và được nhạc sĩ Vũ Thư Nguyên phổ nhạc ca sĩ Quang Minh trình bày vẫn là khoảng lắng của muà đông tuy không trong veo nhưng cuộc sống vẩn đều đặn những nhịp chầm chậm theo dòng thời gian đánh dạt những suy tư trên bến bờ cuộc đời về một nơi xa lắc phải không anh ?

Ngoài trời lại bão tuyết , những trận gió tuyết phủ kín khoảng không gian của mùa đông khiến cho cái lạnh càng trở nên buốt giá hơn....Sự buốt giá làm cho con tim đông cứng lại, bởi vậy, sẽ không còn nhói đau nữa .Tưởng tượng như đang hòa mình vào với tuyết ..và nghĩ về một mối tình mà bây giờ mới nhận thấy nó thật viển vông.

Giữa hoang vắng lời yêu thương thề nguyện
giữa muôn trùng quay quắt những đợi mong


Nhưng tại sao? Tại sao tôi đã chỉ nghĩ về anh mà không phải là một ai khác? Câu hỏi cứ xoáy sâu vào tâm trí...không tìm được câu trả lời, Anh đến với tôi thật bỡ ngỡ, Anh ở lại với tôi một lúc, anh chẳng ở lại lâu, Anh như một cơn gió muà đông thổi qua ngọn cây...cơn gió đi mất rồi...để lại một chút rung động trên cành lá... Nhưng sao sự rung động ấy cứ tràn ngập mãi trong tôi

Chào mừng tuổi đất trời không ước hẹn
Mang nỗi buồn em hát một muà đông



Xin cảm ơn nhà thơ Phạm Ngọc và nhạc sĩ Vũ Thư Nguyên với nhạc phẩm mà ND rất thích ...

NgocDung
#73 Posted : Monday, February 21, 2005 9:53:16 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Nhảm


Từ tủ lạnh ...

Cơn đau nửa đầu bỗng dưng tới ,nhức buốt tê dại và tôi xây xẩm mặt mày , chóang váng gục xuống thiếp đi trên bàn phím lúc nào không hay khi đang trò chuyện ...
Tỉnh, đã hơn 1 giờ nằm gục, và may mà tỉnh, nếu không tỉnh sẽ như thế nào nhỉ? Tôi không biết . Nếu như đi luôn không bao giờ phải dậy, nếu như… Và nếu như …
Căn phòng nhỏ mờ nhạt chập chọang dưới ánh nắng buổi sáng của mùa đông, sáng nay trời nắng đẹp với nhiệt độ thật lý tưởng có âm 4 độ C
Một ngày với bao nhiêu việc bộn bề , cô chủ nhỏ gọi
- Chị đến đi, làm giấy tờ cho khách
- Chị đau đầu quá , nghỉ nha mai chị đi làm bù
Tôi thì thào nói qua điện thọai, tiêng cô chủ nhỏ lại nói – Nhưng ngày mai có chuyến bay, khách họ đi . … Chị đi đi, mai em cho chị nghỉ .
Chẳng có cách gì từ chối không phải đi làm , tôi đành bảo, ừ chị cố gắng nói họ đợi nghen .

Rửa mặt, đánh răng, chải bới vội tóc thành búi nhỏ sau gáy , chùm khăn, cúi xuống run run xỏ vớ , cái vớ da mỏng tang mà hôm nay sao cũng khó nhọc khi đi vào và đôi giày mùa đông, mọi ngày nó cũng nhẹ lắm nhưng sao hôm nay đôi giày dường như nặng hơn ngày thường rất nhiều . Vẫn nửa bên phải của cái đầu đau nhức tôi hoa mắt đứng dậy khóac áo ra ngòai . Phải rồi, trời không lạnh nhưng đường trơn trượt, ngẫm đến con đường ra tận bến xe, con dốc nhỏ, dài và trơn và cái đầu, dù đã ra khỏi nhà , hít thở cái không khí lạnh ngắt vẫn không đỡ thêm chút nào tôi nghĩ , vẫy xe cho rồi , cái xứ nước này cũng thật buồn cười, xe tắc xi thì không nhiều, nhưng xe tư nhân thì ngược xuôi như nêm và thật đơn giản cứ vẫy và trả giá là có liền, 5 đô la cho đọan đường 10km nghĩ cũng rẻ chán khi mà đang thấy đất trời trước mắt không phải là những bông tuyết trắng bay bay mà là những vòng tròn nho nhỏ nhiều màu sắc đang quẩn quanh ngay mắt . Chẳng bù mọi ngày mất có 30 cen đi xe buyt cũng thấy tiếc tiền . Con người thật kỳ khôi khi mà đã “ lên cơn” thì chẳng còn bao giờ tính đến mắc hay rẻ , miễn là thỏai mái .
Lên tới nơi, ôi việc , nào có nhiều nhặn gì cho cam ký một mảnh giấy , mở tủ lấy bộ giấy tờ, vé, visa, hộ chiếu giao cho khách , nhận tiền đếm, cất … xong
Trời ạh , cô chủ nhỏ “ thích hành” nào phải cô ta không biết ký, chữ ký cô còn giá trị gấp nghìn tôi, nào phải cô không có chìa khóa tủ chìa khóa két đựng tiền .Và nào phải cô không biết đếm tiền ? bực mình tôi bảo
- Em ơi, chuyện như “ con thỏ” mà em kêu chị .
- Tại em tưởng chị giỡn
- Nói có Chúa chứng dám xưa nay chị có bao giờ giỡn với những cơn đau của mình? Và có bao giờ chị biết nói giỡn
- Em xin lỗi, chị đi về đi, trông chị xanh lắm

Tôi biết cô rất thích “ hành’ người khác , tôi cũng biết cô rất thích ‘ quan trọng hóa” vấn đề . Việc với cô bao giờ cũng “ rất bận” cô có thể đi cả ngày và cuối giờ khi mọi người sắp về , cô trở lại văn phòng và giục tóang mọi người bằng những “ mệnh lệnh” quá “ lởm khởm’ của cô và trên đường về nhà bao giờ cô cũng than một câu nghe đến quen thuộc
- Mệt quá bao nhiêu là việc
Tôi rất muốn nói với cô là :" - tôi chán cô lắm rồi, chán cả những đồng lương cô trả cho tôi, dù những đồng ấy nó không nhiều và tuy nó giúp tôi phụ vào tiền ăn cho hai đứa nhỏ . Nhưng tôi vẫn không cất lời lên được, có lẽ trong tiềm thức, trong cái trái tim tôi nó rất đàn bà, nó còn “ tình” cho nên tôi vẫn thương cô và làm với cô . Nghe và làm theo những cái điều buồn cười khi cô ra lệnh dù biết tỏng 100 phần trăm là sau đó mọi thứ sẽ y như tôi nói ban đầu, tôi vẫn làm theo . Chợt nhủ thầm, nếu tôi không vì cái tình cảm chị em đã chơi với nhau bao năm từ ngày đầu bước chân sang Nga , từ ngày cô sinh con nằm một chỗ tôi tắm rửa cho con gái cô và giúp cô, nghe cô trò chuyện , hiểu thương cảm và gần cô nhất trong những ngày ‘ thiên hạ “ nguyền cô , nếu không chỉ vì cái chút tình bạn cỏn con ấy, vì quá hiểu tính nết và luôn coi cô như em gái mình , vì cái đọan đường đi làm của tôi ngắn hơn những người khác thì tôi đã bỏ việc từ lâu vì cái tính thất thường nửa tây nửa việt của cô . . Bởi vì tiền lương tôi nhận nơi cô cũng ngắn như đọan đường tôi đi làm , và không hơn cái bà nhà giúp nhà cô bao nhiêu , công việc thì nó hơn núi với đầy đủ những chức danh, trợ lý kiêm thư ký kiêm thủ quỹ kiêm kế tóan, kiêm cả giao dịch đã chiếm hết cả thời gian tôi muốn dành cho lũ nhỏ, cho riêng tôi ( cô chẳng tin ai dù cô có cả đám nhân viên người bản xứ )Hễ họ có làm việc gì cô giao xong, bao giờ cũng câu quen thuộc " - Chị kiểm tra lại cho em" và cái tính nết nửa tây con nửa Việt của cô.
Tôi đã ngán cô tới “ tận cổ” mà chẳng biết vì cái lý do gì tôi vẫn đi làm cho cô . Có lẽ tại vì dù cô sống ở đây từ bé tí cho đến khi lớn lên đi học lập gia đình, cô tây hóa đến hết con người cô, nhưng cô lại vẫn giỏi tiếng việt nên cô “đong’ tôi thật khéo . Mà tôi thì quá ư là dễ cảm thương .

Ôm cái đầu bưng bưng tôi vào xe của cô để về nhà, ông lái xe tôi quen từ thuở ông mới tới làm việc lại thủ thỉ “ mày mệt lắm àh Rosa ? “ à phải chẳng biết từ bao giờ lúc nào cái đám người Nga này không bao giờ gọi tôi bằng tên tiếng việt sau một lần gọi “ giun” và nghe người khác giải thích cái chữ ‘ giun’ .. họ đã đổi cách gọi và gọi tôi bằng tên nước họ . Ừ , thì Rosa- Hoa Hồng nghe cũng hay hơn là cái tên “ Dung” của tôi bị đổi thành ‘ giun’ hoặc tệ hơn nếu ai tên Huy hay Thu, hay Thủy mà gọi bằng cách phiên âm ra tiếng Nga thì quá ư kinh hãy .Và cũng vì thế nếu ai đã từng sống ở Nga không ai nói “ khui chai bia’ hay là nói “ cài khuya áo lại đi” mà phải luôn thuộc nằm long, dù nói bằng tiếng việt với nhau khi mà có thê m 1 người bản xứ “ mở chai bia” hay cái nút, cúc áo” bởi vì “ Khui” hay “ khuy” đều là từ thô tục nhất của tiếng Nga .
- Tôi đau đầu quá
- - Mày đi bệnh viện không tao chở đi
- Không, ông cho tôi về nhà

Mấy hôm nay, từ hôm nào đến giờ, tôi không nhớ, trong tuần lễ qua và hôm nay cái đầu tôi nó như có vấn đề . Ngày nào tôi cũng phải uống thuốc giảm đau . Nhưng cơn đau mãi vẫn không ngưng, tôi không muốn nghĩ đến, nhưng tôi vẫn cứ nghĩ đến …
Tôi có quyền nghĩ đến chăng ? hay tôi không có quyền ? tôi chẳng biết, hình như tôi không bình thường nữa ….
Và cứ nghĩ thì lại càng đau, đau đến ngất đi chẳng biết gì, và nếu tôi đi luôn …Vào giấc ngủ người ta vẫn gọi là “Thiên Thu” thì sao nhỉ …. Phải rồi, “ không mợ thì chợ vẫn đông’ và người ta … và cuộc sống vẫn mãi tiếp diễn, … Thời gian cứ trôi và tất cả cũng thế thôi …

Tôi lại bỗng chợt biết thêm một điều nữa ..... Chẳng biết có nên tin nữa không ? nhưng dù có dù không tôi cũng sẽ biết tôi phải làm gì ....
Bỗng dưng tôi thấy buồn , đâu đây tiếng quạ bỗng thi nhau gào lên quang quác với những tiếng cánh vỗ của chúng nghe rõ mồn một ngang qua giữa trời đông lạnh buốt cóng đôi bàn tay ….




Ngọc Dung
Ngược Thời Gian
#74 Posted : Wednesday, February 23, 2005 3:24:11 PM(UTC)
Ngược Thời Gian

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 51
Points: 0

.....
NgocDung
#75 Posted : Thursday, February 24, 2005 5:13:09 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Bỗng dưng hôm nay lòng tôi chùng xuống....

Hôm qua bên chỗ tôi là lễ " đàn ông" tất cả những người đàn ông sẽ được tặng một món quà nào đấy , " Người Đàn Ông Của Tôi" cũng được nghỉ học và vòi vĩnh
- Nào, hôm nay mẹ yêu tặng " người đàn ông của mẹ quà gì nào"
Ơ " Người đàn ông' này dám dùng đơn giản chữ " nào" để nói với tôi.
Tôi bảo
- Mẹ tặng " Người đàn ông của mẹ" cơn nhức đầu nhé
Mặt cậu phụng phịu, tôi phải vội cười xòa và hỏi thế con muốn gì?
- Con muốn.... đưa mẹ xuống đường đi dạo và nhìn... nắng, mẹ sẽ hết nhức đầu.
Chao ơi, câu nói của Người đàn ông - tôi thút thít vì câu nói ấy , bởi tôi không ngờ được, cậu mới phụng phịu với tôi cơ mà.
Cảm ơn " Người đàn ông của mẹ " tôi chỉ biết tặng cậu nụ hôn của tôi

Buổi tối trăng rằm tỏa sáng rất đẹp, trăng đến kề ngang ngay bên cửa sổ từ lúc mới chập tối, tôi tắt đèn trong phòng và nhìn trăng bên ngòai, ánh sáng trong trẻo của trăng hắt vào căn phòng. Trên trần nhà là những ngôi sao nhỏ mà dạo nào tôi cùng cô con gái gắn lên trần, để ban đêm, khi tắt đèn đi, ánh dạ quang từ ngôi sao sẽ phát ra... trần nhà của tôi cũng là một khoảng trời đầy sao, như thế, bất kể là thế nào tôi cũng nhìn thấy được khoảng trời đầy sao của mình...
Cậu con ghé mắt ra cửa sổ nhìn trăng và quay lại bảo
- Mẹ ơi, trăng sáng rất đẹp nhưng con thấy mẹ đẹp hơn.
" Người đàn ông " này rất hay nịnh, chị nó bảo thầm tôi " sau này nó lớn lên đi tán gái chắc lắm cô theo lắm đấy mẹ nhỉ "
Khoảng trời trăng sao thật và hư ảo cùng những bản nhạc nhẹ tôi thích... Và cái khung cảnh này, tôi biết tôi chẳng cần gì hơn thế. Nhưng sao bỗng dưng nó thật mong manh đến vậy
- Chị , mai em gửi vé cho chị nha
Tiếng chuông điện thọai, giọng nói của cô em đưa tôi về với thực tại.... Những chuyện cần làm và những chuyện cần quyết định.... Thời gian không còn là bao...

Buổi sáng,
Người bạn nhắn tin bảo :
ND ơi đau đầu thì lấy lá ngải cứu xào lên với muối, cho vào vải mềm, gối đầu lên, ấm ấm sẽ mau hết bệnh , hic hic tôi cảm động quá , vì thật tình tôi không thể ngờ được người ấy lại có thể nhắn nhủ tôi bài thuốc dân dã ấy , tôi lại nhớ bà ngọai, hình như trong tiềm thức tôi, lâu lắm, xa lắm bà tôi mỗi khi đau đầu cũng hay làm thế. Nhưng sao bạn lại biết nhỉ... Chỉ tiếc tôi chỉ biết đón nhận tình cảm ấy, lời dặn ấy mà.. tôi không thể làm theo được. Bên tôi, mùa đông làm gì có lá ngải cứu? mùa đông... bạn ơi.... Mùa đông đấy !
Một người bạn khác tôi mới quen, chỉ cho tôi tên một lọai thuốc tây mà cô ấy thường dùng cho cơn đau đầu mà triệu chứng của tôi y như vậy ... có lẽ " vận may" bắt đầu mỉm cười với tôi chăng? khi tôi đón nhận được những chân tình từ một thế giới NET chẳng hề ai quen biết ai và thậm chí một tấm hình thôi, chúng tôi cũng chưa từng trao đổi... Mọi người làm tôi cảm động quá, nói như ai đó từng nói " nợ net" vâng, món nợ tinh thần tôi biết khó mà trả lắm.

Buổi tối,
Tôi xuống đường một mình, hầu mong cơn nhức đầu, khi gặp trời lạnh giá của đêm thì sẽ bớt nhức đầu đi và chẳng biết sao nữa , tôi muốn khóc một mình ở dưới mảnh sân trước ngôi nhà tôi đang sống, tôi không muốn bất kể là ai, và điều cần hơn nữa tôi không muốn các con nhìn thấy tôi rơi nước mắt... Vâng trước mắt tụi nhỏ tôi rất can đảm...

Ngược Thời Gian
#76 Posted : Saturday, February 26, 2005 1:52:04 AM(UTC)
Ngược Thời Gian

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 51
Points: 0

.....
Ngược Thời Gian
#77 Posted : Saturday, February 26, 2005 1:55:34 AM(UTC)
Ngược Thời Gian

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 51
Points: 0

.....
NgocDung
#78 Posted : Sunday, February 27, 2005 1:22:27 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Tự Khúc


Gửi về đâu...
một loài hoa hồng nở muộn
ở miền xa lắc..
không tên...

Gửi về đâu ...
Về những đêm đen
Lời ru, hơi thở, đôi mắt, bàn tay...
Ánh trăng mờ...

Gửi về đâu ...
Trên vòm trời cao
Thẳm sâu vũ trụ
Lệ ướt trăm năm tràn ...bóng đêm

Ngọc Dung

NgocDung
#79 Posted : Sunday, February 27, 2005 1:25:30 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Tương Tư

Tôi ngồi nhìn lúc chiều vơi
Thấy đàn chim lạ ngang trời xa xa
Bóng cây trong buổi chiều tà
Như từng núi tuyết loang ra bên đường

Nhìn chiều buông xuống đêm thâu
Là nhìn cái nắng trên đầu lim dim
Áp tai về phiá cánh chim
Là nghe phút ấy chiều chìm đấy thôi

Nghe như có tiếng bước chân
Chiều đang lặn xuống rất gần với tôi
Bóng người bên ấy ngày xanh
Có hay tôi nhớ đã thành tương tư ... Ngọc Dung
NgocDung
#80 Posted : Sunday, February 27, 2005 6:21:01 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Giấu ...

Em vẫn giấu
nỗi buồn trong chéo áo
Năm canh khuya
chấp chới ngọn lửa tàn
Em vẫn giấu
lời yêu trong đáy ngực
Bạc phơ muà
lạnh cóng cả trăng khuya
Em vẫn giấu
trắng tay muà yêu dấu
Tê tái lòng
khắc khoải chẳng nguôi ngoai
Em vẫn giấu
tên anh trên giấy trắng
Để đêm về
Gọi tên anh cho giấc ngủ ngọc ngà ...


Ngọc Dung
Users browsing this topic
Guest (9)
9 Pages«<23456>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.