Anh,
Bây giờ có nhiều lúc, em chợt thốt lên câu hỏi về anh, ngày cuối tuần anh thường làm gì ? chỉ là “ bất chợt” trong khỏang khắc giữa cái bộn bề này , trong khỏang không gian Tím này của riêng em, em chợt nghĩ về anh và hỏi anh như thế thôi. Em biết là câu hỏi ấy của em dành cho anh, dù anh có trả lời hay anh không trả lời thì em cũng vẫn tự hỏi. …Và dù anh có “ chợt” một lúc nào cũng nghĩ về em và “ hỏi” em nhiứ thế … biết rằng em cũng không trả lời anh cũng không bao giờ thắc mắc phải không anh ?
Trong một khỏang lắng của dòng tư tưởng “chợt” đến ta sẽ nghĩ về nhau – có được không anh?
Sáng nay,
Thức dậy đã 10h sáng, bầu trời bên em u ám đến dễ sợ, em không dám theo thói quen hàng ngày của mình . bật nước pha café, và bật máy tính , rồi cũng thói quen hằng buổi sáng dù sớm dù muộn, dù ngày đi làm hay ngày nghỉ bất di bất dịch của hơn 10 năm nay , buổi sáng với café một mình . Nhiều người bạn nói em “ cầu kỳ” trong khi café dùng cho uống bây giờ thật là đơn giản , cứ mua về bỏ ra ly, đổ nước sôi rồi … hòa tan – nhanh lắm . Nhưng em vẫn không thể, dù là bận tới đâu, em vẫn pha lấy bằng cái fin mang từ nhà ngày nào sang đây . Em thích nhìn từng giọt, từng giọt café rơi xuống . Em không có “cầu kỳ” đâu phải không anh . Rồi từ dạo có máy tính , có thế giới của net, tham gia vài diễn đàn , em vừa “từng ngụm café” vừa nhìn cái màn hình bé nhỏ, check thư với những con chữ, những bạn bè … Như một trò chuyện, như một đối thọai, buổi sáng … nhẹ nhàng , là vui, là buồn là …
Nhưng sáng nay, hay bắt đầu từ những ngày này . Em bắt đầu tập cho mình cái “ thói quen” câm lặng trước cái máy tính , nhắm mắt … khi uống café , em cứ tưởng sẽ khó chịu lắm khi từ bỏ một thói quen cố hữu. Nhưng không phải thế, khi muốn, ta vẫn làm được phải không anh ? dù thật " khó chịu" Vì biết đâu ? cả cái thói quen buổi sáng uống café này em cũng không thể có, thế thì cứ “ tập” dần đi phải không anh ?
Dọn dẹp,
Chưa đến ngày …, nhưng em bắt đầu “ dọn dẹp” tưởng đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm, nhưng cũng không ngờ, “ bỏ” cái này thì “ tiếc “ cái kia , ai đấy nói với em , “ đàn bà muôn thuở vẫn là đàn bà” có lẽvận dụng vào cái “ sự” mỗi khi “ dọn dẹp” không muốn vứt cái nọ hay bỏ cái chi và cái gì cũng thấy “ tiếc” phải không anh ? người bạn em cô ấy cười bảo
- ND này, cái gì không mặc thì “ cho “ đi, mang theo làm gì nặng valy lắm .
Em cãi bướng, nhưng cái này , mình tự đi mua mà, cậu không thấy “nó” vẫn còn mới hay sao? Lại thói quen nữa anh ạ . Khi yêu thích một món đồ gì em ít khi mặc đến, , có lẽ vì thế mà “ nó” vẫn mới thì phải . Con gái đi đâu cũng thật nhiều đồ , chưa nói với nhiều năm sống ở xứ người quần áo thay đổi theo “ quy luật” tự nhiên, mùa đông, mùa thu, mùa hè …Và từ đó cũng tăng dần lên. Chẳng biết có phải em đã băt đầu có “ triệu chứng’ của “ tuổi già” hay không ? khi tính mang theo cả chiếc áo lạnh của mùa đông về với xứ nóng . Em biết , em không dùng đến, nhưng chiếc áo cũng gắn bó với em những ngày giá lạnh rồi mà. Ừ nhỉ, em quên mất. Em rất hay giữ lại những gì đã từng gắn bó với mình, ví như em mang theo bên em cái áo len mẹ đan cho từ hồi em còn học lớp 4 tới bây giờ, cái áo ấy có lẽ mẹ đã ‘ trừ hao” hay sao đấy mà em thấy cho đến bây giờ no vẫn vừa khít người em, chỉ có ngắn một tí tẹo thôi anh ạ …Chẳng hiểu sao, đi đâu dù ngắn dù nhiều ngày em vẫn mang theo chiếc áo ấy . Có phải vì thế mà em luôn thấy mình “ nặng nợ” không anh ?
Bỏ cái nọ và xếp cái kia , loay hoay cũng thấy hơn một valy mất rồi. Chán nhỉ !
Cho đến ngày về, em sẽ lại phải giở ra xếp lại. Hoặc cách tốt nhất, em chỉ mang vài ba bộ quần áo đơn giản, ba chiêc quần jean, vài cái áo pul và chiếc áo khoac ngòai … Có lẽ chỉ thế thôi,
Còn lại tất sẽ cùng lời nhắn “ nếu ta không trở lại, cứ tùy nghi mà “ xử lý “ có lẽ như thế thì hợp với em lúc này hơn ….
Những ngày … Giáp Tết, đi chợ
Em theo người bạn đi chợ “ cộng đồng’ mọi người cho rằng , và em cũng nhận thấy, đi chợ “ cộng đồng” tuy vậy rẻ hơn đi chợ “ tây”, thịt , cá , hay những gì mình muốn mua cũng rẻ hơn , dù đã được những người buôn bán nâng giá lên rất cao, xong vẫn rẻ hơn hơn các siêu thị của “tây” rất nhiều. 100 đô la dành cho ba hay bốn thậm chí 5 người ăn cũng được 2 tuần. trong khi đi chợ kia thì chỉ vèo trong vòng 1 tuần đã hết nhẵn đồ ăn mất rồi . Kỳ lạ thật đấy .
Trong chợ có đủ thứ , và điều em thích thú đó là “ nghe tiếng việt” đủ thứ mọi miền, giọng Bắc , Trung , Nam, … Và cũng “ xôn xao” “ lảnh lót” của đúng nghĩa “ chợ” dù rằng “ chợ” thực phẩm bao giờ cũng chỉ giới hạn trong vào ba cái phòng ốc .Nhưng lại tấp nập hơn chợ quần áo hoặc bán những vật dụng khác rất nhiều .
Nhìn bộ đồ “ cúng ông táo’ với hình cá chép giấy, áo mão của Táo Ông , Táo Bà … và mứt tết … Em biết , ngày mốt đã là ngày 23 tháng chạp âm lịch rồi, nếu ở nhà ngày này chắc đông vui lắm đây . Không khí tết quê nhà sẽ cũng bắt đầu từ ngày này trở đi theo quan niệm xưa thật là xưa có tự bao giờ , một khi Ông Táo – vị Vua Bếp của mọi nhà “ hết nhiệm kỳ “ sẽ khăn gói về Thiên đình để báo cáo “ ưu khuyết điểm” của mọi người với Thượng hòang . Bắt đầu từ ngày ấy … Tết đang về . Tết đang hiện ra trước mặt đầy đủ một không khí tấp nập, náo nức rộn ràng và rực rỡ sắc màu hương vị
Cô bán hàng bảo
- Chị mua đi rồi ngày mốt ghé lấy cá mang đi thả.
Em bỗng bật cười “ đanh đá” bảo – Cô “ hâm” à ? thả ở đâu ? ra hồ đục tuyết thả cá ư ? nhìn ngòai sông đóng băng trắng xóa và người ta “ đi bộ “ qua sông được cơ mà
- Hihihi, em quên mất …Hay chị mua bánh chưng, bánh chưng nhà em nấu “dền” , xanh và ngon lắm . mang về thắp hương chị ạ .
Cô bán hàng kỳ kèo , để em nhất định phải mua một thứ gì đấy của hàng cô ấy . Em đứng ngẩn người giữa “ chợ” mua gì đây ? cúng kiếng gì đây ? bếp thì không phải của em , nhà cũng không phải của em, tất cả chỉ là tạm bợ, kể cả bàn thờ, đóng tạm … Em có phải mua để cúng kiếng ngày 23 tháng chạp tiễn ông táo về trời không ?
- Ôi giờ ơi, cứ mua con cá chép về , chiên ròn lên trước “ cúng” sau ăn thiết thực biết mấy, “ táo quân “Tây” thì chỉ “ cưỡi “ cá chép chiên thôi .
Tiếng một cậu thanh niên nào đấy tết táo đùa cất lên , cô bán hàng lườm ngúyt , còn những người đến mua thì gật gù … ( cậu ta đùa thật đúng lúc )
Năm nay tuy buôn bán khó khăn, nhiều nhà phải mang hàng cất vào kho chờ mùa sau vì thời tiết không lạnh như mọi năm ,đồng tiền kiếm được thật khó vì giá đô la cứ tụt dần mà giá hàng cho sự ăn uống thì lại cứ tăng . Muốn hay không ? người ta không thể " bỏ bao tử rỗng" . Thế là cộng đồng người Việt ở đây với những thứ hàng bán cho Tết lại nhiều hơn mọi năm . “ gi gỉ gì gi “ cái gì cũng có , từ những hộp mứt tết, đến bánh chưng từ VN sang “ ai” muốn chọn mua cái gì mang hương vị quê nhà cũng đều có cả . Có lẽ bánh chưng ở VN sang đượm mùi “ khói củi” hơn là bánh chưng nấu bằng bếp điện hay bếp gas tại chỗ chăng ? em cũng chẳng biết , xong có lẽ cũng nhiều người cầu kỳ lắm nhất định phải mua bằng được bánh chưng từ VN , rồi rượu VN …,rồi xòai , măng cụt , bưởi, mãng cầu , quýt … , kiệu, dưa món … Tất cả đều từ VN sang . Cả những con cá lóc đông lạnh trong túi nilon , những trái khổ qua , những măng , những bóng vv, ...vvv muốn tìm gì cũng có . Chỉ khác chăng , hiếm hoi ở chốn “ chợ “ này đó là những cành đào , cành mai hay những chậu bông vàng vạn thọ, và cũng chẳng bao giờ em sẽ mua được dù trả bất kỳ giá nào vài bông violete lòai hoa em yêu thích .
Có nhất thiết phải như thế mới gọi là sắm tết VN không ? Em cũng chẳng biết, nhưng theo “ thói quen” bao giờ ngày “ tết’ của em ở đây cũng phải có mâm trái cây đủ năm thứ “ em vẫn nhớ …Hay em vẫn thuộc “ nằm lòng “ Cầu ,Vừa , Đủ , Sài “ tượng chưng cho năm lọai trái cây , Mãng cầu, Xòai , Đu đủ , Dừa , và Sung … “ ấy thế mà cái chợ VN nhỏ xíu này năm nay có đủ lọai trái cây đấy chứ . Chỉ buồn cười mấy trái sung xanh hơi héo thôi mà người bán đòi những hơn 1 đô la . Trong khi em nhớ những ngày gần tết đi mua đồ mà chạy qua chợ Cầu Muối có 500 bạc VN thì được cả gần một rổ .
- Sao có 5 trái sung con con mà bán hơn 1 đô la thế này ? mắc quá
- Thế chị quên .. sung cũng phải đi .. Máy bay ư ?
Ừ nhỉ , em lại quên mất . , thế nhưng mọi người vẫn mua , có lẽ trong thâm tâm ai cũng nghĩ rằng , tiếc chi vài đô la trong khi “ biết đâu” với thủ tục cúng kiếng đầy đủ có khi cả năm mình lại được sung túc hơn ? Trong tiềm thức ai chẳng muốn có điều này phải không anh ?
Vâng, chưa tới tết , nhưng không khí tết đã bắt đầu “ chộn rộn” trong những nơi cộng đồng người việt sinh sống ...
Dù rằng từ hôm nay đến “ ngày tết cổ truyền” giữa xứ người tuyết phủ bao la trắng xóa này nhà ai ở nhà nấy … xong chắc chắn cái mùi hương trầm thoang thỏang sẽ lan nhẹ bay xa , bay cao … tan ra trong gió sẽ làm cho bất kỳ một người nào mang dòng máu người Việt cũng sẽ ‘ ngẩn ngơ “ vào thời khắc đó …
Anh,
Em bỗng chợt “ ao ước” giá mà có ngày nào đó… em được đi bên anh “ sắm tết”, trong những ngày cuối cùng của năm anh nhỉ, chỉ là ao ước nho nhỏ của em thôi anh à, em biết – sẽ - không có – nhưng em vẫn “ chợt” mong như thế … Hoặc, khi em đau khổ nhất, em buồn nhất, em chỉ cần nhìn thấy anh , nụ cười anh , em không dám mơ điều xa hơn nữa là được tựa đầu vào vai anh để … thấy mình được chở che, được ủi an vỗ về … trong khỏang lắng , có anh, có em … Có đất trời… Tay em không phải tự nắm … tay em .
Bây giờ, hay muôn thuở em “ sẽ nhắm mắt” lại để tưởng tượng …
Mà suốt đọan đường về em đã “ nhắm mắt “ mặc kệ cả tiếng nhạc, tiếng trò chuyện của những người ngồi cùng xe cười nói ‘ xôn xao” bàn chuyện Tết . Em lại “ vin cớ” em mệt để được “ một mình” tha hồ mà nghĩ tới anh trong “ khỏang không gian” của mình . Em nhớ tới anh biết bao nhiêu ? mong muốn được có anh biết bao nhiêu ? trái tim em lại nhoi nhói, lại bồi hồi, cứ khi nào em nghĩ về anh thì trái tim nó lại như thế . Mà tại sao em lại nghĩ đến anh ? Trong những lần hòan tòan vô thức em em đã ghi tên anh trong cái đầu bé nhỏ bé nhỏ của em . Anh đã len vào tâm hồn từ bao giờ chẳng rõ … Em sẽ có “Tội” không anh ? khi em nghĩ về anh và Em .. Nhớ Anh …
Em thật khờ … anh nhỉ …