Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

9 Pages<1234>»
Khoảng Không Gian Màu Tím
Vũ Thị Thiên Thư
#21 Posted : Monday, January 3, 2005 1:13:12 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
quote:
Sáng mùng 1 mặt trời chói lọi , tuyết lại tan dần , tôi đưa cô bạn người tàu về nhà , đường phố vắng tanh mặc dù chắc hẳn đã gần trưa , đón mãi xe mới được và mất gần 10 usd cho một đọan đường 5 cây số. Trở về nhà B đã dậy đang đun nước pha cafe sáng. Nhìn đồng hồ gần 11h trưa , B bảo... nơi đó các bạn đã đón giao thừa còn mình thì uống cafe ( trưa )... Ngược Thời Gian... Chị nhỉ. Lòng tôi chùng xuống , nhớ nhớ những người bạn ảo xa xôi , có lẽ họ đang vui cùng gia đình , chẳng ai nhớ tới mình đâu...
Tôi lại rủ B đi cửa hàng , mua gì nhỉ , MUỐI , DẦU ĂN , ĐƯỜNG...
cho một năm 2005 thuận lợi , chẳng cần biết tây hay ta cứ là năm mới , ngày mới cho trọn vẹn đi
... Những ngày đầu năm... những ngày tiếp nối....

Hãy cố tạo cho mình niềm vui ,cho khỏang không gian riêng... không chỉ có nước mắt của kẻ lưu vong mà phải có cả nụ cười tôi bảo B thế.


ND
Trong giờ phút Giao Thừa ... PQ mở champagne... nghĩ đếnnhững người bạn ảo tình chân , trong lòng bình an và gởi cho nhau...
Ngaỳ đầu năm
Chị và PQ lang thang , đi mua gì đây...thực phẩm , dầu olive, bánh ngọt... năm mới ngaỳ mới , ngọt ngào, mặn mà...
Laị đi mua một ít món cũ, caí bình hoa, flute champagne...bên cạnh mới vẫn còn cũ, và niềm vui mang theo
ND
Ngày tháng mới , chúng ta còn có nhau, chia cùng nhau...
NgocDung
#22 Posted : Monday, January 3, 2005 7:43:08 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

quote:
Gởi bởi vuthithienthu

ND
Trong giờ phút Giao Thừa ... PQ mở champagne... nghĩ đếnnhững người bạn ảo tình chân , trong lòng bình an và gởi cho nhau...
ND
Ngày tháng mới , chúng ta còn có nhau, chia cùng nhau...




Chị TT ơi ,
Em đã , đang sống những giờ phút như thế khi nghĩ về các chị và các bạn...Em chợt nghĩ , có giờ nào cứ hãy biết giờ đó đi... phải không chị
Vũ Thị Thiên Thư
#23 Posted : Tuesday, January 4, 2005 5:29:33 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
ND
Anh N Đ Q viết trong một bài hát"...Ngày nào có nhau , giúp nhau cho thật đầy..."
Nghĩ đến nhau là hạnh phúc em à....
NgocDung
#24 Posted : Tuesday, January 4, 2005 5:10:23 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Bản Sonata khuya Romance của Narciso Yepper. Tôi nghe khi không thể ngủ được. Những giai điệu, những âm thanh khi dữ dội, khi mạnh mẽ, rồi dịu êm, trầm lắng đến mức không còn nghe thấy gì… Và khi tiếng dương cầm kết thúc, tôi chợt nghĩ rồi mình sẽ chìm vào giấc ngủ và sẽ mơ những cơn mộng đẹp mà đời không bao giờ có được.
Nên vậy thì hơn. Biết đâu những điều tuyệt vời hơn sẽ đến vào ngày mai. Tất cả đều được sắp đặt sẵn. Cách này hay cách khác, không lúc này thì là vào một ngày nào đó trong tương lai không xa. Tôi nghĩ, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, tôi vẫn là tôi dù có anh hay không bao giờ tôi có anh . Tôi tin ở điều mình nghĩ…Bởi vì cuộc sống thật ngắn ngủi.
Phải rồi, bất kỳ ai đôi lúc cũng ước sao mình sống thật lâu, thật khỏe mạnh để đạt được những gì mình mong muốn. Con người luôn đầy tham vọng và rồi thời gianthì vẫn trôi...., trôi thật nhanh, nhanh lắm, đến mức chúng ta không hề nhận ra khi nào chúng ta lớn lên, khi chúng ta hạnh phúc, buồn bã, rồi già đi, rồi chết....

Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi đều nằm lại một chút. Tôi muốn ngắm nhìn những tia nắng vàng óng luồn qua ô cửa, nhảy vào căn phòng nhỏ của tôi. Những hạt bụi lân tinh đan lùa vào tóc, khẽ chạm lên da. Thật ấp áp và dễ chịu. Một chút tự do và thích thú mỗi sáng khiến tôi nghĩ: Cuộc sống này không dễ gì từ bỏ. Một giấc mơ dịu dàng đã qua,...
Hôm nay , có lẽ tôi đã thay đổi dù rằng những bản nhạc hàng ngày tôi vẫn nghe những lời thơ ấy , giai điệu ấy , giọng hát ấy vẫn như cứa lòng tôi. Tôi nhớ những cảm xúc tôi đã có dâng lên mãnh liệt, ngân thật dài và rồi kết thúc đột ngột….. Hãy khóc , tôi tự nhủ thế dù chỉ có một mình không bờ vai che chở , cần phải làm điều đó, đến khi giọt nước mắt cuối cùng rơi rơi….như từng phím đàn, từng nốt nhạc….da diết….nhanh chậm tức thời…

Anh ,
Bỗng dưng thôi em muốn cảm ơn anh , vì anh đã cho em cảm nhận thật đẹp về tình yêu . Cảm ơn anh vì anh đã cùng em chia xẻ những kỷ niệm vui...cũng như đã có lúc anh gần ngay bên em ở trong tư tưởng của em và an ủi mổi khi em gặp những điều buồn ,những lúc ấy anh không thể biết là nước mắt em đang rơi và em ao ước có anh ngay bên cạnh em biết bao nhiêu , dù chỉ để nhìn thấy một thoáng thôi ánh mắt của anh. Cảm ơn anh , và em thầm cảm ơn những bất chợt trong em...


Việt Dương Nhân
#25 Posted : Tuesday, January 4, 2005 10:49:23 PM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

Vào ''Khoảng Không Gian Màu Tím'' Của Ngọc Dung đọc đến câu này :
''Tôi tin ở điều mình nghĩ…Bởi vì cuộc sống thật ngắn ngủi'' Lời Của Ngọc Dung
Mình nghe lâng lâng buồn. Nhưng chấp nhận. Phải ! Đời sống ngắn ngủi lắm ND ơi ! Nhưng, sao có lúc mình lại cảm thấy mình sống lâu... lâu thật là lâu quá xá đi ?!
Chiều nay, mình buồn buồn - vì có đứa cháu gọi mình bằng bà Cô - từ Sàigòn phone qua, nói chuyện lòng vòng một hồi - rồi nhắc tới những chuyện xa xưa - thế là cuốn phim ''Dĩ Vãng Trở Về'' nó chầm chậm quây ngược lại...
Mình dừng nơi đây nha ND- hẹn hôm khácKisses.

sầuriêng

NgocDung
#26 Posted : Monday, January 10, 2005 10:55:55 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0



Moscow 2H37 ' sáng 11 tháng 1năm 2005

Với những niềm vui , nỗi buồn chẳng thế nói
Và chẳng biết chia xẻ được cùng ai...


Mấy ngày nay , tôi có ý định sẽ không lên net , không tham dự vào bất cứ diễn đàn nào khác , tôi muốn dành thời gian … cho một số “ lời hứa tự nguyện " của tôi dành cho những người tôi thật sự qúy mến , mặc dù tôi và họ chưa một lần gặp mặt ngòai cuộc đời , và tôi cũng không biết tôi sẽ có dịp nào may mắn gặp họ hay không ? Chắc là không bao giờ , tôi vẫn cảm giác như thế … nhưng dù sao “ cái cõi tạm “ này dường như với tôi thế là cũng đủ - là có thể gọi là hạnh phúc , hạnh phúc vì tôi được quen họ , hạnh phúc vì tôi được trò chuyện cùng họ dù qua fonne , dù qua e mail … Với tôi có lẽ cũng gọi là may mắn lắm trong cuộc sống vốn không có gì vui vẻ của tôi .

Có rất nhiều người khuyên tôi chân thành lắm “ rằng tôi rất may mắn hơn nhiều vạn người đang sống trên hành tinh này … Nỗi buồn của tôi , tất nhiên “ Người “ không thể phủ nhận , Người biết tôi buồn , biết tôi phải chịu đựng cũng như Người – Nhưng như thế cũng gọi là may mắn lắm rồi
Tôi chẳng còn biết nói gì với Người bây giờ nữa ,… Tôi vẫn cười khi tạm biệt với Người nhưng nước mắt tôi rơi và Người - không bao giờ Người biết

Đêm đã tới từ lâu , hôm nay hát ru mãi đủ mọi bài hát mà tôi nhớ , tôi biết , từ ca dao , từ nhạc cũ , nhạc mới bằng cái giọng khàn khàn của mình cho cậu con trai 11 tuổi nghe , , nó cũng trằn trọc , hết xoa lưng lại xoa đầu mãi cậu con mới chịu ngủ , cái thằng bé đến lạ , nó rất thích nằm chung và nghe tôi kể chuyện , hoặc hát ru cho rồi mới chịu ngủ. Nhưng hôm nay hình như nó cũng cảm giác được về những gì đang làm lòng tôi bối rối , đang làm xáo trộn trong con người tôi , chưa bao giờ tôi thấy tôi phải sống trong những ngày khủng khỏang đến thế này , quanh tôi là – Bổn Phận –… Là Trách Nhiệm... là...

Như một sự trớ trêu của số phận , khi cậu con trai đã ngủ say , ngáy khò khò , chẳng biết nó giống ai , mới bé tí đã ngáy như người lớn rồi, tôi ngồi dậy búi tóc , quệt nước mắt , tôi mở máy , bức thư người bạn nhắn tôi vào để nghe bản nhạc mới của anh Hà Nhật Linh mới phổ từ thơ tôi , bạn viết “ anh ấy hát bài này hay cực cậu ạ “

Vâng , với những nỗi buồn không thể nói thành tên

Bài thơ từ hôm nào.... Khi đi mưa một mình về tôi đã viết với những câu từ lộn xộn của tôi chẳng có gì hay cả , bởi cái tật tôi khi viết chẳng bao giờ có câu cú đàng hòang , thích viết sao thì viết y như vậy ,viết như tôi đang trò chuyện , nhiều người nói tôi “ cậu có vốn từ hay thế sao không viết cho tốt hơn , hoặc là dân - học văn cơ mà “ tôi nói với họ “- Tôi học văn , đúng thế , tôi tốt nghiệp đàng hòang , và tôi nhớ hết tên những thầy cô đã từng dạy tôi , tôi chưa bao giờ quên những tháng ngày đó , xong thú thật cái môn văn tôi chọn là bởi vì tôi “ lười “ , học văn tôi chẳng cần phải học bài thuộc lòng , chẳng phải có những con số làm rối tinh đầu óc , đơn giản chỉ có vậy , tất cả những bài thầy cô giảng tôi vẫn nghe , nhưng khi làm , khi thi , tôi vẫn viết theo ý cảm nhận của tôi , Có lẽ tôi thuộc lọai sinh viên nữ của khoa văn lè phè nhất và cũng tưng tửng nhất , vì thế thơ tôi làm cũng vậy , vì vậy đừng ai nói với tôi câu “ ND là nhà thơ hay nhà văn gì cả “ Thơ tôi hay văn tôi viết cũng như thế , là có tôi , là có người trong những câu chữ ấy và nó hay , hoặc nó dở nó cũng chỉ của cái - riêng tôi , như cá tính con người tôi vậy.

Đêm nay tôi nghe bản nhạc anh Hà Nhật Linh phổ nhạc và anh hát … Anh nói thay tôi …. Tôi không thể phủ nhận được là người nhạc sĩ kiêm ca sĩ Hà Nhật Linh đã làm cho bài thơ của tôi hay hơn sâu sắc hơn và và nao lòng hơn . Có những câu chữ của tôi anh để nguyên và có lẽ chỉ có anh hát thì mới có thể hay như vậy , nét riêng trong cách anh luyến láy câu chữ theo điệu Rumba 85 của chỉ riêng anh thật là khó bắt chước dù có nghe đến trăm ngàn lần cũng khó thể luyến láy để làm nao lòng người như anh được

Bản nhạc - " sự trớ trêu của số phận đêm nay " đến với tôi trong những giờ phút này thật bất ngờ , tôi không biết tháng ngày tiếp nối của tôi khi trở về nơi đó …, sẽ thế nào ….Tôi không biết . Có lẽ cũng mãi sẽ như bài thơ này tôi đã viết , như bản nhạc này , như giọng nói mà người nhạc sĩ nói hộ dùm tôi , tôi muốn gửi Anh đến người tôi yêu thương , vâng “ những nỗi vui , buồn - không thể nói thành tên “ mãi mãi vẫn là như thế , … tôi không thể không nói một câu chân thành trong trái tim tôi vào lúc này , vào đêm nay , vào những ngày tháng sắp đến của tôi . Xin cảm ơn anh Hà Nhật Linh đã phổ nhạc bài thơ Một Mình Dưới Mưa của tôi
Vâng ,
“ Anh yêu dấu ơi , Anh sẽ không bao giờ anh hiểu được những gì em nói với anh đâu
Chỉ một mình em hiểu và âm thầm nhớ cơn mưa ngày xưa cũ ….

"
Vâng , Em sẽ nhớ... mỗi khi có thể em sẽ nhìn thấy Mưa ở nơi em sẽ sống.... Hoặc dù có không nhìn thấy Mưa rơi từng hạt nữa... em cũng vẫn sẽ nhớ.....

Vâng , Em cũng đã nhận ra mình và …. CHỈ CÓ THẾ THÔI !

NgọcDung
Vi_Hoang
#27 Posted : Monday, January 10, 2005 5:37:38 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
ND à! vào đây để chia xẻ tâm sự của mình với mọi người đi, nó sẽ làm cho ND cảm thấy dể chịu hơn. Tối nay VH lên mạng nói chuyện cùng người chị ở VN, Chị của VH có 1 thằng con thật là hư, đã có vợ con rồi mà không bỏ được tánh cờ bạc, bao nhiêu năm trời làm khổ mẹ, cứ con thiếu nợ thì mẹ lại bỏ tiền ra cứu vớt cho con và cứ như thế bao nhiêu năm trời. Có lúc nó còn cùng với bạn bè bày chuyện ra để làm tiền ngay chính mẹ của mình. Mấy hôm nay không biết nó nợ nần bao nhiêu nửa , đã bỏ nhà, bỏ vợ con trốn đâu mất tiêu. Nói chuyện với VH, VH cũng khuyên răn chị để mặc nó thôi, chứ biết nói sao bây giờ, chị của VH nói rằng VH không ở trong hoàn cảnh đó nên không hiểu. Hiểu chứ sao không! ai cũng có con mà. Giọt nước mắt chảy xuống chứ có bao giờ chảy ngược lên đâu, tình mẹ thương con đâu có gì sánh bằng.....
Nói chuyện 1 lát, chị nói rằng nói ra được với VH chị thấy lòng nhẹ bớt rất nhiều, cái đau khổ để trong lòng thật là rất khó chịu. Chị không thể nói với Ba mẹ của VH vì không muốn ba mẹ buồn, lo lắng cho con. Sao đời người có nhiều chuyện để lo quá vậy không biết nữa.
Có câu mà người người đều tự an ủi mình :" Nhìn lên mình không bằng nhiều người, nhưng nhìn xuống lại có rất nhiều người không bằng mình". Đúng là mình có phước hơn nhiều người lắm ND ạ. Không biết là ND đã từng thấy được những cảnh nào làm cho ND đau lòng nhứt không chứ VH thì thấy nhiều lắm, cho nên lúc nào VH cũng tự an ủi mình, cũng mong tìm lấy cái vui trong sự đau khổ để mà tồn tại.
Lúc nào những người bạn nầy cũng ở bên cạnh để chia xẻ cùng ND.
NgocDung
#28 Posted : Wednesday, January 19, 2005 2:06:14 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Những Bức Thư Tình Không Gửi

Bức thứ ba

Em cứ đi như cơn bão chẳng ngại ngần
Bỏ sau lưng những phố phường đổ nát
Như Thượng Đế ban cho tôi hình phạt
Là môi em phù thủy trái tim người *

( Phạm Ngọc )

Em....
"Hạnh phúc là cái cho đi để mang lại hạnh phúc cho người khác. Và ta sẽ thực sự cảm thấy điều đó khi nhìn thấy người ta yêu thương được hạnh phúc ".Anh không tin rằng tình yêu là thứ tình cảm vị kỷ, bởi vì tình yêu là tình cảm mà người này dành cho người kia bằng tất cả tấm lòng và sự tin yêu chứ nó không thể là sự vị kỷ, áp đặt tình cảm lên nhau được. Tình yêu mà chỉ cần đến “ yêu” thôi thì có lẽ không toàn vẹn,với anh có lẽ cần đến " ba phần yêu " _ " hai phần thương" _ một chữ “ nghĩa” và một chữ “ tình” mới đủ để người ta hy sinh và tha thứ bao dung cho nhau trong suốt cuộc đời. Ngày xưa mỗi lần nghe đến " Em nói tiếng yêu anh " , có lẽ anh không đủ lớn để có thể hiểu hết những tâm sự trong đó, cả không đủ lớn để hiểu về cái gọi là tình yêu . Thế nên mỗi lần nghe đến bài này , anh chỉ có thể mơ hồ cảm thấy một sự xót xa, một nỗi đau day dứt ẩn sau mỗi nốt nhac vang lên. Cả những từ mà anh nghe thấy chỉ là chữ được chữ mất đã không làm anh hiểu hết được những gì người ca sĩ truyền tải đến. Có chăng trong anh lúc đó chỉ đủ sức cảm nhận một nỗi đau đang oằn mình bên trong mà thôi.
Thật là khó khăn khi bỗng chốc mọi thứ đều thay đổi...khi những thương yêu mà anh những tưởng sẽ tồn tại mãi mãi bỗng chốc lại tan vỡ vì sự ra đi đột ngột của em...không một lời giải thích, không một lý do...Anh còn có thể làm được gì ? Rồi anh cũng sẽ vượt qua được mọi thứ chăng ? Giờ đây , có lẽ anh phải cố gắng để tất cả lại đằng sau ...Bỏ lại những tháng ngày êm đềm , bỏ lại những kỷ niệm đã một thời từng nâng niu, từng trân trong để đối diện với những sự thật trước mắt , đối diện với những tan vỡ mà có lẽ anh không hề muốn xảy ra...
Nếu cho rằng khi một tình yêu sâu nặng bị tổn thương sẽ dễ dàng biến thành lòng hận thù anh e là đó là tình cảm vị kỷ trong tình yêu mà thôi, đó là một thứ tình yêu ích kỷ và mù quáng bởi chính bàn thân họ. Anh cho rằng khi tình yêu đã không còn thì đừng nên níu kéo tất cả lại... níu kéo để làm gì khi ngươi ta không còn dành cho mình chút tình cảm nào. Đừng làm cho người ra đi phải mang cảm giác có lỗi vì đã hết yêu thương, đừng oán trách nhau bằng những lời trách móc , những lời làm tổn thương nhau...Bởi nếu trong anh còn tình yêu với em thì sẽ chẳng lấy làm sung sướng gì khi làm cho em đau khổ, làm cho em đem theo mặc cảm tội lỗi đã ruồng bỏ anh...Tình yêu đã hết thì không thể níu kéo bằng sự ích kỷ của một trong hai người được...Không một lời trách móc nặng nhẹ du chỉ là một câu hỏi cũng đủ để em nhận ra em là người có lỗi, nhưng không vì thế mà anh lại đang tâm đổ xuống em tất cả . Cố tìm một lời biện minh cho kẻ ra đi, cố tìm lấy một lý do để có thể tự nhủ cho những hành động của em . Xét đến cùng anh vẫn còn yêu em cơ mà, thế thì làm sao anh có thể nhìn thấy em đau khổ được, dù cho người em yêu lúc này không còn là anh nữa, dù cho cái tình yêu của em đối với anh đã hết, thì có nghĩa gì đâu, bởi dù sao nó cũng đã là tình cảm một thời của anh & em . Có lẽ sẽ đau khi nhìn thấy em rời bỏ anh để ra đi, nhưng tình yêu của anh là mong mỏi cho em được hạnh phúc kia mà, dù là hạn phúc bên một kẻ nào đó không phải là anh thì ... chỉ cần nhìn thấy em hạnh phúc có lẽ cũng đủ làm anh thấy ấm lòng rồi.
Mãi mãi anh không hề đổi thay...anh sẽ luôn nhớ đến em ...Dù rằng nụ hôn em trao anh ngày ấy , rồi chưa hề trao nhau thêm một lần nào nữa ... Trên con đường anh đi của ngày mai anh càng cố gắng xua đi hình bóng của em, thì những ký ức ngọt ngào vẫn chẳng thể buông tha anh, kỷ niệm êm đềm quá , mong manh quá nên bây giờ đã vỡ tan... Nhìn thực tại, phủ nhận thực tai bằng những hình ảnh ngày xưa nay đã không thể còn có nữa... Anh đã không thế làm hoen mờ mối tình của mình bằng những lời cay đắng, mà là những hình ảnh đẹp đẽ, nhưng cũng vì thế nó càng mang lại cay đắng, buồn thương mỗi lần quá khứ xưa hiện về... Vỡ oà ... trong đáy mắt của anh , kẻ ở lại...
"Thật là khó khăn anh cũng phải cố ... cố gằng gượng dậy.Dù cho ngày mai nước mắt vẫn còn thấm đẫm... lăn dài... Làm sao em có thể che dấu những lời dối trá em dành cho anh bấy lâu nay để đến bây giờ đây tâm trạng mới vỡ oà, mới được bọc bạch, anh chỉ có thể trách em đã không thể nói lên với anh sự thật, anh không trách em vi tình yêu đã hết, chỉ trách sao em không một lần thẳng thắng với nhau khi chúng ta đã dành cho nhau những yêu thương như thế , những nồng nàn ái ân như thế . Để giờ này anh bỗng chốc nhận ra thì mọi thứ đều đột ngột đổi thay...Khi tình yêu đã hết em không nên che dấu bằng mặc cảm tội lỗi, em không nên dối trá anh để cố gắng yêu thương...Có lẽ bây giờ anh chỉ dám trách em đã không đủ can đảm khi nói lên sự thật, để đến giờ này tất cả là thương đau sau “ cơn bão tình “ em dành cho anh ... Anh sẽ chẳng ích kỷ đến nỗi níu kéo tình yêu trong em khi tất cả đều không còn, khi tất cả đều lụi tàn, thì làm sao có thể cứu vãn nỗi...
Đây là lần cuối anh nhìn em, một lần sau cuối rồi thôi... Bởi trong anh tất cả đã xa xôi lắm rồi, trái tim anh đã quá đóng chặt... để có thể là nơi nương náu . Anh xin chấp nhận những tình cảm đã đổi thay, chấp nhận rằng anh mất em, chấp nhận chẳng còn gì nữa giữa hai ta, anh đành phải tự tìm cho mình một nơi để có thể tự chữa lành vết thương lòng... Bây giờ mọi thứ có lẽ đều quá khó khăn đối với anh . Thế nên anh chỉ còn có thể mong thời gian sẽ chữa lành tất cả...Cuộc sống sẽ vẫn cứ êm trôi , những đau thương nằm lại ở trong anh...phía trước mong một ngày nào đó khi bình tâm trở lại, anh lại có thể tiếp tục những ngày tháng dài ở tương lai, xua đi những u ám , buồn khổ đằng sau. Tìm lại cho chính mình một niềm tin đã đánh mất .


Cho : Nếu có lần em quay đầu nhìn lại * ...

* * Thơ trích xử dụng những câu thơ trong Bài Thơ Không Gửi Cho Ai trong tập thơ Mùa khát Vọng ( nhà xuất bản Đà Nẵng 2003 ) của nhà thơ Phạm Ngọc


NgocDung
#29 Posted : Wednesday, January 19, 2005 2:40:37 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Nhiều người bảo

quote:


...cô quá kiêu , quá hãnh diện về bản thân mình về những gì mình đã làm được ,và như thế thì quá dở....



Cô cũng chỉ cười , giận họ không ? cũng có đấy , nhưng đó là khi cô còn trẻ tuổi kìa , năm tháng qua đi với những va vấp của cuộc sống , những thăng trầm khiến cho “ cửa địa ngục dang tay chờ đón “ hay cửa “ thiên đàng vẫy tay mời gọi “ đã cho cô một quyết định là : – nói là quyền của thiên hạ , chê hay khen cũng là quyền của thiên hạ … việc gì cô phải để cho những điều thuộc về “ thiên hạ “ ấy nó làm ảnh hưởng tới cô ? làm cho cô bực tức và nghĩ tới họ ? ai đấy từng nói với cô thế mà “ bực tức , hay ngứa tay , xốn con mắt – tức là đã cũng bị - ảnh hưởng “ vậy thì việc gì cô phải để cho những cái “ ảnh hưởng “ không đáng ấy len vào tâm trí cô làm gì ? họ không xứng đáng dù là làm cho cô giận !

Thế giới NET - ẢO – THẬT của cô bây giờ cũng như thế , cô nhận được vô vàn tình thương mến lặng thầm từ nơi những Người Chị , Người Anh và Người Bạn , Người Em . Cô chẳng cần quan tâm đến xuất xứ của từng người cô đã từng gặp qua màn hình , cô chỉ biết rằng tất cả chân tình với cô thì cô cũng chân tình như thế với họ . Cô đau theo những cái đau của của họ , và cô vui cùng niềm vui họ có , với mỗi một người cô đều dành cho họ tình cảm đích thực của chính cô chứ không bằng những ngôn từ hoa mỹ nào khác . Bởi cô nghĩ , phải có “ duyên “ lắm cô mới gặp được họ , cái ‘ duyên “ không phải dễ dàng có và sự nuôi dưỡng “ cái duyên “ ấy cho bền vững cũng không phải đơn giản . Vậy thì hờn hay giận - cho – nhau cũng để làm gì ? Hãy cứ thử “ chiều “ nhau một chút đi , cuộc sống sẽ dễ chịu biết bao nhiêu ? …

Hôm trước... qua người bạn cô nghe tin không vui từ một người bạn... Người ấy...cô chưa bao giờ trò chuyện , chưa bao giờ cô tham gia vào những gì người đưa lên , người trò chuyện với mọi người nhưng cô vẫn biết người ấy , cô biết qua những câu chuyện kể của người khác cho cô nghe từ lâu lắm rồi... những câu chuyện làm cô bật cười bởi vì ngày xưa lâu lắm rồi ấy ai mà chẳng tưởng người ấy là " chị " đùng cái , hàng phố " ngã..." vì.... " chị " , vui thật và những gì người bạn cũ kể vẫn còn mãi trong cô... Bạn cô nói người ấy gần gũi vui vẻ và cũng chân tình lắm. Nghe chuyện nhà người cô cũng cuống cuồng theo giật mình hồi hộp lo lắng theo... chưa bao giờ đêm ấy cô nhang đèn và nến thức trắng đêm cầu nguyện , Chắc là Chúa hay Phật mọi đấng tối cao toàn năng cũng nghe lời khấn nguyện của cô hay sao... hôm sau cô tìm cách hỏi thăm lần nữa mà cô quên ngay là bên đó đã khuya từ lâu. Ơn trời chuyện buồn không có đến với gia đình người " bạn "nữa

Hôm trước cô trò chuyện với một cô em gái , lòng cô em xáo trộn và lòng cô cũng không vui , ít khi nào cô nghe điện thọai đến 3 tiếng như thế cả và cũng ít khi nào cô tỉ tê như thế cả … Rồi cô em gái nghĩ là cô “ giận ‘ , cô chẳng giận gì cả , cô chỉ thích sự kín đáo truyền thống muôn thuở mà thôi như những ngày ở nhà cô thích mặc áo bà ba đi làm vậy . Chẳng thế bạn bè cô vẫn ngạc nhiên khi thấy cô mang sang đây rất nhiều chiếc áo bà ba , và khi được mời đến nhà ai , đến một cuộc vui họp mặt nào khi cô bỏ chiếc áo đi đường ra cô vẫn chỉ là cô ,với bộ bà áo tím , áo đen , áo vàng hay áo xanh … muôn thuở là như vậy hay sao . “ Em à , tại sao chị phải giận em ? chúng ta đến với nhau đâu có dễ hở em ? chẳng lý do gì để chị giận em hết , em đừng nghĩ và đừng buồn nếu đã nghe chị nói … được không em ? “

Hôm qua cô nhận được thư của một người Chị , bức thư như kéo cô trở về với đời sống hiện tại của mình , cô cảm động lắm , cô khóc òa khi đọc những dòng chân tình ấy , con trai cô hỏi “ Mẹ ơi ai làm mẹ khóc ? để con lấy môi con thấm nước mắt cho mẹ nha “ giọng con trẻ khiến cô bừng tỉnh , cô ôm thằng bé vào lòng và cô cười nói “ Mẹ khóc vì tình cảm của bác …dành cho mẹ thôi “ Thằng bé con của cô lại nói “ Thế khi hạnh phúc người ta cũng rơi nước mắt hả mẹ “ – Đúng thế đấy con ạ. Cô trả lời thằng bé trong khi nó lẩm bẩm " đường đến trái tim con người sao phức tạp " chắc nó đã nghe ai đó nói độc thoại trên phim ảnh rồi. Cái thằng bé của cô...
Cô không thể nói gì hơn về những gì đang xảy ra trong cô và đang sắp đến với cô …. Những ngày tháng sắp tới của cô khi cô phải quyết định việc “ hệ trọng “ trong cuộc sống , cô sẽ có tất cả và cô sẽ trở về hoặc là cô không có gì hết và cũng không thể trở về . Em Cảm Ơn chị !

Tất cả những tình cảm mọi người dành cho cô nó sẽ là kỷ niệm lưu giữ lại trong lòng cô vĩnh viễn

Buổi tối , trong lòng cô ái náy vì một chuyện chẳng “ vui “ khi cô đọc tiếp tâm tình nữa của một người chị khác , cô lo lắng có phải cô làm chị buồn không ? có phải thế giới này giữa cái ảo và cái thật nó cũng như nhau không ? và điều gì làm chị buồn thế ? nhưng khi nghe giọng chị cô lại thôi không nhắc đến chuyện làm cô lo lắng mà cô nói đến chuyện khác , thế rồi cô lại đọc được những dòng chữ không vui , có phải cô nhạy cảm quá không mà cô cho rằng đó là điều “ tàn nhẫn “ với một người biết viết … ? đã từng viết … viết rất hay … Cô chỉ buồn thôi chứ không giận . Có lẽ cô đã nhầm khi quan niệm về những người cầm bút chăng ? Sự hời hợt vô tâm và cách dùng chữ của họ làm cô buồn. Chắc tại cô cứ nghĩ là những người viết giỏi thế họ phải “ tế nhị “ lắm đấy . Ôi cô sai mất rồi

Có một người cô chưa trả lời cho chị khi chị nhận cô làm em nuôi , cô muốn viết ở đây lý do cô không biết trả lời chị sao ? không phải là cô thích khi được nhận chị em với chị , cô thích lắm chứ và cô thích tình cảm thật của chị khi chị nói với cô như vậy , cô chưa gặp chị bao giờ mà , nhưng , cô nhất định sẽ thực hiện điều cô đã nói với chị bởi vì cuộc đời của chị có quá nhiều nét giống cuộc đời của cô , có khác chăng là bây giờ chị đang có TỰ DO còn cô thì sẽ KHÔNG . Chỉ có thể ung dung làm điều chị muốn , cô thì không thể , cô phải cân nhắc và lựa chọn . Cô không biết đánh bài nên cô không biết rằng khi cầm bài ván bài số phận này cô thua hay thắng với số phận mình , nó không phụ thuộc vào cô là phải đi như người ta chỉ bảo hay đừng đi như người kia nói , con người ta đôi khi vốn dĩ hay lật lọng lắm ai có thể biết được ? nơi cô sẽ đến cũng như thế thôi mà , vì thế cô đã im lặng không trả lời thư cho chị . Cô không biện hộ cho tình cảm mới nhen này mà cô chỉ đang sợ … cũng như cô không muốn cuộc sống vốn dĩ không vui của chị lại có thêm chuyện buồn của cô – Đơn giản chỉ có thế thôi chị ạ ….

Không nhiều lắm và cũng rất nhiều người cô vẫn giữ lại những điều chưa thể kể về họ... Những Anh... những Chị... Những Em... và Những Bạn.... , đã quen lâu... vừa mới quen..., mà cô yêu qúy trân trọng.


Cả ngày nay trên đường đi làm về , lòng cô u ám không chịu được ,trời không lạnh và lại có nắng.... Về tới nhà cô không muốn ăn cơm cũng không muốn nấu... Cô rất muốn có một người bạn bên cạnh lúc này để cô trò chuyện... Nhưng ngay cả những người cô trò chuyện cũng chẳng hiểu được trái tim cô đang đau.... Cô đành nhắn nhủ bạn cô... ngủ đi... hoặc cứ đi đi. Ngồi lại một mình cô mới biết... Chỉ có cô và Khoảng Không Gian Màu Tím... vẫn mãi chỉ riêng cô.....Tại cô không muốn có ai biết cô đang buồn cô đang khóc , và cô khóc khi cô " ngêu ngao " một mình những đoạn nhạc cũ - mới mà cô thích...Thì ra khi nước mắt rơi , người ta vẫn có thể hát được đấy....

Mai về sau nước mắt có cạn
Khi xa đời thương cho đàn con
Triệu người quen có mấy người thân
Khi lìa trần có mấy người đưa?

(Bài không tên số 4 )


Thôi quay về trú ngụ với cô đơn
Ở một nơi thiên đường tôi chết đuối
Nỗi nhớ anh ướt nhòa trong bóng tối
Ôi tình yêu xa tít phía mặt trời
( Nỗi Đau Tôi )


Cô bỗng nhớ em trai cô da diết , sắp đến ngày giỗ em rồi đây... nơi Thiên Đường bây giờ em đang vui hay đang buồn? em có nhớ về cô không? em có biết cô vẫn cần có em lắm không? em đang chờ cô nơi ấy...hơn 25 năm nay , từ ngày đó.... khi cô đưa em đi......cô đã phải trả một giá quá đắt mà không bao giờ cô tha thứ cho mình , cô vẫn không thể quên được em trai của mình , không quên được những ngày ấy...., nụ cười em , tiếng đàn ghita của em và những bài nhạc em hát cho cô nghe trong những đêm trăng sáng cùng hương gió thoảng đưa mùi hoa thiên lý trước sân nhà....

Và giờ ta còn đứng đây
giữa vùng hắt hiu
trời không một chút mây
đã khô cằn như đáy tim
sao ta còn đứng mãi
như người tình mong đợi ai
sao ta còn đứng mãi
để nghe tâm hồn tê tái....

(Đồng Xanh)


Những tháng ngày chị em nhường nhau nước mắt chan nắm "bobo" nhỏ....Và những mơ ước của em...tất cả ký ức vẫn còn lồng lộng trong cô như mới vừa hôm qua.... Cô không tin , cô vẫn không muốn tin em không còn ở bên cô , em không còn lo cho cô nữa...
Bơ vơ trên đất khách không nhà,
không một người thân
Em đi trên hè phố vắng,
với nắng buồn u- mê
tìm ai biết ai mà tìm …
( Ngấn Lệ Lưu Vong)


Ngựa hoang về tới bến sông rồi
Cởi mở lòng ra với cõi đời
Nhưng đời ngựa hoang chết gục
Và trên lưng nó ôi
Còn nguyên những vết thù

(Vết Thù Trên Lưng Ngựa Hoang )



Cô sẽ phải trở về.... Chị sắp tới nơi em đang ở em à....

Bởi yêu anh em muôn đời chấp nhận
sợ ngôn từ làm cháy nỗi khát khao
có bao giờ anh hiểu được em đâu
em xin mãi một đời trong im lặng...
(Im Lặng )



Cho : Dẫu chiêm bao cũng là nguyên vẹn
Dẫu một lần cũng sẽ trăm năm

( Khoảng Không Gian màu Tím )
Vi_Hoang
#30 Posted : Wednesday, January 19, 2005 3:07:28 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Hôm nay mới thấy ND trở lại khoảng không gian màu tím của em, chị đợi em lâu lắm đó.
Như chị đã nói, dù mình có ở hoàn cảnh nào đi nữa,, nhìn lại vẫn có người có hoàn cảnh tệ hơn mình, cho nên cứ tự an ủi mình đi, cố mà vui với những gì mình đang có, chấp nhận những gì trời đã ban cho mình, nếu là tốt là cái phước của mình, nếu xấu thì xem như mình phải trả lại những gì mình đã vay từ kiếp trước. Cố mà vui lên đi ND ạ! nếu việc gì phải có quyết định thì cứ suy nghỉ và tự quyết định. Cuộc đời của mình là của mình, không ai có quyền can dự vào, ngay cả cha mẹ. Đôi lúc vì con cũng có thể hy sinh cho con, nhưng em nên nhớ rằng một ngày nào đó con mình lớn lên, nó có cuộc sống riêng của nó và mình chỉ còn lại 1 mình đối diện với những chuổi ngày dài lê thê.....
Cố lên đi em, cố mà đọat lấy những gì mình phải có, và chấp nhận những gì mình đã có!
Phượng Các
#31 Posted : Friday, January 21, 2005 12:08:47 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Ngọc Dung,
Chị mới đưa vào kho Bài Viết của DT hai tác phẩm của thượng tọa Thích Nhất Hạnh là Phép Lạ của Sự tỉnh Thức và An Lạc Từng Bước Chân. Mong nó đem lại lợi ích cho ND.

http://www.dactrung.net/...NJ0wwB1I%2bpRpTiw%3d%3d

http://www.dactrung.net/...2fw6KwdDAsCkv0OFQ%3d%3d"
NgocDung
#32 Posted : Friday, January 21, 2005 5:04:36 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Chị VH và chị PC ....
Em... hết thuốc chữa mất rồi....

Như ngày cũ
Mưa tuôn dầm khóm... trúc
Mùa xuân này
Bầu trời tự do
Áo ngọc chẳng thấy đâu
....
Đêm vẫn thở dài
Như ngày nào cất tiếng
Oa... oa...oa
Hạnh phúc với niềm đau
...
Tôi cúi đầu
Nếu có một lần sau
Tuổi của mùa đông sụt sùi
Còn xót lại chút
....sương thu

Tiếng của thời gian
đang gõ cửa
trong một trái tim đau
với chiếc gối... ảo tưởng
Đêm tôi lần... thức dậy
khắc khỏai gọi...
Ơi... đò... nếu có...
Một lần sau....
21-01-2005


Vũ Thị Thiên Thư
#33 Posted : Sunday, January 23, 2005 10:16:41 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
ND
Chị cũng lây lất mấy hôm , khi bệnh nằm không dậy nổi , laị giận mình yếu đuối...
Không nhớ , đọc lâu rồi .." Dù có đớn đau oằn oại , tôi vẫn tha thiết yêu mến trần gian điên daị nầy..." [ Herman Hesse ?? ]
Chị gởì " Đoá hoa Đàm nở muộn " vào thơ , chia cùng nhau , em nhé
Thân thương
Chôm Chôm
#34 Posted : Sunday, January 23, 2005 10:22:22 PM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Chị TT,
Mà thời tiết bên chị năm nay cũng xấu quá, phải không? Mong chị mau khoẻ lại.
Vũ Thị Thiên Thư
#35 Posted : Sunday, January 23, 2005 10:31:05 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Chôm Chôm ơi ,
Đang hì hục dọn 20 inches tuyết...gió lốc hôm tối thứ bảy 50 miles/ giờ nên sáng chuá nhật không có lối ra, trước cưả garage nhìn đống tuyết cao như núi , lang quân vưà chaỵ máy vừa xúc tay , mất cả nửa ngày...
Bên ấy ra sao rồi ?? Mưa??
Chôm Chôm
#36 Posted : Monday, January 24, 2005 10:28:11 PM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Chị VTTT,
Kỳ lạ ghê chị ạ! Bên này thời tiết lại rất ấm áp, tưởng như mùa xuân đang về, hôm qua không mưa, ấm 57 độ gần phá kỷ lục (58 độ là record), so với bình thường 47 độ. Nghe được chim chóc hót ríu rít.
Bên chị 20 inches tuyết, kinh quá vậy? Vậy mà gia đình chị lâu nay vẫn chịu được. Ở đâu quen đó há? Nhớ dặn mọi người thân đi đứng cẩn thận nghe chị!
Vũ Thị Thiên Thư
#37 Posted : Monday, January 24, 2005 10:42:42 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Chôm chôm
Hôm nay nắng , nhưng nhiệt độ chưa qua khỏi 32F nên tuyết chưa tan
TT sống bên nầy lâu hơn thời gian lớn ở quê nhà , nhưng mỗi năm muà đông vẫn e ngaị
Các con sinh ra nơi đây, nhưng anh cả đã chaỵ sang viễn tây rồi , cậu thứ thì đang thòm thèm vùng đất hứa nơi Chôm Chôm đang sống đó...
Lái xe lúc tuyết đang rơi thì rất trơn, nhưng sau đó thì đường xá được xe ủi và rắc muối cho tan đá nên không sao...
Dù tuyết như vậy , sau nhà vẫn còn chim chóc, nhìn chúng nó co ro tội lắm , cứ mang thức ăn ra cho nó ăn hoaì... có người laị baỏ mình làm mất tính thích nghi cuả chim chóc đi , vì quen được ăn uống, không còn khả năng tự đi tìm....nhưng mình đâu có cam tâm nhìn chúng đói... hic !!
Chôm chôm vui nha , nghe noí trên 50F là vui rồi...
NgocDung
#38 Posted : Saturday, February 5, 2005 6:59:20 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Anh,

Bây giờ có nhiều lúc, em chợt thốt lên câu hỏi về anh, ngày cuối tuần anh thường làm gì ? chỉ là “ bất chợt” trong khỏang khắc giữa cái bộn bề này , trong khỏang không gian Tím này của riêng em, em chợt nghĩ về anh và hỏi anh như thế thôi. Em biết là câu hỏi ấy của em dành cho anh, dù anh có trả lời hay anh không trả lời thì em cũng vẫn tự hỏi. …Và dù anh có “ chợt” một lúc nào cũng nghĩ về em và “ hỏi” em nhiứ thế … biết rằng em cũng không trả lời anh cũng không bao giờ thắc mắc phải không anh ?
Trong một khỏang lắng của dòng tư tưởng “chợt” đến ta sẽ nghĩ về nhau – có được không anh?

Sáng nay,

Thức dậy đã 10h sáng, bầu trời bên em u ám đến dễ sợ, em không dám theo thói quen hàng ngày của mình . bật nước pha café, và bật máy tính , rồi cũng thói quen hằng buổi sáng dù sớm dù muộn, dù ngày đi làm hay ngày nghỉ bất di bất dịch của hơn 10 năm nay , buổi sáng với café một mình . Nhiều người bạn nói em “ cầu kỳ” trong khi café dùng cho uống bây giờ thật là đơn giản , cứ mua về bỏ ra ly, đổ nước sôi rồi … hòa tan – nhanh lắm . Nhưng em vẫn không thể, dù là bận tới đâu, em vẫn pha lấy bằng cái fin mang từ nhà ngày nào sang đây . Em thích nhìn từng giọt, từng giọt café rơi xuống . Em không có “cầu kỳ” đâu phải không anh . Rồi từ dạo có máy tính , có thế giới của net, tham gia vài diễn đàn , em vừa “từng ngụm café” vừa nhìn cái màn hình bé nhỏ, check thư với những con chữ, những bạn bè … Như một trò chuyện, như một đối thọai, buổi sáng … nhẹ nhàng , là vui, là buồn là …

Nhưng sáng nay, hay bắt đầu từ những ngày này . Em bắt đầu tập cho mình cái “ thói quen” câm lặng trước cái máy tính , nhắm mắt … khi uống café , em cứ tưởng sẽ khó chịu lắm khi từ bỏ một thói quen cố hữu. Nhưng không phải thế, khi muốn, ta vẫn làm được phải không anh ? dù thật " khó chịu" Vì biết đâu ? cả cái thói quen buổi sáng uống café này em cũng không thể có, thế thì cứ “ tập” dần đi phải không anh ?

Dọn dẹp,

Chưa đến ngày …, nhưng em bắt đầu “ dọn dẹp” tưởng đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm, nhưng cũng không ngờ, “ bỏ” cái này thì “ tiếc “ cái kia , ai đấy nói với em , “ đàn bà muôn thuở vẫn là đàn bà” có lẽvận dụng vào cái “ sự” mỗi khi “ dọn dẹp” không muốn vứt cái nọ hay bỏ cái chi và cái gì cũng thấy “ tiếc” phải không anh ? người bạn em cô ấy cười bảo
- ND này, cái gì không mặc thì “ cho “ đi, mang theo làm gì nặng valy lắm .
Em cãi bướng, nhưng cái này , mình tự đi mua mà, cậu không thấy “nó” vẫn còn mới hay sao? Lại thói quen nữa anh ạ . Khi yêu thích một món đồ gì em ít khi mặc đến, , có lẽ vì thế mà “ nó” vẫn mới thì phải . Con gái đi đâu cũng thật nhiều đồ , chưa nói với nhiều năm sống ở xứ người quần áo thay đổi theo “ quy luật” tự nhiên, mùa đông, mùa thu, mùa hè …Và từ đó cũng tăng dần lên. Chẳng biết có phải em đã băt đầu có “ triệu chứng’ của “ tuổi già” hay không ? khi tính mang theo cả chiếc áo lạnh của mùa đông về với xứ nóng . Em biết , em không dùng đến, nhưng chiếc áo cũng gắn bó với em những ngày giá lạnh rồi mà. Ừ nhỉ, em quên mất. Em rất hay giữ lại những gì đã từng gắn bó với mình, ví như em mang theo bên em cái áo len mẹ đan cho từ hồi em còn học lớp 4 tới bây giờ, cái áo ấy có lẽ mẹ đã ‘ trừ hao” hay sao đấy mà em thấy cho đến bây giờ no vẫn vừa khít người em, chỉ có ngắn một tí tẹo thôi anh ạ …Chẳng hiểu sao, đi đâu dù ngắn dù nhiều ngày em vẫn mang theo chiếc áo ấy . Có phải vì thế mà em luôn thấy mình “ nặng nợ” không anh ?
Bỏ cái nọ và xếp cái kia , loay hoay cũng thấy hơn một valy mất rồi. Chán nhỉ !
Cho đến ngày về, em sẽ lại phải giở ra xếp lại. Hoặc cách tốt nhất, em chỉ mang vài ba bộ quần áo đơn giản, ba chiêc quần jean, vài cái áo pul và chiếc áo khoac ngòai … Có lẽ chỉ thế thôi,
Còn lại tất sẽ cùng lời nhắn “ nếu ta không trở lại, cứ tùy nghi mà “ xử lý “ có lẽ như thế thì hợp với em lúc này hơn ….

Những ngày … Giáp Tết, đi chợ

Em theo người bạn đi chợ “ cộng đồng’ mọi người cho rằng , và em cũng nhận thấy, đi chợ “ cộng đồng” tuy vậy rẻ hơn đi chợ “ tây”, thịt , cá , hay những gì mình muốn mua cũng rẻ hơn , dù đã được những người buôn bán nâng giá lên rất cao, xong vẫn rẻ hơn hơn các siêu thị của “tây” rất nhiều. 100 đô la dành cho ba hay bốn thậm chí 5 người ăn cũng được 2 tuần. trong khi đi chợ kia thì chỉ vèo trong vòng 1 tuần đã hết nhẵn đồ ăn mất rồi . Kỳ lạ thật đấy .

Trong chợ có đủ thứ , và điều em thích thú đó là “ nghe tiếng việt” đủ thứ mọi miền, giọng Bắc , Trung , Nam, … Và cũng “ xôn xao” “ lảnh lót” của đúng nghĩa “ chợ” dù rằng “ chợ” thực phẩm bao giờ cũng chỉ giới hạn trong vào ba cái phòng ốc .Nhưng lại tấp nập hơn chợ quần áo hoặc bán những vật dụng khác rất nhiều .
Nhìn bộ đồ “ cúng ông táo’ với hình cá chép giấy, áo mão của Táo Ông , Táo Bà … và mứt tết … Em biết , ngày mốt đã là ngày 23 tháng chạp âm lịch rồi, nếu ở nhà ngày này chắc đông vui lắm đây . Không khí tết quê nhà sẽ cũng bắt đầu từ ngày này trở đi theo quan niệm xưa thật là xưa có tự bao giờ , một khi Ông Táo – vị Vua Bếp của mọi nhà “ hết nhiệm kỳ “ sẽ khăn gói về Thiên đình để báo cáo “ ưu khuyết điểm” của mọi người với Thượng hòang . Bắt đầu từ ngày ấy … Tết đang về . Tết đang hiện ra trước mặt đầy đủ một không khí tấp nập, náo nức rộn ràng và rực rỡ sắc màu hương vị
Cô bán hàng bảo
- Chị mua đi rồi ngày mốt ghé lấy cá mang đi thả.
Em bỗng bật cười “ đanh đá” bảo – Cô “ hâm” à ? thả ở đâu ? ra hồ đục tuyết thả cá ư ? nhìn ngòai sông đóng băng trắng xóa và người ta “ đi bộ “ qua sông được cơ mà
- Hihihi, em quên mất …Hay chị mua bánh chưng, bánh chưng nhà em nấu “dền” , xanh và ngon lắm . mang về thắp hương chị ạ .
Cô bán hàng kỳ kèo , để em nhất định phải mua một thứ gì đấy của hàng cô ấy . Em đứng ngẩn người giữa “ chợ” mua gì đây ? cúng kiếng gì đây ? bếp thì không phải của em , nhà cũng không phải của em, tất cả chỉ là tạm bợ, kể cả bàn thờ, đóng tạm … Em có phải mua để cúng kiếng ngày 23 tháng chạp tiễn ông táo về trời không ?
- Ôi giờ ơi, cứ mua con cá chép về , chiên ròn lên trước “ cúng” sau ăn thiết thực biết mấy, “ táo quân “Tây” thì chỉ “ cưỡi “ cá chép chiên thôi .
Tiếng một cậu thanh niên nào đấy tết táo đùa cất lên , cô bán hàng lườm ngúyt , còn những người đến mua thì gật gù … ( cậu ta đùa thật đúng lúc )

Năm nay tuy buôn bán khó khăn, nhiều nhà phải mang hàng cất vào kho chờ mùa sau vì thời tiết không lạnh như mọi năm ,đồng tiền kiếm được thật khó vì giá đô la cứ tụt dần mà giá hàng cho sự ăn uống thì lại cứ tăng . Muốn hay không ? người ta không thể " bỏ bao tử rỗng" . Thế là cộng đồng người Việt ở đây với những thứ hàng bán cho Tết lại nhiều hơn mọi năm . “ gi gỉ gì gi “ cái gì cũng có , từ những hộp mứt tết, đến bánh chưng từ VN sang “ ai” muốn chọn mua cái gì mang hương vị quê nhà cũng đều có cả . Có lẽ bánh chưng ở VN sang đượm mùi “ khói củi” hơn là bánh chưng nấu bằng bếp điện hay bếp gas tại chỗ chăng ? em cũng chẳng biết , xong có lẽ cũng nhiều người cầu kỳ lắm nhất định phải mua bằng được bánh chưng từ VN , rồi rượu VN …,rồi xòai , măng cụt , bưởi, mãng cầu , quýt … , kiệu, dưa món … Tất cả đều từ VN sang . Cả những con cá lóc đông lạnh trong túi nilon , những trái khổ qua , những măng , những bóng vv, ...vvv muốn tìm gì cũng có . Chỉ khác chăng , hiếm hoi ở chốn “ chợ “ này đó là những cành đào , cành mai hay những chậu bông vàng vạn thọ, và cũng chẳng bao giờ em sẽ mua được dù trả bất kỳ giá nào vài bông violete lòai hoa em yêu thích .

Có nhất thiết phải như thế mới gọi là sắm tết VN không ? Em cũng chẳng biết, nhưng theo “ thói quen” bao giờ ngày “ tết’ của em ở đây cũng phải có mâm trái cây đủ năm thứ “ em vẫn nhớ …Hay em vẫn thuộc “ nằm lòng “ Cầu ,Vừa , Đủ , Sài “ tượng chưng cho năm lọai trái cây , Mãng cầu, Xòai , Đu đủ , Dừa , và Sung … “ ấy thế mà cái chợ VN nhỏ xíu này năm nay có đủ lọai trái cây đấy chứ . Chỉ buồn cười mấy trái sung xanh hơi héo thôi mà người bán đòi những hơn 1 đô la . Trong khi em nhớ những ngày gần tết đi mua đồ mà chạy qua chợ Cầu Muối có 500 bạc VN thì được cả gần một rổ .
- Sao có 5 trái sung con con mà bán hơn 1 đô la thế này ? mắc quá
- Thế chị quên .. sung cũng phải đi .. Máy bay ư ?
Ừ nhỉ , em lại quên mất . , thế nhưng mọi người vẫn mua , có lẽ trong thâm tâm ai cũng nghĩ rằng , tiếc chi vài đô la trong khi “ biết đâu” với thủ tục cúng kiếng đầy đủ có khi cả năm mình lại được sung túc hơn ? Trong tiềm thức ai chẳng muốn có điều này phải không anh ?

Vâng, chưa tới tết , nhưng không khí tết đã bắt đầu “ chộn rộn” trong những nơi cộng đồng người việt sinh sống ...
Dù rằng từ hôm nay đến “ ngày tết cổ truyền” giữa xứ người tuyết phủ bao la trắng xóa này nhà ai ở nhà nấy … xong chắc chắn cái mùi hương trầm thoang thỏang sẽ lan nhẹ bay xa , bay cao … tan ra trong gió sẽ làm cho bất kỳ một người nào mang dòng máu người Việt cũng sẽ ‘ ngẩn ngơ “ vào thời khắc đó …


Anh,

Em bỗng chợt “ ao ước” giá mà có ngày nào đó… em được đi bên anh “ sắm tết”, trong những ngày cuối cùng của năm anh nhỉ, chỉ là ao ước nho nhỏ của em thôi anh à, em biết – sẽ - không có – nhưng em vẫn “ chợt” mong như thế … Hoặc, khi em đau khổ nhất, em buồn nhất, em chỉ cần nhìn thấy anh , nụ cười anh , em không dám mơ điều xa hơn nữa là được tựa đầu vào vai anh để … thấy mình được chở che, được ủi an vỗ về … trong khỏang lắng , có anh, có em … Có đất trời… Tay em không phải tự nắm … tay em .
Bây giờ, hay muôn thuở em “ sẽ nhắm mắt” lại để tưởng tượng …
Mà suốt đọan đường về em đã “ nhắm mắt “ mặc kệ cả tiếng nhạc, tiếng trò chuyện của những người ngồi cùng xe cười nói ‘ xôn xao” bàn chuyện Tết . Em lại “ vin cớ” em mệt để được “ một mình” tha hồ mà nghĩ tới anh trong “ khỏang không gian” của mình . Em nhớ tới anh biết bao nhiêu ? mong muốn được có anh biết bao nhiêu ? trái tim em lại nhoi nhói, lại bồi hồi, cứ khi nào em nghĩ về anh thì trái tim nó lại như thế . Mà tại sao em lại nghĩ đến anh ? Trong những lần hòan tòan vô thức em em đã ghi tên anh trong cái đầu bé nhỏ bé nhỏ của em . Anh đã len vào tâm hồn từ bao giờ chẳng rõ … Em sẽ có “Tội” không anh ? khi em nghĩ về anh và Em .. Nhớ Anh …

Em thật khờ … anh nhỉ …

NgocDung
#39 Posted : Saturday, February 5, 2005 7:04:42 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Những Ngày Tháng Không Tên

tạt vào khuôn mặt - nắng
chỉ một thoáng bình minh
mưa - trăm ngàn giọt lạnh
trùng trùng vây bủa quanh

(Phạm Ngọc)

Với tôi , bài nhạc này , giai điệu này thật là hợp lý , bởi cảm xúc của nỗi nhớ tuy " một thóang " nhưng lại " trùng trùng vây bủa " Với giọng hát Qùynh Lan khi trình bày nhạc phẩm này thật xúc động vì ... đã diễn tả hết cái " thóang buồn trong yên lặng , cái day dứt éo le , cái cô đơn của lời thơ của giai điệu nhạc " . ( Tôi nghĩ thế )


có tiếng dương cầm của Trúc
đoạn giao hưởng buồn
rơi trên phiến lá
chào thu buồn và gió lao xao


Chiều về chầm chậm trên những nóc phố. Lòng chợt bồi hồi nhớ khi thoáng nghe đâu đó " Tiếng dương cầm của Trúc " Như là một sự ký thác của thời gian lên ranh giới giao mùa , dường như tiếng đàn của Trúc lan bay trong không gian nhanh hay chậm bao nhiêu thì khoảnh khắc chiếc lá rơi càng thêm xót xa bấy nhiêu
Những Tháng Ngày Không Têngiai điệu của Trang Thanh Trúc, là cái hồn trong bài thơ Phạm Ngọc như cùng tần số với tâm hồn ta .Hãy thử ngồi một mình , trong sự yên tĩnh , lắng nghe những bài nhạc trong CD Những Ngày Tháng Không Tên , hãy thả mình vào giai điệu mênh mang của Trúc ..., bạn sẽ hiểu ......Có một thời, như Trúc nói " Kỷ niệm vẫn còn đây, dấu tích vẫn còn đây. Không thể xóa đi được " Và ta hiểu thơ Phạm Ngọc là “những dòng cảm xúc mang những nét buồn thánh thiện lãng đãng trôi qua trong đời .
Đời nguời ai cũng có ít ra một kỷ niệm lớn đi theo mãi với mình như hình với bóng trong suốt hành trình cuộc sống. Đôi khi người ta muốn che giấu và gạt bỏ hết kỷ niệm ra ngoài ký ức, nhưng … dễ gì xoá được, bởi kỷ niệm của dĩ vàng hình như bao giờ cũng đẹp, cũng đáng yêu hơn hiện tại thì phải .

Có một thời , là “ Tôi” hay “Bạn” hằng tin nếu thốt lên lòng mình vào đúng lúc có ánh sao băng quét ngang trời thì mơ ước ấy sẽ thành hiện thực ...dẫu biết rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng dành cho chỗ lãng mạn , nhưng có phải ta đã từng vột vã luớt qua những gì mong manh khó nhìn thấy mà đất trời gửi tới nên ta đã không nhận ra sự “ lãng mạn” đó không
Ánh hòang hôn đã lùi xa về cuối chân trời.ta một mình bước đi trên con đường xưa, những chiếc lá cuối thu cứ rơi, rơi mãi. . Những làn gió vô tình lướt nhẹ qua,buốt giá và tê tái. Gió ơi, gió có lạnh như lòng ta lúc này hay không, ta sẽ khẽ hỏi nhẹ như trong " Mùa Thu Của Tôi " với tiếng hát Quang Minh . Chiếc lá bay xuống chẳng biết đất có bao giờ đếm? Một chiếc lá rơi, hai chiếc… Cứ như thế lá lìa cành và nỗi buồn rụng xuống. Cứ thế, gió cuốn lá và mùa thu đi qua. Ta bước qua nỗi buồn dịu dàng đến vậy, như đi giữa mùa thu.. Một ngày giữa mùa thu ta muốn tan êm như là gió, và nghe sóng sánh quanh mình những tiếng trong veo. Nỗi buồn trong ta vỡ oà ra, lóng lánh trên tay… Khi “bạn” ngắm nhìn được nỗi buồn của mình, cũng là lúc thực sự tìm về bình yên. Rồi lóng lánh, những âm thanh của Tình Yêu ở lại, giai điệu của Trang Thanh Trúc lại vang lên quanh ta…



Những Ngày Tháng Không Tên của Trang Thanh Trúc đã cuốn hút người nghe bởi những hòai niệm đẹp của những tình khúc làm xao xuyến từng con tim mà Trúc chọn cho CD này, "Những Ngày Tháng Không Tên" làm lay động nơi thẳm sâu của tình cảm như thế . Những giai điệu của Trúc như “ dạo chơi” cùng ta trong không gian bao la ...
Vâng,
Những Ngày Tháng Không Tên
"Tôi đi về nơi đâu - ngược chiều vào lãng quên "

Xin Cảm ơn nhạc sĩ Trang Thanh Trúc và nhà thơ Phạm Ngọc đã giới thiệu món quà tặng tinh thần tuyệt hay này .


Ngọc Dung
NgocDung
#40 Posted : Saturday, February 5, 2005 7:09:17 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Cho Người Với Ta ...






Ly này cạn cho những tro tàn
Ta khơi dậy những chiều tắt nắng
Thẫn thờ bạch dương triền dốc vắng
Tiếng tầu ngang đắp nỗi nhớ chứa chan

Ly này nâng cho một sớm mai
Tuyết như tơ trải mềm chân bước
Mặt trời soi thời gian chạy ngược
Mầm chợt trỗi lên từ những cành già

Ly này rót cho người với ta
Những con đường lối mòn vất vả
Tri ơn người những ngày nghiệt ngã
Nuôi tình ta xây một mái nhà


Ly này say cho một mình ta
Cõi hư vô xin tìm chỗ trú
Chiều lặng lẽ buông rèm tư lự
Ta đập ly thức ngắm tàn tro


Ngọc Dung
Nỗi đau tôi*

Users browsing this topic
Guest (52)
9 Pages<1234>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.