Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

9 Pages123>»
Khoảng Không Gian Màu Tím
NgocDung
#1 Posted : Tuesday, December 14, 2004 4:00:00 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

" Khoảng Không Gian Màu Tím " * là tựa của một bài thơ tân hình thức mà tôi rất thích , nhưng tôi sẽ không nói bài thơ ấy của ai ở đây ( thành thật xin lỗi tác giả ) và ai có muốn " tò mò " để biết thì cứ tự nhiên " lục tìm " chắc sẽ biết tác giả , xong riêng với tôi , khoảng không gian của riêng tôi mãi mãi vẫn là màu tím , màu tôi yêu thích nhất , yêu thích không phải vì trong tôi mang nửa dòng máu bên ngọai của Huế , mà chỉ vì ngay từ khi còn bé , khi mẹ hỏi
+ Màu gì là màu con thích nhất
- Màu tím
+ Hoa gì hoa con yêu nhất
- Hoa violete
Vâng , tôi rất yêu lòai hoa tim tím chỉ có ở Hà Nội vào mùa cận tết , và tôi yêu màu tím nhưng để giải thích tại sao? tôi chưa bao giờ trả lời được lý do , chỉ biết màu tím luôn gắn với tôi có lẽ đó cũng là khoảng " không gian " rất riêng , , không hẳn bởi thuở nhỏ tôi thích lấy hạt mùng tơi giã nát để làm mực tím hoặc là ngây ngô hơn có lần còn bóp nát ra cho tím hết 10 đầu ngón tay rồi thấm thấm lên miệng chạy về khoe với mẹ
- Mẹ ơi , môi con hôm nay đẹp không?
Mẹ tôi bảo " cái con - " điên" này có rửa ngay đi không , còn Ngọai tôi thì nói - " ai cho cô mắng cháu tôi điên " màu da con gái cô không trắng , nó làm " điệu " thế trông cũng đẹp lắm mà "

Khoảng không gian màu tím... có lẽ sẽ theo tôi mãi mãi.... như tình yêu tôi dành cho Mưa và cho Biển.....


Với riêng tôi , cho riêng tôi
NgocDung
#2 Posted : Wednesday, December 15, 2004 9:32:01 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Mưa Khóc Cho Đời - Hà Nhật Linh

...Thôi mưa buồn làm chi
Khi thế nhân vô tình
Tiếc nhớ và hoài mong
Đem chôn dấu thật sâu
Vào trong đáy tâm tư....



Bạn gọi sang
- Dung ơi , đêm - Hà Nội đang mưa , cơn mưa của mùa đông , trờI se se lạnh đấy , bản nhạc Mưa Khóc Cho Đời cậu gửi mình vẫn đang nghe , không ngủ được , ,,, , Hà Nội những ngày cuối năm ….
Nước mắt tôi lại rơi , con người tôi yếu đuối lắm , chẳng vậy mà mẹ tôi mỗi khi thấy tôi nhìn mưa và khóc thường nói “ rồi cuộc đời con sẽ khổ mà thôi “...Ngày ấy , tôi vẫn thường hỏi mẹ - “ mẹ ơi , có phải Mưa đang khóc không mẹ ? mẹ tôi , người con gái gốc Huế , xứ giời mưa , thuở nào còn đi học Đồng Khánh tôi từng nghe bạn bè mẹ kể một thuở nào đấy của những năm ba mấy cũng lãng mạn yêu mưa mặc áo dài tím đội nón lá nhưng hễ khi giời mưa thì bỏ nón và cũng vẫn đầu trần từ trường về ngôi nhà nhỏ trong thành nộI gần hồ sen Tịnh Tâm , bà ngọai tôi kể , chẳng biết mẹ đã bị ông ngọai tôi đánh đòn vì tội không bận áo mưa khi đi học về bao lần. Nghe tôi hỏI mẹ nói - “ con gái yêu , đúng rồi Mưa đang khóc , Mưa khóc cho cuộc đời đấy con , nhưng nếu con yêu mưa và con hay khóc thế cuộc đời con sẽ không có hạnh phúc đâu “
Ngày ấy , tôi chẳng để tâm lời mẹ nói , Tôi chỉ biết tôi rất yêu những cơn mưa , và cho dù ngày ấy có những trận mưa kéo dài triền miên gây ra lụt lội từng vùng , nhiều ngườI khi ấy căm ghét và nguyền rủa mưa lắm , còn tôi , có lẽ tôi chẳng biết gì hay vì tôi còn nhỏ được ấp ủ trong tay của bà của mẹ cho nên tôi vẫn thấy yêu những cơn mưa dài rả rich không ngớt cả ngày lẫn đêm . Đôi lúc khi thấy mẹ và bà nhìn trời , nhìn mưa giăng trắng xóa rầu rĩ , lòng tôi cũng đau nhói khi mảnh vườn nhỏ ngọai trồng hoa và trồng những lọai rau thơm khác nhau , tất cả những cây cỏ và cả khoảng vườn đã vì mưa ngả rạp hết , những bông hoa hôm nào còn khoe sắc trước hương nắng còn tươi thắm như thế đã ngả gục tan nát , chưa kể những cơn gió lạnh , những cơn gió lạnh của mùa đông HN cắt da thịt ngày ấy , vâng mưa , những cơn mưa , suốt bốn mùa ấy ở HN hay SG , nơi chỉ có hai mùa mưa và nắng hoặc ở nơi xứ lạ quê người này mãi mãi dường như theo đuổi cuộc đời tôi .

Mưa rơi hoài ngàn năm
Mưa khóc cho nhân tình
Hay mưa buồn vì ai
Ai gieo nỗi niềm đau
Sao tiếng mưa nghẹn ngào


Ký ức của tôi lại dội về , những kỷ niệm tưởng chừng ngủ quên lại thức dậy , Bản nhạc , lời thơ ấy đưa tôi về với những kỷ niệm vô hình … ký ức chẳng thể tan đi theo những cơn mưa của những năm tháng đã qua , giọng hát của chính người nhạc sĩ ấy cứ dội về và làm cồn lên trong tôi nỗi nhớ . Mưa giăng quanh đời tôi với những thăng trầm mà đôi khi tôi tưởng rằng mình không thể chịu nổi



NgocDung
#3 Posted : Thursday, December 16, 2004 8:24:25 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Mưa ơi ! Mưa buồn cho ai đó
Có thấu cho lòng ta
Theo mưa buồn vời vợi


Bản nhạc" Mưa Khóc Cho Đời" tôi nhận được của anh Hà Nhật Linh khiến tôi sững người , hôm ấy chỉ đọc tựa bản nhạc thôi , tôi không dám nghe , ký ức của những ngày xưa tưởng chừng ngủ yên..... tưởng chừng đã vùi chôn mãi mãi nhưng ....., tôi tự nhủ , trùng hợp , chỉ là một sự trùng hợp thôi cái tựa đề bản nhạc , chứ không thể , không thể có ai sẽ hiểu được những nỗi niềm tôi đã gửi theo mưa , đã hòa quện cùng mưa , tôi không dám Email hỏi anh Hà Nhật Linh lý do anh đặt tựa bản nhạc , lý do anh viết bản nhạc mưa. Tôi tắt vội đi khi mới chỉ nghe online trực tiếp tiếng nhạc , tiếng trống , những hòa âm tiết tấu dạo đầu , không nghe anh Linh hát , cũng không đọc lời nhạc , tôi gửi ngay bản nhạc cho cô bạn thân ở Hà Nội với một lờI nhắn “ nghe đi... “

Bạn của tôi , chúng tôi quen nhau bằng một sự trùng hợp mà khi thân nhau rồi ngồi kể cho nhau nghe , cứ trình tự tất cả mọi chuyện riêng tư , mọi sở thích từ bé tới lớn đến cả bà đỡ ( cũng là một người ) ký ức tuổi thơ cũng giống y như nhau , mặc dù chúng tôi lớn lên ở hai nơi khác nhau , , học nghành nghề khác nhau và cha mẹ cũng khác nhau , xong cuộc đời ấy , cái sở thích yêu mưa và những thăng trầm trong cuộc sống lại giống y như nhau , nếu bảo tôi học văn nên có chút máu lãng mạn , hoặc vì mẹ tôi thuở nào đã từng là ca sĩ nên trong tôi có chút chút " máu " nghệ sĩ thì cũng chẳng nói làm gì , nhưng bạn tôi , tốt nghiệp phổ thông cô chọn học tự nhiên , cái môn học mà tôi rất ghét khi phải động đến những con số , nhưng cô lại cũng yêu nhạc , yêu mưa và cũng hay khóc nhè , những sở thích một dạo những người quen biết bảo là “ hai con điên khùng “ khi ở xứ người hễ cứ trời mưa to giọt ngắn giọt dài là tìm cách là gọi cho nhau để đi “ lộI mưa “ . Ngày quen nhau , có lần đi dạo mưa , dưới màn mưa trắng trời hôm ấy tôi hỏi bạn “ này mỗI khi đi mưa thế này cậu nghĩ gì thế ? “ bạn bảo “ chẳng nghĩ gì cả , chỉ là thấy mỗi khi mưa rơi , là mưa đang khóc đấy “ , tôi đứng dừng chậm hơn bạn những bước chân.....
Cho đến mấy hôm trước , nghe bạn gọi từ nhà sang chỉ nghe mỗi câu “ Dung à , nói nghe này “ tôi đã giật thót mình hồi hộp vởi vì chúng tôi đã giao ước trước với nhau , chỉ khi nào có chuyện quan trọng mới gọi cho nhau , còn thì lien lạc bằng những thông tin khác , nghe bạn gọi giữa đêm tưởng mẹ tôi hay mẹ bạn có chuyện gì .Nhưng không phải chỉ là bạn cần nói với tôi về bản nhạc " Mưa Khóc Cho Đời" mà tôi đã gửi cho bạn rồi tôi không dám nhắc đến từ hôm nào nữa .
Cái tật của tôi rất khó bỏ khi mỗi lúc tâm đắc một nhạc nào mà tôi nhìn thấy tôi trong đó , tôi thường nghe đi nghe lại và nghe ngày nghe đêm bất cần thiết ngườI cùng phòng có thích hay không thích , không có họ ở nhà thì tôi mở lớn lên còn nếu họ khó chịu quá thì tôi đeo tai nghe và nghe một mình tôi .

Mưa rơi buồn chiều nay
Mưa ướt đôi vai gầy
Mưa gieo vào lòng tôi
Bao nhiêu nỗi niềm đau
Ngày hai đứa xa nhau

Ngày đặt chân lên máy bay sang Nga , Sài Gòn cũng mưa tầm tã , mưa Sài Gòn hôm ấy không phải “ chợt nắng chợt mưa “ mà mưa suốt từ sang đến giờ tôi ra sân bay vẫn không ngớt , hôm ấy mẹ bỗng dưng nói “ cuộc đi này của con sẽ rất xấu “ , người bạn , người anh lớn đưa tiễn tôi hôm ấy đôi mắt đỏ hoe , khi ấy sao tôi không khóc , có lẽ lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đàn ông khóc chăng ? không biết nữa , hoặc là có lẽ tôi đã háo hức đến không khóc được nữa chăng ? chẳng là ngày bé tôi rất thích được đi ra nước ngòai mà , mẹ đi coi bói cho tôi về bảo “ đừng có ham mà bỏ VN đi , chưa đi được đâu , nhưng có đi sẽ đi đàng hòang và đi đến chán thì thôi , nửa cuộc đời còn lạI , sẽ lạI giống Mưa thôi “ ông thầy nào đấy coi dùm cho tôi thật đúng “ bao lần đi vượt biên chính thức hay không chính thức của tôi không thành , “ mỗi lần mẹ nhờ ngườI quen bảo lãnh cho tôi về mẹ và bà lại thở dài vì cái tật ham đi của tôi . “ có lẽ vì thế mà tôi đã không khóc khi chia tay với mẹ và anh , tôi đã chẳng đùa đùa bảo anh rằng “ này đừng tưởng em đi chết chứ , em đi nước ngòai mà , mà nếu em có chết thì cơn mưa này cũng khóc thay em rồi. mỗi lần nhìn mưa anh hãy nhớ em “ mẹ nghe được câu nói ấy đã mắng tôi “ con gái con lứa ăn vớI nói chẳng ý tứ gì cả “
Chẳng phải vì ngày ra đi lần đầu tiên Mưa đã khóc cho riêng tôi hay sao đó mà chuyến bay giữa đêm đến gần sáng sau mấy tiếng lượn trên bầu trời hay đã đến vùng trời nào đó đã quay lại Sài Gòn vì động cơ máy bay hỏng , nhiều người tôi nhớ lại khi ấy máy bay đỗ xuống TSN đã cứ tưởng là tới nơi rồi , khi nhìn thấy những chiếc xe cấp cứu nhấp đèn xanh đỏ đậu dưới mặt đất , có ngườI vào đến quầy bán lưu niệm ở sân bay còn thốt lên “ ê nước nào mà đồ lưu niệm bày bán giống nước mình ghê nhỉ “ . bữa đó chúng tôi bị ở lại khách sạn quá cảnh , và không được về nhà , tôi nghĩ thầm “ chắc cái số mình chẳng đi nước ngòai được thật rồi , gì mà xui thế . “ khi nhớ đến lúc máy bay vừa đỗ được những người ngọai quốc đi cùng chuyến đứng dậy vỗ tay rào rào , có lẽ chỉ có họ mới hiểu cái giá trị khi máy bay đáp an toàn - Họ và chúng tôi vừa thóat khỏi một thảm cảnh rớt mấy máy , thế mà riêng tôi khi ấy tôi thì lại khó chịu khi bị quay lại
Trời sang hẳn , gọi về cho mẹ , mẹ giật mình tưởng tôi đã tới nơi , tôi nói “ không có , con đang ở sân bay , máy bay của Nga hỏng động cơ rồi , phải chờ thay động cơ và chờ chuyến bay , nhưng con không được ra ngòai mẹ đừng ra đây nữa nhé , trước khi bay con gọi về sau “
Gọi cho anh , anh bảo “ được rồI , cần gì chút anh mang ra cho , tôi bảo " em chẳng cần gì chỉ nói cho anh biết thôi " Anh cúp máy nói đang bận lắm.
Mấy kẻ chúng tôi sống trong khách sạn và không được ra cứ như tù giam lỏng , thật tức khi từ sân bay về nhà chẳng xa xôi gì cả mà chẳng được ra ngòai , mở cửa ra ban công khách sạn đứng nhìn thiên hạ đi lại lúc ấy tôi nghĩ “ đi nước ngòai mà thế này thì đúng chán thật ,ở nhà với mẹ thích hơn , lòng tôi ngổn ngang khi nhìn bầu trời Sài Gòn vẫn nặng trĩu u ám báo hiệu một thời tiết một ngày chẳng sáng sủa gì . Gần 10 giờ sáng khi đang úp mặt lên gối khóc thấy tiếp viên khách sạn ở dưới báo lên có khách xuống đi , tôi ngơ ngác không biết khách của mình là ai ? cô bạn mới quen cùng phòng tên Hà nhìn tôi bằng con ngưỡng mộ xen chút ghen tị , xuống đến nơi mới biết anh đến , chẳng biết trong thờI gian đó anh đã trò chuyện thế nào vớI tiếp tân ở dướI mà khi tôi xuống đến nơi anh bảo
- đi ra ngòai với anh đi ,
- tôi nói , em không được ra ngòai mà
Anh bảo “ yên tâm đi anh làm việc vớI họ xong rồi , ra ngòai thì được chỉ không được ra khỏi phạm vi sân bay thôi , không được về nhà đó mà … “
Từ lúc ấy cho đến lúc tôi sắp lên máy bay anh ở bên tôi , anh đưa tôi đi uống café , đi ăn phở và lang thang , hễ tôi mỏi chân thì anh bảo ghé vào quán nước nào đấy ngồi , ngồi đến mấy quán café nghe nhạc và nhìn mưa rơi , bầu trời vẫn xám xịt như thế nhưng lại không có cơn mưa to , chỉ là mưa từng cơn ,những cơn mưa nho nhỏ chợt đến , chợt đi , lòng tôi chùng xuống khi ở bên anh , , anh bảo
- Sang bên ấy , mỗi khi trời mưa em sẽ thấy anh bên cạnh em , sưởi ấm cho em . Hình như anh đã yêu em cũng bằng tình yêu như em yêu mưa vậy nó có gì đó da diết lắm và ngọt ngào lắm , yêu như yêu cái gì đó ở xa cái gì đó thì đó là kỷ niệm mà khi nghĩ tới em sẽ thấy những gì tốt đẹp .

Bây giờ nhìn những cơn mưa tôi thấy hiểu lòng mình hơn , hiểu tình cảm của mình hơn , anh đã hẹn tôi như thế , những cơn mưa vẫn đến nhưng anh thì không còn nữa chúng tôi đã xa nhau mãi mãi ,

Mưa khóc cho tình đời
Tôi khóc thương một người
Bỏ tình tôi xa xôi....


Mười ba năm sống ở xứ người , tất cả hình ảnh thân thương ngày đó , mỗi khi cơn mưa xứ lạ chợt đến , những đêm cơn mưa chợt về gõ những tiếng động nhẹ bên ngòai ô cửa tất cả những gì đã qua đó dường như chỉ một mình tôi thấy, một mình tôi lắng nghe, một mình tôi trong giòng tư tưởng cùng mưa vổ về. Đó là ký ức , đó là thiên đường đã qua cho dù cái thiên đường với hạnh phúc riêng của tôi chỉ là nửa vời chỉ là trong ảo giác.Còn lại nhữnggì khi những đêm mưa rả rích đan nhau lướt thướt qua các ngả đường. Giọt mưa dài, long lanh như muôn ngàn sợi tơ trời vấn vương tâm hồn của lứa tuổi bắt đầu chớm mộng mơ, lãng mạn...

NgocDung
#4 Posted : Monday, December 20, 2004 7:04:59 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Xin mưa hãy ngừng rơi
Cho nắng soi tia lành
Hong khô đi tình tôi
Bay theo giữa trời cao
Ngày tháng thôi nghẹn ngào


Vâng , cũng có những lúc tôi ao ước như bà ngọai hay mẹ tôi ngày xưa , mong một ngày quang đãng , mong một lúc mưa " đừng rơi ". Tôi cũng chưa biết nếu giả dụ rằng tôi sẽ có một “ tia nắng lành “ tia nắng sẽ che chở cảm thông và đồng hành cùng tôi trong cuộc đời thì những ngày tháng kế tiếp của tôi có thôi “ nghẹn ngào “ hay không ? dù sao đó cũng chỉ là hy vọng " tia nắng " dù mong manh , chút hy vọng mong manh mà trong đời sống không chỉ riêng tôi mà ai cũng cần phải có , phải bấu víu lấy .Tôi vẫn rất thiết tha và ao ước , mà có giả xử như những gì thuộc về " tia nắng " ấy tôi đợi chờ mãi cũng chẳng có thì tôi cũng vẫn ước ao... và đợi chờ
Một "cú va chạm" giữa thời gian và kỷ niệm, giữa cái đã qua và điều đang đến trong ký ức tôi dội về như tia chớp. Sự ký thác của thời gian lên ranh giới cuộc sống của tôi nhanh bao nhiêu thì khoảnh khắc mỗi khi mùa mưa tới dưới màn mưa , cái màu trắng giăng giăng tinh khiết ấy khi rơi càng thêm xót xa bấy nhiêu . Gịong hát luyến láy của người nhạc sĩ - ca sĩ ngân nga “ Thôi mưa buồn làm chi “ là ký ức về những ngày đã qua đi đôi khi cứ sóng sánh hiện ra. Dội vào tâm khảm . Tôi nhiều lần tự hỏi “ Mưa đến trong những ngày này , mưa trong sự đợi chờ ấy có phải là dấu hiệu của sự chia ly không ? Chia ly hay đưa tiễn của ngày ấy cũng vẫn là một chút nhẹ nhàng mà đằm thắm …” Mưa khóc cho đời “
Không hẳn là một sự trùng hợp khi “ tiếc nhớ hòai mong “ thật sự cũng là hơi lạ , nhưng với tôi , bài nhạc này , giai điệu này là một sự hợp lý , cảm xúc khi được nghe một bài hát làm sống dậy được kỷ niệm xa lắc … của một bài nhạc mang lại đâu chỉ phụ thuộc vào thời điểm khi nghe hay khi “ bạn “ phải nhắc ? có mâu thuẫn không khi tôi nói mỗi khi có điều gì bực mình , chán , buồn , tôi luôn tìm tới những bài nhạc tôi thích , dù bản nhạc ấy có là giai điệu hợp hay không hợp , chỉ là đơn giản như trong cuộc sống không vui của tôi , tôi thích tìm tới những giai điệu man mác của một bài thơ hoặc một bài nhạc. .Như ngày tôi bé rất nhiều lúc , tôi ngồi im , ấm ức nghe mắng mỏ , tôi chịu những những trận “ có lý và vô lý “ bởi vì tôi biết tôi sẽ được “ một mình “ sau đó với khoảng không gian của chỉ riêng tôi . Với tôi tuy yêu thích lời nhạc , yêu thích người hát và yêu thích lời thơ xong đến với mỗi một bài nhạc thì .lời ca của bài nhạc hình như cũng không phải là lý do duy nhất khiến tôi thích nó , mà còn bởi vì một lý do lớn hơn , đó là giai điệu , cái hồn của bài ca , giọng ca của ngườI hát sẽ cùng tần số hay không cùng tần số với tâm hồn tôi .

Những năm tháng sau này đôi khi tôi đã ngước nhìn trời thầm khấn nguyện rằng , Mưa ơi đừng tạnh , bởi nếu mưa tạnh rồi , tôi cũng sẽ chẳng biết dấu nước mắt vào đâu .Dù trong cuộc đời tôi đã một người từng nói với tôi “ hãy sống vui lên , hãy nghĩ đến những thân thương bên cạnh và hãy nhìn nhận rằng mình được “ ưu đãi “ hơn được rất nhiều người .Vâng , " Người ấy " đã nói với tôi như thế. Nhưng , nói thì rất dễ , còn để mà đừng nghĩ thì hiện tại những gì hiện hiện diện “ tôi “ vẫn phải nghĩ .Và mưa vẫn rơi. và mưa dường như vẫn " khóc " và cứ thử những lúc không vui , những lúc bật khóc và chỉ một bờ vai hờ bên cạnh thôi cũng không có , thử cứ thế đội bước đi dưới mưa giữa trời mưa khi ấy dù nước mắt rơi, cơn mưa sẽ cuốn đi.và muộn phiền rồi cũng hết trong mưa. Bởi nước mưa thấm sẽ vào da thịt, làm dịu đi cảm giác trống trải, cảm giác đau đớn.

Mưa đừng buồn mưa hỡi
Mưa khóc cho tình đời
Tôi khóc cho tình tôi


Rồi tôi sẽ trở về nơi chốn cũ, lại nhìn mưa rơi, lại chan hòa vào đó. Để tâm sự cùng mưa, để nói với mưa nhưng điều tôi còn giữ kín, để to nhỏ với nhau chuyện buồn chuyện vui, để trở về ngay yêu đầu, để quên mọi chuyện. Giữ cho tất cả bình lặng, để về ngày tháng đầu tiên. Từng phím đàn, từng nốt nhạc….da diết….nhanh chậm tức thời….đem đến cảm giác thực sự đôi khi tôi đang muốn níu giữ kỉ niệm ngày nào ấy….Nhưng tất cả vẫn chỉ là kỷ niệm … mà thôi .

Bắt đầu một ngày đã mới ….

Những ngày cuối tháng 12 năm 2004
cho " Tuổi thơ và nụ cười hồn nhiên đã mất " *

Ngọc Dung
NgocDung
#5 Posted : Tuesday, December 21, 2004 11:27:10 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Người Đàn Bà Tội Nghiệp

Thế giới
Phía bên ngòai khung cửa ‘
Là những toan tính lọc lừa
Là những hẹn hò lầm lỡ
Là những đợi chờ vô vọng
Là của tôi và của em
Người đàn bà tội nghiệp

( Phạm Ngọc )

Những cặp tình nhân đang ngồi trên ghế cặp tay nhau đứng vội lên khi người phụ nữ tới gần , trông chị nhếch nhác bẩn thỉu , mảnh vải được gọi là váy che lấy nủa phần cơ thể cũng chẳng được tinh tươm , cái màu của lá mục loang lổ , chiếc áo chị mặc cũng thế , có lẽ trước đây nó có một màu không đến nỗi tệ lắm , nhưng bây giờ nhìn bộ váy áo chị đang mặc , tôi không đóan ra trước đấy là màu gì . Giương cặp mắt chị trơ nhìn những đôi nam nữ đang lánh xa chị , đôi mắt không hẳn là câu hỏi “ vì sao thấy mình họ lại đi “ cũng không phải là câu trả lời “ mình bẩn thỉu quá họ sợ mình “ đôi mắt tôi nhìn thấy ở chị là sự vô hồn bàng quang , chị không để ý ngườI ta đang nghĩ gì , đang hành động thế nào khi chị tới gần .
Ngọn gió chợt đi qua , cái khăn trùm đầu tụt xuống bộ tóc nâu màu hạt dẻ dài xổ tung , người phụ nữ châm rãi nhặt lện hai bàn tay bẩn với những móng tay đen thui cáu đầy đất bới vội những lọn tóc rối bù , dễ đã rất lâu người phụ nữ có lẽ chưa trải đầu , khuôn mặt nhem nhuốc , không hẳn là đất , mà chắc chị ấy không soi gương hay rửa mặt kỹ bao giờ . Có lẽ trước đây người phụ nữ ấy là một người rất đẹp , bởi trên khuôn mặt nhem nhuốc bẩn thỉu ấy , tôi vẫn nhận ra những đường nét thanh tú của một thuở nào ,là cặp lông mày đường nét , chiếc mũi dài thẳng , hàng mi cong dưới đôi mắt to thông minh và miệng chị , đôi môi không hề có son vẫn tươi hồng
Người phụ nữ bỗng chợt chạy theo một mảnh giấy trắng mà vô tình cơn gió thổi từ đâu tới , ánh mắt chị ta tươi hẳn lên , khuôn mặt sáng bừng rạng rỡ
- Thư của tôi
Chị chạy theo tờ giấy , chạy ngang qua những con chim sẻ , chim bồ câu mùa này đậu đầy trong " công viên " . Tiếng chị reo lên làm tôi sửng sốt . Xung quanh chẳng có ai , chỉ có tôi và vài ba bà cụ già đang ngồi sưởi dưới ánh nắng đằng kia , không có một người đàn ông nào quanh đó , cũng không ai đi ngang qua để nói rằng người ta làm rơi giấy tờ , và cũng không thể là “ thư “ người phụ nữ để trong người bị rơi rồi quay lại tìm , chị ấy vừa mới tới đây mà Chỉ là mảnh giấy trắng người ta vẫn gọi là rác có lẽ bay ra từ một thùng đựng rác nào đấy mà khi ai đó mở ra để rác vào đã quên đậy nắp thôi mà , - có lẽ chị ấy điên , tôi thầm nghĩ vậy và quay lại với cuốn sách của mình . Mùa thu tôi rất thích xuống sân và ra công viên chơi , nói là công viên cho nó sang trọng chứ nơi tôi đang ngồi chỉ là mảnh sân nhỏ có năm sáu chiếc ghế dài bằng gỗ , mà xung quanh có cả đu quay , cầu bập bênh , những ô vuông nhỏ chứa đầy cát , ngay giữa những thứ đó ngườI ta cất lên một cái nhà gỗ , bên trong trang trí bằng những con thú gỗ và hai cái ghế dài hai bên . Tất cả những thứ tôi nhìn thấy đều được quét bằng nhiều màu sơn trong rất vui mắt , người ta vẫn gọi nó là sân chơi của trẻ con . Trẻ con đâu thì tôi cũng ít thấy , nhưng thanh niên nam nữ hẹn hò thì rất nhiều , có những cặp ngồi hôn nhau say đắm không hề biết có những cậu bé chừng hai tuổi lẫm chẫm đi lại tròn đôi mắt xanh hay mắt nâu nhìn họ . Các bà cụ già đã nghỉ hưu sống cùng con cái hay chỉ sống đơn độc một mình cũng thường xuống cái “ công viên “ này ngồi nói chuyện với nhau , chuyện nhà , chuyện con , chuyện hiện tại , chuyện quá khứ , và cả chuyện chính quyền hiện nay thế nào ? đồng đô la đang lên hay xuống , giá trứng và bánh mì cũng theo giá tiền lên đến “ chóng mặt “ . Sống trong những ngôi nhà cao tầng thì mảnh sân con phía dưới bao giờ cũng là nơi lý tưởng và có thể gọi là “ công viên “ được rồi . Những lúc có thể được hoặc những ngày đi làm về , bao giờ tôi cũng muốn ngồi lại trước cái “ công viên “ một lúc , chẳng phải tôi muốn “ nghỉ mệt “ sau 20 phút đi bộ từ metro về nhà . Mà chỉ vì , tôi thích ngồi trước những những ngọn gió lành , ngồi giữa thiên nhiên và khung cảnh ấy , tôi cảm thấy nơi tôi sống dù ngắn hay dài nó thân thuộc được với tôi hơn .
Người phụ nữ “ điên “ bỗng đi lại phía tôi ngồi , chị ta lên tiếng
- Cho cô này , không phải lá thư của tôi
Tôi giật mình nhìn chị , chị vẫn chăm chăm mơ màng nói ,
- Tôi vẫn chờ mãi , chờ mãi hôm nay sẽ nhận được thư , hôm nay cũng không có , hôm qua cũng đã không có rồi , và ngày mai , ngày mai cô có ra đây chờ thư với tôi không ?
- Chị , chị chờ thư của ai ? tại sao phải chờ thư ? sao chị không tìm ở thùng thư trong nhà , chị ở nhà nào ? tôi bật lên hỏi người phụ nữ một lọat câu hỏi và mời chị ngồi cạnh . – Có lẽ Chị ấy không điên
- Anh ấy nói với tôi , anh ấy sẽ viết cho tôi lá thư và anh ấy đã để tôi chờ mãi …
Người phụ nữ đang kể về một người đàn ông nào đấy đã đến trong cuộc đời của chị và đã hứa hẹn với chị một lá thư quan trọng , nhưng người đàn ông chị chờ mãi vẫn không quay trở lại . Chị ngồi xuống ghế , tay miết miết nhẹ nhàng chiếc ghế dài , chiếc ghế chỉ là một thứ đồ bằng gỗ để ngồi thật vô vị khi trải qua những trận bão tuyết của mùa đông phủ tới người ta không nhìn thấy ghế nữa mà chỉ là một đụm tuyết lớn . Mùa hè , mùa thu thiên hạ dập dìu , chiếc ghế dài không bị bỏ quên mà lại như bóng lên vì bị ngồi nhiều . Nhìn chị ta âu yếm chiếc ghế gỗ , tôi đóan thầm , có lẽ chiếc ghế tôi và chị đang ngồi cũng có một dấu ấn hay kỷ niệm gì chăng ?

Tôi nghe mấy bà cụ ngồi tắm nắng kể chuyện , người phụ ấy đã yêu một người đàn ông , nhà ấy họ sống với nhau rất hạnh phúc trong ngôi nhà đối diện căn nhà tôi đang sống , người chồng không biết làm nghề gì nhưng rất sang trọng , cách đây vài năm lúc nào cũng thấy họ vào buổi chiều hoặc những đêm hè ngồi với nhau tay trong tay ở cái sân nhỏ này , bẵng đi một dạo không thấy họ nữa , người phụ nữ vẫn ở lại ngôi nhà , hồi đầu chị ta còn ăn mặc tử tế , thời gian gần đây lại thấy chị ta đi lang thang khắp nơi tìm kiếm cái gì đó , thật khổ thân , không biết chị ta gặp chuyện gì mà như thế nữa .
- Tôi biết , các bà không xem chương trình tìm người trên ti vi à ? chương trình này rất hay đấy , có nhiều người mất tích và bị bán sang những đất nước khác hoặc là bị thất lạc còn nhỏ từ hồi chiến tranh tới nay người ta vẫn tìm thấy người thân cho họ . Người đàn ông kia không phải chồng bà kia đâu , anh ta có gia đình rồi , không hiểu vì lý do gì anh ta đã bỏ mặc gia đình mình và lên Maxcơva sinh sống , qua chương trình tìm ngườI của ti vi gia đình anh ta chị vợ và bốn đứa con sống ở tỉnh mới tìm lại được anh ta . Tội gì mà tội ? ngữ con gái ấy để cho qụa tha , chắc cô ta thấy anh ta lắm tiền nhiều của nên bám theo ấy mà
- Bà nói sai rồi , bà cụ già bộ mặt phúc hậu ít khi nói lên tiếng
- Sao bà lại bảo tôi nói sai ? bà cứ nhìn đi kìa , những lũ con trai , con gái bây giờ , mớI nứt mắt ra đã ra đây vuốt ve âu yếm nhau rồi , chúng nó đâu có chịu tìm hiểu nhau cho kỹ càng , chúng nó cứ coi như cái khỏang sân này của riêng chúng nó , hết nghe tiếng động gầm rú của xe máy lại nghe tiếng nhạc nhức óc mà chúng nó bật lên rồi mở toang cửa xe ra nghe cả một lũ con trai con gái như điếc hết cả ấy , chúng nó sống như thế làm gì không hư hỏng ? làm gì không thất bại trong tình duyên
- Bà càng nói bà càng sai , bà nói câu chuyện đi đâu thế ? tôi nói bà nói cô gái kia sai rồi là vì chính cô ấy cũng không biết anh kia có vợ và gia đình mà sao bà lại chê trách cô ấy được ? Chúng ta không ai có thể hiểu được về cô ấy , hãy đồng cảm hơn là nói những lời cay độc .

Bẵng đi một thời gian , vì bận học vì phải đi làm thêm ngòai giờ tôi không xuống sân chơi trước cửa nhà nữa , hôm nào cũng mãi chin giờ tối hoặc khuya hơn tôi mới về nhà , ở tách biệt không gần bà con người Việt , tôi cũng rất sợ nên có thích mấy tôi cũng không thể nán lạI khỏang sân phía trước nhà được nữa , trời vào thu cũng đã lâu cho nên mặt trờI dường như cũng đi ngủ sớm hơn chưa nói những hôm mưa gió cũng rất lạnh , về tới nhà , tôi chỉ kịp cắm bình pha nước , bỏ gói mì tôm ra bát to , đổ nước xôi vào đậy lại , trong khi chờ đợi tôi mở tủ lạnh lấy qủa cà chua xắt thêm ra để ăn với mì gói cho đỡ xót ruột , xong bữa tối vội vàng nhanh gọn cho qua bữa tôi đi học bài rồi tranh thủ đan thuê , một ngày với tôi được lấp kín bởi những công việc bảo toàn cho cuộc sống của tôi ở xứ người , tan lớp tôi đi vội ra bến tàu , ngồi tàu điện ngầm , chuyển xe buýt , xe điện đến trông hàng và bán thuê cho một chị người Việt Nam , cả ngày chẳng mấy khi tôi được ngồi , công việc chủ yếu là đứng và cũng nặng nhọc vì không chỉ bán hang mà còn phải leo lên những cái công te nơ lọai 10 phít được dùng làm kho , chủ chợ có lẽ vì tiết kiệm nên cái nọ chồng lên cái kia muốn lấy phải bắc thang , tôi phải lấy hàng từ kho ra rồi treo bán hôm nào làm buổi chiều tôi lo dọn dẹp hàng vào kho và đóng cửa , một tháng chị người Việt trả cho tôi 200 đô la , tôi biết là ít cũng chẳng dám kỳ kèo thêm vì thời buổi khó khăn buôn bán ế ẩm việc ít mà sinh viên cần làm thêm thì nhiều nên tôi nghĩ có việc thì cứ làm miễn sao có đủ tiền thuê nhà học tiếp và để dành chút ít gửi về cho mẹ giúp mấy đứa em ở nhà .Tôi sang đây theo dạng đi học tự túc , có nghĩa là Bộ Đại Học ở VN có rất nhiều suốt học bổng cho sinh viên , nhưng chẳng biết các ông ở nhà làm sao đó bán được những xuất học bổng ., mỗi xuất các ông ấy bán chừng bảy ngàn đô la mỹ đóng cả một lượt. Chúng tôi phải trả tiền học cho suốt 5 năm học ở đây từ VN , sang đến đây tháng đầu tiên chúng tôi học dự bị tiếng được đón tiếp nồng hậu tử tế ,hàng tháng còn được nhận cả học bổng ,các ông dịch vụ đã giữ lại hơn một nửa tuền nhà nước cấp cho sinh viên có học bổng , chúng tôi nhận lại một nữa , tuy là chỉ có 120 đô la nhưng thế cũng là tốt lắm rồi , đến năm thứ 2 khi đã vào trường chính quy để học chuyên , chẳng hiểu vì lý do gì tên chúng tôi đã ra khỏI danh sách nhà nước cấp học bổng , thế là tiền mất , kiện ai? kiện sứ quán Việt Nam ư? người này đổ lỗi cho người kia và họ nói " các cô các cậu ai bảo đi theo dịch vụ? ai bảo chỉ ký hợp đồng một phía? và ai bảo mua xuất? " chẳng lẽ lại khăn gói trở về , cha mẹ tôi đã bán cả mảnh vườn ông bà cho để tôi đi học , nghĩ đến vậy tôi ứa nước mắt cứ liều ở lại vừa đi làm lấy tiền trả học phí vừa thuê nhà riêng ở ngòai để ở .Tôi ở chung với một bà già độc thân , tôi gặp được bà cụ rất tốt bụng , vào những ngày hè thu bà cụ đi ra ngọai ô sống. Một mình tôi ở trông nhà luôn cho bà. Vì thế bất cứ việc gì nặng nhọc mấy tôi cũng làm , được cái sức khỏe tôi tốt và cũng chịu khó nên cũng nhiều ngườI việt khi cần người bán hàng họ vẫn gọi tôi đi làm . Tôi không còn thời gian để quan tâm đến chuyện dưới sân với các bà già và cũng quên mất người phụ nữ tôi đã gặp trước đây . Một hôm đi làm về khuya đang đứng bấm số cửa để vào nhà , bổng thấy bóng đen phía sau với tiếng thở gấp , tôi giật mình lo sợ , không biết có phải cướp không ? biết kêu ai bây giờ ? nhưng không phải chỉ là chị phụ nữ ,
- Tôi chờ em lâu rồi ở ngòai sân
Vâng dạo này em bận quá , chị có chuyện gì nói với em ư ? chị cần gì em giúp chị ư ?
- Tôi vẫn nhớ ánh mắt thương cảm của em hôm ấy . Tôi không phải là người điên dù đôi lúc tôi vẫn có những cử chỉ hành động bất thường nhưng em đừng nghĩ tôi điên . Em có thể ra đây ngồi lại vớI tôi một lúc không ?
Liều mình và dù trong lòng sợ hãy rối ren , tôi vẫn quay lại theo chân người phụ nữ tới khỏang sân trước mặt , chúng tôi ngồI lạI chiếc gế mà hôm nào tôi đã mời chị ngồi
- Chiếc ghế này cũng thật nhiều kỷ niệm , hôm nay là kỷ niệm 15 năm ngày tôi và anh ấy quen nhau , anh ấy tốt lắm , anh ấy yêu thương tôi lắm , chúng tôi đã có những ngày sống với nhau ái ân thật hạnh phúc , chỉ tiếc rằng , cả một khỏang thời gian dài ấy tôi không thể sinh cho anh ấy một đứa con ,đứa con của tình yêu , của những gì tôi muốn dâng hiến , tôi người phụ nữ không thể sinh con được ,tôi không thể được làm mẹ , bây giờ với tôi chỉ còn là kỷ niệm chỉ còn là những ký ức , tôi không thể quên được anh ấy và tôi cũng không muốn trở thành người thứ ba , cũng không thể bắt anh ấy từ bỏ gia đình của mình để trở về với tôi . Từ ngày anh ấy đi , với tôi thời gian dường như đã chết , niềm vui , tình yêu và mọi thứ đều tan biến theo , tôi không còn cảm thấy sự dịu dàng trọn vẹn trong cuộc đời , tôi không còn biết đến niềm vui và hạnh phúc khi anh ấy ra đi , tôi cũng không thể sống mãi trong căn hộ đó cũng không thể quên được nụ cười ngọt ngào có sức mạnh của anh làm tôi run rẩy mỗi khi đến bên anh , nơi đó vẫn còn nguyên mọi thứ của anh ấy . Tôi sẽ hạnh phúc dù nếu như ai đó bảo rằng linh hồn tôi sẽ trầm luân nơi địa ngục vì anh ấy tôi cũng cam lòng ….
Người phụ nữ vẫn độc thọai với đêm những mảnh vụn ký ức và kỷ niệm của tình yêu , tôi không muốn lay động thức tỉnh chị được , dưới bầu trời cao và rộng , vẫn lấp lánh những vì sao nhỏ bé xa tít tắp , quanh tôi những hàng ghế đá chẳng có chiếc nào trống , họ vẫn từng cặp ngồi bên nhau như thế không có chiếc ghế đá nào chỉ dành cho phụ nữ vào cái đêm ngan ngát hương trăng , ngan ngát mùi lá , ban đêm những mùi cây cỏ thường thơm hơn thì phải và những chiếc ghế gỗ đã được những tia sáng của các cặp tình nhân sưởi ấm làm cho mặt gỗ êm hơn chứ không lạnh ngắt như nấm mồ giống chiếc ghế của tôi và người phụ nữ lạ đang ngồi . Bất chợt tôi dường như thấy mình thân thuộc với chị hơn , có phải trong màn đêm , dưới ánh trăng thoang thỏang những ngọn gió rủ nhau đùa rỡn của buổi tối , mọi cảm xúc đều hòa quện vào nhau không ? tôi cũng như người phụ nữ bẩn thỉu rách rưới đang ngồi cạnh , và các cặp tình nhân xung quanh chúng tôi họ cũng thế chăng ? cái đẹp , cái xấu , người đẹp người xấu hòan thiện hay không hòan thiện dường như được màn đêm bao phủ che khuất , chúng ta đều cũng như nhau cả trong bóng đêm . Trong quá khứ ai cũng mang trong mình một vết thương lòng có những vết thương , người ta sẽ dễ dàng cải tạo được nó , sự chấn động dù mạnh đến đâu cũng có thể khiến hệ thần kinh tê dại u mê được sáng suốt , nhưng vết thương lòng và những gì đã qua trong quá khứ đôi khi sẽ nhức nhối . Tôi biết , tôi rất muốn nói người phụ nữ , muốn diễn đạt hết với chị bằng thứ ngôn ngữ của xứ xở chị mà tôi học chưa xong rằng chị hãy nhìn vào cuộc sống , mỗi một ngày mới lên , những tia nắng vàng dù yếu ớt nhưng cũng vẫn xua tan được màn đêm , cuộc sống của chị rồi biết đâu chẳng có người đàn ông tốt đẹp hơn chân tình hơn cho chị một hạnh phúc hơn là một người đàn ông đã quay về với gia đình của họ và lời hứa của ngườI đã có gia đình …, cũng đã theo gió bay đi chị chờ đợi để làm gì.

Cho : " Cỗ quan tài quá khứ
Khi đợi chờ vô vọng một tình yêu "...PN




Ngọc Dung
NgocDung
#6 Posted : Wednesday, December 22, 2004 8:06:54 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Còn Lại Đây

Còn đây những lá thư xưa
Còn đây kỷ niêm đón đưa những chiều
Nhớ xưa sáng sáng chiều chiều
Ra trông vào ngóng tình yêu thắm nồng
( Nhật Vũ )


Tự nhiên sáng nay anh lại cảm thấy không có việc gì làm , mọi chuyện cũ dường như đã xong , chuyện mới chưa bắt đầu . thế là anh lấy giấy bút ra viết thư cho em , nhìn lên tờ lịch thì đã là … tháng … ngày kể từ ngày tiễn em , kể cũng nhanh thật , không hiểu với khỏang thời gian ngắn ấy đã đủ cho em bình tâm với những chuyện bên cuộc sống mới của em chưa ? , anh cũng biết nơi đất khách quê người đó có biết bao nhiêu điều em sẽ phải làm phải nghĩ , anh tin và hy vọng rằng sẽ mau chóng em quen với cuộc sống mới , quen vì sự xa cách và biết đâu ( cũng quen với sự xa anh )
Đọc lại những lá thư xưa em gửi anh biết em yêu anh nhiều lắm và anh cũng vậy , chỉ có điều anh băn khoăn là anh có xứng đáng để được như vậy không ? anh đã mang lại được gì cho em ngòai những giây phút đau khổ xa cách và liệu cuộc đời có mãi mãi như vậy được không ? anh cũng không thể hiểu được . Bây giờ anh chỉ biết nhắm mắt cầu nguyện cho “ cái gì đến nó cứ đến “ vậy thôi em ạ , có thể cuộc ra đi lần này của em sẽ có ích cho cả hai cũng nên . Anh và em sẽ hiểu mình phải sống tiếp tục thế nào . Mấy hôm nay , anh cùng M đi chữa bệnh cho con anh H , đi qua thảo cầm viên , anh lại nhớ những lần anh đứng chờ em , tất nhiên Sài Gòn có nhiều cái để gọi là nhớ và luôn gợi lại hình ảnh của em nhiều hơn nơi em sống , phương trời xa lạ ấy em sẽ ít nhớ anh hơn có phải không em ? Anh biết những chuỗi ngày tháng tới nó sẽ dài lắm trống vắng lắm vì anh vẫn một mình chống chọi với mọi điều , tất nhiên không phủ nhận bên cạnh anh còn có nhiều người thân , còn có bạn bè và đây là mảnh đất anh sinh ra và lớn lên , anh không muốn ra đi như em . Nhưng anh cũng đã quen với sự có mặt của em , rồi cùng em chia xẻ những niềm vui , nỗi buồn của cuộc đời mà cho đến giờ phút này anh hiểu nó ngắn ngủi biết bao nhiêu ? anh biết là em hành động đúng quyết định ra đi như vậy . Mỗi người đều có bổn phận của mình , bổn phận làm mẹ , làm con , làm em , làm vợ và bổn phận với chính cuộc đời mình nữa . Còn khi yêu người ta không nói đến bổn phận nữa . Tất cả đó là cái gì đẹp nhất , trong sáng nhất và cũng trung thực nhất . Đã bao đêm anh nằm suy nghĩ anh đã thầm cám ơn số phận để anh gặp được em , anh vẫn tin rằng chúng mình đã làm thay đổi cuộc đời của nhau và anh với em đã chung một phần cuộc sống . Anh luôn muốn làm gì đó cho em đỡ đau khổ , cho em thêm hạnh phúc , anh vẫn tin rằng , - không phải chủ quan đâu trong hòan cảnh nào , dù thế nào , dù em có đổi thay đến thế nào đi nữa
- Em vẫn nhớ đến anh và hiểu tấm lòng của anh
Với anh cũng vậy thôi , em mãi là người con gái mà anh ấp ủ trong tim mình , em có hiểu điều đó không ?
Những bức thư của em gửi , anh vẫn để trên túi áo ngực gần trái tim mình và chỉ sờ thấy chúng anh đã nhói đau trong mình từ đâu đó sâu thẳm trong anh hình ảnh của em , bàn tay em , hương vị em hiện lên với anh trong giây lát và chỉ giây lát thôi đối với anh bây giờ có ý nghĩa biết bao nhiêu .
Em , anh cảm ơn em nhiều lắm vì những bức thư đằm thắm của em vì những tình cảm yêu thương chân thành của em , anh muốn nói thật khẽ vào tai em “ cám ơn em nhiều lắm vì tình yêu của em “ , - Không biết có buồn cười không em nhỉ khi nói đến “ cám ơn “ trong tình yêu nhưng quả thật tự trong lòng anh biết ơn em , em đã mang lại cho anh cả bão tố cuồng điên lẫn bình yên sâu thẳm , cả ngọt ngào say đắm lẫn đắng cay tê dại . Thật vậy đấy em ạ em đã cho anh hiểu được cuộc đờI như chính nó với tất cả nẻo đường của nó tới khổ đau hạnh phúc . Em biết không ? những lúc hôn em , dường như anh đang giữ lạI trong mình hơi thở cuối cùng của cuộc sống và nhiều lúc chợt nghĩ , nếu cần anh sẵn sang nhường nó cho em , hằng đêm anh lại đến bên em qua những bức thư em gửi , anh đọc mãi , đọc mãi anh không đọc bằng mắt không thôi mà bên tai anh vẫn vang lên từng lời em nói rất gần gũi nhưng lại xa xôi biết bao nhiêu , Anh chợt hỏi , anh có đúng không khi chợt bước vào đời em làm xáo động cuộc sống bình yên của em . Nhưng em ơi , bất luận có thế nào thì đó cũng vẫn là tình yêu , anh biết , anh không thể sống khi thiếu tình yêu đằm thắm của em , không có nụ cười của em , ánh mắt của em em có hiểu anh nói gì không ? em như một cánh hoa rơi vào lòng anh và mãi mãi ở lại trong đó , mãi mãi em có hiểu không ? Em bé bỏng của anh , nếu em biết anh yêu em nhiều đến nhường nào . Gần em , anh thấy được cảm giác hạnh phúc và đau khổ , cảm giác thật của cuộc đời , anh biết con đường anh đi không còn bằng phẳng nữa khi em ra đi , anh không giữ nổi em , nhưng anh không thể dừng bước chân được nữa , bởi vì nơi ấy một trái tim vẫy gọi trái tim anh ( mà nó thì đã không nghe lời anh mất rồI ) anh biết phải làm sao đây ? ngày lẫn đêm , mọi phút giây suy nghĩ của anh đều hướng về em hướng tới niềm an ủi ngọt ngào yêu thương nhất , tự anh , anh không thể cắt nghĩa được tại sao ? chỉ biết một điều
- Anh yêu em
Chúc em hạnh phúc , khi nào em nhớ đến anh thì anh luôn ở bên em rất gần bên em , em có hiểu không ?


Cho Bước Thăng Trầm …
Những đau thương đọng trên ngấn lệ mờ
Trong ký ức tình yêu xưa hoang dạị. NV




Ngọc Dung
NgocDung
#7 Posted : Friday, December 24, 2004 1:11:47 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Noel Vùng Ký Ức Không Quên

Đêm ,
- Này , còn 24 giờ nữa là giờ Chúa sinh ra đời đấy chị ,chị hãy đặt niềm tin vào đấng tối cao rồi Ngài sẽ nghe tiếng mình cầu nguyện
- Đêm mai , giờ này là đêm an lành , mọi sự đều im lặng để đón Chúa chào đời , chị hãy nhớ cũng cầu nguyện và hát bài Silent Night , đồng ý thế nhé , như vậy mới thấy không gian tĩnh lặng và tâm hồn mình được thanh thản đúng không ? Cầu nguyện là một phương thức để chúng ta nhìn lại cuộc đời của chúng ta , tâm linh con người sẽ xuất thần để thấy được những gì mình cần phải làm .
Cậu em trai tôi đã nói với tôi những lời nói như thế khi màn đêm đến , nhìn đồng hồ , đã 24h giờ , đêm đã khuya ở VN , bên chỗ tôi mới chỉ có 20h , chúng tôi vẫn theo thói quen gọi là buổi tối , còn người dân ở đây họ vẫn gọi là chiều , bởi 9h sáng mới là giờ làm việc , ăn trưa 1tiếng từ 13h hay từ 14 h đến 15h chiều 20h mới cũng là giờ tan tầm làm việc của nhiều công ty . Tôi cũng chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện chiều hay tối ở đây để phân biệt thời gian , cứ khi màn đêm buông thì tôi gọi là tối , nhiều khi mùa đông trời âm u và 4h chiều cũng đã tối , thói quen khó bỏ đôi khi tôi quên vẫn chúc người ta “ chúc ngủ ngon “ vào lúc 6h chiều khi kết thúc một cuộc điện thọai nào đó , làm nhiều người phì cười
Cuộc nói chuyện điện thọai đường dài với cậu em trai mang đến bên nơi tôi sống một không khí “ Sài Gòn “ của thuở nào giữa cái lạnh tuyết rơi trắng xóa và gió ào ạt luồn qua khe cửa sổ , Tháng 12 với tôi là những kỷ niệm là vui , là buồn là những đau đáu mãi không phai nhòa...
Tôi không theo đạo công giáo , nhưng năm nào cũng như năm nào vào những ngày này Mẹ tôi lại trang trí trí nhà cửa và nấu món ăn ngon để đêm về chúng tôi cùng ngồi quây quần lại đón Gíang Sinh … khi lớn chút nữa thì tôi lại xin mẹ đến nhà bạn tôi , tôi thích sống trong không khí ngày lễ truyền thống hơn là ở nhà với mẹ . .Khi em tôi chuẩn bị lấy vợ và theo đạo ,vì cả gia đình người yêu của em tôi là đạo dòng , đạo gốc hơn thế bà con cô gái cũng đã có người làm đến Cha xứ ,sau ba tháng học giáo lý ở nhà thờ nó trở về nhà “ ngoan hơn” ,lễ phép hơn , ăn nói chững chạc hơn , và hở một chút nó luôn mang những câu trong kinh thánh răn dạy ra nói , cả nhà tôi cũng mừng cho nó , cho cái gia đình nhỏ của nó sắp có ,bởi vì em trai tôi vốn dĩ đã rất ương bướng và coi “ trời bằng vung “ ngay từ bé . Mẹ tôi chẳng phải là người nghiêm khắc gì nên hai đứa con của bà mỗi đứa theo đuổi một tâm linh , xong cũng không bao giờ vì thế mà chị em tôi cãi nhau . Từ dạo đó hầu như năm nào cậu em trai tôi cũng nhắc tôi “ Cầu Nguyện “ mỗi khi Noel tới , nó cứ làm như vì tôi theo đạo Phật thì tôi sẽ chẳng biết gì về Chúa nên hở ra là nó nhắc .Tôi nhớ một năm nào đó cũng đã xa , hai vợ chồng nó gần Gíang Sinh bỗng về nhà hối hả rủ tôi đi chơi xa , tôi hỏi
- Đi đâu thế ? Bạc Liêu à ? chị không đi đâu
- Chị đi đi , đi thăm mộ Cha Diệp , xin phép nữa nghe đồn là mối đùn lên linh thiêng lắm chị à ( cô em dâu nói với tôi )
Nhiều khi tôi không biết trong tâm linh của tôi là Đức Chúa hay là Đức Phật ? đang ngự trị , có lẽ Đức tòan năng nào thì cũng như nhau cả thôi vì các Ngài chỉ dạy người ta làm điều tốt chỉ dạy về lòng thương người sống cho phải cho đúng chứ không dạy điều xấu mà , vì lẽ đó và có lẽ bên nào thì bên , người bên Đạo thì không nói nhưng ngay cả những người bên” Đời “ hoặc bất cứ tôn giáo nào thì vào những dịp Noel hàng năm đều mang trong mình một cảm giác gì đó rất vui , rất an lành , rất phấn khởi mừng đón Gíang Sinh không hẳn chỉ vì sau ngày lễ mừng Chúa Hài Đồng sinh ra chẳng mấy chốc mà tới tết dương lịch kết thúc một cũ để đón năm mới.
Sài Gòn những năm tôi còn là sinh viên và còn ở nhà , vào những ngày này rất khóai được nghỉ học , ngồi trong lớp nhưng đứa nào cũng nhấp nhổm chỉ muốn thầy hay cô cho nghỉ học để đi , những ngày thế này bao giờ cũng sẽ có một party nho nhỏ tổ chức ở sân thượng nhà người bạn nào đó , Nhưng trước khi “ tụ tập “ về đó bao giờ chúng tôi cũng bỏ xe ở nhà ai đó gần trung tâm nhất rồi đi bộ ra nhà thờ Đức Bà rất sớm để dành chỗ vào xem lễ . Sài Gòn những ngày ấy bao giờ cũng bị cấm xe vào trung tâm , ngay từ đọan đường ở Tao Đàn cho đến những nẻo đường dẫn ra nhà thờ bốn hướng bao giờ cũng chỉ dành cho ngườI đi bộ , và nếu không ra nhà thờ sớm thì có nước chỉ đứng ngòai mà hầm cầu nguyện khi chuông đổ , chúng tôi rất thích được hòa mình cùng không khí thiêng liêng trang nghiêm nguyện cầu của giờ phút mừng Chúa Hài Đồng sinh ra đời , Em trai tôi nói đúng , giờ phút ấy rất im lặng và rất trang nghiêm , rồi ngay đó chuông giáo đường vang lên từng hồi , tôi vẫn nghĩ vào giờ phút ấy lũ sinh viên chúng tôi theo dự lễ sẽ chẳng có sự phân biệt khác nhau nào khi ngước lên cầu nguyện . và cho dù có cô bạn tôi cả gia đình theo đạo Phật , ăn chay niệm hạt suốt năm tháng khi ấy cũng chẳng biết vì lý do gì cũng làm dấu thánh khi A Men ! sau buổi lễ chúng tôi còn đi dạo đường phố đến khi trở về đầu tóc đứa nào cũng đầy những vụn giấy hoa nhỏ đủ màu sắc mà trong khi đi người ta tung lên , sau đó kéo về nhà bạn bè và cuộc vui ca hát ấy bao giờ cũng đến sáng , sáng 25 có vào trường bằng mắt nhắm mất mở của một đêm thức trắng , để nghe thầy giảng thì “ chữ thầy cũng trả lại cho thầy “ các lớp học chẳng bao giờ đầy đủ . Còn đường phố thì cũng vắng , dạo qua bưu điện thành phố và nhà thờ thì cũng vậy , các lều quán ban đêm đông đúc và đẹp như thế , sáng 25 bao giờ trông cũng rất thảm thương và … rất bẩn , vì những nhân viên vệ sinh chưa kịp dọn dẹp . Tôi không biết ngườI ta nghĩ gì mà khi đến xem lễ trong đợi chờ khỏang khắc ấy bao giờ cũng phải ăn uống …và mọi nơi trong trung tâm cũng như thế cả
Sau này tôi lớn , ra đi làm rồi , mỗi một năm Sài Gòn của những ngày Noel cũng một khác , tôi không còn chen chân được vào nhà thờ Đức Bà nữa , có đến cũng chỉ cùng dòng người đứng trước cửa tới giờ phút ấy cũng cầu nguyện như ai , nhưng nếu không vào nhà thờ lớn được thì tôi lại đi những nhà thờ nhỏ như Vườn Xòai , Kỳ Đồng … ,không khí và lễ hội cũng chẳng thua gì lễ ở nhà thờ lớn trên trung tâm cả , người dân đi đông hơn và mọi thứ được bày bán ra trong những ngày ấy bao giờ cũng mắc hơn chút so với ngày thường , chưa kể đến các hàng quán được mở ra thi nhau mà “ chém. “ khách đi vui hội .
Thời tiết của tháng 12 mùa đông trên xứ người năm nào cũng như năm nào luôn đưa tôi trở về với những năm tháng đã qua , những điều tưởng chừng vĩnh viễn không nên nhớ , không nên nghĩ thì trong cái lạnh buốt giá đến tê dại muời đầu ngón tay nơi đây vẫn dẫn tôi trở lại với Noel của năm nào . Vâng , Noel với tôi không chỉ là những kỷ niệm vui mà còn rất buồn rất đau xót nữa …
Vào năm … dịp lễ Noel tôi không ở Sài Gòn , trốn học với lý do bệnh để theo Má của người bạn lặn lội ra ngòai Bắc thăm ba của nhỏ ấy , chẳng phải vì tôi rành rẽ gì những địa phương xứ Bắc cả mà chỉ vì má của bạn tôi , người phụ nữ đẹp chân chất và sang trọng hiền lành tôi vẫn gọi là dì vì nhỏ tuổi hơn mẹ tôi , dì nói là chưa bao giờ bước chân ra khỏi nhà từ hồi lấy chồng , sau 75 ba của nhỏ bạn tôi “ được mời đi “ học tập rồi chú ấy cũng đi luôn chẳng trở về , gần Noel của năm đó …tự dưng gia đình nhận được giấy thăm nuôi . Cả nhà cuống cuồng lên vì từ ngày ra đi ấy họ không thể , không biết , không tìm ra cách nào hỏi tin tức của chú được … Ông nọ đổ lỗi cho ông kia , chỗ nọ chỉ lên chỗ kia … gõ mãi các cửa dù quen hay lạ thì cũng vẫn chỉ nhận được cái lắc đầu từ những khuôn mặt vô hồn sắt đá . Giấy thăm nuôi ghi tên một địa danh ngòai Bắc đó là Sơn La , cái địa danh tôi chưa từng đặt chân tới , chỉ được học qua sách vở , và cũng chỉ nhớ , miền Bắc những ngày tháng 12 sẽ rất lạnh , còn Sơn La địa danh ấy người ta vẫn bảo “ nước Sơn La ma Vạn Bú “ đó là nơi “ rừng thiêng nước độc “ trong những gì tôi biết hồi đó của tôi chỉ đơn thuần có những điều ấy . Mẹ tôi nói - Con muốn đi mẹ không ngăn cản , . rồi mẹ nhìn tôi và nhỏ bạn bằng ánh mắt thương cảm , mẹ thở dài chép miệng , - mà cũng nên đi , “ dì ấy “ ( tức là mẹ người bạn tôi ) chẳng biết gì về miền Bắc cả , mùa này lạnh lắm , phải mua và mang theo áo ấm , khăn quàng và cả áo đi mưa nữa . Cuối tháng mười hai miền bắc nói chung và riêng Sơn La sẽ buốt giá lắm ,. Quay sang nhỏ bạn mẹ nói :
- Khổ thân cha của con , không biết cha con thế nào , có chắc chịu được cái cái lạnh thấu sương mùa này không ?
Mẹ kéo tôi vào buồng nói nhỏ :
- Mẹ lo lắm , con đi phải cẩn thận , cả hơn năm không nhận tin , bây giờ nhận được tin mẹ nghĩ “ lành ít dữ nhiều đây , con phải cận thận , nếu có chuyện gì phải đánh điện vào ngay và cần gì phải đến nhà ông...ở HN … nhờ giúp đỡ
Tôi nhớ hồi đó khi tôi hỏi bạn
- - Ba của bồ sao chẳng có tin tức gì thế ? đi gì mà lâu thế ?
Mẹ của bạn đã trả lời
- - Trước khi đi chỉ nói là đi một tuần thôi rồi về nhà , chú con đâu có mang theo quần áo gì nhiều
- Tính đến nay ba của nhỏ bạn tôi đã đi gần ba năm rồi . Tôi theo má người bạn lên tàu ra Bắc ( vé tàu mẹ tôi đã cũng phải nhờ người có chút thế lực mua dùm ) tôi đi không phải vì tò mò muốn biết mặt cha của bạn tôi , người mà tôi chỉ được nghe kể lại và xem qua những bức hình ảnh đen trắng cả nhà vẫn còn lưu giữ được trong album , chú có khuôn mặt hiền lành , chất phác và nụ cười rất tươi ,rất đáng nhớ , qua tấm hình tôi chỉ thấy bạn tôi cực kỳ giống ba cô ấy , mỗi khi nhỏ bạn cười dù có đang buồn tới đâu , nụ cười ấy trên khuôn mặt ấy của bạn cũng làm cho người nhìn thấy được một cảm giác an lành . Tôi đi không phải vì tôi “ không biết sợ “ vì biết gia đình tôi thừa khả năng bảo lãnh tôi bất cứ trường hợp nào tôi dính vào . Mà chỉ vì tôi rất yêu qúy cô bạn nhỏ , rất yêu qúy gia đình ấy , tôi rất khâm phục sức chịu đựng của người mẹ cô bạn tôi .Người tôi coi như em gái mẹ tôi , coi như gia đình thứ hai của mình và vì cả những tình cảm mà dì không biệt luôn dành cho tôi khi mới bước chân vào Sài Gòn rồi đến trường đi học và bạn tôi cho dù biết tôi con của cs nòi chăng nữa cô ấy rất tốt với tôi , ngay hôm bạn đưa tôi về nhà , mẹ bạn đã dành cho tôi tấm chân tình mà tôi nghĩ khó , rất khó có thể có ai lúc ấy dành cho tôi được khi chỉ nghe đến hai từ bắc 75 và con ông … . Trước khi đi cô bạn nói “ Mọi chuyện trông cậy vào bồ nhé , trông và lo cho má dùm nha “ Ra đến Hà Nội ,tôi không đưa mẹ của bạn về con phố cũ ngôi nhà cũ nơi gia đình tôi vẫn còn căn hộ ở đấy bỏ trống vì tôi biết khó có ai ra vào khu ấy được nữa nhất là có thêm người lạ đi cùng , sẽ lại phải làm thủ tục , phải xin phép giấy tờ đăng ký chán chê cho tới khi có được mảnh giấy con ra vào thì mới được ở , mà thời gian ở tạm của tôi và dì mẹ bạn tôi cũng chẳng cần phải có chỗ ở như thế , nên rời ga Hàng Cỏ tôi gọi xích lô đưa mẹ bạn tới thuê phòng ở khách sạn Bông Sen , vì tôi nói giọng Hà Nội vì tôi vẫn mang chút gì đó của con người Hà Nội vì tôi đã sống những khỏang thời gian khá dài ở ngòai đó , vì rất nhiều lẽ mà mọi thủ tục đăng ký của tôi và mẹ nhỏ bạn thật đơn giản . Bởi vì lo , nên tôi không dám để mẹ của bạn ở lại khách sạn một mình rồi trở về ngôi nhà xưa , phố xưa tôi đã sống dù con phố đó cách chẳng xa nơi tôi đang tạm trú bao nhiêu , với tôi Hà Nội lúc đó vừa thân thương vừa lạ lẫm khi đêm về tôi ra ban công phía trước ngắm nhìn đường phố , cũng vẫn còn những quán nhỏ bên lề phố của những bà hàng nước chung với vài ba lọ nhỏ đựng kẹo , vẫn cũng những ấm nước hãm trè được ủ kín ,những cái cốc nhỏ trông bẩn thỉu qua cả trăm lượt người uống không được rửa ráy úp trên cái khay cũng cáu bẩn loang lổ màu vàng cặn chè mà khi người khách trước mua uống xong úp lại để bán tiếp cho người đến sau , vẫn với ngọn đèn dầu vài ba cái ghế con bên cạnh bàn dựng chiếc điếu cày , vẫn những hàng cây bàng của mùa đông rụng trơ lá , vẫn dòng người đạp xe đạp chạy ngang , vẫn cũng vẫn kiểu mua bán ăn uống theo dịch vụ với những bát phở hiếm hoi thịt , hiếm hoi hành mùi và nước chỉ những nước mà xưa xửa xưa tôi vẫn nghe gọi đó là “ phở không người lái “ khi muốn mua ăn phải xếp hàng nhận phiếu và tự phục vụ , ngay trong nơi tôi ở gọi là khách sạn cũng vẫn kiểu phục vụ hống hách quát nạt những vị “ thượng đế “ mất tiền để mua chỗ ở mua sự phục vụ bằng giọng lanh lảnh .. Hà Nội không có gì thay đổi sau ba năm tôi quay lại… . Nhưng những gì đáng yêu của HN của tuổi thơ tôi trong mùa đông năm ấy cũng đã không còn đọng lại , cái gì đó chua chát dấy lên trong tâm hồn thiếu nữ của tôi .Bên trong phòng , người mẹ bạn cũng không ngủ ,bằng linh cảm hay bằng điều gì đó của tâm linh là lành hay dữ trong chuyến đi tôi không biết nhưng dì cứ khóc mãi rồi thở dài , từ lúc đặt chân xuống ga Hàng Cỏ và đi về đây thuê chỗ ở dì ấy dường như phó mặc cho tôi mọi chuyện giao dịch , dì nói “ người Hà Nội nói nhanh quá giọng cứ cao vút lên và dì chẳng hiểu được họ nói gì hết . Hai ngày sau chờ chực xếp hàng chen lấn và “ cậy “ cả một lọai giấy giới thiệu trong ngành mà trước khi đi mẹ tôi đưa cho nói “ phòng khi khó khăn nhớ đưa giấy này ra , “ Mẹ tôi bằng cách nào có được tờ giấy giới thiệu của ngành đường sắt thì tôi không biết , có lẽ vì bà làm bác sĩ trong bệnh viện bảo vệ sức khỏe của thành ủy Sài Gòn , nên bà đã nhờ bệnh nhân nào đó xin cho , khi mua được vé tàu tôi và mẹ bạn ra lại ga Hàng Cỏ lên tàu đi Sơn La chuyến đi và những điều tôi trông thấy nghe được , chứng kiến tận mắt …. Cho đến ngay bây giờ ngồi nhớ lại tôi cũng vẫn không thể nào quên đi dù một chi tiết nhỏ . Chỉ biết rằng cho dù tôi lúc ấy có “ rất đanh đá “ rất “ dữ dằn “ và cũng “ cậy cả gia đình cùng những cái tên mà nhắc đến không phải là không ai không biết những cái tên nghe rất quen thuộc ra …“ cũng không thể làm xúc động được những người được gọi là giám thị hay quản giáo của trại …Trại học tập lúc ấy có lẽ được Bộ Quốc Phòng quản lý , vì lên đến nơi chỉ thấy tòan bộ đội canh giữ những lán trại chăng đầy giây thép gai , tôi không tin vào mắt mình , không tin rằng đến bây giờ vẫn còn những nơi giam giữ như thế dành cho việc được gọi là “ học tập “ Người trực ban chúng tôi gặp gỡ hôm ấy thì nói ngọng líu ngọng lô , chữ N thành L và hở chút anh ta mang đảng mang nhà nước , nhân dân chen vào câu nói , có lẽ anh ta quen kiểu nói ấy , quen dọa dẫm những người chân ướt chân ráo từ Nam ra Bắc thăm người thân chăng ? vốn dĩ tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng nghe giọng nói tôi cũng khó chịu và nói như chúng tôi thường nói mỗi khi khó chịu hay ghét ai đó tức là không thể “ ngửi “ được . Đưa giấy tờ cho anh lính cầm súng gác ngòai cổng , xem xong anh ta chỉ tay về phía ngôi nhà trông bên ngòai khá tươm tất nói – Vào chỗ đó gặp chỉ huy trực ban “ . Vào trong căn nhà người lính gác chỉ tôi thấy người sĩ quan trực ban gác hai chân lên bàn đọc báo tuy anh ta mặc quân phục đeo quân hàm tử tế . Thấy chúng tôi anh ta vẫn tư thế ấy ngồi im , tôi lên tiếng “ – chào anh cho em hỏi “ anh ta mới buông tờ báo quân đội nhân dân xuống , vẫn tư thế ngồi gác chân soi ánh mắt chẳng thân thiện gì anh ta hỏi : “ – Có chuyện gì ? ở đâu chui ra thế ? – Dạ gia đình em ra thăm nuôi người nhà theo giấy báo “ tôi trả lời rồi đưa tờ giấy phép cho anh ta , khi ấy anh ta mới bỏ chân xuống bàn ngồi thẳng lại coi , ngước mắt lên anh ta hỏi
- Cô nà bà con thế nào với cái ông NQT lày ? bà kia , bà tên gì ? bà nà cái gì của ông NQT ?
Mẹ bạn tôi cuống quýt ,đứng im , có lẽ dì ấy không và chưa bao giờ nghe giọng quát nạt bao giờ , tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt căm ghét nhưng kiêu ngạo hai tay đút vào túi áo tôi trả lời
– Hỏi tôi à ? thì tôi là cháu ông ấy . đây là cô của tôi tên cô là TNHV . là vợ của ông NQT
- Cháu à ? giấy tờ đâu ? hộ khẩu đâu ? cái gì chứng minh cô nà cháu ông NQT ? cha cô họ tên gì ? làm ở đâu ? Tôi bực mình gắt lên – Thì cháu là cháu chứ sao , ông ấy em cha tôi . Còn cha tôi làm gì ở đâu anh biết thì làm gì ? liên quan gì tới việc chúng tôi lên đây theo giấy thăm nuôi ,
- Cô không được gọi tôi là “ anh “ phải lói “ thưa cán bộ “ phải vâng dạ khi nghe tôi lói .Không được lói trống không , phải bỏ cái tay trong túi áo ra đứng nghiêm nên trả nời dành mạch câu hỏi của tôi , không thì đừng hòng được gặp ,
Mẹ bạn tôi khẽ chạm nhẹ vào người tôi như muốn tôi dừng lại . nhưng những đối thọai như lỡ đã buột ra khỏi miệng tôi từ lúc nào
– Tôi là cái gì của anh mà phải thưa “ cán bộ với anh “ anh đang quản lý tôi à ? anh đang giam giữ tôi à ? anh hỏi gì mà nhiều thế ? tôi đang phạm pháp à ?
Có lẽ nghe tôi nói giọng bắc sặc không mang âm hưởng pha trộn chút nào trong câu từ dùng chữ , cộng thêm sự ngang bướng chẳng biết sợ là gì của vốn dĩ những người đã sống ngòai bắc anh ta bỗng chùng giọng hỏi , - thế cô bây giờ đang sống ở đâu ? - tôi nói tên phố , và số nhà ở HN cũ , anh ta tròn mắt ngạc nhiên không đe nẹt tôi và dì câu nào , ngóai đầu ra cửa anh ta gọi thêm hai người nữa bảo
- Các đồng chí đưa hai người lày đi gặp ông NQT …

Sáng 24 Noel năm đó ..và cho đến bây giờ , tôi vẫn không thể nào quên hình ảnh người dì mẹ của bạn tôi mặc bộ bà ba đen khóac cái áo len đen , chiếc khăn quàng cổ đã rơi từ lúc nào , chỗ nào đấy trên con đường đi ra nơi gặp mặt chồng , dì phong phanh trong cái lạnh cắt da thịt của mùa đông xứ bắc , có lẽ cái lạnh , trong cả những hôm gió tuyết lạnh phủ trắng xóa ở xứ người nơi tôi đang sống cũng không thể lạnh bằng ngày mùa đông mưa giá ở Sơn La năm đó , dì nhào xuống phủ phục câm lặng vì không còn sức lực sau chuyến đi dài , vì không thể tin được tờ giấy báo thăm nuôi mang tin dữ đến nhanh như thế , không còn một chút gì dành lại cho dì , mười ngón tay dì tôi rớm máu vì đã cố bới đất lên , nhưng không được , ngòai tấm bia trơ trọi đề với mấy dòng chữ ghi tên người đã mất . Hai anh bộ đội trẻ đưa chúng tôi ra mộ hôm ấy sau khi một anh vừa chỉ tay vừa nói – NQT , ông ta đây này .Anh kia ùa theo – Chúng tôi không biết gì hết , lệnh của cấp trên chỉ đưa các người ra đây thôi , họ nói xong bỏ đi .
Tôi không tin vào tai mình , dù trên đọan đường người ta đưa tôi và dì đi tôi đã nghĩ … Còn dì thì chân nọ cuống chân kia vấp lên ngã xuống mấy lần . ..
Khi trở về để làm thủ tục , hỏi gì người ta không giải thích cho chúng tôi biết cha của bạn tôi mất vì lý do gì , là lạnh , là đói hay là bị hành hạ đến chết ? vẫn người chúng tôi gặp đầu tiên anh ta nói :
- Muốn bốc mộ , muốn mang về nhà thì phải trở về trong ấy xin phường , quận , xin những lọai thủ tục giấy tờ nhì nhằng nào đó … anh ta nói rất nhiều và còn chua thêm câu mà gia đình nhà chị cũng phải là “ công dân gương mẫu “ thì mới được đấy nhớ . Tôi cũng không hiểu anh ta đang nói gì , dì tôi cũng không hiểu điều chi , với dì tất cả cũng đã hết . Di vật của chú ấy , người cha của bạn tôi , người chồng của dì tôi , người mà cả gia đình nhỏ bé ấy luôn hằng mong ngóng trông đợi sau ngày được “ mời đi “ rồi ra đi vĩnh viễn cũng chẳng có gì nhiều nhặn ngòai chiếc đồng hồ đeo tay , đang im lặng trước di vật của người đã khuất tiếng ngọng của người trực ban giám thị vang lên “- cái nhà chị kia , xác nhận rồi ký vào đây , còn lếu không thừa nhận thay mặt “ đảng và nhân dân “ chúng tôi sẽ xung vào công quỹ lúc ấy đừng có mà khiếu lại lữa nhớ “
.
Tôi chết lặng khi nghe giọng nói ấy ,tiếng quát ấy , và dù cho đến bây giờ mỗi khi có ai nói ngọng chữ N thành chữ L trong tôi vẫn dâng lên cái cảm xúc căm hờn của ngày nào , tôi biết , những người gọi là bạn tôi bây giờ cũng chẳng có tội tình gì khi phát âm sai . Nhưng noel năm đó đã để lại trong tôi một dấu ấn khó mà phai nhòa . Vĩnh viễn bạn tôi không còn ba , vĩnh viễn người mẹ bạn không thể nhìn lại được dù là một chút hình ảnh người chồng yêu qúy của mình . Cho đến bây giờ tôi vẫn hối hận , có thể nếu hồi ấy tôi “ khôn “ hơn hay là “ thông minh “ hơn tôi phải lo liệu từ trước ,phải bằng những mối quen biết của cha tôi ngày ấy hỏi thăm lại hết để chuẩn bị tinh thần từ hai ngày nằm chờ tại HN chứ , tôi cũng thừa biết chế độ XHCN cơ mà , tôi sinh ra và lớn lên trong cái xã hội đó làm sao tôi có thể vẫn còn tin vào nó như thế , sự tráo trở và vô lương tâm của những người nắm chút quyền lực nó đã thuộc vào bản chất , đã ngấm sâu và ăn vào máu của họ làm sao có thể tin được .Thế mà tôi đã từng tin !
Nhưng liệu rằng một đứa như tôi có làm được gì trong chuyện này ? sẽ thay đổI được gì ? không ai tự chọn được cho mình cha hay mẹ , cũng không ai chọn cho mình một chế độ , một đất nước để hiện diện trong đó , con người Việt Nam khi mở mắt chào đời , khi sinh ra và lớn lên không ai có thể chọn cho mình nơi sống là miền Bắc hay miền Nam hay miền Trung ở cái mảnh đất hình chữ S nhỏ bé từ thời vua Hùng Vương ấy cũng không thể luôn tự cho rằng tôi sinh ra trong Sài Gòn , tôi sẽ tốt hơn anh sinh ra ở Hà Nội . Tất cả đều là con người , đều là con Rồng cháu Tiên Nhưng vì lý do gì ? vì sao ? ….

Gíang sinh năm nay , giáng sinh thứ … trên xứ người tôi không trở về nhà được nữa , bên ngòai trời vẫn đổ tuyết trắng xóa trên những nẻo đường , bầu trời vẫn cũng xám xịt như mùa đông năm nào … trong tôi không có niềm vui , chỉ mãi là nỗi buồn , là kỷ niệm để quên , để nhớ vẫn lần hồi theo dày xé trái tim , tôi không còn là con bé ngây thơ của ngày nào , những thăng trầm trong cuộc sống nơi tôi lưu lạc đã khiến tôi nhìn lại mọi việc kỹ càng hơn xét nét hơn .Nhưng cũng vị tha hơn . Noel mùa của hạnh phúc , mùa của xum vầy của niềm vui nhưng có những vùng ký ức tôi vẫn không thể nào quên


Cho....Vùng trời ký ức...

Đêm 23/12/2004


Ngọc Dung

Phượng Các
#8 Posted : Friday, December 24, 2004 2:37:14 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
– Tôi là cái gì của anh mà phải thưa “ cán bộ với anh “ anh đang quản lý tôi à ? anh đang giam giữ tôi à ? anh hỏi gì mà nhiều thế ? tôi đang phạm pháp à ?


Big SmileApprove Cooling Vậy là Ngọc Dung chì thiệt đó chớ, dám trả treo với mấy ông nội đó!! beerchug
NgocDung
#9 Posted : Sunday, December 26, 2004 1:26:16 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Big SmileApprove Cooling Vậy là Ngọc Dung chì thiệt đó chớ, dám trả treo với mấy ông nội đó!! beerchug


Ôi chị PC ơi , chị đừng bắt em trả lời nữa nha... em mà trả lời thì em lại " tràng giang " tiếp những câu từ em nghe được thì... " khổ " em đó
Chị vui không? cuối năm mất rồi chị nhỉ...
NgocDung
#10 Posted : Sunday, December 26, 2004 1:30:52 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Những Bức Thư Tình Không Gửi

Bức thứ nhất

Bài thơ này tôi không gửi cho ai
Bởi tôi biết chẳng bao giờ em đọc
Nếu vô tình thì xin em đừng khóc
Nước mắt nào thừa thãi cả đời nhau

( Phạm Ngọc )


Em ,
Bây giờ anh lại ngồi viết thư cho em . Dạo này không hiểu sao anh chỉ sống có như vậy ,anh đang trở lại với “ trái tim hành khất , khi nỗi nhớ vẫn từng đêm chắt chiu “ * thật là tầm thường biết bao , thế nhưng con người ta có lúc lại cần cái sự tầm thường đến như vậy .
Em , đối với anh em thật bé nhỏ và tội nghiệp vô cùng , anh như muốn che chở cho em , bảo vệ em , muốn làm tất cả để xua phần nào ưu tư và làm em hạnh phúc lên đôi chút . Đừng nghĩ là anh cao thượng , tất cả chỉ là một lẽ rất đơn giản
- Em là tình yêu của anh
Có vậy thôi , chỉ 6 chữ ấy , vì trước đây ( lúc còn trẻ ) anh đã từng trăn trở “ Tình yêu là gì “ Tại sao ? vì nó mà người ta có thể làm nhiều điều mà người bình thường không ai làm cả và rồi có lúc tưởng chừng anh đã gặp nó . Còn bây giờ thì anh đã hiểu khi anh chợt thấy rằng trong tận cõi lòng anh rung lên sợi dây tình cảm , trước đây anh không ngờ có nó mà bây giờ hồi âm của nó anh đã nghe được nơi em . Em có biết không ? có rất nhiều khi anh đã hỏi hòai câu hỏi trong tâm mình “ Em là qùa tặng của cuộc đời anh hay là sự trừng phạt của kiếp xưa “ Em có biết không ? khi nghĩ về em bây giờ , cái quay quắt dạo đầu dường như đã lắng dịu đi đôi chút mà ngược lại trong anh lại dấy lên một cái gì đó như thiêng liêng vô cùng , một cái gì đó tuyệt đẹp mà lại mong manh biết bao dễ vỡ biết bao . Có nhiều lần khi trò chuyện với em , khi nghe em nói lời “ – Xin lỗi anh “ tất cả trong anh như đảo lộn , như tan vỡ , cái gì anh cũng không hiểu được , lòng thương em vô hạn , tội nghiệp em ,tội nghiệp cả những con người trong câu chuyện em nói mà không hề dính dáng đến anh , anh giận anh khi đó có một chút đau khổ , một chút ghen tuông . Khuya đến anh không thể ngủ được , em ơi , có phải những lúc ấy anh đã thay đổi không em ?
Em của anh , hiểu cho anh , anh rất yêu em , nếu như em hiểu được điều đó thì anh sẽ thanh thản phần nào cho dù sau này có thế nào đi nữa . Chỉ mong em biết rằng trong anh , trong nơi sâu thẳm nhất , thiêng liêng nhất của tâm hồn luôn mãi có hình ảnh của em . anh nghĩ đến em khi anh vui sướng nhất , và khi anh đau khổ nhất . Em có thể biết được không em ? có em trong cuộc đời anh , anh thấy mình đang được sống , đang được yêu , đang nhận thức được tất cả những gì cao đẹp mà cuộc đời có thể trao cho mỗi số phận , biết được cái vô biên của hạnh phúc cũng như cái tột cùng của vô vọng . Em đã cho anh một niềm tin , một niềm hy vọng để mỗi khi nghĩ tới anh thấy mình can đảm lên đôi chút mà vượt qua tất cả những gì trước đó tưởng chừng không qua nổi . Em có biết không ? có nhiều đêm bây giờ nỗi buồn vẫn cào xé trái tim anh , những bình yên trong anh đã biến mất tự lúc nào , anh vẫn đang sống vẫn đang tồn tại , nhưng trái tim yêu “ cuồng si “ của anh đã khiến anh không còn là anh , anh hãy hùng trước sự vô cùng của vũ trụ khi vũ trụ đó chỉ là vòng tay em , , anh vẫn tưởng khổ đau trong anh mãi là đau khổ nhưng khi ở bên em , có em anh chỉ thấy nó ngọt ngào , anh cũng biết , có thể ngày mai tất cả cũng không còn nữa như những gì ngày hôm nay của anh đã tan biến trên môi em , và trái tim anh bên trái tim em bốc lửa , anh biết , để có hôm nay anh sẽ chịu đựng ngày mai .
Em , Viết gì tiếp cho em bây giờ , viết gì tiếp để em hiểu anh đây ? viết tiếp gì khi em đã xa anh , khi em đã cảm thấy bắt đầu mỏI mệt mỗi lần gặp anh , con người anh hình như nó quá nhậy cảm vớI những gì bên ngòai nên anh hay thất thường lắm , bản thân anh nhiều khi còn không chịu nổi mình nữa , nhưng bên trong tất cả những cái đó anh vẫn có cái gì của anh , nghĩa là những gì đã hình thành trong tình cảm thì có lẽ mãi mãi vẫn còn đó . Anh yêu em , anh không biết anh có yêu em hơn em yêu anh không nhưng anh yêu em và anh luôn sống với tình yêu đó , em hãy hiểu điều đó cho anh đi và hãy chịu đựng những thất thường của anh mà sống với tình yêu ấy , hãy làm cho anh nhẹ đi nỗi buồn , lo lắng mà đời cứ mang đến cho anh vô tận , anh cần em lắm , em có hiểu được điều đó không ? anh chỉ muốn nói lại với em một lần là anh yêu em và anh cần em , nếu em không thể hiểu được thì thật là đáng tiếc , bởi vì nếu em yêu anh , em hãy yêu như con người anh có đừng tự thần thánh hóa , tự ảo tưởng gì về con người anh , tất cả những cái đó sẽ chỉ làm cho em thêm thất vọng , thêm đau khổ mà thôi , đấy là tất cả những gì anh muốn nói với em trong lúc này khi mà lòng anh trống trải vô cùng thèm được có em bên cạnh an ủi đến vô cùng . Em ạ , cuộc đời của con người ngắn ngủi lắm , nhưng nó cũng là bất tận nếu như mình sống vì những gì thân thuộc của mình vì những người thân đang hiện diện , vì những người đã khuất trên trần gian nhưng vẫn còn đâu đó bên ta , nhìn thấy ta , yêu thương ta . Nếu có thể làm được cái gì đó – có ý nghĩa cho sự ngắn ngủi lẫn cái bất tận của cuộc sống thì con người sẽ hạnh phúc biết mấy .Mình hãy cố làm sao cho cái bổn phận của mình nó trọn vẹn , cuộc đời như thế cũng đã mãn nguyện lắm rồi em có thấy không ? Em đừng nghĩ là anh thích triết lý , bởi những giây phút như thế này , thật yên tĩnh để nghĩ về sự đời , đối với anh thật hiếm hoi và qúi giá , Anh đã dành những giây phút đó cho em đó em ạ . Anh cũng thật bình thường như những ngườI khác mà em đã từng gặp với bao tính xấu trong con người . Nói em cũng đừng cười anh , nhiều khi nghe em khen anh nhiều qúa , anh đã phải đứng trước gương nhìn kỹ lại mình , làm gì có đôi mắt đẹp , làm gì có nụ cười duyên nào , nên anh đã từng nhiều lần rất muốn khuyên em bình tĩnh lại , xem xét con người anh cho kỹ , có thể em sẽ bớt yêu anh hơn sẽ bớt đau khổ hơn . Hãy hiểu những điuều anh rất cần nói vớI em Anh không thể yên tâm được khi thấy em cứ mãi tự dằn vặt mình nhiều như thế , bởi vì anh rất muốn có một tình yêu sẽ bền chặt hơn và lâu dài hơn . Anh không muốn đến một lúc nào đó em thất vọng về anh khi em thấy anh không như em tưởng tượng .
Em , cũng như em những kỷ niệm về em luôn sống động trong anh kể từ ngày ấy …, khi em gặp anh , cho đến lúc này khi anh viết cho em bức thư từ đáy lòng mình anh chỉ muốn để một khi nào đó , khi em không thể cùng anh đi được con đường mà chúng ta hẹn ước ,…

Em hãy cười vang đừng do dự
Để mai sau ghi lại phút giây này *


Em sẽ thấy anh bên cạnh , gần lắm , gần như những ngày đã qua vậy đó , em sẽ thấy những con đường tràn ngập ánh nắng , những câu chuyện mình đã từng trò chuyện , những vui những buồn đã cùng nhau chia xẻ , em sẽ thấy cuộc sống đáng sống biết chừng nào chỉ cần cố gắng lên một chút thôi mọi chuyện rồi sẽ qua , cuộc sống này đáng sống biết bao nhiêu mặc dù còn bao điều , bao mơ ước chưa đạt được , hay là chính những cái đích đó để mình vươn xa hơn
Em , em hãy tin , cuộc đời là như vậy , có tình yêu , có đau khổ , có nhớ mong , có đợi chờ , có khắc khỏai và tất cả những cái đó sẽ theo ta mãi mãi đến tận chỗ nào đó mà bây giờ tan vẫn chưa biết . Chỉ có điều là , em ơi hãy đừng bao giờ sợ em nhé...



Ngọc Dung....

* Thơ trích xử dụng những câu thơ trong Bài Thơ Không Gửi Cho Ai trong tập thơ Mùa khát Vọng ( nhà xuất bản Đà Nẵng 2003 ) của nhà thơ Phạm Ngọc


NgocDung
#11 Posted : Monday, December 27, 2004 9:53:21 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Tôi không tính viết thêm gì nữa vào những ngày cuối năm sau ngày lễ giáng sinh năm nay , bởi vì bây giờ là hiện tại … Nhưng tôi lại cũng không thể không viết khi bất chợt những chuyện không vui lại cứ lien tiếp xảy ra , chưa dừng được câu chuyện này ở đây thì câu chuyện khác lại tiếp nối
Buổi sáng ngày 25 các sinh viên bên đây vẫn không được nghỉ lễ , cái lệ của đất nước này là thế , chỉ có học sinh phổ thông được nghỉ học cùng nghỉ đông 2 tuần , còn sinh viên vẫn và vẫn phải vật lột vớI những bài kiểm tra cuối năm để lấy môn thi , B gọi giọng như hết hơi nói : “ hai đứa sinh viên trường em bị đánh chẳng biết sống chết thế nào , đi cấp cứu rồi , chị thấy có dã man không ? đúng vào ngày 25 đấy , em ở lạI trường thôi , một món quà dã man ông già noel của bọn Nga dành cho tụi em chị ạ “ tôi chết trân không thể nói gì lúc ấy vớI B , tôi rất muốn ngày 29 B về nhà tôi ăn cơm và ở lại qua tết tây .Nhà tôi tuy nhỏ nhưng lúc nào cũng là nơi tụ tập đầm ấm của đám sinh viên quê Sài Gòn sang đây học , tôi đành nói vội với B ,- “ ừ nếu không có chuyện gì phải đến trường thì thôi đừng đi nữa , mà 29 không về với chị cũng được , " B lại bảo “- số rồi chị ơi , tránh được một ngày không tránh được mãi chắc em xin thi sớm rồi về đây , cái mạng em quan trọng với gia đình em hơn cái bằng phó tiến sĩ của em “
Tôi lại thấy lo cho mấy cậu sinh viên đang ở cùng khu nhà này với tôi , đoạn đường mấy em đến trường tuy không xa nơi ở lắm , nhưng cái metrô mấy em phải xuống bắt xe tới trường ở đây người ta khi nhắc đến vẫn kinh hãy khi gọi là " ổ đầu trọc "
Cái mảnh đất xa lạ này tôi đã từng yêu qúi nó mỗi khi mùa thu tới , cái mảnh đất tôi đã dung thân mười mấy năm nay qủa là càng ngày càng “ độc “ ngay cả đi chơi , vào những ngày nghỉ giữa vầng nhật nguyệt đang tỏa sáng cũng không mang gì cho người ta cảm giác an lành . Chẳng thế mà dạo tháng 9 khi tôi cùng mấy em nam nữ sinh viên đi vào rừng chúng tôi cũng đã chẳng trong trường hợp hai bạn sinh viên kia ư ? chẳng qua tôi đã chạy kịp còn hai cậu sinh viên đi cùng lần đầu tiên biết đến rừng nước Nga mùa thu thế nào cũng chút nữa bị chém đó sao gần 20 đứa nhóc khỏang 15 và 16 quây lạI cứ thế đấm đá , những vết sẹo trên người một trong hai cậu ấy đến giờ đã lành đâu . Cái tin không vui đến chưa hết thì thảm họa sóng thần châu á cũng kề theo , tuy rằng VN không ảnh hưởng gì nhưng điện thọai khách gọI về cũng lien tục , cô bạn tôi bảo - “ tất cả những cuộc điện thọai khách gọi về chị lo mà trả lời nhé , em đi họp đây “ tôi biết cô ấy muốn tránh những câu khó nói , du khách đã đòi đổi chuyến bay về không đi du lịch nữa cho dù -“ đất nước mày chẳng có ảnh hưởng gì hết , tao vẫn không muốn ở lại nghỉ ngơi “ , nhưng các hãng hàng không ngay cả của việt nam cũng làm gì đăng ký nổi chỗ quay lạI , dù rằng mối quan hệ của chúng tôi có rộng bao nhiêu , gọi về cho bạn , từ trung tâm đặt chỗ ở nhà bạn tôi bảo “ xin lỗi nhé , thương cậu lắm nhưng không thể kiếm được chỗ bay ngược lại nữa đâu “
Đêm xuống …
-...“Này , có lien lạc với … Có gọi về VN không ? không biết gia đình … đi chơi bên Thái Lan có gặp chuyện gì không ? thấy bảo là cuối tuần sẽ về lại Sài Gòn … “ Tôi chỉ biết cầu nguyện dù bất cứ là đấng tối cao nào cho gia đình.... được bình yên

Không biết năm tới là năm gì ? không biết cái gì sẽ đến nữa … không biết và cũng không thể biết được sự sắp đặt của thiên nhiên , là khắc nghiệt nữa hay là ưu đãi …
Tôi rối ruột vì những gì đang nhận được và cũng chẳng biết phải làm sao thì người chị của bạn gọi sang – “ cứ nghe tiếng nhạc Gíang Sinh , cứ sắp tới năm mới lại nhớ cha quá “ nhìn lên lịch đã 27 , phải rồi hôm nay ngày giỗ cha của bạn tôi . Tôi chỉ biết thắp nến khấn vọng về … bên tai vẫn văng vẳng lời giọng chị kể về lời nói cuối của cha mình “ Noel này cậu ở đơn vị về Sài Gòn sẽ mua cho mỗi đứa một bộ quần áo mới …” Nhưng em ơi cậu chị đã cho mỗi đứa một bộ quần tang …. Những năm 1968 và bây giờ … bao nhiêu năm rồi.....
Có những điều tưởng là thời gian sẽ làm nguôi ngoai đi và người ta sẽ quên … nhưng vẫn không thể … Những vùng ký ức dễ gì nguôi ngoai , cho dù cuộc sống vẫn còn đang tiếp tục... Nhưng ai biết được ngày mai...


NgocDung
#12 Posted : Tuesday, December 28, 2004 1:52:10 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Những Bức Thư Tình Không Gửi

Bức thứ hai

Nơi thiên đường em dang tay mời gọi
Nơi mải mê tôi rũ cánh ngậm ngùi
( Phạm Ngọc )


Đêm nay anh ngồi một mình nghe lại bài hát của thuở xa xưa , Trong lòng anh sao mà đau đớn quá. Cảm giác sắp mất đi người mà mình yêu thương nó khó chịu đến dường nào em có biêt không ? Tình yêu ấy tưởng chừng như anh đang giữ chặt trong tầm tay nhưng không ngờ đến bây giờ anh phải đành lòng nhìn em ra di, để lại đây cho anh với những giọt lệ am thầm. Từng ngày từng ngày trôi qua, anh chẳng muốn thế, mặc dù biết rằng quy luật thiên nhiên không sao làm trái lại được. Có ai biết trong tim anh đang nhỏ máu?! Anh không dám nói cho em biết . Anh cố gượng cười. Chỉ vì anh muốn em ra đi với tâm trạng hoàn toàn bình thản. Hai chữ “ chia tay “ nghe sao mà buốn thảm đến thế . Anh buồn....và anh đã khóc , khi người đàn ông khóc , nước mắt bao giờ cũng chảy ngược vào trong em ạ , Anh không khóc như em đã từng khóc trên vai anh ngày nào … Chẳng còn bao lâu nữa , Anh và em chúng ta sẽ xa nhau ,
Mọi người không ai biết rằng anh buồn như thế nào vì ngoài mặt, anh vẫn là anh, vẫn vui đùa, vẫn làm mọi cách để mọi người phải bật cười. Nhưng những lúc chỉ có anh và đêm trong những khỏang khắc đó anh lại nhớ đến em, nhớ lắm. Nhiều ngày không có em những khi rảnh rỗi anh chẳng biết đi đâu, chẳng biết làm gì. Lang thang, anh lại đến con đường nơi đã từng có "căn nhà của em".., đó là nơi anh đã được gặp gỡ những người bạn bè thân thương, những người cùng sở thích với anh. Cách đây vài ngày, những giai điệu của bài hát thuở nào còn là nguồn động viên cho anh. anh luôn nghe nhạc vì mỗi lúc không vui, Âm nhạc hay thơ ca luôn đem lại cho anh niềm tin vào cuộc sống. Nhưng lúc này đây, sao mà nghe buồn quá. Càng nghe, anh lại càng cảm thấy nhớ em, nhớ cả những kỷ niệm mà từ em anh mới có

Mặc dù đã hiểu lý do vì sao anh mất em, nhưng có lúc anh vẫn tự hỏi tại sao.? vì em đâu có lỗi, anh cũng nào có lỗi gì đâu . Một câu hỏi lớn, nhưng chắc chắn nó có câu trả lời nhưng cũng dám chắc một điều là không ai muốn nói ra câu trả lời cả phải không em

Anh không muốn, thật sự không muốn một tí ti nào. Không muốn hát câu hát cuối cùng trong bài hát anh đang nghe vì đó chính là sự thật của anh và em

tình bây giờ là những bước không nhau
dấu chân ai dẵm lên vùng ký ức *

Đúng là anh đã cố quên đi mọi thứ nhưng không thể nữa rồi, chẳng biết từ bao giờ mà tên em đã có trong anh như một điều gì đó rất tự nhiên như hơi thở. Anh cũng thôi không thắc mắc tại sao . . . tại sao . . . tên em luôn hiện ra khi anh thức giấc và cũng thôi không thắc mắc tại sao mỗi khi buồn anh lại muốn viết thư cho em, muôn nói với em. Có quá nhiều người trên thế giới này thế nhưng em có thể nói cho anh biết làm sao để tìm được một người như em. Chắc là không thể đâu em nhỉ ? Anh chỉ có thể tìm được người tốt hơn em hay là không tốt bằng em mà thôi, chứ không thể tìm được con người thứ hai như em. Em là người đầu tiên cho anh cảm giác được quan tâm, được lo lắng. Anh yêu chính con ngườI thật của em . Em có biết điều đó quan trọng với anh như thế nào không ? Anh không nói rằng em là con người hoàn mĩ, cũng không biết rõ sự quan tâm của em là như thế nào bởi lẽ anh chưa bao giờ nhìn thấy em. Thế nhưng mà, anh vẫn cứ dành tình cảm cho em và anh biết đó là một điều ngốc nghếch không bao giờ có kết quả , thế nhưng anh vẫn cứ bướng bỉnh mà lao theo. Những điều em nói cho dù rất nhỏ, rất bình thường với mọi người nhưng anh lại cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi đọc những dòng thư, lời nhắn ngắn ngủi đó của em . Anh có thể chạm đến trái tim em không ? , em có thể hiểu được tâm hồn của anh không ? Hãy mang anh đến trái tim em và cho anh nhìn thấy tâm hồn của em, anh không muốn mình chẳng biết chút nào về em, anh muốn được hiểu rõ về em, như thế cũng không thể sao ? Anh chỉ muốn được chạm nhẹ vào đó dẫu chỉ một lần. Anh chỉ muốn hiểu em có giống như người mà anh nghĩ, anh chỉ muốn được hiểu rõ về em thôi, như thế có tham lam quá không ? Anh chỉ muốn chạm vào đó để biết em nghĩ về anh như thế nào ? Một người bạn, một người quen hay là một cái gì đó khác ?Anh như thế nào hả em? Anh thật muốn hỏi thế nhưng lại không thể mở lời . . . Tình yêu hoặc là bây giờ, hoặc là sẽ không bao giờ nữa, người ta nói rằng tình yêu chỉ có ngày hôm nay thôi, anh không hiểu lắm về điều ấy, anh không biết tình yêu là như thế nào ? Có phải là chỉ bây giờ hoặc mãi mãi không bao giờ không ? Anh chỉ biết một điều rằng hiện giờ trái tim anh hình như không thể chứa được một người khác ngoài em. Nhưng sau này sẽ ra sao, anh cũng không biết được, liệu trái tim anh có còn như lúc trước ?
Chờ đợi là một điều vô cùng mệt mỏi em có biết ? Anh rất muốn nói với em nhưng anh lại không đủ can đảm phá vỡ một tình cảm đang rất đẹp. Tình cảm giữa anh và em đôi lúc anh cũng không biết nên gọi nó như thế nào ? anh có cảm giác nó không đơn thuần là tình bạn nhưng nó cũng chưa phải là tình yêu thóang chốc mà là điều gì đó sâu đậm lắm , kỳ lạ lắm …
Những lời em nói sao nghe cay đắng quá! Đây thật sự là những lời em muốn nói với anh đó sao?Chia tay nhưng với anh,, mối tình của chúng ta vẫn rất đẹp,nó mãi là những ký ức rất đẹp trong lòng anh,cớ sao em lại bảo - “ anh quên hết đi, xem như em chưa từng nói gì cả? “ Thật cay đắng và bất công với anh quá em à, em có hiểu không ? “ chia tay “ anh và em đều không muốn nhưng bây giờ có lẽ anh không thể tiếp tục nữa, vì giờ đây trái tim em đã thay đổi.bởi vì “ nụ hôn em vô hồn nên đã chết “ ta còn gì cho nhau ?

Em dửng dưng sau nhiều lần phản bội
Bởi thanh xuân đang gọi bước em về


Giờ đây đã khác xưa,tất cả chỉ còn lại hai chữ "kỷ niệm" giữa hai chúng ta,, nói gì với em nữa đây? Nói rằng anh yêu em ư . Thế thì có thay đổi được trái tim của em không ?Có mang em về lại với anh hay không ? Hay là anh vẫn mất em mãi mãi .Thôi thì đành im lặng,trong đau đớn để mong em luôn hạnh phúc...Tim em sẽ có nhói đau ư?. Còn lại gì sau những lời em đã nói,đã hứa với anh ? Chỉ toàn là nước mắt và sự đau khổ cứ vây lấy anh ngày qua ngày,để rồi ngày hôm nay, khi trái tim em đang dần thay đổi anh chợt nhận ra rằng mình đã mất nhau , đau quá nhưng anh biết làm gì hơn ngoài việc bước đi và cố quên em ? Cuộc đời này trở nên đáng yêu hơn khi người ta biết hy vọng! Nhưng đối với anh và em,tất cả đã trở nên quá muộn màng

Chúng ta đã không thể như ngày xưa ấy., hãy quên tất cả đi em., mình mất nhau rồi., em.đừng hứa làm gì nữa,và cũng đừng hy vọng vô ích.vì giờ đây anh và em không thể như cái ngày xưa đẹp đẽ ấy rồi . Cầu mong cho em luôn hạnh phúc . Nhất là cuộc sống sẽ mang lại thật nhiều nụ cười cho em vì mỗi khi em cười em trở về với chính bản thân mình hồn nhiên vui tươi và dám đối diện với sự thật.Mỗi khi năm mới tới anh thầm mong cho em luôn hạnh phúc luôn vui cười và mùa xuân sẽ cho em em niềm hạnh phúc tràn đầy


Em đừng buồn hãy tôi lại phấn son
Cứ trang điểm thắp lện đời con gái
*


* Thơ trích xử dụng những câu thơ trong Bài Thơ Không Gửi Cho Ai trong tập thơ Mùa khát Vọng ( nhà xuất bản Đà Nẵng 2003 ) của nhà thơ Phạm Ngọc


NgocDung
#13 Posted : Tuesday, December 28, 2004 8:40:33 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Sáng nay 29/12 /2004 ,
Mặt trời đang thức tôi dậy... giấc ngủ muộn đêm qua , những giấc mơ .... sau 3h sáng thức canh gọi điện thoại về cho mẹ... Chẳng gặp được mẹ dù tôi rất muốn , rất muốn... Cháu gái tôi giọng còn ngái ngủ bảo
- Bà đang nằm viện mà cô , bà nói cuối năm trái tim của bà đau lắm.... Tôi đã nước mắt ngắn nước mắt dài nói với nó
- " chút nữa vào trông bà nói cô gọi về nha , nói với bà cô sẽ về dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ về , , mua cho cô bó hoa tặng bà và hôn bà dùm cô nha ". Con bé vâng dạ.
Đặt điện thoại xuống. Tôi chỉ biết ngước lên bầu trời trong đêm cầu xin - " Mẹ ơi con mong mẹ mau lành bệnh , con mong mẹ có sức khoẻ chờ ngày con về , nhất định con sẽ về với mẹ... Con hứa "
Lại một đêm tôi thiếp đi trong giấc ngủ chập chờ , buổi sáng tôi " làm biếng " dậy như mọi ngày , căn nhà tôi ở hướng đông , cả một khoảng không gian dài 4m là cái cửa sổ , mùa hè chắc chắn nắng sẽ chói chang và phải có rèm... Vì thế sáng nay tôi có muốn " nướng " mình thêm nữa cũng không được , mặt trời chói lọi quá rạng rỡ quá , nằm trên " giường " tôi kéo chăn lên tận cằm và tha hồ ngắm mặt trời trong buổi sáng thật cũng tiện lợi khi cửa sổ nhà tôi chẳng bao giờ có rèm cửa , nhiều bạn đến chơi cứ bảo " - Này sao cậu không gắn rèm người ở ngôi nhà bên kia những tầng cao nhà cậu sẽ nhìn thấy hết.. " tôi có gì đâu mà phải có rèm cửa? xin mấy cái giá sách tôi kê thành hàng để sách truyện lên đó... cũng là cái rèm rồi , để mấy chậu cây cảnh nhỏ lên... cũng kín đáo ra phết rồi , căn phòng trông ấm cúng lắm , thoáng lăm...,mà khi đi ngủ có ai để đèn đâu....hài lòng với suy nghĩ đấy , tôi chẳng bao giờ cần cho mình cái rèm cửa sổ nữa... !
Sáng nay , sau có ba tiếng ngủ giấc không tròn , mặt trời lên giữa mùa đông mới đánh thức tôi dậy sớm được chứ... Cái bụng nong nóng , trái tim chợt hồi hộp... Nhận thư chị... nhận thư em... Những dòng chữ chân tình , những tình cảm thật tôi mừng thế , vui thế , hạnh phúc thế , chao ơi cái thế giới ảo này sao lại có những chân tình mà ở ngoài đời tôi khó khăn tìm kiếm đến như vậy. Có phải vì những người " ảo " họ không nhìn thấy tôi , họ không biết tôi xấu đẹp thế nào cả tính nết lẫn hình dáng và tôi cũng không hề biết họ... ( như một người từng nói ) cho nên dễ trò chuyện không? Không đúng đâu , nếu ta không đến với họ bằng cảm giác thật của ta , ta sẽ không nhận lại điều gì hết... và khi ấy Ảo - vẫn sẽ là Ảo , nhưng nếu ta - từ trái tim ta cảm nhận được hết... dành những chân thành cho nhau , ta sẽ nhận được hết tất cả những gì mà ta hằng mong muốn. Tôi nghĩ như thế. Có thể bạn cười tôi , có thể bạn sẽ bảo sao tôi vội tin thế... Nhưng dù có thế nào , những gì tôi đang đón nhận hôm nay... là sự thật. Và tôi nghĩ nếu giả xử có ngày nào tôi được gặp những người bạn... trên Phố này.. nhất định chúng tôi sẽ vui mừng lắm và thân thuộc lắm như từ xưa thật xưa vậy đó...
Cảm ơn chị... cảm ơn em...Đã mang đến cho tôi cảm giác hạnh phúc an lành của một ngày quan trọng bình yên.

Mặt trời ngày hôm nay thật rực rỡ , chưa có năm nào mùa đông vào cuối năm ở xứ tuyết này lại như mùa đông năm nay và ngày gần cuối lại đẹp như thế này , mọi năm bầu trời u ám lắm , mây xám giăng đầy trời thì không nói , còn bà Chúa Tuyết ngồi trên chiếc xe của mình thì tha hồ mà rải tuyết , tuyết mịt mù và đường phố sẽ trắng chỉ trắng những tuyết mà thôi , đố có nhìn thấy ông mặt trời ở đâu. Năm nay thì không , ngoài trận mưa hôm nọ , hôm nay mặt trời đỏ ối rạng rỡ và tuyết đang dần tan đó thôi , tí tách... những giọt nước dưới sức nóng của mặt trời đang tan dần , bình thường những ngày nắng có mặt trời phát những tia nắng nhạt yếu ớt thì sẽ lạnh lắm... nhưng hôm nay thì khác hẳn , chẳng biết điềm gì nhỉ , phong phanh trong chiếc áo mỏng mà không có chút xíu cảm giác lạnh khi tôi mở cửa sổ đón ngọn gió lành , đón không khí ban mai của ngày mới , hít đầy không khí buổi sớm và cả sự ấm ám mà mặt trời ban cho. Tôi lại khấn thầm....

Một ngày đẹp như thế này nhất định lời khấn nguyện và những mong ước của tôi - riêng tôi... Và những gì tôi KHẤN ƯỚC cho mọi người...cho người lạ và người quen...,cho bạn bè của tôi... , cho người thân sẽ được thực hiện , tôi rất hy vọng....

Vi_Hoang
#14 Posted : Wednesday, December 29, 2004 4:17:13 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Đọc những bài của ND, thấy buồn thật là buồn. Tôi cứ tự nói với mình, tôi cũng sẽ vào đây viết những giòng tâm sự với ND, vì ND cò nhiều điểm thật giống tôi, cùng yêu thích những lọai hoa màu tím, cùng thích nhìn mưa rơi! Lúc tôi còn nhỏ, ba tôi thường hay nói: Tánh con cứng cỏi quá, sau nầy sẽ khổ" nhưng má tôi lại nói: " con lãng mạn quá, sau nầy sẽ khổ". Tôi cứ thắc mắc, một người cứng cõi thì đâu có thể nào lãng mạn được và ngay chính tôi tôi cũng không biết tôi cứng cỏi hay lãng mạn!!!!!!
Phượng Các
#15 Posted : Wednesday, December 29, 2004 9:26:31 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị VH
Nguời ta cũng có thể vưà cứng cỏi mà vưà lãng mạn đuợc đó chớ, cứng cỏi là cách đối xử với tha nhân, còn lãng mạn là cái tâm hồn mình mơ mộng tùm lum tùm la, đâu có gì là mâu thuẫn nếu một nguời có cả hai cái tánh đó!

Chị viết đi chớ, nghe chị tính viết hoài mà có thấy đâu! Blush
Phượng Các
#16 Posted : Thursday, December 30, 2004 7:04:47 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi NgocDung

Đặt điện thoại xuống. Tôi chỉ biết ngước lên bầu trời trong đêm cầu xin - " Mẹ ơi con mong mẹ mau lành bệnh , con mong mẹ có sức khoẻ chờ ngày con về , nhất định con sẽ về với mẹ... Con hứa "



Cho chị gởi đến Ngọc Dung một niềm thông cảm....Khi chúng ta còn các đấng sinh thành trong tuổi xế chiều thì cuộc sống của chúng ta không sao vui trọn vẹn được. Nhưng nếu biết thường xuyên chiêm nghiệm về lẽ vô thường sanh diệt của mọi thứ trên đời này, may ra chúng ta sẽ có được một sự an bình trong tâm thức. Rose
NgocDung
#17 Posted : Thursday, December 30, 2004 9:38:47 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

quote:
Gởi bởi Vi_Hoang

Đọc những bài của ND, thấy buồn thật là buồn. Tôi cứ tự nói với mình, tôi cũng sẽ vào đây viết những giòng tâm sự với ND, vì ND cò nhiều điểm thật giống tôi, cùng yêu thích những lọai hoa màu tím, cùng thích nhìn mưa rơi! Lúc tôi còn nhỏ, ba tôi thường hay nói: Tánh con cứng cỏi quá, sau nầy sẽ khổ" nhưng má tôi lại nói: " con lãng mạn quá, sau nầy sẽ khổ". Tôi cứ thắc mắc, một người cứng cõi thì đâu có thể nào lãng mạn được và ngay chính tôi tôi cũng không biết tôi cứng cỏi hay lãng mạn!!!!!!



Chị Vị Hoàng ,
Chào chị ghé thăm em , khi nào chị buồn buồn chị vô đây với em nha , " có chị có em " mà phải không? em có đọc " câu chuyện thật " về chị , em cảm phục chị lắm , chị viết ra đi , những gì chị nghĩ , mỗi một câu chuyện , một cảm xúc của chính chị sẽ cũng giúp được nhiều người đấy chị ạ
Thực ra " lãng mạn " hay " cứng cỏi " đều như nhau cả , em cũng nghĩ như chị PC vậy , bởi cảm xúc lãng mạn lúc nào cũng tiềm ẩn trong mỗi con người , " xem một bộ phim hay , tình cảm có những cảnh buồn , những tâm tư mà đôi khi mình cũng có thì cũng ướt mắt " mà phải không chị?
Còn cứng rắn... đôi khi không phải là mình " cứng rắn như mọi người nghĩ đâu mà thực ra mình rất yếu đuối chỉ có điều mình khi vấp vào chuyện đó..chuyện trong cuộc đời và mình chịu đựng được và " im lặng " mọi người cho là mình " cứng rắn "...
Mong đọc được những cảm xúc của chị nha chị...
NgocDung
#18 Posted : Thursday, December 30, 2004 9:56:12 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các
Cho chị gởi đến Ngọc Dung một niềm thông cảm....Khi chúng ta còn các đấng sinh thành trong tuổi xế chiều thì cuộc sống của chúng ta không sao vui trọn vẹn được. Nhưng nếu biết thường xuyên chiêm nghiệm về lẽ vô thường sanh diệt của mọi thứ trên đời này, may ra chúng ta sẽ có được một sự an bình trong tâm thức. Rose


Chị Phượng Các thương mến ơi ,
Em cảm ơn chị cảm thông với em về Mẹ , Chị ạ , nhiều khi đọc kinh nhà phật ,hoặc đi nghe giảng kinh , bất cứ bên nào cũng thế... em cũng biết thế...( với bạn bè em khi đụng chuyện... em vẫn " cứng rắn " trong những lúc ấy... nhưng mà ngược lại mọi thứ trong tâm thức của em vẫn không an... có chuyện với mẹ em là em vẫn cuống lên..., dù biết rằng Mẹ em đã sắp vào tuổi 80 như thế cũng thọ lắm rồi , xong có lẽ em vẫn canh cánh rằng mẹ chỉ có duy nhất em là con gái ,em nhớ ngày cha em còn sống hai người luôn " dành giật " em về phía mình hễ mà em " theo ai " nhiều hơn một chút là cha và mẹ lại giận nhau...nhưng mà xưa nay mẹ em vẫn tâm sự với mình em , rồi đến khi em đi xa... rồi em vẫn nhận được thư tay mẹ gửi hàng tháng... mà em thì...
Nhưng nói gì thì nói qua năm mới em sẽ về dù bất cứ là chuyện gì em vẫn sẽ đối diện với nó miễn là em còn được gặp mẹ. Còn những chuyện khác... với em giờ đây không còn quan trọng nữa rồi chị ạ.
NgocDung
#19 Posted : Sunday, January 2, 2005 7:17:39 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Ngày đầu năm mới 2005...

Đêm giao thừa , khu " cư xá " này có đến hơn chục gia đình người Việt sống , trẻ con cũng nhiều vì thế " hẹn hò " nhau sau 12h30' sẽ xuống đường đốt pháo tống tiễn năm cũ ( tống hẳn những cái xui xẻo buồn bã đi ) đi để đón năm mới , đón những cái mới êm đềm và vui hơn. Bạn bảo
- Xuống đường đi nhé... nhớ đấy
Tôi thắp nến khấn nguyện khi giao thừa tới , khi nghe ông TT đất nước này chúc tết xong , mở cửa sổ căn nhà , mùi nến thơm và mùi nhang hòa quyện lấy nhau , không phải tết cổ truyền nhưng sao tôi vẫn quan trọng cái tết này , không phải tôi đã sống quá lâu ở đây nên " nhiễm " mà chỉ đơn giản nghĩ rằng tết tây , thiên hạ được nghỉ nhiều hơn và cũng náo nức hơn , đơn giản thế... vì thế cứ đủ " lễ bộ " đi bàn thờ cũng bánh trái và rượu... ( tất nhiên chẳng có bánh chưng đâu , còn những cả tháng nữa cơ mà )
Xuống đường với tụi nhỏ , chúng náo nức vô cùng và mùi khói pháo , cái mùi ấy dễ đến bao năm rồi mới được hít thở nó , thằng bé sinh viên chẳng biết kiếm đâu được cả một dây pháo dài xanh đỏ , cậu ta trep ngay lên cành cây và đốt... pháo nổ... ký ức lại dội về...Nhưng mà...
Mùa đông tuyết phủ trắng cả , chẳng biết lấy gì mà " hái lộc" đây , cây chìm trong tuyết tro trụi... Mấy em nói
- Chị thích hái lộc ư? nhưng thích hái lộc cây nào?
- Bạch dương đi , bạch dương để trong nhà ấm , chắc sẽ ra lộc đấy
- Cây bạch dương vừa cao vừa khó hái , sao chị nghĩ ra được nhỉ
- Thôi không hái nữa , chị kiếm cây nào thấp chẳng được

Mấy cậu sinh viên nói
- Không được , để tụi em hái tặng chị cành lộc
- Khó lắm , tuyết ngập vậy sao mà trèo được
Ba cậu bé , đứa lớn nhất có lẽ khoẻ nhất đứng dựa vào thân cây , cậu nữa leo lên vai , cậu nữa giữ , cành lộc vừa to vừa nhiều cành nhỏ được hái xuống tụi nhỏ cười hả hê trao tặng tôi , thật cảm động hết biết , chưa năm nào được ai đấy hái lộc tặng cả , năm nay được đến hai ba cành mà lại là bạch dương nhé. Cám ơn mấy cậu nhỏ tôi quay về trước cổng đứng , trả lại không khí vui tươi nghịch ngợm của giới trẻ , chúng đun đẩy nhau ngã nhoài ra tuyết và nặn ông già tuyết. Bé B bảo " cái hội này " ở đây vui thật , may mà em cứ liều về với chị mới được vui thế này. Cô bạn gái người tàu thì nói
- Chưa có ai đối với tao chu đáo như mấy cậu sinh viên ở đây , vui thật mày ạ
Tôi cười bảo , ừa toàn những kẻ xa nhà , tụ tập lại cho quên cái buồn ấy mà. Mày thấy đấy , tối nay ăn tất niên nhà tao , nhưng nếu mai mày ở lại thì sẽ ăn nhà khác... cho tới hôm đi làm...
Chợt nhớ những món quà nhỏ xinh bạn tặng lúc giao thừa , đôi giày đỏ nhỏ xinh tôi vẫn treo nơi cửa sổ , lúc đầu chẳng hiểu lắm ý nghĩa việc tặng quà này vì tôi và bạn trò chuyện với nhau bằng 3 thứ tiếng không trọn vẹn , tiếng tàu , tiếng nga , tiếng anh , câu được câu mất kèm theo những động tác của người câm khi nói chuyện nhưng sau cũng hiểu ra rằng đôi giày màu đỏ tượng chưng cho những bước chân , bạn muốn năm 2005 tôi có những bước chân tốt đẹp an lành trong cuộc sống , còn con cá tết bằng chỉ đỏ mẹ của bạn gửi sang tặng thì hóa ra là mẹ bạn mong muốn tôi bát vạn sự thành công tiền bạc gì đó , đến món quà hai con heo nhỏ được chum môi vào nhau mỗi khi bị sợi chỉ kéo xa ra thì có giải thích mãi tôi cũng chẳng hiểu để làm gì.
Mấy chị bạn xuống theo trẻ con đốt pháo đi lại gần nói
- Lộc ai hái mà đẹp thế
- Thì mấy đứa nhỏ mới trèo cây hái tặng đó , , tặng lại mỗi người một cành nhỏ này , bỏ vào bình bông với nước ấm , đảm bảo một tuần sau ra lộc nhú những mầm xanh đẹp lắm , trông xấu xí vầy thôi chứ bạch dương lên xanh và lâu tàn.

Trở về nhà , tôi gọi DT chúc tết , dù tôi biết , đâu đó... giao thừa tết tây 2005 đã đến cách đây 5 hay 6 tiếng ở VN và cũng có nơi... những người tôi thương mến giao thừa của năm 2005 chưa tới.. Đường giây thật bận mặc dù tôi chẳng muốn gọi qua cads DT mà gọi thẳng...
Ghé lên PNV và DT gửi tạm mấy cái thiệp và lời nhắn chúc tết khi tranh thủ ngồi nhà mấy cậu sinh viên , cái máy của tôi , người yêu qúy nhất gần bên tôi để kết nối tôi với người thân và bạn bè đúng chiều 31 đã bị virut khỏi vào net luôn , nhưng cho đến những giờ phút của năm mới tới nơi tôi ở... ( cái tật ) tôi vẫn bỏ cuộc vui trước mắt đi kiếm thiệp chúc tết , chỉ là một chút tấm lòng tôi đến bạn bè giờ phút đó mà thôi...
Sáng mùng 1 mặt trời chói lọi , tuyết lại tan dần , tôi đưa cô bạn người tàu về nhà , đường phố vắng tanh mặc dù chắc hẳn đã gần trưa , đón mãi xe mới được và mất gần 10 usd cho một đọan đường 5 cây số. Trở về nhà B đã dậy đang đun nước pha cafe sáng. Nhìn đồng hồ gần 11h trưa , B bảo... nơi đó các bạn đã đón giao thừa còn mình thì uống cafe ( trưa )... Ngược Thời Gian... Chị nhỉ. Lòng tôi chùng xuống , nhớ nhớ những người bạn ảo xa xôi , có lẽ họ đang vui cùng gia đình , chẳng ai nhớ tới mình đâu...
Tôi lại rủ B đi cửa hàng , mua gì nhỉ , MUỐI , DẦU ĂN , ĐƯỜNG...
cho một năm 2005 thuận lợi , chẳng cần biết tây hay ta cứ là năm mới , ngày mới cho trọn vẹn đi
... Những ngày đầu năm... những ngày tiếp nối....

Hãy cố tạo cho mình niềm vui ,cho khỏang không gian riêng... không chỉ có nước mắt của kẻ lưu vong mà phải có cả nụ cười tôi bảo B thế.


NgocDung
#20 Posted : Sunday, January 2, 2005 7:56:38 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0


Buổi sáng , dù dậy bất cứ vào giờ nào tôi vẫn không bỏ được cái thói quen pha cafe phin uống , ngồi nhìn từng giọt từng giọt rơi xuống nhìn ra ngòai trời tuyết vẫn đang đổ xuống đều , bầu trời không có nắng nhưng chắc chắn cũng chẳng lạnh lắm cafe và với một chút xí đường.. sau đấy nhất định tôi sẽ cũng tự pha cho mình bình trà nhỏ , ( độc ẩm ) đúng nghĩa của nó , ( 1 cái chén hạt mít nhỏ xíu và một bình trà đất nung cũng nhỏ xíu ) dù có thêm ai đó ghé uống trà với tôi buổi sáng cũng chẳng có chén trái hạt mít mà uống trà , muốn thì chỉ đi pha vào bình to hơn và uống vào ly thủy tinh mà thôi , mẹ tôi vẫn nói , tôi có những thói xấu và những điều khó chịu rất khó bỏ và uống cafe nhiều , ít đường và đặc như thế rất hại tim , nhưng cho dù mẹ nói cách nào thì nói tôi vẫn không bỏ được cái thói quen này , tôi chẳng biết gì về y khoa , như người Nga thì nói nếu huyết áp hạ thì không được dùng cafe , còn bác sĩ bên nhà , mấy cô bạn tôi thì nói ,
- Khi nào mày bị hạ huyết áp cứ uống cafe với đường chẳng sao đâu
Tôi chẳng biết ai đúng ai sai , nhưng hễ mà uống gì không bỏ và kiêng cafe là tôi khóai và cho rằng đúng rồi. , mỗi sáng ngồi uống cafe một mình tôi lại nhớ những ngày xưa đi học , nhất định có trốn giờ giảng đường để ghé quán NDC phía sau nhà thi đấu PDP uống cafe cùng nhóm bạn học kiến trúc , chỉ có quán cóc gia đình anh chị Bảy mở ở đấy là ngon rẻ và tụ tập đông đủ sinh viên các trường nhất , ngay cả đám bạn bách khoa tít tận phía trường đua hay nhóm bạn học y trên quận 5 nhưng hễ có thể là vẫn rủ rê nhau hẹn hò buổi sớm ghé đó cả đám ngồi với nhau rồi mớiho61i hả đạp xe về trường , uống cafe ở đó có thể ngồi từ sáng đến chiều với một ly còn bình trà thì xin anh chị ấy thỏai mái , chưa kể tới được " ký " sổ thỏai mái , tối đến cũng vẫn hò hẹn nhau ở đó con cà con kê ngày mưa cũng như ngày nắng , cái dạo ấy sao mà vui thế và vô tư đến thế....

Users browsing this topic
Guest (47)
9 Pages123>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.