Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

97 Pages«<8081828384>»
Một góc trời Tây Bắc
Khánh Linh
#1621 Posted : Friday, December 10, 2010 8:17:08 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
KLinh có nghe cô em kể chuyện là kỷ luật ở LBT rất là nghiêm ngặt.
Chị đem bài vô nha, nếu không KLinh đâu có biết báo nào để đọc bài của chị.
Nếu chị đi bộ đều đặn và sức khỏe vẫn tốt, thì ăn cơm trắng và các loại bánh đó cũng được mà. Ăn mà thấy ngon là số sướng đó chị LV.

RoseheartRose
linhvang
#1622 Posted : Friday, February 11, 2011 4:44:29 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Ngày mai, thư viện mới sẽ được khai trương. Người ta tiên đoán là sẽ có đông người đến viếng. Ba ngàn người đầu tiên sẽ được tặng book bag. Có bánh trái, nước ngọt...Huy động thêm người tới giúp từ những chi nhánh khác, nghĩa là sẽ có ...45 nhân viên để tiếp khách, thay vì chỉ có chừng 6 hay 7 người cho một ngày thứ bảy. .
Cảm giác thấy vui vui vì mọi thứ mới toanh, thơm tho.
Một cái thư viện...cất...4 năm mới xong!
xv05
#1623 Posted : Saturday, February 12, 2011 12:22:52 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Thích quá ha chị LVang. Cất 4 năm mới xong thì thư viện chắc là lớn lắm?
Vậy là sắp tới chị tha hồ bận rộn và vui lắm. Nhớ kể chuyện ngày khai trương nha chị và nhứt là kể cái book bag có gì ở trỏng...
Khánh Linh
#1624 Posted : Wednesday, February 16, 2011 9:57:08 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Chị Linh Vang có lẽ đang mê thư viện mới khai trương, làm thêm giờ thành ra im lìm chưa có kể chuyện đăng hình gì hết trơn! Có mấy người đang đợi đây nè!Smile
Cung Điền trạch trong số Tử vi của chị năm nay chắc là có các sao sáng chói đó nha! Đầu năm được dọn vô chỗ làm mới toanh thơm tho, rồi chị đã mua nhà mới ở Las Vegas chưa vậy.Question

linhvang
#1625 Posted : Thursday, February 17, 2011 3:14:46 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Sau gần một tuần làm việc thì mới quen chỗ mới, tuy vậy mọi việc vẫn còn chưa ổn định lắm. Sách vở, phim ảnh để ở khu nào, nhiều khi chính người làm trong thư viện cũng lạng quạng không biết để ở đâu, chứ đừng nói khách hàng.
Trần nhà cao, vách chung quanh có nhiều ô kính cho ánh sáng lọt vào, ngồi đọc sách hay viết lách, rất là thích. Khu cho teens rất rộng rãi và đặt thêm nhiều computers (hầu như chỗ nào cũng có computers, wireless internet access). Khu trẻ con thì có nhiều đồ chơi.
University Place branch là một trong 17 chi nhánh của hệ thống thư viện Pierce County Library. Hệ thống thư viện này lớn hàng thứ tư, so với những hệ thống thư viện khác, trong tiểu bang Washington.

http://www.piercecountyl...ersity-place/Default.htm
Phượng Các
#1626 Posted : Friday, February 18, 2011 2:20:40 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Thư viện chỗ chị giàu quá, thư viện Los Angeles phải nghỉ hai ngày chúa nhật và thứ hai hàng tuần.
linhvang
#1627 Posted : Friday, February 18, 2011 3:00:25 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thư viện này mở 7 ngày một tuần (ngày chủ nhật cũng mở), ngày thường mở tới 9 giờ tối, cuối tuần tới 5 giờ chiều. Sống bằng tiền thuế nhà cửa, xây cất, không lệ thuộc vào ngân sách của thành phố nào, thành phố nào muốn dùng dịch vụ của hệ thống này gồm 17 chi nhánh thì gia nhập, và như thế thư viện lại hưởng một phần tax khi dân của thành phố đó đóng (property tax, construction tax).
Chi nhánh UP rất gần nhà, LV có thể đi bộ được - nhưng chưa đi lần nào. Lái xe chừng 5, 6 phút.
linhvang
#1628 Posted : Friday, February 18, 2011 4:12:39 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi xv05

Cất 4 năm mới xong thì thư viện chắc là lớn lắm?
... Nhớ kể chuyện ngày khai trương nha chị và nhứt là kể cái book bag có gì ở trỏng...


Cất lâu vì trục trặc nhà thầu, ảnh hưởng tài chánh khó khăn, chứ không phải là vì lớn. Nhưng sơ đồ kiến trúc rất mới, rất đẹp. Hôm khánh thành, rất đông người đến, nhiều người phải về vì không có chỗ đậu xe. Có 4541 người đến, dù mở cửa chỉ có 4 tiếng rưỡi, ai lớn nhỏ gì cũng được một book bag, nên mình đoán là hơn 4 ngàn book bags được phát ra, chứ không phải 3 ngàn. Tụi đồng nghiệp không đứa nào xin, nhưng LV có ra cửa xin một cái, vì LV cũng là patron, khách hàng của thư viện mà. Lúc đó cũng sắp giờ đóng cửa rồi, thấy chỉ là một cái túi trống rỗng, không biết túi của những người khách có gì trong đó vì việc này do nhóm Friends of UP Library làm, họ dùng quỹ của họ, mình không biết.
Khánh Linh
#1629 Posted : Friday, February 18, 2011 7:49:49 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

Sau gần một tuần làm việc thì mới quen chỗ mới, tuy vậy mọi việc vẫn còn chưa ổn định lắm. Sách vở, phim ảnh để ở khu nào, nhiều khi chính người làm trong thư viện cũng lạng quạng không biết để ở đâu, chứ đừng nói khách hàng.
Trần nhà cao, vách chung quanh có nhiều ô kính cho ánh sáng lọt vào, ngồi đọc sách hay viết lách, rất là thích. Khu cho teens rất rộng rãi và đặt thêm nhiều computers (hầu như chỗ nào cũng có computers, wireless internet access). Khu trẻ con thì có nhiều đồ chơi.
University Place branch là một trong 17 chi nhánh của hệ thống thư viện Pierce County Library. Hệ thống thư viện này lớn hàng thứ tư, so với những hệ thống thư viện khác, trong tiểu bang Washington.

http://www.piercecountyl...rsity-place/Default.htm


Chị Linh Vang,

Cách bài trí thư viện mới trông sáng sủa, đẹp mắt và hiện đại.Approve
Nếu thư viện rộng quá thì có thể vẽ và in ra sơ đồ chỉ dẫn các khu riêng biệt cho những tài liệu. Việc xếp loại (cataloging) chắc là outsource hả chị?
Có lẽ túi rỗng để cho patron dùng vào việc chứa đựng sách khi check out.

xv05
#1630 Posted : Friday, February 18, 2011 8:27:41 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

thấy chỉ là một cái túi trống rỗng, không biết túi của những người khách có gì trong đó vì việc này do nhóm Friends of UP Library làm, họ dùng quỹ của họ, mình không biết.

Thì ra book bag là cái túi để đựng sách

  • Thư viện chỗ em nhỏ thôi nhg cũng mở cửa 7 ngày á chị LV, đến 9 giờ tối, chủ nhật thì mở đến 5 giờ, lúc nào cũng đông nghẹt luôn.
  • Phượng Các
    #1631 Posted : Sunday, February 27, 2011 10:29:35 AM(UTC)
    Phượng Các

    Rank: Advanced Member

    Groups: Administrators
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 18,432
    Points: 19,233
    Woman
    Location: Golden State, USA

    Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
    Thì book bag là túi đựng sách, chừng nào bag of books thì mới là túi đựng mấy cuốn sách! Wink

    À, chị LV, thường khi mua sách, thư viện phân phối cho các chi nhánh theo tiêu chuẩn nào vậy?
    linhvang
    #1632 Posted : Thursday, October 13, 2011 5:08:27 AM(UTC)
    linhvang

    Rank: Advanced Member

    Groups: Moderator, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,933
    Points: 1,248
    Woman
    Location: University Place, Washington State, USA

    Thanks: 23 times
    Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
    quote:
    Gởi bởi Phượng Các
    À, chị LV, thường khi mua sách, thư viện phân phối cho các chi nhánh theo tiêu chuẩn nào vậy?



    Theo cái size của chi nhánh, mà size lớn tức là thư viện lớn, sách luân chuyển nhiều (nhiều người mượn mượn, trả trả).

    Sách Việt chỉ thấy họ mua một hai quyển, để ở chỗ lớn. Nhưng nếu chi nhánh của mình mà có nhiều người vào mượn sách Việt thì nó sẽ được chia nhiều sách Việt - bây giờ cái chi nhánh UP này sách truyện Việt rất èo uột, dù rằng sau khi có cao ốc mới thì circulation của nó đã qua mặt mấy chi nhánh khác và hiện giờ đứng hàng thứ tư (tổng cộng là 18 chi nhánh). LV để mấy tờ Kỷ Nguyên Mới mà không thấy ai mượn! Sad Mà không ai mượn nên nó không...chịu mua - LV phải tặng hằng tháng đó.

    Sách truyện Mỹ với tác giả nổi tiếng họ mua cả trăm quyển cho mỗi đầu sách. Lý do mua nhiều là vì nó muốn bà con không phải đợi lâu. Qua cái giai đoạn "ồn ào" thì hình như họ bán bớt cho tụi nào đó - cũng phải đấu giá này nọ, qua contract, chứ không phải bán lẻ tẻ.
    Phượng Các
    #1633 Posted : Friday, October 14, 2011 1:25:57 AM(UTC)
    Phượng Các

    Rank: Advanced Member

    Groups: Administrators
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 18,432
    Points: 19,233
    Woman
    Location: Golden State, USA

    Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
    Theo kinh nghiệm bản thân thì báo ít ai mượn vì nghĩ là báo có thời gian tính, nghĩa là chỉ có giá trị trong tháng đó. Còn sách thì tương đối có giá trị vĩnh cữu nên người đọc muốn mượn hơn. Trong vài thư viện mình từng dùng thì thấy các báo chỉ để đọc, không được mượn mang về nhà. Chỉ có các số cũ mới cho mượn, nhưng lúc đó ít ai còn mượn nữa.
    linhvang
    #1634 Posted : Saturday, October 15, 2011 6:06:20 PM(UTC)
    linhvang

    Rank: Advanced Member

    Groups: Moderator, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,933
    Points: 1,248
    Woman
    Location: University Place, Washington State, USA

    Thanks: 23 times
    Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
    Thế là ngân sách tiểu bang Washington cuối cùng cũng được quốc hội thông qua. Một trong những điểm quan trọng là từ tháng sáu năm nay cho tới tháng sáu năm tới, 2011, các công sở sẽ đóng cửa 10 ngày cho nhân viên nghỉ mà không ăn lương, để giảm chi tiêu (là tiền trả cho nhân viên và tiền tốn kém điện nước). Không phải tất cả công sở sẽ đóng cùng ngày. Mà cũng có bộ không phải đóng vì sự cần thiết của nó phải mở cửa. Mà có khi cả cái bộ phải đóng nhưng lại có bộ phận không phải đóng, chẳng hạn tiền nong nhận được phải vô sổ sách mỗi ngày. Furlough bill –nghỉ không ăn lương – thông qua thì dễ nhưng thi hành chưa chắc đã dễ. Để coi! Ngay cả sếp cao cũng nói vậy, huống chi mình.
    Bao năm đi làm tiểu bang, cũng đã thấy qua những kỳ kinh tế suy thoái nhưng đây là lần đầu tiên tôi mới thấy họ phải áp dụng biện pháp này.
    Thì các chuyên gia kinh tế vẫn nói đây là thời kỳ khủng hoảng kinh tế nặng nhất so với thời Great Depression của những năm đầu thập niên 1930 mà.

    Có người bảo với tôi rằng anh ta cùng lúc sống hai cuộc đời, cuộc đời hiện tại và cuộc đời quá khứ. Làm tôi buồn cười nghĩ, tôi cũng cùng lúc sống hai cuộc đời vậy. Một là cuộc đời của người sống ở Mỹ, đi làm công chức (tiểu bang), tiếp xúc với đồng nghiệp, bạn bè Mỹ, nói tiếng Mỹ; thêm nữa là cái giốp ở thư viện; nơi nào tôi cũng là public employee, phục vụ người dân, ăn lương từ thuế do dân đóng. Cuộc đời kia là cuộc đời viết lách bằng tiếng Việt, chơi với bạn Việt trên nét, nói tiếng Việt với bạn văn, nói tiếng Việt với người thân.
    Có những ngày tôi phục tôi vì có đủ tiếng Mỹ để kiếm sống, đủ tiếng Việt để viết lách. Nhưng rồi cũng có những ngày tôi không đủ từ để diễn tả ý mình, cả tiếng Mỹ và tiếng Việt. Khi nói chuyện với bạn Việt, tôi cứ nghe mình nói, ý là thế đó, mà không nhớ tiếng Việt phải nói làm sao, kỳ quá thật là không nhớ - tôi thấy tiếng Việt của mình đã rơi rụng đâu hết rồi. Cùng lúc vì ở Mỹ nên tôi lại không biết những từ mới sau này ở VN. Như là vốn mới không có, vốn cũ cạn dần. Chắc chắn là vậy rồi!
    Nói xa hơn, nếu ai cũng như tôi thì chắc là không tránh được rồi tình trạng là người Việt trong nước, người Việt ở hải ngoại không hiểu nhau. Mình không hiểu họ. Họ không hiểu mình. Xe này đụng xe kia, xe kia đụng xe nọ, “tai nạn dây chuyền” mà báo chí ở VN bây giờ lại kêu là “tai nạn liên hoàn”. Mình cười họ. Họ cười mình. Cô bé ngồi quầy tiếp tân trong một khách sạn ở HN 36 phố phường chê tôi …nói tiếng Việt không rành!
    Thật ra tôi không bi quan. Ngày nào còn nói và viết được tiếng Việt được thì cứ nói và viết tiếng Việt. Bao giờ thấy ngôn ngữ nơi mình ở nó phóng ra nhanh hơn từ cửa miệng mình thì mình cứ sử dụng thôi. Mình ở đây, kiếm sống ở đây, phấn đấu sống chết hằng ngày là ở đây, chứ đâu phải ở VN. Nói được tiếng Việt càng tốt, không nói được thì cũng không có gì phải hổ thẹn, sợ chê cười cả.
    Tôi thấy có nhiều người viết báo khi viết về một em nào đó đã rất thành công mà cứ đòi hỏi em đó phải nói được tiếng Việt thì mới cho là giỏi, còn không thì dù thành công cỡ nào thì cũng là điều đáng tiếc, cười chê! Sao lại đòi hỏi nhiều thế!
    Lại liên tưởng qua vấn đề khác. Đi xe buýt tôi có quen một anh bạn trẻ – bạn xe buýt vì chỉ gặp nhau trên xe buýt – người Đại Hàn. Anh có vợ Tàu (tôi không rõ Tàu nào). Hai người có một đứa bé gái chỉ thua cháu Bella của tôi hai tuần, tức là bây giờ được một tuổi rưỡi. Ngày sinh nhật của bé Anna được bố mẹ chụp hình, một hình nó mặc với quốc phục Đại Hàn, một hình với quốc phục Tàu. Nên nhớ con bé được sinh ra ở Mỹ. Rồi đây, dĩ nhiên nó phải nói tiếng Mỹ, đi kiếm gạo bằng tiếng Mỹ, cùng lúc bố mẹ ai cũng muốn con giữ gốc rễ của mình, nên rồi bị kiểu “lấn đất dành dân”, con bé sẽ phải học nói tiếng Đại Hàn, tiếng Tàu. Bị giằng co giữa ba ngôn ngữ, ba văn hóa, chắc là con bé sẽ bối rối lắm đây. Thật tội cho con bé!

    35 năm, thoáng đó mà đã qua cái vù. Ngày rời VN, tôi còn ngồi ghế nhà trường, giờ đã bàn tính chuyện về hưu. 35 năm, với tôi, nỗi đau mất miền Nam vẫn còn đó. Tại sao mỗi năm tới ngày 30 tháng tư, họ vẫn ăn mừng. Hẳn là rình rang lắm đến nỗi một cái đài phát thanh nơi tôi ở cũng nhắc đến ở bản tin đầu ngày khi tôi vừa thức dậy sửa soạn đi làm. Họ ăn mừng chiến thắng cùng lúc lại bảo người tị nạn ở hải ngoại hãy quên đi quá khứ! Ngày họ ăn mừng cũng là ngày giỗ của bao gia đình của miền Nam – những người bỏ xác trong biển cả, trong rừng thiêng nước độc, ở chốn lao tù. Đất nước VN đâu của riêng ai, làm sao mà mình không đau lòng cho được. Xin thắp một nén hương lòng cho quê cha đất tổ.

    So với năm ngoái, tôi nghĩ vùng Tây Bắc, mùa đông năm nay ít lạnh hơn, ít tuyết hơn và cái lạnh không dai dẳng kéo dài tới tháng tư. Thoáng cái mùa đông đã hết! Tôi hí hửng chờ đón mùa xuân và những ngày nắng ấm áp.
    Khi ra vườn sau coi lại, ấy vậy mà mấy gốc lá gai đã không thấy đâm chồi ra lá gì cả. Bên nhà ba má tôi cũng vậy. Bao năm cứ thấy chúng trơ trơ sống nhăn, mùa đông lá rụng hết nhưng rồi mùa xuân thì đâm chồi nẩy lá non trở lại, nên mình an tâm đâu nghĩ chuyện mùa đông mang nó vào nhà để trốn lạnh đâu. Có lẽ là do mấy ngày lạnh (khô, không mưa, không tuyết) của tháng mười một chăng? Tôi đã quên những ngày lạnh đó vì trời không mưa – vừa lạnh vừa mưa thì mới thảm thương, mới làm tôi nhớ. Mặc bao lớp áo, cái lạnh vẫn luồn theo ống quần lên người, vừa đứng đợi buýt vừa run. Nhưng khi leo lên xe buýt ấm áp thì khoái quá chừng.
    Không có lá gai thì làm sao có bánh ít lá gai? Tôi không làm bánh ít nhưng hay hái lá đem qua nhà má tôi để khi nào má tôi làm thì tôi ăn ké.
    Chị Lê Mộng Hoàng còn nhớ bánh ít lá gai của má em không? Năm đó sáu người mình ngồi ăn bánh ít trên con phà đi qua đảo Victoria để thăm vườn hoa hồng nổi tiếng. Chị khen bánh ngon. Em nghĩ cho dù bánh có dở mà ăn lúc đó thì cũng thấy ngon ha. Trời xanh, biển xanh, phong cảnh hữu tình, ngồi ăn thoải mái quá đi. Lại có mấy con cá dolphin nhào lộn cho mình thưởng thức nữa chứ. Thời gian qua nhanh, thoáng đó mà đã mấy năm rồi!
    Tôi nói với Ng, hay mình hỏi chị Thiên xem bụi lá gai của chị còn sống hay không, vì khu nhà chị không có cây cao nên ấm áp hơn, xin một gốc nhỏ đem về gầy lại? Ng trả lời, đem khổ cực (mang lậu, may mà không bị bắt phạt! hèn gì vào lại Mỹ, mấy ông ở bộ Nông Nghiệp xét người VN mình kỹ quá, kỹ mà vẫn có người lọt được, cũng hay) từ VN qua mà trồng không được, chết từ đời nào rồi, đâu còn để mà xin.
    Có lẽ cũng là lúc giảm ăn ngọt vì sợ mắc bệnh tiểu đường nên nghĩ tới bánh trái làm gì nữa, bánh ít lá gai cũng phải quên thôi.
    À, sẵn đang nói chuyện bánh trái, làm tôi nhớ lại mới đây có lần tôi đã nhắc tới một loại bánh “nhà quê” tôi đã ghét lắm mà không nhớ tên, bánh hấp xong nở ra nhiều cánh, nghĩ là tai yến. Qua lối tôi tả thì bạn bè tôi bảo là bánh thuẫn, chứ không phải bánh tai yến. Có bạn bảo cả đời chưa bao giờ được ăn loại bánh ấy.

    Gõ bài vở thẳng vào máy vi tính thì thật tiện lợi vì mình muốn sửa, xóa gì cũng được. Chỉ phải nhớ là lâu lâu lại save, không thôi thì chữ nghĩa có khi biến mất tiêu vì một động tác vô ý nào đó của mình. Uổng công gõ! Có khi tái tê cả người nữa đó chứ. Đời viết lách của tôi, tôi cũng qua mấy lần hao tổn xương máu như thế nên rành quá.
    Tôi nghĩ dù gì thời này làm nhà văn dễ quá, so với thời của đại văn hào Leo Tolstoy. Ông viết tay, sửa tới, sửa lui. Bà vợ viết lại một bản khác cho sạch sẽ, để cho ông sửa tới, sửa lui, gạch xóa chằng chịt nữa. Bà vợ lại viết lại. Bao nhiêu lần như thế. Mà cuốn tiểu thuyết nào của ông cũng dày “cui”. Điển hình là cuốn Chiến Tranh và Hòa Bình. Vậy khi ông thành nhà văn nổi tiếng thì ông phải kể tới công của bà vợ.
    Tháng trước khi tôi đang ngồi gõ bài Một góc trời…ở cầu thang nơi sở chính (thường trốn ra ngồi ở đây là vì khi cần vào net thì cái wireless laptop của tôi bắt được “sóng” chùa của cái thư viện tiểu bang bên cạnh), vô ý đụng vào chỗ nào mà cái bài viết trở thành nằm ngang, xoay máy đọc thì được nhưng làm sao gõ được. Tôi tái mặt, gọi hỏi Ng. Ng bày tôi cách sửa. Mà tôi lại quên “save” cái bài viết! Thế là hốt hoảng, là lạnh người! Thường đã nộp bài trễ, giờ lại gặp cái “tai nạn” này. Ngồi mà gõ lại…, thì …đau khổ quá đi. Cuối cùng thì cũng được Ng cứu bồ! “You saved my life!”. Cái bài viết đã không mất!
    Tôi hoảng hốt bao nhiêu lần vì mất bài vở - mà Ng “lấy lại được” nên chừng nào tôi thành nhà văn nổi tiếng thì tôi cũng phải kể công của Ng. Hì hì, tôi sẽ phát biểu, tôi có được như ngày nay là nhờ đấng phu quân của tôi. Chàng là người đã cứu tôi bao phen. Tôi cũng hay cười bảo Ng, khi chụp hình in sách, sẽ cho you đứng ké. Vậy mà anh Hai chẳng ham “cái danh”! chỉ muốn đứng trong bóng tối mà giúp em út thôi.

    Tháng năm rồi. Tây Bắc, scotch broom nở vàng. Ở xa lộ I-5, gần thủ phủ Olympia, scotch broom mà có dạo bị cày sạch, giờ đã mọc cao trở lại trên dải đất ngăn đôi hai giòng xe cộ. Hay là tại ngân sách cắt giảm nên không có người đi dọn dẹp? Nhưng tôi lại thích nhìn scotch broom dại mọc như thế, đừng cày, please. Nhìn hoa vàng cả một vùng trời, nếu may mắn trúng vào một ngày nắng đẹp, như nhìn một cái gì quen thuộc, làm mình cũng thấy vui.
    Chỉ còn vài tuần nữa Chợ Nhà Nông sẽ nhóm lại – nhóm cho tới cuối tháng mười. Chợ ở thành phố này nơi tôi làm việc, mỗi tuần chỉ một ngày thứ tư. Buổi trưa nào chợ nhóm thì tôi hay đi bộ đến đó mua đồ ăn, rồi ngồi nơi ghế (sắt) công viên vừa ăn vừa nghe nhạc sống ngoài trời. Có người ngồi trên thảm cỏ. Ăn xong, tôi mua ít rau cỏ, đậu, trái cây organic mang về. Mắc hơn ở siêu thị một chút nhưng rất tươi và trồng bằng phân bón hữu cơ. Cũng có khi là một bó hoa tươi màu sắc rực rỡ, để chưng nơi bàn làm việc, ngắm được cả tuần, 8 đồng một bó. Tháng năm, khi chợ mới bắt đầu nhóm lại, cũng là lúc mình có thể mua những chậu cà chua, những chậu ớt đã trồng sẵn. Có khi cà chua đã lên cao, đã ra bông! Mua như vậy thì mau có trái mà ăn, chứ ươm bằng hột thì lâu quá. Trời âm ấm, mình đem cây cỏ ra ngoài, thế rồi bất ngờ lạnh, cây chết queo hay lạnh quá cũng đứng yên, không chịu phát triển. Mưa nắng thất thường – tôi ở xứ này cũng 35 năm rồi, mà có khi đoán thời tiết cũng sai.
    Có những nông trại nhỏ quanh đây, nhà nông họ chịu giao tận sở mình, mỗi tuần một lần, những thứ rau cỏ mình cần. Họ đưa mình một cái danh sách, và mình khoanh vào những thứ mình muốn họ giao. Mình có rau cỏ, khoai, đậu bí vừa mới hái, nhất là không trồng bằng phân bón hóa học nên dĩ nhiên là lành mạnh. Đồng thời là cách để giúp nông phẩm của họ được phân phối đến tận tay người tiêu thụ mà không phải qua trung gian nào. Tối thiểu phải trả cho mỗi tuần (mỗi lần giao) là 35 đô. Thế nhưng dù ai cũng muốn một lối sống khỏe mạnh cũng không mấy người tham gia. Có lẽ không ai muốn gò bó vào một điều gì. Tuần nào thích ăn rau đậu gì thì mua rau đậu nấy, biết đâu có tuần lại chẳng muốn ăn rau đậu gì cả?
    Tôi nói với Ng, dạo này mình chủ trương ăn rau rán là chính, mình cũng nên để họ giao cho tiện. Ng bảo nhà ít người, muốn ăn gì, ra siêu thị mua cho rồi.
    Nghĩ mình dở quá, đáng lẽ mình cũng nên giúp họ.

    Ước gì mình có nhiều thì giờ! Tôi muốn làm nhiều thứ quá. Ham công tiếc việc. Cũng đọc bao nhiêu sách để coi có thể “moi” ra chút giờ ở đâu không – mà không tìm được. Thêm giờ để đi làm (vẫn không từ chối sếp được mỗi khi cô muốn tôi làm thế cho ai đó, một phần là…ham tiền nữa.) Thêm giờ để đọc sách. Ôi chao bao nhiêu là sách khiêng về rồi lại phải khiêng đi trả. Có những tối cuối tuần, còn thức khuya, lên nét, vào hệ thống thư viện nhà, đặt bao nhiêu là sách mới, cái tay cứ click, click thôi, chẳng khác gì online shopping, mà shopping
    này thì không phải trả tiền. Chừng lô sách về một lượt, đọc không kịp, đọc mà như có ai đuổi. Tôi vẫn mê thư viện Mỹ quá chừng chừng!

    Cuối tuần coi DVD 55 Năm Nhìn Lại của Trung Tâm Asia, được nghe lại những bản nhạc mà thuở trước tôi hay nghe, thấy ngậm ngùi, xao xuyến làm sao. Nhớ lại thuở học trò, thời gian ở Sài Gòn những năm mới lớn. Những kỷ niệm, những con đường xưa, những nơi ngồi ăn quà vặt. Những chuyến xe lam. Sau này có được chiếc xe đạp mini, đạp đi khắp nơi. Thuở làm “em gái hậu phương viết thư cho anh trai tiền tuyến” – nhưng chưa có người yêu, mơ mộng nhớ ai thì có. Thuở bắt đầu tập tành viết văn, đã bắt đầu có nhuận bút. Nhớ áo trắng học trò, mang đôi guốc mộc, leo lộp cộp lên cầu thang của toà soạn CT, rụt rè chìa thẻ học sinh ra để nhân viên kế toán trả tiền (mặt, 800 đồng, thủa đó dĩa bánh cuốn chả lụa, ở chợ Bến Thành, chỉ mới 120 đồng). Ôi thuở mới lớn, thật bình an! Mơ về tương lai là được đi dạy học buổi sáng và viết văn buổi chiều. Mơ làm cô giáo và cũng mơ làm nhà văn. Cho dù bây giờ không kiếm ra tiền bằng viết lách, tôi vẫn cho rằng viết lách là một thú vui tao nhã, đáng quý.
    Phượng Các
    #1635 Posted : Sunday, October 16, 2011 10:32:17 AM(UTC)
    Phượng Các

    Rank: Advanced Member

    Groups: Administrators
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 18,432
    Points: 19,233
    Woman
    Location: Golden State, USA

    Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
    quote:
    một phần là…ham tiền nữa.)

    Big Smile
    xv05
    #1636 Posted : Sunday, October 16, 2011 1:40:15 PM(UTC)
    xv05

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 5,044
    Points: 3,390
    Woman
    Location: Lục điạ hình trái táo

    Thanks: 340 times
    Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
    Lâu quá em mới được nghe chị LV kể chuyện, thật là hay.
    Hồi chị rời VN chắc chị cũng mười mấy tuổi rồi phải không? Chị kể nhiều kỷ niệm hồi đó dễ thương quá. Sau qua Mỹ thì chị học tiếp trung học, rồi đại học, vậy chị có nhiều kỷ niệm khg? Chớ em qua đây đi học thời gian cũng khá dài mà chẳng có gì để thương, để nhớ hết, thật lạ.
    linhvang
    #1637 Posted : Sunday, October 16, 2011 2:13:53 PM(UTC)
    linhvang

    Rank: Advanced Member

    Groups: Moderator, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,933
    Points: 1,248
    Woman
    Location: University Place, Washington State, USA

    Thanks: 23 times
    Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
    Chị PC,

    Không hiểu sao mà mỗi kỳ lãnh lương, LV vẫn cảm thấy vui vui, có lẽ vì nghĩ là do công lao làm việc của mình, không biết mai mốt lãnh tiền hưu, có còn thấy vui vui?

    XV,
    Thời kỳ nào với chị cũng có kỷ niệm để thương, để nhớ hết. Và cũng có những chuyện mà mình không muốn nhớ nữa! Cái hay của chị là chuyện gì cần phải quên thì chị quên dễ dàng (chẳng hạn...người xưa!).
    Chị không học trung học mà vào thẳng đại học ở Mỹ vì khi rời VN chị đã lên đại học rồi, học Văn Khoa rồi. Học ban Anh Văn, dự tính là đi dạy Anh Văn. Qua đây, chị đổi ngành.
    xv05
    #1638 Posted : Sunday, October 16, 2011 2:52:24 PM(UTC)
    xv05

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 5,044
    Points: 3,390
    Woman
    Location: Lục điạ hình trái táo

    Thanks: 340 times
    Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
    Vậy chị đã học ĐH ở Vn rồi, vậy mà em cứ tưởng... Big Smile
    Em nói chuyện để thương để nhớ là nói chuyện bạn bè, thầy cô, trường lớp đó, chớ hông phải chuyện bồ bịch Tongue Qua đây em đi học mà thấy bạn bè sao... trớt quớt, học xong chả thấy có gì lưu luyến nhau hết, ngộ ghê á chị . Đến giờ thì em cũng vẫn chỉ thân với bạn học chung ở VN, có đứa cũng đi nước khác nhg cứ chơi với nhau.
    Em khg có... người xưa, chị ơi !
    Hồi đó mà chị học Anh văn thì Anh văn của chị giỏi lắm ha, qua Mỹ là đi học dễ dàng. Chị học KT đi làm chắc khoẻ hơn cô giáo. Em nghĩ học trò Mỹ chắc tuổi teen là dạy cực nhứt. Bên đây cũng vậy. Lên tới ĐH thì em thấy sinh viên Úc, nhiều người lớn tuổi nữa, phần lớn hiền lắm. Học ĐH, em thấy nhiều người tuổi 20-30 ở VN mới qua sau na\y ma\ đi học lại thì lại ưa tỏ vẻ ta đây, tỏ vẻ coi thường thầy cô giáo hơn là người Úc, khg biết có phải vì ở VN (sau na\y) nguoi ta khg coi trọng thầy cô giáo nhu* xu*a cho nen quen vậy rồi chăng.
    Phượng Các
    #1639 Posted : Monday, October 17, 2011 1:50:17 AM(UTC)
    Phượng Các

    Rank: Advanced Member

    Groups: Administrators
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 18,432
    Points: 19,233
    Woman
    Location: Golden State, USA

    Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
    quote:
    Gởi bởi linhvang

    Chị PC,

    Không hiểu sao mà mỗi kỳ lãnh lương, LV vẫn cảm thấy vui vui, có lẽ vì nghĩ là do công lao làm việc của mình, không biết mai mốt lãnh tiền hưu, có còn thấy vui vui?



    Đâu có ai đòi mình phải về hưu đâu chị. Chị cứ tiếp tục làm việc đi.
    Binh Nguyen
    #1640 Posted : Monday, October 17, 2011 11:04:12 PM(UTC)
    Binh Nguyen

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,945
    Points: 1,581
    Location: Đông Bắc Gia Trang

    Thanks: 1 times
    Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
    quote:
    Gởi bởi linhvang

    Mơ về tương lai là được đi dạy học buổi sáng và viết văn buổi chiều. Mơ làm cô giáo và cũng mơ làm nhà văn. Cho dù bây giờ không kiếm ra tiền bằng viết lách, tôi vẫn cho rằng viết lách là một thú vui tao nhã, đáng quý.


    Hình như em đã chẳng mơ gì cả như chị, em cứ "Cuốn theo chiều gió", bi giờ nghe chị nói, nghĩ lại hình như cũng có những lúc Bình cũng mơ như chị, nhưng viết để mà viết thôi, chứ "lách" thì ngay từ xưa, Bình cũng biết là mình không "lách" nổi, đúng nó là một thú vui rất quý! Cứ viết nữa nha chị, còn người viết tiếng Việt thì còn tiếng Việt, cứ hy vọng như vậy, cho dù những từ mới sau này có thêm những chữ lạ lạ, nhưng hy vọng nó vẫn không mất đi cái căn bản, thế là được rồi.

    BN.
    Users browsing this topic
    Guest (20)
    97 Pages«<8081828384>»
    Forum Jump  
    You cannot post new topics in this forum.
    You cannot reply to topics in this forum.
    You cannot delete your posts in this forum.
    You cannot edit your posts in this forum.
    You cannot create polls in this forum.
    You cannot vote in polls in this forum.