Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

97 Pages«<7980818283>»
Một góc trời Tây Bắc
Tonka
#1601 Posted : Monday, December 28, 2009 1:12:54 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Ở tuổi này thì đa số đều bị tiểu đường hết. Nếu bị thì phải cố gắng ăn kiêng thôi. Gạo lức dễ ăn lắm chị ơi. Lúc trước còn ăn cơm thì em cũng không thích gạo lức nhưng sau này ăn qua vài lần thì thấy thích hơn đó. Có khi làm biếng thì em thẩy gạo vô nồi, cho nhiều nước một chút rồi bấm. Để gạo sôi một dạo thì rút điện ngâm chút rồi cắm vào nấu tiếp. Chị làm thử đi.

linhvang
#1602 Posted : Tuesday, December 29, 2009 2:43:35 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Hôm nay mình giỏi quá: đi bộ được 3 dặm, không ăn một hột cơm nào, không uống mocha.
linhvang
#1603 Posted : Wednesday, December 30, 2009 4:32:06 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Nhà thơ Phan Ni Tấn thực hiện:
http://www.youtube.com/watch?v=Utc7ChoqTto
linhvang
#1604 Posted : Monday, January 18, 2010 3:36:25 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Trời mùa đông âm u, lạnh lẽo. Gặp ngày mưa ướt át thì còn phiền phức hơn. Lái xe trên xa lộ, sợ xe cam nhông lớn đi gần. Sau mình thì sợ nó thắng gấp húc đít. Song song với mình thì sợ nó qua mặt tạt nước, không thấy đường.
Những ngày ấy, thấy nằm nhà quấn mền đọc sách hay coi phim bộ là thú nhất. Đọc truyện online hay coi phim online, mọi thứ trong tầm tay với. Buồn tình, liên lạc e-mail hay chitchat với bạn bè, ở bất cứ nơi nào trên thế giới. Thời buổi internet, tiện nghi và thú vậy đó. Còn người lãng mạn thì sẽ thích nằm nghe mưa rơi lộp độp trên mái nhà.
Ngại đi ra ngoài. Rồi cũng phải đi. Được cái an ủi là khi đang ở mùa đông thì mình biết là mỗi ngày mình mỗi dần dần ra khỏi mùa đông, gần vào mùa xuân, trời mỗi ngày mỗi sáng dần, ngày dài hơn. Nghĩ đến xuân là thấy trời ấm, thấy cây cỏ đâm chồi nẩy lộc, thấy phơi nắng, thấy làm vườn. Hôm qua, ghé chợ Mỹ đã thấy họ bán đủ giống hạt (hầu như chẳng thiếu hạt gì!), nhìn thấy mà mê, cầm bịch này lên ngó, bịch kia lên ngó – dù chẳng phải là tay siêng năng trồng trọt, thích thứ gì thì cứ rinh về rồi “bắt” Ng trồng. Thật ra thì tôi chẳng có nhiều thì giờ. Mà lại hay ôm đồm nhiều thứ! Giá gì mỗi ngày mình có hơn 24 tiếng đồng hồ nhỉ!

Trời ấm lên được 50 độ. Coi TV thấy miền Đông tuyết đổ dày làm nghĩ bụng, dù xứ mưa này mang tiếng mưa nhiều nhưng cũng còn đỡ hơn. Mùa đông năm nay cho tới bây giờ chưa có trận bão tuyết nào đáng kể. Cuối tháng trước có một tuần lạnh đến phá kỷ lục, dưới 10 độ F. May mà không mưa, đường khô ráo, khí trời không ẩm ướt nên đường sá không bị đóng đá trơn trượt. Những ngày sương đóng trắng trên những cành cây khẳng khiu, tôi hay bảo, sương trắng miền quê ngoại (nhạc Duy Khánh), ừ, sao lại không nói, sương trắng miền quê nội nhỉ?
Thạch thảo đã nở những bông tim tím nhỏ xíu, thấy sức chịu đựng của nó cũng giỏi. Nhìn bông tưởng như mùa xuân cũng sắp về rồi.

Mùng Một Tết năm nay trúng vừa ngày chủ nhật vừa ngày lễ Tình Nhân (Valentine’s Day), nghĩa là có hai ngày cuối tuần, thật tiện. Dân công chức như tôi thì có thêm ngày thứ hai kế đó là lễ Presidents’ Day. Nghỉ ba ngày ở nhà ăn Tết mà không phải áy náy gì cả. Lễ Tình Nhân làm thêm lý do để những người trẻ tặng quà cho nhau. Có khi không riêng gì người trẻ mà người lớn cũng tặng quà cho nhau nữa.
Hoa, kẹo chocolate. Mấy tiệm hoa, tiệm kẹo trông chờ được đắt hàng vào những ngày này. Đường dây viễn liên hẳn cũng bận rộn nữa chứ, nhưng chưa chắc là hãng phôn đã có lời vì tôi thấy bây giờ nhiều hãng cho cell phôn với những chương trình có nhiều phút nói chuyện miễn phí nên có gọi nhiều thì khách hàng cũng không tốn kém gì hơn. Thí dụ cái “plan” của tôi được gọi 5 người (5 số phôn) mà không tính phút – muốn nói lâu bao nhiêu thì nói. Ng cũng có 5 người. Ngòai ra, lại còn một ngàn phút muốn gọi ai thì gọi. $75/một tháng, quá rẻ. Tôi nghĩ với những chương trình như thế này mấy cái hãng điện thoại chắc là phải lỗ quá!
Tôi vẫn nghĩ trong thập niên qua, có hai tiện nghi tuyệt vời nhất là Internet và điện thoại bỏ túi này. Tưởng tượng ngày nào không có Internet, không cell phôn, chắc là tôi chịu không nổi đâu. Cái lối sống của mình bây giờ là thế rồi mà. Vậy mà nghe nói cũng có nhiều nhà văn, nhà thơ nhất quyết không sử dụng Internet, không xài cell phôn. Điển hình là nhà văn Kiệt Tấn. Ông còn viết tay, không xài máy vi tính! Nhưng ông có vài đệ tử ruột giúp ông đánh máy và đưa bài vở lên diễn đàn. Nói chuyện viết tay thì còn có nhà văn nhà thơ Hà Bỉnh Trung nữa chứ. Hôm nọ, đọc bài viết của nhà văn Trùng Dương, tôi còn biết thêm là nhà văn Võ Phiến cũng viết tay.

Những ngày Tết, ngày xưa ở VN hay bây giờ (ở Mỹ) cũng vậy, má tôi luôn luôn có nồi măng hầm gà thật bự - cảm tưởng như là ăn hoài không hết. Má cũng gói nhiều bánh chưng, cho các con để cúng giao thừa. Tụi tôi – con gái, con dâu – dân lười, năm nào cũng chờ bánh chưng của má. Chắc năm nay má tôi mới đầu không muốn gói (vì bận giữ cháu gái cưng?), nhưng rồi lại gói. Má cười nói, (có) dâu nhiều rồi…(không gói không được).
Thường thì mua bánh của các cụ gói bán gây quỹ cho chùa, cũng ngon, nhưng mà sao ngon bằng bánh ở nhà gói chứ (thành ra cứ Tết đến thì các cụ mất mối của chị em tôi). Thế là năm nào …cũng trông má gói!
Ai ở Mỹ lâu rồi cũng sẽ thấy bánh mứt, dưa món mỗi năm mỗi biến dần. Sợ đường, sợ cao máu, sợ đủ thứ, nhất là sợ hàng nhập cảng từ Trung quốc. Ăn bánh chưng, bánh tét mà thiếu dưa món thì cũng mất ngon.Tôi lì xì cho cháu cũng vậy, cũng chẳng bỏ phong bì đỏ chi cả, cứ cầm tiền mà đưa ra cho thôi. Năm nào siêng thì ra nhà băng đổi tiền mới, không siêng thì tiền cũ. Các cháu đâu màng tiền mới tiền cũ, cứ đưa nhiều tờ là khoái rồi. Qua vài thế hệ, rồi thì những phong tục tập quán của ngày Tết cứ biến mất dần, rồi chẳng khác gì ông đồ già, mới đầu còn “bày mực tàu giấy đỏ. Bên phố đông người qua”, sau thì cũng như “Năm nay đào lại nở. Không thấy ông đồ xưa. Những người muôn năm cũ. Hồn ở đâu bây giờ? “ (Vũ Đình Liên). Cái mới đến thì cái cũ phải đi, luật Trời Đất là vậy rồi mà. Như báo mạng làm chết báo giấy. Như CD làm chết cassette tapes. Về phim ảnh, thì dạng DVD lại được ưa chuộng hơn video VHS, cũng làm chết VHS.
Tụi nhỏ được sinh đẻ, lớn lên ở đây, bị Mỹ hóa hết. Hồi xưa dắt đi đâu cũng đi. Bây giờ năn nỉ chúng đi coi văn nghệ hội chợ Tết để nhớ quê hương, cũng…trần ai khoai củ! Chúng có biết cái quê hương đó đâu mà bảo chúng nhớ. Mình cũng thông cảm thôi.
Động đất dữ dội ở Haiti, 7 chấm. Hồng Thập Tự phỏng đoán là 50 ngàn người đã bỏ mạng. Cái xứ đã nghèo còn gặp thiên tai! Cách đây 5 năm (tháng 12 năm 2004), sóng thần (tsunami) cũng đã lấy đi 100 ngàn người ở Sri Lanka. Nhiều nơi cả một cái làng không còn một dấu vết nào để lại. Khi ông Trời không thương thì hết đường chạy. Có phải là vì global warming?
Đầu năm, đầu tháng, chuyện ngân sách vẫn còn đấy. Trong 80 năm lịch sử, tiểu bang Washington chưa bao giờ gặp phải một tình trạng kinh tế suy thoái đến như vậy. Quốc hội tiểu bang bắt đầu nhóm họp trở lại. Phiên họp đặc biệt này có thể kéo dài cho tới 60 ngày (lại tốn kém ngân quỹ! đã nghèo lại gặp eo), để giải quyết cái lỗ thủng 2.6 tỷ cho tài khóa này dù rằng lần họp trước đã cắt giảm bao nhiêu là chương trình. Tài khóa hai năm 2009-20011, chỉ mới nửa năm mà tiên đoán sẽ bị thiếu hụt cỡ đó. Sống hay Chết? Nói theo giới trẻ của thời đại a còng này là “từ bị thương đến chết”. Sẽ là một phiên họp gay go, căng thẳng, chắc sẽ không tránh khỏi màn cãi vã như mổ bò, cắt cái nào, giữ cái nào, sẽ được giới truyền thông chú ý theo dõi, sẽ có nhiều quan điểm khác nhau, từ nhà làm luật, dân biểu, người dân đóng thuế, …Chưa gì mà công chức tiểu bang đã bị chõ mũi dùi vào rồi: lương cao, không bị lo layoff như hãng tư, phè hơn người làm cho hãng tư, vậy mà bây giờ còn đòi lên lương 5% (hihi…không phải tôi đòi, bộ tôi làm không vào nghiệp đoàn, đám có nghiệp đoàn mới là đang đòi). Có người gọi vào (chương trình radio) nói là tiểu bang Washington cứ 5 người thì có 1 người là nhân viên tiểu bang; thời buổi khó khăn, kinh tế suy thoái, hãng xưởng đóng cửa, sa thải nhân viên, thì con số người làm cho nhà nước tiểu bang lại càng bành trướng ra. Thì đúng vậy! Thất nghiệp nhiều thì cái bộ Employment Security phải mướn nhiều người để mà lo trả tiền thất nghiệp cho bà con thất nghiệp chứ. Mấy cái kích động kinh tế của Obama, sửa đường sửa sá ồn ào một dạo, giờ thì cũng tắt ngủm rồi (đường sửa xong, láng coóng, lái xe đi êm ả, thích thật. Cái hồi nó đang sửa, cũng làm mình bực mình hết sức!), xài hết tiền rồi, mà con số người thất nghiệp vẫn cao, vẫn ngang ngửa như cả nước, 10%, vẫn không khá tí nào. Government như …con heo, hết tiền mà vẫn phải nuôi nó béo mập.
Đây là tiểu bang của đảng Dân Chủ, thống đốc là Dân Chủ, hai bà thượng nghị sĩ liên bang là Dân Chủ, quốc hội là do Dân Chủ nắm. Dĩ nhiên bộ trưởng của các bộ, do thống đốc đề cử, thì cũng Dân Chủ là cái chắc. Nghiệp đoàn ủng hộ Dân Chủ, khuyên members bỏ phiếu cho bà Gregoire là Dân Chủ, đã có hứa hẹn với nhau, nên bây giờ sau khi bà tái đắc cử chức thống đốc thì nghiệp đoàn bèn …đòi nợ, cũng nói nghiệp đoàn không muốn cắt giảm nhân viên, càng đông nhân viên thì tiền nguyệt liễm càng thu vào nhiều chứ. Tiểu bang không có tiền mà cứ đòi nợ! Người đó nói hãng tư mới sản xuất, mới đem revenue về cho tiểu bang, tiểu bang không sản xuất được gì. (Người này quên là tiểu bang cung cấp dịch vụ (services).) Sản xuất xe hơi, máy bay, cái computer là những thứ tangible thì còn thấy được, sờ mó được, chứ cung cấp dịch vụ thì là những thứ intangible, nên bị chửi oan là không làm gì là không đúng.
Báo chí bảo thống đốc Gregoire sẽ không tránh khỏi hai việc: cắt những chương trình và đánh thuế (hồi ra tranh cử thì hứa một hai không đánh thuế). Nghe nói tính đánh thuế vào cả kẹo bánh, nước uống (nước lọc trong chai)…những thứ mà lâu nay được coi như food, thực phẩm nên đã không bị đánh thuế. Mà đánh vào những thứ này thì sẽ kiếm được bao nhiêu revenue chứ? Có người lại đưa đề nghị cho thuốc phiện (marijuana) được bán công khai để lấy thuế! Còn hơn là để nó tiêu thụ lậu. Việc này cũng giống như cho mở những sòng bài, để thu thuế, thuế tội lỗi (sin taxes). Cũng có người đề nghị mỗi tháng nhân viên tiểu bang nghỉ một ngày không lương (giống như Cali). Tôi thấy giải pháp này cũng phải, hy sinh một chút mà giữ được cái giốp cho người khác (biết đâu là gia chủ một gia đình lớn).

Với không khí phẫn nộ như thế này, tôi cười nói với đồng nghiệp ngồi gần, chắc là ra đường, mình đừng để lộ ra mình cái gốc công chức tiểu bang. Sợ bị liệng cà chua á!

À, nhân lúc nhắc tới vụ người bất mãn kêu chính quyền tiểu bang là con heo, tôi cũng đã đi chích thuốc ngừa bệnh cúm heo (tên chính thức là H1N1) rồi. Lượng thuốc đã thặng dư, nên bây giờ ai muốn chích thì được chich, chứ không phải hạn chế, chỉ dành cho vài nhóm người như trước đây.
Mấy tháng trước, cái nhóm y tế chuyên về cúm heo đã báo động rằng bệnh cúm heo sẽ bộc phát mạnh vào mùa đông này. Nhưng coi bộ dạo này bệnh cúm (heo) ít thấy rồi – bạn tôi làm y tá ở bệnh viện đã cho tôi biết như vậy. Bằng chứng là nó cũng ít thấy “bị” nhắc tới trên báo chí. Thật là một tin mừng!
linhvang
#1605 Posted : Wednesday, February 17, 2010 12:13:33 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Hình như vùng Seattle năm nay không có mùa đông? Blush
linhvang
#1606 Posted : Thursday, February 25, 2010 4:31:25 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Rồi mấy ngày Tết cũng trôi qua. Hội chợ Tết ở Mỹ, có nơi thành công, có nơi thất bại. Thành công vì kinh tế khó khăn, người ta chỉ còn có một hội chợ nên bà con dồn về một nơi vui chơi. Thất bại vì gặp thời tiết khắc nghiệt, mưa rơi tuyết đổ, công sở còn phải đóng, ai còn dám đi đâu, nên hội chợ cũng phải dẹp thôi. Ở thời đại a còng này tôi ngồi nhà mà cũng được xem hình ảnh hội chợ ở nhiều nơi - cây kiểng, bông hoa, xe hoa, người người nhộn nhịp - cả bên VN và mấy thành phố lớn ở hải ngoại.

Nghe nói chợ hoa Nguyễn Huệ ở quê nhà năm nay không thành công.
Trong những loại hoa, tôi ghét nhất là vạn thọ. Đây là loại hoa bình dân, dễ trồng, lâu tàn nên hoa tượng trưng cho sự lâu dài, sống lâu, thường cứ Tết nhất là nhiều người muốn rinh một cặp chậu về chưng trước nhà. Tôi lại thấy nó…vô duyên, gặp phân bón thì cao lớn, bông to. Tôi thích hoa hồng, hoa lan, nhưng Tết nhất thì chưng đào, mai, thủy tiên, chứ ai chưng hồng, chưng lan.

Nói chuyện…”vô duyên” làm tôi nhớ tới bánh trái nhà quê, lại nhớ tới ngoại tôi, ngày Tết hay dịp giỗ quải, bà hay làm bánh, lai rai làm cả nửa tháng trước đó. Bánh in, bánh đậu xanh, bánh men, thạch, bánh khoai (khoai được xắt dài, mỏng, ngào với đường), và có một loại bánh tôi nhớ ngày đó còn bé, tôi ghét nhất là bánh tai yến (?, chà, lâu quá rồi, tôi không chắc nhớ đúng cái tên của nó), bánh làm bằng bột, pha màu xanh đỏ, đem hấp nở lớn, phồng ra nhiều cánh như những cái tai. Tôi không biết bây giờ nếu có dịp được ăn lại nó, tôi có còn ghét như thế không. Nhắc tới bánh trái ở quê tôi, làm tôi nhớ ra đã lâu lắm tôi không về quê, không biết có còn nhớ đường mà về, ít nhất là xa đã 40 năm, mọi vật đổi thay. Quê ngoại họ Trần ở bên này quốc lộ 19, quê nội họ Bùi ở bên kia quốc lộ 19. Có lần đọc bài viết nhà thơ Quan Dương kể là hồi anh đi lính ở quê tôi (và cưới vợ là đồng hương của tôi), thường đi ăn giỗ ở nhà ai, tả đường làng quanh co đi làm sao. Tôi nhận ra là anh đã đi ăn giỗ ở nhà của mấy ông, mấy bác, họ Bùi nhà tôi. Không phải nhà nào cũng vừa nhà ngói vừa có cây mít, nhưng tôi nhớ chắc chắn là nhà nào cũng có ngõ cao. Hồi còn bé, thích nhất là được về quê chơi và gặp dịp ăn giỗ - thích là vì mình có phải làm gì đâu, được anh chị họ dẫn ra ruộng mò cua, bắt ốc, lên rẫy nhổ mì, nhổ đậu phọng. Qua đường mương sợ đỉa bám thì được cõng. Được ăn những trái mãng cầu, trái xòai dú chín trong lu gạo, với lá thầu đâu. Leo lên cây ổi, cây khế. Các em tôi không ngờ là thuở bé tôi cũng dạn dĩ, chứ có đâu nhát như bây giờ, làm gì cũng nhát! Ai mà biết tôi con cháu (đời thứ mười) của nữ tướng Bùi thị Xuân thì chắc là cười tôi mất thôi!

Người ta bảo khi mình hay nhớ chuyện xưa tức là mình có triệu chứng già đấy! (Tóc đã bạc rồi mà!)

Mỹ chỉ nghỉ một ngày đầu năm, còn VN mình thì ăn Tết tới ba ngày. Xứ nghèo mà ăn Tết lớn! Nhưng Tết mà không có tiền, phải mượn tiền mua sắm hay đau khổ nhất là phải khất nợ cuối năm, hay phải trốn chủ nợ thì thật là đau khổ, chứ ham ăn Tết làm gì. Con nít nghèo thấy con nít hàng xóm có áo mới mà buồn. Con nít Việt ở Mỹ chắc chắn là không phân bì, đau khổ vào những ngày Tết, vì có ai se sua đâu mà phân bì, mà tủi thân. Ở Mỹ thì Giáng Sinh mới quan trọng, con nít Mỹ từ gia đình nghèo thường ước ao có đồ chơi. Vào những dịp này thì các đài radio thường kêu gọi mạnh thường quân bảo trợ các em. Công sở, hãng xưởng cũng thường bày ra nhiều mục để gây quỹ Adopt-A-Family. Chẳng hạn làm bánh cookies, bánh pies, đấu giá quà tặng. Mua bong bóng 1 đồng một chiếc để tặng sếp, tặng đồng nghiệp. Hay mua hoa, thường là hoa cẩm chướng cho dễ “lời”. Mua hoa tặng nhau. Chưng hoa nơi làm việc. Tôi thích hoa hơn là bong bóng. Nhận chừng 20 chiếc từ đồng nghiệp trong nhóm. Khi bong bóng tàn, dọn dẹp thì phiền phức hơn là chưng hoa. Tôi thích tham gia màn đấu giá, có năm được một tấm chăn bông mà đồng nghiệp của mình cùng nhau góp công, của để may nó. Đấu giá vui lắm. Vừa vui vừa làm được việc nghĩa.
Giữa tháng hai Tây Bắc đã có nhiều ngày nắng ấm, khoảng 50 – 55 độ F. Cặp vịt (quen thuộc?) đã trở về bơi lội thong thả trong ao. Phải chờ một thời gian nữa mới mong thấy những con vịt con với bộ lông tơ vàng mướt mượt óng ả. Mấy cây đào đã lu lú những nụ hoa. (Thường thì lúc này đào ở Cali đã nở bung rồi. Mà nghe nói năm nay trời lạnh nên Tết cũng chưa thấy đào nở.) Chưa thấy forsythia nở vàng. Hoa này nhìn xa cũng tạo được cảnh Tết vì nó trông giống hoa mai, có người gọi mai Mỹ, có người như anh Phan Anh Dũng lại gọi mai dại. Anh còn nhớ Tết năm ngoái tôi than không biết làm sao cho forsythia nở đúng vào dịp Tết, thì năm nay anh bày “Cậu em rể tôi khám phá là dùng kỹ thuât nhỏ nhưng hiệu quả cao từ việc "thúc" hoa thủy tiên cho nở đúng Giao Thừa (dùng đèn chiếu vào hoa). Cậu em đem cành hoa mai vàng dại vào nhà khoảng 1 tuần trước, để cạnh cửa sổ và một ngày thay nước ấm 2 lần, chỉ có vậy thôi mà hoa sẽ ra đấy!” Anh cũng kèm hình cho tôi coi.Cảm ơn anh. Năm tới LV sẽ “bắt” Ng làm thử. Nếu thành công thì sẽ cho anh biết là thầy giỏi nha.
Nắng lên, làm mình thấy vui. Gặp nhau ai cũng cười vui nói, xuân đến rồi, xuân đến rồi.

Lại nghĩ tới miền Đông, sau một tuần tuyết rơi dày phá kỷ lục (dùng tới đơn vị foot để nói, chứ không còn inch!), giờ phải cào tuyết dọn dẹp, rồi lo tuyết tan, nước sẽ chảy làm sao mà không tạo ra lụt lội. Thì lại thấy Tây Bắc mình năm nay may mắn quá. Tự nhủ, thôi, đừng chê là xứ mưa nhiều nữa nhé! Dạo này, trời sáng sủa, tầm nhìn được xa, đi đường, mình thấy họ, họ thấy mình, lái xe đi làm cũng thấy thoải mái, an tâm. Tôi vốn không thích lái xe, thế nên những ngày mưa gió thì tôi khốn đốn, không vui. Hồi còn trẻ, lái xe đi làm xa không là vấn đề, mưa gió, bão tuyết gì cũng lặn lội đi. Bây giờ thì ngán, tại tuổi cũng …lớn rồi mà. Tôi chỉ thích để Ng lái, còn tôi phè phè nhắm mắt lim dim nghe nhạc, nghe đọc truyện. Vậy mà hôm nọ ở tiệm ăn Old Country Buffet bước ra, thấy một cặp già người Mỹ, có lẽ khoảng 80 tuổi, bà vợ lái cho ông chồng, Ng lại nói, chừng già em cũng như bà cụ đó, em lái, chứ mắt mũi của anh chưa gì đã kém rồi. Tôi giãy nẩy, vậy mà trông chờ anh lái chớ.

Nhắc đến tuyết, dân vùng Seattle của tôi uống nước là từ tuyết trên núi tan thành nước theo suối chảy xuống. Sau khi được khử lọc xong thì cho luân lưu khắp vùng qua hệ thống ống nước, mình cứ việc vặn vòi nước mà uống. Có lẽ vì do uống quen hay sao mà tôi thích nước từ vòi nước hơn là nước lọc đóng trong chai bán ở chợ. Thấy nó “ngon ngọt” hơn! Nhiều khi siêng thì nấu sôi, còn lười thì uống thẳng từ vòi nước. Có sao đâu! Nhớ hồi xưa về quê đi tới nhà ai, khát nước, thì cũng bắt chước bà con mình lại lấy gáo dừa múc nước uống từ cái lu để trước nhà, sau hè, trong đó có vài con lăng quăng bơi lội thoải mái mà, hay nhìn kỹ hơn thì cũng có vài con ốc sên bám bên trong vành lu. Cũng tỉnh bơ uống thôi!

Nghĩa là tôi sẽ không bị ảnh hưởng về tài chánh khi nước trong chai bị đóng thuế theo đề nghị của thống đốc tiểu bang. Theo tôi, chừng nào mà thực phẩm không bị đánh thuế nữa thì nước uống cũng không nên đánh thuế vì nước uống cũng là thực phẩm, là nhu yếu phẩm, có khác gì gạo, muối đâu. (Tiểu bang này có sale tax cho những thứ không phải thực phẩm. Hàng xóm Oregon, ở phía nam, thì không sale taxes, vì thế dân Washington thường lái xe qua Oregon mua đồ không thuế cho rẻ) Mấy anh chị hút thuốc lá thì kỳ này chắc là hầu bao sẽ lủng thêm vì thuốc lá cũng sẽ bị đánh thuế theo cái đề nghị đó. (Thành phố Seattle lại vừa cấm không cho hút thuốc cả trong công viên!) Chẳng nhớ trong cái đề nghị đó của bà thống đốc thì tiền thuế sẽ thu thêm được bao nhiêu. Chứ con số thâm thủng cho tài khóa này đã lên 2.8 tỉ rồi! Và tôi cũng không hiểu tại sao mấy ông dân biểu không chọn giải pháp cho nhân viên tiểu bang nghỉ mỗi tháng một ngày không ăn lương để tiết kiệm tiền? Cali đã phải 3 ngày rồi. Và Malia cũng cho biết là tiểu bang nhà của cô là Hawaii cũng dùng biện pháp đó. Đâu phải Washington là tiểu bang duy nhất bị thâm thủng. Ai sao mình vậy mà. Còn hơn là sa thải người.

Kinh tế khó khăn, thất nghiệp nhiều thì thư viện bận rộn nhiều vì có nhiều người vào. Nhiều người cắt cable ở nhà rồi vào thư viện mượn phim ảnh, đĩa nhạc mang về. Nhiều người dùng internet miễn phí để dạo, để xin giốp. Có người mang laptop, đậu xe trước thư viện để vào nét. Bây giờ thư viện như là một cái “phòng khách” công cộng. Đám trẻ cũng tụ tập bạn bè sau giờ học, tránh không khí ngột ngạt ở nhà khi có cha hay mẹ thất nghiệp, cha mẹ dễ gây gổ với nhau. Thư viện lại là nơi an toàn nhất. Tuy vậy, thư viện thì cũng đâu tránh được chuyện ngân sách tiền nong thiếu hụt, cũng thảy cũng cắt người. Vừa rồi ở hệ thống thư viện tôi làm (có 17 chi nhánh) cũng thiếu một triệu và cũng phải thảy chừng 30 nhân viên, sau khi đưa đề nghị về hưu sớm được thưởng mà ít người chịu nhận, bà con cũng la ơi ới vì thấy cảnh bất công, là mấy con cá lớn không bị thảy hay bị cắt lương mà chính chúng lại có quyền sinh sát - giết mấy con cá nhỏ! Sau đó, tình hình yên ổn lại thì bày ra màn Staff Day, tất cả nghỉ một ngày làm việc để…vui chơi – mà thông báo thư viện đóng cửa lại bảo là Staff Learning Day, xài tiền bậy quá chừng. Dù đã bị bà con than phiền, báo chí chỉ trích là mấy năm trước xài tiền vào những dự án xa vời tốn kém quá. Chẳng hạn mướn một hãng cố vấn tìm hiểu xem 30 năm nữa thì thư viện sẽ như thế nào, dân chúng cần gì. Giờ vẫn chưa tởn. Thiệt tình!

Cuối cùng thì đào cánh đơn đã nở, nở trong mưa xuân lất phất, thật đẹp. Mai dại cũng nở cùng lúc. Cuối tháng hai, tuy không có gì là chắc chắn lắm, nhưng tôi vẫn có quyền hy vọng mùa xuân tới rồi, sẽ không có những ngày mưa rơi tuyết đổ, đường sá đóng băng nguy hiểm nữa đâu. Lòng tôi thật nhẹ nhõm, bình an. Tôi sẽ tà tà viết văn, làm báo. À, cũng cảm ơn bịch cam thảo chị Lê Mộng Hòang gửi cho với lời dặn dễ thương, cảm động…để LV ngậm vào buổi tối mà thức khuya viết lách.

Hôm nay, tôi đã lo xong bài vở cho Kỷ Nguyên Mới số Tháng Ba 2010. Nhẹ nhõm! Nhìn lại, thoáng đó mà đã một năm tôi lãnh vai trò chủ bút cho tờ báo này. Tôi cắt xén giờ ăn, giờ giải lao, giờ ngủ để chăm sóc “đứa bé” mười tuổi này. Sở dĩ nói phải cắt xén là vì tôi còn gồng hai cái giốp tổng cộng 63 tiếng một tuần, chứ đâu phải ở không mà làm báo thôi đâu. Tôi cũng biết mình ôm đồm nhiều thứ quá – nhưng vui. Nhờ Trời cho sức khỏe và lòng đam mê thì làm gì cũng được.
Ở nhà, tôi cũng có đặt một bàn viết, dành một phòng cho viết lách, nhưng mấy khi mà tôi ngồi vào bàn (đàng hoàng). Với cái laptop kê trên người, tôi ngồi viết chỗ nào cũng được. Ở nhà thì bên cạnh outlet sưởi phà ra ấm áp, đi làm thì khi ngồi trên xe buýt, giờ giải lao 15 phút thì nơi bực cầu thang ở chỗ làm,...Vài chục chữ nơi này, vài chục chữ nơi kia (tôi thích đếm chữ), kiến tha lâu đầy tổ. Vui thôi mà!

Linh Vang
Huệ
#1607 Posted : Friday, February 26, 2010 3:45:12 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0


Linh Vang nhớ đừng để laptop chạm trên người nhé. Hại điện thì không sợ, nhưng mà sợ điện hại thôi, nhất là quý ông thì càng nên cẩn thận hơn. Trong phòng family room của chị, nơi gia đình thường quây quần, có hai cái bàn lót cho laptop, để sẵn đó cho bất kỳ ai - kể cả khách đến viếng thăm - ngồi đó mà đặt laptop lên đùi. Bàn bằng gỗ nhẹ, phía dưới đệm một cái gối leather. Đặt cái bàn nhỏ (và) nhẹ này lên đùi, rồi mới đặt cái laptop lên trên bàn...nhỏ nhẹ. Cẩn thận nha. I am serious. heart
linhvang
#1608 Posted : Friday, February 26, 2010 7:22:20 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Cảm ơn chị Huệ đã dặn. Lâu nay LV không biết việc nguy hiểm này. Bây giờ phải cẩn thận và còn phải dặn mấy cậu em nữa (Ng xài laptop nhưng để trên bàn). Kisses
Tonka
#1609 Posted : Friday, February 26, 2010 8:59:54 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Hại như thế nào vậy chị Huệ? Em thường nằm ở ghế và để nó trên bụng. Có khi em kê cái gối cho nó cao lên để khỏi phải nhướng cổ cò. Mấy hôm trời lạnh như thế này, em để tay dưới laptop để sưởi ấm. Em không biết nó hại gì cho mình chỉ biết là máy có thể giữ nóng nếu không có lối thoát và có thể die soon Wink
linhvang
#1610 Posted : Wednesday, March 31, 2010 6:21:00 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Mùa xuân đã trở về. Cuối tháng ba, đào đã nở rộ - hồng có, trắng có. Chim chóc ca hót líu lo. Trời bắt đầu mau sáng. Trời bắt đầu lâu tối. Cỏ trong vườn mọc cao (phải cắt). Daffodils thủy tiên đất nở vàng và tulips uất kim hương cũng ló nụ. Ngạc nhiên thấy vườn nhà có nhiều hoa thạch thảo quá xá. Tôi phì cười, trước đây tưởng hoa thạch thảo là hoa gì “đẹp kinh khủng” lằm. Khắp nơi, những loại cây khác, lá non chơm chớm xuất hiện, xanh mướt. Rhododendron có loại đã nở hoa từ tháng trước. Vẫn còn mưa, vì là xứ mưa mà. Thỉnh thoảng có được một ngày nắng, ấm áp, thiên hạ túa ra đầy đường, nhất là công viên. À, vụ cái bảng xe, ở tiểu bang này, mỗi năm chính phủ cũng xin 5 đô cho quỹ công viên. Xin chứ không bắt buộc. Tôi nói với Ng là mình nên đóng góp vì mình cũng hay sử dụng công viên (đi bộ ở Chamber Bay). Bây giờ chỗ nào ngân sách cũng thiếu hụt. Phải thông cảm, phải chia sẻ chứ.
Tôi thấy mấy người ăn uống đai ẹc nếu không cẩn thận thì không mấy chốc lại mập trở lại. Như Nichole là người Mỹ, đồng nghiệp của tôi ở thư viện, mà tôi bắt chước tập cho xuống cân, cô từ 190 pao xuống 125 pao, nửa năm sau mập trở lại. Cô thú nhận là cô không dám leo lên cái bàn cân nhưng tôi nghĩ bụng mà không dám nói là cô đã nặng ký và không chừng trở lại con số cũ. Cô đổ thừa vì ăn theo P, P là người bạn trai mới của cô. Còn mới với nhau nên hai người hay đi ăn ngoài.
Hai năm tôi muốn xuống 5 pao mà xuống không nổi, dù rằng cũng chịu khó đi bộ mỗi ngày. Hai tuần ăn kiêng cữ theo Ng, bất ngờ một sáng, ngạc nhiên thấy mình mất được 4 pao, chỉ còn 1 pao nữa là đạt được mục đích rồi, vui ơi là vui. Khi khoe với một đồng nghiệp thì chị bảo có chí là được. Tôi cười, chí gì đâu, tại đầu bếp cho ăn gì thì ăn nấy thôi. Còn chị Nguyên lại cười bảo, hồi ở VN sau 75 không có mà ăn, bây giờ có mà phải nhịn. Tôi cười, nghe thật buồn cười chị nhỉ, nhưng nhịn là việc phải làm đó chị, mỗi ngày mỗi lớn tuổi rồi, cơ thể cũng yếu đi – cứ tưởng tượng như là cái xe hơi cũ, chỉ khác là mình không thể liệng nó đi để thay một cơ thể mới, hay thay parts như xe.
Bây giờ bánh bèo, bánh bột lọc là phải ăn bớt lại (tránh được thì lại càng tốt) vì để ý thấy ai dè mấy cái món mình ưa thích đó lại chính là thủ phạm. Cũng như cơm! Mèng, mình lớn lên cũng nhờ những hạt cơm này (bà ngoại tôi hồi còn sống hay nói một hạt cơm là một hạt ngọc, khuyên tôi không được phí phạm, nghĩa là ăn cho hết, không được bỏ mứa), bây giờ lại kêu bỏ cơm.
Bây giờ cũng chừa khuấy bột báng chấm nước mắm ớt (cay cay) mà ăn. Trước đây Ng hay cười tôi, ăn gì kỳ lạ vậy? Vậy mà bữa nọ có độc giả trẻ gặp tôi nói, em có đọc bài viết của chị, thấy chị kể chị mê khuấy bột ăn, em dân Quảng Nam mà cũng ăn như chị đó! Tôi bật cười. A ha! Vậy em Quảng vùng nào mà ăn giống chị, trong khi ông xã chị cũng Quảng mà kêu không biết ăn?
Tôi thường thấy hình trái dâu blueberry mỗi khi người ta nói về những thực phẩm tốt. Trái nhỏ, màu xanh chàm, có trái chua, có trái ngọt, có trái chua chua ngọt ngọt, chứa nhiều sinh tố A, C, E, theo tài liệu nghiên cứu bảo là ngừa bệnh ung thư, chống lão hóa. Hồi mới qua Mỹ, mùa hè chị em tôi đi hái trái cây như dâu, đậu, dưa leo, kiếm tiền xài vặt, bắt đầu là hái blueberries, blueberries hái lâu lắc vì trái nhỏ, tiền kiếm không ngon bằng hái dâu raspberries nên khi khôn ra thì chê. Sau này nghe nói chủ trại giăng lưới dùng máy thổi cho trái rụng xuống (lưới) – chắc là vì kiếm không ra người hái.
Mỗi khi nhìn nó, tôi lại liên tưởng tới trái sim ở xứ mình – sim cũng giống trái ổi nhỏ, thịt mềm, có vị ngọt hơi chát và có mùi thơm. Trái sim màu tím. Thuở nhỏ, đi học tiểu học ở Quy Nhơn, thành phố nhỏ ven biển, tôi nhớ sim được mấy bà bán hàng mang đến trước trường bán cho đám học trò nhỏ - sim được đong bằng lon sữa bò.
Đói lòng ăn nửa trái sim, uống lưng bát nước đi tìm người thương. Người thương, ơi hỡi người thương, đi đâu mà để buồng hương lạnh lùng (Ca dao)
Trái sim nhỏ như thế mà khi đói chỉ ăn có nửa trái sim thôi!
Con nít ở thành phố lớn, chắc là không biết trái sim ra làm sao, vì sim mọc dại ở vùng rừng núi. Nghe nói ở Phú Quốc còn có rượu sim! Con nít ở Mỹ hay nói chung là ở ngoại quốc (bây giờ người trong nước hay dùng chữ “nước ngoài) thì lại càng không biết. Không chừng nhìn trái sim lại bảo là trái blueberry. Không biết thì cũng đâu có sao?
Tôi chưa được dịp thấy “những đồi hoa sim”, chỉ mê nghe ca sĩ Phương Dung hát Những Đồi Hoa Sim, chưa thấy cây sim, chưa thấy hoa sim, nhưng thuở bé đã ăn hòai trái sim. Mua sim ở trước cổng trường hay mỗi lần có ngoại ở quê xuống chơi, mang toàn cây trái dại: sim, trâm, hồng quân,…
Đôi khi tôi nhìn các em tôi và tự hỏi chúng có biết những thứ mà tôi đã biết khi còn ở VN không? Hừm! Trái sim là trái gì? Sợ những trái măng cụt, trái mãng cầu, trái chôm chôm, trái mận, trái sa-bu-chê, …chúng còn không nhớ, nói chi trái sim.
Bây giờ nhà thơ Hữu Loan, tác giả bài thơ “Màu tím hoa sim” (tím chiều hoang biền biệt. “Ngày xưa nàng thích hoa sim tím…”. ) đã không còn nữa. Ngậm ngùi!
Dạo này tôi lái xe đã bớt thấy sợ, lái thoải mái và an tâm hơn. Ngay cả những lúc mưa to gió lớn. Cũng vừa đúng hai năm tôi gặp tai nạn xe cộ - xe bị húc đít. Ai cũng bảo không bị thương tích gì là mừng rồi, nhưng ai mà biết sau đó cái tai nạn đã ảnh hưởng tới tâm lý của tôi như thế nào. Tôi nhát gan, nhìn kính hậu thấy có xe đi gần là đã hồi hộp! Xe người ta lạng qua lạng lại trước mắt mình, sợ lắm. Bây giờ tôi có cảm tưởng như đã “khỏe mạnh” trở lại, như là cặp giò đã tung tăng chạy nhảy được, tự do như chim thoát lồng. Đúng rằng thời gian cũng làm mình quên: quên chuyện đụng xe.
Phải vậy chứ! Sợ lái xe cũng giống như cụt chân cụt cẳng, thì làm ăn được gì.
Jenny Sanford, vợ của thống đốc South Carolina Mark Sanford, tháng hai rồi, cho ra cuốn hồi ức có tên “Staying True”, khi đề cập tới chuyện ngoại tình của chồng, bà đã kể rằng Mark Sanford đã hỏi ý kiến bà về chuyện tình cảm của ông và hỏi là ông nên đối phó với báo chí như thế nào sau khi bà đã biết được chuyện ấy.
Trong cuốn “Staying True”, Jenny Sanford cũng đã viết là ông thống đốc đã nói với bà là ông tự hỏi không biết ông có nên đi Á Căn Đình theo tiếng gọi của con tim hay là ông sẽ hối tiếc nếu mà ông không hành động như vậy. Bà cũng viết rằng bà ước chi ông đừng thố lộ những ý nghĩ đó với bà, mà hãy giữ kín trong lòng ông.
Khổ nỗi từ trước tới giờ bà luôn luôn là người cố vấn cho ông – ngay cả sự nghiệp chính trị! Thì bây giờ tâm sự ông rối răm như thế, ông biết vấn kế ai đây chứ?
Mùa hè năm rồi, có một lần ông “mất tích” tới một tuần, nhân viên dưới quyền của ông không biết ông đang ở đâu. Hóa ra là ông đã trốn việc mà đi thăm người yêu và tiểu bang South Carolina đã không có thống đốc trong một tuần.
Jenny Sanford nộp đơn xin ly dị ông chồng và ngày 19 tháng ba này họ đã chính thức ly dị. Họ có bốn con trai. Mark Sanford, thuộc đảng Cộng Hòa, có lúc được xem như có triển vọng là ứng cử viên tổng thống (2012).
“Staying True” có nghĩa là bà không muốn đứng cạnh ông như một người vợ chịu đựng khi ông khóc lóc (có rơi nước mắt) thổ lộ chuyện ngoại tình của ông cho báo chí biết, thay vào đó bà “staying true” với chính bà, niềm tin, và với lý tưởng về bổn phận làm mẹ và vai trò phục vụ công chúng.
Bà cũng đã có sự nghiệp đáng kể trước khi từ bỏ tất cả chỉ để lo chồng và con.
Tôi đang thắc mắc là sau khi ly dị rồi thì ông có đi tìm cái người phụ nữ mà ông kêu “soulmate” của ông không? Họ có dự tính lấy nhau không? Người đời có khi thả mồi bắt bóng, mất gia đình rồi sau đó cũng lạnh nhạt với người tình mà vì người đó mà họ mất tất cả. “Chẳng làm gì ra hồn!”
Tôi định bụng sẽ ráng đọc cho xong cuốn hồi ức này. Tôi vốn thích đọc journals, hồi ký, hồi ức mà. Bao cuộc đời lý thú!
Earth Hour. Giờ Trái Đất. Bạn hỏi mình có tắt đèn vào giờ đó không? 8:30, giờ địa phương, tối thứ bảy cuối cùng của tháng ba (năm nay trúng ngày 27), nhà nhà, cơ sở thương mại ở khắp thế giới được yêu cầu tắt đèn trong một tiếng đồng hồ. Ở Mỹ, những nơi đặc biệt như Mt. Rushmore, Empire State Building và Las Vegas Strip, đèn đuốc cũng sẽ tắt. Vùng Seattle thì cái bảng Pike Place “Public Market” và Space Needle cũng sẽ để tối hù trong một tiếng đồng hồ. Với mục đích gì, tôi chẳng hiểu? Tiết kiệm được điện chăng? Tôi lại sợ bóng tối sẽ đồng lõa với tội phạm.
Tháng tư. Nhiều lúc tôi cũng tự bảo mình quên đi, ba mươi mấy năm đã trôi qua rồi, nhớ làm gì, vì đời người ngắn lắm. Năm nay đã 35 năm. Vậy mà vẫn nhớ. Nhớ để thấy mình may mắn quá. Nếu ngày đó, năm đó, tôi về trễ, trong lúc cả nhà đang chờ tôi về để đến chỗ hẹn? Tôi có thể bị kẹt lại, cả gia đình tôi có thể bị kẹt lại? Rùng mình kể lại cho bạn nghe. Bạn thản nhiên bảo, thì cũng sống (phần lớn khôn đốn) như mọi người đã bị kẹt lại. Sống như thế nào? Tôi vẫn không dám nghĩ đến.
Đọc truyện ngắn Rừng Khóc Giữa Mùa Xuân của nhà văn Phạm Tín An Ninh nhắc tôi nhớ rằng tôi cũng có bà dì ruột chết bỏ xác ở trên quốc lộ đó. Trên đường di tản từ Phú Bổn về, bà trúng đạn bị thương, máu chảy nhiều, biết là không sống được, không muốn là gánh nặng cho con cái nên bà năn nỉ hãy để bà ở lại. Bà chết giờ nào, ngày nào, ở dưới gốc cây nằm bên quốc lộ? Chồng chị Thoa cũng đã bỏ mạng trên quốc lộ đó. Chị Thoa là con gái của dì và là chị họ của tôi. Và một đứa con gái nhỏ của chị Thơm, cũng con dì, cũng đã chết trên chuyến đi này.
Truyện của PTAN làm tôi nghĩ ngợi mấy ngày. Người chồng cõng đứa con trai. Người đàn bà trẻ không tìm ra tông tích của người chồng và đứa con trai bốn tuổi của họ, thất lạc nhau… Nhiều năm sau bà tình cờ gặp lại đứa con, bây giờ đã là anh chàng Thượng, lấy vợ Thượng, đẻ con Thượng, nói tiếng Việt không rành! Vì người cha đuối sức đã bỏ mạng nơi núi rừng, sau khi lết được tới nhà của cặp vợ chồng người Thượng. Đứa bé được họ nuôi dưỡng. Người đàn bà đã tìm lại được con hay là đứa con đó đã chết vì cả hai bây giờ với phong tục tập quán khác nhau, ngôn ngữ bất đồng, cũng đau thương quá đi. Và biết bao đau thương khác mà mình đã từng biết hay chưa từng biết.
Thời gian qua mau. Những ai trải qua cuộc chiến ấy thì bây giờ cũng già, tóc đã bạc hết rồi, ôi chao! Cái thế hệ đẻ sau 75 thì cũng 35 tuổi, nào ngờ!
Tonka
#1611 Posted : Wednesday, March 31, 2010 7:53:45 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
Tôi thường thấy hình trái dâu blueberry mỗi khi người ta nói về những thực phẩm tốt. Trái nhỏ, màu xanh chàm, có trái chua, có trái ngọt, có trái chua chua ngọt ngọt, chứa nhiều sinh tố A, C, E, theo tài liệu nghiên cứu bảo là ngừa bệnh ung thư, chống lão hóa.


Mọi người bàn cãi cái màu xanh chàm mà chị không lên tiếng Big Smile
Khánh Linh
#1612 Posted : Saturday, June 26, 2010 8:54:24 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Thư viện nhà thờ Hereford bên nước Anh có sách quý được khóa bằng xích nè chị Linh Vang:





Simon de Monfort Society, Leicester, England:




linhvang
#1613 Posted : Sunday, June 27, 2010 1:51:00 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Sách cũ kỹ quá, chắc cầm lên là từng trang tả tơi rơi rồi.
Khánh Linh
#1614 Posted : Sunday, June 27, 2010 7:20:17 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Nếu sách vừa đụng tới đã tả tơi thì đâu có cần phải xiềng xích chi cho mất công vậy chị Linh Vang. Smile
PC
#1615 Posted : Wednesday, September 15, 2010 6:59:26 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Theo mình nghĩ thì nguời ta xiềng sách lại là để tránh bị ăn cắp, dù đụng tới mà tả tơi thì cũng còn đuợc cái bìa, và những thứ này dù chỉ là cái bìa cũng là những báu vật của nhân loại. Tuy nhiên do khí hậu khác với VN nên nhiều trang sách nhìn thấy trong các cuộc triển lãm sách cổ mình có dịp xem qua tại British Library thấy còn tốt lắm các chị ạ.
Khánh Linh
#1616 Posted : Wednesday, December 1, 2010 7:14:11 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Thư viện lúc nào cũng có nhiệt độ lạnh hơn bình thường để bảo trì sách, tránh cho sách bị ẩm mốc đó chị PC. Nếu muốn xem cách check out sách ở các thư viện cổ Âu châu thì xem phim “Angels and Demons.” Very interesting!

Chị LV đã chán thư viện chưa vậy? Smile


PC
#1617 Posted : Monday, December 6, 2010 4:40:32 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi Huệ


Linh Vang nhớ đừng để laptop chạm trên người nhé. Hại điện thì không sợ, nhưng mà sợ điện hại thôi, nhất là quý ông thì càng nên cẩn thận hơn. Trong phòng family room của chị, nơi gia đình thường quây quần, có hai cái bàn lót cho laptop, để sẵn đó cho bất kỳ ai - kể cả khách đến viếng thăm - ngồi đó mà đặt laptop lên đùi. Bàn bằng gỗ nhẹ, phía dưới đệm một cái gối leather. Đặt cái bàn nhỏ (và) nhẹ này lên đùi, rồi mới đặt cái laptop lên trên bàn...nhỏ nhẹ. Cẩn thận nha. I am serious. heart




PC thấy có cái bàn kiểu này rất tiện dụng cho việc sử dụng laptop (không biết con chuột ra sao mà không copy và paste cái hình được, quý vị bấm vào xem thử):

http://www.amazon.com/dp...creativeASIN=B0033CQN12
Khánh Linh
#1618 Posted : Thursday, December 9, 2010 9:22:24 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

quote:
Gởi bởi Khánh Linh
Ở gần trường là chỗ nào vậy chị LV? KLinh nhớ phở Hiền Vương, Công Lý, còn mấy tiệm ở xa thì ít tới thành ra quên hết rồi chị.


Là mấy tiệm phở trên đường Trương Tấn Bửu (sau, khoảng này là Trần Quang Diệu, còn bây giờ là gì, không biết), phở Lý Quảng, phở (gà) Nam Xuyên.
Đó là trường Lê Bảo Tịnh, bây giờ cũng thành cái chi chi rồi. Big Smile Nó có hai cổng, tụi này dùng cổng quay qua mặt mấy tiệm phở.
Hồi đó ăn gì cũng thấy ngon, bây giờ chắc không còn thấy ngon nữa.



KLinh đem bài sang đây tiện nói chuyện hơn nha chị LV.

Cô em họ của KLinh học ở trường Lê Bảo Tịnh. Trường này nghe nói có ông cha làm hiệu trưởng phải không chị? Mấy chỗ trên ấy KLinh không có rành đâu. Khi nào lên chơi với bà con thì chỉ biết tới nhà thôi chớ không có đi vòng vòng chung quanh đó.

À! KLinh nhớ ra môt tiệm phở nổi tiếng tên là Tàu Bay, Question được ông anh dẫn đi ăn mấy lần mà không nhớ ở đường nào. Tô phở lớn ăn không hết nữa đó chị, hồi đó KLinh lại không thích ăn phở. Gần nhà có tiệm Mì Gia Tân Định của người Hoa, mỗi lần đi ăn thì được coi mấy ông nấu bếp biểu diễn cái màn tung vắt mì lên cao mấy lần rồi mới để rớt vô cái vợt lưới. Chỗ nấu mì đặt ngay phía trước tiệm thành ra mình thấy hết khi họ làm, và làm rất nhanh. Nấu ăn là một nghệ thuật, indeed.

Smile
Khánh Linh
#1619 Posted : Friday, December 10, 2010 1:14:59 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang


Tôi thấy mấy người ăn uống đai ẹc nếu không cẩn thận thì không mấy chốc lại mập trở lại.
.......
Hai năm tôi muốn xuống 5 pao mà xuống không nổi, dù rằng cũng chịu khó đi bộ mỗi ngày. Hai tuần ăn kiêng cữ theo Ng, bất ngờ một sáng, ngạc nhiên thấy mình mất được 4 pao, chỉ còn 1 pao nữa là đạt được mục đích rồi, vui ơi là vui.
.......
Bây giờ bánh bèo, bánh bột lọc là phải ăn bớt lại (tránh được thì lại càng tốt) vì để ý thấy ai dè mấy cái món mình ưa thích đó lại chính là thủ phạm. Cũng như cơm!




Hôm qua kiểm lại thấy nhà còn đủ thứ gói bột, tính làm bánh bột lọc, bánh bèo, bánh nậm bánh nị... mà đọc chị LV viết như dzậy thì làm sao dám làm đây.Tongue KLinh đang giữ trọng lượng cố định, vì mùa Đông rất dễ lên cân đó chị. Trời lạnh không đi ra ngoài được, và có khi ở trong nhà cũng không muốn nhúc nhích để trèo lên máy tập.Big Smile KLinh không thích hơi nóng của máy sưởi, chỉ để vừa thôi, rồi ngồi bên cạnh lò sưởi đọc sách, ấm và dễ chịu lắm, tiện có lửa lùi mấy củ khoai lang. floating

Chị LV viết tùy bút bài nào cũng duyên dáng dễ thương, indeed. Viết tiếp nha chị.Approve

linhvang
#1620 Posted : Friday, December 10, 2010 3:48:24 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Khánh Linh,

LV vẫn thích làm ở thư viện vì thích hợp với chuyện viết lách của mình. Đang trong lúc "dọn nhà", xem chừng họ tà tà dọn, vì Feb 12 mới khai trương ở chỗ mới. Vì tòa nhà lớn, họ sẽ mướn thêm 5 nhân viên nữa, một position 36 tiếng, một 22 tiếng và 3 positions 14 tiếng.

Lê Bảo Tịnh được mấy cha dòng Thanh Hóa điều hành, ngay chức giám thị cũng do một Cha coi (cha sẽ bảo về nhà ...mặc thêm áo lót! nếu mà chị nào mặc áo mỏng quá ). Sáng nào cũng phải đọc 10 (hình như) điều tâm niệm.

Vẫn viết tùy bút cho hai tờ báo mà LV đang coi - sẽ đưa lại lên đây cho KL và các bạn khác đọc. Không lười, mà bận quá! Tại ham công tiếc việc, cũng như không biết say No. Big Smile

Chuyện ăn cơm, bún, và bánh bột lọc...Ăn lại rồi, không bỏ được, nhất là cơm trắng, ăn mà cứ khen ngon quá. Lên cân trở lại rồi, huhu! Vũ như cẩn!! Disapprove
Users browsing this topic
Guest (25)
97 Pages«<7980818283>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.