Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
Thứ sáu, ngày 14, tháng 12, năm 2007 Trời lạnh như vậy mà đám tần ô của chị Nguyên vẫn lên tốt tươi, xanh ngắt, ngon lành, dưới mái hiên nhà, đúng là cái giống rau này lì quá đi chứ. Chị bảo tôi cứ cắt thoải mái đi, lên biết mấy đó! Thế là cắt, cắt…cho vào một túi lớn. Nghĩ ngay tới những bát canh rau, vào mùa lạnh này, thích mê tơi. Dạo này, trái cây và rau đậu là chính, lâu lâu thèm quá mới có vài muỗng cơm (trắng). Nghĩ cũng buồn cười, hồi trước cứ cho ăn cơm nhiều, ăn rau thịt ít là kiêng cữ rồi, việc gì phải lo mập, lo cao mỡ. Người Á Đông, cơm gạo là chính mà. Thức ăn chỉ là phụ để đẩy chén cơm. Ai dè, bây giờ thì ngược lại.
Thứ bảy, ngày 15, tháng 12, năm 2007 Tháng này, chuyện ăn uống, khó kiêng cữ lắm vì làm trong thư viện cứ thấy bánh trái do khách hàng tự làm mang vô tặng, để đầy bàn, phòng trong phòng ngoài. Cùng với những tấm thiệp để cảm ơn nhân viên. Không những bánh mà còn kẹo nữa - những hộp kẹo chocolate, trông thật hấp dẫn! Những năm trước, có khi quà là một giỏ trái cây đủ loại - thứ này tôi (với Nichole) ăn được, (đang thắc mắc) sao năm nay chưa thấy ai tặng? Một tháng rưỡi diet, tôi sụt được 6 pao, cứ xoay qua xoay lại nhìn vào gương, coi mình có …teo lại đi không…thấy hai má nhỏ lại, hai bờ vai nhỏ lại, áo quần mặc hơi rộng rộng, thấy người nhẹ đi, thoải mái, nếu mà bây giờ cứ đi qua đi lại nhón tay… cho vào miệng lủm, thì uổng bao công lao! (Nichole sụt được 45 pao trong vòng bốn tháng.) Thời tiết lạnh của mùa này làm mình cứ ăn rồi ru rú trong nhà, còn vào sở thì ngồi miết trong sở, người dễ phì ra, hậu quả như thế là chuyện dĩ nhiên rồi. Nên tôi tự cố gắng, nai nịt ấm áp, rồi đi bộ ở ngoài trời hai lần mỗi ngày. Tại mình lười tập thể dục nên phải đi bộ thôi. Coi như chưa bắt đầu năm mới mà đã lập ra những resolutions. Lại rất quyết tâm làm cho được, và thấy cũng không khó khăn lắm.
Có điều cũng hơi nhớ nhớ những chiều thứ sáu Ng và tôi hay đi ăn nhà hàng. Thoải mái đi “kéo ghế” mà sau đó không phải lo chuyện dọn dẹp, rửa chén. Nói thì nói vậy, chứ rồi cũng sẽ quen, với lại, có một thân thể gọn ghẽ, khỏe mạnh thì thích hơn nhiều.
Thứ hai, ngày 17, tháng 12, năm 2007 Tối nay, trong lúc làm việc ở thư viện, đọc vội tờ People, số mới ra, có bài viết về nam diễn viên người Việt mình là Dustin Nguyễn (con trai của diễn viên Xuân Phát), có vợ cũng là một diễn viên, cô bị bán thân bất toại (phần dưới), sau một tai nạn xe hơi. D Nguyễn săn sóc vợ từ 6 năm nay. Tôi đọc mà thấy phục ghê nghĩa vợ tình chồng. Được hỏi sao vẫn tận tâm như thế, Nguyễn bảo, chẳng nghĩ mình hay ho gì, chỉ là việc thấy phải là làm, thế thôi.
Từ hình ảnh cảm động này, tôi lại liên tưởng tới những chuyện cãi cọ, gãy đổ hiện nay của nhiều cặp vợ chồng người Việt, mà chỉ biết lắc đầu, ngao ngán. Tại đời sống quá khó khăn chăng? Trở lại chuyện lễ lộc, còn một tuần nữa là Christmas’ Eve rồi. Thiên hạ mua sắm tấp nập trong mấy cái mall giống như mình chuẩn bị ăn Tết Ta. Mọi năm tôi ngại cảnh đông đúc, không đi mall vào dịp này, nhưng năm nay tôi lại đi, mà đi nhiều nữa chứ. Ngày sau Thanksgiving Day, Ng còn đánh thức tôi dậy 6 giờ sáng để đi mua DVD player rẻ ở Best Buy (sợ nó chỉ cho mỗi người mua một cái nên cần tôi theo để mua cái thứ nhì dùm cho cậu em). Shopping xong, chừng mỏi chân thì thích ngồi ăn ở khu Food Court, dù rằng khi chọn kêu món ăn nào thì cứ phải nghĩ tới nghĩ lui, tính toán xem nó có thể nằm trong cái chương trình kiêng cữ của tôi không.
Thứ tư, ngày 19, tháng 12, năm 2007 Mưa gió suốt ngày. Mỗi ngày mỗi đi sâu vào mùa đông. Cảnh vật ảm đạm buồn bã quá. Phải làm gi đây để quên đi cái thời tiết dễ ghét này? Hôm nay không đi bộ được vì buổi trưa đi ăn với cả nhóm. Sếp Monette trả bữa ăn cho mọi người. Trao đổi quà cáp cho nhau. Tuần trước đã có màn bốc thăm, trúng tên ai thì mua quà cho người đó. Tôi bốc trúng tên Kim và cũng không dè là Kim lại bốc trúng tên tôi. Tôi mua cho Kim một thẻ uống cà phê - ở quầy cà phê dưới lầu 1. Kim mua cho tôi một cuốn journal, cùng hai cây viết, để tôi viết nhật ký (đồng nghiệp ở hai giốp đều biết tôi viết nhật ký, lúc nào cũng mang theo trong xách tay một cuốn sổ). Monette thông báo là tháng tới Kim sẽ qua làm bên Account Receivables. Tôi thật ngạc nhiên với cái tin này, vì ngay cả khi nào Kim đi job interview, tôi cũng chẳng biết! Tụi nó cười bảo tôi vì you giỏi block out cái thế giới chung quanh you. Tôi biết rồi đây tôi…sẽ cực. Mấy tháng qua, có Wendy làm lead worker, tôi đã nhàn hạ, chỉ lo việc của mình thôi, không ôm đồm việc của ai, tôi đã thấy vui và đã nghĩ là sẽ dành thời giờ vào thú vui viết lách. Mới nhàn nhàn, chưa làm được gì thì Kim lại đi. Cho tới khi mướn được người mới vào thế Kim, thế nào Monette cũng sẽ kéo người này chụp người nọ bắt chia sẻ công việc, mà vì tinh thần teamwork, mình không thể nào từ chối. Chưa hết! Tối nay tôi vừa vào thư viện, sếp Tami đã kêu lại nói. Tui muốn cho you biết, trước khi họ công bố vào ngày mai, là tui vừa được cho cái giốp ở chi nhánh Steillacoom. Tôi biết ngay cái giốp đó là coi cái chi nhánh này. Tôi hỏi, thế MaryAnn vừa về hưu? Cô trả lời, đúng vậy. Chủ nhật này là ngày cuối ở đây. Ở giốp mới, trả lương cao hơn và (cô cười) không phải làm ngày chủ nhật. Chao ơi! Cái tin Tami đi chỗ khác mới thật sự là làm tôi buồn mấy phút, vì lâu nay làm việc dưới quyền của Tami, tôi rất thoải mái. Tôi không muốn những sự đổi thay, dù rằng cũng muốn tin câu nói của người xưa, cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra. Bà sếp Alexa nói gần vào mặt tôi, giọng nhỏ nhẹ, tụi tao sẽ cố gắng tối đa để tìm một nice boss khác cho you.
Thứ năm, ngày 20, tháng 12, năm 2007 Trời hôm nay nắng nhẹ và khô ráo, nhưng lạnh, dù lạnh ở khoảng khoan than thở đã – trên dưới 40 độ. So với ngày hôm qua thì khá hơn nhiều. Do đó, tôi thấy vui hơn một chút. Rõ ràng là thời tiết có ảnh hưởng tới cái mood của mình. Mặc áo khoác cẩn thận, đi bộ một vòng quanh sở làm, trở về bàn làm việc, thấy tươi tỉnh. Tôi để ý thấy hai hôm nay có một cặp vịt về sống trong cái ao. Không phải mùa này chúng còn đi trốn lạnh ở một nơi nào đó ấm áp hơn sao? Hôm qua, tôi lo lắng là sẽ phải gánh thêm một ít việc của Kim; hôm nay nói chuyện với Kim và Wendy thì nghe họ khuyên tôi đừng có lo lắng quá, vì Wendy sẽ làm những cái việc mà tôi sợ tôi phải lãnh đó. Ừ, sao tôi lại quên mất điều này chứ. Hồi đó chưa có cái chức làm leadworker này thì tôi thầu nhiều thứ, bây giờ có W thì W phải lãnh chứ. Dĩ nhiên tôi sẽ phải chỉ dạy cho W làm. Sáu tháng qua, không phải coi và ký giấy tờ, chỉ làm việc của mình thôi, tôi đã rảnh rang nhiều (nhưng rảnh ở chỗ này thì tôi lại bận ở chỗ khác! Một tuần lãnh làm thêm 5 tiếng ở thư viện.)
Chủ nhật, ngày 23, tháng 12, năm 2007 Trời mưa ướt át, lạnh lẽo, rét mướt. Đã không đi bộ lại ăn nhiều (lại dám ăn cơm trắng)! Thế là lên lại một lb! Nichole xuống tổng cộng 47 lbs, giờ 3 lbs lò mò trở lại. Tôi với cô ta cười bảo nhau thôi thì đợi sau Tết Tây mình sẽ “tẩy ruột” lại. Trong khi Nichole bảo cô phải ăn đồ bình thường để có sức mà đứng phát quà cho 400 đứa trẻ con nhà nghèo (do Elks Club tổ chức), thì tôi chẳng có lý do nào để biện hộ lý do tại sao lại cần một lb đó. Dù tôi không mất nhiều pao như Nichole, chỉ 5 lbs thôi (xuống từ từ thì cái mặt không bị hốc hác), nhưng tôi vui lắm rồi. Tôi chưa hẳn là gầy, nhưng bữa nay mà kêu tôi mập thì không đúng. Tôi trông đã gọn đi…hehehe! Hôm nay, nói chuyện với Tami, mới biết được là Tami đã làm sếp của tôi được 8 năm rồi, hóa ra là Tami làm chức này cũng một thời gian dài, mà tôi không nhớ là đã lâu như vậy. Nên tôi cười nói với Tami, đã tới lúc you move on (lên chức, đi chỗ khác) là phải rồi, buồn thì có buồn, nhưng vì công danh sự nghiệp của you, tui phải để you đi.
Thứ hai, ngày 24, tháng 12, năm 2007 Mặt trời ló dạng, làm cảnh vật thấy vui vui một chút. Sáng sớm, xa lộ vắng tanh, vì nhiều người đã lấy ngày nghỉ để ở nhà vui chơi với gia đình rồi. Nhất là ở đoạn hướng xa lộ 101 đổ về và nhập vào I-5, thấy sự khác biệt ngay, ngày thường xe cộ nhích từng tí một và đèn thắng cứ nhấp nha, còn hôm nay thì lưa thưa vài chiếc chạy. Christmas Eve. Trời đêm bỗng thật lạnh. Vợ chồng đã mặc áo quần sửa soạn đi coi văn nghệ, có ca sĩ Việt từ tiểu bang khác đến, tại một casino của người Da Đỏ, nhưng sau đó đổi ý nằm nhà (ý không đi là của tôi). Ngoài đường lạnh lẽo quá, nằm nhà quấn mền coi băng DVD cho ấm áp! Báo đăng ở vùng Trung Đông của nước Mỹ đã có tới 20 người vong mạng vì thời tiết khắc nghiệt! Nhiều nơi tuyết rơi nhiều quá, làm thiên hạ không đi mua sắm được, thật tội nghiệp cho những cửa hàng, vì lợi nhuận cho cả năm nằm vào thời gian lễ lộc này.
Thứ ba, ngày 25, tháng 12, năm 2007 10 giờ sáng, tuyết mỏng rơi xuống lẫn trong mưa nhẹ, không ở lâu, tan ngay thành nước. Tôi sợ đi đứng trở ngại trong tuyết nên không mong White Christmas. Tôi (hầu như) đếm mỗi ngày, mong cho mùa đông qua thật nhanh. Những ngày mưa lạnh, thật sự thì không phải ngày nào cũng thế, đôi khi cũng có những ngày khô ráo, sáng sủa, chỉ hơi lạnh, nhưng vì đang mùa đông, nên những ngày mình không thích thì lại có nhiều hơn. Cả ngày ở trong nhà. Căn nhà im phăng phắc. Chỉ lâu lâu là tiếng sưởi chạy. Tụi quảng cáo cũng nghỉ ăn lễ Giáng Sinh nên không gọi. Vào dạo nét, coi phim Đại Hàn. Vì không phải là người Công giáo nên Christmas cũng không có gì đặc biệt, không đi đâu. Đoàn tụ, ăn uống của đại gia đình thì cũng đã tổ chức ở nhà một cậu em tối hôm thứ bảy rồi.
Thứ tư, ngày 26, tháng 12, năm 2007 Đường sá khô ráo, xe chạy boong boong cho đến khi vào exit để vào thành phố nơi tôi làm việc, thì ngạc nhiên thấy tuyết trắng còn bám trên cỏ và mấy lanes đường vẫn còn dơ, trực giác bảo là nên lái xe chậm lại, cẩn thận dò dẫm xem đường còn trơn trượt cỡ nào. Tôi nghe tiếng rào rào của bánh xe cán lên tuyết đang lợn cợn như nước đá bào. Hóa ra là Tumwater có nhiều tuyết hơn vùng tôi ở. Căn cứ vào số người nghỉ trong unit của tôi, tôi đoán rằng nửa số người đi làm đã ở nhà, ngày hôm nay. Một số sẽ nghỉ cho qua Tết Tây rồi mới đi làm lại. 30 năm đi làm, hình như tôi chưa bao giờ có một lần nghỉ như thế, nghĩa là nghỉ từ Giáng Sinh cho hết Tết Tây. Ngay cả Tết Ta, cũng không nghỉ! Một vài năm, tôi có nghỉ, và đó là điều đặc biệt lắm. Chắc là từ nay gặp dịp lễ lộc, tôi sẽ nghỉ, vì thấy mệt mỏi quá rồi. Sáng nay thức dậy, đã không muốn đi làm!
Trời lạnh, có ly cà phê hay ly trà cũng thú vị, uống cho ấm người, nhưng sáu tháng nay tôi bỏ được chúng rồi, vì những thứ có chất cafein hay làm tim tôi đập nhanh. Phải nhìn nhận là mình không còn trẻ nữa, ăn uống phải kiêng cữ, chứ không như hồi xưa, ăn gì uống gì thì cơ thể cũng không làm reo. Hết rồi thời đi ăn buffet, all-you-can-eat, ăn mệt nghỉ. Một dĩa càng cua, ba dĩa thức ăn, ba ly cối nước trà đá (!), chưa kể một dĩa kem flan, một ice-cream cone! Bây giờ nghĩ lại, cái thời kỳ đó sao mà…điên quá, hành hạ cái bao tử tàn canh quá! Thấy Cathy bằng tuổi tôi mà mỗi ngày trong sở vẫn còn uống 9, 10 ly cà phê đen không đường, uống cà phê thay nước lã, hay thật!
Thứ năm, ngày 27, tháng 12, năm 2007 Sáng thức dậy, nghe radio cho biết Tacoma đang có tuyết, tôi vội vã vén màn nhìn ra ngoài: tuyết đâu mà tuyết. Nhưng cũng cứ tin là rồi sẽ có tuyết. Thế mà cả ngày chỉ có mưa lạnh. Lạnh căm căm, như là đang ở giữa tháng giêng. Cũng may là hôm nay đã mang cái áo khoác dày vào người, nên ấm áp khi đi ngoài đường. Cái áo bằng nỉ, may nhiều lớp, mặc vào thấy nặng nề, mua xong, tôi cứ chê, không chịu mặc. Bây giờ lạnh như thế này, mới thấy cần. Tôi cũng quấn khăn vào cổ, khăn đan bằng loại len mềm, ôm kín cổ, thấy thích lắm. Nghe tin bà Benazir Bhutto của xứ Pakistan vừa bị ám sát chết sáng nay-thương tâm quá. Bà sinh năm 1953, mới có 54 tuổi!
|