Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

97 Pages«<6465666768>»
Một góc trời Tây Bắc
Binh Nguyen
#1301 Posted : Thursday, September 13, 2007 10:45:31 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi thihanh

[quote]Gởi bởi Binh Nguyen
Triều Thiên le lói trên ánh đèn sân khấu thì miền Bắc lụi tàn trong cảnh tối tăm của một chế độ. Ở VN bây giờ đi đâu cũng thấy mô đen Hàn Quốc. Việt Nam mình không còn cái gì để tự hào hay sao ??? [/blue]



Cái Mô Đen đó nhiều khi thấy ghét! Con trai cứ để tóc dài rũ rượi ra, anh nào cũng như công tử bột. Coi phim Hàn, yêu nhau đúng là từ năm này qua tháng nọ, có nhiêu đó, nói woa`i, mấy chục cuốn phim, nghe yêu không, cũng phát sốt ruột! Chị Linh Vang can đảm thiệt, Bình coi ba tập, là bắt đầu thấy chán, thấy người ta khóc, mình cũng muốn... cười luôn! Thiệt đúng là dô diên!

Việt Nam mình có rất nhiều thứ để tự hào, chỉ có những cậu, những cô nhí nhố mới lớn, mới không thấy điều đó thôi. Và cái quan trọng nhất, là cái thái độ của họ, họ cho những người không theo trào lưu là kém văn minh. Thật tình không biết, ai kém văn minh hơn ai?

BN.
linhvang
#1302 Posted : Friday, September 14, 2007 1:50:06 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

Coi phim Hàn, yêu nhau đúng là từ năm này qua tháng nọ, có nhiêu đó, nói woa`i, mấy chục cuốn phim, nghe yêu không, cũng phát sốt ruột!
BN.


BN muốn có ngay "action" hả? Tongue
Tonka
#1303 Posted : Friday, September 14, 2007 2:34:44 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

[quote]Gởi bởi thihanh
, Bình coi ba tập, là bắt đầu thấy chán, thấy người ta khóc, mình cũng muốn... cười luôn!



Ba tập mà hết thì chắc là chuyện tình nào cũng như chuyện tình nào, có gì mà coi. Chuyện tình của Bình Bông chắc chưa đủ một tập là kết thúc với sắp nhỏ Big SmileTongue

Chị LV viết truyện bao nhiêu trang thì mới cho chấm dứt?
Thi Hạnh, XV,..., các chị khác thì sao? Bao nhiêu tập Wink
Binh Nguyen
#1304 Posted : Friday, September 14, 2007 4:19:30 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

Coi phim Hàn, yêu nhau đúng là từ năm này qua tháng nọ, có nhiêu đó, nói woa`i, mấy chục cuốn phim, nghe yêu không, cũng phát sốt ruột!
BN.


BN muốn có ngay "action" hả? Tongue



Theo Bình, tập đầu nên có action liền, để thu hút người ta cái đã, rồi từ từ mình giải quyết. Đâu cứ dẫn dắt chuyện từ đời cổ lai hy nào đó, đến lúc có action, thì người ta ngủ gục hết trơn rồi. Chán nhất là nói không à, bắt người ta hiểu, mà toàn nói chuyện khó hiểu, nghe ba lần cũng chưa hiểu, nên chị thấy thường những phim action, thiên hạ đi coi đông không? Còn những phim được giải này, giải nọ, thì 10 phim, hết 9 phim là... buồn ngủ! Truyện viết cũng vậy, những người viết truyện văn chương bình dân, (tượng thanh, tượng hình Tongue) dễ đi vào lòng người hơn là những tư tưởng cao siêu quá. Nghe một chặp buồn ngủ, chẳng biết tác giả, hay đạo diễn muốn cái gì. Hi hi hi.

BN.
Binh Nguyen
#1305 Posted : Saturday, September 15, 2007 7:14:46 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Ý, nói chuyện chơi thôi nghe, hổng có phải ai cũng như Bình, chị Linh Vang cứ tiếp tục dòng tùy bút đi hén, Bình hổng làm chị cụt hứng nữa đâu. Sorry, sorry.

BN.
xv05
#1306 Posted : Sunday, September 16, 2007 1:53:41 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:

Chuyện tình của Bình Bông chắc chưa đủ một tập là kết thúc với sắp nhỏ Big SmileTongue



Đánh nhanh rút gọn mờ lị.

thihanh
#1307 Posted : Wednesday, September 26, 2007 6:43:51 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)


Audio Truyện Bến Hạnh Phúc - Linh Vang

links to download : http://www.megaupload.com/?d=03PE72M5
linhvang
#1308 Posted : Sunday, September 30, 2007 1:51:20 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chi LV oiiiiiiiiiiii
PNV dao nay` kho' vo qua', hom nay vo duoc, tim` tuy` but cua chi ma` hong thay.... chi. ddang ba^.n luyen phim Ha`n ha chi?
Goi dden chi. nhung ngay cuoi tuan that an nha`n, vui khoe va luyen duoc nhieu phim
TC
linhvang
#1309 Posted : Sunday, September 30, 2007 1:57:49 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Dạo một vòng ở tiệm bán thú vật (từ lúc nào mà tôi có ý nghĩ dạo ở đây chứ? dạo để làm gì? Ng đâu có cho tôi mang về con gì, vì Ng biết chính Ng sẽ cực). Chó con, thỏ con, heo con, chuột nhắt (?) (hamster, cháu Trân của tôi hay nuôi con này), chim chóc, cá….và ngay cả …con trăn. Thấy mấy con chuột mải miết đánh đu không chán trong những cái vòng tròn nho nhỏ, làm nhớ tới truyện O Chuột của Tô Hoài.
Không có loại chó nhỏ giống yorkshire terrier như Chloe. Giống này nặng cao lắm là 7 pounds. Hồi mang về, Chloe chỉ mới sanh được 3 tuần, nặng một pound rưỡi, bây giờ thì chín tháng và chưa được 3 pounds. Giống này rất thông minh và đang được ưa chuộng ở Mỹ. Cậu em tôi bảo từ ngày có Chloe, ra đường thấy chó thì hay để ý, hồi trước thì không. Thấy chó bị đụng xe thì tội nghiệp.
Tiếng Mỹ kêu loại còng này là hermit-crabs, tiếng Việt là loài cua ở nhờ hay là loài ốc mượn hồn. Ở đây người ta làm những cái vỏ giả, sơn quét đủ màu, đủ kiểu, thế là chúng cứ lấy mà đội lên người như đội nón cối, con nhỏ lựa vỏ nhỏ, con lớn lựa vỏ lớn, bò đi vòng vòng trên những mảnh đá, trông chúng thật ngộ nghĩnh, mình đứng ngắm một hồi không khỏi bật tiếng cười. Đây là lần đầu tiên tôi thấy giống này, dù lâu nay có nghe đến loài ốc mượn hồn (sao lại mượn hồn nhỉ? mượn vỏ mới đúng chứ).
Được dặn trước rồi. Ngắm thôi, không được mang về con gì.

linhvang
#1310 Posted : Sunday, September 30, 2007 2:00:09 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ hai, ngày 10, tháng chín, năm 2007
Chiều ra về thấy nhiệt độ được 82 độ, đi xe phải vặn máy lạnh cho thoải mái.
Chợt nhớ là Puyallup Fair đã mở từ hôm thứ sáu vừa qua, sẽ kéo dài trong hai tuần. Chờ một chiều cuối tuần thời tiết đẹp đẽ, sẽ rủ Ng đi Fair, vì lâu lắm rồi hai chúng tôi chưa đi. Anh chàng Đại Hàn tên Joseph thường đi chung với tôi những chuyến xe buýt sáng và chiều dặn tôi mua vé vô cửa ở chợ Safeway sẽ rẻ được hai đồng, là tám đồng (hai vé thì rẻ được bốn đồng –anh ta còn nói thêm như vậy).
“Vậy thì năm nay vé vô cửa là 10 đồng hả?”
“Đúng vậy.”
Joseph cao, đẹp trai, nước da trắng, gần 35 tuổi (sáng nay anh ta vừa khai sắp tới ngày sinh nhật và nói là sắp 35 tuổi); có cô vợ người Tàu, cũng bằng tuổi, nhưng còn đi học, tại Pacific Luteran University, dĩ nhiên là chưa kiếm ra tiền. Hai người lấy nhau được bốn năm, chưa có con. Joseph thích nói chuyện, không nói chuyện với tôi thì cũng nói chuyện với những người khác trên xe buýt, nơi mà cũng giống như một thế giới nhỏ, buổi sáng và chiều về, khách toàn là dân công chức, trước lạ sau quen.
Có một lần tôi khoe là tôi đi làm chăm chỉ lắm, ít nghỉ bệnh, nói hiện giờ tích lũy trên một ngàn giờ bệnh chưa xài (bên thư viện thì trên ba trăm). Thì anh ta nói ngay, you có nghỉ bệnh, cũng khá nhiều đó, vì nếu không thì bây giờ you phải có chừng 2 ngàn rưỡi giờ sick leave mới phải (vì anh ta biết tôi đi làm gần 30 năm). Ờ há! Tôi đồng ý (ừ! mà tôi vẫn giỏi hơn đồng nghiệp Mỹ, bọn họ cứ tháng nào có giờ là giả bệnh nghỉ liền. Rồi khi bệnh thật thì không còn giờ để nghỉ, lại phải đi xin giờ của những người khác, để nghỉ mà có lương ăn.)
Có những chiều ra về, mỏi mệt quá, tôi lim dim ngủ hay thích riêng tư một chút thì đọc sách, tránh nói chuyện.
Nói chuyện ngủ trên xe buýt, mới tuần trước, Kim hỏi tôi có bao giờ tới trạm rồi mà tôi quên xuống buýt không. Tôi trả lời, cũng ngộ thật đó, là chưa bao giờ đi quá trạm tuy cũng có vài lần được người quen đánh thức dậy. Rồi cô ta cười ngất khi nghe tôi kể là một lần nếu tôi không hụt hẫng vì người khách ngồi bên cạnh đứng lên thì tôi đã không giật mình tỉnh giấc để thấy cái chỗ ấy đúng là cái trạm mà tôi phải xuống.
Nếu xe buýt đi luôn thì sao? Kim hỏi tiếp. Tôi trả lời, thì cứ ngồi miết trên xe buýt đi xuống phố, rồi nó cũng quành lại ở cái trạm mà mình phải xuống, rồi chừng đó thì xuống chứ sao.
linhvang
#1311 Posted : Sunday, September 30, 2007 2:06:16 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chủ nhật, ngày 16, tháng chín, năm 2007
Trời âm u cả ngày và chiều tối thì một cơn mưa đổ xuống, làm nhiệt độ tụt xuống một cái vèo, khiến nhà mau lạnh, nên tôi phải vặn sưởi lên cho thoải mái, thế là mùa sưởi chạy đã bắt đầu, và sáng ngủ dậy sẽ không muốn xuống giường rồi đây, vì đang nằm trong chăn ấm nệm êm. Mới giữa tháng chín thôi mà! Lại tự nhủ. Để dành tháng 12, tháng giêng rồi hãy than.
Hương Đời Kỳ Diệu, tuyển tập văn Phụ Nữ Việt, in ấn sắp xong rồi. Ô là la! Như vậy là sẽ phát hành sớm hai tháng so với tuyển tập năm ngoái. Vui quá đi! Chưa “đẻ đứa con” này mà đã có người đòi “mang bầu đẻ đứa khác”. Cô bé Thi Hạnh bảo bày trò chơi khác cho vui đi, mấy chị, không có gì làm, buồn quá. Khuyên. Hê hê! Cũng phải nghỉ xả hơi một tí và thưởng thức đứa con tinh thần của mình mới đẻ chứ. Đúng không?

Thứ năm, ngày 20, tháng chín, năm 2007

Trên giường bệnh ngẫu hứng

Tử Thần bắt hụt ta lần nữa
Bạn mới mừng chung khóa nỗi vui
Bạn cũ buồn riêng ly rượu phạt
Ôm vai, bá cổ ngẩn ngơ cười!

Đã mấy lần rồi tai giả điếc
Tử Thần lay gọi mãi, không nghe!
Bởi còn lưu luyến duyên phàm tục,
Mải đợi người xưa lạc bước về.

Mai này chạm mặt giờ lâm tử
Nhớ, cũng xin đừng nhận cố nhân!
Đôi ngả âm dương nghìn cách trở
Bấy giờ lộng giả mới thành thân!


Vương Đức Lệ 2007


Một Ngày

Đêm nằm ôm gối hôn chăn
Sáng mai thức dậy đi thăm sương mù
Sương tan, thả gót lãng du
Bâng khuâng tìm đến nơi khu rừng gần
Cỏ cây nắng gió ái ân
Suối reo róc rách cảnh trần như tiên
Sông dài nước chảy triền miên
Mang bao thương nhớ về miền xa xôi
Chiều tàn dần khuất sau đồi
Gió hôn cây cỏ, gió hôn môi mềm
Thì ra trời đã vào đêm
Ta về ta lại ôm mền, ôm ta…


Lê Thị Nhị

Thứ sáu, ngày 21, tháng chín, năm 2007
Đừng tưởng cứ 21 tháng chín là ngày đầu tiên của mùa thu; năm nay chủ nhật 23 tháng chín mới là ngày đầu tiên của mùa thu, tôi nghe bà sếp Alexa nói mà thấy lạ quá.
Mấy hôm rày buổi sáng đã thấy trời lành lạnh, nhưng cái lạnh nhẹ nhàng còn thấy dễ chịu, mà những ai thích đi bộ thì sẽ thấy thú lắm. Lá vàng chỉ mới lác rác rơi xuống và nằm yên trên thảm cỏ. Chưa có gió lớn. Phần lớn cây cối vẫn còn xanh.
Thư viện có đại hội thường niên. Nhờ cái levy được thông qua cuối năm rồi, nó có tiền, mướn thêm nhân viên, tăng thêm dịch vụ, mà bây giờ nó lớn gấp rưỡi, phải đi mướn một chỗ ở nơi khác mới chứa đủ người cùng một lúc. 17 chi nhánh, kẻ đến người đi ở cái chi nhánh của mình nên đây là dịp để gặp lại những đồng nghiệp cũ của mình. Mary cứ bám theo tôi mà hỏi chuyện, không hiểu sao mà cô lại đối xử với tôi một cách đặc biệt như vậy – trong khi tôi cứ thao thao đối đáp với cô mà lại không nhớ được tên cô là gì, sau phải mở miệng xin lỗi hỏi tên! (Ng bảo dạo này tôi hay quên những chuyện mà không được quên, như tới giờ đi làm rồi mà không nhớ đã bỏ chùm chìa khóa ở đâu, làm Ng phải lấy chìa khóa sơ cua ra. Nhiều lần (tôi) bỏ chùm chìa khóa trong ghế xe!)
Nichole ở trong ủy ban tổ chức đại hội này, hôm trước khoe với tôi là năm nay bọn họ chọn thức ăn ngon hơn năm ngoái. Tôi có hỏi cho ăn gì, thì cô kêu bí mật, chừng đó sẽ biết. Nhưng hôm nay tôi thấy cũng đâu có gì đặc biệt đâu. Điểm tâm thì cũng bánh trái nước uống như bên sở chính của tôi. Tôi lấy một dĩa với đủ loại trái cây, đã đi rồi còn quành lại lấy thêm một cái bagel, quẹt cream cheese lên – mèn! dạo này hầu như sáng nào tôi cũng làm điểm tâm bằng một cái bagel ăn kiểu đó, biết ăn nhiều là bệnh mà vẫn cứ ăn! Dù sao đã bỏ uống mocha, trà, vậy là cũng giỏi rồi.
Tôi không hỏi Nichole mà chỉ đoán có lẽ cô là trưởng ban của môt ban vì thấy tên cô được để trên tờ chương trình và cô lên sân khấu nói khoảng 10 phút về cái ban đó. Để chuẩn bị đối phó với sự lo lắng và căng thẳng, cô kể là cô đã dậy từ 5 giờ sáng để đến gym tập thể dục. Đứng trên bục cao nhìn xuống phát biểu cho khoảng 4 trăm người nghe, cô hồi hộp cũng phải. Cô đã cười dặn tôi nhớ vỗ tay lớn sau khi cô phát biểu xong!
Có những lúc tôi ngồi đó mà đầu lại nghĩ tới tuyển tập Phụ Nữ Việt 2007, Hương Đời Kỳ Diệu, hôm qua chị Ngô Đồng bảo sách đã in xong và đang đóng thùng gửi đi, tôi thấy rất vui. Vui nhất là khi nhớ hồi nhóm PNV mới mon men muốn ra quyển đầu, nhiều người đã nghĩ là tình hình sách báo ở hải ngoại không được khả quan, in sách chỉ tổ để chật nhà chứa xe, nhà phát hành Văn Nghệ còn đóng cửa kia kià…mình sẽ không làm được đâu. Nhưng bây giờ, đã qua quyển thứ ba, đó là chưa kể hai quyển đặc biệt, một về thơ mang tên Hoa Nắng và một về Phật Giáo mang tên Góp Nhặt Hương Sen. Vậy thì PNV cũng đang đóng góp một chút gì cho nền văn học hải ngoại đó chứ.

linhvang
#1312 Posted : Sunday, September 30, 2007 2:10:49 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ bảy, ngày 22, tháng chín, năm 2007
Làm việc trong thư viện mà cứ nghĩ 3 giờ chiều nay xe đò Hoàng sẽ đến Nam Cali, các chị ở Nam Cali sẽ thấy được đứa con cưng Hương Đời Kỳ Diệu rồi, sáng rời Bắc Cali, chiều đã có mặt ở Nam Cali, có xe đò Hoàng thật là nhanh chóng, tiện lợi. Tôi nghe nói đi xe đò Hoàng được phục vụ chu đáo lắm, có phim bộ cho coi, có báo Việt cho đọc, có bánh mì ba lẹ cho ăn, lại được dịp trò chuyện với đồng hương của mình, thú quá. Người lớn tuổi có thể lấy xe đò Hoàng đi lên đi xuống bắc nam Cali để thăm con cháu được rồi. Tôi ở xa trên này Seattle, không biết ở San Jose còn có hãng xe đò nào khác không nhưng hiện giờ tôi chỉ nghe tên xe đò Hoàng thôi. Lại cũng nghe “anh Hoàng” dễ thương tử tế lắm, cứ cười cười với ảnh là có khi ảnh chẳng tính tiền gửi kiện hàng! Uy tín lan truyền như thế nên xe đò Hoàng chắc không cần tôi quảng cáo nữa rồi!
Gửi vào đây cái hình xe đò Hoàng đã mang năm thùng sách từ San Jose xuống Little Saigon.

Chủ nhật, ngày 23, tháng chín, năm 2007
Chính thức là mùa thu. 13 Âm lịch. Trăng đã gần tròn. Chợt nhớ là Trung Thu, thèm một cái bánh Trung Thu nhân đậu xanh (có trứng nhưng lại lấy trứng ra liệng!), mà bận chưa đi tiệm mua được. Ăn bánh uống trà (mới đúng điệu!), nhưng giờ chỉ được ăn bánh uống nước lọc thôi, cũng hài lòng rồi. Hồi nhỏ, tôi chỉ thích ăn bánh dẻo, sợ bánh nướng thập cẩm, nhất là cái béo của miếng mỡ.
Chợt nhớ bánh trái ở nhà quê, hồi còn sống, ngoại tôi hay làm, tôi ghét nhất là ăn bánh in và cái bánh chi đó mà sau khi hấp thì phải nở ra nhiều tai to mới là đẹp là khéo tay. Tôi thích bánh men, thích bánh khoai (khoai lang xắt thành sợi, chiên từng mảng rồi cho ngào đường), thích bánh làm bằng sương sa. Khi nhà có giỗ, có đám cưới thì phải chuẩn bị làm bánh cả tuần trước đó, vì sau bữa tiệc, còn gói cho khách, cho bà con mỗi gia đình một gói bánh mang về, nên phải làm nhiều bánh là vì vậy. Nhiều loại bánh lắm, thấy cô dì, chị em họ li chi làm, cực quá (có lẽ vì tôi thuộc loại lười nên chỉ nghĩ tới thôi mà đã thấy cực, chuyện bánh trái thì tôi vụng về chứ không khéo như em gái tôi).
Bánh Trung Thu. Moon cake. Chắc sẽ mang một cái vào thư viện cho bà sếp Alexa ăn thử, như tháng trước bà cũng đã tò mò muốn biết bánh su sê hay bánh phu thê là bánh gì. Vào Internet thấy họ dịch husband-wife cake.

Thứ ba, ngày 25, tháng chín, năm 2007
Val đem cháu ngoại Kayden vào cho tụi tôi coi con bé bây giờ lớn cỡ nào rồi. Lạ quá! Tóc nó không còn nâu nâu đen nữa mà là vàng hoe (blond). Càng ngày nó càng giống mẹ hơn là giống cha, tuy Val cứ cười bảo nó là con bé Philippino, con mắt và cái mũi là Philippino. Thật thì con bé có ¼ máu Phi Luật Tân, vì cha nó là ½ máu Phi –cha Mỹ, mẹ Phi.
Thấm thoát mà Val về hưu đã được hơn một năm. Sếp cũ Judy về cũng được bảy năm rồi. Cứ nhớ một ngày mùa đông lạnh lẽo, tôi đang học ở trường thì ba tôi đến kiếm, nói có cú phôn gọi đi phỏng vấn, sau đó vừa làm vừa học, bắt đầu mỗi tháng lương clerk tôi lãnh $540, đem về $415. Thời gian cứ thế trôi, chao ôi thoáng chốc đã gần 30 năm!
30 năm! Dạo này lòng cũng thấy nao nao vui vui khi nghĩ tới quá trình dài đi làm của mình. Sống xứ thanh bình, nếu không có gì bất trắc xảy đến cho tôi thì tôi sẽ hưởng trái từ cây mình trồng. Không như thế hệ cha mẹ, những ai công chức, giáo chức của miền Nam thì bây giờ chẳng được hưởng gì từ những năm đi làm vì chẳng có hưu bổng gì. Tôi thấy mình may mắn!

Thứ tư, ngày 26, tháng chín, năm 2007
Trăng 16, to và tròn. Buổi tối ở thư viện ra về, trời vẫn còn ấm – ban ngày được 64 độ. Sẽ còn được bao nhiêu ngày như thế này? Mấy hôm rày buổi sáng đã thấy khó leo xuống giường –cái dự định dậy sớm một tiếng để viết văn, chắc là không làm nổi. Mà Ng thì cũng chẳng khuyến khích tôi dậy sớm, vì theo Ng, mỗi đêm, tôi ngủ đã không đủ giấc rồi. À, mấy hôm trước có một bài báo nói rằng con người không ngủ đủ giấc thì sẽ giảm tuổi thọ đó. Chị Vũ Thị Thiên Thư có một lần bàn về già trẻ trong PNV, chị nói mình sống tới tuổi này là cũng giỏi rồi, phải không chị LV?
Đúng rồi! Có nhiều nhà văn đã chết sớm…như Emily Bronte mất khi chỉ mới 30 tuổi, một năm sau khi Đỉnh Gió Hú (Wuthering Heights) ra đời, cùng năm với Jane Eyre của Charlotte Bronte.
Đỉnh Gió Hú. Cốt truyện tưởng như đơn giản nhưng lại chẳng đơn giản chút nào. Hai gia đình sống gần nhau, một ở trên vùng cao –gia đình Earnshaws-một ở thung lũng, là một gia đình thuộc thành phần có học –gia đình Lintons. Ông Earnshaw, một hôm từ Liverpool trở về, đã mang theo cậu bé Heathcliff, phóng đãng bừa bãi, mà sau này ông lại thích thằng bé đó hơn chính hai đứa con của ông: Catherine và Hindley. Một ngày Heathcliff và Catherine rắp tâm theo dõi hai đứa trẻ ở thung lũng là Edgar và Isabella. Catherine bị chó cắn và phải ở lại nhà của gia đình Lintons. Khi trở về nhà, cô đã mang theo về một chân trời rộng lớn là thế giới sách vở, thời trang mà gia đình Lintons đã quen sống. Rồi Heathcliff bỏ nhà ra đi, chỉ vài năm sau trở về đã là một người đàn ông giàu sang – khoẻ mạnh hơn nhưng cũng độc ác, nham hiểm hơn. Hắn ta xía vào cuộc hôn nhân của Catherine và Edgar. Sau khi Catherine qua đời, Heathcliff gài bẫy cho Hindley vào con đường rượu chè cờ bạc, và hắn ta cũng lập mưu trả thù vào gia đình Lintons, cho tới khi hắn ta là người duy nhất của thế hệ trước còn sống sót. Thế hệ sau đều chịu vào quyền lực của hắn ta: Cathy (con gái của Catherine và Linton, xinh đẹp, trìu mến, và gan dạ), Hareton (con trai của Hindley và vợ anh ta, khiếm nhã, dốt nhưng tâm hồn hiền lành tốt đẹp) và Linton (con trai của Heathcliff và Isabella, bệnh hoạn và tiều tụy). Những đứa trẻ này đang ở tuổi vị thành niên và sống với Heathcliff trong tòa nhà trên một cánh đồng hoang. Câu chuyện được kể dưới cái nhìn của hai người. Lockwood, một người khách từ Luân Đôn đến và ở trọ trong nhà này; và Nelly, người quản gia và là người bạn của thế hệ trước.

Thứ năm, ngày 27, tháng chín, năm 2007
State auditor đến khám sổ sách năm nay là một cô bé Việt. Tôi thấy cô mang họ Nguyễn nên biết cô là người Việt. Cô nhìn họ của tôi hẳn cũng biết tôi là người Việt. Nhưng cô với tôi lại dùng English để trao đổi với nhau –tôi vừa làm vừa giải thích; còn cô, thỉnh thoảng có điều chi thắc mắc thì hỏi. Giữa những người Mỹ, nên chúng tôi phải nói tiếng Mỹ, mới là professional.
Tôi qua thư viện, lúc về lại cao ốc của sở làm thì thấy cô vừa bước ra cửa. Tôi chào cô và hỏi bằng tiếng Mỹ là có đọc chữ Việt được không? Cô nói, được. Thế là tôi chộp ngay! Kêu cô đợi đó, để tôi lên lầu lấy cuốn Hương Đời Kỳ Diệu đem xuống tặng cho cô.
-Cô viết hả? (Cô kêu tôi bằng cô -những câu nói kế tiếp, cô xưng con.)
-Ừ! Cô và các bạn của cô.
Da mặt không son phấn, trông cô còn trẻ lắm, hỏi cô ra trường nào, UW hả, thì cô nói trường ở Portland, tiểu bang Oregon, hỏi cô qua Mỹ được bao nhiêu năm rồi thì cô nói 11 năm (qua trễ cỡ vậy, phải là HO cuối mùa rồi).
-Con H.O. hả?
Cô trả lời dạ phải.
-Sao lại lên đây làm, xa vậy?
-Tiểu bang này offered job, con nhận.
-Ở một mình, đi làm?
-Dạ. Thỉnh thoảng cuối tuần con về nhà.
-Lái xe cũng xa?
-Gần hai tiếng.
Sau này tôi nghe Kim (cashier) bảo với mọi người là cô state auditor này dễ thương. Tôi cười thầm nghĩ bụng, tôi còn có một bí mật mà tôi sẽ không nói ra đâu: giữa state auditor và tôi đã có sự cảm thông, sự làm việc giữa hai bên rồi đây sẽ thoải mái, chứ không có sự căng thẳng lo lắng như với những state auditors khác hay những auditors khác bên ngoài đâu.
Tonka
#1313 Posted : Sunday, September 30, 2007 2:48:45 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
Lại cũng nghe “anh Hoàng” dễ thương tử tế lắm, cứ cười cười với ảnh là có khi ảnh chẳng tính tiền gửi kiện hàng!



Em chẳng biết anh Hoàng là anh nào nên chẳng biết cười với ai cho đúng Eight Ball Vả lại chưa chắc người ta cười với mình thì quê xệ biết mấy Tongue

Ngoài xe đò Hoàng còn có xe đò Long Thành, nghe nói đi xuống miệt Cà Mau. Còn một hãng xe đò khác cũng đi cùng lộ trình Bolsa - San Jose, cạnh tranh dữ dội với xe đò Hoàng và hình như đã có lần mướn sát thủ thanh toán (nhưng hụt) ông chủ xe đò Hoàng. Sự việc hình như vẫn còn đang được điều tra. Hãng xe đó nghe nói làm ăn không khá lắm nên tính đường cạnh tranh bất chính.

Binh Nguyen
#1314 Posted : Monday, October 1, 2007 5:31:08 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

quote:
Gởi bởi linhvang
Lại cũng nghe “anh Hoàng” dễ thương tử tế lắm, cứ cười cười với ảnh là có khi ảnh chẳng tính tiền gửi kiện hàng!



Em chẳng biết anh Hoàng là anh nào nên chẳng biết cười với ai cho đúng Eight Ball Vả lại chưa chắc người ta cười với mình thì quê xệ biết mấy Tongue




Dễ thôi, thấy anh nào cũng cứ cười đại, miễn được việc mình thì thôi! Còn người nào không cười lại, thì về... "càm ràm" tiếp! Hi hi hi.

BN.
linhvang
#1315 Posted : Monday, October 1, 2007 3:23:51 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ hai, ngày một, tháng mười, năm 2007
Trời hai hôm nay lúc mưa lúc tạnh. Cây cỏ ẩm ướt. Hai hàng cây phong trên đường BridgePort Way đưa đến thư viện, lá đã chuyển vàng golden thật đẹp. Vàng đều như thế nên không thể nào nói là mùa thu chưa về. Nghĩ đến chuyện phải lôi áo khoác dày ra mà mặc rồi, chứ một cái áo len mỏng manh sẽ không đủ chống lại cái lạnh.
Đem một quyển Hương Đời Kỳ Diệu tặng thư viện nhà để nó cho vào thư mục vì sách năm nay đã có số ISBN. Có số này thì những thư viện khác có thể mượn Hương Đời Kỳ Diệu dùm cho members của thư viện họ được. Hôm qua, tôi đã dặn chị Nguyên chờ sách vào thư mục thì chị có thể mượn, bằng cách qua ILL, inter-library-loan, khỏe hơn là chờ tôi đem lên nhà. Chị có thể request qua Internet. Sách có số ISBN và được vào thư mục thì có số tuổi thọ hơn là sách không có số ISBN và bị cho cái nhãn general thôi thì dễ bị soạn ra bán lạc soong.
Thủ tục đưa vào thư mục cũng lâu lắm, nhất là cho sách ngoại quốc, có thể chờ tới mấy tháng trời, nên sếp Tami bảo tôi là cô đang kiếm người nào biết làm cho sách tiếng Việt thì sẽ nhờ làm liền. Rồi cô kêu tôi đưa hai quyển. Có nói lý do tại sao phải cần hai quyển mà tôi không để ý nên không biết là lý do gì. Tại lúc đó tôi đang tiếc, mình chỉ muốn tặng một thôi mà, đâu có nghe cổ nói là mua. Mua thì nói làm gi, mừng quá đi chứ. PNV đang chuẩn bị tiền để lo sách năm tới, năm 2008.
linhvang
#1316 Posted : Sunday, October 7, 2007 2:03:23 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Lockwood là người có học theo kiểu bình thường, thích khoe khoang và cũng ngu ngu. Tính nhạy cảm của ông làm câu chuyện ông kể có vẻ đáng tin cậy vì là một con người tối dạ, buồn tẻ như ông thì không thể nào nghiễn ra một chuyện như thế được. Nelly, trong khi thông minh hơn Lockwood, thì lại bình thường ở nghĩa đạo lý. Nelly cố gắng với tất cả khả năng của bà, tha thứ mọi tội lỗi của Heathcliff, dù rằng bà đã thấy tất cả những việc làm tội lỗi đó.
Lockwood được nhắc qua ba phần: phần đầu tiên là chính chuyện của ông, vì một cơn bão mà ông bị kẹt lại ở Heights và nhìn thấy cái bóng mà có thể là bóng ma của Cathy. Phần hai là cái bối cảnh chung quanh ông được Nelly kể lại, lúc ông đang hồi phục sau một cơn bệnh mà đã mắc phải trong lúc ông chạy trốn Heights để về Grange. Phần ba là những gì Nelly kể lại, khoảng sáu tháng sau khi ông trở lại lấy đồ đạc của ông.
Emily Bronte mất khi chỉ mới 30 tuổi, và mặc dầu Charlotte Bronte đã sống chung với Emily cho tới khi Emily mất, Charlotte cũng chẳng hiểu rõ em mình, và lại càng không hiểu rõ cuốn tiểu thuyết do em cô viết. Emily không để lại thư từ nào, nhật ký thì chỉ vài hàng. Độc giả biết nhiều về những nhân vật Heathcliff, Catherine, Linton và con cái của họ. Chính tác giả người tạo ra những nhân vật đó thì lại là như bóng ma!
linhvang
#1317 Posted : Sunday, October 7, 2007 2:24:39 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi xv05


Nếu nói thích nhất thì xv thích nhất Đỉnh gió hú.


XV ơi,
LV đang điểm sách Đỉnh Gió Hú đó. Kiếm sách mà đọc lại cho vui nha.
linhvang
#1318 Posted : Sunday, October 7, 2007 2:33:21 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ tư, ngày ba, tháng mười, năm 2007
Mùa đông năm nay chắc là sẽ đến sớm; sáng sớm tin từ radio cho biết đèo Stevens đã có tuyết, và người ta đang nói hãy chuẩn bị cho một winter storm (nghe mà buồn một chút!). Buổi chiều một cơn mưa lớn đổ xuống, ầm ầm trên mái cao ốc, và tôi nghe cả tiếng rạo rạo của những hạt mưa đá bị gió tạt vào vách tường. Lái xe trên xa lộ, gặp mưa đá, phải lái thật cẩn thận vì nguy hiểm lắm. Mưa, hails như thế này làm bông hoa, rau cỏ bị đánh tả tơi hết. Xứ này cứ mưa xuống kèm theo gió lạnh rét mướt là thấy như đang ở vào mùa đông ngay – dù rằng theo lịch thì chỉ mới chớm thu. Trên đường đi làm ngang thung lũng Nisqually, thấy những trái bí đỏ phơi đầy trên mặt đất, bí cho mùa lễ Halloween –năm nào cái nông trại này cũng trồng một bãi bí như thế.
Tôi lại nghĩ, thêm một tháng nữa thì sẽ có hồng dòn ăn rồi. Không phải vườn nhà có trồng hồng đâu, tôi đang nói là ở chợ VN đó. Thời tiết xứ này không đủ nắng để cho hồng chín kịp –thấy bạn trồng, hồng chưa chín vàng thì trời đêm lạnh rồi, mà hái sớm thì hồng còn xanh, không ngon. Chỉ có lê Mỹ, lê Nhật là trồng được, mấy cây bên nhà ba má tôi ra đầy trái, tôi lại không ham lắm, trái rụng đầy, làm cực thêm vì phải dọn.
Thược dược còn chịu được cái lạnh cỡ này nên bông tốt tươi lắm, nhất là mấy bông màu burgundy và màu tím hoa cà, làm vườn sau bớt ảm đạm. Cà chua đã được hái hết đem vào nhà, để ngay cửa sổ bếp, những trái xanh đang từ từ chín, thoáng chốc sẽ đỏ bóng rất đẹp. Cà chua mua ở chợ ít khi được tươi như cà chua mình trồng ở nhà. Đó là chưa kể yếu tố sức khỏe vì mình không xài phân bón hóa học. Cà chua để nấu bún riêu, để cho vào nồi canh chua (nấu với đầu cá hồi). Ăn cơm sườn, cũng cho mấy lát cà vào dĩa, cà chua đã có sẵn ngay đấy, thật tiện.
linhvang
#1319 Posted : Sunday, October 7, 2007 1:31:03 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ năm, ngày bốn, tháng mười, năm 2007
Hai cây đào, loại người ta uốn cho những nhánh quặt ngược xuống, trồng trước sở làm, tuần trước bất chợt tôi nhìn thấy chúng nở bông, những bông màu trắng, bữa nay thấy vẫn còn, chưa rụng. Lạ quá! Đang là mùa thu, chứ đâu phải mùa xuân. Tôi vẫn chưa hết thắc mắc vì điều lạ này.
Tháng Mười. Kỷ Nguyên Mới đúng bảy tuổi, bước qua năm thứ tám. Chị Hồng Thủy vừa được “thăng chức”, làm phụ tá chủ bút. Chị LTN không muốn cực một mình nên mới lôi chị HT, bắt chị HT cực theo, phải không nè? Dính vào chữ nghĩa là đã bù đầu bù tai, bây giờ dính thêm trách nhiệm! (mấy năm này chưa lãnh trách nhiệm nhưng chị HT cũng đã hăng say lo quá cỡ thợ mộc!)
Đọc thư chị HT viết cho tôi mà tôi không nín được cười, “…Chị xin lỗi em, đầu óc chị lúc này hay quên vì nhiều việc quá. Chị phải lo tờ báo TV mờ cả người, rồi lo vụ bán vé TV và cả cho nhà văn hóa nên không còn nhớ gì cả…Tha lỗi cho bà chị già lẩm cẩm này nhé…”
Lẩm cẩm mà làm được bao nhiêu việc! Chị đang lo Đại Hội Trưng Vương, kỳ này được tổ chức ở vùng Hoa Thịnh Đốn, hai ngày, bắt đầu 20 tháng mười này –nghe kể ngày xưa chị được ngồi, oai nghi, trên lưng voi vào một dịp lễ Hai Bà Trưng, tôi quên chưa hỏi chị chuyện này có đúng không? Mười mấy năm nữa khi tôi bằng tuổi chị bây giờ, tôi có hoạt động mạnh cỡ như chị được không? Hay chưa gì đã lẩm cẩm kinh khủng? Chị có tài bán vé đại nhạc hội, dạ tiệc văn nghệ. Lần nào chị cũng là người bán được nhiều vé nhất. Chị giữ Trang Phụ Nữ của Kỷ Nguyên Mới từ bao năm nay. Bài vở, chuyên viết tay! Và nghe chị LTN kể …chị HT cũng là người chuyên…nộp bài …trễ nhất!
Thân chúc Đại Hội Trưng Vương Vùng Hoa Thịnh Đốn thành công.
Văn Đàn Đồng Tâm đang chuẩn bị đưa layout số 6, sách sẽ ra mắt vào dịp Tết sắp tới. Ngoài những bài vở thường xuyên, đặc biệt số này còn có bài vở của Những Cây Viết Nữ (của Đồng Tâm). Tôi bận rộn nhiều dự án của riêng tôi nên không tham gia. Rồi cách đây hai hôm, mở e-mail, thấy anh VH gửi cho coi Mục Lục, thấy tên Linh Vang với truyện ngắn Hai Cánh Mai. Ngạc nhiên ghê! Ai vào web LV mà chọn bài vậy ta? Anh TĐT hay anh VH? Lại cũng thích Hai Cánh Mai ư? Có lẽ vì cái tựa đề thích hợp với không khí mùa xuân chăng? Truyện này đã được hai đài radio chọn đọc (Little Saigon và Úc Châu), cũng được tờ báo Trẻ ở Dallas “lượm” đăng. Thế mới biết, có những “đứa con” tự chúng có những thành công riêng mà không cần nhờ tới “người mẹ”.
thihanh
#1320 Posted : Monday, October 22, 2007 10:58:19 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Hôm nay em mới đọc đến bài của chị LV trong tt 2007
Lạ nhỉ, sao chị em mình cùng nói về một đề tài tự tử trong tt này
Chẳng lẽ chí lớn ngứa đầu Big Smile Big Smile Big Smile
Users browsing this topic
Guest (19)
97 Pages«<6465666768>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.