Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

97 Pages«<6364656667>»
Một góc trời Tây Bắc
thanh noi
#1281 Posted : Wednesday, August 15, 2007 2:33:44 PM(UTC)
thanh noi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 11
Points: 0

quote:
Gởi bởi linhvang

Mời chị TN đọc bài viết cũ của LV...


Bây giờ, hơn 30 năm sau, tôi còn giữ đồng bạc năm, vẫn mới toanh, không nếp gấp (màu đà, mặt này có hình một nông dân với con trâu đi cày, mặt kia có hình một mái nhà tranh cạnh ao nước hay con sông) mà chị đã lì xì cho tôi Tết năm nào...



Cám ơn chị Linh Vang. Từ ngày xa Huế đến nay mới thấy có người gọi màu "nâu" là màu "đà". Có phải chị cũng là người miền Trung?
linhvang
#1282 Posted : Wednesday, August 15, 2007 10:44:38 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
LV đúng là người miềnTrung, chị đoán hay thật!
Không biết là chỉ có người miền T mới nói màu đà.
xv05
#1283 Posted : Thursday, August 16, 2007 1:09:33 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Đúng vậy đó chị LV, hồi nhỏ em ở ĐL, cũng nói là màu đà. Sau vô SG, nói vậy, tụi bạn học không biết mình nói cái chi, nên mới nói màu nâu theo tụi nó, riết rồi quen.
linhvang
#1284 Posted : Thursday, August 16, 2007 1:30:46 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Vậy mới biết cho dù nói giọng Nam, uống nước sông Đồng Nai (trước 75, nước máy đưa về SG là lấy từ sông ĐN-Biên Hoà), lâu lâu vẫn lòi ra cái...hột ớt hiểm! Big Smile
PC
#1285 Posted : Thursday, August 16, 2007 3:27:42 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Giọng chị LV đâi có Nam! Clown
linhvang
#1286 Posted : Thursday, August 16, 2007 3:38:17 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thì đâu có Nam như người Nam như chị! Big Smile
linhvang
#1287 Posted : Sunday, August 26, 2007 3:06:39 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ tư, ngày 15, tháng tám, năm 2007

Tita là người Mỹ gốc Phi Luật Tân. Cô ta có hai giốp - một giốp ở thư viện và một giốp ở nhà thương. Ở nhà thương, cô là y tá. Tối nay, cô kể cho tôi nghe là có một bà cụ 99 tuổi mà còn tự lái xe tới nhà thương để khám bệnh. Kể xong, cô cười:
“Bà cụ điếc, sao mà dám lái xe vậy, không biết nữa!”
“Bà nội Mỹ của tui cũng 99 tuổi, cũng tự lái xe, không lẽ là cụ? Nhưng cụ còn nghe rõ lắm, không có điếc.”
Hôm nọ, ba má tôi có đến thăm cụ. Cụ vẫn tỉnh táo nhưng trông già lắm rồi. Cụ khoe vẫn làm việc nhà để tập thể dục. Nhưng tôi nghĩ cảnh sống một mình của cụ buồn quá, sao không vào Nursing Home ở, cho đỡ buồn, lại có người chăm sóc. Cụ có 6 đứa cháu ngoại –con của một người con gái duy nhất của cụ, người con này đã mất vì mắc bệnh ung thư, chắc cũng khoảng mười năm rồi. Nhưng chỉ có cô cháu Holly là ở gần, tuy nói là gần, làm cho Boeing, mà cũng trên Everett, lái xe mất hơn tiếng đồng hồ. Holly về thăm cụ mỗi tuần, đó là khi cô không đi công tác, thường thì cô đi ra nước ngoài, có khi xa nhà cả tháng. Năm ngoái, cụ kể, cũng vì đi hoài như vậy mà cuộc hôn nhân lần thứ hai của Holly lại hỏng nữa. Lấy vợ, lấy chồng, đẻ con, ly dị, lại lấy vợ, lấy chồng…Chị em bọn tôi không thể nào nghe kịp hết chuyện của đám cháu ấy.
Đám cưới của cậu em út vào cuối tháng này, Ng và tôi có bổn phận đưa đón cụ đến dự tiệc đám cưới. Đưa đón cũng như năm ngoái – khi cậu em nha sĩ lấy vợ. Tôi lại có dịp nhìn thấy cụ. Cụ và tôi có cùng sinh nhật tháng năm.
Ở thư viện 9 giờ ra về, trời đã tối. Từ giờ trở đi, trời chiều mỗi ngày mỗi mau tối. Sợ loay hoay chưa đi đâu thì đã hết mùa hè. Mấy cây ớt ra bông muộn, chỉ mới bông, chưa đậu trái, so với mọi năm thì khoảng này trái đã đầy cây rồi. Ớt năm ngoái làm chua, ăn vừa hết. Ớt chỉ thiên, cay ơi là cay. Vậy là ớt năm nay không ra kịp cho mình ăn rồi. À, những rau cỏ khác thì đang lên ngon lành. Kinh giới lên um tùm mướt mượt. Đậu tự trồng ở nhà, đang ăn lai rai. Hái một bụm, cho vào microwave, rồi ăn không như vậy. Ăn lắt nhắt cho vui miệng khi ngồi…nét - dạo Phụ Nữ Việt hay coi phim bộ tình cảm Đại Hàn (thiên hạ bây giờ kêu là phim Hàn Quốc). Mèn! Dạo này phim Đại Hàn ra nhiều quá! Thấy ở thư viện có hai bộ mới mà lại có người mượn trước, nên tôi bỏ tên trong danh sách chờ mượn. Buổi tối sau khi ở thư viện về, để giải trí đôi chút cho thanh thản tâm hồn, tôi cho phép mình được coi một hồi (episode) – mà thường tôi cũng bận quá, đâu có coi.

Thứ năm, ngày 16, tháng tám, năm 2007
Hôm qua, ở thư viện, lúc chuẩn bị ra về thì tôi không tìm ra cặp mắt kiếng (cận). Lục tung cái mail-box: không thấy. Đổ hết đồ đạc trong cái xách tay ra: cũng không thấy. Tôi không nghĩ là tôi bỏ cái cặp mắt kiếng trong xách tay, vì thường là tôi không làm vậy, nhưng biết đâu trong lúc tháo gỡ cái thẻ ID bên giốp chính, bỏ vào xách tay, khi bước vào thư viện thì tôi không ý thức cũng đã gỡ bỏ cặp kiếng vào đó luôn? Thấy tôi lục kiếm thì bà sếp Alexa cũng phụ soát lại cái mail-box dùm tôi. Sếp Tami thì lộ vẻ lo ngại hỏi tôi làm sao you lái xe về nhà? Tôi bảo hy vọng tôi vẫn lái xe về được –tôi không quan tâm lắm chuyện này vì nhà gần, 5 hay 6 phút lái xe, lối đi quen thuộc, nên sẽ mò về được. Nhưng tôi quan tâm là nếu quả thật tôi mất cặp mắt kiếng này thì làm sao tôi lái xe đi làm xa –có vài ngày tôi lái xe đến thẳng sở chứ không đi xe buýt –vì đây là cặp kiếng duy nhất, 10 năm qua, tôi đi gặp bác sĩ khám mắt chỉ có… một lần, và chỉ để thay cái gọng kiếng mới thôi, còn độ mắt thì không thay đổi, cô bác sĩ bảo vậy. Bây giờ có đi hẹn làm cặp kiếng khác thì cũng phải đợi ít nhất là 10 hay hai tuần, đâu phải muốn là có ngay.
Nếu làm rớt trước thư viện khi loay hoay tháo cái thẻ ID vào cửa của bên giốp chính và mang cái thẻ ID của thư viện vào, thì cũng có người lượm được và đưa cho mình. Chứ ai lấy làm gì, vì kính cận, có lấy thì chắc gì đeo được. Còn lấy cái gọng ư? Bao nhiêu năm, cũng cũ rồi, ai mà thèm?
Tôi còn nhớ cái động tác vào buổi sáng là bỏ cặp mắt kiếng xuống, ở vị trí trước cái computer, dù rằng mỗi sáng đến sở tôi đều làm động tác đó, tôi chỉ lấy đeo trở lại khi ra về, nhưng quả thật là tôi nhớ rõ rệt cái động tác đó vào sáng này. Mà tôi đi thẳng về thư viện, chứ không có đi đâu khác, cũng không ghé nhà. Chẳng lẽ tôi lái xe 35 dặm, 50 phút mà chẳng mang mắt kiếng? Không có mắt kiếng sao tôi không nhận ra sự khác biệt nào hết vậy? Có một lần tôi cũng bỏ quên cặp kiếng cận ở sở, lái được hai lốc đường thì tôi đã nhớ mà quay lại lấy. Phân tích đủ thứ, chỉ đưa đến kết luận (và tôi mong là nó đúng vì như thế thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn. Tôi cũng đã nhủ thầm là sẽ đi khám mắt lại và lần này sẽ giữ một cặp làm sơ cua) là tôi đã quên mang cặp mắt kiếng khi ra về!
Sáng nay, ngồi trên xe buýt, tôi hồi hộp mong cho mau tới sở để dòm ngay ở vị trí cạnh computer xem cái cặp mắt kiếng có nằm ở đó không.
Quả y rằng, nó vẫn còn “ngoan ngoãn” nằm yên ở đó!
Nói về cặp mắt của tôi, tôi vẫn đọc sách được mà chưa cần cặp kiếng…lão!
Sáu người thợ mỏ than bị kẹt trong hầm hơn một tuần rồi, chưa biết sống chết ra sao thì hôm nay cái nhóm người đi cứu lại có ba người bị chết và sáu người khác bị thương vì một tai nạn khác xảy ra trong hầm. Thời buổi này không ngờ người ta vẫn còn khai thác mỏ than khổ cực và nguy hiểm như thế. Rồi khi nghe mỏ than sập, làm người chết, mình mới hay, thì ra vẫn còn lối lấy than kiểu này. Thông thường không ai nghĩ người đi cứu lại bị chết. Nhưng vẫn lắm xui xẻo bất ngờ. Như đám người chữa lửa của vụ 9-11 năm nào làm sập hai tòa nhà. Vừa được TV quay hình, một vài tiếng sau là bỏ xác trong đống gạch vụn! Cái đó mới đau! Tôi vẫn không có can đảm coi lại những đoạn phim tài liệu về vụ 9-11.

Thứ hai, ngày 20, tháng tám, năm 2007
Trời lúc mưa lúc tạnh hai ngày qua – xem chừng Tây Bắc năm nay chẳng có mùa hè? Tháng tám là một trong hai tháng nóng nhất nhưng vẫn chưa thấy nóng lắm. Không phải than thở, chỉ thắc mắc vậy thôi. So với những tiểu bang khác nóng cả 100 độ và còn bị cháy rừng thì WA khoảng 75 độ là lý tưởng quá rồi.
Hoa hồng rụng nhiều quá, tôi đoán không phải vì gió mà vì mưa nặng hạt, những hạt nước này đọng trên cánh hoa, đọng nhiều nặng làm hoa trĩu oằn xuống, gãy cả cuống. Thấy chị HKKM dạy cách lấy hoa hồng đem nấu trong nước làm nước tắm cho thơm người, có mấy thành viên PNV khoe đã làm được, làm tôi cũng ham, nhưng chắc bận như ri thì chỉ ham thôi chứ không làm nổi.
Nói chuyện “ham” thì thứ gì tôi lại chẳng ham! Như ngày nào cũng ham khiêng bao nhiêu sách báo, phim ảnh về nhà mà đâu có thì giờ rờ tới. Rồi bao nhiêu websites nữa! Rồi blogs! Thời buổi này ai cũng có trang nhà. Đọc những tác giả Mỹ cũng vậy, hầu như ai cũng có trang nhà. Mở một trang nhà không dễ gì có nhiều người vào đọc. Mà trang nhà thì chỉ có bài vở của một người, cũng là một văn phong của người đó, đọc mau nhàm chán lắm. Phải có nhiều thể loại, nhiều tác giả, nhiều văn phong, như một bữa ăn thì phải có nhiều món ăn, không thích ăn món này thì ăn món kia; qua văn chương cũng vậy, không thích đọc tác giả này thì đọc tác giả kia. Bây giờ, tôi coi cái web của tôi như chỉ là một cái kho chứa tác phẩm của tôi. Để những fans của tôi vào đọc hay mấy ông chủ bút thiếu bài vào khiêng đem về dán báo của họ! Phải làm sao để khách vào đọc rồi còn trở lại đọc tiếp thì mới hay. Phải có bài mới mỗi ngày. Phải có những đề tài hấp dẫn, lôi cuốn. Hay xì căng đan? Mèn! Đời sống tôi êm ả quá nên chỉ lải nhải kiểu Một Góc Trời này được thôi! Dù sao thì tôi cũng không bỏ những trang tùy bút/nhật ký này, mục đích viết là để về già có gì mà đọc, sẽ thú vị lắm đó, tôi vẫn hay nói với đồng nghiệp và bạn bè như vậy.

Thứ ba, ngày 21, tháng tám, năm 2007
Nói chuyện viết lách, có lần tôi nói với chị Lê Thị Nhị sao hồi nhỏ em ái mộ nhà văn nhà thơ đến thế mà bây giờ em viết cũng hơn trăm truyện, bài vở đăng liên tục trong Kỷ Nguyên Mới từ ngày nó ra đời đến giờ là gần bảy năm rồi, chẳng thấy ai cho biết là ái mộ em, chẳng biết có ai đọc truyện của em viết không, em cũng không cảm thấy mình nhà văn là cái gì ghê gớm lắm, mà chính em cũng chẳng ái mộ ai. Chị LTN cười:
“Ngay cả mấy cô ca sĩ nổi tiếng cũng vậy, họ ngồi ăn phở trong tiệm, thấy họ cũng như mọi người, có ai săn đón gì đâu!”
“Chị biết không? Em nghe kể hồi xưa Nguyễn Tuân vào Huế chơi, ghé ăn phở ở một tiệm phở mà chủ tiệm phở sau biết đây là nhà văn Nguyễn Tuân, đã đãi ông bữa phở, còn kêu vợ và con cái ăn mặc đẹp đẽ để chụp hình chung với Nguyễn Tuân (chuyện này do chị Phượng Các kể trong diễn đàn Phụ Nữ Việt), như là điều hãnh diện được chụp chung với nhà văn Nguyễn Tuân."
Lần đó cả hai chị em đều đồng ý thời này đời viết lách bạc bẽo lắm. Đã không tiền lại cũng chẳng có danh. Lo chuyện mắm muối tiêu đường cho tờ báo còn khổ hơn nữa, tháng nào cũng phải gọi phôn bạn bè văn thi sĩ xin bài – lên nét lấy xuống thì nói làm gì.
Đọc báo Mỹ bữa nay thấy nói trong 4 người thì chỉ có 1 người đọc sách! Mà một người đó lại là người đã về hưu. Có một bà khoe năm ngoái bà đã đọc được 70 cuốn, và lộn truyện này qua truyện khác!

Thứ sáu, ngày 24, tháng tám, năm 2007
Grandma Connie 99 tuổi (và ba tháng) gọi điện thoại cho biết bà sẽ không đi dự đám cưới được nên ngày mai Ng và tôi đừng có tới đón. Chắc là cụ không ngồi lâu được, 99 tuổi rồi mà. Tỉnh táo thì vẫn tỉnh táo nhưng ai biết được cụ sẽ ra đi lúc nào. Hôm nay, Ng và tôi nghĩ tới cảnh cụ sống một mình mà nói với nhau sống như vậy chắc là buồn lắm, không biết cô cháu có về thăm thường xuyên hay không?
linhvang
#1288 Posted : Sunday, August 26, 2007 3:10:40 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chủ nhật, ngày 26, tháng tám, năm 2007
Sau đám cưới (ngày hôm qua) của cậu em út, và những ngày bận rộn chuẩn bị trước đó, hôm nay đại gia đình tụ lại ở lake house bên American Lake để vui chơi với nhau. Trời hơi âm u nhưng ấm áp, không mưa. Khoảng trưa, mặt trời cũng ló được một chút. Trong làn nước gần bờ có một đàn vịt đang bơi lội. Thấy nước đang dâng lên, và bọn tôi biết là thủy triều đang lên nhưng lại không hiểu sao ở hồ cũng có nước lên nước xuống. Cậu em kế tôi thắc mắc, chẳng phải là hồ lúc nào cũng có số lượng đó nước sao, trừ phi có mưa lớn?
Hình như ở trung học mình có học về hiện tượng này, với cả lời giải thích, mà bây giờ quên hết rồi! Chữ nghĩa học qua, trả lại cho thầy!
Kèm vào đây là hình của Cloe và tôi. Cloe được tám tháng, hồi mới đem về, Cloe chỉ được vài tuần và hơn một pound, bây giờ nặng hơn, là...”cháu gái” của tôi, rất thông minh, đã phải làm đủ trò để được …treats! Mỏi mệt, cô leo vào lòng tôi khoanh tròn lại ngủ. Nằm ngủ mà được tôi xoa cổ, xoa lưng, thích quá mà. Th, cô em dâu của tôi, bảo Cloe đã quen hơi chị L- khi thấy tôi, cô rối rít chạy đến cho tôi bồng, và cô hôn lên mặt tôi tới tấp.




linhvang
#1289 Posted : Monday, September 10, 2007 1:59:53 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Xem chừng dung nhan Việt Nam Nhật Báo có chút thay đổi. Bài vở lại được phóng lên:
http://www.vietnamdaily..../index.php?c=author&a=63
linhvang
#1290 Posted : Monday, September 10, 2007 4:38:14 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ ba, ngày 28, tháng tám, năm 2007
Mùa này đi đâu cũng thấy mận, táo, lê chín đầy cây - không ai hái. Ngay cả cây lê nhật của nhà hàng xóm, trồng sát đường đi, chín vàng mọng nước. Con nít, một đám đùa giỡn ngay đó mà cũng không đứa nào thèm hái vặt. Tại xứ Mỹ này thức ăn thừa mứa mà. Chả bù ở quê nhà, một trái ổi còn xanh, một trái trứng cá mới hườm đã bị vặt mất tiêu rồi!
Cuối tuần rồi, đi ngang một vùng thấy dâu đen thật nhiều, chín đen bóng, làm tôi nghĩ dâu này hái về bỏ tủ lạnh, chừng nào ăn kem, đem ra ăn chung, ngon hết biết. Dân siêng năng thì làm bánh nhân dâu (blackberry pie). Dâu đen là một loại dâu dại nên mọc tùm lum, chim ăn không hết thì rụng, chứ cũng đâu có ai hái, thật phí.
Ở xứ này, người ta không chết vì đói mà chết vì ăn (nhiều). Nghĩ tới những nước Phi Châu đói kém, con nít đói khát, bụng ỏng trướng phình, thật thương tâm.

Thứ tư, ngày 29, tháng tám, năm 2007
Hôm chủ nhật, thằng cháu than sau lễ Labor Day (Sept 3) là đi học rồi. Ừ, tôi cũng mới thấy mùa hè đây mà, bây giờ chưa gì đã chuẩn bị sang thu. Mùa thu cuộc đời? Thật ra so với đám bạn cùng lứa thì tôi còn lạc quan lắm, chưa than thở đâu, dù rằng tóc đã bạc nhiều, khi thắt bính kiểu Pháp, phải kéo những mảng tóc lên cao, ôi thôi ló ra bao nhiêu là tóc bạc. Thì hai năm trước chị Lê Thị Ý đã nhìn thấy tóc bạc của tôi rồi, chị ngạc nhiên kêu, ơ hay, cô này chưa gì đã có tóc bạc. (Chị ngạc nhiên nhưng tôi đâu có ngạc nhiên.) Ấy! vậy mà vẫn chưa biết sợ, vẫn chưa nhuộm nâu (tôi tính khi nhuộm thì sẽ nhuộm hơi nâu hơi đỏ, cho lạ).
Chợt nhớ hai câu thơ của Cát Nhu:

Hoàng hôn như bóng người lớn tuổi
Cuối dốc sương mù lộng gió khơi


Thứ sáu, ngày 31, tháng tám, năm 2007
Cả tháng tôi không đi chợ VN, đi chợ Mỹ gần nhà cho tiện (gần đến nỗi có thể đi bộ được), tưởng mùa xoài đã qua rồi, hôm nay, ghé chợ VN thì thấy xoài Kent vẫn còn bày bán rất nhiều, thế là …lại vác về một thùng 7 trái nữa. Trái to ơi là to. Ng cười chọc tôi. Rõ là trúng mánh mà! Ăn xoài trừ cơm. Tôi cũng mua hai pounds nhãn, tối về vừa coi phim Đại Hàn (bây giờ quen gọi là Hàn Quốc) vừa ăn nhãn, mải mê coi, mải mê ăn, quất gần hết bịch nhãn. Bây giờ đâu cần phải xách xe lên Vancouver BC, đến phố Tàu, mới có nhãn mà ăn. Mà thời mới qua cũng siêng đi. Seattle, Portland đi hoài. Seattle chỉ mất 45 phút. Portland thì hơn hai tiếng đồng hồ. Cuối tuần là đi. Ba chở cả gia đình đi. Trời nắng ráo đẹp đẽ, đi. Mưa gió, cũng đi. Có lần đi Portland coi văn nghệ gặp lúc tuyết rơi, trên xa lộ, bị cảnh sát hú còi chận lại, chỉ để nghe lời khuyên, trời tuyết dễ gặp tai nạn nên cẩn thận chạy chậm – lúc đó đang chạy 61 dặm một giờ. Bây giờ văn nghệ được tổ chức ở casino gần nhà, chỉ 15 hay 20 phút lái xe, lại miễn phí mà cũng không đi.
Ngày đó, cộng đồng Việt ở đây còn nhỏ, sống rải rác qua ba thành phố Olympia-Tacoma-Seattle; “dân 75” hầu như ai cũng biết ai qua những sinh hoạt cuối tuần. Ai là con cái nhà ai, anh chị em của ai? Tôi lui tới với dân UW từ thời tôi cho tới thời các em tôi. Sau này, người Việt nhiều: vượt biên, đoàn tụ, con lai, H.O., kẻ đi, người đến từ những tiểu bang khác…tôi lại ít đi đâu, nên giờ thì ra đường, chẳng biết ai là ai.
linhvang
#1291 Posted : Monday, September 10, 2007 4:43:48 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ bảy, ngày một, tháng chín, năm 2007
Năm nay, mấy cây ớt “thất bại” rồi – đã qua tháng chín mà chỉ mới có bông. Tôi chẳng thấy thời tiết có gì thay đổi, nhưng đoán có lẽ mùa nắng đã về muộn (và sẽ ra đi sớm) nên ớt chưa kịp đậu thành trái thì đã “ngủm”. Riêng cây cà chua thì có nhiều trái lắm, khoảng 30 trái. Vừa hườm hườm là tôi hái đem vào nhà, để bên cửa sổ nơi bếp, vài ngày sau là chín đỏ rất đẹp, cắt lát bỏ trên dĩa xà lách, trong tô mì ăn vội hay trong nồi canh…
Cứ nói chuyện ăn! Ăn cơm nhiều: mập; ăn bún nhiều: mập. Mà tôi cứ mê cơm và bún (bún cũng từ gạo mà ra).
A bảo, A lớn tuổi hơn M, A phải ra đi trước M, thuận lý là vậy, đúng không? (A cười) Đừng để nghịch lý xảy ra, là M đi trước A.
Tôi nói chuyện bệnh tật làm sao biết được. Không bệnh tật thì sống gần trăm tuổi như Grandma Connie.
A nói. Thế nên ăn uống cần kiêng cữ, và tập thể dục đều đặn…Một phần bệnh tật là do ăn uống không kỹ lưỡng. Mỗi ngày mỗi lớn tuổi, phải để ý sức khoẻ.
Tôi nói với Ng, chị Nguyệt nói mỗi tối chị ăn chỉ có một chén cơm – ngày một chén cơm thôi, buổi trưa ăn xà lách –sao mà hay quá.
Mèn! Tôi lăng xăng trong thư viện…đốt bao nhiêu sinh lực…tối về bắt ăn uống kiểu này…thì bóc lột sức lao động quá đi chứ!

Chủ nhật, ngày hai, tháng chín, năm 2007
Đám tang của F. Scott Fitzgerald (1896-1940) vào một ngày bão tuyết, chưa đến mười người tiễn đưa ông ra nghĩa địa, mà phần đông là người của nhà quàn có bổn phận khiêng hòm. Năm ông mất, tiền tác quyền ông kiếm được chỉ là mười một đồng (của để lại cho vợ và con là mười ngàn)! Nhưng cuốn tiểu thuyết The Great Gatsby vẫn tiếp tục được cho in ra mỗi năm, là sách giáo khoa ở bậc trung học và đại học.
Hầu như người Mỹ nào cũng biết cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này (New York, Charles Scribner’s Sons, 1925, 194 trang).
Jay Gatsby, sau một thời gian vắng mặt, trở về Long Island như một người giàu có, mở ra những buổi tiệc tùng sang trọng mà ai muốn tới thì tới, dù quen hay lạ. Người kể truyện, Nick Carraway, thì biết Gatsby có hai bí mật, biết Gatsby yêu cô em họ của Nick là Daisy, Daisy kết hôn với một người tên Tom, người này không tử tế lắm; và biết Gatsby giàu có là có thể từ những vụ làm ăn bất chính hay có dính líu tới mafia, xã hội đen. Khi Gatsby thố lộ nỗi lòng với Daisy là vẫn còn yêu Daisy thì họ nối lại tình xưa. Rồi một tai nạn xảy ra: xe của Gatsby lỡ dính líu vào một vụ tông-bỏ-chạy, làm chết tình nhân của Tom, có tên Myrtle. Chồng của Myrtle đi tìm Gatsby và bắn chết Gatsby rồi quay lại tự tử. Trước đó Gatsby đã tiết lộ với Nick là chính Daisy đã lái chiếc xe của Gatsby và làm ra tai nạn. Tom và Daisy trở lại với nhau! Mọi việc trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Trong lúc đó, Nick lo đám ma của Gatsby -một đám ma mà không ai tới, cũng như đám ma sau này của chính tác giả!
Fitzgerald chỉ 29 tuổi khi cho ra đời cuốn tiểu thuyết này. Cùng với những nhân vật của The Great Gatsby, những quan sát và câu văn của Fitzgerald đã trở thành những quan niệm mà người Mỹ đã nghĩ về họ như thế.

Thứ hai, ngày ba, tháng chín, năm 2007
Labor Day. Được nghỉ lễ cả hai giốp. Biết làm gì không? Hết lên net thì coi phim Đại Hàn. Trong khi đó thì Ng ngồi quay lưng với tôi đang coi cuộn băng Thúy Nga thâu ở Đại Hàn (NNN kêu Hàn Quốc. Mà bây giờ chắc phần đông kêu như thế. Chỉ những người xa xứ ngay năm 75 như tôi hay trước đó thì mới còn dùng từ Đại Hàn.).
Buổi chiều. Cả nhà (đại gia đình) tụ lại ở nhà một cậu em cùng ăn món bún chay do cô em dâu nấu. Ai không ăn bún chay được thì ăn spaghetti, mì Ý. Lúc cậu em gọi hỏi, có rảnh không, đến ăn bún chay? Tôi lại tưởng, có rảnh không, đến ăn bún chơi.
Cloe nằm lim dim trong lòng tôi. Cô em dâu Th nói Cloe thích chị, thấy chị thích chó, chị kiếm một con nuôi cho vui đi. Tôi cười bảo, thì giờ đâu? Đi làm 60 tiếng một tuần rồi, nuôi chó lại cũng cực như nuôi một đứa con nít (Ng biết tôi mà mang về một con chó con mèo thì Ng lại cực thêm.) Nhiều nhà hàng, chợ quán lại không cho mình mang chó vào, thế là một người vào, một người ngồi ở ngoài xe chờ, đi nghỉ mát vài ngày, lại phải kiếm người giữ. Tự dưng lại gánh vào một cái nợ!

Thứ sáu, ngày bảy, tháng chín, năm 2007
Sam gọi tôi than chắc dạo này chị ham coi phim Hàn Quốc nên lười viết tùy bút, em vào thẳng web của chị mà cũng không thấy bài (tôi đưa lên web LV trước, sau đó là Phụ Nữ Việt)… Chị còn làm chủ nhật không?
Tôi trả lời, đâu có lười, vẫn viết đó chứ, nhưng chưa đưa lên. Dĩ nhiên là ham coi phim Đại Hàn, vừa phim trên nét vừa phim mang ở thư viện về, nên viết ít lại, nhưng vẫn viết. Vẫn làm chủ nhật, nhưng chỉ nửa ngày thôi mà – làm chủ nhật được ăn lương cao nên ham. Có nghỉ để đi chơi thì cũng nghỉ ngày thứ bảy hay những ngày khác, chứ không nghỉ chủ nhật.
Kể thêm đêm qua thức khuya coi phim, sáng lại dậy sớm đi làm, nên chiều về thấy người hơi mệt. Dù vậy, cũng loay hoay chuyện này chuyện nọ, không có đi nghỉ sớm (khi nói chuyện với S thì mắt tôi lim dim muốn ngủ quá.)
Nói về phim bộ Đại Hàn, đúng hơn là loại phim tình cảm lãng mạn của Đại Hàn mà tôi hay coi, tôi chẳng thấy trong đó màn sex giật gân nào cả, tình cảm cứ trong sạch như thế năm này qua năm khác, suốt 20 kỳ (episodes). Nghĩ cũng lạ, vì nghe nói thời này dân xứ Đại Hàn sống cũng tự do phóng khoáng lắm mà.
Nơi thư viện tôi làm có nhiều khách hàng người Đại Hàn, nên thư viện mua nhiều phim Đại Hàn cho họ coi -phim nói tiếng Đại Hàn và chưa có phụ đề Anh Ngữ. Hồi trước thì không để ý, bây giờ coi nhiều phim Đại Hàn, bắt đầu để ý tới những người khách Đại Hàn, lắng tai nghe họ nói chuyện, tôi có cảm nghĩ là tiếng Đại Hàn bỗng nghe thân quen và cũng hay hay. Qua phim ảnh, người Đại Hàn cũng đang giới thiệu nền văn hóa của họ đến với người ngoại quốc đó chứ. (Tôi làm quen với phim bộ Đại Hàn chỉ vài tháng nay thôi, khi những bộ phim TV này bắt đầu có phụ đề Anh Ngữ, hầu nhắm vào khán giả không phải là người Đại Hàn, như thế là trễ rất nhiều so với những người Việt khác.)
Tôi có một người chú họ có vợ là người Đại Hàn. Lấy nhau chắc cũng hai mươi năm rồi. Thường mấy ông VN có vợ ngoại quốc sống với nhau không bền, nên tôi cũng ngạc nhiên về việc cặp này sống với nhau lâu như vậy, nhất là khi biết họ không có con với nhau (cũng chưa từng có con riêng với ai khác).

Thứ bảy, ngày tám, tháng chín, năm 2007
Trời nắng đẹp đẽ. Ng nói radio cho biết 76 độ. Tôi nói hèn gì quán ăn vắng khách, dù là giờ trưa của một ngày thứ bảy. Chỉ có hai cặp khách. Một cặp Mỹ trắng già và một cặp Á Đông trung niên là bọn tôi. Tự nhiên mà cặp Mỹ thân thiện với bọn tôi, bắt chước kêu món ăn theo tôi. Theo tôi chứ không phải theo Ng, vì Ng thường không chọn món ăn, tôi kêu sao thì Ng ăn vậy. Ăn xong thì thường cũng là tôi đứng lên đi trả tiền! Ng không thích đi trả tiền. Ng không giữ tiền trong ví, chỉ một ít đủ uống ly cà phê, dù không phải tôi là tôi muốn tước bỏ “vũ khí” (tiền) của Ng như thế.
Đi tiệm quán nào cũng thế, trừ mấy cái tiệm bán máy móc, phụ tùng máy móc computer, như Fry’s hay bán dụng cụ nhà cửa, dụng cụ làm vườn như Home Depot, Lowe‘s thì Ng mới đi trả tiền -bằng credit card - và để tôi đứng ngó vu vơ nhàn nhã! À, khi đi chợ, đi shop, thì Ng luôn luôn dành xách hết, không để tôi xách một túi nào cả, dù rằng tôi có đòi xách mà Ng lại gần còm lưng vì xách nhiều túi quá. Thôi thì, tuy khó coi một tí, tôi cứ hai tay không mà te te đi trước!
Tonka
#1292 Posted : Monday, September 10, 2007 10:18:27 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
(NNN kêu Hàn Quốc. Mà bây giờ chắc phần đông kêu như thế. Chỉ những người xa xứ ngay năm 75 như tôi hay trước đó thì mới còn dùng từ Đại Hàn.).


Chắc là không ai đổi "sườn bò Đại Hàn" thành "sườn bò Hàn Quốc" đâu, nghe kỳ kỳ làm sao Big Smile

linhvang
#1293 Posted : Tuesday, September 11, 2007 2:03:51 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
"dưa leo Đại Hàn", hình dáng giống như English cucumber bán ở chợ Mỹ. Trên này có người Việt trồng được dưa ra tới trăm trái. Nghe thế, mình ham, cũng chạy đi mua về trồng, nhưng mỗi dây ra giỏi lắm là 5 trái, rồi vàng lá, chết ngủm.
Binh Nguyen
#1294 Posted : Tuesday, September 11, 2007 4:18:59 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

quote:
Gởi bởi linhvang
(NNN kêu Hàn Quốc. Mà bây giờ chắc phần đông kêu như thế. Chỉ những người xa xứ ngay năm 75 như tôi hay trước đó thì mới còn dùng từ Đại Hàn.).


Chắc là không ai đổi "sườn bò Đại Hàn" thành "sườn bò Hàn Quốc" đâu, nghe kỳ kỳ làm sao Big Smile




Ox cũng la Bình, Đại Hàn thì nói Đại Hàn, cái gì mà Hàn quốc, Hàn quốc, nghe kỳ quá. Bình nói, anh sao "lạc hậu" quá! Mình phải đổi cách thì mới hợp với trào lưu, mình nói mình coi phim Hàn Quốc, người ta mới cho là mình là ngừi dzăng minh chớ! Big Smile

BN.
PC
#1295 Posted : Tuesday, September 11, 2007 8:55:57 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Em nghe kể hồi xưa Nguyễn Tuân vào Huế chơi, ghé ăn phở ở một tiệm phở mà chủ tiệm phở sau biết đây là nhà văn Nguyễn Tuân, đã đãi ông bữa phở, còn kêu vợ và con cái ăn mặc đẹp đẽ để chụp hình chung với Nguyễn Tuân (chuyện này do chị Phượng Các kể trong diễn đàn Phụ Nữ Việt), như là điều hãnh diện được chụp chung với nhà văn Nguyễn Tuân."

Để nhớ lại cho thêm chi tiết nha. Hồi năm 1993 thì PC có về VN, đọc một tờ báo trong nước, có bài ghi giai thọai trên. Ông NT sau 1975 có đi vào miền Nam thăm (sau 75 ai ở ngòai Bắc cũng đều muốn vào thăm trong Nam, có dịp là họ đi liền). Khi tới Huế thì ông dừng lại ở một quán ăn. Chủ quán phát giác ra có nhà văn Nguyễn Tuân đang ở trong quán mình (hình như ông NT đi chung với một nhóm bạn hữu). Thế là ông ta ra chào, xin nhà văn cho ông được đãi bữa ăn, và món ngon vật lạ trong bếp được dọn ra. Sau đó, ông gọi vợ con cả nhà ra chào nhà văn, và xin phép nhà văn cho được chụp chung bức hình làm kỷ niệm. PC không nhớ quán có phải là quán phở hay không? Có khi chúng ta nhớ lầm là quán phở vì ông Nguyễn Tuân nổi tiếng với bài tùy bút "Phở".

xv05
#1296 Posted : Tuesday, September 11, 2007 10:39:28 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

Ăn xong thì thường cũng là tôi đứng lên đi trả tiền! Ng không thích đi trả tiền.

Em nhớ có một lần đọc sách báo gì đó, người ta nói khi vào quán ăn, quan sát có thể đoán cặp nào là vợ chồng hay tình nhân, hay bạn bè.
Vợ chồng thì người nữ trả tiền, còn tình nhân thì người nam trả.
Vợ chồng hay tình nhân thì thường ngồi cạnh nhau trong khi bạn thì thường ngồi đối diện, đặc biệt là khi đi từ hai cặp trở lên.
linhvang
#1297 Posted : Tuesday, September 11, 2007 2:58:53 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi xv05

Vợ chồng thì người nữ trả tiền, còn tình nhân thì người nam trả.
Vợ chồng hay tình nhân thì thường ngồi cạnh nhau trong khi bạn thì thường ngồi đối diện, đặc biệt là khi đi từ hai cặp trở lên.


Cặp này ngồi đối diện nhau, nhưng chắc chắn không chỉ là bạn Big Smile, là vợ chồng thật đấy - mà bà vợ lại hay chúi mũi vào một cuốn sách nào đó! Tongue
xv05
#1298 Posted : Wednesday, September 12, 2007 3:00:19 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Tại bả nhìn hàm răng giả của ông chồng mấy chục năm rồi, nên ngán !
thihanh
#1299 Posted : Wednesday, September 12, 2007 7:40:39 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen
Ox cũng la Bình, Đại Hàn thì nói Đại Hàn, cái gì mà Hàn quốc, Hàn quốc, nghe kỳ quá. Bình nói, anh sao "lạc hậu" quá! Mình phải đổi cách thì mới hợp với trào lưu, mình nói mình coi phim Hàn Quốc, người ta mới cho là mình là ngừi dzăng minh chớ! Big Smile



Các chị ơi, chữ Hàn Quốc ra đời và sáng chói đè bẹp chữ Đại Hàn là từ khi nào ?... phải chẳng từ khi có những bộ phim tình cảm nhiều trò, ý lộn, nhiều tập Big Smile ... Người VN gọi Hàn Quốc, Trung Quốc ... cái gì cũng Quốc ... cho có vẻ dzăng minh, cho mọi người ltưởng rằng cả Triều Thiên đều dzăng minh như thế, có biết đâu rằng khi miền nam Triều Thiên le lói trên ánh đèn sân khấu thì miền Bắc lụi tàn trong cảnh tối tăm của một chế độ. Ở VN bây giờ đi đâu cũng thấy mô đen Hàn Quốc. Việt Nam mình không còn cái gì để tự hào hay sao ???
linhvang
#1300 Posted : Thursday, September 13, 2007 3:16:43 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Ủa, Triều Thiên? Chị nhớ là Triều Tiên đó chớ. Bắc Triều Tiên, Nam Triều Tiên. Bắc Hàn, Nam Hàn. Big Smile
Users browsing this topic
Guest (7)
97 Pages«<6364656667>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.