Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

97 Pages«<5354555657>»
Một góc trời Tây Bắc
linhvang
#1081 Posted : Saturday, December 30, 2006 12:27:38 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Xin cầu nguyện cho linh hồn của mẹ chị Mỹ Lệ là Tê Rê Sa mau về nước Chúa.
Cảm ơn lời chúc của chị cho gia đình PNV và qua năm mới LV cũng xin chúc chị và gia đình được nhiều sức khoẻ, hạnh phúc, an khang và thịnh vượng.
Mong chị có nhiều thì giờ để vào chơi trong PNV.
Rose
linhvang
#1082 Posted : Sunday, December 31, 2006 2:12:49 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ bảy, ngày 30, tháng mười hai, năm 2006
Chỉ trong vài ngày mà thế giới xảy ra nhiều việc làm tôi suy nghĩ.
Tổng thống Gerald Ford qua đời ở tuổi 93. Với cái nhìn đơn giản của tôi, ông là người ơn của nhiều người Việt, trong đó có tôi, đợt di tản vào tháng tư, năm 1975. Nếu gia đình tôi bị kẹt lại? Nếu tôi bị kẹt lại? Ở tuổi mà cả đời chỉ lo ăn học, ngoài một năm vừa đi học vừa đi kèm Anh Văn cho một cậu học trò nhỏ để có tiền xài vặt với bạn bè - được trả năm ngàn đồng một tháng.
Saddam Hussein bị treo cổ chết đêm qua, sáng sớm tôi vừa thức dậy vừa nghe tin từ cái radio báo thức. Tôi sững sờ, ông ta chết thật rồi, vậy là 48 tiếng đồng hồ đã qua-bản tin tôi đọc lần cuối người ta bảo vậy, là 48 tiếng đồng hồ nữa ông sẽ bị xử tử, không hiểu sao khi đó tôi lại tính ra là 4 ngày! Thế là cũng xong một đời của một nhà lãnh đạo độc tài!
Một cái phà chở 850 người khách bị đắm chìm ở vùng biển nào đó. Mùa hè, tôi vẫn thường lấy phà qua chơi đảo Victoria, bên Gia Nã Đại, và chưa bao giờ biết sợ khi ở trên phà, chưa lần nào nghĩ là nó có thể chìm – mà mình thì không biết bơi. Như vẫn không sợ khi đi máy bay. Bây giờ nghe bản tin này làm tôi nhận ra, tai nạn có thể xảy ra, người ta có thể chết trong những lúc đi nghỉ hè, những lúc đang là thoải mái nhất, chứ không phải lúc đang tất bật vì bươn chải lo cơm gạo. Vì lý do gì mà phà chìm? Phà có đủ phao để khách mặc không? Thời buổi này tàu bè phải chuẩn bị đầy đủ chứ, đâu thể nào để xảy ra cảnh chỉ có con nít, đàn bà mới được ưu tiên dùng phao như thời xưa, thời tàu Titanic. Bao nhiêu người còn sống? Bao nhiêu người đã chết? Không tìm thấy xác -bị cá mập đớp? Black Eye
Phượng Các
#1083 Posted : Wednesday, January 3, 2007 10:57:42 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Ở các nước Á Châu còn kém tổ chức thì đi phà mới đáng sợ (do chở quá tải, không có đủ áo phao, hệ thống liên lạc chắc kém), chớ còn phà ở Mỹ thì cũng không mấy lo. Nó mà chìm là mình tới số chết trên sông nước rồi chị ạ.

Xem tin tức thì có lợi là biết chuyện xảy ra chung quanh mình, nhưng lắm khi tinh thần dễ giao động vì cái được lên tin bao giờ cũng giật gân (nghệ thuật làm truyền thông mà!). Có lúc PC bỏ mặc không thèm theo dõi tin tức gì hết. Và lúc ấy lại thấy tâm trí thật là thảnh thơi, êm ả.

Tonka
#1084 Posted : Friday, January 12, 2007 5:05:02 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Đã 12 ngày rồi sao chưa thấy chị LV khai bút Big Smile
samantha
#1085 Posted : Friday, January 12, 2007 11:46:43 AM(UTC)
samantha

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 468
Points: 27

Thanks: 1 times
quote:
Gởi bởi tonka

Đã 12 ngày rồi sao chưa thấy chị LV khai bút Big Smile


Bên chị LV mấy hôm nay lạnh lắm chị Tonka ơi! chắc chị LV lo ủ ấm nên làm biếng viết đó mà,Big SmileRoseheart
Binh Nguyen
#1086 Posted : Saturday, January 13, 2007 1:23:10 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi samantha

quote:
Gởi bởi tonka

Đã 12 ngày rồi sao chưa thấy chị LV khai bút Big Smile


Bên chị LV mấy hôm nay lạnh lắm chị Tonka ơi! chắc chị LV lo ủ ấm nên làm biếng viết đó mà,Big SmileRoseheart



Chị Linh Vang không có thì giờ cắt, dán thôi, chứ chị đã khai bút ở somewhere rồi, hi hi hi. Chị LV, còn ngại ngùng gì mà không vào PNV "khai... chiến" đi chứ?

BN.
linhvang
#1087 Posted : Saturday, January 13, 2007 4:02:43 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Cười trừ thôi, hiền lắm, không dám "khai chiến" đâu! Big Smile
linhvang
#1088 Posted : Thursday, January 18, 2007 3:18:47 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ năm, ngày 18, tháng một, năm 2007
Tại sao ở xứ người, bạn lại chọn viết văn bằng tiếng Việt? Sao không phải là tiếng Anh là ngôn ngữ mà bạn phải sử dụng hằng ngày để mưu sinh? Đôi khi tôi lại lẩn thẩn tự hỏi tôi như vậy. Để rồi sau đó cũng chính tôi tự trả lời cho tôi. Vì tôi yêu tiếng Việt là tiếng mẹ đẻ của tôi. Vì tôi thấy gần gũi với nó hơn là tiếng Anh. Với tôi, diễn tả cho đầy đủ ý thì dùng tiếng Việt dễ dàng hơn.
Đôi khi chợt nhớ tôi đang ngồi viết tiếng Việt giữa những đồng nghiệp Mỹ - tôi hay viết truyện hay nhật ký vào giờ nghỉ ở sở làm – tôi thấy thật thú vị, vì họ chẳng biết tôi đang viết gì, và dù rằng đôi khi họ tò mò hỏi tôi đang viết gì đấy, thì tôi cũng không thể nào chia sẻ được với họ những gì tôi đang viết, như chìa cái xấp bản thảo ra rồi bảo, nè, đọc thử xem, tôi viết có được không? Nhiều khi nghe tôi khoe những truyện tình tôi vừa viết được thì họ lại than, ước gì you dịch sang Anh Ngữ cho tụi tao đọc được. Tôi cười trả lời –như một lời hứa -, một ngày nào đó...Someday, someday...Vẫn một câu trả lời quen thuộc.
Bao lần rồi nhỉ?
Viết văn vốn đã cô đơn, viết văn bằng Việt ngữ khi đang sống chung quanh người bản xứ nói tiếng Mỹ lại càng cô đơn hơn, và khó khăn hơn, nhất là từ tiếng Việt mà tôi đang có thì mỗi ngày mỗi rơi rớt và chắc chắn là vốn liếng đó càng ngày càng hạn hẹp lại khi tôi cứng đầu không chấp nhận từ mới ở VN sau 75; đôi khi tôi lại thấy viết lách như thế này đồng ý là cô đơn và khá cực khổ - vì tôi phải tạo thì giờ cho nó, hy sinh những thú vui khác như cắt giờ ngủ và ít đi shopping - nhưng cũng hay hay ở một điểm là những gì tôi muốn thì tôi cũng có thể làm được. Tôi như con cá lội ngược dòng. Tôi không tốt nghiệp từ một trường dạy viết văn nào cả, nhưng tôi có thể viết văn. Tôi rất tự hào việc tôi viết văn được, một việc mà không hẳn ai muốn cũng đều làm được. Thêm nữa, để viết văn, tôi viết bằng tiếng Việt, ở xứ người.
linhvang
#1089 Posted : Sunday, January 21, 2007 1:24:51 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ sáu, ngày 19, tháng một, năm 2007
Đêm qua, nghe tiếng mưa rơi tí tách, quen thuộc, trên mái nhà, cảm thấy bình an. Trời mưa thì nhiệt độ sẽ ấm và sẽ giúp tuyết trong xóm tôi tan mau. Đi đứng sẽ bình thường trở lại, xe buýt sẽ đến đúng giờ. Mong là tuyết sẽ không còn rơi xuống nữa.
Có một loại hoa ti tí, trồng trước sở làm, đã thấy nở hoa màu hồng, cái loại hoa giỏi chịu lạnh, nở khi thời tiết đang giữa mùa đông. Nhớ hồi nào tôi đã nhận thấy điều này. Mới đây hay chẳng lẽ một năm rồi?
Buổi chiều về gần tới nhà, qua một nhà băng, thấy nhiệt độ cho biết đang là 42 độ, cũng khá ấm áp.
Hôm nay đọc ở yahoo một tin tức thật kỳ lạ: một phụ nữ Cam Bốt thất lạc năm còn là cô bé tám tuổi, vừa được tìm ra sau khi đã sống 18 năm trong rừng rậm. Cô ăn cắp thức ăn của những người đi làm rừng được cất dấu trên cây, và bị họ phát giác. Bây giờ thì được đoàn tụ với gia đình –còn cha mẹ- nhưng cô lại muốn về rừng, vì không quen sống với người. Cô bò, chứ không đi, chỉ còn nói được chữ ba, chữ má, và chữ đau bụng. Khi đói và khát, cô chỉ tay vào miệng. Chẳng khác gì chuyện Tarzan! Mà hồi nhỏ tôi vẫn coi truyện kể bằng hình, và sau này Hồ Ly Vọng cũng có dựng thành phim. Những cụ già trong làng đó tin rằng cô bị ma quỷ ám, nên các sư Phật Giáo đã được mời đến để chữa bệnh cho cô.

Bằng cách nào cô đã sống sót được từng ấy năm? Giống vật nào đã cưu mang cô, dạy cô cách sinh tồn? Lâu quá, áo quần cũng rách, mục, chắc chắn sau đó cô phải ở truồng ở trần rồi. Tới tuổi dậy thì, khi có kinh nguyệt lần đầu tiên, thấy máu me đỏ lòm chảy ra như vậy, cô có sợ không? Rồi khi cơ thể phát triển đầy đủ như một thiếu nữ, cô có “ăn ở” với giống vật nào không? Đem cô cho bác sĩ khám “chỗ ấy” thì thế nào cũng biết có ăn ở hay không. Tôi đọc sách thấy nói ngày xưa có ông Tô Vũ khi bị vua đày lên chốn hoang sơ, mấy chục năm trời, có giả thuyết cho rằng ông đã bầu bạn với một con đười ươi cái, mà người ta bảo là vợ ông. Con vật này cũng rưng rưng nước mắt lúc chia tay, khi ông được vua tha cho về sống lại với con người.
Thế nào rồi những nhóm nhân chủng học nào đó chắc cũng sẽ đem cô Cam Bốt đáng thương này ra mà làm “vật” nghiên cứu! Black Eye
Không biết rồi đây cô có làm quen được với thế giới văn minh của loài người không?
oc huong
#1090 Posted : Sunday, January 21, 2007 4:58:18 AM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

quote:
nhất là từ tiếng Việt mà tôi đang có thì mỗi ngày mỗi rơi rớt và chắc chắn là vốn liếng đó càng ngày càng hạn hẹp lại khi tôi cứng đầu không chấp nhận từ mới ở VN sau 75


Sau 75, OH sống ở VN gần 5 năm, đâu có bị "lai căng" một chữ nào đâu.
Mỗi lần về Sài Gòn, OH quyết tâm dùng toàn tên đường cũ, ai cũng biết. Một điều rất vui là OH cảm nhận sự thích thú ngấm ngầm và giúp đỡ chỉ vẽ tận tình của mọi người, từ anh xích lô đến chị bán báo bên lề đường khi OH hỏi đường ở SG.

quote:
Với tôi, diễn tả cho đầy đủ ý thì dùng tiếng Việt dễ dàng hơn.


Tính toán, đếm số, nhớ số bằng tiếng Việt cũng dễ dàng hơn nữa đó LV.

Quí vị có ai nắm mơ bằng tiếng Anh chưa nhỉ? Nếu thế là đạt đạo rồi đó.

Tất cả những mơ của OH đều bằng tiếng Việt, trong không gian Việt.
OH đang vừa viết vừa nghe dĩa nhạc Sài Gòn ơi! Vĩnh biệt của Nam Lộc. Đến bài Xin Đời Một Nụ Cười... không viết được nữa... nên vô đây tán dóc.

Có tiếp ngày an vui nghen quí vị.
OH



Nợ tang bồng vay trả trả vay.

linhvang
#1091 Posted : Monday, January 22, 2007 3:43:54 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ hai, ngày 21, tháng một, năm 2007
Tôi đang có một món đồ chơi mới. Thứ bảy rồi thư viện nơi tôi làm bắt đầu cho mượn Playaway là một loại nghe đọc truyện thật tiện lợi, nghe trong lúc on the go. Truyện đọc (dạng MP3) được đưa vào một cái hộp nhỏ xíu như hộp quẹt, hình chữ nhật, một bề dài hơn ngón giữa của tôi một tí, một bề dài hơn hai lóng tay một tí. Móc vào cái hộp đó là một sợi dây, để tiện đeo nơi cổ. Pin có sẵn, mỗi lần cho mượn thì thư viện bỏ pin mới vào cái hộp nhỏ đó, và thêm một pin sơ cua nữa. Cần một dụng cụ là một bộ earphones (earbuds) để nhét vào hai lỗ tai, cái này mình phải mua riêng, một đồng (Friends of the library, mua 50 xu, bán một đồng, coi như cũng có lời chút đỉnh), thư viện không cung cấp vì tránh vấn đề dùng chung sợ nhiễm trùng. Rồi sau đó, chỉ việc đeo vào cổ là nghe. Không cần cassettes hay CD players. Vừa làm việc nhà việc sở vừa nghe. Nghe trên xe buýt, nghe khi đi bộ, chạy bộ. Bất cứ lúc nào. Giống như mình đeo thêm một cái thẻ, vậy thôi –như trường hợp của tôi là thẻ vào cửa cao ốc của sở làm, thẻ đi xe buýt.
Tôi đang nghe The Da Vinci Code (Dan Brown)– đã coi phim mà chưa đọc truyện. Cũng đang mượn vài truyện tình cảm của James Patterson, để sẵn trong xách tay.
linhvang
#1092 Posted : Thursday, January 25, 2007 2:38:25 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ tư, ngày 24, tháng một, năm 2007
Sáng sớm lái xe đi làm, trời sương mù trắng xóa. Buổi trưa sương mù tan hết, mặt trời ló dạng, ấm áp 50 độ, cảnh vật có vẻ mùa xuân rồi, nhất là chiều tan sở về, trời vẫn còn sáng sủa. Một cô đồng nghiệp bảo nhìn trời sáng sủa, (lòng) thấy vui. Tôi trả lời, đúng vậy.
Vẫn còn hai tháng nữa mới hết mùa đông, tháng hai vẫn là tháng trời còn có tuyết rơi hay còn lạnh làm đường có sương đóng đá (black ice), lái xe nguy hiểm. Hy vọng không còn tuyết đổ nữa.
Buổi tối, ở thư viện bước ra cùng với Debra (cô đồng nghiệp đã từng gây chuyện khó chịu cho tôi!), thấy trăng còn khuyết mà sáng tỏ trên bầu trời đen. Nhưng chính Debra là người lên tiếng trước về nhận xét này. Debra vừa được lên chức (branch assistant 2), do đó trong vòng tháng tới, cô và tôi không còn làm chung với nhau nữa, dù vẫn làm cùng một chi nhánh, vẫn thấy nhau. Từ khi tôi đi chơi Las Vegas về, hồi tháng năm năm ngoái, không khí làm việc giữa cô và tôi đã dễ chịu nhiều -thỉnh thoảng cô vẫn sai tôi, nhưng vì tôi bắt chước Angel cứ tỉnh bơ đi, kệ, cứ nhịn một chút cũng chả sao, nên tâm trí tôi được nhẹ nhõm là nhờ vậy.
Tôi vẫn thích đi làm lắm, tiểu bang 29 năm và thư viện 11 năm rưỡi, chắc chắn là vì những việc tôi làm và khung cảnh làm việc không tạo căng thẳng, thỉnh thoảng cũng có, nhưng ít thôi. Tôi chẳng mấy khi bị nhức đầu, chẳng bao giờ phải dùng thuốc ngủ cho dễ ngủ. Tôi sống cứ hồn nhiên như chim chóc, cây cỏ, hạnh phúc lắm.
linhvang
#1093 Posted : Friday, January 26, 2007 5:33:20 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ sáu, ngày 26, tháng một, năm 2007
Trời nắng ấm, hai cặp vịt đã trở về bơi lội trong cái ao nước trước sở làm (chẳng bao lâu thì sẽ thấy bầy vịt con?), thấy cảnh vật vui nhộn lên, như là mùa xuân đang lấp ló đâu đây. Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, nhưng cảnh buồn thì người cũng buồn theo, nếu không thì đã không có nhiều người bị chứng bệnh trầm cảm vào mùa đông. Tôi thì không nghĩ mình bị trầm cảm như những người khác, nhưng mà cứ mùa đông, tôi cũng than thở lắm chớ. Mưa Tây Bắc dầm dề, bầu trời xám xịt, ngày nào cũng như ngày nào, sao mà không than thở cho được. Mấy năm sau này, tôi ít than thở, vì mải chơi nét, có nhiều bạn bè đấu láo, đâu còn thì giờ mà than với thở nữa!
Buổi chiều, nơi căn nhà nghỉ mát bên bờ biển Oregon. Mùa này, bầu trời và biển nước không được xanh như mùa hè. Đứng trong nhà kính, nhìn sóng biển nhấp nhô, xa xa. Trời lạnh, nên không ai đi dạo trên bâi cát. Biển vắng, chỉ có những con chim hải âu bay liệng trên bầu trời, đôi khi sà sà gần mặt nước, kêu éc éc. Cảnh buồn, làm người buồn theo. Người vượt biển nhìn trời nước mênh mông, nghĩ tới chuyện vượt biển ngày trước, bao năm qua đi mà vẫn còn thấy hãi hùng. An toàn đến được xứ người hay làm mồi cho cá mập giữa đại dương bao la?
Thuở mà phong trào vượt biên lên cao độ, chị PC bảo người ta thường nói như thế này:
Một là con nuôi má (Con vượt biên ra được nước ngoài thì con gửi tiền về nuôi má.)
Hai là má nuôi con (Con đi không được, bị bắt bỏ tù, thì má đi thăm nuôi con trong tù.)
Ba là con nuôi cá (Trên biển cả, con có thể làm mồi cho cá mập.)
linhvang
#1094 Posted : Sunday, January 28, 2007 1:27:11 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Xin mời các bạn bấm vào cái link dưới đây để đọc bài viết của nhà văn Văn Quang viết về một nhân vật Tây Bắc:
http://www.vietnamreview...s&file=article&sid=2507
Và sẽ thấy tên của một thành viên Phụ Nữ Việt được nhắc tới.
Ai vậy ta? Big Smile
linhvang
#1095 Posted : Friday, February 2, 2007 8:06:03 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ sáu, ngày hai, tháng hai, năm 2007
Dù buổi trưa nhiệt độ đã lên được 40 độ, cái ao nước vẫn còn đóng băng, nên làm sao có mấy cặp vịt bơi lội trong ao được (để cho mình ngắm chớ)! Trời còn đang mùa đông lạnh lẽo, nhưng tôi vui vui khi nghĩ mỗi ngày thời tiết mỗi đi ra khỏi mùa đông, buổi chiều tôi đi làm ra thấy trời còn sáng sủa. Chẳng bao lâu mùa xuân sẽ về, và mùa hè sẽ về, và rồi chuyện đi chơi xa sẽ đến (nên phải tính toán ngay từ bây giờ). Đang nghĩ chuyện qua Paris dự buổi ra mắt sách của tuyển tập Phụ Nữ Việt, được Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại Trung Tâm Âu Châu đứng ra tổ chức (thật là hân hạnh cho PNV) vào cuối tháng sáu này.
Mấy ngày trước, có nói chuyện với Ng, và Ng không tha thiết lắm chuyện đi Pháp, nói ngại đi xa quá. Tôi có cười bảo Ng, vậy thì cho you ở nhà, tui sẽ đi một mình.
À há, từ ngày lấy chồng, tôi chưa bao giờ đi xa một mình.
Có nói sơ sơ về dự tính này với hai sếp và đồng nghiệp chung quanh (có đồng nghiệp chưa từng đi máy bay, chưa biết cả Las Vegas, Los Angeles, nói chi chuyện ra nước ngoài) thì ai cũng bảo đi Pháp thú vị quá, hãy đi chơi đi, đừng bỏ lỡ cơ hội cả đời.
Nhớ tới lời khuyên của anh PVT, phải đi nhiều mới viết văn hay được.
À, nhắc tới đi nhiều, đi xa, lại nhớ là tôi cần một cái laptop để mang theo khi cần viết lách, nói tới nói lui hơn nửa năm rồi mà vẫn chưa tậu được! Không phải kẹt tiền (món tiền bất ngờ có được năm rồi vẫn còn) mà vì Ng cứ kêu chưa thấy cái nào vừa ý. Hm! Mua cho tôi chứ đâu phải mua cho Ng mà phải chờ Ng vừa ý, nhất là tôi chỉ cần một cái đơn giản cho việc viết lách, gọn gàng cho tiện mang đi đâu, và vào nét, vào diễn đàn được để liên lạc, sinh hoạt với bạn bè. Thế thôi!
oc huong
#1096 Posted : Saturday, February 3, 2007 8:54:14 AM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

quote:
tôi cần một cái laptop để mang theo khi cần viết lách, nói tới nói lui hơn nửa năm rồi mà vẫn chưa tậu được!


Hi... hi... nếu LV cho OH khuyên anh Ng. thì OH biểu đừng là đừng (lạy trời anh Ng. không vào đây đọcTongue). Phu quân OH ân hận ngàn thu vì lỡ dại tặng cho vợ cái laptop mặc dù đã bắt OH phải hứa là sẽ để laptop ở nhà mỗi khi đi chơi xa.. Từ ngày có laptop mình ên, OH tui ngồi một góc sô pha để viết và lạng trên net, êm mông, êm lưng, có chỗ gát chân, duỗi thẳng cẳng... ngồi miết [}:)].

Đi ăn nhà hàng mà LV còn đem theo sách để đọc thì đến chừng có laptop là coi chừng LV ôm rìết trước bụng.
Nhưng.... có laptop.... đã thiệt Big Smile
OH
Phượng Các
#1097 Posted : Saturday, February 3, 2007 9:20:51 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị LV, trong thư viện ở Mỹ có chỗ để mình gắn dây vào lap top mà xài không vậy? Xài ké máy của thư viện thì bị giới hạn thời gian, chỉ cho m`inh có 30 phút lên Net.
linhvang
#1098 Posted : Saturday, February 3, 2007 9:59:42 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

Chị LV, trong thư viện ở Mỹ có chỗ để mình gắn dây vào lap top mà xài không vậy?


Ở những thư viện khác thì LV không biết, còn thư viện nơi LV làm thì có đó, bà con tự đem laptop vô xài, không cần chờ xài máy của thư viện. Thấy có người đậu xe, ngồi trong xe, còn download chi nữa, họ bảo là nét của thư viện nhanh!
linhvang
#1099 Posted : Saturday, February 3, 2007 10:07:39 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Ngày mai sẽ đi dạo, vì vừa thấy báo đăng Frys có quảng cáo một cái Toshiba notebook PC, wireless $599 chưa thuế (mỗi người chỉ được mua một cái thì chắc đang sale rồi).
linhvang
#1100 Posted : Saturday, February 3, 2007 6:59:44 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ bảy, ngày ba, tháng hai, năm 2007
Trưa nay, ba má đi dự buổi họp mặt tưởng nhớ một năm ngày bác Vũ Đức Vinh mất. Năm ngoái khoảng này tuyết còn đóng trên mặt đất và trời lạnh căm căm. Thấm thoát mà đã một năm trôi qua. Năm nay ấm áp hơn, và trời nơi thành phố tôi ở thì lắc rắc mưa cả ngày. Hôm qua, âm u, chỉ 40 độ như đã nhắc. Chỉ có hôm kia là có nắng nhẹ ấm áp 50 độ.
Tôi nhớ lâu ngày gặp lại các bác, thấy bác nào cũng già, nhất là bác Nguyễn văn Giang, cựu trung tá không quân, ngày xưa bác phong độ như thế mà bây giờ trông yếu lắm, ngay cả những người bạn cùng lứa tôi hay trẻ hơn một chút của thời đại học, trông chúng cũng già quá, thật không ngờ. Tôi nói với Ng như vậy thì Ng bảo nhìn lại mình đi, mình cũng già vậy! Tôi trả lời, ừ, tại em hay viết truyện trẻ trung nên em cứ tưởng em còn trẻ - vừa đọc lại truyện ngắn Một Nhánh Sông Đời, www.vietbang.com cho đăng lại, làm tôi nhớ về một thời làm sinh viên. Lại nữa những bạn văn của tôi, phần lớn là ...người lớn tuổi hơn tôi nhiều, trong lúc nói chuyện cứ kêu tôi “cưng” hay “cô bé” nên lại làm tôi tưởng bở mình “bé” như thế! (Tóc đã có rất nhiều sợi bạc, nhưng tôi vẫn chưa nhuộm đen, có lẽ hôm nào đi ra tiệm cho họ nhuộm màu...nâu đỏ, cho đúng mốt bây giờ!)
Tuần rồi, ba má cũng đã đi dự đám ma của chú Nguyễn Kế Nhơn – gia đình chú, năm 1975, đi cùng chuyến máy bay với gia đình tôi từ Guam qua Mỹ (California), hai gia đình quen biết nhau từ dạo ấy. Ba cho biết chú bị bệnh ung thư gan, “đi” mau quá! Tháng tám rồi, đám cưới của cậu em tôi, mặc dù đau ốm, chú cũng đã cố gắng đến dự tiệc.
“Những người còn lại” qua những dịp như thế này mới lại gặp nhau, vì ai cũng về hưu hết rồi, quanh quẩn ở nhà vui chơi với con cháu hay đi du lịch đâu đó, dễ gì gặp nhau!
Users browsing this topic
Guest (31)
97 Pages«<5354555657>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.