Mang vào cho Sam đọc, để Sam khỏi kêu là chị LV lười.
Chủ nhật, ngày 17, tháng mười hai, năm 2006
Mấy ngày hôm nay mải quan tâm tới chuyện gió bão mà tôi chưa kịp viết vào đây cái tin nghe được trong buổi họp hôm thứ năm vừa rồi: Monette sẽ trở lại làm sếp cho cái nhóm của bọn tôi, đầu tháng một năm tới, nghĩa là hai tuần nữa. Vậy là sau ba tháng làm cho bộ L & I, nghe đồn bị sếp của sếp không ưa, Monette trở lại chức cũ.
Tôi nghe mà vui lắm, vì tôi rất thoải mái khi làm việc cho Monette. Tôi chủ trương rằng thời gian ở sở nhiều, 8 tiếng đồng hồ, nếu mình và sếp get along thì đó là việc quan trọng nhất, hơn cả việc được cho lên chức cao và hưởng lương lớn nhưng lại bị căng thẳng vì sếp.
Larry bảo nhỏ tôi là Monette không làm chỗ nào lâu, trong quá trình làm việc 20 năm của cô ta, Monette đổi giốp cả chục lần, cái giốp lâu nhất là bốn năm, có giốp chỉ vài ngày, vài tháng!
Tôi nghĩ bụng thôi được ngày nào hay ngày đó. Thời buổi này có cái gì bền đâu. Không chừng chính tôi cũng đổi giốp! (Điều này hơi khó à nha, bao năm tôi cứ ngồi lì một chỗ mà.)
Ba người đàn ông leo núi tuyết Mt Hood, thuộc tiểu bang Oregon, mất tích cả tuần qua, hôm nay một người đã được tìm thấy xác. Toán cấp cứu vẫn tiếp tục tìm kiếm hai người kia, chưa biết sống chết như thế nào. Tôi không thích những loại mạo hiểm và mất tích như thế này. Người ta bảo tới số chết thì ở đâu cũng chết. Nhưng tôi mong được chết ở nhà, ở gần người thân của tôi. Tôi không muốn làm cho người thân phải lo lắng như hiện giờ người thân của những người leo núi này hẳn nhiên là đang lo lắng lắm. Cái người chết đó là ai? Bản tin nét chỉ mới nói có tìm thấy một xác người, nhưng chưa nói rõ là ai. Hồi hộp quá!
Nhớ ngày nào cái ông deputy của bộ tôi làm, đi chơi công viên, tính đi một ngày, rồi bỗng nhiên mất tích, bỏ xác ở đâu cũng chẳng ai hay! Cho tới bây giờ, cũng chẳng ai biết thực hư như thế nào, chuyện gì đã xảy ra cho ông? Ông có chết ngay không? Hay sống trong tuyệt vọng trong vài ngày? Mùa lễ lộc này là mùa lễ lộc đầu tiên thiếu vắng ông, chắc chắn gia đình ông buồn lắm.
Thứ hai, ngày 18, tháng mười hai, năm 2006
Sáng lái xe ra khỏi nhà, thấy đường trong xóm óng ánh như những hạt kim cương, a! sương trắng miền quê ngoại đây, phải cẩn thận mới được. Nhưng ra đường lớn, ra xa lộ thì an tâm lái boong boong ngay vì đường khô ráo, sạch sẽ, dù nhiệt độ vẫn đang lạnh 31, 32 độ. Đi được 1/3 đường thì tôi bỗng nhớ, sao mình không gọi trước xem sở có mở cửa không? Lỡ lái tới đó, thấy không có điện, lại phải lái về, có phải là mất công không? Nah! Qua hai ngày cuối tuần rồi, có điện là cái chắc, chứ công sở nào giờ này lại còn để mất điện.
Sáng nay, nghe radio bảo vẫn còn 170 ngàn người chưa có điện, phần lớn là ở vùng ngoại ô hẻo lánh. Tôi nhủ thầm, cái này là kỳ thị đây, tụi đi sửa chữa điện, nó chỉ lo sửa những vùng thương mãi hay nhà giàu thôi, vì tụi làm ăn mất business, mất khách hàng, bị lỗ lã, sẽ bắt đền tụi cung cấp điện đó chứ nói, cũng như khu anh nhà giàu, ảnh gọi một cú phôn than phiền là tụi nó phải lo đi sửa ngay. Không biết tôi nghĩ có đúng không? Nhưng quả thật tôi để ý thấy mấy cái khu dân cư thưa thớt, nhà cửa xoàng xoàng, lần nào cũng bị cúp điện lâu.
Mèn! Có điện rồi thì không phải hà tiện nước nóng nữa, tắm một cái thấy đã thì thôi. Đêm ngủ ấm áp, nghe sưởi chạy, thấy thanh thản, bình an – không còn nghĩ khi sưởi chạy là mình đang đốt tiền!
Quả là bình thường mình không biết quý những tiện nghi mình đang có. Khi không có thì mới biết rằng khi có thì chỉ biết than mà không biết quý, biết hưởng và cũng chẳng biết cảm ơn Trời Đất đã cho mình những thứ đó. Như bây giờ, tôi phải biết là tôi đang may mắn vì nhà có điện, có sưởi. Và cũng may mắn là không phải ở trong cảnh mà người thân của ba người leo núi tuyết đang trải qua. Một xác đã được đem xuống núi và đã được nhận diện. Hai người kia, cái cơ hội sống còn mỗi lúc mỗi mong manh. Người ta đoán là hai người chắc hẳn đã rớt xuống vực thẳm trong lúc tìm đường xuống núi mà gặp phải một cơn bão tuyết dữ dội.
Thứ ba, ngày 19, tháng mười hai, năm 2006
Sáng sớm nghe radio cho biết có bốn người trong một gia đình mới tới định cư ở Mỹ, tại thành phố Burien, tây nam của Seattle, đã chết, bị nghi là vì hít phải thán khí thải ra từ một máy phát điện nhỏ, để trong nhà chứa xe. Người thứ năm cũng bị độc nặng được đưa ngay vào bệnh viện. Vợ chồng này có bốn con trai - người con trai đang học ở đại học, không ở nhà, thì thoát nạn. Tôi đã nghi nghi, có thể là người Việt Nam? Buổi tối đọc báo ở thư viện, thì quả là người Việt Nam. Nhiều năm trước cũng có một gia đình Việt Nam chết cũng như thế này, vào mùa đông, nấu ăn bằng than củi trong nhà mà nhà lại đóng kín mít. Ở Mỹ đâu thể nào áp dụng kiểu nấu nướng như bên VN được, vì bên VN khi nấu ăn trong nhà bằng củi lửa thì cửa ngõ vẫn mở banh ra, vẫn có không khí lùa vào nhà.
Khổ là nhiều người Việt đã không biết như vậy.
Gia đình này gặp thảm nạn, có lẽ là vì mấy hôm rày điện bị cúp nên họ đã dùng máy phát điện để có điện, để sưởi ấm nhà.
Hôm nay nhiều người vẫn còn chưa có điện, ngay cả vùng thuộc thành phố Seattle, Seattle xưa nay vẫn mang danh là thành phố bích ngọc của tiểu bang Washington! Bị mất điện lâu như vậy, những nhà này vào ban đêm nhiệt độ hẳn cũng xuống thấp như bên ngoài, là khoảng 34, 35 độ!
Nhà tôi chỉ bị cúp điện có 29 tiếng đồng hồ, nhiệt độ chỉ mới xuống 51 độ mà đã thấy lạnh ngắt, huống gì bị cúp lâu.
Có những đứa bé bây giờ không còn trông chờ Christmas nữa mà chỉ trông chờ sao cho có điện trở lại!
Tôi thấy mùa đông năm nay có hiền hòa chút nào đâu!
Thứ tư, ngày 20, tháng mười hai, năm 2006
Jenice đãi mọi người trong nhóm ăn trưa ở Tumwater Valley Bar and Grill, nhà hàng này nhìn ra sân cỏ đánh gôn. Hôm nay trời lắc rắc mưa mà cái bãi đậu xe của nó vẫn chật kín! Toàn là dân đi ăn, chứ không phải dân đi chơi gôn. Nhà hàng đông khách, chắc là vì lễ lộc.
Trong bữa ăn thì có trao đổi quà cáp. Tôi thích đề nghị của Jeanne là năm nay mỗi người dán cái danh sách những món mà mình mong có được trong mùa Giáng Sinh này, ngay bên ngoài cái cubicle của mình, như vậy để người nào bắt trúng tên mình thì dễ mua quà hơn. Dear Santa, I have been a good girl this year, so please please bring me gifts…những thứ sau đây xin nhưng không biết là có được không: (cho) ít tóc bạc, (cho) một thân hình mảnh mai hơn, (cho) trúng số độc đắc để được về hưu sớm, (cho) làm chủ một căn nhà nghỉ mát ở đảo Bahama, hay một dinh thự với trăm mẫu vườn nho ở Provence, miền nam nước Pháp (đang đọc A Good Year của Peter Mayle, trước khi coi phim được quay từ truyện này, có tài tử Russell Crowe đóng). Hay một căn nhà có vườn trồng trái ô liu ở Tuscany, Ý Đại Lợi?
Betty bắt trúng tên tôi. Ngoài vài thứ nằm trong cái danh sách (vớ trắng, vớ hồng; bánh kẹo,…), tôi còn được một cuốn journal để viết nhật ký, kèm theo cây viết nữa. Nghe kể là Anita với Wendy đã gợi ý cho bà Betty mua cuốn tập này, họ làm chung với tôi lâu quá nên rành chuyện tôi hay viết nhật ký trong sở làm mà!
Tôi được tên Jenice nên mua tặng cô ta cái thẻ quà (gift card) ở Bed Bath & Beyond, vì cô thích mua sắm ở tiệm này, mà vùng cô ở lại có một tiệm mới khai trương.
Jenice hỏi đã thấy cái ngân sách mà bà thống đốc vừa đề nghị lên Quốc Hội (tiểu bang) chưa? Đề nghị chưa hẳn là mình sẽ được: 3.2% cho tháng bảy 2007 và 2% cho tháng bảy năm 2008.
Mỗi ngạch lại có thêm một nấc lương, cho những người (như tôi) làm lâu năm không còn nấc để lên thì bây giờ lại có thêm nấc nữa, thêm một năm nữa mà ăn thêm lương.
Đây là một trong nhiều tiết mục, chương trình được đề nghị “xài tiền”. Tiểu bang được tiên đoán là sẽ có 1.9 tỉ tiền thặng dư – bà thống đốc đề nghị chỉ cất lại 6 triệu thôi (nhiều nhóm chỉ trích chuyện này, nói để dành ít quá-xài nhiều quá).
Riêng tôi, chưa hết năm mà tài chánh thấy cũng khả quan, thấy lên lương bên này, lên lương bên kia. Ham tiền kiểu này, chắc là không thể nào về hưu sớm được rồi, hehehe!
Thứ sáu, ngày 22, tháng mười hai, năm 2006
Mùa đông thật sự rồi, mưa và rét mướt, đi ra ngoài đã phải chạy lúp xúp, vội vàng. Em gái có căn nhà nghỉ mát ở bờ biển Oregon, rủ cả nhà xuống đó chơi, mà tôi không ham lắm, trời này nhìn biển, nước một màu đen đen, thấy không vui. Chỉ thích mùa hè thôi, khi trời xanh, mây xanh, nước xanh. Ng thì càng không thích nhìn nước, vì lại nhớ tới chuyến vượt biên, sống chết phó Trời! Có người bảo nghe âm thanh sóng biển vỗ rì rào vào bờ, giúp mình ngủ ngon. Thấy mấy cái vụ sóng thần kéo người ra biển, không chừng tôi lại không ngủ được, vì lo? Chắc tại mỗi ngày mỗi lớn tuổi nên nhát gan lo đủ thứ, như đêm mưa bão lo những cây thông bị đánh ngã đổ sập nhà và đè mình. Xuống phòng khách nằm mà giờ mới nhớ là trước nhà cũng có một cây thông khác nữa, nhưng theo hướng gió đêm đó, nếu có ngã thì nó sẽ ngã về hướng đường cái. Đây là lần đầu tiên tôi đã lo như thế mặc dù những năm qua, năm nào cũng có mưa to gió lớn, cũng thấy báo chí đăng những cây bị gió thổi bật gốc đè xuống nhà, xuống xe, xuống người, mà hồi đó có để ý, có biết sợ gì đâu, vẫn tỉnh bơ ngủ.
Kỳ họp vừa rồi ở thư viện, mọi người lại được nhắc nhở là phải để một emergency kit cá nhân nơi sở làm, đề phòng trường hợp động đất hay mưa bão mà không về nhà được, hay trong khi chờ đợi được cấp cứu nếu rủi ro bị thương nhẹ. Nước uống (loại đóng trong chai bằng nhựa, mua ở chợ, giữ được lâu), thức ăn (loại dễ mở, không cần hâm, như hộp nho khô, như lon ra-gu), mền, gối, teddy bear (có người phải ôm con gấu bông mới bình tâm được). Nước uống, thức ăn, lâu lâu phải được thay cái mới. Nếu tính kỹ thì lúc nào, ở đâu, mình cũng phải “thủ” những thứ căn bản như thế, ngoài cái hộp y tế. Như tôi có hai cái giốp làm ở hai nơi thì phải chuẩn bị cho cả hai nơi, rồi ở nhà, rồi trong cái xe (vì mình có thể kẹt khi đang lái xe). Cần cái còi để thổi nữa, vì lỡ mình kẹt dưới những đóng gạch vụn, thổi để mà toán cấp cứu biết mình đang kẹt ở dưới đó chứ. Nói thì nói vậy, vẫn chẳng chuẩn bị gì cả!
Thứ bảy, ngày 23, tháng mười hai, năm 2006
Đi làm về, ăn xong tô bún, thì nằm coi phim. Một phim bộ Đại Hàn, phụ đề Anh Ngữ, 20 chương. Cậu em gọi, đang ăn uống nhà em, chị với anh Ng tới không? Có gửi e-mail, chị có đọc không? Tôi ngạc nhiên, ủa, vậy hả? Không mở e-mail. Vừa ăn xong, giờ ngại đi quá! (Dù chỉ 10 phút lái xe!)
Vậy mà sau đó cũng có bánh nậm, bánh bột lọc, bánh ngọt, chè….Ba má ghé nhà đưa cho, nói đồ ăn nhiều lắm, phải chia nhau mang về, sáng sớm mai tụi nó đi Hawaii rồi.
Mùa mưa gió lạnh lẽo, đã ít hoạt động, lễ lộc không làm gì lại cứ nằm ăn thì không khéo lại sinh bệnh. Không vào club tập thể dục thì hãy vào mall mà đi bộ, mấy ngày nay mall mở cửa sớm và đóng cửa trễ cho bà con đi mua sắm Giáng Sinh. Hai hôm trước, đọc cái e-mail của bà thống đốc gửi ra nói về một cái grant 100 ngàn gì đó mà tiểu bang vừa nhận được để khuyến khích nhân viên tiểu bang trong vấn đề tập thể dục, giữ gìn sức khỏe, đề phòng bệnh tật, mà tôi chưa đọc kỹ. Dĩ nhiên nhân viên khoẻ mạnh thì họ không nghỉ nhiều, không dồn việc, không làm cho tiểu bang và các hãng bảo hiểm tốn kém nhiều tiền y tế, và cuối cùng nhân viên cũng có lợi tài chánh thiết thực là tiền đóng bảo hiểm y tế sẽ nhẹ đi. Bao giờ cũng vậy, phòng bệnh vẫn hơn là chữa bệnh mà.
Bạn bè gọi phôn rủ ren ăn uống, nhiều khi không dám bắt phôn cũng là vì vậy.