Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
Thứ sáu, ngày 15, tháng chín, năm 2006 Thức giấc nghe radio cho biết trời đang mưa, bèn đổi ý không đi buýt mà lái xe đi thẳng đến sở, khỏi đứng đợi buýt ngoài trời ướt át, chiều về nhà cũng sớm nữa. Ai dè cả ngày đâu có thấy mưa! Trời vẫn khô ráo và ấm áp được 62 độ. Đi đường tôi vẫn nhìn những hàng cây để coi có nhiều lá vàng chưa. Mà hàng phong bên trường Clover Park vẫn còn xanh lắm. Nghe nói vì global warming nên mùa đông năm nay cũng sẽ không lạnh lắm đâu. Global warming không phải là điều tốt, nhưng nghe không lạnh lắm thì tôi lại thích. Tôi sợ phải lái xe trên tuyết, hay trong lúc mưa lớn, hay khi đường có black ice. Càng lớn tuổi càng sợ nhiều thứ! Sáng thức dậy mà cái lưng ê ẩm đau, phải từ từ mới nâng cái lưng lên, rồi cũng sợ, không biết cái cột xương sống có sao không? May mà chỉ sau vài ngày cái lưng đã hết đau. Xăng nhớt đang từ từ xuống mỗi ngày, hôm nay còn $2.65 một ga-lông-bằng giá cả khoảng này năm ngoái. Chiều về nhà, xe đã đậu driveway, tôi còn ngồi ráng trong xe để nghe tiếp một chương trình host show đang phỏng vấn hai đứa bé song sinh 12 tuổi, một gái và một trai, writers của báo Sail, sẽ điều khiển một thuyền buồm đi vòng quanh thế giới trong hai năm-có cha mẹ đi cùng. Hai cô cậu nhỏ này, cô bé ăn nói hoạt bát, lanh lẹ hơn cậu bé, sẽ mở một cái website và đưa lên những ghi nhận hằng ngày trong chuyến đi này. Thấy cũng lạ! Không phải đến trường trong thời gian này-nhưng cần gì, những kinh nghiệm, những quan sát thu nhận được qua chuyến đi cũng coi như là học hỏi rồi. Về sử, địa, nhân văn, ngôn ngữ,...Cha mẹ chắc cũng bỏ công ăn việc làm luôn? Nhà cửa (nếu mà có nhà cửa) chắc cũng nhờ ai coi ngó? Con nít Mỹ có phải! Chẳng biết có phá kỷ lục gì không đây? Chỉ mới thấy 12 tuổi mà đã là writers cho một tờ báo là đáng cho phi thường rồi.
Thứ tư, ngày 20, tháng chín, năm 2006 Trưa hôm qua, sếp Monette kêu mọi người trong nhóm lại. Cạnh cái cubicle của Wendy. Cần hai giây thôi-sếp bảo vậy. Thế là tụi tôi cùng loạt giỡn đếm, một giây, hai giây, xong. Sếp này không có thói quen kêu vào phòng họp, ngồi ghế đàng hoàng. Ai cũng tưởng là để cho biết đã mướn được người thế Val. Hóa ra là nghe cái tin chính sếp được giốp mới bên bộ L & I! Đến làm với sếp cũ. Đầu tháng tới sẽ ra đi. Sếp bảo cũng rất hồi hộp nhưng rất vui là được trở lại làm với Margo. Margo là tên bà sếp cũ của Monette. Tôi nghĩ thầm trong bụng ngay. Những ngày tới sẽ cực đây! Ai cũng sẽ cực. Ba tuần nay tôi chưa thấy cực hay bị căng thẳng gì cả dù cũng đang gánh một việc của Val, lại tình nguyện giúp Ana lo những bản báo cáo tài chánh nữa, vì có sếp bên cạnh, thắc mắc gì thì đi hỏi sếp, an tâm nghĩ sếp ăn lương nhiều, trách nhiệm nhiều thì sếp phải lo, việc gì mình phải lo. Tôi thích sếp Monette. Thoải mái với cô ta. Thời giờ ở sở làm, một ngày dài, nên get along với sếp và đồng nghiệp là điều quan trọng nhất đối với tôi. Tiền cũng ham, nhưng nếu thoải mái thì dù lương ít, tôi cứ ở lì một chỗ, không cần bay nhảy kiếm giốp trả lương cao hơn. Ngủ dậy, thích đến sở, vui vẻ đến sở. Không canh đồng hồ để chờ giờ về. Tôi không soi mói ai và cũng không thích ai soi mói mình. Nên cái dạo bị soi mói ở thư viện, tôi bực mình lắm-nhưng bây giờ thì cũng êm xuôi, đâu vào đó rồi. Tôi thích việc cứ tà tà làm, không phải chạy theo một mốc thời hạn nào (không deadlines). Với lại, đã đến lúc, tôi muốn đầu óc rảnh rang, không vướng bận việc sở để vui với cái thú viết lách của mình. Làm việc gì mà trong lúc làm tôi còn có thể “viết” truyện được. Hay vừa làm mà vừa nhớ tới những người bạn ảo của tôi! Phần thoải mái, phần tin tưởng vào khả năng của sếp, nếu không biết thì cũng tìm hiểu cho biết, nên tôi cứ mong đây là người sếp cuối cùng để tôi lè phè dưỡng già. Dĩ nhiên tôi cũng có bao nhiêu năm kinh nghiệm ngồi ở chỗ này để mà truyền lại cho sếp. Thế mà sếp chỉ “ở” với bọn tôi một năm thôi. Đang mới bắt đầu quen việc thì lại đi. Chẳng biết rồi đây sếp mới như thế nào? Đôi khi người ta chỉ nhìn nhau là ưa nhau hay không ưa nhau thôi, cái đó người Mỹ họ kêu là chemistry.
Thứ sáu, ngày 22, tháng chín, năm 2006 Cái ông Đại Hàn, chuyên gia tiên đoán thu nhập của tiểu bang WA cho biết là tiểu bang sẽ có thặng dư 1.8 tỉ. Wow, surplus! Tôi đọc báo mà vui theo. Có tiền tức là sẽ cho công chức như bọn tôi lên lương (nghèo mà ham!). Nghe nói cái tăng 1.6% sẽ bị lấy đi vào tháng bảy năm tới, nhưng bù lại sẽ được cái tăng 3.2% khác, và tháng bảy năm 2008 là 2%. Đó là tiểu bang đã đồng ý với nghiệp đoàn. Những người có nghiệp đoàn sẽ hưởng như thế. Những người không có nghiệp đoàn như cả bộ tôi thì chắc sẽ hưởng theo thôi, có lẽ cũng sẽ sau hai tháng như kỳ lên lương tháng này. Còn nữa, cái levy đánh thêm vào thuế nhà cửa đất đai giúp thư viện có thêm tiền để mở thêm giờ vào ngày thường, để mở vào ngày chủ nhật, để mua nhiều sách báo (rút ngắn thời gian khách hàng chờ đợi), DVDs, CDs, nhiều computers,...cũng đã được dân chúng bỏ phiếu thông qua. Bà Alexa bảo không ai thích đi làm ngày chủ nhật, nên chắc là (nhân viên) phải thay phiên nhau đi làm. Có lẽ bắt đầu vào tháng ba? Mèn! Tôi mà đi làm ngày chủ nhật nữa, thì đúng là tôi vừa married Ng vừa married work!! (vừa kết hôn với Ng vừa kết hôn với giốp giếc) Tội nghiệp Ng! Bà Hồng Trần dĩ nhiên thua phiếu rất xa bà Maria Cantwell, nhưng thấy tên bà trên màn ảnh TV, làm tôi cũng thấy hãnh diện khi có một người VN ra ứng cử ghế thượng nghị sĩ liên bang, dù tôi...không bỏ phiếu cho bà! Bà cùng đảng với bà Maria Cantwell nhưng có nhiều quan điểm khác hẳn với bà Cantwell, mà điểm tôi nhớ nhất là Hồng Trần đòi hỏi Hoa Kỳ lập tức rút quân ra khỏi Iraq. Chẳng biết Tam Bui có trúng vòng đầu không, tôi không biết, vì tôi không ở cùng vùng với cô ta-đó là vùng của chị bạn tôi là chị Nguyên. Tôi chưa hỏi chị ấy. Trời lành lạnh, trong nhà sưởi đã chạy, tuần trước nghe cô “đệ tử” than lạnh quá rồi. Có lẽ tại cô đã quen khí hậu ấm áp của Florida? Hồi sáng, bị kẹt cái tai nạn trên xa lộ nên xe buýt vào Olympia trễ, lúc xuống xe thì vừa thấy buýt thứ nhì đi ngang qua rồi, vì còn một khoảng tôi phải đi bộ nên ông tài xế chẳng thấy tôi mà đợi cho. Thế là phải đứng ngoài trời 30 phút đợi chuyến khác, may mà trời có nắng - tôi đứng trong nắng-, chỉ lạnh nhè nhẹ, cũng đỡ nữa là đang mặc cái áo len chị Quỳnh Anh đan cho, rất ấm. Lâu ngày mới mặc lại áo này, có ba người khen áo đẹp. Tôi đã thấy vài nơi lá đã chuyển màu vàng, thật đẹp.
|