Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248  Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
Chủ nhật, ngày 27, tháng tám, năm 2006 Cả tuần chưa thấy mưa, nhiệt độ có bữa trên 80, có bữa trên 70, có bữa trên 60. Hôm nay, nắng 82 độ. Trời này, không thích ra đường. Nằm nhà đọc sách với gió thổi mát rượi qua cửa sổ là thích nhất. Mà nằm thì lại muốn ngủ. Mà ngủ đâu có được, sẽ cảm thấy “tội lỗi quá”, vì cuối tháng rồi, bài vở hứa lung tung, bận rộn lắm, đúng là cái nghiệp viết lách nó hành mình đó! Dạo này lại hay nói với người quen là đi làm nhiều rồi (29 năm tiểu bang cùng lúc 11 năm thư viện), nên bây giờ bắt đầu dành thì giờ cho chuyện làm văn chương thôi. Hôm ở tiệc cưới của cậu em, cũng đã nói với chú (nhạc sĩ) NTM như vậy, khi ông bảo tôi là ông thấy tôi viết bài nhiều, ở KNM, ở các websites. Rồi bác Toại từ SJ lên chơi, cũng cổ võ nữa, cháu phải viết, đám trẻ phải viết, tiếng nói của các cháu mới quan trọng, chứ cỡ bác viết, ba cháu viết, thì người ta lại cho là quan niệm của người già, xưa rồi, không đọc. Kỳ này về, bác cũng sẽ thúc HA, con gái bác viết nữa (thế là HA khổ rồi, HA ơi!)-bảy, tám người con của bác, người nào cũng bác sĩ, nha sĩ, vậy mà bác đặt kỳ vọng vào “nhà văn trẻ” như tôi! Tôi xin bác nếu sau này tôi có gặp trở ngại nào khi dùng chữ thì tôi sẽ gọi hỏi bác, vì tôi vốn không đi ban C, cũng không đi ban Việt Văn dù mang tiếng học đại học Văn Khoa, SG. Bác T có bằng tiến sĩ Hán Văn, cũng từ VK, SG. Vậy là từ nay tôi không lo viết “bậy”-cứ nhớ chị PC hay theo hỏi mà mắc cười quá, chị LV, chị viết như vậy mà chị có hiểu (nghĩa) gì không? thì có khi tôi trả lời không, thấy người ta viết như vậy nên viết theo, hì hì...Nhưng thật sự nhờ chị PC mà tôi cũng học hỏi được nhiều điều. Phải cảm ơn chị mới được. Ba tôi cười chọc kêu bác T là ông lính thổi kèn, thổi để hối thúc đám lính ra trận. Tôi nghĩ đúng vậy, làm gì mà có người khuyến khích thì giúp mình hăng hái hơn. Từ kinh nghiệm đó, nên tôi cũng hay hối thúc người khác viết. Tôi cứ bảo, viết được mà không viết, uổng quá! Sáng nay, tôi vừa bảo một fan của tôi (đã đến nhà để nhìn tận mặt tôi!), nếu muốn viết một cuốn sách về mình để dành sau này cho con cháu đọc thì bây giờ mỗi ngày phải viết một ít, chứ đợi cho tới khi không còn đi làm, rảnh rang, khi đó lại sợ quên nhiều chi tiết. Tôi luôn luôn cảm ơn những người đã khuyến khích tôi, một cách âm thầm. Như bác (nhà thơ) HBT, như bác (nhà thơ) NT, như bác (nhà văn) Huy Quang VĐV. Như anh TXT, chủ nhiệm của Văn Đàn Đồng Tâm bây giờ, anh nói, cỡ tuổi em (ở hải ngoại) mà còn viết tiếng Việt là quý lắm. Vâng, mình yêu quý cái tiếng Việt của mình mà, phải không chị PDH, chị LTN? Thế nên mình phải siêng năng trau dồi nó chứ.
|