Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

97 Pages«<3940414243>»
Một góc trời Tây Bắc
viethoaiphuong
#801 Posted : Wednesday, May 31, 2006 6:13:21 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

Hi` hi`, LV phải đọc tới đọc lui cái triết lý hôm nay của chị đấy, để xem ý nào ra ý nào. Xem chừng đi loanh quanh cũng về chốn cũ! LV Question



LV ơi !
HP đang phì cười nè, y chang LV- đọc tới đọc lui cái đoạn ngắn tẹo chị PC viết đó mà chỉ sợ mình hiểu được ý trước thì quên mất ý sau... sao mà rắc rối quá chị PC? Chắc chị muốn chứng minh cho mọi người biết là đầu óc chị còn minh mẫn hơn hồi chưa đi Paris, chứ không bị Paris... làm mụ mẫm trí tưởng????? hic !
Nên vô đây thấy LV viết vậy thì cười chết luôn, mà không dám cười to vì ÔX đang ngồi máy gần đây, ông nghi chat với "người ảo" rồi "cười ảo" - khổ vậy!!
Thôi HP cũng làm câu của LV đó - đi loanh quanh cũng lại về chốn cũ nhỉ?
bye LV nha, Paris đã 23h rồi đó!
ps mà quên , HP vừa hỏi anh Ngô Đồng có phải phu quân của LV không đó, vì bữa qua LV thư nói HP à anh Ngo gọi đi xem DVD...?
linhvang
#802 Posted : Wednesday, May 31, 2006 7:18:46 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Ý trời! Sao lại đem râu ông này mà cắm cằm bà nọ (bắt chước tonka đó, hi hi...). Ngô Đồng là chị Ngô Đồng mà, còn "anh của Ngô Đồng" là anh của Ngô Đồng...hiểu chưa HP? Smile
Lúc đó, LV đang gõ dở dang trả lời cái e-mail của HP thì Ng (là Ng, hiểu chưa?Big Smile) kêu vào phòng xem chung một phim VN thâu DVD. LV chợt nhớ lời khuyên của chị Ngô Đồng là đừng "bỏ bê" người ta mà tội nghiệp, nên LV phải ngưng mail, vội vã vào ngồi bên cạnh chàng làm em ngoan ngay...Giải thích ngắn quá nên không rõ ràng há?
Mà nói nhỏ nè, chị PC ghét ai thư riêng tư lắm đó, muốn bị chị ấy xì nẹt hả? Vì ai cũng gửi thư riêng tư thì cái diễn đàn Phụ Nữ Việt sẽ vắng hoe như chùa bà Đanh! Phải không chị PC? Big Smile
Binh Nguyen
#803 Posted : Wednesday, May 31, 2006 8:42:13 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong

quote:
Gởi bởi linhvang

Hi` hi`, LV phải đọc tới đọc lui cái triết lý hôm nay của chị đấy, để xem ý nào ra ý nào. Xem chừng đi loanh quanh cũng về chốn cũ! LV Question



ps mà quên , HP vừa hỏi anh Ngô Đồng có phải phu quân của LV không đó, vì bữa qua LV thư nói HP à anh Ngo gọi đi xem DVD...?[/teal]



Chị VHP làm Bình hết hồn, tưởng trước giờ chị Ngô Đồng là anh NG giả ra chứ. Buồn cười quá chị LV ơi! May mà chị đính chính liền không lại thêm một màn "khóc lả lướt" nữa.

BN.
Phượng Các
#804 Posted : Wednesday, May 31, 2006 3:53:59 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
Mà nói nhỏ nè, chị PC ghét ai thư riêng tư lắm đó, muốn bị chị ấy xì nẹt hả? Vì ai cũng gửi thư riêng tư thì cái diễn đàn Phụ Nữ Việt sẽ vắng hoe như chùa bà Đanh! Phải không chị PC? Big Smile


Hổng dám xì nẹt ai đâu chị LV ơi, đi năn nỉ mọi người thì có. Black Eye
linhvang
#805 Posted : Friday, June 2, 2006 6:47:51 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ tư, ngày 31, tháng năm, năm 2006
Lại hết một tháng. Loay hoay lại gần hết nửa năm. Rồi loay hoay nữa thì hết năm. Sao thời gian đi qua nhanh thế nhỉ? Tôi vẫn chưa làm được gì ra hồn! Cái dự tính nào cũng bỏ dở dang. Mà đầu năm thì hoạch định đủ thứ! Ra sách, viết một truyện dài. Lựa truyện, nhờ bạn cho ý kiến nên chọn những truyện nào, sửa câu văn, đổi chữ, kiếm tựa đề…cho một cuốn sách. Bạn vui vẻ, hối thúc, hăng hái còn hơn tôi. Bạn hãnh diện vì tôi. Rồi bây giờ tôi lại để nó chìm lỉm. Cái dự định này, đã vẽ ra từ tháng hai năm ngoái, vậy là đã hơn một năm rồi. Có lẽ tại thấy không cần thiết chăng? Có lẽ cứ tính mà chẳng làm? Biết thế thì đừng nhờ vả, đừng làm mất thì giờ của người khác! Viết thì vẫn viết, nhưng nói chuyện cho ra sách thì thấy lười quá. Còn truyện dài, có khi cả tháng mới rờ đến, gõ chừng vài trăm chữ (viết thì không chịu viết, lại cứ ham đếm chữ), mọi thứ tình tiết cứ như nguội lạnh hết rồi, phải khổ sở lắm mới hâm nóng lại! Rồi lại bỏ quên mấy tuần nữa, có khi một, hai tháng nữa!
Lại đọc sách báo chơi. Đọc trong The Writer, số tháng 4, 2006:
Bị chê (bị từ chối) là một điều mà mọi nhà văn muốn thành công cần phải học cách đối phó với nó.
Cuốn Animal Farm của George Orwell bị chê nhiều lần trước khi được cho phát hành năm 1945. Orwell (1903-1950) họa ra một xã hội thú vật để châm biếm những bất công của Nga Xô dưới thời Joseph Stalin. Khi Orwell gửi bản thảo tới Dial Press ở New York, người ta đã không hiểu cái ý ngầm quan trọng của Orwell nên đã gửi lá thư từ chối như sau: “Khó mà có thể bán những truyện về thú vật ở nước Mỹ.”
Cuốn nhật ký nổi tiếng của Anne Frank (1929-1945), có hàng triệu người đọc khắp nơi trên thế giới, là một cuốn sách khác bị những nhà xuất bản chê: “Đứa con gái không có nhận thức hay cảm nghĩ đặc biệt gì mà giúp được cho cuốn sách ở trên mức độ tò mò.”
Nghe nói cuốn Gone With The Wind cũng bị từ chối tới mười mấy lần!
(www.rejectioncollection.com)

linhvang
#806 Posted : Sunday, June 4, 2006 11:58:57 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ sáu, ngày hai, tháng sáu, năm 2006
Chiều thứ sáu, xa lộ hay bị kẹt xe, không hướng Nam thì cũng hướng Bắc, khoái nhất là khi nghe hướng Nam bị kẹt- vì tôi sẽ về bằng hướng Bắc. Sau mấy ngày mưa, cây cỏ đã xanh thật xanh, ôi! Evergreen, xanh mãi ngàn năm. Hoa chổi Tô Cách Lan hoang dại nở bên đường cũng đang sắp tàn, qua tháng sáu rồi còn gì, đẹp nhất là giữa tháng năm, nhớ bữa đi Las Vegas, khi về vùng đất “quê nhà” là ôi thôi, tha hồ nhìn mà đoán nơi nào là nơi nào, có nơi cảm tưởng như máy bay đã bay thật thấp, làm tôi thấy được màu vàng của hoa scotchbroom này, thấy thân thương làm sao. Qua khỏi con sông Columbia ngăn cách với tiểu bang Oregon, tôi thấy về phía phải có ba ngọn núi: một ngọn có đầu như cái hố sâu màu đen thì phải là Mount St. Helens rồi, đi về hướng Bắc thì phải là Mt Rainier, vậy còn cái núi lệch về hướng Đông có phải là Mt Hood không? Chắc chắn không phải là Mt Baker rồi. St. Helens, hôm Ng và tôi chuẩn bị rời Las Vegas, 18 tháng 5, thấy TV nhắc ngày 18 tháng năm, năm 1980, nó đã bộc phát tro nóng làm chết gần một trăm người, không kể thú vật, và thiêu rụi nhà cửa, cây cối thành một vùng cháy đen, phải nhiều năm sau thì cây cỏ mới mọc lại và thú rừng cũng mới trở về. Bây giờ thỉnh thoảng nó cũng phun tí khói hay tí tro chi đó, để được báo chí nhắc tới tên! Làm thế giới biết tiểu bang Washington cũng có núi lửa, sợ không?!
Tôi hỏi Ng, anh có thấy cái đảo nhỏ kia không? Quanh đó có hai đảo lớn hơn, chắc đảo McNeil (nguyên đảo là nhà tù liên bang) và Anderson, thì nó phải là Kettron Island rồi? Hồi mới qua Mỹ, nếu tôi chịu ở với bà M cho bà có bầu bạn thì không chừng tôi đã làm chủ cái đảo nhỏ này rồi? Bà đã muốn nhận tôi làm con nuôi. Đảo này đã được tôi tả kỹ lưỡng trong truyện Ngọn Lửa, và bà M thì được nhắc tới trong truyện Không Chỉ Là Con Mèo. Nhà cậu em út tôi ở bên bờ American Lake, chắc cái hồ này quá? Máy bay lại tiếp tục bay về hướng bắc. Nhìn một hồi thì thấy nhiều hồ, không còn đoán được hồ nào ra hồ nào nữa?!
Thế mà mình đã sống nơi này 31 năm rồi! Mấy hôm trước thấy hoa bụi phấn trắng bay bay của một loại cây gì mà tôi không biết tên, bám đầy một dải đất, màu trắng quá trắng, tôi cứ ngỡ tuyết đã rơi và còn bám ở đó! Cũng thời gian này, năm đó, gia đình tôi đã đến định cư nơi này, cũng trong cảnh hoa phấn bay bay như thế này…
Tuần trước, nói chuyện với một chị bạn văn, tôi hỏi chị, chị biết em người ở đâu không? Chị nói giọng Nam (người Trà Vinh), tôi cũng nói giọng Nam (có lai), tôi hỏi vậy với ý là chị có biết tôi là ngưòi Trung hay không? Nhưng chị lại trả lời, chị biết em ở Seattle, Washington mà.
linhvang
#807 Posted : Thursday, June 8, 2006 1:47:08 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ tư, ngày bảy, tháng sáu, năm 2006
Xăng lên cao điểm $3.11, đứng yên khoảng hai tuần, bữa nay đang trên đường đi xuống, hy vọng như vậy, $3.05 – nhưng vẫn còn cao quá, nên chẳng lạ khi thấy có nhiều người đi buýt! Nói chuyện đi buýt, lại đổi tài xế mới rồi, nên sáng nào buýt đầu cũng trễ 5 phút, làm tôi suýt hụt buýt kia. Nếu hụt thì tôi phải đợi nửa tiếng nữa mới có buýt khác, dĩ nhiên tôi đâu có muốn như vậy. Cũng phải vài tuần thì tài xế mới mới quen lộ trình, mới đi đúng giờ được, cho tôi thong thả 5 phút. Khổ là khi tài xế quen đường thì lại đổi tài xế khác!
Lại thêm một ngày nắng đẹp, khoảng 70 độ. Tháng này, chín giờ tối, trời vẫn còn sáng, lái xe từ thư viện về nhà, tôi đã không phải bật đèn. Hai tháng nữa thì sẽ mau tối. Nhìn lên bầu trời, thấy được mặt trăng, trăng chưa tròn lắm. Chẳng nhớ ngày mấy ta rồi?
Dù là có một ngày dài nhưng lòng lại thanh thản. Không khí làm việc ở thư viện đã dễ thở. Chộn rộn một thời gian rồi đâu cũng vào đó. Cũng biết trước như thế, vậy mà hồi đi Las Vegas, có những giây phút nghĩ tới cái đứa đì tôi ở thư viện, đã có lúc tôi không vui. Nghĩ mình cũng thật kỳ, sao không ráng quên đi, buồn làm chi chứ, trả cả ngàn bạc cho chuyến đi chơi với mục đích là để đầu óc khuây khỏa 100% kia mà. Sao lại cứ đi nghĩ chuyện không đáng nghĩ? Cùng lắm thì “quit”, có chết đâu! Hóa ra đi khuyên người khác thì dễ, còn mình thì làm không được! Thế nên mới có những cuốn sách tập quên cái này, quên cái nọ. Tập sống đơn giản, tập sống bình an…Đời sống mong manh, hạnh phúc mong manh.
Bây giờ đang thanh thản thì lại đổi ý: sẽ làm cho tới …già. Tami dễ thương như thế kia, và bà Alexa cũng dễ thương như thế kia. Với lại, vừa rồi có hai cuốn truyện VN lười trả, rồi quên bẵng một thời gian dài, mà dạo này cũng ít vào nét để coi cái account của mình, nên đâu có biết là mượn quá lâu, hai tháng trời chứ đâu phải ít; thư viện nó tưởng mình làm mất rồi, nên tống vào account một cái tiền phạt làm mất sách - gần 50 đồng. Cũng dễ thôi, đem sách trả thì con số đó tự động biến đi lập tức, vì là nhân viên của thư viện! Sướng như thế thôi! Nên làm sao mà bỏ cái giốp này được chứ.
Một ngày qua đi. Tôi thích nhất giờ đi ngủ là lúc leo lên giường với cuốn sách ở đầu giường, quấn mền, mưa gió bên ngoài càng tốt, thấy đời đã đủ hạnh phúc. Dĩ nhiên là loại sách tình cảm nhẹ nhàng rồi. Loại nặng ký thì làm sao dễ ngủ và ngủ ngon được.
linhvang
#808 Posted : Sunday, June 11, 2006 4:04:04 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chủ nhật, ngày 11, tháng sáu, năm 2006
Trời Tây Bắc hôm nay thật đẹp, có nắng vàng, ấm áp 75 độ. Thức dậy đã không tính đi đâu, có vài projects còn dở dang, đang tính bắt tay lại; nhưng chị Nguyên gọi và rủ lên nhà chị chơi. Đi thì đi, vì cũng lâu chị em chưa gặp nhau.
Lại nói chuyện viết lách mà cười chảy cả nước mắt. Chị kể dài dòng mấy cái ý truyện viết chưa xong, “chưa biết đoạn cuối ông ta có lấy bà ta không?”. Tôi cười, “nhưng chắc là cha nhìn ra con rồi, chắc sẽ bảo lãnh đưa qua Mỹ thôi”. Tôi nghe chị kể mà cũng đoán được là người cha đang nói chuyện với đứa con mà họ lại chưa nhận ra sự liên hệ máu mủ của họ, vì tôi có cái đầu của một người hay sắp xếp cốt truyện! Ng không để ý chị và tôi nói gì, nhưng thỉnh thoảng lại cứ hỏi, chuyện thật hay chuyện viết vậy?
Chị cũng nhờ tôi đọc Đường Tơ Chưa Dứt của chị, cũng ngậm ngùi kiểu Một Nhánh Lan của tôi, nhưng truyện của chị ngậm ngùi là phải rồi, vì hai bên giờ đây, sau mấy chục năm xa cách, đều đã có gia đình, còn Một Nhánh Lan của tôi thì chàng và nàng đều đang available, chị bảo sao không cho họ lấy nhau đi, theo ý chị, chị sẽ hạ cái học vấn của cô nàng xuống một chút để không quá chênh lệch với anh chàng, cho cô làm y tá thôi, không phải bác sĩ, vô tình qua sống ở tiểu bang chàng đang ở, rồi chàng bị đụng xe, được đưa vào bệnh viện, nàng săn sóc cho chàng, hai người nối lại duyên xưa…
Chị và tôi cùng cười. Cả hai truyện đều …lý tưởng cả, cái nhân vật nam đều …quân tử Tàu, là tự động rút lui vì thấy mình chưa có công danh sự nghiệp gì để bảo bọc được người yêu của họ, trong Một Nhánh Lan, cứ lẳng lặng …trốn đi, trong Đường Tơ Chưa Dứt, cô nàng rủ trốn thì chàng lại bảo, chàng không thể làm như thế được - câu nói này giống như câu nói của ông Nguyễn trong truyện Bức Tranh của tôi. Chẳng biết đám trẻ bây giờ có như thế không? Chị và tôi thắc mắc hỏi nhau.
A! Tôi cũng bắt được một “con chí” trong Đường Tơ Chưa Dứt mà chị với Ng đều kêu đâu phải chí. Giở tự điển thì đúng là “con chí”, nghĩa là tôi đã bắt được cho chị một lỗi chính tả đó, quên bẵng, bẵng này lại được chị thẩy vào một cái dấu hỏi, là sai rồi – tôi khoái chí hì hì…
Tôi ra vườn sau nhà chị, giữa những luống dâu, lật lá, tìm hái một trái dâu (strawberry) mới hườm hườm đỏ, đầu mùa ăn khá ngọt. Chừng một, hai tuần nữa mới chín rộ. Những bụi raspberry đã rậm rạp làm thành một hàng rào cao, nhảy cây con tùm lum, nhảy qua cả vườn hàng xóm làm chị phải qua nhổ bớt. Những nhánh đầy trái non, năm nay nhờ mưa nhiều, lá mướt rượt, chừng tháng tám, sẽ tha hồ có trái chín mà ăn.
Ra xe, tôi còn ngoái lại kể cho chị nghe là khi đọc đoạn chị kể chị hay nằm mơ thấy người xưa, và lần cuối người xưa bảo, sẽ không về nữa trong những giấc mơ của chị, nhắc trong tùy bút này, một độc giả gửi e-mail cho tôi bảo tôi có khiếu viết truyện liêu trai, lôi cuốn người đọc, thử viết xem sao. Chị cười quá xá!
viethoaiphuong
#809 Posted : Sunday, June 11, 2006 5:33:57 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

Chủ nhật, ngày 11, tháng sáu, năm 2006
Trời Tây Bắc hôm nay thật đẹp, có nắng vàng, ấm áp 75 độ. Thức dậy đã không tính đi đâu, có vài projects còn dở dang, đang tính bắt tay lại; nhưng chị Nguyên gọi và rủ lên nhà chị chơi. Đi thì đi, vì cũng lâu chị em chưa gặp nhau.
Lại nói chuyện viết lách mà cười chảy cả nước mắt. Chị kể dài dòng mấy cái ý truyện viết chưa xong, “chưa biết đoạn cuối ông ta có lấy bà ta không?”. Tôi cười, “nhưng chắc là cha nhìn ra con rồi, chắc sẽ bảo lãnh đưa qua Mỹ thôi”. Tôi nghe chị kể mà cũng đoán được là người cha đang nói chuyện với đứa con mà họ lại chưa nhận ra sự liên hệ máu mủ của họ, vì tôi có cái đầu của một người hay sắp xếp cốt truyện! Ng không để ý chị và tôi nói gì, nhưng thỉnh thoảng lại cứ hỏi, chuyện thật hay chuyện viết vậy?
Chị cũng nhờ tôi đọc Đường Tơ Chưa Dứt của chị, cũng ngậm ngùi kiểu Một Nhánh Lan của tôi, nhưng truyện của chị ngậm ngùi là phải rồi, vì hai bên giờ đây, sau mấy chục năm xa cách, đều đã có gia đình, còn Một Nhánh Lan của tôi thì chàng và nàng đều đang available, chị bảo sao không cho họ lấy nhau đi, theo ý chị, chị sẽ hạ cái học vấn của cô nàng xuống một chút để không quá chênh lệch với anh chàng, cho cô làm y tá thôi, không phải bác sĩ, vô tình qua sống ở tiểu bang chàng đang ở, rồi chàng bị đụng xe, được đưa vào bệnh viện, nàng săn sóc cho chàng, hai người nối lại duyên xưa…
Chị và tôi cùng cười. Cả hai truyện đều …lý tưởng cả, cái nhân vật nam đều …quân tử Tàu, là tự động rút lui vì thấy mình chưa có công danh sự nghiệp gì để bảo bọc được người yêu của họ, trong Một Nhánh Lan, cứ lẳng lặng …trốn đi, trong Đường Tơ Chưa Dứt, cô nàng rủ trốn thì chàng lại bảo, chàng không thể làm như thế được - câu nói này giống như câu nói của ông Nguyễn trong truyện Bức Tranh của tôi. Chẳng biết đám trẻ bây giờ có như thế không? Chị và tôi thắc mắc hỏi nhau.
A! Tôi cũng bắt được một “con chí” trong Đường Tơ Chưa Dứt mà chị với Ng đều kêu đâu phải chí. Giở tự điển thì đúng là “con chí”, nghĩa là tôi đã bắt được cho chị một lỗi chính tả đó, quên bẵng, bẵng này lại được chị thẩy vào một cái dấu hỏi, là sai rồi – tôi khoái chí hì hì…

Tôi ra vườn sau nhà chị, giữa những luống dâu, lật lá, tìm hái một trái dâu (strawberry) mới hườm hườm đỏ, đầu mùa ăn khá ngọt. Chừng một, hai tuần nữa mới chín rộ. Những bụi raspberry đã rậm rạp làm thành một hàng rào cao, nhảy cây con tùm lum, nhảy qua cả vườn hàng xóm làm chị phải qua nhổ bớt. Những nhánh đầy trái non, năm nay nhờ mưa nhiều, lá mướt rượt, chừng tháng tám, sẽ tha hồ có trái chín mà ăn.

Ra xe, tôi còn ngoái lại kể cho chị nghe là khi đọc đoạn chị kể chị hay nằm mơ thấy người xưa, và lần cuối người xưa bảo, sẽ không về nữa trong những giấc mơ của chị, nhắc trong tùy bút này, một độc giả gửi e-mail cho tôi bảo tôi có khiếu viết truyện liêu trai, lôi cuốn người đọc, thử viết xem sao. Chị cười quá xá!




LV mến!
HP đọc hết sạch sành sanh các truyện gần đây của LV post khắp nơi đó (như thể kẻ nghiền đi tìm thuốc trị cơn nghiền !! hihi)
Khoái nhất là đoạn này - những trái dâu tây đầu mùa.. thường rất ngon, dù còn vị chua nhiều hơn là ngọt? Xong cái cảm giác để lại trong miệng kẻ nào dám hái "trái cấm" bao giờ cũng thi-vị hơn cả(?). Vườn nhà HP nhỏ xíu, nhưng luôn có bụi dâu tây mùa này đầy trái bắt đầu chín.. và HP cũng thích nếm "trái cấm" nếu vô tình ra vườn(!).
Nhưng ở bên Pháp mùa này là mùa dâu tây đó, chứ sang tháng sau là đã bớt rồi và nếu đến tháng 8 như bên kia LV nhắc đó thì chỉ còn ra vườn "mót" dâu tây thôi, và thường những trái dâu còn sót lại của mùa trước ( mà HP hay gọi là dâu tây trái mùa) cũng ngon không kém trái đầu mùa, có điều vị dâu tây trái mùa lại ngọt lịm chứ không chua! Đó là cái mà HP muốn kể cho LV nghe về 1 sự thật về trái dâu tây. LV thử nghiệm xem có đúng vậy không nha!
Đa tạ cho HP đọc nhừng dòng cảm xúc không bao giờ ngơi nghỉ của LV và đó chính là Thơ đó thôi LV cần chi hỏi HP về thơ nữa, đúng không?

*Chúc một tuần lễ mới tốt lành cho LV và các bạn đọc PNV ghé qua đây hay quên ghé qua đây!
*Lời chào từ Paris - VHP-HTMT
Song Anh
#810 Posted : Sunday, June 11, 2006 5:42:03 PM(UTC)
Song Anh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,004
Points: 18

quote:
Gởi bởi viethoaiphuong



*Chúc một tuần lễ mới tốt lành cho LV và các bạn đọc PNV ghé qua đây hay quên ghé qua đây!
*Lời chào từ Paris - VHP-HTMT




Big Smilebeerchug
linhvang
#811 Posted : Monday, June 12, 2006 2:30:38 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Đúng là "trái cấm" đó VHP ơi, một trái duy nhất chín vừa ăn được, tưởng là chua mà không chua. Giá mà có nhiều thì "làm" một ly kem với dâu rồi, sẽ hết sẩy ha? Chị Nguyên dụ tuần tới lên chơi nữa, tha hồ mà ăn. Nhìn dâu làm nhớ thời mới qua Mỹ hay đi hái dâu kiếm tiền (có nhắc tới trong tùy bút Tháng Tư..., VHP đọc chưa? trong web của LV á. Sợ chị PC...la nên không dám đưa vào đây, hi hi...)

Hello Song Anh,
Cười và cụng ly há? (Mới đầu tuần mà đã nhậu bia rồi! Tongue)
Phượng Các
#812 Posted : Monday, June 12, 2006 4:42:50 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị LV ơi,

Từ nhà chị lên nhà chị Đào Nguyên có xa hay không vậy?
Hôm nọ nghe chị Liêu thái thái cứ bảo các tỉnh khác ngoài Paris thì đều bị kêu là "xuống" hết. Xuống Marseilles (thì đã đành vì ở phía duới tính theo vĩ độ), nhưng mà Normandi cũng bị "xuống" luôn, xuống Normandi, xuống Le Havre, v...v...PC thì lại bảo ở San Francisco, PC cứ nhắm điạ danh nào ở phía Nam là kêu là xuống. Xuống San Jose, xuống Los.....Còn phiá trên thì lên, lên Seattle, lên Oregon; ngang ngang vĩ độ thì là "qua", như qua Virginia, qua Pensylvania,....

linhvang
#813 Posted : Tuesday, June 13, 2006 1:58:08 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

Chị LV ơi,

Từ nhà chị lên nhà chị Đào Nguyên có xa hay không vậy?


Đi một tiếng 15 phút. Kêu "lên" là phải rồi, vì nhà chị Nguyên ở hướng Bắc. Còn chị Nguyên thì bảo "xuống" nhà LV, vì nhà LV ở hướng Nam.
Tonka
#814 Posted : Tuesday, June 13, 2006 2:13:53 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Có một số người bất kể đông tây nam bắc gì, đi đâu cũng là "lên" hết. Từ Los Angeles lên Santa Ana cho dù Santa Ana ở phía nam của LA Big Smile
linhvang
#815 Posted : Tuesday, June 13, 2006 2:16:39 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Có lẽ những người ấy không định hướng được - nên mua tặng họ cái bản đồ. Big Smile
linhvang
#816 Posted : Tuesday, June 13, 2006 11:09:13 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Đêm qua gõ xong, chưa kịp bỏ vào đây.

Thứ ba, ngày 13, tháng sáu, năm 2006
Hôm nay, sếp nghỉ bệnh nên tôi phải ký bao nhiêu là giấy tờ cho cả nhóm, làm không thể “trốn” lâu bên thư viện mà chơi nét được! Cứ trở lại bàn, vừa ngồi xuống ghế, là có người tới chìa ra mấy cái JV cho ký ngay. Bảy người! Mấy chục cái JV!
Nhiều khi tôi nghĩ cái thời buổi này, nét, diễn đàn, e-mails, phôn tay…thật là kỳ diệu. Trong tíc tắc, qua pm, tôi có thể trò chuyện với chị Ốc Hương bên Na Uy hay chị PC bên Anh. Đang ngồi chơi nét như thế thì phôn tay trong túi quần của tôi có thể bất chợt reng lên, dòm hàng số hiện lên mà biết được: một bạn ảo ở bên miền Đông gọi. Tôi phải đứng lên đi vào khu sách mà nói chuyện cho thoải mái (state library vắng khách đi kiếm sách), để khu computers được yên tĩnh cho những người khác đang dạo nét. Hay lúc đang trở lại chỗ làm, tôi bấm phôn nói chuyện với chị NK bên Denver. Vừa đi vừa nói chuyện. Rồi lại giải thích, tiếng ồn vừa rồi là do cái cửa thang máy đó nghe chị NK. Kẹt xe, lấy phôn gọi cho Ng, đang ở …, sẽ về trễ đó. Trời ơi, hôm nào bỏ quên cái phôn tay ở nhà, thì tôi cứ như gà mắc đẻ! Và hôm nào cái server của thư viện bị sao đó, không vào nét được, tôi cứ đi tới đi lui, như kiểu người xưa nhớ thuốc lào, đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên! Tôi viết vào đây, nhưng “khôn” không nói cho Ng biết cái bệnh thời đại của tôi đâu! Sợ bị la đó.
À, ngày mai, ngày 14, tháng sáu, cái góc trời Tây Bắc này được …bốn tuổi rồi, cũng có nghĩa là tôi sinh hoạt nét được bốn năm. Như tôi thường nói tôi “nổi tiếng” nhờ những trang tùy bút/nhật ký này, chứ không phải truyện ngắn đâu, chẳng hạn Ngọc Dung, hay TAX nói thích đọc tùy bút hằng ngày của tôi mà thấy gần gũi, thân tình hơn với chị LV (Tax viết: Chị Linh Vang biết không - em thích đọc truyện ngắn của chị nhưng ghiền đọc nhật ký hàng ngày của chị hơn một tí. Cảm thấy gần gũi, có lẽ vậy) . Qua tùy bút, biết sở thích của tôi, có độc giả đòi nấu bún bò cho tôi ăn, có độc giả đòi tặng hoa hồng vàng, cũng có độc giả hỏi làm sao giữ được cây ớt qua khỏi mùa đông, và cũng có những độc giả đi tìm đọc những cuốn sách tôi đang đọc mà được nhắc tới trong góc trời TB. Chị Lê Mộng Hoàng tặng mocha vì biết tôi thích mocha, chắc anh Huyền ông xã của chị nói cho chị biết, vì anh H mới là độc giả của tôi. Tôi nhắc tới bữa lễ đám hỏi của một cậu em, thì chị Nhị e-mail hỏi cậu nào vậy? Chị đã gặp hai cậu em của tôi. Chị Quỳnh Anh đọc mỗi khi tôi viết thêm những dòng mới, chị bảo, ngày nào không đọc thì nhớ lắm.
Hơn 12 giờ khuya rồi, quá giờ lên …chuồng rồi, ngày mai sẽ gõ tiếp.
linhvang
#817 Posted : Thursday, June 15, 2006 12:30:27 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ năm, ngày 15, tháng sáu, năm 2006
Sinh nhật của tôi đã qua đúng một tháng; hôm nay, 15 tháng 6, lại chính là sinh nhật của chị nhà văn Vũ Thị Thiên Thư. Chúc chị VTTT một ngày sinh nhật vui vẻ và một năm tràn đầy hạnh phúc, thơ văn tuôn chảy, nha chị. Chị ơi! Những ngày 15 dễ thương dễ nhớ, phải không?
Từ lúc sinh hoạt nét, bỗng nhiên mà ngày sinh nhật của tôi được nhắc tới và trở nên quan trọng, ít nhất là dưới con mắt của Ng. Ng…”ganh tị”, chẳng ai nhớ tới ngày sinh nhật của Ng cả! Thì tôi bảo tại anh không có nhiều bạn văn, bạn thơ, bạn nét. Năm nay, tôi cũng được bạn nét làm thơ tặng:

Tháng năm hoa Xuân nở
Mừng sinh nhật Linh Vang
Cùng đất trời rộng mở
Những tình người thênh thang
...


Y Nguyên

Ta Gặp Em
(Mến tặng NG, mừng Sinh Nhật Linh Vang)

Ta gặp em một sáng mùa xuân
Hoa hồng vàng tưng bừng nở rộ
Ta gặp em một chiều lộng gió
Gió tháng năm ngồ ngộ, mơn man.

Ta gặp em tên gọi Linh Vang
Với tiếng vang một người văn sĩ
Ta gặp em giữa trời Bắc Mỹ
Mà văn em mang sắc thái Việt Nam.

Ta gặp em, người Phụ Nữ Việt Nam
Giữa hàng ngàn bông hoa tươi thắm
Mọi người dành cho em tình thương nồng ấm
Trong một ngày sinh nhật tháng năm.

Ta quý em trong một mối lặng câm
Không sắc màu, không ngôn từ tả được
Chúc cho em luôn luôn mạnh bước
Trên văn đàn đất nước Việt Nam!


Bình Nguyên
15 tháng Năm, 2006

Chiều đi làm về. Có nhiều niềm vui đến một lúc. Báo BN (www.bnmagazine.com) đến. Bút Hoa 3 của Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại Trung Tâm Tây Bắc Hoa Kỳ cũng đến.
BN Magazine số tháng sáu, trang 13, mục thư độc giả, tôi được …khen: “BN magazine, số tháng 4. Chỉ mới xem đến bài “’Tháng Tư Tôi Đếm Hạnh Phúc Của Mình” của cháu LinhVang (tên thật hay bút danh rất yêu quý) là đã vui thích lắm rồi. Rất mừng BN magazine có được những cây viết trẻ THÔNG MINH, CƯƠNG TRỰC và ĐÔN HẬU. Không nên đọc BN một cách ngẫu nhiên cho xong. Nên “thưởng thức” từ từ như thưởng thức một nhạc phẩm hay. Bởi vì mọi bài đều có một tư tưởng và một tâm hồn rất đáng trân trọng…Hai Nam TMD.”
Chị chủ bút Phạm Diễm Hương cũng cho biết truyện ngắn Cô Tập Viết Văn của tôi sẽ xuất hiện trong số tháng tới – tháng bảy: “…dí dỏm làm sao. Bây giờ mình làm báo tháng 8, nhớ nhỏ giọt châu sa hay gửi tiếng cười...thủy tinh hay lanh lảnh xuống đây nhé...” Trời ơi, chị cho tôi thời hạn…ngày 25 (tháng này). Chắc là tôi phải chạy có cờ rồi đây!
Bút Hoa 3 trình bày trang nhã, bài vở phong phú, súc tích của đúng 30 tác giả -mà tôi là một, cũng hân hạnh được đóng góp, một trong tám người thuộc về phái đẹp. Bút Hoa 2 ra mắt năm ngoái chỉ có …ba người đẹp: nhà văn/nhà thơ Vi Khuê, nhà văn Kathy Trần và LV Smile. Những ngày tới, sẽ tha hồ đọc, trên xe buýt, trong giờ nghỉ giải lao, trước giờ đi ngủ. Cuộc đời tràn đầy nghệ thuật càng thêm đẹp, càng đáng yêu!
Con người không chỉ cần cơm no, áo ấm, căn nhà đủ che mưa che gió, mà còn cần những niềm vui nho nhỏ khác, với tôi là những thứ mà tôi vừa có. Những niềm vui này làm đời sống mình thăng hoa.
Hãy yêu mến nhà thơ, nhà văn, … - những người đã thay ta ca ngợi và vinh danh Chân, Thiện, Mỹ…
oc huong
#818 Posted : Thursday, June 15, 2006 5:03:33 PM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

quote:
Cuộc đời tràn đầy nghệ thuật càng thêm đẹp, càng đáng yêu!
Con người không chỉ cần cơm no, áo ấm, căn nhà đủ che mưa che gió, mà còn cần những niềm vui nho nhỏ khác, với tôi là những thứ mà tôi vừa có. Những niềm vui này làm đời sống mình thăng hoa.
Hãy yêu mến nhà thơ, nhà văn, … - những người đã thay ta ca ngợi và vinh danh Chân, Thiện, Mỹ…


Moi nguoi goi do la mon an tinh than do LV.
O Na Uy, thu vien quoc gia co ten Deichman la vi hoi ong nay con song, ong rat giau, ong yeu me sach vo, va mua rat nhieu sach va sach hoi do rat mac, chi nguoi giau moi co kha nang mua. Ong nghi: Rat co nhieu nguoi muon doc sach va sach la con duong mo mang tri tue, nen ong mo cua thu vien nha ong de moi nguoi deu dung duoc.

Thi si, nha van khong nhung thay ta ca ngoi va vinh danh Chan Thien My ma con vach ro nhung te nan xa hoi, nhan chung lich su, xa hoi...
Ui...tuong tuong di.... khong co sach thi minh song sao day Black Eye
chao vui
OH
linhvang
#819 Posted : Saturday, June 17, 2006 2:58:56 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ bảy, ngày 17, tháng sáu, năm 2006
Năm nay chưa thấy nắng gay gắt. Mấy ngày qua lại hay có những cơn mưa luồng- mưa từng luồng-, hiện giờ, buổi sáng sớm, nhìn ra ngoài, trời âm u, mây màu tro. Thiếu nắng, lại bị nhiều cây thông cao che khuất, nên vườn rau sau nhà chưa lên được gì “ngon lành” cả -so với vườn rau của chị Nguyên, thấy mà phân bì, tỏi lên mấy hàng dài, lá rau dấp cá to bằng bàn tay (à! Cái giống này lại chịu trong bóng mát đó), sà-lách, hành lá xanh mướt mấy luống, ngò, hẹ, rau má, húng tốt tươi…, thứ nào nằm trong ô thứ nấy, có quy hoạch, làm tôi kêu Ng, sao anh không làm giống như chị Nguyên; nhưng Ng lại bảo tôi là ăn uống bao nhiêu mà cứ ham trồng nhiều. Hì, hì, tôi thì chỉ la toáng lên, chứ tôi đâu có nhúng tay trồng cây cỏ -thỉnh thoảng cũng có, nhưng mà kiểu ông lớn bà lớn là người đầu tiên đặt cái xẻng cái cuốc xuống đất mà thôi!
Hôm qua, ba tôi ghé nhà cho một chậu đất trong đó có mấy chục cây kinh giới con. Có qua bên ba mà tôi không để ý, nên tôi tưởng ba tôi không còn hột nữa để mà trồng. Cái bịch hạt, ai cho mà có kinh giới ăn mười mấy năm nay. Rõ cũng ngộ, cái bịch cất trong tầng đá lạnh đó, cứ mỗi năm thì lấy ra một nhúm, gieo lên chừng mấy chục cây con, có khi cả trăm, trồng lên cao, cho từng ấy người quen, nổi tiếng luôn! Xứ này, kinh giới không đủ nắng để mà ra bông ra hạt gì cả, thì làm gì có chuyện lấy giống cho năm sau. Tía tô dễ lên như vậy mà bữa nay mới cao được chừng gang tay, có năm chúng lên chen chúc nhau ở trên một vạt đất rộng tưởng như có cả “triệu triệu” cây!
Chợt nhớ cái đám dâu vàng của tôi bị Ng nhổ liệng đi đâu rồi? Dâu này không có bán ở chợ - cái giống cây phải mua qua sách catalogue đó.
Chiều. Thế là có một ngày nắng đẹp như ông làm nghề tiên đoán thời tiết đã cho biết. Mà nắng vẫn còn dịu dàng. Đứng ở dưới bóng cây, có gió thổi hiu hiu, cũng thích lắm.
Mùa đá banh, tôi hy vọng tôi sẽ nhớ để mãi mãi nói là đá banh; bây giờ ‘phe” nói bóng đá đông hơn “phe” nói đá banh! Hôm nọ, tôi đọc thấy ông nhà văn Văn Quang, của văn học Miền Nam 54-75 (ông đã ưu ái nhắc tới tên tôi khi ông viết về nhà văn Huy Quang Vũ Đức Vinh), mà cũng viết…bóng đá. Nghĩ lại cũng phải thế thôi, vì ông chọn ở lại VN sau khi đi tù cải tạo về mà không đi theo chương trình HO qua Mỹ, chừng ấy năm thì ông cứ nghe bóng đá, bóng đá, riết rồi ông phải nói bóng đá thì độc giả mới hiểu. Đừng nói chi ông! Thấy ông anh họ thân mến của tôi ở Mỹ 31 năm mà vừa rồi cũng viết…”sự cố” đó thôi! Tôi sợ có ngày tôi kêu chính tôi là …(Mỹ) ngụy quá! Black Eye
linhvang
#820 Posted : Sunday, June 18, 2006 1:56:38 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chủ nhật, ngày 18, tháng sáu, năm 2006
Ngày quân lực 19 tháng sáu, có hai nơi tổ chức. Bạn bảo nơi bạn ở cũng vậy, cũng có hai nơi tổ chức. Tôi bảo a, vậy thì nơi nào cũng chia rẽ ha! Bạn thở dài, thì đúng vậy. Tôi nói, thôi, cứ coi như nước Mỹ, có hai đảng, ai muốn đi bên nào thì đi. Tôi nghĩ bụng, vì mình không đi dự, quan tâm mà làm gì. Bây giờ ngay cả Quảng Nam-Đà Nẵng ở vùng này, đồng hương với nhau mà cũng có hai hội (lại mang cùng tên nên bà con không hiểu chuyện, thế nào cũng lộn hội này qua hội kia!), huống chi Văn Bút, Thủ Đức, Võ Bị, HO,...Dân Trưng Vương, Gia Long với nhau mà còn không ưa nhau! Đừng tưởng cùng trường là bênh nhau, hỗ tương. Cũng ganh ghét tị hiềm kinh luôn!
Tôi nhìn lại đám bạn thời đi học, đứa nào cũng đủ bận rộn với công ăn việc làm (làm hãng tư thì còn sốt vó vì chuyện có thể bị layoff), gia đình, nhà cửa, lâu lâu gặp lại, mèn ơi, tôi kêu lên, sao tóc bạc quá vậy mà không chịu nhuộm? (Tôi vẫn chưa nhuộm!) Có đứa có tới năm con! –phá kỷ lục có con ở Mỹ. Cái tên đó, ôi chao mặt mày hắn giờ đây hốc hác dễ sợ, sợ không có thì giờ đọc sách báo Việt, chứ đừng nói đi dự “ngày này ngày nọ”. Chở con đi chơi thể thao, đi bơi, đi học nhạc, cuối tuần chở vợ đi chợ, thỉnh thoảng thì cũng đưa vợ đi nghe nhạc đi nhảy đầm nữa (sòng bài tổ chức nhạc Việt miễn phí, có ca sĩ xịn từ xa đến mà)…Con hắn lớn ơi là lớn! Hôm đó, hắn cười (mà mặt không tươi) hỏi tôi, bà còn viết lách à? Chắc là hắn cho tôi rỗi hơi (đi làm chuyện vô bổ vô ích!). Tôi biết hắn không bao giờ đọc văn của tôi đâu (đúng ra, chỉ có thời đi học là có), nên tôi chỉ nói ngắn là còn. Đại gia đình hắn hay đi chùa, mà chùa có lớp Việt Ngữ đấy, nhưng tôi lại không tiện hỏi xem hắn có cho đám con của hắn đi học tiếng Việt không?
Đúng ra, chuyện đi dự “ngày này ngày nọ”, thế hệ cha, chú còn quan tâm, chứ thế hệ của tôi, của đàn em chúng tôi, đâu mấy người còn tha thiết nữa. Đời sống xứ này bận rộn lắm, con người phải chạy theo như cái máy, và vì bận rộn nên cũng phải tính toán giờ giấc cho việc gì ra việc gì. Để thư giãn tinh thần lẫn thể xác thì tìm những giải trí khác, như đi camping, đi cruises, xa rời cái thế giới bon chen hằng ngày, chứ ai lại muốn đến những chỗ ồn ào, khói này lửa nọ làm chi nữa.
Users browsing this topic
Guest (73)
97 Pages«<3940414243>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.