Ngồi trên xe lửa chưa kịp chán thì tới nơi rồi. Ở Âu châu thích là thế, các nước diện tích nhỏ nên chỉ vài giờ trên xe lửa là ta tới các thành phố từng là mơ ước của bao nguời. Nhà ga Firenzi, tiếng Ý gọi Florence, cũng khang trang, rộng rãi và có vẻ thanh lịch hơn Rome, vì không thấy ai chèo kéo đòi xách giùm va ly. Chúng tôi rất cẩn thận khi khiêng va ly xuống xe lửa, cũng ráng hụ hợ giúp nhau, cố gắng tránh làm sao đừng để bị lọi giò, bể xương gót, trật bản lề ở mắt cá chân chẳng hạn.
Ra khỏi ga ngó chung quanh thì toàn là du khách, du khách Mỹ cũng chiếm đa số bên phía da trắng. Theo dự định thì việc trước tiên phải làm là tới ngay phòng Thông Tin để lấy thẻ Firenze Card, thẻ bao gồm 3 ngày ở Florence được ưu tiên vô các điểm thăm viếng cùng với được dùng hệ thống xe bus chuyên chở công cộng. Chúng tôi đã đặt mua từ Mỹ. Thật ra tới nơi rồi thì thấy không cần phải mua trước như vậy. Tôi đi với một người bạn vào lấy thẻ, theo thủ tục thì cứ trình chứng nhận in từ internet ra và nhân viên bảo phải chờ để bà trưởng phòng ký tên mới được. Bạn đồng hành bảo tôi ra ngoài coi chừng va ly để hai người kia vào nhận thẻ. Nhìn thấy trên bàn nhân viên có một xấp bản đồ, tôi dặn bạn đồng hành lát nữa nhớ xin tấm bản đồ thành phố đó, tôi dặn tới hai ba lần.
Xong xuôi, chúng tôi bắt đầu kéo va ly đi tìm chỗ nghỉ. Ở Florence chúng tôi sẽ ngụ tại một nhà tu của các xơ trông coi. Hiện nay các tu viện ở Pháp, Ý không còn đông đảo các chủng sinh vào tu nữa. Các tu viện lại không có đủ tài chánh để duy trì do con số tín đồ sụt giảm nên nhà thờ, tu viện lớp thì bán lại, lớp thì tận dụng cơ sở để cho mướn hay làm khách sạn.
Đã nghiên cứu trước thì ai nấy thấy nên đi bộ thay vì tắc xi là vì khách sạn cách nhà ga có nửa cây số mà thôi. Bạn đồng hành lấy ra iphone và bấm vào GPS để lần theo đó mà đi. Tôi nhớ lại trước cuộc đi có cẩn thận hỏi han là tôi có thể tin cậy người bạn về vụ đường sá này hay không và đã được đoan chắc như Thúc Sinh nói với Thúy Kiều:
Đường xa chớ ngại Ngô Lào
Trăm điều hãy cứ trông vào một taThế là chúng tôi đi lếch thếch kéo va ly đi. Florence là thành phố xưa, hiện được bảo tồn như nhiều nơi trên đất Ý, đường phố nhà cửa trong khu cổ được giữ lại không được xây cất thêm. Đường thì nhỏ. Lề đường cũng rất hẹp, một người đi là va ly phải kéo phía sau rồi. Người đi ngược chiều là phải xuống lòng đường, nhưng ai cũng vui vẻ nhường nhau. Nghĩ là có nửa cây số thì ai cũng ráng. Lúc đi ngang qua cái nhà đang sửa có vẻ thiếu an toàn cho nguời đi bộ ngang qua, tôi phải lấy tay che ...thời tiết vì ngại bị rớt gạch đá xuống đầu. Mà sao đi hoài vẫn không thấy đường Via Nazionale đâu vậy nè. Vòng qua vòng lại cả nửa tiếng, trong khi google map bảo là có 6 phút là tới nơi mà. Sau cùng, tôi hỏi cái bản đồ mà hồi nãy tôi có dặn bạn lấy giùm đưa cho tôi để tôi tham khảo thì người bạn bảo là "quên hỏi xin rồi! với lại trong túi thẻ Firenzi có kèm bản đồ rồi". Tôi mở bọc plastic chứa cái thẻ ra, rút ra cái bản đồ, thấy đó là bản đồ xe bus chớ không phải là bản đồ thành phố Florence. Thiệt là bốn mắt nhìn nhau, trào máu họng. Còn đang nhăn mày nhíu mặt, thì một người bạn khác móc trong túi ra đưa cái bản đồ được mua từ trước, thế là tôi cầm lấy, tìm con đường Nazionale, té ra chúng tôi đi ngược về phía Tây thay vì phía Đông. Bây giờ tôi nhận ra là nhiều người không có khả năng định hướng, có người không biết dùng bản đồ nữa. Mồ hôi, mồ kê nhễ nhãi, cả đám lại kéo trở lại con đường cũ, ngang qua nhà ga. Trên lề đường, thấy mấy bà Pháp đứng lại trò chuyện ngay một tấm bảng sắt chỉ đường. Tôi hùng hục kéo va ly tránh họ đi vòng mé kia, lứớt trên con bù lon vặn dính tấm bảng xuống đất. Một người đàn ông lực lưỡng đi sau tôi với cái va ly lớn hơn, giựt con ốc này, kéo nguyên tấm bảng rớt xuống đường một cái rầm khủng khiếp. Tôi hoảng hốt quay lại, thấy nhóm bạn đồng hành chỉ cách tấm bảng trong gang tấc. Họ đã thoát nạn một cách may mắn. Gã đàn ông giục tôi đi luôn đi, đứng lại làm gì. Ngày hôm đó tôi cứ bị bàng hoàng ngủ giật mình mấy phen, Từ nay xin cầu mong cho mình luôn giữ chánh niệm trong mọi hành động để khỏi đem tai họa đến cho mình cũng như cho người.
Con đường N. lại còn đông đúc hơn các đường vừa qua nữa. Khó chịu lắm, người qua kẻ lại, tránh tới tránh lui, lại không thấy được hình dạng nhà nào là nhà tu, toàn là cửa tiệm. Có chắc là số nhà là số 8 hay không. Đi quá tới số hàng trăm rồi cả đám lại quay lại, tôi tiến đại tới một cánh cổng gỗ, bên ngoài rõ ràng là con số 8 nằm chình ình đó, kêu mọi người tới. Nhìn tấm bảng đồng gắn bên ngoài, thấy liệt kê mấy hàng chữ, và hàng cuối cùng là Suore oblate Spirito Santo, là nhà tu nữ mà chúng tôi đang tìm. Thế là mừng quá, bấm chuông gọi. Xem lại, chúng tôi đã mất hai tiếng đồng hồ cho khoảng đường mà google bảo là chỉ cần 6 phút! Rút kinh nghiệm: Chính bạn nên in từ google ra bản đồ từ nhà ga tới khách sạn, không tin được ai hết!
Nghe tiếng rè là biết cửa được mở, vội đẩy cửa bước vào. Một bà xơ khoảng trung niên ra tiếp chúng tôi. Xơ vui vẻ, nói tiếng Anh tạm đủ để giao tiếp. Vì phòng còn đang được dọn dẹp nên mọi người sẽ để va ly đó để đi ăn trưa. Phòng chúng tôi nằm sâu phía trong. Ra hành lang nhìn xuống thấy có nhà hàng phía dưới, cũng thuộc khuôn viên của nhà tu. Trở vào phòng khách thì thấy xơ đưa một bà xơ khác, rất già và đi hơi run run, tôi nghĩ chắc là Mẹ Bề Trên. Tôi chắp hai tay lại xá Mẹ.
đường via Nazionale, Florence