Chủ nhật, ngày hai, tháng tư, năm 2006
Dạo này sáng thức dậy đi làm đã nghe tiếng chim hót ríu rít trong lùm cây-chờ cho tháng sáu thì còn ồn hơn nữa. Có một con chim mổ kiến, sáng nào lái xe ra khỏi nhà chứa xe, tôi cũng thấy nó đứng ngay cái đầu ống khói của cái nhà bên cạnh, nghe nó gõ, âm thanh từ đó phát ra như tiếng chuông rung. Mong nó đừng qua gõ ở mái gỗ nhà mình.
Bữa nay vừa mở mắt là thấy “mất” một tiếng đồng hồ rồi! Nằm trong chăn ấm, nệm êm, nghe tiếng sưởi chạy đều, âm thanh nghe cũng thích, chỉ là khi cái biu tới thì tôi không thích nhìn thôi. Tôi kêu Ng lãnh chuyện trả biu để tôi khỏi phải bận tâm nữa tới những con số mà Ng vẫn không chịu làm. Ng nịnh đầm để cho tôi gánh mãi, nói tôi giỏi với những con số và giữ tiền được!
Chưa thấy đàn vịt con nào cả, làm tôi nghĩ chuyện giở lại trang nhật ký cũ xem, có phải là muộn rồi không? Nghĩ thế thôi, chứ cũng bận quá. Hồi chiều vừa soạn xong bài vở cho Kỷ Nguyên Mới. Số báo cho tháng này mà giờ mới soạn, mới lay-out thì quả thật toàn là dân lè phè làm báo. Nhưng không ai dám la ai, vì ai cũng toàn bỏ công “chùa” ra làm thôi, hi hi…
À, xăng đã lên $2.47 một ga-lông. Năm ngoái, khoảng này là $2.17 mà tôi đã rên dữ lắm. Bây giờ tuy xăng còn cao hơn nhưng tôi không rên nữa, chỉ âm thầm ghi vào nhật ký để so sánh thôi, vì không thấy đồng nghiệp nào rên, mình mở miệng rên, cũng kỳ.
Ừ, hôm nay nghe nhà văn Cao Xuân Huy, chủ nhiệm chủ bút của tờ Văn Học, rên cũng đủ …mệt rồi. Bi quan về tình trạng làm báo văn học ở hải ngoại. Theo ông người Việt lớn tuổi mỗi ngày mỗi mắt kém không đọc (tiếng Việt) được nữa, không mua báo nữa. Đám trẻ dưới 30 tuổi con cái của những gia đình HO theo cha mẹ ra nước ngoài thì đọc văn của những tác giả trong nước quen rồi, thích hơn. (Hèn gì tôi thấy tuy họ ở Mỹ hay những nước khác nhưng lại thích đưa truyện của những tác giả trong nước lên nét.) Đám trẻ sinh-ra-lớn-lên ở hải ngoại cho dù có đi học những lớp Việt ngữ thì cũng không đủ trình độ tiếng Việt để mà thưởng thức văn chương Việt. Chúng đọc sách báo bằng ngôn ngữ nơi chúng sống.
Nghe xong. Hm, vậy thì tôi viết bằng tiếng Việt cho ai đọc đây? Buồn!