Chủ nhật, ngày 26, tháng ba, năm 2006
Ba ngày sau, Debra với tôi mới có giờ làm chung trở lại. Sáng vô vẫn chào hỏi nhau bình thường, nhưng tôi chủ trương sẽ không “thân thiện” với cô ta, việc mình, mình làm, nhất là mình là ma cũ, cô ta không cần mình thì thôi, chứ mình đâu có cần cô ta. Dĩ nhiên trong bụng tôi vẫn chưa thoải mái rồi.
Hơn hai tiếng sau, cô ta lại bên tôi hỏi:
-Are you mad at me?
-Not really, but...
Cô cắt ngang tôi, bảo cô không cố tình làm tôi buồn. I didn’t mean to hurt your feeling.
Rồi cô nói thêm là cô đã đi kể với Tami và Alexa chuyện vừa xảy ra giữa cô và tôi và lo là cô đã làm tôi buồn. Tami bảo cô là cô làm đúng và L (là tôi) will be fine...
A! Thì ra cô cũng đã “đi học” với hai sếp lớn của tôi. Vậy là tội của cô (hay tội của tôi) còn to hơn thế nữa. Càng nói tôi càng biết thêm tánh của cô và tôi nhủ tôi cần phải đề phòng cô. À, mà nếu cô không nói thì làm sao tôi biết cô như vậy nhỉ, bây giờ dù rằng đã biết và nhủ nên cẩn thận khi làm việc với cô, hay ngay cả khi với mọi người, tôi vẫn cảm thấy sao sao ấy-tôi biết rõ với thời gian cái cảm giác này sẽ không còn, và rồi tôi sẽ trở lại thân thiện với những đồng nghiệp của tôi.
Cô rơm rớm nước mắt
:
-Mình vẫn là bạn phải không? Tui mong khi tui làm điều gì sai thì you cũng sẽ cho tui bíết.
Tôi bảo okay, mình vẫn là bạn, nhưng tui không có ăn lương cao để làm sếp của you, nên tôi sẽ không theo canh you để biết you làm đúng hay sai rồi chỉnh you. You cũng đã đọc cái memo, you biết you phải làm gì mà.
(Hi hi...Tôi có sức đâu mà làm những chuyện đó, vì vừa làm tôi vừa “viết văn” mà, nên xưa nay tôi đã có dám nhận lãnh những việc có nhiều trách nhiệm đâu.)
Cô ta thấy áy náy với câu trả lời của tôi, không mấy làm cô hài lòng, vì qua câu trả lời đó, tôi vẫn lẫy hờn chưa xí xóa lỗi của cô. (Hừm! Mà cô có nghĩ là cô đã “hại” tôi không?)
Cô nói:
-Như vậy đâu phải là team work.
Đúng lúc đó, Sophia đi vào, cho biết là Ng đang đợi đón tôi ở ngoài. Debra bèn bảo tôi, you đi đi, đừng để “your poor guy” đợi, tui sẽ giúp you làm tiếp việc dở dang you đang làm...
Tôi đã gặp sếp Tami hôm thứ sáu rồi nhưng không nghe Tami nói gì. Nhưng nếu Tami có hỏi về Debra thì tôi sẽ bảo là:
-You cannot eat the cake and have it too!
Debra đã làm tôi buồn, rồi cô lại không muốn hay không cho tôi buồn, muốn tôi vẫn là bạn của cô...cô có để cho tôi quên chuyện gì đã xảy ra đâu mà bảo mọi việc nên bình thường như cũ chứ.
À, xin viết thêm. Chiều ra về, thoáng thấy cái note của cô (ngay trước mắt tôi) viết cho Tami: Tôi có nói chuyện với L rồi, L nói cô ok và cô có hứa là cô sẽ làm theo đúng luật.
(Tôi có hứa từ hôm đó và bây giờ cũng đã có hứa lại như vậy. Hm, có phải mình đang làm việc chung với một con người ...bất bình thường không đây?)
Chuyện nhỏ như con thỏ (nhắc tới thỏ, chợt nhớ tới con thỏ của chị N Đ và chị PD, hì hì)...thường thì tôi đã quên mà lần này lại kéo dài tới mấy ngày rồi!