Thứ sáu, ngày 17, tháng hai, năm 2006
Gió thổi mạnh lúc gần sáng, làm cái radio báo thức bật lên tiếng nói, rồi tắt ngủm khi điện nhà bị cúp, tôi leo ra khỏi giường, mò mẫm thay áo quần trong bóng đêm, sau xuống nhà lấy cái đèn pin để kiếm một đôi vớ mà có hai chiếc giống nhau. Rọi cái đèn pin vào cái đồng hồ đeo tay, lúc này tôi mới hay là chỉ mới hơn 4 giờ sáng. Vậy mà khi cái radio bật lên, tôi lại tưởng là đã 6 giờ sáng rồi, nó đang đánh thức mình dậy. Thế là quay vào giường nằm ráng tí nữa.
Đi ngoài, tôi thấy những nhánh thông bị gió thổi gãy rớt nằm đầy đường, vùng tôi ở quả là evergreen, toàn là thông xanh. Nhiều ngã tư, mọi người đều ngừng xe, cẩn thận ngó nhau, ai tới trước thì đi trước, ai tới sau thì đi sau. Xuống xe buýt thứ nhất, tôi phải đi bộ một đoạn đường để bắt qua xe buýt thứ nhì, trời lạnh, gió thổi vào mặt đến nỗi tôi gần như ngộp vì không kịp thở, phải quay người ngược lại để mà thở, 27 độ, nhưng cái lạnh rét buốt của gió bắc cực có thể làm khí trời lạnh hơn nhiều. Tôi cho hai tay vào hai túi áo khoác cho ấm, không có mang găng tay, hồi sáng không nhớ đôi găng tay nằm ở đâu.
Buổi trưa, trời nắng, bầu trời trong xanh, vẫn còn lạnh, vẫn gió thổi tạt vào mặt mình làm mình không kịp thở, khi tôi đi bộ qua thư viện. Cái ao nước mấy ngày qua vẫn ở thể đặc, chưa tan nổi, mà cái khối băng càng ngày càng cứng hơn. Hôm nay, nhìn mặt ao, tôi lại nghĩ nó giống cái sân tráng xi măng hơn là giống cái mặt kiếng vỡ vì trông trơn tru. Tôi lại thắc mắc không biết cặp vịt lâu nay thấy bơi lội ở đây giờ đang ẩn náu nơi đâu rồi?
Buổi tối, thắp đèn cầy lên, nhà đã bắt đầu lạnh. Nhìn cả khu xóm tối om thấy lạnh lẽo làm sao. Thỉnh thoảng có bóng đèn xe của hàng xóm rọi vào nhà tôi khi xe lên con dốc nhỏ. Ng dặn xài nước nóng cẩn thận, để dành rửa mặt. Tôi cũng biết trời lạnh như thế này mà rửa mặt bằng nước lạnh ngắt thì bực mình lắm. Ng hay dặn chừng như thế vì khi tôi tắm, tôi thường cho đi hết bình nước nóng!
Không hiểu sao mà cứ mỗi lần có gió lớn là khu tôi bị cúp điện, trong khi chỉ cách một con đường mà khu nhà của ba má tôi lại không bị cúp, và cũng cách một con đường khác thì khu nhà của cậu em tôi cũng không bị cúp! Ng kêu Ng sẽ viết thư than phiền với tụi City.
Tôi bảo thì lâu lâu romantic một lần cũng được có sao, nhưng nói thì nói thế, chứ trong bụng tôi cũng mong có điện sớm.
Và 10 giờ điện đã có lại. Sưởi đã chạy lại. Feel cái hơi ấm tỏa ra, sướng làm sao! Lại nữa! Không có điện thì làm sao tôi “leo” lên Net được chứ!