Thứ bảy, ngày 28, tháng năm, năm 2005
Chị LMH hỏi, đi (đảo) Victoria thì sáng đi chiều về được không? Tôi trả lời, được, nhưng dĩ nhiên là không đi hết Victoria, đã qua mặt này, biết khi nào lại có dịp trở lại, mà không đi thăm Victoria thì cũng uổng. Victoria là hòn đảo du lịch nổi tiếng của Canada.
Trước đó, qua lời kể chuyện của chị LMH thì tôi đoán biết là anh H, phu quân của chị, không muốn đi, anh cứ nói ra! Rồi tối thứ năm khi anh chị ghé chơi nhà tôi thì tôi biết chắc là anh không muốn đi thật, là vì anh đọc ở đâu mà cho là ngày chỉ có hai, ba chuyến phà qua lại, sợ trễ phà thì sẽ trễ chuyến bay của ngày hôm sau, khi anh chị phải về lại Washington, D.C. Tôi nói cứ cách một tiếng là có chuyến phà, lại là đang tháng mùa hè, dân du lịch đi hà rầm, phải có phà cho người ta đi chứ. Anh vẫn lo, muốn có cái thời khóa biểu giờ giấc những chuyến phà cho chắc ăn. Chị LMH bảo, LV đã nói như vậy mà anh còn lo thì để anh ở nhà! Lúc đó thì tôi biết chị quyết tâm đi Victoria rồi. Hì hì, chứ thật bụng thì tôi cũng không muốn đi Victoria, tại đi nhiều lần quá rồi.
Mới đầu hẹn gặp nhau 7 giờ sáng, rồi chị LMH bảo 7:30 đi. Vậy mà cũng 8:45 mới rời Seattle. Trời mát mẻ dễ chịu. Radio cho biết hôm nay sẽ nóng chừng 80 độ. Hôm trước đã mid 90s!
Lisa lái xe, tôi ngồi bên cạnh chỉ đường. Băng ghế sau, có chị LMH và chị Xuyến, mẹ của Lisa. Băng sau cùng, anh H với Ng. Lisa là bạn đồng nghiệp trẻ tuổi của chị LMH, ở sở thuế vụ liên bang. Cô lớn lên ở Mỹ nên tay chân lanh lẹ lắm; Anh Ngữ ngon lành để đối đáp khi qua biên giới, lên phà. Cô đọc bảng đường rất nhanh nên tôi cũng đâu cần chỉ dẫn gì nhiều.
Ghé chỗ đổi tiền khi vừa qua khỏi biên giới, ngừng ở đây mất chừng 15, 20 phút. Một mỹ kim ăn được $1.20 gia kim. Tiền đô la Mỹ dạo này không còn được giá như hồi xưa. Đến bến phà thì 11:50 trưa. Tôi nói chắc mình sẽ được đi chuyến 12 giờ, nhưng chờ khá lâu mà chẳng thấy xe cộ nhúc nhích, sau anh H đi hỏi thì mới hay chuyến này bị dẹp rồi, nên phải chờ tới chuyến một giờ. Thế là đem bánh mì, xôi, bánh ít lá gai ra ăn. Nhìn quanh thấy nhiều người ra khỏi xe đi bộ cho thoải mái. Cũng có người lấy truyện ra đọc, cũng có người ngã ghế xe ra ngủ.
Thấy cái vé qua phà có để giá cho những vị lão niên. Chị LMH tính làm sao mà bảo trong xe có ba lão niên (55? 60? 65?), mà chẳng được bớt đồng nào nên Lisa bảo để cô đi đòi tiền cho. À, giá qua phà cho mỗi đầu người là 10 đồng gia kim. Cái xe van được tính 33 đồng 50 xu. Bây giờ họ không còn tính xe và tài xế chung. Quay trở lại xe, Lisa lắc đầu, chỉ có bớt từ thứ hai qua thứ sáu thôi! (Hôm nay là thứ bảy, không được bớt cắc nào là phải rồi!)
Phà đi từ bến T qua đảo Victoria mất 1 tiếng 35 phút. Đi êm ru! Ng lại bảo giá gì được vượt biên trên một chiếc tàu như thế này, hồi đó đi thuyền nan nhỏ xíu.
Ở boong tàu, Ng chụp cho tôi mấy tấm hình để làm kỷ niệm. Gió quá xá, tóc tôi tung bay trong gió. Tôi đang định cho tóc cắt ngắn lại. Mà lúc vào vườn bông chị LMH cũng bảo tôi, em nên cắt tóc ngắn đi cho tóc khỏe, với lại em hồn nhiên, để tóc dài làm em già đi. Lúc đó Lisa cũng bảo chị cho tóc đi, cho mấy người bị ung thư không còn tóc đó. Tôi bảo, Locks of Love hả? Mấy năm trước cắt có cho họ rồi, lần này chắc không cho, tại tóc hết còn mướt đẹp rồi.
Vườn bông Butchart Gardens năm nay chém đẹp: giá vô cửa là 20 đồng!
Mà cuối tháng năm bông hoa chưa có gì cả! Thấy cây con còn mới trồng, dấu đất đào đắp còn mới! Cả một vườn hồng chưa có bông, cũng chưa có nụ, chứ nói! Mang tiếng là vườn bông hồng mà chẳng có bông hồng. Ng nhắc năm ngoái cũng chỗ này, chị Ý với chị Quỳnh Anh ngồi ỳ, không chịu đi đâu nữa (giá vé khi đó còn là 18 đồng), hai chị kêu vì mỏi chân. Đã chụp thật nhiều hình ở khu này.
Chạy xuống phố Victoria. Đi cái kiểu cỡi ngựa xem hoa! Vì đâu có thì giờ nhiều. Muốn vào xem cái Wax Museum (viện bảo tàng của những người danh tiếng làm bằng sáp) mà ngại chỗ đậu xe.
Tính về chuyến phà 7 giờ-chuyến cuối cùng là 9 giờ. Chợt Lisa với tôi thấy Hindu Temple. Thấy mới có 6:20 mà chỉ còn chừng 10 dặm nữa là đến bến phà, nên Lisa muốn đi xem cái đền đó, bèn rẽ vô con đường nhỏ, chạy một hồi chừng 10 phút mà chẳng thấy cái đền của người Ấn Độ ở đâu. Mọi người kêu thôi đừng tìm nữa, chắc vì mình không có duyên với nó rồi. Lúc quày xe trở lại, chạy gần cái ngả rẽ để về lại đường 17 thì lại...thấy cái bảng Hindu Temple nhỏ xíu. Ai cũng bảo thôi thôi, để dịp khác đi. Lisa bảo biết có dịp khác không?
Không vào đền, thôi đi cho kịp chuyến phà. Tôi nhìn đồng hồ thấy mới có 6:40 thôi, còn thong thả mà. Ai dè cũng ngay lúc đó nhìn cái bảng lớn trước mặt chớp chớp hàng chữ cho biết là phà đi Victoria đã 89% đầy rồi, lại có vài chiếc xe vùn vụt chạy qua mặt mình, thế là Lisa cũng...phóng nhanh. Trong khi đó thì anh H lại tính xem xe mình có còn kịp lọt vô trong tỷ số 11% còn lại không. Anh hay lo xa mà! Rồi đang xếp ở cái hàng bên này, lại đổi qua hàng bên kia, mà lại trúng cái hàng chậm, không chịu nhúc nhích mới chết chứ. Mấy cái xe hồi nãy xếp sau mình mà bây giờ đã chạy rồi! Lại hồi hộp! Lisa bảo mọi người hãy cầu nguyện nghe, pray harder! Tôi bảo sẽ cầu là Phật ơi, lên được phà thì sẽ cúng cho Phật một con vịt. Bị chị LMH la quá!
Rồi cũng được ngoắt cho đi. Anh H bảo sau xe mình chỉ có 5 chiếc.
Hú hồn!
Chuyến phà về, tôi nhắm mắt nhưng thật sự ngủ say mê chắc ở nửa tiếng sau. Ng cũng vậy, không nghe tiếng loa kêu gọi người nào đi xe thì hãy xuống xe. Chợt thức giấc...thấy mọi người đang lục tục đi ra cầu thang, xuống tầng đậu xe.
Vừa xuống phà là chị LMH liên tục gọi nhà hàng Hương Bình để xem họ còn mở cửa không. Mà không ai nhấc phôn, nên đoán là họ đã đóng cửa rồi. Vì anh H nhất quyết đãi ăn, mà ai, trừ anh, cũng muốn được về nhà để ngủ thôi. Chị LMH với chị X đều bảo ăn khuya nặng bụng khó ngủ lắm. Tôi nói giờ chỉ muốn phè cánh nhạn làm một giấc thôi. Anh H không bao mọi người ăn được, chắc là anh sẽ “ấm ức” ngủ không được, nên cũng chìu anh, Lisa chạy một vòng vào phố VN. Ngang tiệm Hương Bình thì quả thật là nó đóng cửa đèn đuốc tối thui rồi. Thấy có mấy tiệm VN khác còn mở cửa nhưng tôi lại không rành những tiệm này nên tôi chỉ Lisa tới nhà hàng Saigon Dynasty, trên đường Martin Luther King, Jr. Tôi biết nhà hàng này mở cửa khuya nhưng lại không chắc là mấy giờ nó đóng. Chị LMH đòi cá là nó đã đóng rồi, tôi cũng muốn cá về phe chị. Lúc đến nơi là 11:45, thấy cái bảng để mở cửa tới nửa đêm. Anh H bảo anh mà cá thì anh đã thắng rồi! Tôi nói, em cá theo chị thì em cũng thua theo rồi.
Ng với tôi lần đầu tiên gặp anh H và chị Lê Mộng Hoàng. Rồi qua chị LMH mà biết hai má con của Lisa. Mà đi chơi vui quá! Hẹn gặp lại nhau tháng tới khi Ng với tôi qua chơi Washington, D.C.
Ng với tôi về tới nhà thì đã 1 giờ sáng. Viết vội để sau này nhớ về chuyến đi chơi này.