Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
Chủ nhật, ngày 20, tháng ba, năm 2005 Đêm qua, có mưa to gió lớn, trái thông rơi lộp độp trên mái nhà-tôi không nghĩ mưa gió lần này là lớn lắm so với những lần tôi đã biết, thế mà có một lúc điện đã bị cúp, may mắn là chỉ trong thoáng giây thôi, trong khi nhiều vùng khác mất điện tới mấy tiếng đồng hồ. Sáng nay, nhìn ra sân sau, thấy trái thông rụng đầy-quanh nhà tôi có nhiều cây thông. Bên hiên nhà, mấy chậu hoa quỳnh, hoa lan của Ng đổ ngã. Bụi giao có mấy nhánh gãy, Ng xuýt xoa vì tiếc. Tiếc mà rồi vẫn đi ra quán uống café! À, bây giờ mấy ông hút thuốc thắng rồi: được cho hút trong tiệm quán. Nên khi Ng về thì áo khoác, tóc tai sẽ hôi mùi thuốc lá thôi! Tôi không hiểu làm sao mà hồi xưa tôi lại vào những chỗ văn nghệ nhảy đầm được. Khói thuốc cứ um lên như sương khói! Bây giờ nghe nhạc lớn tiếng không thích, chỗ nào đông người cũng không thích. Ừ, mà sao vẫn thích Disneyland và Las Vegas chứ? Cũng là những chỗ đông người vậy. Nhắc đến hai nơi này làm tôi nhớ đã lâu rồi Ng với tôi không có đi vacation. Đã đến lúc phải kiếm chỗ đi. Sống xứ Mỹ, có làm lụng thì phải có đi chơi. Đi chơi cho thoải mái rồi về làm lụng chuyên cần (cực khổ, căng thẳng) tiếp. Với cái ngân sách mới đề nghị của thống đốc Gregoire, mỗi gói thuốc lá sẽ bị đánh thêm 20 xu thuế-các ông ghiền hút thuốc nghe tin này chắc là không vui. Bà Gregoire chống hút thuốc lá vì hút thuốc thì dễ sinh ra bệnh ung thư phổi. Mấy năm trước, bà bị ung thư vú, phải giải phẫu. Đọc báo mới nhớ là bốn năm rồi, công chức tiểu bang không có lên lương, nghĩa là cũng từ năm có vụ Sept. 11. Thống đốc bảo “Getting by is not good enough.” nên sẽ giữ lời hứa mà cho lên lương.
Thứ hai, ngày 21, tháng ba, năm 2005 Chiều về, đang lái xe trên xa lộ, thì trời bắt đầu đổ trận mưa đá. Tôi đang đi lane chậm, nhìn qua kính sau thấy có một chiếc xe cam nhông đang đi sau xe mình, khoảng cách cũng khá xa nên từ từ tôi đi chậm lại, chừng 40 dặm một giờ, trong lúc bụng cũng đánh lô tô. Tôi rất sợ gặp mưa đá khi đang lái xe trên xa lộ, vì nguy hiểm quá, những hạt mưa đá đổ xuống nhiều có thể làm bánh xe trơn trượt, xe có thể đụng nhau, và đụng dây chuyền, trong trường hợp người ta chạy nhanh và đùng cái thắng lại, thắng gấp. Nếu mình đi chậm, để khoảng cách xa xa giữa xe trước và xe sau của mình, nếu cần đi chậm nữa thì từ từ thắng, sẽ không sao. Tôi cứ dòm chừng cái xe cam nhông đằng sau mình, may mà nó cũng đi chậm và giữ khoảng cách xa, tôi thấy an tâm, nhất là mỗi lúc mỗi xa. Sau đó, có một chiếc xe nhỏ chun vô ở giữa, cũng đi chầm chậm theo tôi. Ráng hết một khúc đường chừng nửa dặm, rồi trời ngưng mưa đá, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu đi đường phố thì tôi đã tấp vào lề mà chờ cho hết mưa đá rồi mới đi tiếp, nhưng khúc xa lộ vừa đi qua, cái lề chật hẹp quá, tôi cũng sợ tấp vào. Mà có lẽ tấp vào thì an toàn hơn. Mùa xuân rồi! Thế sao trời vẫn còn lạnh, còn mưa đá! Cả ngày có nắng vàng mà! Tôi nghĩ những lần sợ sệt như thế này, đã rút ngắn tuổi thọ của tôi...vài ngày! Ngày một tháng tư tới, cái xe xin máu lại đến đậu ở sở làm. Cứ sau 56 ngày là mình có thể cho máu lại được rồi. Thôi lần này tôi không cho nữa đâu. Val hỏi tại sao? Tôi nói lý do tại thấy mình bé nhỏ quá, đâu có đô con như mấy you. Val nói you khỏe mà! You cho được mà! Tôi không nói cho Val biết có lẽ là tại tâm lý, tại thấy mình không được khoẻ như trước. Dạo này buổi tối ở thư viện ra, những đêm trời lành lạnh, tôi đã cẩn thận mặc áo khoác rồi mới ra xe, chứ không như dạo trước, khinh thường không chịu mặc, cứ chạy cái vù vào xe, mở sưởi rồi ngồi run lập cập chờ cho cái xe ấm. Tối thứ hai, thư viện luôn luôn bận rộn, vì sau ngày chủ nhật là ngày thư viện đóng cửa. Con bé lại theo mẹ vào thư viện. Mấy tháng trời mà tôi chẳng phát âm được tên của con bé, lần nào cũng bị nó chỉnh, mà nó lại chưa đi học để có thể đánh vần tên nó cho tôi dễ nhớ. Nó mới có bốn tuổi. Da đen bóng loáng, hai má phinh phính (tôi hay bẹo nhẹ má nó), khá đô con so với tuổi của nó. Nó lại nhớ tên tôi. Mẹ nó có lẽ đang lấy một lớp nào đó, mỗi lần vô thư viện là ngồi Internet chăm chú tìm kiếm tài liệu, bỏ nó chạy loanh quanh. Mẹ con nó bỗng dưng vắng mặt hai, ba tuần chi đó. Đêm nay họ mới trở vào lại. Thấy tôi, con bé chạy lại ôm chầm lấy tôi nói con nhớ cô. Bao nhiêu người nhìn làm tôi thấy quê quê, nhưng mà trong bụng cũng vui.
|